Chí Tôn
Nhưng hôm nay, những ngọc giản này đều là của một mình hắn!
Hạnh phúc cực lớn phảng phất tựa như sóng thần nhấn chìm hắn.
- Thực tốt quá, Hồng Phi ngươi lại trở thành đồ đệ của Du Hoàng, quả thực là một bước lên trời!
- Hồng Phi, đừng có quên bằng hữu nhé...
Ngữ khí nhị nữ tràn đầy hâm mộ cùng chua xót, Bàn Thạch vẫn trầm mặc như cũ, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt từ trên tiên nang.
- Đó là đương nhiên, đương nhiên…
Hồng Phi liên tục gật đầu, ứng phó với nhị nữ, nói.
- Sau này có nhu cầu gì, ta nhất định sẽ dốc sức hỗ trợ. Đáng tiếc, những ngọc giản này là do sư phó Du Hoàng ban cho, không có sự cho phép của người, ta không thể truyền bá lung tung.
Thiên Vận lời đến cửa miệng lại nuốt xuống. Nàng đang muốn xem qua những ngọc giản này. Thanh Quả bĩu môi, cảm thấy Hồng Phi có chút giả mù xa mưa, trong nội tâm không khỏi bắt đầu cảm thấy bực bội. Từng là đồng đội cùng vào sinh ra tử, vì cái gì Hồng Phi đạt được ưu ái của Du Hoàng?
Nhân tâm luôn thay đổi, có thể chung hoạn nạn nhưng không thể chung phú quý.
Bần khổ thì không sao, cùng lắm mọi đều bần khổ. Nhưng có người chợt giàu có, mà những người còn lại vẫn bần khổ, tuyệt đối sẽ sinh ra mâu thuẫn. Cho dù là đồng đội vào sinh ra tử cũng cảm thấy có chút khó chịu, bất bình.
Đây vốn là nhân tâm.
- Dựa vào cái gì Du Hoàng nhìn trúng Hồng Phi, lại không coi trọng ta?
Trong nội tâm Thanh Quả không cam lòng, ánh mắt xoay chuyển, từ pho tượng Du Hoàng chuyển lên trên pho tượng Thư Hoàng.
Nàng cắn răng một cái, quỳ xuống dưới chân bức tượng Thư Hoàng, bắt đầu cầu nguyện.
Vốn nàng chỉ muốn thử thời vận. Nhưng sau khi cầu nguyện hoàn tất, không ngờ thực sự phát sinh dị tượng.
Pho tượng Thư Hoàng tản mát ra thanh quang, chiếu rọi lên trên người của nàng.
- Thanh Quả, nếu con đã chủ động bái làm môn hạ của ta, sau này sẽ là đại đệ tử của bản hoàng.
Trong thánh điện quanh quẩn thanh âm ôn hòa của Thư Hoàng.
Ngay sau đó hư không chia cách, một tiên nang thượng đẳng bay đến rơi vào trong tay Thanh Quả. Chiếc miệng anh đào của Thanh Quả mở lớn, trên mặt tràn đầy vẻ mừng như điên. Dị tượng biến mất, thánh điện một lần nữa không phục lại sự trầm lắng.
Thanh Quả tựa như bị điện dật, nhảy dựng lên, cao đến ba thước. Nàng nắm lấy tay Thiên Vận kích động nói.
- Ngươi thấy chứ, ngươi thấy chứ! Ta là đại đệ tử của Thư Hoàng!
- Chúc mừng, chúc mừng!
Thiên Vận miễn cưỡng cười, thần sắc có chút mất tự nhiên. Không chỉ Hồng Phi ngay cả Thanh Quả cũng là đệ tử của Hoàng giả rồi, quả thực là hoàng tước biến phượng hoàng. Thiên Vận có quan hệ thân thiết cùng Thanh quả, nhưng giờ phút này, trong lòng Thiên Vận tràn đầy ngăn cách. Chứng kiến Thanh Quả hưng phấn, vui vẻ như vậy, Thiên Vận cao hứng không nổi.
- Dựa vào cái gì hai người bọn họ đã thành đồ đệ của Hoàng giả, ta cũng không thể thua kém bọn họ, dựa vào cái gì ta lại không được?
Ý nghĩ này quay cuồng trong đầu Thiên Vận, rốt cục thúc đầy nàng quỳ gối xuống trước mặt pho tượng Nhân Hoàng.
Nàng dập đầu cầu nguyện, một lúc lâu sau, dị tượng lần nữa phát sinh.
- Thiên Vận, ta và ngươi có duyên thầy trò. Duyên phận đã đến, người sẽ là đồ đệ của bổn hoàng. Khi hành tẩu thiên hạ, đừng làm mất uy danh của vi sư.
Theo đạo thanh âm này, lại một chiếc tiên nang thượng đẳng, phá không mà đến. Thiên Vận cuồng hỷ tiếp nhận, lập tức mở ra, chỉ thấy bên trong tiên nang đa phần là thạch tệ, khiến cho nàng lóa cả mắt. Nàng kiểm tra cẩn thận, phát hiện thạch tệ trong đó so với
Hồng Phi nhiều hơn gấp đôi, càng không kìm được vui mừng.
- Ta hiểu rồi, đây chính là cơ duyên của chúng ta. Chúng ta mở ra thánh điện này, câu thông Đế Hoàng, có thể trở thành đệ tử của bọn họ.
Hồng Phi trầm tư nói.
- Ngươi quỳ bái trước mặt tượng đá nào, sẽ trở thành đồ đệ đối ứng với tượng đá đó.
- Bàn Thạch ngươi thử xem!
- Ừ!
Bàn Thạch gật đầu, hướng pho tượng Vũ Đế đi đến.
- Chờ chút, Bàn Thạch!
Hồng Phi ngăn cản hắn.
- Ngươi muốn bái sư thì phải suy nghĩ cho cẩn thận. Tam hoàng ngũ đế, rõ ràng là tam hoàng mạnh hơn nhiều, công tích lại càng thêm vĩ đại. Đế cấp xếp phía dưới Hoàng cấp. Ta đề nghị ngươi bái Du Hoàng, như vậy chúng ta sẽ trở thành sư huynh đệ.
Bàn Thạch lắc đầu, vẫn tiếp tục đi đến trước mặt pho tượng Vũ Đế.
- Thạch đầu, chờ một chút. Chúng ta hiểu ngươi cần Tấn Dương Thảo để trị bệnh cho mẫu thân, nhưng những Đế Hoàng khác chưa chắc đã không có Tấn Dương Thảo àm.
- Sau khi ngươi bái Vũ Đế, sẽ không thể bái những người khác, cơ hội chọn lựa chỉ có một lần, ngươi nên quý trọng.
Thanh Quả cùng Thiên Vận cũng khuyên nhủ.
Bàn Thạch thở dài, sao hắn không biết đạo lý này. Nhưng hắn không dám đánh bạc, mẫu thân cần lá cây Tấn Dương Thảo mới có thể trị dứt bệnh tình. Hắn tìm đọc trong tư liệu sử ký, chỉ khẳng định Vũ Đế có Tấn Dương Thảo trong tay. Những vị Đế Hoàng khác có lẽ
có, có lẽ không có, nhưng Bàn Thạch hắn không muốn mạo hiểm.
Hắn trực tiếp đi đến trước bức tượng Vũ Đế, dập đầu quỳ lạy, trong lòng cầu nguyện thành khẩn.
- Vũ Đế đại nhân, khẩn cầu ngài ban thưởng cho một chiếc lá Tấn Dương Thảo, chỉ cần một chiếc lá là đủ rồi.
- Ai, tên Bàn Thạch này đúng là đầu bằng đá, không nghe chúng ta khuyên giải.
- Hắn quá vọng động rồi, lãng phí cơ hội tốt như vậy một cách vô ích.
- Tinh Châu tam hoàng ngũ đế, nếu so công tích, tự nhiên lấy tam hoàng làm đầu. Nếu so thủ đoạn, Vũ Đế cũng chỉ có thể ở đằng sau. Rốt cục nàng vẫn chỉ là nữ lưu.
Có một vài lời không thể nói rõ, nhất là bên trong thánh điện.
Ba thiếu niên nhìn Bàn Thạch hướng Vũ Đế cầu khẩn, trong nội tâm vừa buồn bực, vừa đáng tiếc, vừa thương cảm.
Nhưng mà nửa canh giờ trôi qua, Bàn Thạch cầu xin lượt, lần sau so với lần trước càng thêm thành khẩn, đến cuối cùng nước mắt dòng dòng, dập đầu đến chảy máu, nhưng vẫn không được Vũ Đế đáp lại. Tượng đá vẫn chỉ là tượng đá, không có nửa điểm biến hóa.
- Đây là chuyện gì?
- Xem ra Đế Hoàng thu đồ đệ cũng không phải là không có tiêu chuẩn. Có lẽ Bàn Thạch không đạt tới tiêu chuẩn của Vũ Đế.
- Hẳn là như vậy, Bàn Thạch ngươi thử tượng đá khác xem.
Ba vị thiếu niên nghị luận, vì Bàn Thạch mà xuất mưu.
Bọn họ cũng không biết, kỳ thực Vũ Đế đã sớm chú ý đến nơi này, Bàn Thạch là một trong thiên vận tứ tử, làm sao có thể không đạt tới tiêu chuẩn của nàng? Đừng nói một chiếc lá Tấn Dương Thảo, coi như là cả gốc Tấn Dương Thảo, nàng hận không thể tặng cho Bàn Thạch. Nhưng khi nhớ đến Sở Vân, xúc động của Vũ Đế lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Thiên vận chi tử có bốn người, vừa vặn bốn vị Hoàng giả phân chia. Hội nghị lần trước, Sở Vân đã nói rõ ràng. Vũ Đế không dám động, nàng hiểu rõ, cho dù thu Bàn Thạch làm đồ đệ, đến cùng vẫn bị ép phải nhả ra.
Lúc Sở Vân còn ở Đế cấp đỉnh phong, nàng đã vô cùng kiêng kỵ. Hôm nay Sở Vân trở thành Hoàng giả, Vũ Đế sao dám manh động?
Chia cắt lợi ích của thượng tầng, bốn thiếu niên sao có thể hiểu nổi.
Bàn Thạch không thể làm gì khác, Vũ Đế không hồi ứng hắn, hắn đành phải di dời mục tiêu, quỳ rạp xuống dưới chân pho tượng Du Hoàng. Du Hoàng muốn đáp lại
nhưng ngại Sở Vân, chỉ có thể dừng tay. Tuy rằng hắn không e ngại một người vừa mới tấn cấp Hoàng giả như Sở Vân, nhưng dù sao mọi chuyện đều đã được thương lượng. Đã chia cắt xong lợi ích, nếu Du Hoàng hắn lật lọng, sẽ tổn hại nghiêm trọng đến uy tín của hắn. Đến lúc đó, Tinh Châu còn ai sẽ tin phục lão đại này?
So sánh giữa tổn thất và lợi ích thu được, bức tượng Du Hoàng thủy chung bảo trì trầm mặc.
Bàn Thạch quỳ lạy thực lâu vẫn không có kết quả, đành phải bái tượng đá Thư Hoàng, Nhân Hoàng nhưng cũng không được hồi âm.
- Xem ra Đế Hoàng thu đồ đệ, không chỉ dựa vào duyên phận, mà còn phải xem tư chất.
Ba vị thiếu niên khác không tự chủ đưa ra cái kết luận này.
- Bàn Thạch đừng nên nản chí. Chúng ta đợi ngươi, ngươi tiếp tục bái đi.
- Thạch Đầu ngươi yên tâm. Cho dù ngươi không được Đế Hoàng thu làm đồ đệ, chúng ta thân là bằng hữu, cũng nhất định sẽ giúp ngươi tìm kiếm Tấn Dương Thảo.
Kỳ thực, luận thiên tư, trong bốn người, tuy rằng Bàn Thạch trầm mặc ít nói, nhưng lại đỗ trạng nguyên. Bốn người sớm chiều cùng nhau, ở chung lâu như vậy, kỳ thực đã phát hiện ra chuyện này, chẳng qua người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, ai cũng không muốn thừa nhận mà thôi. Hôm nay ba người bọn họ vừa bái tam hoàng đã được bọn họ nhận làm đồ đệ. Trái ngược Bàn Thạch lại đau khổ cầu khẩn, nhưng vẫn không có bất kỳ hồi âm.
Tương phản cực lớn, chênh lệch đã hoàn toàn rõ ràng.
Điều này khiến cho sâu bên trong nội tâm ba thiếu niên sinh ra một tia vui mừng vì được thừa nhận. Thứ tình cảm này cho dù ngay bản thân thiếu niên cũng không cảm nhận được. Mà cho dù cảm nhận được cũng sẽ nhất thiết không thừa nhận.
Bàn Thạch cũng không từ bỏ ý định, hắn lễ bái từng bức tượng, bắt đầu là im lặng cầu nguyện, cuối cùng là than thở, khóc lóc. Bức tượng của Tần Đế, Bạch Đế, Long Đế vẫn yên lặng không đáp lại chút nào.
Bàn Thạch sắp tuyệt vọng. Mang theo một tia hy vọng cuối cùng, hắn quỳ gối xuống dưới chân tượng đá Linh Đế.
- Linh Đế vĩ đại, ta gửi tới ngài lời chào chân trọng nhất. Ngài là người thống trị thiên không cùng đại địa, mười bốn tuổi đã hành tẩu thiên hạ. Từ đó về sau tung hoành ngang dọc, thiên hạ phi mỹ. Ngài cải biến cách cục Tinh Châu, vì chúng sinh mang đến vinh quang.
Sự tích về ngài lưu truyền muôn đời, quang huy của ngài chiếu soi thiên cổ. Ngài vĩ đại như thế, kẻ hèn mọn này khẩn cầu ngài thương xót ban cho ta một chiếc lá Tấn Dương Thảo, ta cũng không hy vọng xa vời có thể trở thành đệ tử của ngài. Ta chỉ cần một chiếc lá cây, khẩn cầu ngài mở lòng từ bi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Thánh điện trầm lắng, không có một chút động tĩnh nào.
Trước mắt Bàn Thạch tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi tại chỗ. Hắn triệt để tuyệt vọng!
Hồng Phi, Thiên Vận cùng Thanh Quả nhìn thấy cảnh này vừa muốn mở miệng khuyên can.
Bỗng nhiên!
Dị tượng xuất hiện.
Tựa như mặt trời mọc từ đằng đông, quang huy rực rỡ không gì sánh nổi bộc phát ra từ trên bức tượng Linh Đế.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa thánh điện run rẩy.
Từng đợt thanh âm răng rắc. Trong nháy mắt, bên trên tượng đá của các vị Đế Hoàng khác đã phủ kín vết nứt tựa như mạng nhện.
Ánh sáng vô cùng chói khiến cho chúng thiếu niên không thể không nhắm hai mắt lại.
Coi như là nhắm hai mắt, vẫn không thể tránh được ánh sáng này, bốn người lại vội vàng đưa tay lên, che kín tầm mắt.
Một cỗ uy áp cường đại, quét ngang bốn phương tám hướng, hùng cứ vũ trụ hồng hoang. Dưới uy áp này, chúng thiếu niên vô cùng kinh hãi, thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Đây là lực lượng bực nào?
Đây là uy nghiêm bực nào!
Hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng cực hạn của bọn
họ.
Điềm lành bay lên, bảy màu rực rỡ, quang hoa biến ảo bất định, một chiếc xa luân phá không bay đến, cuồn cuộn xoay, bay tới trước mặt Bàn Thạch. Sau đó hóa thành một đạo ánh sáng, tiến vào bên trong mi tâm Bàn Thạch, hình thành một đạo ấn ký hình xa luân màu sắc rực rỡ. Một khắc sau, thải quang tán đi, uy áp biến một không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thánh điện trở về sự trầm lắng vốn có.
Bốn thiếu niên ngơ ngác, sững sờ tại chỗ.
…
Ầm Ầm
Trong tiếng nổ vang sơn băng địa liệt, bầy Thị Huyết Hổ Thỏ bỏ chạy tứ tán. Xác của một con hổ thỏ lưu lại, hóa thành ánh sáng, điểm điểm bạch quang, tựa như những hạt bồ công anh. Rất nhanh trên mặt đất chỉ còn lưu lại một viên yêu tinh.
- Thực là lợi hại!
Bốn vị thiếu niên há hốc mồm, giật mình không thôi.
Đứng ở bên cạnh bọn hắn, là một vài đầu yêu thú hoặc yêu thực uy phong lẫm lẫm.
Một đầu Bích Nhãn Sư Tông Thú, thân tựa mãnh hổ, cao như tuấn mã. Bốn chi cường kiện, toàn thân đỏ thẫm, tựa như một đoàn liệt diễm đứng trên mặt tuyết, trong ưu nhã lại lộ ra vô thượng uy nghi của bách thú chi vương. Một cây Đà Sa Thụ Nhân, nhánh dây xanh
tươi, bện chặt vào với nhau. Tựa như một vị nữ tính vừa yểu điệu vừa cao quý, trong một bộ trang phục lộng lẫy. Còn có một đầu Lục Sí Ngân Tằm, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, ngân quang sáng lạn. Trên thân có ba cặp cánh mỏng, nhẹ nhàng lay động, phát ra thanh âm ông ông tựa như một đàn ong đang bay lượn. Ba đầu yêu vật này đều là tuyệt phẩm, tu vi đạt tới trên trăm vạn năm. Được tam hoàng an bài ngủ say trong tiên nang,
mục đích chính là bảo hộ an toàn tính mạng cho thiên vận chi tử. Dùng linh quang của những thiếu niên này, đương nhiên không thể khống chế được ba đầu kiếp yêu tu vi đạt tới trăm vạn năm. Nhưng lại có khế ước minh hữu, trợ giúp bọn họ câu thông cùng ba đầu yêu vật.
- Thực sự là quá mạnh mẽ. Bầy thỏ yêu này căn bản không phải là đối thủ của chúng ta.
Chứng kiến bầy hổ thỏ không lâu trước đó dồn bọn họ vào tuyệt cảnh, hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, bốn thiếu niên có cảm giác tựa như là đang nằm mộng.
- Chuyện này thì tính là cái gì.
Bích Nhãn Sư Tông Thú mở miệng nói, khinh thường cười một tiếng.
- Muốn diệt trừ toàn bộ yêu vật bên trong ngọn núi này, ta chỉ cần một ý niệm. Bất quá lần này chúng ta xuất môn, chủ nhân đã phân phó, ngoại trừ Tiên Thiên Thần Ma, không được lạm sát kẻ vô tội. Nếu không mấy con thỏ be bé này sao có thể trốn thoát được?
Chương 746: Bái sư
Nhưng hôm nay, những ngọc giản này đều là của một mình hắn!
Hạnh phúc cực lớn phảng phất tựa như sóng thần nhấn chìm hắn.
- Thực tốt quá, Hồng Phi ngươi lại trở thành đồ đệ của Du Hoàng, quả thực là một bước lên trời!
- Hồng Phi, đừng có quên bằng hữu nhé...
Ngữ khí nhị nữ tràn đầy hâm mộ cùng chua xót, Bàn Thạch vẫn trầm mặc như cũ, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt từ trên tiên nang.
- Đó là đương nhiên, đương nhiên…
Hồng Phi liên tục gật đầu, ứng phó với nhị nữ, nói.
- Sau này có nhu cầu gì, ta nhất định sẽ dốc sức hỗ trợ. Đáng tiếc, những ngọc giản này là do sư phó Du Hoàng ban cho, không có sự cho phép của người, ta không thể truyền bá lung tung.
Thiên Vận lời đến cửa miệng lại nuốt xuống. Nàng đang muốn xem qua những ngọc giản này. Thanh Quả bĩu môi, cảm thấy Hồng Phi có chút giả mù xa mưa, trong nội tâm không khỏi bắt đầu cảm thấy bực bội. Từng là đồng đội cùng vào sinh ra tử, vì cái gì Hồng Phi đạt được ưu ái của Du Hoàng?
Nhân tâm luôn thay đổi, có thể chung hoạn nạn nhưng không thể chung phú quý.
Bần khổ thì không sao, cùng lắm mọi đều bần khổ. Nhưng có người chợt giàu có, mà những người còn lại vẫn bần khổ, tuyệt đối sẽ sinh ra mâu thuẫn. Cho dù là đồng đội vào sinh ra tử cũng cảm thấy có chút khó chịu, bất bình.
Đây vốn là nhân tâm.
- Dựa vào cái gì Du Hoàng nhìn trúng Hồng Phi, lại không coi trọng ta?
Trong nội tâm Thanh Quả không cam lòng, ánh mắt xoay chuyển, từ pho tượng Du Hoàng chuyển lên trên pho tượng Thư Hoàng.
Nàng cắn răng một cái, quỳ xuống dưới chân bức tượng Thư Hoàng, bắt đầu cầu nguyện.
Vốn nàng chỉ muốn thử thời vận. Nhưng sau khi cầu nguyện hoàn tất, không ngờ thực sự phát sinh dị tượng.
Pho tượng Thư Hoàng tản mát ra thanh quang, chiếu rọi lên trên người của nàng.
- Thanh Quả, nếu con đã chủ động bái làm môn hạ của ta, sau này sẽ là đại đệ tử của bản hoàng.
Trong thánh điện quanh quẩn thanh âm ôn hòa của Thư Hoàng.
Ngay sau đó hư không chia cách, một tiên nang thượng đẳng bay đến rơi vào trong tay Thanh Quả. Chiếc miệng anh đào của Thanh Quả mở lớn, trên mặt tràn đầy vẻ mừng như điên. Dị tượng biến mất, thánh điện một lần nữa không phục lại sự trầm lắng.
Thanh Quả tựa như bị điện dật, nhảy dựng lên, cao đến ba thước. Nàng nắm lấy tay Thiên Vận kích động nói.
- Ngươi thấy chứ, ngươi thấy chứ! Ta là đại đệ tử của Thư Hoàng!
- Chúc mừng, chúc mừng!
Thiên Vận miễn cưỡng cười, thần sắc có chút mất tự nhiên. Không chỉ Hồng Phi ngay cả Thanh Quả cũng là đệ tử của Hoàng giả rồi, quả thực là hoàng tước biến phượng hoàng. Thiên Vận có quan hệ thân thiết cùng Thanh quả, nhưng giờ phút này, trong lòng Thiên Vận tràn đầy ngăn cách. Chứng kiến Thanh Quả hưng phấn, vui vẻ như vậy, Thiên Vận cao hứng không nổi.
- Dựa vào cái gì hai người bọn họ đã thành đồ đệ của Hoàng giả, ta cũng không thể thua kém bọn họ, dựa vào cái gì ta lại không được?
Ý nghĩ này quay cuồng trong đầu Thiên Vận, rốt cục thúc đầy nàng quỳ gối xuống trước mặt pho tượng Nhân Hoàng.
Nàng dập đầu cầu nguyện, một lúc lâu sau, dị tượng lần nữa phát sinh.
- Thiên Vận, ta và ngươi có duyên thầy trò. Duyên phận đã đến, người sẽ là đồ đệ của bổn hoàng. Khi hành tẩu thiên hạ, đừng làm mất uy danh của vi sư.
Theo đạo thanh âm này, lại một chiếc tiên nang thượng đẳng, phá không mà đến. Thiên Vận cuồng hỷ tiếp nhận, lập tức mở ra, chỉ thấy bên trong tiên nang đa phần là thạch tệ, khiến cho nàng lóa cả mắt. Nàng kiểm tra cẩn thận, phát hiện thạch tệ trong đó so với
Hồng Phi nhiều hơn gấp đôi, càng không kìm được vui mừng.
- Ta hiểu rồi, đây chính là cơ duyên của chúng ta. Chúng ta mở ra thánh điện này, câu thông Đế Hoàng, có thể trở thành đệ tử của bọn họ.
Hồng Phi trầm tư nói.
- Ngươi quỳ bái trước mặt tượng đá nào, sẽ trở thành đồ đệ đối ứng với tượng đá đó.
- Bàn Thạch ngươi thử xem!
- Ừ!
Bàn Thạch gật đầu, hướng pho tượng Vũ Đế đi đến.
- Chờ chút, Bàn Thạch!
Hồng Phi ngăn cản hắn.
- Ngươi muốn bái sư thì phải suy nghĩ cho cẩn thận. Tam hoàng ngũ đế, rõ ràng là tam hoàng mạnh hơn nhiều, công tích lại càng thêm vĩ đại. Đế cấp xếp phía dưới Hoàng cấp. Ta đề nghị ngươi bái Du Hoàng, như vậy chúng ta sẽ trở thành sư huynh đệ.
Bàn Thạch lắc đầu, vẫn tiếp tục đi đến trước mặt pho tượng Vũ Đế.
- Thạch đầu, chờ một chút. Chúng ta hiểu ngươi cần Tấn Dương Thảo để trị bệnh cho mẫu thân, nhưng những Đế Hoàng khác chưa chắc đã không có Tấn Dương Thảo àm.
- Sau khi ngươi bái Vũ Đế, sẽ không thể bái những người khác, cơ hội chọn lựa chỉ có một lần, ngươi nên quý trọng.
Thanh Quả cùng Thiên Vận cũng khuyên nhủ.
Bàn Thạch thở dài, sao hắn không biết đạo lý này. Nhưng hắn không dám đánh bạc, mẫu thân cần lá cây Tấn Dương Thảo mới có thể trị dứt bệnh tình. Hắn tìm đọc trong tư liệu sử ký, chỉ khẳng định Vũ Đế có Tấn Dương Thảo trong tay. Những vị Đế Hoàng khác có lẽ
có, có lẽ không có, nhưng Bàn Thạch hắn không muốn mạo hiểm.
Hắn trực tiếp đi đến trước bức tượng Vũ Đế, dập đầu quỳ lạy, trong lòng cầu nguyện thành khẩn.
- Vũ Đế đại nhân, khẩn cầu ngài ban thưởng cho một chiếc lá Tấn Dương Thảo, chỉ cần một chiếc lá là đủ rồi.
- Ai, tên Bàn Thạch này đúng là đầu bằng đá, không nghe chúng ta khuyên giải.
- Hắn quá vọng động rồi, lãng phí cơ hội tốt như vậy một cách vô ích.
- Tinh Châu tam hoàng ngũ đế, nếu so công tích, tự nhiên lấy tam hoàng làm đầu. Nếu so thủ đoạn, Vũ Đế cũng chỉ có thể ở đằng sau. Rốt cục nàng vẫn chỉ là nữ lưu.
Có một vài lời không thể nói rõ, nhất là bên trong thánh điện.
Ba thiếu niên nhìn Bàn Thạch hướng Vũ Đế cầu khẩn, trong nội tâm vừa buồn bực, vừa đáng tiếc, vừa thương cảm.
Nhưng mà nửa canh giờ trôi qua, Bàn Thạch cầu xin lượt, lần sau so với lần trước càng thêm thành khẩn, đến cuối cùng nước mắt dòng dòng, dập đầu đến chảy máu, nhưng vẫn không được Vũ Đế đáp lại. Tượng đá vẫn chỉ là tượng đá, không có nửa điểm biến hóa.
- Đây là chuyện gì?
- Xem ra Đế Hoàng thu đồ đệ cũng không phải là không có tiêu chuẩn. Có lẽ Bàn Thạch không đạt tới tiêu chuẩn của Vũ Đế.
- Hẳn là như vậy, Bàn Thạch ngươi thử tượng đá khác xem.
Ba vị thiếu niên nghị luận, vì Bàn Thạch mà xuất mưu.
Bọn họ cũng không biết, kỳ thực Vũ Đế đã sớm chú ý đến nơi này, Bàn Thạch là một trong thiên vận tứ tử, làm sao có thể không đạt tới tiêu chuẩn của nàng? Đừng nói một chiếc lá Tấn Dương Thảo, coi như là cả gốc Tấn Dương Thảo, nàng hận không thể tặng cho Bàn Thạch. Nhưng khi nhớ đến Sở Vân, xúc động của Vũ Đế lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Thiên vận chi tử có bốn người, vừa vặn bốn vị Hoàng giả phân chia. Hội nghị lần trước, Sở Vân đã nói rõ ràng. Vũ Đế không dám động, nàng hiểu rõ, cho dù thu Bàn Thạch làm đồ đệ, đến cùng vẫn bị ép phải nhả ra.
Lúc Sở Vân còn ở Đế cấp đỉnh phong, nàng đã vô cùng kiêng kỵ. Hôm nay Sở Vân trở thành Hoàng giả, Vũ Đế sao dám manh động?
Chia cắt lợi ích của thượng tầng, bốn thiếu niên sao có thể hiểu nổi.
Bàn Thạch không thể làm gì khác, Vũ Đế không hồi ứng hắn, hắn đành phải di dời mục tiêu, quỳ rạp xuống dưới chân pho tượng Du Hoàng. Du Hoàng muốn đáp lại
nhưng ngại Sở Vân, chỉ có thể dừng tay. Tuy rằng hắn không e ngại một người vừa mới tấn cấp Hoàng giả như Sở Vân, nhưng dù sao mọi chuyện đều đã được thương lượng. Đã chia cắt xong lợi ích, nếu Du Hoàng hắn lật lọng, sẽ tổn hại nghiêm trọng đến uy tín của hắn. Đến lúc đó, Tinh Châu còn ai sẽ tin phục lão đại này?
So sánh giữa tổn thất và lợi ích thu được, bức tượng Du Hoàng thủy chung bảo trì trầm mặc.
Bàn Thạch quỳ lạy thực lâu vẫn không có kết quả, đành phải bái tượng đá Thư Hoàng, Nhân Hoàng nhưng cũng không được hồi âm.
- Xem ra Đế Hoàng thu đồ đệ, không chỉ dựa vào duyên phận, mà còn phải xem tư chất.
Ba vị thiếu niên khác không tự chủ đưa ra cái kết luận này.
- Bàn Thạch đừng nên nản chí. Chúng ta đợi ngươi, ngươi tiếp tục bái đi.
- Thạch Đầu ngươi yên tâm. Cho dù ngươi không được Đế Hoàng thu làm đồ đệ, chúng ta thân là bằng hữu, cũng nhất định sẽ giúp ngươi tìm kiếm Tấn Dương Thảo.
Kỳ thực, luận thiên tư, trong bốn người, tuy rằng Bàn Thạch trầm mặc ít nói, nhưng lại đỗ trạng nguyên. Bốn người sớm chiều cùng nhau, ở chung lâu như vậy, kỳ thực đã phát hiện ra chuyện này, chẳng qua người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, ai cũng không muốn thừa nhận mà thôi. Hôm nay ba người bọn họ vừa bái tam hoàng đã được bọn họ nhận làm đồ đệ. Trái ngược Bàn Thạch lại đau khổ cầu khẩn, nhưng vẫn không có bất kỳ hồi âm.
Tương phản cực lớn, chênh lệch đã hoàn toàn rõ ràng.
Điều này khiến cho sâu bên trong nội tâm ba thiếu niên sinh ra một tia vui mừng vì được thừa nhận. Thứ tình cảm này cho dù ngay bản thân thiếu niên cũng không cảm nhận được. Mà cho dù cảm nhận được cũng sẽ nhất thiết không thừa nhận.
Bàn Thạch cũng không từ bỏ ý định, hắn lễ bái từng bức tượng, bắt đầu là im lặng cầu nguyện, cuối cùng là than thở, khóc lóc. Bức tượng của Tần Đế, Bạch Đế, Long Đế vẫn yên lặng không đáp lại chút nào.
Bàn Thạch sắp tuyệt vọng. Mang theo một tia hy vọng cuối cùng, hắn quỳ gối xuống dưới chân tượng đá Linh Đế.
- Linh Đế vĩ đại, ta gửi tới ngài lời chào chân trọng nhất. Ngài là người thống trị thiên không cùng đại địa, mười bốn tuổi đã hành tẩu thiên hạ. Từ đó về sau tung hoành ngang dọc, thiên hạ phi mỹ. Ngài cải biến cách cục Tinh Châu, vì chúng sinh mang đến vinh quang.
Sự tích về ngài lưu truyền muôn đời, quang huy của ngài chiếu soi thiên cổ. Ngài vĩ đại như thế, kẻ hèn mọn này khẩn cầu ngài thương xót ban cho ta một chiếc lá Tấn Dương Thảo, ta cũng không hy vọng xa vời có thể trở thành đệ tử của ngài. Ta chỉ cần một chiếc lá cây, khẩn cầu ngài mở lòng từ bi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Thánh điện trầm lắng, không có một chút động tĩnh nào.
Trước mắt Bàn Thạch tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi tại chỗ. Hắn triệt để tuyệt vọng!
Hồng Phi, Thiên Vận cùng Thanh Quả nhìn thấy cảnh này vừa muốn mở miệng khuyên can.
Bỗng nhiên!
Dị tượng xuất hiện.
Tựa như mặt trời mọc từ đằng đông, quang huy rực rỡ không gì sánh nổi bộc phát ra từ trên bức tượng Linh Đế.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa thánh điện run rẩy.
Từng đợt thanh âm răng rắc. Trong nháy mắt, bên trên tượng đá của các vị Đế Hoàng khác đã phủ kín vết nứt tựa như mạng nhện.
Ánh sáng vô cùng chói khiến cho chúng thiếu niên không thể không nhắm hai mắt lại.
Coi như là nhắm hai mắt, vẫn không thể tránh được ánh sáng này, bốn người lại vội vàng đưa tay lên, che kín tầm mắt.
Một cỗ uy áp cường đại, quét ngang bốn phương tám hướng, hùng cứ vũ trụ hồng hoang. Dưới uy áp này, chúng thiếu niên vô cùng kinh hãi, thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Đây là lực lượng bực nào?
Đây là uy nghiêm bực nào!
Hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng cực hạn của bọn
họ.
Điềm lành bay lên, bảy màu rực rỡ, quang hoa biến ảo bất định, một chiếc xa luân phá không bay đến, cuồn cuộn xoay, bay tới trước mặt Bàn Thạch. Sau đó hóa thành một đạo ánh sáng, tiến vào bên trong mi tâm Bàn Thạch, hình thành một đạo ấn ký hình xa luân màu sắc rực rỡ. Một khắc sau, thải quang tán đi, uy áp biến một không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thánh điện trở về sự trầm lắng vốn có.
Bốn thiếu niên ngơ ngác, sững sờ tại chỗ.
…
Ầm Ầm
Trong tiếng nổ vang sơn băng địa liệt, bầy Thị Huyết Hổ Thỏ bỏ chạy tứ tán. Xác của một con hổ thỏ lưu lại, hóa thành ánh sáng, điểm điểm bạch quang, tựa như những hạt bồ công anh. Rất nhanh trên mặt đất chỉ còn lưu lại một viên yêu tinh.
- Thực là lợi hại!
Bốn vị thiếu niên há hốc mồm, giật mình không thôi.
Đứng ở bên cạnh bọn hắn, là một vài đầu yêu thú hoặc yêu thực uy phong lẫm lẫm.
Một đầu Bích Nhãn Sư Tông Thú, thân tựa mãnh hổ, cao như tuấn mã. Bốn chi cường kiện, toàn thân đỏ thẫm, tựa như một đoàn liệt diễm đứng trên mặt tuyết, trong ưu nhã lại lộ ra vô thượng uy nghi của bách thú chi vương. Một cây Đà Sa Thụ Nhân, nhánh dây xanh
tươi, bện chặt vào với nhau. Tựa như một vị nữ tính vừa yểu điệu vừa cao quý, trong một bộ trang phục lộng lẫy. Còn có một đầu Lục Sí Ngân Tằm, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, ngân quang sáng lạn. Trên thân có ba cặp cánh mỏng, nhẹ nhàng lay động, phát ra thanh âm ông ông tựa như một đàn ong đang bay lượn. Ba đầu yêu vật này đều là tuyệt phẩm, tu vi đạt tới trên trăm vạn năm. Được tam hoàng an bài ngủ say trong tiên nang,
mục đích chính là bảo hộ an toàn tính mạng cho thiên vận chi tử. Dùng linh quang của những thiếu niên này, đương nhiên không thể khống chế được ba đầu kiếp yêu tu vi đạt tới trăm vạn năm. Nhưng lại có khế ước minh hữu, trợ giúp bọn họ câu thông cùng ba đầu yêu vật.
- Thực sự là quá mạnh mẽ. Bầy thỏ yêu này căn bản không phải là đối thủ của chúng ta.
Chứng kiến bầy hổ thỏ không lâu trước đó dồn bọn họ vào tuyệt cảnh, hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, bốn thiếu niên có cảm giác tựa như là đang nằm mộng.
- Chuyện này thì tính là cái gì.
Bích Nhãn Sư Tông Thú mở miệng nói, khinh thường cười một tiếng.
- Muốn diệt trừ toàn bộ yêu vật bên trong ngọn núi này, ta chỉ cần một ý niệm. Bất quá lần này chúng ta xuất môn, chủ nhân đã phân phó, ngoại trừ Tiên Thiên Thần Ma, không được lạm sát kẻ vô tội. Nếu không mấy con thỏ be bé này sao có thể trốn thoát được?
Bình luận truyện