Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 29



Edit: Tử Liên Hoa 1612
Beta: Đào Sindy

Trực trong đồn công an là người cảnh sát lần trước. Anh ta để thanh niên áo đen bị đánh chảy máu rửa sạch mặt trước, sau đó đưa ra mấy miếng dán vết thương.

"Người theo dõi cô tên là Khiêu Nhậm Cường, trước kia vô cùng hèn hạ, dâm ô với phụ nữ tới nỗi bị kiện." Cảnh sát nói với Bùi Anh: "Theo khai báo, anh ta trong lúc vô tình nhìn thấy cô, ban đầu cũng không biết cô là minh tinh, chẳng qua chỉ cảm thấy cô dáng dấp xinh đẹp nên có ý xấu. Lần trước, sau khi cô báo cảnh sát cậu ta cũng có chút sợ, đã thu lại chút, sau đó nhìn tin tức về cô trên weibo lại không nhịn được."

Một bên anh paparazi đập bàn: "Loại người không biết hối cải này phải xử phạt thật nặng! Phạt nặng!"

Cảnh sát nhìn anh ta: "Nên xử lý như thế nào chúng tôi sẽ dựa vào luật pháp, nhưng tiểu tử anh ra tay thật độc ác, đập đầu anh ta thành lỗ lớn như vậy."

Paparazi nghe viên cảnh sát nói vậy, vội vàng thanh minh cho mình: "Đồng chí cảnh sát, anh không nhìn thấy tình huống lúc đó đâu! Trời tối như vậy, Bùi tiểu thư vừa kêu vừa giãy giụa, nhưng tên kia chết cũng không buông tay ra! Tình huống khẩn cấp, sao tôi có thể suy nghĩ nhiều như vậy, đi lên chính là một cái máy ảnh!"

Cảnh sát phất tay ý bảo anh ta ngồi xuống: "Anh đừng vội, tôi cũng chưa nói muốn truy cứu trách nhiệm còn gì. Tôi đang đau lòng cho máy ảnh này."

Paparazi: "..."

Anh ta cũng đau lòng. qwq

Cảnh sát nhìn vẻ mặt anh ta đau lòng khóc chít chít, cười một tiếng: "Không nghĩ tới minh tinh các cô lại có quan hệ với paparazi tốt như vậy."

Anh paparazi lập tức nghiêm mặt nói: "Đồng chí cảnh sát, nói như anh là không đúng. Mặc dù nghề nghiệp của tôi là phóng viên nhưng tôi cũng có bản lĩnh đàn ông! Buổi tối đêm khuya thấy một người đàn ông bạo lực kéo  một người phụ nữ, có thể không để ý sao?"

Cảnh sát cười nói: "Ừ, phải để ý, cảm ơn anh thấy việc nghĩa hăng hái mà làm. Nếu như mỗi người đàn ông cũng giống anh, bi kịch có thể xảy ra sẽ giảm đi rất nhiều."

Anh paparazi kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "À, đúng rồi, trong máy ảnh của tôi còn rất nhiều hình!"Anh ta vừa nói vừa lấy thẻ nhớ trong máy ảnh ra, mặc dù máy ảnh này đã hỏng một nửa, nhưng thẻ nhớ không có vấn đề gì.

Cảnh sát nói: "Anh để thẻ nhớ lại, chúng tôi giữ làm chứng cứ." Nói xong, anh ta lại đi nhìn Bùi Anh. "Bùi tiểu thư chắc rất sợ hãi, không bị thương gì chứ?"

Bùi Anh lắc đầu: "Không có, vừa rồi quả thật là bị dọa sợ, hiện tại tốt hơn nhiều."

"Tốt lắm, ghi chép đã không có vấn đề gì, hai người ký tên rồi về nghỉ sớm một chút."

Bùi Anh và anh paparazi ký tên xong, cùng nhau rời khỏi đồn công an. Máy ảnh của anh paparazi bị giữ lại làm vật chứng, trong lòng Bùi Anh có chút băn khoăn, nói với anh ta: "Hôm nay thật cám ơn anh, tôi sẽ mua máy ảnh mới bồi thường cho anh."

"Không cần không cần, máy ảnh của chúng tối có thể tìm lãnh đạo chi trả!" Anh paparazi lắc đầu liên tục. "Ngược lại sau này cô phải cẩn thận một chút, không biết tên kia sẽ bị bắt giam bao lâu, lỡ chỉ mấy ngày đã được thả thì sao?"

