Chí Tôn

Chương 735: Chia rẽ




- Nhân Đạo Vô Lượng…

Sau khi nghe được tin tức này, toàn thân Lôi Đế phát lạnh, đầu đầy mồ hôi. Hắn vừa sợ lại vừa hận, tình huống hiện tại, hắn căn bản không thể quay về. Nếu ở Đan Châu này đụng phải Sở Vân, không biết hắn sẽ có kết cục thế nào đây.

Không nói tới Hoàng Giả, chỉ với Đế cấp, tin tức của Quả Đế đã gây mối lo ngại cực kỳ mạnh mẽ cho các đại Đế khác.

- Có nên đi cứu viện Quả Đế?

- Không còn liên hệ được với hắn nữa, xem ra đã lành ít dữ nhiều.

- Nhân Đạo Vô Lượng uy hiếp nghiêm trọng tới an toàn chúng ta, ta đề nhị liên hợp lại, diệt trừ Linh Đế!

Hiện tại, cường giả Hoàng cấp đều đang trên hư không chín tầng trời vây công phân thân Đan Thánh. Các đại Đế thông qua lệnh bài, liên hệ lẫn nhau, thương thảo đối sách.

Không thể nghi ngờ, giết chết Sở Vân là phương pháp an toàn nhất.

Bên phía Sở Vân đã có Hà Đế, Hương Đế, Mị Đế, Nhân Đế, Dạ Đế, Thanh Đế, Thiết Đế, Quả Đế, cộng thêm Sở Vân là mười vị đại Đế.

Cửu châu có bao nhiêu Đế cấp? Tính toán cẩn thận được bốn mươi lăm vị. Trước đó đã có vài người ngã xuống, nay tổng cộng chỉ còn bốn mươi hai vị.

Đội hình của Sở Vân đã chiếm tới một phần tư, thế lực đủ khiến người khác phải kiêng kỵ. Đơn độc một vị cường giả Đế cấp, đối mặt với Sở Vân căn bản không có sức chống cự.

- Thật không ngờ sau ba nghìn năm lại xuất hiện một vị đại Đế trẻ tuổi, kinh tài tuyệt diễm. Bằng vào tự lực bản thân, có thể nguy hại tới lợi ích Đế Hoàng.

- Trước không vội đề cập tới diệt trừ Sở Vân, việc cấp bách là an nguy của chúng ta.

- Không sai, hiện nay thân chúng ta đang trong hiểm cảnh. Đầu tiên chúng ta phải tập hợp lại một chỗ, như vậy nếu gặp phải Linh Đế, chúng ta mới có lực chống lại.

Các đại Đế đều là hạng người trí tuệ cao thâm, đề nghị sáng suốt này lập tức thu được tán đồng của đại đa số. Dưới áp lực cực lớn Sở Vân mang tới, bọn họ chỉ còn cách liên hợp lại một chỗ.

Lúc này nếu như quan sát toàn bộ Đan Châu, có thể thấy được hơn mười đạo Đế mang đang phá không bay đi, ngang dọc thiên địa. Bọn họ từ bốn phương tám hướng hội tụ lại với nhau, hình thành lên một liên minh.

Liên minh này do toàn bộ đại Đế cấu thành, bao gồm cả chín đại trận doanh, không có Đế cấp sơ đoạn, tuyệt đại đa số đều là Đế cấp cao đoạn, ba người là Đế cấp trung đoạn.

- Vì sao ít người đến như vậy, mới được hai mươi mốt vị? Tình cảnh mọi người hiện tại đều giống nhau, nên hợp sức lại, người càng nhiều, dù thế nào cũng nắm chắc hơn. Nhìn xem ai chưa tới, mọi người phải hỗ trợ nhau thông tri.

- Như vậy đã nhiều người rồi. Đại Đế Tinh Châu và Đan Châu cũng sẽ không đến, trừ mấy vị Đế cấp đỉnh phong, mọi người đều đến đông đủ rồi.

- Đáng ghét… Cứ như vậy, sẽ không dễ dàng đối phó được với Sở Vân.

Đừng xem trong liên minh có hai mươi mốt vị đại Đế, số lượng nhiều gấp đôi bên phía Sở Vân. Thế nhưng nếu muốn đánh, vị tất đã là đối thủ của nhóm Sở Vân.

Nguyên nhân lớn nhất chính là hai mươi một vị đại Đế này, phân biệt đến từ các liên minh khác nhau, đều có dị tâm, không ai tin ai. Bên phía Sở Vân thì ngược lại, vì có Nhân Đạo Vô Lượng, tất cả đoàn kết chặt chẽ thành một khối, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.

Gom củi lửa mạnh, nhiều người lực lớn. Khi lực lượng mỗi cá thể kết hợp chặt chẽ với nhau, có thể ngưng tụ thành lực lượng vừa lớn mạnh kinh khủng…

Loại lực lượng này không có cực hạn, càng nhiều người đoàn kết, sẽ càng có lực lượng to lớn.

Đây là áo nghĩa chung cực của Nhân Đạo, không có hạn chế, lực lượng vô cùng tận… Chính là Nhân Đạo Vô Lượng!

Chúng đại Đế đều không phải lũ ngốc, đều hiển được chỗ thiếu hụt của liên minh.

- Liên minh như vậy quá mức rời rạc, đối phó với Linh Đế sợ rằng lành ít dữ nhiều. Ta đề nghị chúng ta ký kết minh ước với nhau. Chỉ có như vậy, mới có thể cho nhau tín nhiệm, đồng tâm hiệp lực đối phó Sở Vân.

- Sai lầm! Bất luận minh ước nào đều thấp hơn minh ước trận doanh. Vạn nhất tương lai phát sinh xung đột với minh ước trận doanh, phải làm thế nào bây giờ? Còn không bằng trực tiếp đàm phán với Linh Đế.

- Đàm phán với Linh Đế? Hắn hiện tại chiếm ưu thế, hắn chịu đàm phán sao?

- Đây không phải đàm phán thực sự, chỉ là kéo dài thời gian. Ba nghìn năm trước, không phải chúng ta cũng làm như vậy để đối phó với Phục Đế sao? Trước ổn định
hắn, chờ Hoàng cấp xuất thủ. Dù hắn có chín vị đại Đế phụ tá, có thể làm được gì?

- Không sai. Năm đó Phục Đế lợi hại như vậy, vô địch trong hàng Đế cấp, cũng không phải chết trong tay Hoàng cấp?

- Hiện tại cường giả Hoàng cấp đều bận vây công phân thân Đan Thánh, chúng ta kéo dài thời gian tới lúc phân thân Đan Thánh diệt vong, cho dù cường giả Hoàng cấp
không kịp xuất thủ, chúng ta cũng có thể thông qua lệnh bài truyền tống trở về thánh điện, cũng không phải e ngại Linh Đế nữa.

Sau một hồi thương nghị căng thẳng, hai mươi mốt vị đại Đế đều đạt thành nhận thức chung. Một mặt cướp bóc tài nguyên tại Đan Châu, một mặt bắt đầu chủ động liên hệ với Sở Vân.

- A? Muốn ký kết hiệp ước với ta, ha ha, các ngươi có tư cách gì đàm phán điều kiện với ta đây?

Thanh âm Sở Vân truyền đến trong lệnh bài.

Không ít đại Đế đều thầm buông ra một hơi thở, Sở Vân có thể đáp ứng là tốt rồi, chỉ sợ hắn không thèm ngó ngàng tới, trực tiếp giết đến.

Nhưng có rất nhiều đại Đế cảm thấy rất không vui.

- Linh Đế, ngươi không nên khinh người quá đáng, không coi ai ra gì. Nói thật cho ngươi biết, chúng ta đã hợp thành liên minh, sở dĩ đàm phán với ngươi là vì hiện tại Đan Châu đang thất thủ, không muốn bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, thế nên không muốn lãng phí thời gian quý giá đi tranh đấu với ngươi. Nếu ngươi muốn khai chiến, ba mươi vị đại Đế chúng ta đây sẽ cùng tiếp đón.

Sở Vân không khỏi cười xuy một tiếng:

- Ba mươi vị? Ngươi coi ta mới tấn chức đại Đế không có kiến thức sao? Các ngươi nhiều lắm chỉ có hai mươi ba vị. Nếu có ba mươi vị, các ngươi còn muốn đàm phán với ta? Các ngươi muốn chiến, vậy chiến! Chúng ta hẹn gặp tại Đan Thánh Sơn, trung tâm của Đan Châu.

Chúng đại Đế đều ngây người, thái độ cường ngạnh của Sở Vân khiến bọn họ không thể chính diện đáp lại.

Ôn Đế là người phụ trách đàm phán, không thể làm gì khác hơn là cắt đứt liên lạc, nhìn lại xung quanh:

- Chúng ta muốn đi Đan Thánh Sơn sao?

- Đi cái rắm! Đi để chết à?

Ngay lập tức liền có đại Đế phản bác.

- Không, trước tiên đáp ứng hắn, lừa hắn đi Đan Thánh Sơn. Chúng ta chủ yếu kéo dài thời gian.

Một vị đại Đế rất vô sỉ kiến nghị.

- Chuyện này… Ôn Đế ta trước nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh, một chữ ngàn vàng. Thất tín với người ta, sau này sao đi lại trong cửu châu được?

Ôn Đế có chút do dự.

Đây không phải do Ôn Đế già mồm cãi láo, cường giả Đế Hoàng hầu như đều nói một lời nặng tựa ngàn vàng, rất ít có người đi dùng lời bịa đặt với người khác. Bởi vì vòng tròn cấp Đế Hoàng thực sự quá nhỏ, người hay nói linh tinh căn bản không hỗn được lâu dài.

- Tình huống đặc thù, Ôn Đế ngươi không cần cố kỵ, chúng ta đều hiểu nỗi khổ cho ngươi.

- Hơn nữa, Linh Đế hắn còn sống được bao lâu? Chỉ cần các vị Hoàng cấp đồng loạt ra tay, hắn tuyệt không có lực xoay chuyển. Nhân Đạo Vô Lượng có cường thịnh tới đâu cũng bị hạn chế bởi tu vi ngự yêu sư. Nói gì chuyện tín nghĩa với một người chết?

Mọi người đều khuyên bản.

Sắc mặt Ôn Đế không thoải mái, nói:

- Bằng không để các ngươi đàm phán đi.

- Ôn Đế ngươi cứ làm đi.

- Vừa rồi là ngươi đàm phán, lúc này bỗng nhiên thay đổi sẽ khiến đối phương sinh lòng nghi ngờ.

Mọi người lại nói.

Trong lòng Ôn Đế mắng to, không thể thể cãi lại mỗi người một câu, cuối cùng chẳng biết sao hơn đành nhắm mắt nhận lấy. Hắn một lần nữa liên hệ với Sở Vân:

- Chúng ta đã thương nghị qua, quyết chiến một hồi tại Đan Thánh Sơn, không gặp không về.

- Dứt khoát như vậy phải hơn không. Tốt, chúng ta không gặp không về!

Thanh âm Sở Vân rất nhanh truyền đến.

- Không gặp không về!

Ôn Đế nhăn nhó đáp ứng.

Một canh giờ sau, lệnh bài trong tay Ôn Đế rung lên, truyền đến thanh âm của Sở vân:

- Ta đã tới rồi, các ngươi ở đâu?

- Nhanh như vậy?

Chúng đế không khỏi kinh ngạc một trận. Chỉ là nghĩ đến Hà Đế đã bị khuất phục, mọi người đều hiểu ra.

Ôn Đế không thể làm gì khác hơn, nói vào lệnh bài:

- Chúng ta đang tới rồi.

Rất nhanh, lại một canh giờ trôi qua. Sở Vân một lần nữa thúc giục, nói:

- Ta đã cướp sạch toàn bộ Đan Thánh Sơn, vì sao các ngươi còn chưa tới?

Chúng đế không nói gì, Ôn Đế đành cố gắng chống đỡ:

- Trên đường gặp giết một đầu yêu vật mắt trận, sắp tới rồi.

Thêm một canh giờ nữa trôi qua.

Sở Vân mắng to:

- Đám các ngươi không giữ lời, cư nhiên dám lừa ta? Các ngươi còn đâu mặt mũi đại Đế? Nhát như chuột, một đám đầu trâu mặt ngựa, ngay cả dũng khí chính diện ứng chiến các ngươi cũng không có sao?

Sắc mặt chúng đế đều rất khó coi. Tới cỡ này rồi, Sở Vân mắng cũng không sai. Bọn họ thầm nghĩ kéo dài thời gian, đích xác không muốn liều mạng với Sở Vân.

Sở Vân không ngừng chửi rủa, không ai mở miệng phản kích. Bởi vì căn bản không biết phản kích thế nào. Mở miệng lung tung, ngược lại càng có vẻ chính mình yếu nhược vô năng.

Chỉ còn Ôn Đế cố gắng chống đỡ:

- Chúng ta đang nội chiến, có một số người không muốn tham gia quyết chiến. Thế nhưng ngươi yên tâm, còn lại mấy người chúng ta đã chạy tới rồi.

Sở Vân bỗng nhiên cười ha ha:

- Không cần các ngươi chạy đi nữa, chúng ta đã tới rồi!

- Cái gì?

- Đó là đám người Linh Đế!

- Không chỉ có Linh Đế, còn có Sở Đế, Vân Đế, Trần Đế, Triệu Đế, Hán Đế của Đan Châu!

Thấy mười lăm vị đại Đế hùng hổ chạy tới, chúng đế thiếu chút nữa tức giận hộc máu, trong nháy mắt đều hiểu ra được. Nguyên lại trong lúc bọn họ kéo dài thời gian, Sở Vân cũng nhân cơ hội này, động thủ với năm đế của Đan Châu, thu nạp bọn họ về dưới chướng.

- Đê tiện vô sỉ a! Ngươi cũng không đi Đan Thánh Sơn, cư nhiên mắng chúng ta lâu như vậy.

Biết mình ăn phải vố đau, Ôn Đế giẫm chân tức giận.

Sở Vân cười lạnh một tiếng, tay vung lên, hung hãn khai chiến.

Ba mươi sáu vị đại Đế hỗn chiến kịch liệt, đánh cho long trời lở đất, nhật nguyệt lu mờ, mặt đất nứt vỡ, sông lớn đảo dòng, sinh linh đồ thán.

Liên minh hai mươi mốt vị đại Đế đâu thể là đối thủ đội ngũ Sở Vân. Bên phía Sở Vân trung thành hợp tác lẫn nhau, thông qua liên hệ vi diệu với Sở Vân, phối hợp hoàn mỹ khắng khít. Trái lại, liên minh bên này thì lục đục, không dám toàn lực xuất thủ, sợ chính mình biến thành tấm đỡ cho đối phương.

Sở Vân liên tục phát huy thần thông bản mạng, mỗi lần thành công, lấy đi một phần thực lực của đối phương, gia tăng vào bên mình.

Qua năm canh giờ, mặc cho chúng đế tránh trái tránh phải, vẫn bị Sở Vân bắn trúng sáu người.

Liên minh không còn chống đỡ nổi, lập tức sụp đổ, bỏ chạy tứ tán.

Sở Vân đang muốn thừa thắng truy kích, bỗng nhiên Quả Đế kêu to không tốt:

- Ta thấy được, không lâu sau, cửu Thánh nhất tề tạo áp lực, yêu cầu chủ công hủy bỏ Nhân Đạo Vô Lượng, khôi phục tự do cho chúng thuộc hạ.



Đan Châu, Cơ Hoang Sơn.

Vách núi Thanh Quả như một tấm bia thẳng đứng, cao vót dựng lên trên đại địa Đan Châu. Nó cao tới mấy vạn trượng, là một trong những cấm địa nổi tiếng tại Đan Châu.

Nhưng lúc này, trên đỉnh núi hoang vắng, lẳng lặng một bóng người đứng đó.

Trường bào màu máu, sắc mặt tái nhợt, hắn tựa như một pho tượng cương thiết được khảm giữa trời chiều. Mùi máu tanh nồng nặc, quanh quẩn bên người hắn, thật lâu không có tiêu tan.

- Không sai, chính là ở đây!

Hắn co rúm chóp mũi, bỗng nhiên khóe miệng mở rộng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, càn rỡ cười lớn lên:

- Không sai! Huyết khí ngon đến dường nào, khiến ngươi ta phải say sưa!

Hoàng hôn dần xuống, tiếng cười giống như con cú đêm, vang vọng khắp một vùng núi non.

- Huyết Hải Phù Đồ!

Song chưởng hắn chấn động, linh yêu Đế cấp đỉnh phong mạnh mẽ bộc phát, lan khắp thiên địa, quét ngang bốn phương tám hướng.

Theo thanh âm hắn, bầu trời bỗng nhiên nổi trận mây gió, ngưng tụ vô số những đám mây màu đỏ tươi.

Những đám mây này dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng bành trướng. Trong nháy mắt liền cuộn lại vào một chỗ, hình thành lên một mảnh mây máu thật lớn, kéo dài mấy nghìn dặm.

Màu máu đỏ tươi tà dị, vững vàng chiếm khắp bầu trời. Mây máu cuồn cuộn, giống như có số bàn tay thật to đang khuấy động.

Ào ào ào.

Những hạt mưa máu cỡ lớn phảng mất như một giọt máu nồng đậm ầm ầm rơi xuống, phủ kín khắp ngõ ngách Cơ Hoang Sơn.

- Ha ha ha, đừng cố trốn tránh. Sinh vật có thể trốn tránh được khứu giác của Huyết Đế ta còn chưa xuất hiện tại cửu châu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Thân ảnh trên đỉnh núi phóng mắt nhìn khắp dãy núi dưới chân, phát ra những tiếng cười âm hiểm.

Trong tiếng cười của hắn, mưa máu dung nhập vào trong Cơ Hoang Sơn, toàn bộ dãy núi đều dần bị nhuộm thành sắc hồng.

Rất nhanh, thân núi rung lên, đồng thời biên độ càng lúc càng lớn dần.

Oanh!

Núi đá như bị đạn pháp bắn trúng, văng lên tung tóe. Một con chuột lớn cao tới trăm trượng từ trong ngọn núi chui ra ngoài.

Trong nháy mắt, yêu khí tràn ngập bầu trời, một sóng khí quét ngang qua đây. Sóng khí qua tới đâu, cây cối bị nhổ tận gốc, núi đá bị cắt ngang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện