Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 24



Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)
Beta :Hương kyomi

Bùi Anh lập tức dừng bước.

Người đàn ông mặc áo khoác màu đen kia, mang giày thể thao màu trắng, dưới hai mắt còn hiện rõ quầng thâm.

Bùi Anh đứng tại chỗ hai giây, xoay người đi về hướng ngược lại, người đàn ông dưới tàng cây, cũng đuổi theo cô.

Hiện tại trời vẫn sáng, hơn nữa đang ở trên đường lớn, Bùi Anh cảm thấy hắn không dám làm loạn, lê chân bị thương của mình từng bước đi về phía trước.

Phía trước cách đó không xa có đồn cảnh sát, cô muốn thử xem người đàn ông kia có dám đi theo mình tới đồn cảnh sát hay không.

Tại đầu đường có một ngã rẽ, Bùi Anh thấy ký hiệu đồn cảnh sát ở xa xa. Bình thường đi ngang qua nơi này cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng lúc này, chiếc biển hiệu màu xanh đậm yên tĩnh bình lặng kia làm cho cô an tâm không ít.

Người đàn ông ở phía sau đi theo cô tới đầu đường thì dừng lại, Bùi Anh không dám quay đầu lại, đành phải gia tăng tốc độ đi tới đồn cảnh sát. Ở cửa có nhân viên cảnh sát chặn cô lại, hỏi cô tới làm gì, sau khi Bùi Anh nói là tới báo án, nhân viên cảnh sát liền dẫn cô đi vào.

Trong phòng làm việc có mấy cảnh sát ở trực ban, nghe nói cô báo án, liền kêu cô ngồi xuống.

"Cô muốn báo án gì?" Cảnh sát ngồi đối diện hỏi cô.

Bùi Anh đáp: "Có người đàn ông xa lạ theo dõi tôi, đã ba ngày, mỗi ngày tôi tan làm về nhà, hắn đều đứng ở cửa tiểu khu, còn đi theo tôi mãi cho đến dưới căn phòng tôi ở."

"Chỉ là đi theo cô thôi? Có làm gì cô hay không?"

"Không có, nhưng như vậy cũng rất dọa người, hắn mới vừa rồi còn đi theo tôi đến đầu đường."

Cảnh sát ngó nhìn cô nói: "Chỉ có như vậy, chúng tôi không có biện pháp lập án."

Bùi Anh nhíu nhíu mày: "Thế nào mới có thể lập án? Chờ hắn làm gì tôi rồi mới có thể lập án sao?"

"Cô gái này cô không nên kích động, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, nhưng chúng tôi làm việc cũng phải có quy tắc."

Bùi Anh khẽ mím môi, trấn định nói: "Vậy hiện tại tôi phải làm gì? Để hắn tiếp tục đi theo tôi hả? Bây giờ ngay cả nhà tôi cũng không dám về."

Cảnh sát đáp: "Tình huống bây giờ chỉ có thể tăng cường tuần tra quanh khu nhà, nếu như cô nhìn thấy người đàn ông đó, chúng tôi sẽ tiến hành giáo dục và cảnh cáo hắn."

Bùi Anh nghe cảnh sát nói vậy, trong lòng có chút nhụt chí, cảnh sát ngồi đối diện quan sát cô một lúc, bừng tỉnh nói: "Cô là diễn viên phải không? Giống như là Bùi Anh?"

"... Phải."Cảm xúc trong lòng Bùi Anh trăm mối ngổn ngang, không nghĩ tới sẽ bị cảnh sát nhận ra.

"Nói vậy, cái người theo dõi cô có thể là paparazi hay không?"

Bùi Anh lắc đầu, lúc trước cô cũng nghĩ là như thế, nhưng người đó không có mang bất kỳ thiết bị nào để chụp hình, hơn nữa còn công khai đứng dưới tàng cây đợi cô, làm sao giống paparazi.Cô nói suy nghĩ của mình ra, cảnh sát lại hỏi: "Có phải là ngươi người hâm mộ cuồng nhiệt hay không?"

Cái này Bùi Anh liền không xác định, dù sao cô ra nghề lâu như vậy, chưa từng gặp phải người hâm mộ cuồng nhiệt.

"Tôi cảm thấy không giống, nếu như là người hâm mộ thì khi nhìn thấy tôi phải rất kích động, tới xin chữ ký, hoặc chụp hình chung, nhưng hắn không có nói với tôi câu nào, chỉ đi theo tôi, còn vô cùng biến thái cười hai cái với tôi." Bây giờ Bùi Anh nhớ lại tiếng cười hắc hắc kia, lập tức sợ tới nổi da gà.

Cảnh sát suy nghĩ một lúc đáp: "Nhà cô ở gần khu này đúng không? Tôi đưa cô về, nếu như người kia còn ở dưới lầu nhà cô, tôi sẽ giáo dục hắn, cô không cần phải sợ."

"Được rồi..." Bùi Anh đồng ý, bây giờ cũng không còn cách nào khác, cô chỉ hy vọng cảnh sát có thể ngăn cản được hắn.

Người cảnh sát kia gọi thêm một đồng nghiệp, cùng nhau đưa Bùi Anh về. Thấy chân cô bị trẹo, còn quan tâm hỏi hai câu: "Chân của cô vì chạy trốn người đó nên mới bị trẹo sao?"

"À, không phải... Chỉ là lúc tập múa bị trật."

Cảnh sát ồ một tiếng: "Công việc mỗi ngày của các cô rất vất vả sao."

Bùi Anh cười nói: "Ai ra ngoài làm việc mà không cực khổ chứ."

"Vậy cũng phải." Hai cảnh sát cùng nhau đưa cô ra khỏi đồn cảnh sát,Bùi Anh liếc mắt liền nhìn thấy người đàn ông mặc áo đen.

Hắn vậy mà còn đứng ở đầu đường.

"Chính là người đàn ông kia, áo khoác màu đen, giày thể thao màu trắng." Lúc Bùi Anh nói lời này, không có dùng tay chỉ, chỉ miêu tả với cảnh sát, nhưng người đàn ông kia lại nhanh chóng xoay người đi. Cảnh sát kêu hắn một tiếng, người kia không những không dừng lại, ngược lại càng chạy nhanh hơn, nháy mắt đã không còn bóng người.

Bùi Anh vừa nhìn thấy người đàn ông kia trong lòng cũng có chút hốt hoảng, cô lo lắng hỏi cảnh sát bên cạnh: "Hắn biết tôi báo cảnh sát, có thể trả thù tôi không?"

Cảnh sát đáp: "Cô không cần quá lo lắng, chúng tôi sẽ chú ý vùng này. Bình thường khi cô ra vào hãy chú ý nhiều hơn, tốt nhất là gọi bạn trai đi cùng."

Bùi Anh mím môi: "Bạn trai tôi đang ở nước ngoài, mấy ngày nữa mới về."

Cảnh sát như có điều suy nghĩ gật đầu: "Vậy có thể là người này đã thừa dịp này mà theo dõi cô…. Cô có bạn nam khác hay không, nhờ bọn họ tạm thời đưa đón cô?"

Bùi Anh suy nghĩ một chút, mặc dù cô có vài bạn nam, nhưng cũng chỉ có Trần Thắng thích hợp.Nhưng muốn phiền Trần Thắng cô không thể nào mở miệng, dù sao đó là ông chủ của cô.

"Đã vậy tôi đến chỗ bạn tôi ở."May mắn tại thành phố này, cô còn biết Nhậm San San.

Cảnh sát đáp: "Như vậy cũng tốt, chúng tôi sẽ đặc biệt lưu ý người đàn ông kia."

Bọn họ đưa Bùi Anh lên một chiếc xe taxi rồi đi, Bùi Anh nhìn đồng hồ, lúc này chắc Nhậm San San vẫn còn ở phòng làm việc, cô liền nói lái xe chở mình tới phòng làm việc.

Khi cô tới, Nhậm San San đang ăn tối, thấy cô đi khập khiễng, vội vàng đứng lên: "Cậu bị cái gì vậy?"

Bùi Anh dựa vào cô ấy, đi tới bên bàn ngồi xuống, mới thở ra một hơi: "Buổi chiều tập nhảy bị trẹo chân, không quá nghiêm trọng."

"Không nghiêm trọng mà cậu thành ra như vậy? Bệnh viện băng bó không lấy tiền nha?" Nhậm San San nghiên cứu chân cô, ngồi xuống ở bên cạnh cô, "Sao cậu lại tới đây?"

Bùi Anh nói chuyện bị biến thái theo dõi cho cô ấy nghe, sau khi Nhậm San San nghe xong ngây người hai giây, mới buông bát trong tay xuống : "F*ck chuyện này cũng quá kinh khủng đi, Tống Nam Xuyên nhà cậu cũng mặc kệ sao?"

"Ách, tớ không có nói với anh ấy, bây giờ anh ấy đang ở nước ngoài, nói cho anh ấy biết cũng không làm gì được."

"Sao lại không làm gì được, nũng nịu một chút làm anh ta đau lòng là được rồi!" Nhậm San San nó xong có chút thần kinh hướng hai mắt ra ngoài nghó nghiêng một hồi, "Người đàn ông kia không có theo dõi câu đến đây chứ?"

"... Chắc là không."

"Vậy là tốt rồi." Nhậm San San vỗ vỗ ngực, thấy Bùi Anh nhìn cơm tối của cô, chậc một tiếng nói: "Đừng nhìn nữa , không còn nhiều, tớ qua bên kia gọi cho cậu một tô mì."

"hai phần mì xương sườn(một loại mì truyền thống ở vùng Quảng Đông,TQ), cảm ơn."

Nhậm San San: "..."

Hai người ở phòng làm việc ăn cơm xong, Nhậm San San lái chiếc tiểu polo của mình chở Bùi Anh về nhà. Bởi vì chân Bùi Anh bị thương cũng không thể tắm rửa, cô chỉ rửa mặt qua loa rồi tới sofa nằm.

Nhậm San San tắm rửa ra thấy cô chơi trò chơi, khinh bỉ cô một cái: "Đã lớn như vậy, còn mê trò chơi dress Up Games vậy."

Bùi Anh không để ý nói: "Lúc trước Tống Nam Xuyên cho tớ 20 vạn kim cương, không chơi rất lãng phí nha."

Nhậm San San: "..."

Ở nhà cô còn dám ân ái trước mặt cô! Coi trời bằng vung,không coi ai ra gì mà!

Cô đang chuẩn bị giáo huấn Bùi Anh, thì điện thoại Bùi Anh vang lên. Bùi Anh nhìn thoáng qua, rất nhanh nhận điện thoại: "Xuyên Xuyên..."

Cô còn chưa nói hết lời, điện thoại đã bị Nhậm San San đoạt mất: "Alo, là Tống Nam Xuyên phải không? Tôi nói anh làm bạn trai người ta thế nào vậy?Anh có biết Bùi Anh bị biến thái theo dõi không hả, sợ tới nỗi chạy đến nhà tôi trốn?"

Đầu bên kia điện thoại Tống Nam Xuyên sững sờ, mới thấp giọng nói: "Cô đưa điện thoại cho Bùi Anh."

Nhậm San San trả điện thoại cho Bùi Anh, chạy nhanh đi, Bùi Anh nhìn bóng lưng vui vẻ của cô ấy, giọng nói khô khốc nhận điện thoại: "Xuyên Xuyên..."

"Bùi Tú Quyên, chuyện vừa nãy bạn em nói là thật sao?"

Trong lòng Bùi Anh lộp bộp một cái, vô cùng oán giận trừng mắt nhìn Nhậm San San: "Phải, nhưng..."

"Chuyện nghiêm trọng như vậy một câu em cũng không nói cho anh biết? Em còn xem anh là bạn trai của em hay không?"

Bùi Anh có chút sốt ruột giải thích với anh: "Em chỉ muốn đợi anh trở về mới nói cho anh biết, bây giờ anh đang ở nước ngoài, em không muốn làm cho anh lo lắng..."

Khóe miệng Tống Nam Xuyên mím thành một đường thẳng, trầm mặc một hồi, mới hỏi: "Biết là ai không? Có làm gì em hay không?"

"Không có, chỉ đi theo em, em cũng không biết là ai, hôm nay em đã đi báo cảnh sát, nhưng cảnh sát nói không thể lập án. Người kia biết rõ em báo cảnh sát, em sợ hắn trả thù, mới đến nhà San San ở vài ngày."

Tống Nam Xuyên nhíu chặt lông mày, dù nói thế nào Bùi Anh cũng là nhân vật của công chúng, người kia nếu đã có thể biết chỗ ở của cô, rất có thể cũng biết công ty cô ở đâu.. Bây giờ anh hận không thể quay về nước ngay, cũng tốt hơn ở chỗ này lo lắng sợ hãi : "Em tới chỗ bạn ở, người kia có đi theo em không?"

"Chắc là không có, là cảnh sát đưa em lên xe taxi."

Tâm tình Tống Nam Xuyên một chút cũng không thoải mái nói: "Buổi tối ngủ nhớ khóa kỹ cửa sổ, em gửi địa chỉ nhà của bạn em cho anh, sáng mai anh kêu lái xe tới đón em."

"Không cần phải vậy đâu..."

"Sao lại không cần, sau này em đi làm hoặc về anh sẽ kêu lái tới đón em, em cũng đừng ở về căn em thuê nữa, chuyển đến nhà anh ở đi."

Bùi Anh suy nghĩ, mặc dù cô không dám một mình về phòng, nhưng cứ như vậy mà chuyển đến nhà Tống Nam Xuyên cũng không thỏa đáng: "Trước khi anh về, em ở chỗ San San vẫn tốt hơn."

Nhậm San San ở bên kia đang lướt mạng nghe thấy cô nói vậy liền vội vàng quay đầu lại nói với cô: "Đừng nha, cậu ở đây, làm sao mình dẫn bạn trai về hả."

Bùi Anh: "... ... ..."

Quá nhiều thứ cũng không biết nói từ đâu nha!

Tống Nam Xuyên không nghe thấy lời Nhậm San San nói, vẫn kiên trì kêu Bùi Anh chuyển tới nhà mình ở: "Chỗ của anh tương đối an toàn, hơn nữa xung quanh có quản chế, có chuyện gì bảo an cũng tới rất nhanh."

"Uh, được rồi... Nhưng đồ của em thì làm sao bây giờ?"

"Chờ anh về sẽ đi lấy với em, nhà anh vẫn còn đồ của em ở đó, tạm thời em dùng tạm đi."

"Được."

Tống Nam Xuyên nghe cô ngoan ngoãn đồng ý, mới thở ra một hơi: "Tí nữa em phải nhắn địa chỉ cho anh, còn có lúc ngủ nhất định phải kiểm tra cửa sổ, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho anh."

"Được, anh không nên lo lắng, em ở chỗ của San San sẽ không có chuyện gì."

Tống Nam Xuyên trầm mặc một lát, hết sức thấp giọng nói: "Sao lại không lo lắng..."

Anh bị hù sợ muốn chết, anh không dám tưởng tượng cô một mình ở trong nước,gặp chuyện như vậycó bao nhiều sợ hãi bất lực.

Mà anh lại không ở cạnh cô, cái gì cũng không thể làm...

"Em không có việc gì thì nghĩ ngơi sớm đi, điện thoại di động anh mở 24 tiếng đồng hồ, bất cứ lúc nào em cũng có thể gọi điện thoại cho anh."

"Được." Nghe Tống Nam Xuyên nói vậy, trong lòng Bùi Anh như có một dòng nước ấm chảy qua, chậm rãi lưu động trong trái tim cô.

"Anh sẽ nhanh chóng trở về, chờ anh."

Ngồi bên cạnh giả bộ chơi máy tính, nhìn thấy Bùi Anh cúp điện thoại, nghiêng người thở dài với cô một tiếng: "Aizz, tớ còn tưởng rằng cậu đổi vận, tại sao bây giờ lại xui xẻo như vậy? Bây giờ lại bị biến thái theo dõi."

Bùi Anh không nói gì, Nhậm San San lại đi qua nhìn chân cô: "Còn có chân của cậu, lúc thử vai còn có thể khiêu vũ không?"

"Không biết nữa..." Bùi Anh thử cử động một lần, "Thật ra cũng không quá đau, chỉ múa một phút, đến lúc đó nhịn một chút liền qua."

"Uh, chúc cậu may mắn." Nhậm San San vỗ vỗ vai, đi tới bàn trang điểm lấy mặt nạ: "Cậu cần không? Đây là quà của bạn tớ đem từ nước ngoài về, đắp xong da mặt vô cùng mịn màng,sáng bóng."

"Hắc hắc, cảm ơn." Bùi Anh không khách khí chút nào lấy mặt nạ trên tay cô ấy.

Tối hôm đó trước khi ngủ, Bùi Anh nghe lời Tống Nam Xuyên, tỉ mỉ kiểm tra cửa sổ, mới cùng Nhậm San San đi ngủ.

Ngày hôm sau hai người cùng nhau ra cửa, Nhậm San San đi lấy chiếc tiểu polo của cô ấy, dưới lầu yên tĩnh lại có một chiếc Maybach màu đen dừng lại.

Cô ấy ha ha cười một tiếng, nói với Bùi Anh: "Được, đến đón cậu, chiếc xe nhỏ của tớ không đủ chứa đại phật gia cậu nha~ "

Bùi Anh: "..."

Cô ngồi trên xeTống Nam Xuyên, phía trước là người lái xevô cung quen thuộc.

"Xin chào Bùi tiểu thư, Tống tiên sinh kêu tôi tới đón cô đi làm." Lái xe lễ phép nói với cô.

"Uh, tôi biết rồi, cảm ơn."Bùi Anh cũng lễ phép đáp. Có lái xe đưa đón, so với trước kia tiện hơn rất nhiều, hơn nữa chân cô bị thương, như vậy cũng giảm đi không ít chuyện.

Đến phòng múa, cô đổi quần áo bắt đầu khởi động.Hôm nay cô chỉ luyện tập mấy động tác xoay, vết thương trên chân đã tốt hơn so với hôm qua, nhưng khi múa cũng cảm thấy đau nhức.

"Hôm nay cô đừng múa quá lâu, tránh cho hôm thử vai lại bị thương nặng hơn."Người dạy vũ đạo thấy cô luyện tập vô cùng chịu khó, có ý tốt nhắc nhở: "Thật ra khi múa mỗi người đều có đặc điểm riêng của mình, cùng một điệu múa, nhưng khác người, cũng làm cho người ta có cảm giác khác. Tôi thấy ngày mai cô thử vai, đạo diễn cũng không cần xem cô múa tốt thế nào, mà chỉ cần ai phù hợp với nhân vật thôi.Động tác của cô đã tương đối tốt, có thể tượng tượng thành một nhân vật, rồi múa thử xem."

Lời này thật đúng là cho Bùi Anh không ít nhắc nhở, cô cảm kích nói với giáo sư: "Cảm ơn, cô nói không sai, con sẽ tưởng tượng."

"Uh, vậy là tốt rồi, ngày mai thử vai cố gắng lên."

"Dạ."Biết chân mình cần nghỉ ngơi, Bùi Anh cũng không có luyện tập đến tối, sau khi chương trình học kết thúc liền về nhà.

Đào Đào hôm nay buổi chiều mới đến, múa hai tiếng, đi về cùng cô.Cô ấy nhìn chân Bùi Anh, hỏi: "Ngày mai cô có thể múa không?"

"Có thể, cũng không quá đau, chịu một chút là hết."Bùi Anh cười với cô ấy.

Đào Đào gật đầu không nói gì nữa, Bùi Anh thay quần áo, đi khỏi phòng làm việc. Lái xe đã ở cửa đợi cô, lần này lái xe chở Bùi Anh vào vườn hoa, chờ cô vào nhà, mới báo cáo lại với Tống Nam Xuyên.

Bùi Anh vào nhà nghỉ ngơi một lát, liền bắt đầu chuẩn bị cơm tối.Lần trước cô để mấy túi mì ốc ở chỗ này, lần này thừa dịp Tống Nam Xuyên không ở đây, cuối cùng có thể yên tâm dũng cảm nấu.

Buổi tối cùng Tống Nam Xuyên nói điện thoại hơn mười phút, Bùi Anh tâm tình rất tốt rửa mặt ngủ sớm.

Luyện tập lâu như vậy, ngày mai cuối cùng cũng đến buổi thử vai rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện