Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế
Quyển 2 - Chương 83-3: Sống sót 3
Nhìn mái tóc bạc tung bay phía sau cô, trên mặt Mặc phỉ lộ vẻ kích động, giờ phút này, anh cảm thấy thế giới vốn đã sụp đổ lại trở lại như trước, A Thanh không có chuyện gì, thật tốt, quá, A Thanh không có chuyện gì…
Ngay sau đó, con tang thi sói kia lại có một cảm giác như tai họa sắp ập đến, rõ ràng vừa rồi còn để mặc làm thức ăn ngon cho mình, tại sao chỉ nháy mắt một cái đã biến thành dáng vẻ kia, nó không cam lòng, không cam lòng!
Nhưng bây giờ dù có không cam lòng, thì một số chuyện cũng không có cách nào thay đổi được, nó cảm thấy có thứ gì đó đâm vào trong cơ thể mình, từ từ cắt xẻ cơ thể kim loại của nó, trong nháy mắt, dường như có chút gì đó nóng hổi từ trong cơ thể nó rơi xuống chỗ của Sở Thanh, ngay sau đó, nó không còn biết được gì nữa.
Mà lúc này ở trong mắt Mặc Phỉ, con tang thi sói vốn gây khó dễ cho Sở Thanh, đã bị cô xẻ tung lồng ngực.
Nhìn con tang thi sói đã chết ngã trên người mình, Sở Thanh khẽ mỉm cười, cầm dao găm trong tay dùng sức đâm vào đầu nó, lấy ra một viên tinh hạch, thoạt nhìn vô cùng sáng ngời, hình như không hề có điểm gì khác với tinh hạch của T1, nhưng Sở Thanh lại có thể cảm thấy năng lượng trong viên tinh hạch này vô cùng khổng lồ, khiến Sở Thanh có thể cảm giác năng lượng tích cực vào trong cơ thể.
“A Thanh, cô không sao chứ?” Nhìn vết thương dữ tợn trên cổ Sở Thanh, Mặc Phỉ có chút bận tâm, anh cẩn thận chạm vào vết thương, nghiêm túc mà lại đau lòng, vết thương nghiêm trọng như vậy, không biết vừa rồi phải đau nhiều thế nào: “Vừa rồi cô là thế nào?”
Sở Thanh sờ cổ của mình một cái, lại biến về dáng vẻ thiếu niên tóc đen, lúc này cô không biết nên hình dung tình huống của mình cùng loại cảm giác không tốt đó như thế nào: ”Lúc đó tôi thật sự muốn tránh thoát, nhưng không biết tại sao trong nháy mắt tim của tôi lại nhói lên một cái, như bị cái gì đó đâm vào vậy, sau đó liền bị tang thi sói cắn vào cổ, có điều ngay sau đó, tôi liền cảm nhận được lực lượng bị biến mất đã quay lại.”
Hai người cũng không biết chuyện vừa xảy ra là như thế nào, trong nháy mắt toàn bộ lực lượng đã mất của Sở Thanh chợt quay lại là lần đầu tiên, chẳng lẽ vừa rồi nguy hiểm đã kích thích cô sao?
Thật ra hai người không biết rằng, trong giây phút tim của Sở Thanh nhói lên, trên cổ của cô cũng hiện ra hai chấm tròn màu đỏ, một luồng khói màu đen men theo cổ cô chạy quanh thân, cuối cùng chạy đến đan điền của cô, phá vỡ cấm chế, cũng vì thế Sở Thanh mới có thể sử dụng sức mạnh của mình.
“Hiện giờ thì tốt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi trở về thôi, tôi đoán bọn họ cũng đang rất sốt ruột.” Hai người vừa đi liền mất 3 4 tiếng, như vậy thật sự không bình thường, hơn nữa Mặc Phỉ lại xuất hiện ở đây, đại biểu tất cả mọi người cũng biết cô hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu thật sự không quay lại, có lẽ tát cả mọi người sẽ cho rằng cô gặp nạn.
“Cái này cho anh, còn có cái này nữa.” Bởi vì lúc này tu vi đã khôi phục hơn phân nửa, cho nên Sở Thanh đã có thể mở ra Tử Phủ lấy đan dược ở bên trong ra để chữa thương, hơn nữa cô cũng đưa tinh hạch cho Mặc Phỉ: “Bây giờ tôi không thể lộn xộn, có lẽ một lát nữa anh còn phải dắt tôi đi về.”
Mặc dù bây giờ cổ của Sở Thanh đã được cô dùng quần áo băng bó kĩ, cũng đổi lại quần áo trên người, có vẻ đã không còn vẻ nhếch nhác ban nãy, nhưng tình huống của cô dường như cũng không tốt như vậy, vết thương trên cổ đang rướm máu thấm ra bên ngoài, có vẻ cực kì thê thảm.
“Ừ, tôi hiểu rồi, cô nghỉ ngơi một chút đi, tôi khôi phục lại liền dẫn cô lên trên.” Nhìn vách núi chưa tính là quá dốc này, nếu cơ thể của anh khôi phục thì muốn mang Sở Thanh lên cũng không có vấn đề gì.
“Ừ, tôi nghỉ ngơi trước.” Sở Thanh hết sức điều chỉnh hô hấp của mình, khiến tim đập chậm lại, chỉ có làm tuần hoàn máu chậm lại mới có thể cầm máu, hiện giờ cơ thể của cô cũng không còn là cơ thể trái qua Thiên Chuy Bách Luyện có khả năng hồi phục nghịch thiên kia, nên cô chỉ có thể cẩn thận một chút.
Không tới một phút sau, vết thương của Sở Thanh dần dần giảm rớm máu, hình như trạng thái đã khá hơn nhiều.
Mà Mặc Phỉ trải qua nửa giờ nghỉ ngơi và hồi phục, sắc mặt đã dễ nhìn hơn, ánh mắt của anh nhìn Sở Thanh có chút phức tạp, chỉ cần nửa giờ đã có thể chữa vết thương nghiêm trọng như vậy của anh cũng không phải là dược vật đơn giản gì, Sở Thanh lại không chút do dự đưa cho anh, khiến lòng anh cảm thấy ấm áp, đồng thời tình cảm của mình với cô cũng càng nồng đậm hơn.
A Thanh, em có biết đối xử với tôi như thế, sẽ chỉ làm tôi càng thêm hãm sâu hơn không?
Mặc kệ như thế nào, Mặc Phỉ ôm lấy Sở Thanh, chạy về doanh trại của bọn họ. Khi trở lại doanh trại, liền phát hiện mọi người không có tin tức nên lo lắng cùng chờ đợi, thấy hai người trở về rồi, tất cả mọi người liền thả lỏng xuống, nhưng khi thấy vải vóc quấn trên cổ Sở Thanh đã bị máu nhuộm đỏ, tất cả mọi người đều hồng vành mắt.
Lúc này mọi người suy nghĩ đã hiểu rõ, hôm nay Sở Thanh sẽ rời đi hoàn toàn là vì dụ kẻ địch ra, nếu không, cô căn bản cũng không cần phải rời đi.
“Đều là anh, Mặc Phỉ, không phải anh nói sẽ đem Sở Thanh an toàn trở về hay sao, tại sao cậu ấy bị tổn thương nặng như vậy!?” Mạc Phỉ Phỉ nhìn sắc mặt trắng bệch của Sở Thanh, liền trút tất cả lửa giận lên người của Mặc Phỉ, đều là do người đàn ông này, nếu không phải anh ta vô dụng, làm sao Sở Thanh có thể bị thương nghiêm trọng như vậy?
“Không phải lỗi của anh ấy, vì cứu tôi mà Mặc Phỉ đã bị thương.” Đang lúc Mạc Phỉ Phỉ còn muốn nói gì đó, Sở Thanh từ từ mở mắt ra, dùng chất giọng khàn khàn kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay: “Khi tôi bị buộc phải nhảy xuống vách núi, là Mặc Phỉ đã chạy tới cứu tôi, nếu không phải anh ấy dùng người để giúp tôi, có lẽ bây giờ xương cốt trên người tôi đã nát bấy một nửa rồi.”
Lời nói này của Sở Thanh vô cùng chân thành, làm cho ở đây người đều hiểu được lời này của cô cũng không phải vì muốn giúp Mặc Phỉ tránh bị trách cứ, trong nháy mắt, Mạc Phỉ Phỉ cũng không biết mình nên nói gì cho tốt nữa, cô cũng không nghĩ đến sẽ gặp tình huống hung hiểm như vậy.
"Sở Thanh, thật xin lỗi, lão già tôi thực xin lỗi cậu, nếu không phải vì muốn kết thúc chuyện tôi đã làm sai năm đó, bây giờ cậu cũng sẽ không bị những người đó đuổi giết, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi!” Giờ phút này, nghe Sở Thanh kể lại, ông Mạc cũng không kìm nổi òa khóc, vốn dĩ ông chỉ là hi vọng Sở Thanh có thể sửa lại sai lầm ông đã từng phạm phải, còn ông cũng không hề nghĩ muốn Sở Thanh gặp chuyện không may, đây đều là lỗi của ông!
“Ông Mạc, đây không phải là lỗi của ông.” Sở Thanh hơi lắc đầu, cô cũng không cần ông Mạc nói lời xin lỗi: “Tôi làm như vậy cũng không chỉ là vì ngài, cũng là vì chính mình, muốn sống thật tốt ở mạt thế, vậy thì nhất định không thể để cho loại người như vậy được như ý, ông Mạc, ngài xem tôi nói rất đúng phải không?”
Trên mặt Sở Thanh vẫn mang nụ cười như cũ, ấm áp, bao dung, hoàn toàn không có ý trách cứ, khoảnh khắc này ông Mạc càng muốn khóc hơn rồi, nói ra loại cảm giác này tất cả mọi người đều có thể hiểu, giống như đã làm sai hoàn toàn một chuyện, nếu bị đánh chửi mà nói, có thể ông sẽ không khóc, nhưng một khi được người ta tha thứ, được người ta an ủi thì sẽ càng cảm thấy uất ức và đau lòng, bây giờ tâm trạng của ông Mạc đại khái chính là như vậy.
Dù lúc này Sở Thanh muốn an ủi ông Mạc mấy câu, nhưng cái gì cũng lại không nói ra được, dù sao vết thương của cô cũng ở cổ, một khi nói chuyện quá nhiều sẽ làm vết thương chảy máu.
Hiển nhiên Mạc Phỉ Phỉ cũng phát hiện ra điều này, cô kéo ống tay áo của ông nội mình, sau đó chỉ chỉ vào cổ của Sở Thanh, lần này mọi người ở đây cũng đều biết rõ không nên quấy rầy Sở Thanh xử lí vết thương, cho nên cũng tránh ra.
Hôm nay Sở Thanh muốn ở trong xe của mình nghỉ ngơi, dù sao quá nhiều người sẽ ảnh hưởng tới chuyện nghỉ ngơi của cô, mà hình như vết thương của cô cũng không nhẹ lắm.
Nào chỉ là không nhẹ!
Khi Sở Thanh được ôm vào trong xe, mọi người nhìn thấy vết thương của Sở Thanh đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Mặc Phỉ, không phải anh ta nói muốn bảo vệ Sở Thanh sao, vậy bây giờ là chuyện gì xảy ra!
“Vừa rồi tôi không hề nói dối, Mặc Phỉ đích xác là vì giúp tôi mới bị thương nặng, bản thân ngay cả một chút phòng ngự cũng không có lại từ trên vách núi rơi xuống mấy trăm thước, làm sao có thể không bị thương?” Lúc ấy tình trạng của Mặc Phỉ như thế nào Sở Thanh hiểu rõ hơn ai hết, chỉ cần anh có một chút phòng ngự với mình cũng sẽ không bị thê thảm như vậy.
Trong lòng Mặc Phỉ có chút bất đắc dĩ, anh thế nào cũng không nghĩ tới Sở Thanh lại có thể nhìn thấu như vậy, thật ra lúc ấy toàn bộ suy nghĩ trong lòng anh đều là bảo vệ A Thanh không chịu bất kì tổn thương gì, về phần mình, sớm đã bị anh quên mất rồi.
“Vậy vết thương này của cô là cái gì gây ra?” Vết thương này của Sở Thanh dường như là do thứ gì đó cắn, nhưng là thứ gì to lớn như vậy, thế nhưng lại cắn ra vết thương sâu như thế.
“Chúng tôi rơi xuống vách núi đã gặp phải một con tang thi sói biến dị, bị nó cắn phải.” Sở Thanh nói hời hợt, nhưng rơi vào trong tai mấy người đàn ông lại không khác gì sấm sét giữa trời quang, bọn họ cẩn thận nhìn vết thương của Sở Thanh, nhưng lại không phát hiện màu sắc của máu biến thành màu đen, bây giờ Sở Thanh hẳn không có vấn đề gì đúng không?
”Sau khi bị cắn tôi liền khôi phục sức lực, cho nên virus tang thi cũng không lây sang tôi."”Thật ra thì lời này của Sở Thanh là lời nói dối, lúc ấy máu của cô chảy ra đã biến thành màu đen, nhưng vì tu vi khôi phục lại nên cô đã dùng ma khí cắn nuốt hoàn toàn virus tang thi, cho nen nhìn máu mới là màu đỏ.
Mà Mặc Phỉ cũng không phát hiện ra chuyện này, dù sao cô giết tang thi sói, trên người cũng có không ít chỗ bị máu đen bắn lên, cho nên máu vừa chảy ra có phải màu đen hay không, vốn dĩ Mặc Phỉ cũng không thấy.
“Biết không bị nhiễm là tốt rồi.” Nhẹ nhàng thở dài một cái, trong lòng Khổng Phàm Dương có chút khó chịu, nhìn Thương Cốt băng bó vết thương cho cô, anh rất muốn đi lên hỗ trợ: “Nếu lúc nãy tôi đi theo, có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyên như vậy.”
Sở Thanh đã nói rõ hết chuyện của bọn họ, cho nên Khổng Phàm Dương biết nếu lúc nãy mình cùng tới, hoàn toàn có thể làm một cái bàn băng, như vậy thì Sở Thanh cũng sẽ không té xuống, mà hai người cũng sẽ không bị thương, chỉ là vì Mặc Phỉ kiên trì cho nên anh mới không đi theo, sau đó liền thấy hai người trọng thương mà về.
“Anh không đi cùng là chính xác.” Lúc này Sở Thanh chậm rãi mở miệng: “Nếu như chính tôi ở đây, tôi cũng sẽ không cho anh đi theo, so với tôi, những nhà khoa học này quan trọng hơn nhiều, hơn nữa tôi làm việc có chừng mực, tuyệt đối sẽ không nhún nhường chút nào để bị chết.” Trên thực tế đúng là Sở Thanh rất có chừng mực, nếu không phải khoảnh khắc đó tim chợt nhói lên đau đớn, vốn dĩ có thể Sở Thanh cũng sẽ không bị thương, có lẽ cô sẽ không có cách nào giết chết con tang thi sói này, nhưng có thể đuổi nó đi.
Mà mọi người nghe thấy lời Sở Thanh nói, tất cả mọi người đều trầm mặc, ở mạt thế thiện lương như vậy rất tốt sao?
“Đúng rồi, các anh…có nghĩ tới chuyện xây dựng một cái trụ sở cho mình hay không?” Sở Thanh bỗng nhiên lên tiếng, đối với mấy người này mà nói giống như một tiếng nổ vậy, bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới Sở Thanh sẽ hỏi cái vấn đề này, thật ra đối với bọn họ mà nói, chỉ muốn đi theo Sở Thanh, có căn cứ của mình hay không đều không quan trọng.
"Cái này. . . . . ." Người mở miệng trước là Chiến Thiên Dụ: “Cũng có nghĩ đến, nhưng ở mạt thế muốn thành lập một trụ sở không phải chuyện đơn giản như vậy, ngoài vật liệu ra chúng ta còn cần rất nhiều thứ, ví dụ như nhân công gì đó, hơn nữa bây giờ ngay cả vật liệu chúng ta cũng không thể bảo đảm.” Nhiều người thì vật liệu mới có nhiều được, bây giờ vật liệu trong tay mấy người bọn họ thế này thì đủ làm cái gì?
“Thật ra vật liệu cũng không phải vấn đề lớn lao gì, bây giờ trong tay chúng ta cũng có tinh hạch, lúc này người ta còn chưa biết đến tác dụng của tinh hạch, cho nên chúng ta còn có thể dùng số ít thức ăn để đổi lấy tinh hạch, đợi đến sau này mọi người biết cách dùng lại bán lại ở giá cao, như vậy thì giá chênh lệch trung gian có thể kiếm được không ít vật liệu, dĩ nhiên, những hành động này đều phải bí mật một chút, nếu không thu mua số lượng lớn tinh hạch nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ, nếu để cho người ta biết trước tác dụng của tinh hạch thì với chúng ta sẽ là một tổn thất không nhỏ."”Tô Bắc đã quen làm ăn nghe được lời Sở Thanh nói đã bắt đầu suy tính vấn đề thành lập căn cứ, khiến người xung quanh đều toát mồ hôi hột: ”Chỉ có điều quan trọng nhất là chúng ta còn thiếu hụt nhân công, nếu không đủ người, vậy thì chuyện thành lập căn cứ chỉ là một lời nói suông.”
Điểm này tất cả mọi người đều hiểu, có điều tại sao Sở Thanh phải nói ra như vậy?
“Có phải tò mò tại sao lúc này tôi lại nghĩ tới chuyện xây dựng căn cứ không?’ Nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Sở Thanh đủ hiểu bọn họ đang suy nghĩ gì, "Thật ra thì lúc đầu tôi cũng không muốn thành lập căn cứ, nhưng chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay đã làm tôi hiểu ra, nếu không có đủ thực lực, đủ thế lực cũng sẽ bị người ta lấn áp, nếu bây giờ tôi là người lãnh đạo một căn cứ, các anh cho rằng bây giờ còn có những người cư xử với tôi như vậy sao?”
Trải qua từng lần ma luyện sống chết, hai bộ phân linh hồn trong thân thể Sở Thanh dung hợp càng ngày càng tốt, lúc này sẽ không bao giờ còn thánh mẫu như lúc đầu nữa, bắt đầu mỗi việc làm cũng sẽ có mục đích phong phú hơn, mặc dù làm cho lòng người thấy lạnh, nhưng lại có thể sống thật sự tốt ở nơi mạt thế này, đây mới là điều quan trọng nhất!
“Hiểu rồi, như vậy bây giờ chúng ta liền chuẩn bị trở về thành phố B đi, bên kia Lục Thần nhất định sẽ phải có chuẩn bị.’’ Dù không vì mục đích thành lập căn cứ, để Sở Thanh có cuộc sống khá hơn một chút, anh cũng sẽ liều mạng thành lập lực lượng của mình, ở cạnh Sở Thanh quan sát lâu như vậy, đối với tính tình của Lục Thần, anh vẫn có sự hiểu biết nhất định.
"Mặc kệ như thế nào, trong khoảng thời gian này nhất định phải bảo vệ thật tốt đội nhà khoa học, tôi cũng đang chuẩn bị giữ lại những người có tính cách tốt trong bọn họ.” Sở Thanh nói đến đây, tùy ý vuốt mấy lọn tóc xõa bên má mấy cái, lại tiếp tục nói: “Ở mạt thế dị năng giả chính là lực lượng, mà nhà khoa học cũng là hi vọng, chỉ cần đặt hi vọng trong tay của chúng ta, mới càng có nhiều người nguyện ý đi theo chúng ta, các anh nói thế có phải hay không?"”
Thật ra thì điều này, những người ở đây đều biết tính toán của Sở Thanh, hiện giờ những người đó đi theo bọn họ, sau khi đến thành phố B Sở Thanh cũng không có ý định trả lại đám người đó, như vậy…
Dường như Thương Cốt đã nghĩ tới điều gì , do dự một hồi lâu, sau đó mới chậm chạp hỏi: “Chủ nhân, ngày đó cậu tình nguyện thử thuốc thí nghiệm cũng là vì muốn lôi kéo bọn họ đúng không?”
Nghe thấy câu hỏi này của Thương Cốt, tất cả mọi người sửng sốt một chút, sau đó suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ ra, ánh mắt nhìn Sở Thanh cũng thay đổi, ban đầu vốn cho rằng cô cần thuốc đó để đối phó Sở Nghiên, cho nên mới phải mạo hiểm đi thí nghiệm thuốc, nhưng bây giờ xm ra mục đích của cô vốn dĩ cũng không chỉ có vậy, mà là một mũi tên trúng hai con chim, chẳng những lấy thuốc, lại còn làm những nhà khoa học kia có cảm tình với mình.
Mà bây giờ bảo vệ như vậy khiến một chút cảm tình kia biến thành hoàn toàn cảm kích, cũng bởi vì chuyện ở thành Lương, quân đội thành phố A và đội nhà khoa học tất nhiên sẽ xuất hiện ngăn cách, mà sau lần đó, hình như Sở Thanh cũng không gấp gáp trở về thành phố B, mà cho mọi người lựa chọn nơi muốn đi, thậm chí là hôm nay có thể liều mình đi bảo vệ đám nhà khoa học kia...
Nghĩ tới gương mặt khóc thầm của ông Mạc hôm nay, trong nháy mắt, mọi người đều hiểu, mục đích của Sở Thanh đã đạt được, ít nhất nếu Sở Thanh mở miệng, ông Mạc nhất định sẽ theo Sở Thanh rời đi, chẳng những là vì chuyện bảo vệ, còn vì Sở Thanh giúp ông phá hủy kế hoạch tạo thần, chi nên mới bị người ta để mắt tới, đây hết thảy đều sẽ trở thành điểm mấu chốt khiến ông Mạc đi theo cô.
Nếu như ông Mạc đã nguyện ý đi theo Sở Thanh, vậy thì những nhà khoa học khác còn xa sao?
Bây giờ mọi người mới biết lần này tính toán của Sở Thanh cuối cùng có bao nhiêu cái lợi, từng lần ân huệ, từng lần trợ giúp, thậm chí vì bọn họ mà để cho mình bị thương, ai có thể nghĩ tới tất cả những thứ này đều do tính toán như vậy, hơn nữa, đoán chừng cũng biết những chuyện này là muốn tính kế bọn họ, những người đó cũng có thể lại cam tâm tình nguyện bị tính kế, dù sao chỉ có Sở Thanh sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ thí nghiệm của bọn họ.
“A Thanh, cậu nói xem nếu phó đội trưởng Triển biết được mục đích của cậu có thể trực tiếp giết cậu luôn không> Những người đó đều là nhà khoa học quan trọng của thành phố A, bây giờ cậu lại nói mang hết toàn bộ bọn họ theo cậu… cậu và Hà Trạch muốn hủy diệt căn cứ thành phố A khác nhau ở chỗ nào?” Khổng Phàm Dương bên cạnh nói bằng giọng run rẩy, anh không ngờ Sở Thanh vì muốn lôi kéo người khác có thể ác với mình như vậy,rõ ràng hôm nay cô có thể ở lại, nhưng lại một thân một mình rời đi, hơn nữa còn để bị thương khắp người, mà tất cả này cũng là vì bảo vệ những người đó, vậy người phải có tâm địa sắt đã cỡ nào mới không cảm động?
<HC 83>
--- ------ ------ -------
Lâu lắm mới ngoi lên, còn ai nhớ ta không? TT
Ngay sau đó, con tang thi sói kia lại có một cảm giác như tai họa sắp ập đến, rõ ràng vừa rồi còn để mặc làm thức ăn ngon cho mình, tại sao chỉ nháy mắt một cái đã biến thành dáng vẻ kia, nó không cam lòng, không cam lòng!
Nhưng bây giờ dù có không cam lòng, thì một số chuyện cũng không có cách nào thay đổi được, nó cảm thấy có thứ gì đó đâm vào trong cơ thể mình, từ từ cắt xẻ cơ thể kim loại của nó, trong nháy mắt, dường như có chút gì đó nóng hổi từ trong cơ thể nó rơi xuống chỗ của Sở Thanh, ngay sau đó, nó không còn biết được gì nữa.
Mà lúc này ở trong mắt Mặc Phỉ, con tang thi sói vốn gây khó dễ cho Sở Thanh, đã bị cô xẻ tung lồng ngực.
Nhìn con tang thi sói đã chết ngã trên người mình, Sở Thanh khẽ mỉm cười, cầm dao găm trong tay dùng sức đâm vào đầu nó, lấy ra một viên tinh hạch, thoạt nhìn vô cùng sáng ngời, hình như không hề có điểm gì khác với tinh hạch của T1, nhưng Sở Thanh lại có thể cảm thấy năng lượng trong viên tinh hạch này vô cùng khổng lồ, khiến Sở Thanh có thể cảm giác năng lượng tích cực vào trong cơ thể.
“A Thanh, cô không sao chứ?” Nhìn vết thương dữ tợn trên cổ Sở Thanh, Mặc Phỉ có chút bận tâm, anh cẩn thận chạm vào vết thương, nghiêm túc mà lại đau lòng, vết thương nghiêm trọng như vậy, không biết vừa rồi phải đau nhiều thế nào: “Vừa rồi cô là thế nào?”
Sở Thanh sờ cổ của mình một cái, lại biến về dáng vẻ thiếu niên tóc đen, lúc này cô không biết nên hình dung tình huống của mình cùng loại cảm giác không tốt đó như thế nào: ”Lúc đó tôi thật sự muốn tránh thoát, nhưng không biết tại sao trong nháy mắt tim của tôi lại nhói lên một cái, như bị cái gì đó đâm vào vậy, sau đó liền bị tang thi sói cắn vào cổ, có điều ngay sau đó, tôi liền cảm nhận được lực lượng bị biến mất đã quay lại.”
Hai người cũng không biết chuyện vừa xảy ra là như thế nào, trong nháy mắt toàn bộ lực lượng đã mất của Sở Thanh chợt quay lại là lần đầu tiên, chẳng lẽ vừa rồi nguy hiểm đã kích thích cô sao?
Thật ra hai người không biết rằng, trong giây phút tim của Sở Thanh nhói lên, trên cổ của cô cũng hiện ra hai chấm tròn màu đỏ, một luồng khói màu đen men theo cổ cô chạy quanh thân, cuối cùng chạy đến đan điền của cô, phá vỡ cấm chế, cũng vì thế Sở Thanh mới có thể sử dụng sức mạnh của mình.
“Hiện giờ thì tốt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi trở về thôi, tôi đoán bọn họ cũng đang rất sốt ruột.” Hai người vừa đi liền mất 3 4 tiếng, như vậy thật sự không bình thường, hơn nữa Mặc Phỉ lại xuất hiện ở đây, đại biểu tất cả mọi người cũng biết cô hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu thật sự không quay lại, có lẽ tát cả mọi người sẽ cho rằng cô gặp nạn.
“Cái này cho anh, còn có cái này nữa.” Bởi vì lúc này tu vi đã khôi phục hơn phân nửa, cho nên Sở Thanh đã có thể mở ra Tử Phủ lấy đan dược ở bên trong ra để chữa thương, hơn nữa cô cũng đưa tinh hạch cho Mặc Phỉ: “Bây giờ tôi không thể lộn xộn, có lẽ một lát nữa anh còn phải dắt tôi đi về.”
Mặc dù bây giờ cổ của Sở Thanh đã được cô dùng quần áo băng bó kĩ, cũng đổi lại quần áo trên người, có vẻ đã không còn vẻ nhếch nhác ban nãy, nhưng tình huống của cô dường như cũng không tốt như vậy, vết thương trên cổ đang rướm máu thấm ra bên ngoài, có vẻ cực kì thê thảm.
“Ừ, tôi hiểu rồi, cô nghỉ ngơi một chút đi, tôi khôi phục lại liền dẫn cô lên trên.” Nhìn vách núi chưa tính là quá dốc này, nếu cơ thể của anh khôi phục thì muốn mang Sở Thanh lên cũng không có vấn đề gì.
“Ừ, tôi nghỉ ngơi trước.” Sở Thanh hết sức điều chỉnh hô hấp của mình, khiến tim đập chậm lại, chỉ có làm tuần hoàn máu chậm lại mới có thể cầm máu, hiện giờ cơ thể của cô cũng không còn là cơ thể trái qua Thiên Chuy Bách Luyện có khả năng hồi phục nghịch thiên kia, nên cô chỉ có thể cẩn thận một chút.
Không tới một phút sau, vết thương của Sở Thanh dần dần giảm rớm máu, hình như trạng thái đã khá hơn nhiều.
Mà Mặc Phỉ trải qua nửa giờ nghỉ ngơi và hồi phục, sắc mặt đã dễ nhìn hơn, ánh mắt của anh nhìn Sở Thanh có chút phức tạp, chỉ cần nửa giờ đã có thể chữa vết thương nghiêm trọng như vậy của anh cũng không phải là dược vật đơn giản gì, Sở Thanh lại không chút do dự đưa cho anh, khiến lòng anh cảm thấy ấm áp, đồng thời tình cảm của mình với cô cũng càng nồng đậm hơn.
A Thanh, em có biết đối xử với tôi như thế, sẽ chỉ làm tôi càng thêm hãm sâu hơn không?
Mặc kệ như thế nào, Mặc Phỉ ôm lấy Sở Thanh, chạy về doanh trại của bọn họ. Khi trở lại doanh trại, liền phát hiện mọi người không có tin tức nên lo lắng cùng chờ đợi, thấy hai người trở về rồi, tất cả mọi người liền thả lỏng xuống, nhưng khi thấy vải vóc quấn trên cổ Sở Thanh đã bị máu nhuộm đỏ, tất cả mọi người đều hồng vành mắt.
Lúc này mọi người suy nghĩ đã hiểu rõ, hôm nay Sở Thanh sẽ rời đi hoàn toàn là vì dụ kẻ địch ra, nếu không, cô căn bản cũng không cần phải rời đi.
“Đều là anh, Mặc Phỉ, không phải anh nói sẽ đem Sở Thanh an toàn trở về hay sao, tại sao cậu ấy bị tổn thương nặng như vậy!?” Mạc Phỉ Phỉ nhìn sắc mặt trắng bệch của Sở Thanh, liền trút tất cả lửa giận lên người của Mặc Phỉ, đều là do người đàn ông này, nếu không phải anh ta vô dụng, làm sao Sở Thanh có thể bị thương nghiêm trọng như vậy?
“Không phải lỗi của anh ấy, vì cứu tôi mà Mặc Phỉ đã bị thương.” Đang lúc Mạc Phỉ Phỉ còn muốn nói gì đó, Sở Thanh từ từ mở mắt ra, dùng chất giọng khàn khàn kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay: “Khi tôi bị buộc phải nhảy xuống vách núi, là Mặc Phỉ đã chạy tới cứu tôi, nếu không phải anh ấy dùng người để giúp tôi, có lẽ bây giờ xương cốt trên người tôi đã nát bấy một nửa rồi.”
Lời nói này của Sở Thanh vô cùng chân thành, làm cho ở đây người đều hiểu được lời này của cô cũng không phải vì muốn giúp Mặc Phỉ tránh bị trách cứ, trong nháy mắt, Mạc Phỉ Phỉ cũng không biết mình nên nói gì cho tốt nữa, cô cũng không nghĩ đến sẽ gặp tình huống hung hiểm như vậy.
"Sở Thanh, thật xin lỗi, lão già tôi thực xin lỗi cậu, nếu không phải vì muốn kết thúc chuyện tôi đã làm sai năm đó, bây giờ cậu cũng sẽ không bị những người đó đuổi giết, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi!” Giờ phút này, nghe Sở Thanh kể lại, ông Mạc cũng không kìm nổi òa khóc, vốn dĩ ông chỉ là hi vọng Sở Thanh có thể sửa lại sai lầm ông đã từng phạm phải, còn ông cũng không hề nghĩ muốn Sở Thanh gặp chuyện không may, đây đều là lỗi của ông!
“Ông Mạc, đây không phải là lỗi của ông.” Sở Thanh hơi lắc đầu, cô cũng không cần ông Mạc nói lời xin lỗi: “Tôi làm như vậy cũng không chỉ là vì ngài, cũng là vì chính mình, muốn sống thật tốt ở mạt thế, vậy thì nhất định không thể để cho loại người như vậy được như ý, ông Mạc, ngài xem tôi nói rất đúng phải không?”
Trên mặt Sở Thanh vẫn mang nụ cười như cũ, ấm áp, bao dung, hoàn toàn không có ý trách cứ, khoảnh khắc này ông Mạc càng muốn khóc hơn rồi, nói ra loại cảm giác này tất cả mọi người đều có thể hiểu, giống như đã làm sai hoàn toàn một chuyện, nếu bị đánh chửi mà nói, có thể ông sẽ không khóc, nhưng một khi được người ta tha thứ, được người ta an ủi thì sẽ càng cảm thấy uất ức và đau lòng, bây giờ tâm trạng của ông Mạc đại khái chính là như vậy.
Dù lúc này Sở Thanh muốn an ủi ông Mạc mấy câu, nhưng cái gì cũng lại không nói ra được, dù sao vết thương của cô cũng ở cổ, một khi nói chuyện quá nhiều sẽ làm vết thương chảy máu.
Hiển nhiên Mạc Phỉ Phỉ cũng phát hiện ra điều này, cô kéo ống tay áo của ông nội mình, sau đó chỉ chỉ vào cổ của Sở Thanh, lần này mọi người ở đây cũng đều biết rõ không nên quấy rầy Sở Thanh xử lí vết thương, cho nên cũng tránh ra.
Hôm nay Sở Thanh muốn ở trong xe của mình nghỉ ngơi, dù sao quá nhiều người sẽ ảnh hưởng tới chuyện nghỉ ngơi của cô, mà hình như vết thương của cô cũng không nhẹ lắm.
Nào chỉ là không nhẹ!
Khi Sở Thanh được ôm vào trong xe, mọi người nhìn thấy vết thương của Sở Thanh đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Mặc Phỉ, không phải anh ta nói muốn bảo vệ Sở Thanh sao, vậy bây giờ là chuyện gì xảy ra!
“Vừa rồi tôi không hề nói dối, Mặc Phỉ đích xác là vì giúp tôi mới bị thương nặng, bản thân ngay cả một chút phòng ngự cũng không có lại từ trên vách núi rơi xuống mấy trăm thước, làm sao có thể không bị thương?” Lúc ấy tình trạng của Mặc Phỉ như thế nào Sở Thanh hiểu rõ hơn ai hết, chỉ cần anh có một chút phòng ngự với mình cũng sẽ không bị thê thảm như vậy.
Trong lòng Mặc Phỉ có chút bất đắc dĩ, anh thế nào cũng không nghĩ tới Sở Thanh lại có thể nhìn thấu như vậy, thật ra lúc ấy toàn bộ suy nghĩ trong lòng anh đều là bảo vệ A Thanh không chịu bất kì tổn thương gì, về phần mình, sớm đã bị anh quên mất rồi.
“Vậy vết thương này của cô là cái gì gây ra?” Vết thương này của Sở Thanh dường như là do thứ gì đó cắn, nhưng là thứ gì to lớn như vậy, thế nhưng lại cắn ra vết thương sâu như thế.
“Chúng tôi rơi xuống vách núi đã gặp phải một con tang thi sói biến dị, bị nó cắn phải.” Sở Thanh nói hời hợt, nhưng rơi vào trong tai mấy người đàn ông lại không khác gì sấm sét giữa trời quang, bọn họ cẩn thận nhìn vết thương của Sở Thanh, nhưng lại không phát hiện màu sắc của máu biến thành màu đen, bây giờ Sở Thanh hẳn không có vấn đề gì đúng không?
”Sau khi bị cắn tôi liền khôi phục sức lực, cho nên virus tang thi cũng không lây sang tôi."”Thật ra thì lời này của Sở Thanh là lời nói dối, lúc ấy máu của cô chảy ra đã biến thành màu đen, nhưng vì tu vi khôi phục lại nên cô đã dùng ma khí cắn nuốt hoàn toàn virus tang thi, cho nen nhìn máu mới là màu đỏ.
Mà Mặc Phỉ cũng không phát hiện ra chuyện này, dù sao cô giết tang thi sói, trên người cũng có không ít chỗ bị máu đen bắn lên, cho nên máu vừa chảy ra có phải màu đen hay không, vốn dĩ Mặc Phỉ cũng không thấy.
“Biết không bị nhiễm là tốt rồi.” Nhẹ nhàng thở dài một cái, trong lòng Khổng Phàm Dương có chút khó chịu, nhìn Thương Cốt băng bó vết thương cho cô, anh rất muốn đi lên hỗ trợ: “Nếu lúc nãy tôi đi theo, có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyên như vậy.”
Sở Thanh đã nói rõ hết chuyện của bọn họ, cho nên Khổng Phàm Dương biết nếu lúc nãy mình cùng tới, hoàn toàn có thể làm một cái bàn băng, như vậy thì Sở Thanh cũng sẽ không té xuống, mà hai người cũng sẽ không bị thương, chỉ là vì Mặc Phỉ kiên trì cho nên anh mới không đi theo, sau đó liền thấy hai người trọng thương mà về.
“Anh không đi cùng là chính xác.” Lúc này Sở Thanh chậm rãi mở miệng: “Nếu như chính tôi ở đây, tôi cũng sẽ không cho anh đi theo, so với tôi, những nhà khoa học này quan trọng hơn nhiều, hơn nữa tôi làm việc có chừng mực, tuyệt đối sẽ không nhún nhường chút nào để bị chết.” Trên thực tế đúng là Sở Thanh rất có chừng mực, nếu không phải khoảnh khắc đó tim chợt nhói lên đau đớn, vốn dĩ có thể Sở Thanh cũng sẽ không bị thương, có lẽ cô sẽ không có cách nào giết chết con tang thi sói này, nhưng có thể đuổi nó đi.
Mà mọi người nghe thấy lời Sở Thanh nói, tất cả mọi người đều trầm mặc, ở mạt thế thiện lương như vậy rất tốt sao?
“Đúng rồi, các anh…có nghĩ tới chuyện xây dựng một cái trụ sở cho mình hay không?” Sở Thanh bỗng nhiên lên tiếng, đối với mấy người này mà nói giống như một tiếng nổ vậy, bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới Sở Thanh sẽ hỏi cái vấn đề này, thật ra đối với bọn họ mà nói, chỉ muốn đi theo Sở Thanh, có căn cứ của mình hay không đều không quan trọng.
"Cái này. . . . . ." Người mở miệng trước là Chiến Thiên Dụ: “Cũng có nghĩ đến, nhưng ở mạt thế muốn thành lập một trụ sở không phải chuyện đơn giản như vậy, ngoài vật liệu ra chúng ta còn cần rất nhiều thứ, ví dụ như nhân công gì đó, hơn nữa bây giờ ngay cả vật liệu chúng ta cũng không thể bảo đảm.” Nhiều người thì vật liệu mới có nhiều được, bây giờ vật liệu trong tay mấy người bọn họ thế này thì đủ làm cái gì?
“Thật ra vật liệu cũng không phải vấn đề lớn lao gì, bây giờ trong tay chúng ta cũng có tinh hạch, lúc này người ta còn chưa biết đến tác dụng của tinh hạch, cho nên chúng ta còn có thể dùng số ít thức ăn để đổi lấy tinh hạch, đợi đến sau này mọi người biết cách dùng lại bán lại ở giá cao, như vậy thì giá chênh lệch trung gian có thể kiếm được không ít vật liệu, dĩ nhiên, những hành động này đều phải bí mật một chút, nếu không thu mua số lượng lớn tinh hạch nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ, nếu để cho người ta biết trước tác dụng của tinh hạch thì với chúng ta sẽ là một tổn thất không nhỏ."”Tô Bắc đã quen làm ăn nghe được lời Sở Thanh nói đã bắt đầu suy tính vấn đề thành lập căn cứ, khiến người xung quanh đều toát mồ hôi hột: ”Chỉ có điều quan trọng nhất là chúng ta còn thiếu hụt nhân công, nếu không đủ người, vậy thì chuyện thành lập căn cứ chỉ là một lời nói suông.”
Điểm này tất cả mọi người đều hiểu, có điều tại sao Sở Thanh phải nói ra như vậy?
“Có phải tò mò tại sao lúc này tôi lại nghĩ tới chuyện xây dựng căn cứ không?’ Nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Sở Thanh đủ hiểu bọn họ đang suy nghĩ gì, "Thật ra thì lúc đầu tôi cũng không muốn thành lập căn cứ, nhưng chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay đã làm tôi hiểu ra, nếu không có đủ thực lực, đủ thế lực cũng sẽ bị người ta lấn áp, nếu bây giờ tôi là người lãnh đạo một căn cứ, các anh cho rằng bây giờ còn có những người cư xử với tôi như vậy sao?”
Trải qua từng lần ma luyện sống chết, hai bộ phân linh hồn trong thân thể Sở Thanh dung hợp càng ngày càng tốt, lúc này sẽ không bao giờ còn thánh mẫu như lúc đầu nữa, bắt đầu mỗi việc làm cũng sẽ có mục đích phong phú hơn, mặc dù làm cho lòng người thấy lạnh, nhưng lại có thể sống thật sự tốt ở nơi mạt thế này, đây mới là điều quan trọng nhất!
“Hiểu rồi, như vậy bây giờ chúng ta liền chuẩn bị trở về thành phố B đi, bên kia Lục Thần nhất định sẽ phải có chuẩn bị.’’ Dù không vì mục đích thành lập căn cứ, để Sở Thanh có cuộc sống khá hơn một chút, anh cũng sẽ liều mạng thành lập lực lượng của mình, ở cạnh Sở Thanh quan sát lâu như vậy, đối với tính tình của Lục Thần, anh vẫn có sự hiểu biết nhất định.
"Mặc kệ như thế nào, trong khoảng thời gian này nhất định phải bảo vệ thật tốt đội nhà khoa học, tôi cũng đang chuẩn bị giữ lại những người có tính cách tốt trong bọn họ.” Sở Thanh nói đến đây, tùy ý vuốt mấy lọn tóc xõa bên má mấy cái, lại tiếp tục nói: “Ở mạt thế dị năng giả chính là lực lượng, mà nhà khoa học cũng là hi vọng, chỉ cần đặt hi vọng trong tay của chúng ta, mới càng có nhiều người nguyện ý đi theo chúng ta, các anh nói thế có phải hay không?"”
Thật ra thì điều này, những người ở đây đều biết tính toán của Sở Thanh, hiện giờ những người đó đi theo bọn họ, sau khi đến thành phố B Sở Thanh cũng không có ý định trả lại đám người đó, như vậy…
Dường như Thương Cốt đã nghĩ tới điều gì , do dự một hồi lâu, sau đó mới chậm chạp hỏi: “Chủ nhân, ngày đó cậu tình nguyện thử thuốc thí nghiệm cũng là vì muốn lôi kéo bọn họ đúng không?”
Nghe thấy câu hỏi này của Thương Cốt, tất cả mọi người sửng sốt một chút, sau đó suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ ra, ánh mắt nhìn Sở Thanh cũng thay đổi, ban đầu vốn cho rằng cô cần thuốc đó để đối phó Sở Nghiên, cho nên mới phải mạo hiểm đi thí nghiệm thuốc, nhưng bây giờ xm ra mục đích của cô vốn dĩ cũng không chỉ có vậy, mà là một mũi tên trúng hai con chim, chẳng những lấy thuốc, lại còn làm những nhà khoa học kia có cảm tình với mình.
Mà bây giờ bảo vệ như vậy khiến một chút cảm tình kia biến thành hoàn toàn cảm kích, cũng bởi vì chuyện ở thành Lương, quân đội thành phố A và đội nhà khoa học tất nhiên sẽ xuất hiện ngăn cách, mà sau lần đó, hình như Sở Thanh cũng không gấp gáp trở về thành phố B, mà cho mọi người lựa chọn nơi muốn đi, thậm chí là hôm nay có thể liều mình đi bảo vệ đám nhà khoa học kia...
Nghĩ tới gương mặt khóc thầm của ông Mạc hôm nay, trong nháy mắt, mọi người đều hiểu, mục đích của Sở Thanh đã đạt được, ít nhất nếu Sở Thanh mở miệng, ông Mạc nhất định sẽ theo Sở Thanh rời đi, chẳng những là vì chuyện bảo vệ, còn vì Sở Thanh giúp ông phá hủy kế hoạch tạo thần, chi nên mới bị người ta để mắt tới, đây hết thảy đều sẽ trở thành điểm mấu chốt khiến ông Mạc đi theo cô.
Nếu như ông Mạc đã nguyện ý đi theo Sở Thanh, vậy thì những nhà khoa học khác còn xa sao?
Bây giờ mọi người mới biết lần này tính toán của Sở Thanh cuối cùng có bao nhiêu cái lợi, từng lần ân huệ, từng lần trợ giúp, thậm chí vì bọn họ mà để cho mình bị thương, ai có thể nghĩ tới tất cả những thứ này đều do tính toán như vậy, hơn nữa, đoán chừng cũng biết những chuyện này là muốn tính kế bọn họ, những người đó cũng có thể lại cam tâm tình nguyện bị tính kế, dù sao chỉ có Sở Thanh sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ thí nghiệm của bọn họ.
“A Thanh, cậu nói xem nếu phó đội trưởng Triển biết được mục đích của cậu có thể trực tiếp giết cậu luôn không> Những người đó đều là nhà khoa học quan trọng của thành phố A, bây giờ cậu lại nói mang hết toàn bộ bọn họ theo cậu… cậu và Hà Trạch muốn hủy diệt căn cứ thành phố A khác nhau ở chỗ nào?” Khổng Phàm Dương bên cạnh nói bằng giọng run rẩy, anh không ngờ Sở Thanh vì muốn lôi kéo người khác có thể ác với mình như vậy,rõ ràng hôm nay cô có thể ở lại, nhưng lại một thân một mình rời đi, hơn nữa còn để bị thương khắp người, mà tất cả này cũng là vì bảo vệ những người đó, vậy người phải có tâm địa sắt đã cỡ nào mới không cảm động?
<HC 83>
--- ------ ------ -------
Lâu lắm mới ngoi lên, còn ai nhớ ta không? TT
Bình luận truyện