Chí Tôn Hắc Y: Nghịch Thiên Cuồng Phi, Đến Đấu Một Trận

Chương 23: Kẻ buồn nôn 2



Editor: Lãng Nhược Y

Thật không biết xấu hổ, phải đợi đến lúc người ta không chừa lại chút mặt mũi nào mới chịu đi, vậy thì khác gì với kẻ óc heo chứ.

Ánh mặt trời lấp lánh ánh kim, lại lạnh lẽo đến tận xương.

Người ác lại càng sợ gặp phải sợ kẻ ác hơn.

“Còn không đi mua đồ ăn, một nam nhân thúi thì có gì đẹp, chẳng lẽ ngươi muốn đi cầu hôn thật à?”

“Đùa sao, dựa vào hắn... Dù ta có ăn no rỗi việc thì cũng sẽ không đi, ta đi mua đồ ăn đây.”

Bóng dáng xinh đẹp của nàng nhanh chóng lẫn vào trong nắng sớm.

Lệ Vô Tình nhìn bóng dáng Thiển Ly ở phía xa xa, chân mày khẽ nhíu, hai người bọn họ lại có hôn ước?

Thật là, không thể tưởng tượng nổi.

Gió thổi qua bốn phía, nắng sớm lộng lẫy như hạt châu rơi xuống từ phía chân trời, đẹp như mộng ảo.

Thiển Ly ra khỏi cửa mới chợt nhớ Võ Vương phủ cố ý chèn ép nàng. Sau chuyện không thể ở trọ kia, Thiển Ly cảm thấy rất có thể nàng sẽ phải trở về tay không, bởi vì có khả năng tất cả cửa hàng trong kinh thành sẽ không bán đồ cho nàng.

Chỉ là nàng không ngờ sau năm cửa hàng từ chối bán đồ, lại có một nơi đồng ý bán cho nàng. Thiển Ly không nói hai lời, lập tức dọn sạch cửa hàng lương thực kia.

Kế tiếp, Thiển Ly bắt đầu mua sắm điên cuồng.

“Chưởng quầy, đồ trong cửa này có bán cho ta hay không?”

"Khách quan khéo đùa, mở cửa hàng nào lại có đạo lý không bán đồ cho khách chứ, khách quan muốn mua gì?”

“Trong cửa hàng của ngươi có món gì, ta mua toàn bộ.”

“…… “

“Lão bản, số thức ăn này ta mua hết.”

“……”

“Những hương liệu này, gói tất cả lại cho ta……”

“Gói lại, toàn bộ……”

“Toàn bộ……”

Đã từng thấy qua người hào phóng nhưng chưa thấy ai lại hào phóng như vậy. Chỉ trong một thời gian ngắn mà phía sau Thiển Ly đã có một đám người đi theo, tất cả đều khiếp sợ trợn mắt nhìn Thiển Ly mua hàng. Rốt cuộc người này muốn làm gì, mà lại mua nhiều đồ như vậy?

Lại không hề biết Thiển Ly phát hiện có rất nhiều món có thể giữ lại cho sau này, cho nên muốn đem tất cả những thứ đó chất đầy vào trong không gian của nàng.

Điều đau khổ nhất ở mạt thế là gì, chính là không có cơm ăn. Người đang sống lại phải chịu đói đến chết, đó mới là đau khổ.

“Gói toàn bộ số thịt toàn này lại cho ta.” Đi đến một cửa hàng ma thú, Thiển Ly không mua ma thú sống, mà lại mua thịt ma thú đã chết, thậm chí đến nội tạng cũng mua. Nhiều thịt như vậy, quả thực đủ để nàng ăn suốt một tháng, vừa nghĩ đến đã chảy nước miếng rồi.

Nhưng việc chỉ mua những thứ bỏ đi như vậy lại thu hút không ít ánh mắt của người trong cửa hàng. Đến cả thịt ma thú sống cũng không dám mua, mà chỉ có thể mua một ít thịt thừa, nhất định là một kẻ nghèo hèn. Phút chốc, ánh mắt của bọn họ đều chứa đầy khinh bỉ.

Mà đám người đi theo phía sau Thiển Ly cũng cho rằng nàng không có tiền, cho nên chỉ có thể mua những thứ đó, không khỏi xùy một một tiếng rồi tản đi.

Việc mua thịt ma thú mất quá nhiều thời gian, nên lúc đến cửa hàng thảo dược cuối cùng, Thiển Ly dự định tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng Yy.lqd mua đủ số thảo dược cần dùng, sau đó chạy về Thi Điện nấu cơm. Lúc ở trong không gian cũng chưa từng thấy nhiều thịt ma thú như vậy, quả thực khiến nàng tưởng tượng đến rơi nước miếng.

Dược Vương Trai là cửa hàng bán thuốc lớn nhất kinh đô.

Nghe nói chỉ cần là dược thảo mà đại lục này có, thì cửa hàng bọn họ đều có, khẩu khí này quả là rất lớn. Nhưng không rõ là bọn họ thật sự có năng lực này, hay chỉ thổi phồng mà thôi.

Bước vào cửa hàng, Thiển Ly thấy Dược Vương Trai được phân chia thành hai tầng trên dưới, linh lực của dược liệu ở tầng một dao động một chút, như có lại như không. Chỉ với số dược liệu ở tầng thứ nhất mà đã khiến nàng cảm nhận được linh lực dao động xung quanh chúng, vậy tầng thứ hai hiển nhiên sẽ có những dược liệu thượng phẩm khó gặp rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện