Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế
Quyển 1 - Chương 9: Bông tai đá mắt mèo
"A Thanh, em...nghe hết rồi sao?" Lục Thần có chút do dự hỏi, mới vừa rồi, bất kể những lời Sở Nghiên, hay thái độ của Sở ba, tựa như sẽ tổn thương thật sâu cô gái trước mắt.
"Ừ." Gật đầu, vẻ mặt Sở Thanh không có bất cứ thay đổi nào, hơn nữa còn có phần lạnh nhạt.
Thật ra chuyện vừa rồi cũng không làm cho cô rung động gì cả, chuyện đó không liên quan đến hai người, nếu bọn họ đã không để ý cô, cô cần gì phải để ý tới họ.
"Vậy em..." Lục Thần có chút bận tâm, Sở Thanh đối với tình cảm vẫn luôn rất nhạy cảm, hôm nay nghe được những lời nói của bọn họ, sao lại không đau lòng chứ?
"Người không liên quan." Trong lòng hừ lạnh một tiếng, mắt Sở Thanh lóe lên tia khinh thường, những câu nói hôm nay sao có thể làm cô để ý chứ: "Chỉ cần có anh Thần là đủ rồi."
Người quan tâm cô cũng không cần nhiều, chỉ có một Lục Thần là đủ rồi.
Sau khi nghe Hoàng Á Lê nói mạt thế sẽ đến, vốn cô cũng muốn âm thầm che chở bọn họ, nhưng hôm nay chỉ có Lục Thần quan tâm mình, cho nên, cô chỉ cần bảo vệ cho Lục Thần là được.
"Anh Thần, em chờ anh tới đón em." Nói xong, liền để một cái bình nhỏ đã chuẩn bị trước vào tay Lục Thần, sau đó đuổi anh ra ngoài: "Nhớ ăn."
Xong xuôi, ngay trước mặt Lục Thần đóng cửa lại, nhất thời làm Lục Thần dở khóc dở cười, không rõ lắm có phải anh đối với Sở Thanh có quá đặc biệt hay không, nhưng...
Nhìn bình sứ trong tay, trong mắt hiện lên một tia nhu hòa vui vẻ, đây là đồ vật đã chuẩn bị trước cho anh nha, nghĩ tới đây, anh cũng cảm thấy có chút đặc biệt đi....
Mà Sở Thanh lại không có nghĩ nhiều như vậy, yên lặng ở trong phòng thu dọn đồ đạc, vốn cô cũng không muốn dọn hết, nhưng dù sao vẫn là người một nhà, mặc dù quả thật không thể nói "một nhà" đi.
Nhưng hôm nay xem ra, những người này giống như chưa bao giờ xem cô là người thân thật sự, nếu đã thế, cô cần gì lãng phí tình cảm trên người bọn họ?
Dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn tất cả trong phòng, Sở Thanh muốn trước khi bọn họ phát hiện cô trở về mà rời đi, ở trong nhà này, ngoài Lục Thần, cô không muốn gặp bất kỳ ai!
Một khắc trước khi rời phòng sau khi đã thu thập xong, Sở Thanh đột nhiên dừng chân, mắt hơi nheo lại nhìn ngăn kéo bàn học không xa, chỗ đó....Giống như có một vật gì rất quan trọng?
Mặc dù muốn nhanh chóng rời đi, nhưng Sở Thanh hoàn toàn bất động, rồi đi tới bàn học, kéo ngăn bàn ra, thấy một cái hộp tơ tằm màu đỏ, hộp không lớn, hình vuông, có thể đựng nhẫn, hoặc bông tai gì gì đó.
Quả nhiên, mở hộp ra thì thấy một đôi bông tai.
Đôi bông tai này dính đá mắt mèo vô cùng đẹp, một màu quất (?), một màu xanh biếc, nhưng nhìn kiểu dáng, hiển nhiên đây là một đôi bông tai, vẻ đẹp kinh dị này thật sự vô cùng hiếm thấy.
Sở Thanh cầm cái màu quất lên, mi hơi nhíu lại, giống như...Có một loại cảm giác xấu xuất hiện.
Lúc Sở Thanh sắp đặt cái màu quất vào hộp, thì cửa bị đẩy ra, Sở Nghiên tự nhiên đi vào, khi thấy Sở Thanh, trên mặt thoáng qua một tia ngạc nhiên.
Tất nhiên, Sở Nghiên cũng không ngờ rằng Sở Thanh sẽ ở trong phòng, mà cô ta rõ ràng thừa dịp Sở Thanh không có ở đây mà vào để tìm thứ gì đó.
"A Thanh, ngươi...Em về lúc nào?"
"Mới vừa về, dọn đồ." Cô cũng không quan tâm tại sao Sở Nghiên lại xuất hiện ở đây, cũng không lo lắng đồ của mình có bị cô ta lấy đi không.
Dù sao, trước khi Sở Thanh đi đã bày một mê trận nho nhỏ, bất kể ai đi vào phòng này cũng không có cách nào lấy được đồ của cô, bởi vì trong mắt người tự tiện đi vào, những thứ đó sẽ không tồn tại.
Mà khi Sở Nghiên thấy cái hộp tơ màu hồng trong tay Sở Thanh, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
Vật này cô tìm đã lâu rồi, thời gian cô tìm dài như vậy, mơ hồ mỗi ngày cô đều đến phòng Sở Thanh tìm, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thấy đôi bông tai này, không nghĩ tới hôm nay vật này lại xuất hiện trước mắt cô, xem ra trời cao quả nhiên chiếu cố cho cô mà!
"A Thanh, bông tai này là..."
"Di vật của mẹ, đồ kỷ niệm." Sở Thanh nhàn nhạt đáp, giống như không nhìn thấy ánh mắt đầy khát vọng của Sở Nghiên.
Sở Thanh làm như không thấy, làm cho sắc mặt Sở Nghiên trở nên hoạt kê hơn, kiếp trước chỉ cần cô lộ ra một chút khát vọng, Sở Thanh sẽ đưa vào tay cô ngay, mà hôm nay, sao lại không giống nhau?
Hiển nhiên, Sở Nghiên đã quên, sở dĩ kiếp trước Sở Thanh lệ thuộc Sở Nghiên, là vì sau khi Sở Thanh bị đâm, tâm như tro tàn không muốn tỉnh lại, mà lúc đó, Sở Nghiên kiên nhẫn bồi bên cạnh cô ấy, luôn gọi tên cô, ngạnh sinh đem cô gọi về, cũng bắt đầu từ lúc đó, trong lòng Sở Thanh, Sở Nghiên quan trọng hơn bất cứ cái gì.
Mà kiếp này, bởi vì Sở Thanh Y đến, mặc dù hôm nay thân thể này vẫn tên là "Sở Thanh", nhưng đã không còn là Sở Thanh kia nữa, mà Sở Nghiên cũng vì nhớ tới mọi chuyện kiếp trước, nên không mấy thân cận với Sở Thanh, mạc danh kỳ diệu như vậy, làm sao có thể khiến cho Sở Thanh đối với Sở Nghiên tốt hơn người khác chứ?
"Cái đó, A Thanh, cũng sắp tới sinh nhật của chị, chị rất thích bông tai này, có thể hay không...có thể hay không..." Sở Nghiên nhỏ giọng nói, mặt đỏ bừng, tất nhiên chuyện ở trước mặt người khác mà muốn quà đã làm cho cô vô cùng ngượng ngùng.
Thấy Sở Nghiên như vậy, mắt Sở Thanh vẫn mang đầy giễu cợt, sau khi đậy nắp hộp, liền ném đó cho Sở Nghiên, sau đó kéo hành lý của mình đi.
Sau khi Sở Thanh rời đi, Sở Nghiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngượng ngùng biến mất, trong mắt chỉ còn đầy giễu cợt.
Hừ, cũng đều giống như kiếp trước, quả nhiên là ngu xuẩn, căn bản không biết cái bông tai mắt mèo này thật sự có giá trị, đây chính là đồ vật công nghệ cao từ ngoại tinh hệ, bọn họ có một nhân công trí năng, hơn nữa nhân công trí năng kia còn mang theo một cái không gian, mặc dù không gian này không lớn, nhưng nếu lắp đầy thức ăn vào đó, ở thời đầu mạt thế, cuộc sống của các cô cũng không cần lo lắng nữa.
Ngu xuẩn, quả nhiên là ngu xuẩn mà!
Mà lúc Sở Nghiên giễu cợt Sở Thanh, cũng không biết rằng, ở chỗ khác, Sở Thanh cũng đang giễu cợt Sở Nghiên.
Tay trái cô chậm rãi mở ra, bên trong là một chiếc bông tai mắt mèo màu quất, khác với chiếc bông tai màu xanh biếc trong tay Sở Nghiên, cái bông tai trong tay Sở Thanh mơ hồ có một tia sáng chuyển động, mang theo loại linh tính nói không lên lời.
"Một bông tai, bán dứt cả tình thân, đáng giá."
Hơn nữa còn là một bông tai không hữu dụng, thật ra lúc đầu Sở Thanh thấy bông tai này đã biết nó không tầm thường, nhưng cô càng biết thêm, bông tay thật sự có thể dùng không phải cái trong tay Sở Nghiên, mà là cái bông tai trong tay cô.
Bất quá...
Khoảng thời gian này cô cũng đã hiểu rõ Sở Nghiên, chuyện không có lợi cô ta sẽ không làm, đã như vậy, biết cái bông tai này có giá trị chắc đủ lớn, sau này, trừ Lục Thần, cô sẽ không còn có người thân nào khác!
"Ừ." Gật đầu, vẻ mặt Sở Thanh không có bất cứ thay đổi nào, hơn nữa còn có phần lạnh nhạt.
Thật ra chuyện vừa rồi cũng không làm cho cô rung động gì cả, chuyện đó không liên quan đến hai người, nếu bọn họ đã không để ý cô, cô cần gì phải để ý tới họ.
"Vậy em..." Lục Thần có chút bận tâm, Sở Thanh đối với tình cảm vẫn luôn rất nhạy cảm, hôm nay nghe được những lời nói của bọn họ, sao lại không đau lòng chứ?
"Người không liên quan." Trong lòng hừ lạnh một tiếng, mắt Sở Thanh lóe lên tia khinh thường, những câu nói hôm nay sao có thể làm cô để ý chứ: "Chỉ cần có anh Thần là đủ rồi."
Người quan tâm cô cũng không cần nhiều, chỉ có một Lục Thần là đủ rồi.
Sau khi nghe Hoàng Á Lê nói mạt thế sẽ đến, vốn cô cũng muốn âm thầm che chở bọn họ, nhưng hôm nay chỉ có Lục Thần quan tâm mình, cho nên, cô chỉ cần bảo vệ cho Lục Thần là được.
"Anh Thần, em chờ anh tới đón em." Nói xong, liền để một cái bình nhỏ đã chuẩn bị trước vào tay Lục Thần, sau đó đuổi anh ra ngoài: "Nhớ ăn."
Xong xuôi, ngay trước mặt Lục Thần đóng cửa lại, nhất thời làm Lục Thần dở khóc dở cười, không rõ lắm có phải anh đối với Sở Thanh có quá đặc biệt hay không, nhưng...
Nhìn bình sứ trong tay, trong mắt hiện lên một tia nhu hòa vui vẻ, đây là đồ vật đã chuẩn bị trước cho anh nha, nghĩ tới đây, anh cũng cảm thấy có chút đặc biệt đi....
Mà Sở Thanh lại không có nghĩ nhiều như vậy, yên lặng ở trong phòng thu dọn đồ đạc, vốn cô cũng không muốn dọn hết, nhưng dù sao vẫn là người một nhà, mặc dù quả thật không thể nói "một nhà" đi.
Nhưng hôm nay xem ra, những người này giống như chưa bao giờ xem cô là người thân thật sự, nếu đã thế, cô cần gì lãng phí tình cảm trên người bọn họ?
Dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn tất cả trong phòng, Sở Thanh muốn trước khi bọn họ phát hiện cô trở về mà rời đi, ở trong nhà này, ngoài Lục Thần, cô không muốn gặp bất kỳ ai!
Một khắc trước khi rời phòng sau khi đã thu thập xong, Sở Thanh đột nhiên dừng chân, mắt hơi nheo lại nhìn ngăn kéo bàn học không xa, chỗ đó....Giống như có một vật gì rất quan trọng?
Mặc dù muốn nhanh chóng rời đi, nhưng Sở Thanh hoàn toàn bất động, rồi đi tới bàn học, kéo ngăn bàn ra, thấy một cái hộp tơ tằm màu đỏ, hộp không lớn, hình vuông, có thể đựng nhẫn, hoặc bông tai gì gì đó.
Quả nhiên, mở hộp ra thì thấy một đôi bông tai.
Đôi bông tai này dính đá mắt mèo vô cùng đẹp, một màu quất (?), một màu xanh biếc, nhưng nhìn kiểu dáng, hiển nhiên đây là một đôi bông tai, vẻ đẹp kinh dị này thật sự vô cùng hiếm thấy.
Sở Thanh cầm cái màu quất lên, mi hơi nhíu lại, giống như...Có một loại cảm giác xấu xuất hiện.
Lúc Sở Thanh sắp đặt cái màu quất vào hộp, thì cửa bị đẩy ra, Sở Nghiên tự nhiên đi vào, khi thấy Sở Thanh, trên mặt thoáng qua một tia ngạc nhiên.
Tất nhiên, Sở Nghiên cũng không ngờ rằng Sở Thanh sẽ ở trong phòng, mà cô ta rõ ràng thừa dịp Sở Thanh không có ở đây mà vào để tìm thứ gì đó.
"A Thanh, ngươi...Em về lúc nào?"
"Mới vừa về, dọn đồ." Cô cũng không quan tâm tại sao Sở Nghiên lại xuất hiện ở đây, cũng không lo lắng đồ của mình có bị cô ta lấy đi không.
Dù sao, trước khi Sở Thanh đi đã bày một mê trận nho nhỏ, bất kể ai đi vào phòng này cũng không có cách nào lấy được đồ của cô, bởi vì trong mắt người tự tiện đi vào, những thứ đó sẽ không tồn tại.
Mà khi Sở Nghiên thấy cái hộp tơ màu hồng trong tay Sở Thanh, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
Vật này cô tìm đã lâu rồi, thời gian cô tìm dài như vậy, mơ hồ mỗi ngày cô đều đến phòng Sở Thanh tìm, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thấy đôi bông tai này, không nghĩ tới hôm nay vật này lại xuất hiện trước mắt cô, xem ra trời cao quả nhiên chiếu cố cho cô mà!
"A Thanh, bông tai này là..."
"Di vật của mẹ, đồ kỷ niệm." Sở Thanh nhàn nhạt đáp, giống như không nhìn thấy ánh mắt đầy khát vọng của Sở Nghiên.
Sở Thanh làm như không thấy, làm cho sắc mặt Sở Nghiên trở nên hoạt kê hơn, kiếp trước chỉ cần cô lộ ra một chút khát vọng, Sở Thanh sẽ đưa vào tay cô ngay, mà hôm nay, sao lại không giống nhau?
Hiển nhiên, Sở Nghiên đã quên, sở dĩ kiếp trước Sở Thanh lệ thuộc Sở Nghiên, là vì sau khi Sở Thanh bị đâm, tâm như tro tàn không muốn tỉnh lại, mà lúc đó, Sở Nghiên kiên nhẫn bồi bên cạnh cô ấy, luôn gọi tên cô, ngạnh sinh đem cô gọi về, cũng bắt đầu từ lúc đó, trong lòng Sở Thanh, Sở Nghiên quan trọng hơn bất cứ cái gì.
Mà kiếp này, bởi vì Sở Thanh Y đến, mặc dù hôm nay thân thể này vẫn tên là "Sở Thanh", nhưng đã không còn là Sở Thanh kia nữa, mà Sở Nghiên cũng vì nhớ tới mọi chuyện kiếp trước, nên không mấy thân cận với Sở Thanh, mạc danh kỳ diệu như vậy, làm sao có thể khiến cho Sở Thanh đối với Sở Nghiên tốt hơn người khác chứ?
"Cái đó, A Thanh, cũng sắp tới sinh nhật của chị, chị rất thích bông tai này, có thể hay không...có thể hay không..." Sở Nghiên nhỏ giọng nói, mặt đỏ bừng, tất nhiên chuyện ở trước mặt người khác mà muốn quà đã làm cho cô vô cùng ngượng ngùng.
Thấy Sở Nghiên như vậy, mắt Sở Thanh vẫn mang đầy giễu cợt, sau khi đậy nắp hộp, liền ném đó cho Sở Nghiên, sau đó kéo hành lý của mình đi.
Sau khi Sở Thanh rời đi, Sở Nghiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngượng ngùng biến mất, trong mắt chỉ còn đầy giễu cợt.
Hừ, cũng đều giống như kiếp trước, quả nhiên là ngu xuẩn, căn bản không biết cái bông tai mắt mèo này thật sự có giá trị, đây chính là đồ vật công nghệ cao từ ngoại tinh hệ, bọn họ có một nhân công trí năng, hơn nữa nhân công trí năng kia còn mang theo một cái không gian, mặc dù không gian này không lớn, nhưng nếu lắp đầy thức ăn vào đó, ở thời đầu mạt thế, cuộc sống của các cô cũng không cần lo lắng nữa.
Ngu xuẩn, quả nhiên là ngu xuẩn mà!
Mà lúc Sở Nghiên giễu cợt Sở Thanh, cũng không biết rằng, ở chỗ khác, Sở Thanh cũng đang giễu cợt Sở Nghiên.
Tay trái cô chậm rãi mở ra, bên trong là một chiếc bông tai mắt mèo màu quất, khác với chiếc bông tai màu xanh biếc trong tay Sở Nghiên, cái bông tai trong tay Sở Thanh mơ hồ có một tia sáng chuyển động, mang theo loại linh tính nói không lên lời.
"Một bông tai, bán dứt cả tình thân, đáng giá."
Hơn nữa còn là một bông tai không hữu dụng, thật ra lúc đầu Sở Thanh thấy bông tai này đã biết nó không tầm thường, nhưng cô càng biết thêm, bông tay thật sự có thể dùng không phải cái trong tay Sở Nghiên, mà là cái bông tai trong tay cô.
Bất quá...
Khoảng thời gian này cô cũng đã hiểu rõ Sở Nghiên, chuyện không có lợi cô ta sẽ không làm, đã như vậy, biết cái bông tai này có giá trị chắc đủ lớn, sau này, trừ Lục Thần, cô sẽ không còn có người thân nào khác!
Bình luận truyện