Bùi Anh nói: "Không sao, lập tức tôi sẽ phải dọn nhà."

"Dọn nhà?" Anh paparazi thật nhanh nháy hai mắt. "Cô muốn dọn đến chỗ tổng giám đốc Tống sao?" Vô tình lại lấy được tin hot, người tốt quả nhiên được đền đáp! A a!

"Người đại diện sẽ giúp tôi tìm tiểu khu khác, nơi này không an toàn cho lắm."

"A..." Tin hot biến mất như vậy, anh paparazi rất không vui.

"Vậy cứ như thế đi, tôi đi về trước, một lần nữa cám ơn anh." Bùi Anh cười vẫy tay, paparazi nhìn bóng lưng của cô càng chạy càng xa, từ từ biến thành màu hồng.

Dáng dấp Bùi Anh rất đẹp, cười lên thật mê người, còn có một đôi chân dài...

A, quả nhiên là mùa xuân rồi đó.

Mặc dù anh paparazi mất đi mình ảnh, nhưng ngày hôm sau anh ta lại tạo một tin hot. Bùi Anh vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy hot search hôm nay: Bùi Anh dũng cảm chiến đấu với kẻ cuồng theo dõi!

Bùi Anh: "......"

Cô bấm vào xem, bài báo này kể lại sơ lược tình huống tối qua, nhưng lại viết cô giống như nữ siêu nhân, cuối cùng còn nhắc tới đồng nghiệp của anh ta xông lên hỗ trợ  —— Bùi Anh cảm thấy tác giả bài báo này chính là paparazi tối qua.

"Dưới sự giúp đỡ chính nghĩa của ký giả, Bùi Anh đã đưa thanh niên áo đen tới đồn công an, chờ xử lý! Một lần nữa tôi khuyến khích mọi người hãy giống như vị đồng nghiệp kia, đứng ra vào những lúc như vậy!"

Cuối bài báo còn có hai bức ảnh, nhìn qua giống như là dùng điện thoại chụp, nhìn không rõ. Bùi Anh nghĩ paparazi này cũng giữ lại một ít.

Weibo của cô đã nhận được hàng nghìn tag và bình luận, đều là về chuyện này, có fan quan tâm cô có bị thương không, cũng có những người hỏi cô phải tự cứu mình thế nào trong những tình huống như vậy. Bùi Anh không thể trả lời từng người, dứt khoát viết weibo thật dài.

Bùi Anh : Cảm ơn mọi người quan tâm, tối hôm qua tôi quả thật gặp phải một thanh niên lạ tập kích, hiện tại đã giao cho đồn công an xử lý. Tôi không bị thương, chẳng qua là hơi sợ, hiện tại đã không sao nữa ^_^ lần nữa cảm ơn mọi người. Mặt khác rất nhiều cô gái muốn biết trường hợp này phải tự cứu thế nào, thật ra thì phương diện này tôi cũng không phải là chuyên nghiệp, chỉ có thể cùng mọi người chia sẻ kinh nghiệm bản thân. Đầu tiên phải lớn tiếng kêu cứu, có thể lớn tiếng bao nhiêu thì lớn bấy nhiêu, tiếp theo là mang theo thiết bị tạo tiếng rít chói tai và bình xịt để phòng kẻ xấu. Trong túi xách của con gái tương đối nhiều đồ, vì thế mọi người phải nhớ rõ dụng cụ để ở chỗ nào, như vậy mới có thể lấy ra trước khi gặp chuyện không may. Tất nhiên tối hôm qua tôi có thể biến nguy thành an, quan trọng nhất vẫn phải cảm ơn bạn phóng viên kia, vì thế cũng mong mọi người đi đường thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ.

Cô lại bổ sung tình cảnh tối qua vào, lại thêm chút cảm thụ cá nhân, sau đó gửi weibo đi. Weibo này rất nhanh được chia sẻ rộng rãi trên mạng, mấy người làm marketing cũng tham gia vào, Bùi Anh thấy lượng fan của mình lại tăng lên.

... Thì ra chuyện như vậy cũng có thể dùng để lăng xê sao?

Chuyện này còn được lan truyền rộng rãi hơn trong tưởng tượng của cô, trong khoảng thời gian ngắn, hình tượng paparazi cũng cao lớn lên, đương nhiên cũng có người nghi ngờ, paparazi sẽ tốt như vậy đi cứu cô sao? Sẽ khéo vừa vặn ở hiện trường như vậy sao? Vừa nhìn chính là hợp tác tuyên truyền!

Đối với loại người này Bùi Anh cũng không nghĩ để ý tới, dù sao loại suy nghĩ này, mặc kệ cô làm gì đều sẽ cảm giác cô đang muốn quảng bá hình ảnh. Huyên náo sôi sục như vậy, Tống Nam Xuyên đương nhiên cũng biết.

Anh nhìn bức ảnh cuối bài báo, cau mày gọi Tiểu Trương vào phòng làm việc.

"Tổng giám đốc, có chuyện gì cần làm sao?" Tiểu Trương co quắp đứng trước mặt anh, bầu không khí trong phòng làm việc quá khẩn trương, anh dù là vẻ mặt dư thừa cũng không dám động.

"Bài báo này cậu biết không?" Anh quay màn hình máy tính về phía Tiểu Trương. Tiểu Trương cực nhanh liếc một cái, gật đầu nói: "Tôi vừa xem trước khi vào đây."

"Cậu đến đồn công an hỏi thăm tình huống hiện tại, tiện thể điều tra rõ thanh niên tập kích Bùi Anh, tôi không hy vọng cậu ta lại xuất hiện trước mặt Bùi Anh."

"Tôi đã biết."

Tống Nam Xuyên trầm ngâm một lát, lại nói: "Đi tìm hai vệ sĩ đi theo Bùi Anh, đừng để cô ấy phát hiện."

"Vâng, tôi nhất định sẽ làm theo."

Sau khi Trần Thắng biết Bùi Anh bị người ta tập kích, khẩn cấp tìm chỗ ở mới cho cô, ở cùng một tiểu khu với Đào Đào. Chỗ ở mới cũng gồm một phòng ngủ và một phòng khách, nhưng diện tích lớn hơn chỗ cũ, lắp đặt thiết bị cũng ở một mức độ khác, tiền thuê phòng cũng tăng theo.

Hôm sau Bùi Anh nhờ Nhậm San San và hai công nhân viên cùng phòng làm việc tới giúp cô dọn nhà. Bây giờ khí trời không phải là rất nóng, nhưng Bùi Anh ôm một cái thùng giấy lớn, nóng tới toàn thân đổ mồ hôi.

Cô cố hết sức bỏ thùng giấy vào cốp xe Nhậm San San, nghĩ thầm quả nhiên cần phải mời công ty dọn nhà đến hỗ trợ mới đúng.

Dưới bóng cây cách đó không xa, một chiếc xe riêng hết sức khiêm tốn dừng lại, Tống Nam Xuyên ngồi ở ghế sau, nhìn Bùi Anh đối diện trên đường cái.

"Tiểu Trương, cậu đi tìm hai người kia, giúp Bùi Anh khuân đồ."

"À? Được." Tiểu Trương gọi điện thoại cho hai vệ sĩ đi theo Bùi Anh, bảo bọn họ đi lên giúp Bùi Anh khuân đồ. Vì vậy lúc Bùi Anh lại ôm một thùng giấy con xuống, đột nhiên nhảy ra hai người lấy đồ trên tay cô, giúp cô ôm lên xe.

Bùi Anh: "..."

Cô sững sờ một hồi lâu, mới nói: "Cám ơn hai người, hai người là?"

"Chúng tôi là nhân viên làm việc ở tiểu khu, trông thấy cô dọn nhà nên đến đây giúp một tay." Một vệ sĩ nghiêm trang nói.

Bùi Anh: "..."

Anh hai à, nhìn thế nào anh cũng không giống nhân viên làm việc ở tiểu khu đâu.

Cô đang suy nghĩ thì Nhậm San San cũng ôm thùng xuống, hai vệ sĩ bắt chước làm theo ôm đi vật trên tay cô ấy, đặt ở bên trong xe.

Nhậm San San: "???"

Cô dùng ánh mắt hỏi thăm Bùi Anh, Bùi Anh nói: "Bọn họ nói bọn họ là nhân viên làm việc ở tiểu khu, thấy chúng ta bận rộn nên tới giúp."

"... Nhìn không ra được những người ở tiểu khu này còn có tính người như vậy."

"Ha ha."

Bất kể nói thế nào, có hai người khỏe mạnh giúp, việc dọn nhà rất nhanh đã xong, hai "nhân viên làm việc ở tiểu khu" sau khi hoàn thành nhiệm vụ, không nói tiếng nào đã rời đi.

Tiểu Trương thấy Bùi Anh chuẩn bị lên xe, hỏi ý kiến Tống Nam Xuyên đang ngồi bên cạnh: "Tổng giám đốc, ngài không đi ra chào hỏi Bùi tiểu thư sao?"

Tống Nam Xuyên trầm mặc một chút, mới nói: "Không được, tôi chỉ muốn nhìn cô ấy một chút."

Trên weibo đưa tin, hôm đó cô đánh nhau dữ dội với kẻ cuồng theo dõi, quả thật khiến anh sợ không ít. Anh không tận mắt thấy Bùi Anh, dù thế nào đều không an tâm. Nhưng mà anh lại lo lắng, hai người vừa gặp mặt lại bắt đầu tranh cãi dữ dội giống như trước đây, nên không thể làm gì khác hơn là ngồi trên xe ở một chỗ rất xa mà nhìn cô.

Thấy mấy người Bùi Anh lái xe đi, Tống Nam Xuyên mới nói với tài xế : "Đi thôi."

Xe của anh chạy về hướng ngược lại, buổi trưa hôm nay anh còn có hẹn với khách hàng quan trọng.

Đám người Bùi Anh bận việc dọn nhà cả một buổi sáng, ai nấy đều mệt mỏi, Bùi Anh vì cảm ơn bọn họ, mua rất nhiều thịt và rau, buổi trưa mời mọi người ăn lẩu.

"Chao ôi, cái phòng này của cậu rộng hơn chỗ kia nhiều." Nhậm San San một bên nhúng thịt bò trong tay, một bên đánh giá xung quanh.

Bùi Anh nói: "Đương nhiên rồi, tiền thuê phòng đắt gấp đôi mà."

"Hiện tại cậu kiếm tiền cũng nhiều hơn trước kia, trước đây nhận tạp chí, quảng cáo, bài hát, bây giờ còn có vai nữ chính, lập tức sẽ qua được thời gian cực khổ!" Nhậm San San nói, để thịt bò đã chín vào trong bát, cầm lấy nước trái cây trên bàn cùng mọi người cạn chén. "Đến, mọi người chúc Bùi Bùi tiền đồ rộng mở! Đợi cô ấy thành công, chúng ta còn không thể đòi tiền thưởng hay sao!"

Người cả bàn đều giơ đồ uống lên, Bùi Anh cạn ly với Nhậm San San, cười nói: "Cái này gọi là một người đắc đạo, gà chó lên trời?"

"... Lời nói thô, ý không thô! Tới, cạn!"

Một ly nước trái cây xuống bụng, Bùi Anh đưa mẫu tạp chí TOMATO nhận trước cho Nhậm San San xem: "Ngày mai sẽ đưa ra thị trường, nhớ đi ủng hộ một quyển."

Tạp chí mở ra là có riêng một trang của Bùi Anh, Nhậm San San nhướng nhướng đuôi lông mày nói: "Chụp nhìn rất tốt, tớ cảm thấy chúng ta cần bàn bạc lại một chút với nhiếp ảnh gia chuyện giá tiền." Cô để tạp chí qua một bên, lại thấy hóa đơn mua máy ảnh của Bùi Anh. "A, cậu đây là phát tài? Còn học người ta chụp ảnh?"

Bùi Anh liếc một cái, để đồ uống xuống nói: "À, cái này là chuẩn bị cho anh paparazi đã cứu mình, khi đó anh ta dùng máy ảnh đập người kia, đã đập vỡ máy ảnh của mình."

"Phì, ngay cả máy ảnh cũng vỡ, kẻ bị đập kia còn sống sao?" 

Bùi Anh nhún vai: "Nếu đã đi làm chuyện xấu, sẽ phải chuẩn bị tâm lý bị người đánh."

"Có lý." Nhậm San San cầm lấy nước trái cây, lại cùng cạn ly với cô. 

Bùi Anh cơm nước xong thì chạy tới công ty đưa máy ảnh cho anh paparazi, lúc trước làm thủ tục ở đồn công an, cô đặc biệt ghi nhớ tên và nơi làm việc của anh ta.

Lúc anh paparazi nhận được máy ảnh, thiếu chút nữa vui mừng đến phát khóc. Mặc dù anh ta nói không cần bồi thường, nhưng Bùi Anh vẫn cho anh cái mới, hơn nữa theo máy ảnh, còn có cả thẻ nhớ.

"Cảm ơn anh thấy việc nghĩa hăng hái làm, cũng hy vọng nó không ảnh hưởng đến nhiều người^_^."

Bùi nữ thần thực tế, Bùi nữ thần thật sự là quá ấm áp! Bùi nữ thần tối cao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện