Chí Tôn Vô Lại

Chương 47: Phương Lân




Tiểu Lôi chạy vào sâu trong rừng, xa xa nghe thấy âm phong thổi đến, xen lẫn với tiếng Quỷ vương tru lên, lúc hắn chạy đến, lại phát hiện nơi đó trống trơn, cây phi kiếm của mình nằm trên mặt đất.
Chung quanh âm khí tràn ngập, hiển nhiên vừa rồi Quỷ vương đã ở chỗ này, có điều bây giờ sao lại biến mất ? Lại còn quăng phi kiếm của mình ở đây?
Tiểu Lôi nhíu mày, hắn trước tiên nhìn khắp chung quanh, lúc này mới cẩn thận đi đến phía trước.
Phi kiếm kim quang ảm đạm, trên lưỡi kiếm tựa hồ bị một lớp huyết khí mờ mờ ngăn chặn. Tiểu Lôi thở dài, xem ra mình quá mức khinh địch, với đạo hạnh tu luyện một năm của mình, đã dám chính diện giao phong với một Quỷ vương tu luyện trăm năm. Thực sự là sai lầm quá lớn. Nếu không phải bên người đều là pháp khí pháp bảo chôm được từ mấy lão gia hỏa Tiêu Dao phái, sợ rằng hôm nay chết như thế nào cũng không biết.
Nhìn thấy cây phi kiếm này linh khí tan hết, sợ rằng cũng không biết phải hao phí bao nhiêu công phu mới có thể để nó khôi phục trở lại, Tiểu Lôi cảm thấy xót xa. Đồng thời tự nhủ, sau này vô luận thế nào? Phải nhớ kỹ một điều:
"Lúc thực lực bản thân không đủ, ngàn vạn lần đừng tùy tiện dùng các pháp bảo cao cấp. Nếu không, lợn lành chữa thành lợn què, tổn thất chỉ có tự mình chịu mà thôi."
Cẩn thận cho cây phi kiếm vào túi Càn Khôn, hắn nhíu mày nhìn chung quanh, không nhịn được, nói: "A, Quỷ vương này rốt cuộc là đi đâu ……"
Chung quanh âm khí tràn ngập, cơ thể Quỷ vương trên thực tế đã biến thành tro bụi, nhưng âm khí trăm năm do hắn tu luyện lại dung hợp trong không khí, khu rừng này, khí lạnh phảng phất thấp hơn bảy tám độ so với bình thường, vào ban đêm làm cho người ta phát run.
Tiểu Lôi trong lòng càng thêm nghi hoặc, vậy âm khí cường thịnh như thế là từ đâu ra? Quỷ vương đó chẳng lẻ tự đem âm khí của mình xuất ra? Hắn không muốn sống nửa sao?
Nghĩ vậy, Tiểu Lôi chợt nghĩ ra, cầm một đạo linh phù trong tay, nhìn khắp chung quanh. Hắn nở nụ cười, đột nhiên đề khí kêu lên: "Là vị đạo hữu ở nơi nào đến đây?"
Chung quanh vẫn an tĩnh.
Tiểu Lôi tiếp tục nói: "Là vị đạo hữu nào vừa rồi âm thầm tương trợ ta ?"
Vẫn không có hồi đáp.
Tiểu Lôi nheo mắt, lạnh lùng nói: "Sao vậy? Chẳng lẻ là coi thường ta? Không muốn đi ra sao? Đã như vậy, ta cũng không muốn quấy rầy. Đa tạ lòng tốt trả kiếm của ngươi, sau này nếu có cơ hội nhất định hậu báo!"
Hắn đang muốn bỏ đi, lại nghe thấy lá cây phía sau sột soạt vang lên, quay đầu lại chỉ thấy trên nhánh cây phía sau mờ mờ một bóng người đang đứng.
Nhân ảnh đó trong bóng đêm có thể thấy mờ mờ, đứng ở một cây nhánh cây cao cao, cành lá tầng tầng sum xuê che lấp, nhìn không rõ hình dáng đối phương, chỉ mơ hồ có thể thấy phảng phất là hình dáng một nữ tử, tóc dài tung bay, thân tư trác tuyệt. Mặc dù đứng trên nhánh cây, lại giống như đứng trên đất bằng.
"A, xin lỗi, ta không thích gặp mặt." Thanh âm truyền đến, có điều đối phương tựa hồ muốn che dấu âm thanh của mình, nghe có chút cảm giác quái dị.
Tiểu Lôi trong lòng chợt nghĩ ra, là một cô gái?
Hắn phất tay: "Đã như vậy, ta cũng xin cảm tạ. Có điều sao không lưu lại danh tự cho ta ? Ta vốn là người không thích nhận ân huệ, bằng không nếu trong lòng luôn luôn khó chịu."
Trên nhánh cây, người nọ lại trầm mặc không nói.
Tiểu Lôi mỉm cười: "Chuyện đó cũng tốt, cho dù không thể nói ra. Ta là người của Tiêu Dao phái, bây giờ ở trang viên dưới chân núi, nếu có chuyện gì cần ta hỗ trợ, cứ đến tìm ta. Mắc nợ người ta, ta nhất định trả."
Nói xong, hắn phất tay, bỏ đi.
Đợi Tiểu Lôi đi khuất, nhân ảnh trên cây mới từ từ bay xuống đất.
Chỉ thấy trên khuôn mặt thoát tục, phảng phất có vài phần do dự, nữ hài này, tự nhiên là xà tinh Tiểu Thanh.
Xà tinh này nguyên bản tại Nga Mi sơn tu luyện đã mấy trăm năm, nhờ cơ duyên xảo hợp, tìm được một gốc bàn đào thượng cổ lưu lạc tại Nga Mi sơn, lại bởi vì cùng Tiểu Lôi kết thiện duyên, nàng đã tặng cho Tiểu Lôi hai quả bàn đào, kết quả tối hôm đó một người một xà cùng nhận tiên khí của bàn đào mà thoát thai hoán cốt.
Lúc ấy Tiểu Lôi tự nhiên là một phàm nhân không có pháp thuật gì. Nhưng xà tinh này lại đã tu luyện mấy trăm năm, nhận được rất nhiều lợi ích, không chỉ lập tức hóa thành nhân hình, đột phá qua một đại quan, đạo hạnh gia tăng một bước dài.
Tiểu Thanh vì trong lòng nhớ nhung đến thiện duyên với Tiểu Lôi, liền quanh quẩn trên Nga Mi sơn. Sau đó nàng lại xâm nhập hậu sơn của Phục Hổ tự trên núi Nga Mi, Phục Hổ tự cũng là một tu tiên tông phái, mặc dù cùng Tiêu Dao phái tăng đạo không đồng môn, nhưng cũng có chút căn cơ, Tiểu Thanh là xà tinh tự nhiên không thể trêu chọc, kết quả bị người của Phục Hổ tự truy đuổi.
Nhưng lại gặp được Tiểu Lôi, nhờ Tiểu Lôi dẫn tới lão quái vật đệ nhất Nga Mi sơn Khinh Linh Tử, đó là lão gia hỏa cả Nga Mi sơn ai cũng không dám trêu chọc, Tiểu Thanh lại được Tiểu Lôi cứu một lần.
Trước sau hai lần thiện duyên cộng lại, món nợ tình cảm này rất lớn.
Cho nên xà tinh dứt khoát âm thầm đi theo Tiểu Lôi xuống núi đến phàm trần, chỉ muốn tìm kiếm cơ hội báo ân thôi.
Thấy Tiểu Lôi rời đi, khuôn mặt Tiểu Thanh không nhịn được lộ ra vài phần u oán, trong lòng nảy sinh những tư vị cổ quái. Bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vung lên, hai con chuột từ trên nhánh cây rơi xuống trên bàn tay nàng.
Hai con chuột, tự nhiên chính là "Sủng vật" nuôi trong nhà của Tiểu Lôi - Adam và Eva. Đáng thương hai con chuột vô tri, không cẩn thận gặm nát món hoạch tài ngàn vạn của Tiểu Lôi, bị vứt bỏ thê thảm, kết quả lại rơi vào tay xà tinh Tiểu Thanh !
Phải biết rằng, rắn nhất định ăn chuột, tự nhiên coi chuột như là thiên địch. Giờ phút này Tiểu Thanh mặc dù đã hóa thành nhân hình, nhưng chuột dù sao cũng là một con vật, động vật thiên tính vẫn có thể cảm giác được sự sợ hãi đối với Tiểu Thanh, bọn nó rơi vào tay của xà tinh có mấy trăm năm tu hành, suốt ngày sợ hãi bất an, sợ rằng mĩ nữ xà tinh đột nhiên một ngày bỗng đói bụng, e là mạng chuột khó bảo toàn.
Tiểu Thanh lại dùng hai ngón tay mịn màng như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve Adam và Eva, trên mặt lộ vẻ nhu hòa khó tả.
Trong lòng nàng đang có những ý niệm rối loạn. Nàng một lòng đi theo Tiểu Lôi vào nhân gian, thấy này hai con chuột bị quăng ra từ nhà Tiểu Lôi, trong lòng có ý muốn chăm sóc chúng, mỗi lần cảm thấy tình cảm dâng lên trong lòng, phảng phất không phải là đối với hai tiểu súc sinh, mà là đối với tiểu vô lại ở nơi xa……
Chỉ thấy Tiểu Thanh trầm tư một lát, lẩm bẩm nói: "A, hắn nói hắn ở trang viên dưới chân núi, vậy, chúng ta cứ tiếp tục làm hàng xóm đi, ta cứ ở gần hắn như vậy, mỗi ngày nhìn thấy hắn, cũng là rất tốt ……"
Nàng đột nhiên nhớ tới hang ổ của Quỷ vương ở trong núi, trong lòng nghĩ ra, lập tức lên núi đi tìm.
Quỷ vương đã bị nàng tiêu diệt, hang ổ của Quỷ vương, chắc là âm trạch một không tệ, bây giờ chủ đã không còn ở, vậy Tiểu Thanh tự nhiên là không khách khí dọn đến.
Còn như âm khí sâm nhiên trong âm trạch của Quỷ vương, chuyện đó đối với xà tinh mà nói thật sự không thành vấn đề. Xà tính thuần âm, huống hồ nàng có mấy trăm năm đạo hạnh trong người, âm khí này, thuần túy coi như là bổ sung thêm……
Tiểu Lôi chạy về trang viên, đại môn của biệt thự tự nhiên đánh nát, sau một phen ác chiến, cô hồn dã quỷ chung quanh cũng bỏ chạy sạch sẽ.
Buồn cười nhất, lại là Lôi Hống Như Hoa Lâm San San ba người, vẫn cẩn thận ngồi trong ba cái vòng do Tiểu Lôi vẽ ra, ba người sắc mặt tái nhợt, không dám cử động, cơ thể cứng ngắc giống như pho tượng, sợ không cẩn thận lại vượt qua khỏi "Vòng bảo vệ".
Tiểu Lôi trở lại biệt thự, nhìn thấy bộ dạng ba người, bật cười nói: "Tốt rồi tốt rồi, quỷ cũng đã chạy mất, có thể đi ra ngoài."
Lôi Hống lúc này mới thở ra, nhẹ nhàng đẩy Như Hoa cô nương đứng bên cạnh.
Đại tinh tinh này xem ra rốt cuộc đã trở nên hiểu biết, vừa rồi lại có thể nhân cơ hội ôm Như Hoa cô nương vào lòng. Lâm San San bên cạnh cơ hồ cũng ngất đi. Tiểu Lôi nhẹ nhàng bấm vào nhân trung của nàng, lại lấy ra một bình nhỏ đựng hương liệu đặc biệt lắc nhẹ dưới mũi nàng, Lâm San San lúc này mới tỉnh lại.
Nàng vừa tỉnh táo, nhìn Tiểu Lôi vài phút, lúc này mới khóc òa lên một tiếng, nhào vào lòng Tiểu Lôi, như thế nào cũng không buông ra.
Như Hoa ở phía sau cũng sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên nhảy dựng lên hét lớn: "Dọn nhà dọn nhà !! Lão nương muốn dọn nhà ! Địa phương quỷ quái này sao có thể ở được !!!"
Tiểu Lôi liếc nhìn nàng, đột nhiên nói: "Câm miệng !"
Ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn Lôi Hống, trầm giọng nói: "Lôi Hống, ngươi theo ta …… chúng ta đi xem Phương bá của ngươi, nếu ta không đoán sai, hắn bây giờ khẳng định đang làm một vài sự tình thú vị đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện