Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế
Quyển 2 - Chương 21: Tử chiến
"Tiến hóa, còn là tiến hóa...." Bọn họ đã không có cơ hội chạy thoát, chạy không thoát!
Cả người Sở Nghiên co quắp ngồi bệt xuống đất, trong mắt một mảnh xám xịt, không có tia sáng, sau đó cô từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác, thù địch nhìn Sở Thanh: "Đều tại mày, cũng là lỗi của mày, tại sao vừa rồi mày không giết nó, nếu như mày giết nó thì chúng ta đã không cần chết, chúng ta cũng không cần...."
"Sở Nghiên, có bản lĩnh thì tự mình động thủ, không có bản lĩnh thì đừng nói xằng nói bậy, tôi không phải là người hầu của cô." Lạnh nhạt nhìn Sở Nghiên, sắc mặt của Sở Thanh không có chút biến hóa nào, thậm chí thần sắc đều không có khác thường, nhưng Lục Thần và Mộ Hi đều phát hiện một cảm giác tức giận khó nói từ trên người Sở Thanh.
Đúng vậy, chính là tức giận, cho tới nay, Sở Thanh trong mắt mọi người đều là một người phong khinh vân đạm, mà hôm nay, lần đầu tiên bọn họ thấy thấy Sở Thanh có xúc động kịch liệt như vậy.
Mà sau khi Sở Nghiên nhìn thấy sát ý trong mắt Sở Thanh, cả người giống như chậu nước lạnh xối từ đỉnh đầu xuống, lúc này mới phản ứng là chuyện gì xảy ra.
Bây giờ Sở Nghiên mới chính thức lần đầu tiên hiểu, người trước mắt cô đã không còn là Sở Thanh luôn tin tưởng cô, luôn chịu đựng cô khi dễ!
"Không muốn chết thì câm miệng!" Nhìn Sở Nghiên toàn thân cứng ngắc, sát ý trên người Mộ Hi càng thêm rõ ràng, nếu người đàn bà này còn dị nghị thêm nữa, anh tuyệt đối không chút do dự ra tay giết người này!
Quả nhiên, sau khi nghe vậy, Sở Nghiên hoàn toàn yên tĩnh lại, trong mắt rõ ràng mang theo tia sợ hãi, nếu như người vừa nói là Lục Thần, cô cũng sẽ không sợ như vậy, bởi vì nhìn vào mặt mũi của ba ba, Lục Thần chắc chắn sẽ không đối xử với cô như vậy.
Nhưng nếu người này là Mộ Hi, cô không có lòng tin anh ta có động thủ thật sự hay không.
"Một lát nữa các người đi trước đi." Ánh mắt Sở Thanh rơi vào trên người T2 đã tiến hóa thành công, trong mắt đầy kiên định: "Ở lại chỉ làm liên lụy tới tôi."
Mặc dù ở đây có hai người đàn ông cũng rất lợi hại, nhưng Mặc Phỉ cũng đã nói, hai người đó hiện tại không có cách nào chống lại T2, nếu như ở lại đối với cô mà nói, chẳng những không giúp được gì, ngược lại có thể làm ba người táng thân ở đây.
"Vậy em cẩn thận." Mặc dù Lục Thần không yên tâm, nhưng cũng hiểu, hiện tại ở lại chỗ này cũng chẳng có ích gì, ngược lại sẽ làm cho A Thanh không thể buông tay buông chân: "Nếu như có nguy hiểm, chỉ cần hô một tiếng, chúng ta sẽ chạy tới."
Bởi vì T2 xuất hiện, tang thi xung quanh không dám tới gần, cho nên dù hô to cũng không thể đưa một lượng lớn tang thi tới được.
"Em biết." Sở Thanh gật đầu tỏ ra mình đã biết, nhưng cô cũng biết mình không thể để người nào tới giúp cô.
Ba người thấy Sở Thanh gật đầu thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bọn họ thật sự rất sợ Sở Thanh cự tuyệt.
Sau khi từ từ rút con Thủy Long ra, mấy người còn lại chạy về một hướng, Lục Thần, Hoàng Á Lê và Mộ Hi còn lo lắng nhìn về phía của Sở Thanh.
Sở Thanh không có thời gian để ý phía sau, hiện tại lực chú ý của cô hoàn toàn nằm trên người T2, mà trên tay cô không biết từ lúc nào xuất hiện một ống chích.
Dịch αL, cái này là thuốc cường hóa của Mặc Phỉ, sau khi sử dụng, năng lực trong cơ thể sẽ tăng lên mấy phần trong một khoảng thời gian nhất định, nhưng lại có một khuyết điểm rất rõ ràng, là sau khi thuốc mất hiệu lực, người dùng sẽ lâm vào trạng thái suy yếu, cho nên cái này căn bản chính là thứ dùng khi liều mạng, không phải địch chết thì ta vong!
"Sở Thanh, mặc dù tôi có nói cô có thể dùng Dịch αL giết chết T2, nhưng cũng chỉ là có thể, mà thời gian của cô chỉ có một giờ, nếu trong một giờ cô không thể đánh chết T2, thì sau khi hiệu lực của Dịch αL mất đi, người chết sẽ là cô." Có một số việc Mặc Phỉ cần phải nói rõ với Sở Thanh, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng được.
"Tôi hiểu." Nói xong, Sở Thanh đặt ống chích lên cổ mình, nhẹ nhàng nhấn một cái, chất lỏng bên trong ống biến thành dạng hạt, trực tiếp truyền vào máu và nhanh chóng phát huy tác dụng.
Trong nháy mắt, Sở Thanh cảm giác được trạng thái thân thể của cô tốt hơn rất nhiều, ít nhất là sau khi chống lại con T2 sẽ không quá thảm.
Cũng trong nháy mắt này, khí thế trên người Sở Thanh không ngừng kéo lên, vốn T2 đang im lặng thèm thuồng nhìn Sở Thanh, cũng trở nên gấp gáp hơn.
Vốn đầu óc của nó đã không còn tỉnh táo nhiều cũng xuất hiện một loại cảm giác, bữa tiệc lớn trước mắt này....vốn là một bữa tiệc có thể bị nó tùy ý ăn thỏa say, lại tăng thêm mấy phần nguy hiểm.
"Ngao, ngao ----" T2 gào thét, trên mặt vừa vội vàng, vừa sợ hãi.
Sở Thanh không quan tâm T2 có phản ứng gì, chẳng qua chỉ là chăm chú nhìn nó, Thủy Long đang ở bên cạnh cô cũng đã thoát ra khỏi phạm vi bên người cô, biến thành một con rồng có đường kính bằng một con phố, dài tới mười mấy thước, bay nhanh cắn về phía T2.
T2 màu xanh lam khẽ híp lại tránh một cú cắn bất ngờ của Thủy Long, đưa ra cái tay thối rửa, đầu ngón tay là những chiếc móng thật dài, hướng thẳng về phía Thủy Long.
Vừa thấy, sắc mặt Sở Thanh tối lại, Thủy Long và cô tâm ý liên thông suýt chút nữa đã bị chặn ngang, hơn nữa phần bị móng tay chạm vào nhanh chóng truyền đi nọc độc hủ thực lan ra, Thủy Long cũng có mấy phần bị ăn mòn.
Sở Thanh có chút mau mắn vì Thủy Long là do nước ngưng tụ, nếu không Thủy Long có thể vì một kích này mà mất mạng.
Bất quá, mặc dù Sở Thanh không có mất đi lực chiến đấu, nhưng lại không có nghĩa cô sẽ có nhiều thoải mái, bởi vì Thủy Long và cô tâm ý liên thông, cho nên ở giây Thủy Long bị công kích, trong lòng của cô cũng có mấy phần chấn động, khóe miệng tràn ra một tia máu.
Mà sau khi T2 ngửi thấy mùi máu lại có phần say mê, ánh mắt nhìn Sở Thanh lại càng thêm đói khát cực độ.
Sở Thanh biết nếu hôm nay không liều mạng, sợ rằng cuối cùng bỏ mạng cũng chỉ có thể là cô, cô cắn nát đầu ngón tau, màu máu đỏ tím từ ngón tay cô tràn ra, bắn tới mi tâm của Thủy Long, trong nháy mắt thân hình Thủy Long to thêm mấy phần.
Sau khi tiếp thu được lực lương mới, Thủy Long lại nhào qua, bao vây T2, muốn dùng lực lượng thân thể cắn chết T2!
Không ngừng truyền tới áp lực làm cho T2 cảm thấy nguy hiểm, Thủy Long cắn từng chút vào người T2, làm cho thân thể vừa mới tiến hóa của nó đầy vết thương sâu, máu đên chảy ra không ngừng, chảy vào thân thể Thủy Long, làm cho thân thể Thủy Long mang theo một màu xám tro nhàn nhạt.
Vào lúc màu Thủy Long ngày càng đậm, sắc mặt Sở Thanh cũng trở nên tái nhợt hơn, máu chảy ra ở khóe miệng như dòng suối nhỏ, chảy không ngừng.
Hít sâu một hơi, Sở Thanh giơ tay chạm vào máu ở khóe miệng, sau đó từ từ vẽ những đường chú văn người khác xem không hiểu lên tay trái, sau khi viết xong, cô nheo mắt nhìn T2 cách đó không xa, tay trái từ từ khép lại.
T2 luôn luôn bị Thủy Long bao lấy, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu gào, nhưng lại không còn lực lượng thoát ra.
Lúc này thấy Sở Thanh sắp giành thắng lợi, Lục Thần và Mộ Hi chuẩn bị ra tay giúp Sở Thanh kết thúc, thì cục diện đột nhiên xuất hiện biến hóa bất ngờ.....
Cả người Sở Nghiên co quắp ngồi bệt xuống đất, trong mắt một mảnh xám xịt, không có tia sáng, sau đó cô từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác, thù địch nhìn Sở Thanh: "Đều tại mày, cũng là lỗi của mày, tại sao vừa rồi mày không giết nó, nếu như mày giết nó thì chúng ta đã không cần chết, chúng ta cũng không cần...."
"Sở Nghiên, có bản lĩnh thì tự mình động thủ, không có bản lĩnh thì đừng nói xằng nói bậy, tôi không phải là người hầu của cô." Lạnh nhạt nhìn Sở Nghiên, sắc mặt của Sở Thanh không có chút biến hóa nào, thậm chí thần sắc đều không có khác thường, nhưng Lục Thần và Mộ Hi đều phát hiện một cảm giác tức giận khó nói từ trên người Sở Thanh.
Đúng vậy, chính là tức giận, cho tới nay, Sở Thanh trong mắt mọi người đều là một người phong khinh vân đạm, mà hôm nay, lần đầu tiên bọn họ thấy thấy Sở Thanh có xúc động kịch liệt như vậy.
Mà sau khi Sở Nghiên nhìn thấy sát ý trong mắt Sở Thanh, cả người giống như chậu nước lạnh xối từ đỉnh đầu xuống, lúc này mới phản ứng là chuyện gì xảy ra.
Bây giờ Sở Nghiên mới chính thức lần đầu tiên hiểu, người trước mắt cô đã không còn là Sở Thanh luôn tin tưởng cô, luôn chịu đựng cô khi dễ!
"Không muốn chết thì câm miệng!" Nhìn Sở Nghiên toàn thân cứng ngắc, sát ý trên người Mộ Hi càng thêm rõ ràng, nếu người đàn bà này còn dị nghị thêm nữa, anh tuyệt đối không chút do dự ra tay giết người này!
Quả nhiên, sau khi nghe vậy, Sở Nghiên hoàn toàn yên tĩnh lại, trong mắt rõ ràng mang theo tia sợ hãi, nếu như người vừa nói là Lục Thần, cô cũng sẽ không sợ như vậy, bởi vì nhìn vào mặt mũi của ba ba, Lục Thần chắc chắn sẽ không đối xử với cô như vậy.
Nhưng nếu người này là Mộ Hi, cô không có lòng tin anh ta có động thủ thật sự hay không.
"Một lát nữa các người đi trước đi." Ánh mắt Sở Thanh rơi vào trên người T2 đã tiến hóa thành công, trong mắt đầy kiên định: "Ở lại chỉ làm liên lụy tới tôi."
Mặc dù ở đây có hai người đàn ông cũng rất lợi hại, nhưng Mặc Phỉ cũng đã nói, hai người đó hiện tại không có cách nào chống lại T2, nếu như ở lại đối với cô mà nói, chẳng những không giúp được gì, ngược lại có thể làm ba người táng thân ở đây.
"Vậy em cẩn thận." Mặc dù Lục Thần không yên tâm, nhưng cũng hiểu, hiện tại ở lại chỗ này cũng chẳng có ích gì, ngược lại sẽ làm cho A Thanh không thể buông tay buông chân: "Nếu như có nguy hiểm, chỉ cần hô một tiếng, chúng ta sẽ chạy tới."
Bởi vì T2 xuất hiện, tang thi xung quanh không dám tới gần, cho nên dù hô to cũng không thể đưa một lượng lớn tang thi tới được.
"Em biết." Sở Thanh gật đầu tỏ ra mình đã biết, nhưng cô cũng biết mình không thể để người nào tới giúp cô.
Ba người thấy Sở Thanh gật đầu thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bọn họ thật sự rất sợ Sở Thanh cự tuyệt.
Sau khi từ từ rút con Thủy Long ra, mấy người còn lại chạy về một hướng, Lục Thần, Hoàng Á Lê và Mộ Hi còn lo lắng nhìn về phía của Sở Thanh.
Sở Thanh không có thời gian để ý phía sau, hiện tại lực chú ý của cô hoàn toàn nằm trên người T2, mà trên tay cô không biết từ lúc nào xuất hiện một ống chích.
Dịch αL, cái này là thuốc cường hóa của Mặc Phỉ, sau khi sử dụng, năng lực trong cơ thể sẽ tăng lên mấy phần trong một khoảng thời gian nhất định, nhưng lại có một khuyết điểm rất rõ ràng, là sau khi thuốc mất hiệu lực, người dùng sẽ lâm vào trạng thái suy yếu, cho nên cái này căn bản chính là thứ dùng khi liều mạng, không phải địch chết thì ta vong!
"Sở Thanh, mặc dù tôi có nói cô có thể dùng Dịch αL giết chết T2, nhưng cũng chỉ là có thể, mà thời gian của cô chỉ có một giờ, nếu trong một giờ cô không thể đánh chết T2, thì sau khi hiệu lực của Dịch αL mất đi, người chết sẽ là cô." Có một số việc Mặc Phỉ cần phải nói rõ với Sở Thanh, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng được.
"Tôi hiểu." Nói xong, Sở Thanh đặt ống chích lên cổ mình, nhẹ nhàng nhấn một cái, chất lỏng bên trong ống biến thành dạng hạt, trực tiếp truyền vào máu và nhanh chóng phát huy tác dụng.
Trong nháy mắt, Sở Thanh cảm giác được trạng thái thân thể của cô tốt hơn rất nhiều, ít nhất là sau khi chống lại con T2 sẽ không quá thảm.
Cũng trong nháy mắt này, khí thế trên người Sở Thanh không ngừng kéo lên, vốn T2 đang im lặng thèm thuồng nhìn Sở Thanh, cũng trở nên gấp gáp hơn.
Vốn đầu óc của nó đã không còn tỉnh táo nhiều cũng xuất hiện một loại cảm giác, bữa tiệc lớn trước mắt này....vốn là một bữa tiệc có thể bị nó tùy ý ăn thỏa say, lại tăng thêm mấy phần nguy hiểm.
"Ngao, ngao ----" T2 gào thét, trên mặt vừa vội vàng, vừa sợ hãi.
Sở Thanh không quan tâm T2 có phản ứng gì, chẳng qua chỉ là chăm chú nhìn nó, Thủy Long đang ở bên cạnh cô cũng đã thoát ra khỏi phạm vi bên người cô, biến thành một con rồng có đường kính bằng một con phố, dài tới mười mấy thước, bay nhanh cắn về phía T2.
T2 màu xanh lam khẽ híp lại tránh một cú cắn bất ngờ của Thủy Long, đưa ra cái tay thối rửa, đầu ngón tay là những chiếc móng thật dài, hướng thẳng về phía Thủy Long.
Vừa thấy, sắc mặt Sở Thanh tối lại, Thủy Long và cô tâm ý liên thông suýt chút nữa đã bị chặn ngang, hơn nữa phần bị móng tay chạm vào nhanh chóng truyền đi nọc độc hủ thực lan ra, Thủy Long cũng có mấy phần bị ăn mòn.
Sở Thanh có chút mau mắn vì Thủy Long là do nước ngưng tụ, nếu không Thủy Long có thể vì một kích này mà mất mạng.
Bất quá, mặc dù Sở Thanh không có mất đi lực chiến đấu, nhưng lại không có nghĩa cô sẽ có nhiều thoải mái, bởi vì Thủy Long và cô tâm ý liên thông, cho nên ở giây Thủy Long bị công kích, trong lòng của cô cũng có mấy phần chấn động, khóe miệng tràn ra một tia máu.
Mà sau khi T2 ngửi thấy mùi máu lại có phần say mê, ánh mắt nhìn Sở Thanh lại càng thêm đói khát cực độ.
Sở Thanh biết nếu hôm nay không liều mạng, sợ rằng cuối cùng bỏ mạng cũng chỉ có thể là cô, cô cắn nát đầu ngón tau, màu máu đỏ tím từ ngón tay cô tràn ra, bắn tới mi tâm của Thủy Long, trong nháy mắt thân hình Thủy Long to thêm mấy phần.
Sau khi tiếp thu được lực lương mới, Thủy Long lại nhào qua, bao vây T2, muốn dùng lực lượng thân thể cắn chết T2!
Không ngừng truyền tới áp lực làm cho T2 cảm thấy nguy hiểm, Thủy Long cắn từng chút vào người T2, làm cho thân thể vừa mới tiến hóa của nó đầy vết thương sâu, máu đên chảy ra không ngừng, chảy vào thân thể Thủy Long, làm cho thân thể Thủy Long mang theo một màu xám tro nhàn nhạt.
Vào lúc màu Thủy Long ngày càng đậm, sắc mặt Sở Thanh cũng trở nên tái nhợt hơn, máu chảy ra ở khóe miệng như dòng suối nhỏ, chảy không ngừng.
Hít sâu một hơi, Sở Thanh giơ tay chạm vào máu ở khóe miệng, sau đó từ từ vẽ những đường chú văn người khác xem không hiểu lên tay trái, sau khi viết xong, cô nheo mắt nhìn T2 cách đó không xa, tay trái từ từ khép lại.
T2 luôn luôn bị Thủy Long bao lấy, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu gào, nhưng lại không còn lực lượng thoát ra.
Lúc này thấy Sở Thanh sắp giành thắng lợi, Lục Thần và Mộ Hi chuẩn bị ra tay giúp Sở Thanh kết thúc, thì cục diện đột nhiên xuất hiện biến hóa bất ngờ.....
Bình luận truyện