Chí Tôn Hắc Y: Nghịch Thiên Cuồng Phi, Đến Đấu Một Trận
Chương 14: Uống thuốc 2
Editor: Lãng Nhược Y
Thiển Ly nằm trong ngực Lý ma ma thở thoi thóp yếu ớt, mở to mắt nhìn bà ta đầy quyến rũ, sau đó lấy từ trong tay áo ra một lá huyết thư, vẫy vẫy trước mặt Lý ma ma, đồng thời hạ giọng nói: “Tiếp tục đi, xé thêm mấy lá nữa, ta còn nhiều lắm.”
Lý ma ma tức giận suýt ngất đi.
“Ngươi mau đứng lên cho ta! Chẳng lẽ ngươi cho rằng không có ai nhìn ra ngươi đang giả vờ hay sao? Sẽ không có ai tin tưởng ngươi đâu.”
Thiển Ly nhắm hai mắt lại, sau đó nuốt một viên thuốc nhỏ vào bụng. Trong nháy mắt, hơi thở của nàng đột nhiên trở nên hỗn loạn, lục phủ ngũ tạng trọng thương, dáng vẻ suy yếu sắp chết.
Lý ma ma thấy vậy, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi, chỉ vào Thiển Ly chỉ còn chút hơi tàn, nói không ra lời.
Trên đời này có một loại thuốc như vậy sao?
Một loại thuốc...
“Ngươi…… Đây là do ngươi tự nuốt vào, không phải ta đả thương ngươi, ngươi……”
“Ai sẽ tin đây? Một thiên kim tiểu thư phủ tướng quân lại hãm hại một nô bộc như ngươi ư?” Thiển Ly nhắm hai mắt lại, dáng vẻ tiều tụy sắp chết, mở miệng đánh gãy lời của Lý ma ma: “Ngươi nói thử xem, nếu ta bị khiêng vào hoàng cung với bộ dạng này, ta có lấy hôn thư kia ra cho bệ hạ và bá quan trong triều cùng xem hay không? Để người trong khắp thiên hạ đều biết Võ Vương phủ muốn mưu phản? Một hạ nhân thấp hèn lại dám giết hại nữ nhi của Đại tướng quân thủ vệ biên cương ngay dưới mắt hoàng đế, đây chẳng phải là tội khi quân sao? Võ Vương phủ có thể bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội hay không? Vừa nghĩ tới đã cảm thấy kích động rồi, nào, tới đây đi, tới cho ta thêm mấy chưởng. Nếu ngươi động thủ thì lại càng có sức thuyết phục, tốt nhất là đánh chết ta đi, sau đó Võ Vương phủ các ngươi sẽ phải chôn cùng, nghĩ thế nào ta cũng có lời.”
Lời nói nhẹ nhàng rơi vào tai Lý ma ma. Bà ta chỉ hận không thể lập tức giết chết Thiển Ly, nhưng trong lòng lại âm thầm hoảng sợ.
Nếu thật sự như những gì Thiển Ly nói, hoàng đế và Võ Vương phủ sẽ ra sao bà ta không biết, chỉ biết mạng nhỏ của bà ta chắc chắn không giữ được.
Chỉ cần (l3qu4d0n~lequydon~) Cố Thiển Ly khẳng định bà ta muốn giết nàng, thì Võ Vương phủ tuyệt đối sẽ không ra mặt bảo vệ bà ta, thậm chí còn có thể trực tiếp giết chết bà ta, để mọi người thấy Võ Vương phủ không có ý định muốn làm hại Cố Thiển Ly.
Thật không nghĩ tới Cố Thiển Ly lại có thể không màn đến mặt mũi mà chọn cách lưu manh như vậy. Chẳng qua chỉ uy hiếp nàng vài câu, Cố Thiển Ly lại đẩy bà ta vào chỗ chết............
Trong nháy mắt, sau lưng Lý ma ma đều là mồ hôi lạnh.
Liếc mắt thấy thị vệ hoàng cung đã gần ngay trước mắt, trong đầu Lý ma ma loạn như một cuộn chỉ rối, sắc mặt xanh mét trừng Thiển Ly: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì.”
Thiển Ly thở thoi thóp, không mở miệng.
Lý ma ma thấy vậy lại tức giận, nhưng bà ta lại không dám làm gì, vạn nhất để Cố Thiển Ly nắm được điểm yếu gì, thì bà ta nhất định sẽ chết không toàn thây, vội la lên: “Cố tiểu thư, Cố đại tiểu thư, xin tiểu thư thương xót, nói cho ta biết, rốt cuộc tiểu thư muốn làm gì?”
Lúc này Thiển Ly mới chậm rì rì nhấc nửa mí mắt lên: “Ta có khả năng sao? Một phế vật có khả năng sao?”
Lý ma ma tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Được được, là ta sai, Cố tiểu thư không phải phế vật, ta mới là phế vật, ta là đại phế vật! Cố đại tiểu thư, lão nô sai rồi, lão nô sai rồi, tiểu thư đứng lên đi.”
“Ai u, sao ta dám nhận chứ. Đến Thiên Ức tướng quân mà Võ Vương phủ còn không để vào mắt, thì một đại tiểu thư như ta thì tính là gì, ta……”
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lý ma ma gấp đến độ muốn dậm chân, “Là do lão nô mắt chó không thấy người quyền quý, lão nô sai rồi, lão nô không dám nói chuyện hay hành động như vậy nữa, xin Cố đại tiểu thư giơ cao đánh khẽ.”
“Lý ma ma, ngươi đang làm gì đó? Người trong ngực là ai? Mau thả nàng ra.” Thị vệ hoàng cung đã đến.
Thiển Ly nằm trong ngực Lý ma ma thở thoi thóp yếu ớt, mở to mắt nhìn bà ta đầy quyến rũ, sau đó lấy từ trong tay áo ra một lá huyết thư, vẫy vẫy trước mặt Lý ma ma, đồng thời hạ giọng nói: “Tiếp tục đi, xé thêm mấy lá nữa, ta còn nhiều lắm.”
Lý ma ma tức giận suýt ngất đi.
“Ngươi mau đứng lên cho ta! Chẳng lẽ ngươi cho rằng không có ai nhìn ra ngươi đang giả vờ hay sao? Sẽ không có ai tin tưởng ngươi đâu.”
Thiển Ly nhắm hai mắt lại, sau đó nuốt một viên thuốc nhỏ vào bụng. Trong nháy mắt, hơi thở của nàng đột nhiên trở nên hỗn loạn, lục phủ ngũ tạng trọng thương, dáng vẻ suy yếu sắp chết.
Lý ma ma thấy vậy, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi, chỉ vào Thiển Ly chỉ còn chút hơi tàn, nói không ra lời.
Trên đời này có một loại thuốc như vậy sao?
Một loại thuốc...
“Ngươi…… Đây là do ngươi tự nuốt vào, không phải ta đả thương ngươi, ngươi……”
“Ai sẽ tin đây? Một thiên kim tiểu thư phủ tướng quân lại hãm hại một nô bộc như ngươi ư?” Thiển Ly nhắm hai mắt lại, dáng vẻ tiều tụy sắp chết, mở miệng đánh gãy lời của Lý ma ma: “Ngươi nói thử xem, nếu ta bị khiêng vào hoàng cung với bộ dạng này, ta có lấy hôn thư kia ra cho bệ hạ và bá quan trong triều cùng xem hay không? Để người trong khắp thiên hạ đều biết Võ Vương phủ muốn mưu phản? Một hạ nhân thấp hèn lại dám giết hại nữ nhi của Đại tướng quân thủ vệ biên cương ngay dưới mắt hoàng đế, đây chẳng phải là tội khi quân sao? Võ Vương phủ có thể bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội hay không? Vừa nghĩ tới đã cảm thấy kích động rồi, nào, tới đây đi, tới cho ta thêm mấy chưởng. Nếu ngươi động thủ thì lại càng có sức thuyết phục, tốt nhất là đánh chết ta đi, sau đó Võ Vương phủ các ngươi sẽ phải chôn cùng, nghĩ thế nào ta cũng có lời.”
Lời nói nhẹ nhàng rơi vào tai Lý ma ma. Bà ta chỉ hận không thể lập tức giết chết Thiển Ly, nhưng trong lòng lại âm thầm hoảng sợ.
Nếu thật sự như những gì Thiển Ly nói, hoàng đế và Võ Vương phủ sẽ ra sao bà ta không biết, chỉ biết mạng nhỏ của bà ta chắc chắn không giữ được.
Chỉ cần (l3qu4d0n~lequydon~) Cố Thiển Ly khẳng định bà ta muốn giết nàng, thì Võ Vương phủ tuyệt đối sẽ không ra mặt bảo vệ bà ta, thậm chí còn có thể trực tiếp giết chết bà ta, để mọi người thấy Võ Vương phủ không có ý định muốn làm hại Cố Thiển Ly.
Thật không nghĩ tới Cố Thiển Ly lại có thể không màn đến mặt mũi mà chọn cách lưu manh như vậy. Chẳng qua chỉ uy hiếp nàng vài câu, Cố Thiển Ly lại đẩy bà ta vào chỗ chết............
Trong nháy mắt, sau lưng Lý ma ma đều là mồ hôi lạnh.
Liếc mắt thấy thị vệ hoàng cung đã gần ngay trước mắt, trong đầu Lý ma ma loạn như một cuộn chỉ rối, sắc mặt xanh mét trừng Thiển Ly: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì.”
Thiển Ly thở thoi thóp, không mở miệng.
Lý ma ma thấy vậy lại tức giận, nhưng bà ta lại không dám làm gì, vạn nhất để Cố Thiển Ly nắm được điểm yếu gì, thì bà ta nhất định sẽ chết không toàn thây, vội la lên: “Cố tiểu thư, Cố đại tiểu thư, xin tiểu thư thương xót, nói cho ta biết, rốt cuộc tiểu thư muốn làm gì?”
Lúc này Thiển Ly mới chậm rì rì nhấc nửa mí mắt lên: “Ta có khả năng sao? Một phế vật có khả năng sao?”
Lý ma ma tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Được được, là ta sai, Cố tiểu thư không phải phế vật, ta mới là phế vật, ta là đại phế vật! Cố đại tiểu thư, lão nô sai rồi, lão nô sai rồi, tiểu thư đứng lên đi.”
“Ai u, sao ta dám nhận chứ. Đến Thiên Ức tướng quân mà Võ Vương phủ còn không để vào mắt, thì một đại tiểu thư như ta thì tính là gì, ta……”
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lý ma ma gấp đến độ muốn dậm chân, “Là do lão nô mắt chó không thấy người quyền quý, lão nô sai rồi, lão nô không dám nói chuyện hay hành động như vậy nữa, xin Cố đại tiểu thư giơ cao đánh khẽ.”
“Lý ma ma, ngươi đang làm gì đó? Người trong ngực là ai? Mau thả nàng ra.” Thị vệ hoàng cung đã đến.
Bình luận truyện