Chí Tôn

Chương 5: Hải Ngạc Thảo Xà Hỏa Trung Hồ, trong trứng yêu thú có huyền cơ (Thượng)




Ở bên phải, cũng lớn nhỏ bằng cái bát, vỏ trứng trắng nõan như tuyết, nhưng ở mặt ngoài lại có diễm văn màu đỏ tươi giống như hỏa diễm, nhìn vào nó, giống như hoa tươi đang nở, từ trong nó tản ra một cổ tình cảm ấm áp.

Hai con ngươi đen kịt, bình tĩnh giống như hồ thu. Cảm xúc của Sở Vân bành trướng, ánh mắt đảo qua hai quả trứng yêu thú trước mặt, quả trứng ở bên phải, ánh mắt chỉ xem xét sơ qua một cái. Biểu hiện trên mặt vô cùng lạnh nhạt.

Ánh mắt quét qua Sở Vân, dù hắn trải qua nhiều gian nan trắc trở để trở thành là ngự thú sư, nhưng lúc này vẫn lấy làm lạ. Trên người của Sở Vân toát ra khí độ trầm ổn không thể có ở tuổi mười ba được. Nếu so sánh với hai thiếu niên ở bên cạnh hắn, ngược lại hắn bất luận là thần sắc hay cử chỉ cũng nên có nôn nóng và do dự cho phù hợp với lứa tuổi.

Các hòn đảo khác cũng có phong tục giống như vậy, mỗi một năm, trên Thư gia đảo, thiếu niên mười ba tuổi có tư chất ngự yêu, sẽ tổ chức một buổi lễ trưởng thành.

Trứng yêu thú mà đảo này đạt được trong một năm đó, lựa ra những quả có ưu chất, cung cấp cho các thiếu niên này, cho bọn họ chọn lựa.

Mà việc kế tiếp, bọn họ phải thành công ấp nỏ yêu thú trong trứng, còn phải học cách nuôi nấng yêu thú như thế nào, chỉ huy yêu thú chiến đấu như thế nào, làm thế nào để thu phục và chiếm được yêu thú mới.

Trên thế giới này, yêu thú đại biểu cho lực lượng. Lễ trưởng thành đại biểu cho các thiếu niên, đã không thể chơi đùa như còn nhỏ, đã chính thức bước lên con đường của mình và phải gánh lấy trách nhiệm. Mà biểu hiện tốt xấu trong lễ trưởng thành, sẽ liên quan đến tiền đồ của các thiếu niên.

Lễ trưởng thành rất trọng yếu. Đây là bước ngoặt cuộc đời. Vô số cường giả, cất bước sau này, sẽ dần dần trổ lộ hết tài năng, trở thành người hùng bá thiên hạ. Đọc Truyện Online

Thiếu niên mười ba tuổi, tuy tâm trí thành thục, nhưng lại chưa được tôi luyện chính thức, đối mặt với thời khắc trọng đại như thế, nôn nóng và do dự là việc khó tránh khỏi. Nhưng Sở Vân lại biểu hiện rất lạnh nhạt, lấy con đường nhân sinh dị thường phong phú của ngự thú sư, cũng phải ghé mắt nhìn, trong nội tâm thầm khen:

- Thật không hỗ là nghĩa tử của đảo chủ!

- Đáng chết! Mẫu thân đã sớm dặn dò hai chúng ta phải chọn hau trứng yêu thú này theo hầu. Bảo chúng ta chọn Hải Bạo Ngạc, còn có Lục Nha Xà. Nhưng chúng ta làm gì biết quả nào là Hải Bạo Ngạc, quả nào là Lục Nha Xà?

- Đúng vậy a, trừ hai quả trứng này ra, còn có một quả trứng Hỏa Hồ. Nếu chúng ta chọn trứng Hỏa Hồ, vậy thì chúng ta xong rồi. Không công mà tiện nghi cho tên Sở Vân kia, thì thật buồn bực!

Bên người Sở Vân, chính là hai tên thiếu niên đang xì xào bàn tán.

- Đáng hận, chúng ta cũng không thể hỏi lão nhân kia. Tìm hiểu những quả trứng này, nếu không bản thân sẽ không tuân thủ quy định. Lễ trưởng thành này thật không hợp lý, phải ghi rõ tên của yêu thú, khi đó chúng ta trực tiếp chọn lựa là được!

- Đều tại ngươi trong bình thường không học tập cho tốt, hiện tại, ngay cả trứng yêu thú mà cũng không phân biệt được.

- Ngươi còn nói ta? Ngươi cũng không phải như vậy sao, có gan ngươi chọn trước đi!

Trứng yêu thú còn chưa chọn, hai tên thiếu niên này lại nhao nhao với nhau, mà âm thanh càng lúc càng lớn.

- Hừ, nhỏ giọng một chút, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, ngươi không sợ người khác nghe được sao?

- Giọng của ngươi lớn, lại còn dám phê bình ta?

Hai người đối chọi gay gắt, việc đáng làm thì không làm.

Vị ngự thú sư kia nghe hết vào tai, khẽ lắc đầu, trong nội tâm thở dài:

- Các ngươi ít làm trò mèo, chạy ra ngoài địa đàn mà cãi nhau, lão phu không muốn nghe các ngươi xì xào bàn tán. Ai, đảo chủ anh minh thần võ, tại sao lại có hai tên nhi tử kém cỏi thế này. Khó trách có người hoài nghi đây có phải là con ruột của đảo chủ hay không...

Lễ trưởng thành của Thư gia đảo năm nay có chút đặc biệt.

Không có nhiều thiếu niên phù hợp điều kiện, toàn bộ Thư gia đảo cũng chỉ có ba người. Mà ba người này, đều là nhi tử của Thư gia đảo đảo chủ. Mà Sở Vân là nghĩa tử, mà Thư Đại và Thư Nhị đều là con ruột của đảo chủ.

Tuy khuôn mặt tương tự, nhưng thân thể Thư Đại thì béo ú như heo, tính tình táo bạo. Thân thể Thư Nhị thì gầy như que củi, toàn thân tràn ngập cổ khí tức âm nhu.

Hai người đang cãi lộn với nhau, Thư Nhị vô tình nhìn về phía Sở Vân, bỗng nhiên trong mắt lóe lên tinh quang, nói khẽ với Thư Đại:

- Đừng cãi! Ta có biện pháp!

Thư Đại biết rõ lão Nhị nhà mình ngày thường tựu quỷ kế đa đoan tuy đều là quỷ kế thối tha, lập tức tinh thần chấn động, vội hỏi:

- Biện pháp gì?

Thư Nhị không trả lời hắn, mà là xoay đầu lại, nhìn về phía Sở Vân, quát:

- Này! Tên Sở Vân kia, nghe nói ngươi học bài rất khá, tất cả mọi người đều khen ngươi thông minh. Hôm nay phải khảo thí ngươi, nếu ngươi có thể phân biệt những quả trứng này. Ta sẽ tặng túi Địa Sát Thạch Tệ cho ngươi.

Vừa dứt lời, Thư Đại lập tức nói tiếp:

- Nếu ngươi phân biệt sai lầm, chúng ta chọn sai trứng. Ngươi phải đổi trứng vô điều kiện!

Nói xong, hai huynh đệ còn đắc ý liếc nhìn nhau, đều xem người khác đều là đồ ngốc.

Ngự yêu sư ở trên địa đài, nghe thế liền lắc đầu, chợt nhớ tới một câu ngạn ngữ: sở dĩ đồ ngốc đều ngốc, là vì những tên này đều cho rằng người khác là đồ ngốc.

Người phân tốt xấu, trứng cũng không giống nhau. Trứng yêu thú bày ở đây, luận tư chất tiềm lực, cũng phân cao thấp cả.

Ngự yêu sư trên địa đàn biết rõ quả trứng nằm ở bên trái, có thể ấp nở ra Hải Bạo Ngạc, giá trị cao nhất. Chính giữa là trứng Lục Nha Xà, giá trị không thua kém Hải Bạo Ngạc. Mà quả trứng Hỏa Hồ, dù nó cũng không tệ, nhưng so sánh với hai quả khác, còn kém xa.

Trứng cao thấp tốt xấu, trực tiếp ảnh hưởng tới thành tích của buổi lễ trưởng thành, liên quan đến vận mệnh tiền đồ của một người, nếu Sở Vân đáp ứng điều kiện này, phân biệt những quả trứng yêu thú này, chẳng phải lúc đó chắp tay nhường tiền đồ của mình sao?

- Được rồi, ta đáp ứng ngươi. Bất quá trước tiên ngươi giao túi địa sát thạch tệ trong tay ngươi cho ta.

Liếc mắt nhìn Thư Đại Thư Nhị, trong mắt Sở Vân nhìn qua rồi mỉm cười, gật đầu đáp ứng nói.

- Ách...

Ngự yêu sư trên địa đàn sững sờ.

- Đúng là đồ ngốc!

- Đúng là đồ tầm nhìn hạn hẹp, ha ha ha!

Thư Đại, Thư Nhị liếc nhìn nhau, trong lòng đang cuồng tiếu.

- Được, xem như ngươi lợi hại, ngươi đắc thủ.

Thư Nhị cố gắng làm ra giả bộ bất bình và tức giận, nhưng khóe miệng rất vui vẻ vì âm mưu đã thực hiện được, điều này đã bán đứng hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện