Chị Vợ, Anh Yêu Em
Chương 86-1: Tiệc giao thừa (I)
Trong mắt Tinh Vân hiện lên vẻ bất mãn nhưng cũng không tỏ ra thái độ gây gắt nhưng Bảo Vy nhìn qua liền thấy được suy nghĩ của cô.
“Không phải Đoàn Nam Phong mời đến chứ?”. Bảo Vy suy đoán. Vẻ mặt cô áy ngại nhìn Tinh Vân. Tinh Vân lắc đầu: “Mình nghĩ là không.”
Bảo Vy nghĩ nghĩ một chút liền cười nói: “Chắc ba cậu mời cô ta đến cho đủ tay đánh bài thôi. Không cần quá để tâm.”
Tinh Vân nghe xong liền phì cười, cô bạn thân này của nàng không được điểm gì tốt chỉ có mỗi khoản suy nghĩ lạc quan là thắng thiên hạ thôi.
Nhìn thấy Tinh Vân không xụ mặt nữa, Bảo Vy cũng vui vẻ theo. Cô phủi mông đứng lên định bước ra cửa phòng thì Tinh Vân gọi lại: “Cậu đi đâu vậy?”
“Tớ đương nhiên là đi xuống phụ bác gái làm cơm tối rồi. Nhiều người đến thế này làm sao một mình bác làm xuể.” Bảo Vy nhìn qua Tinh Vân rồi lại cười hì hì: “Không lẽ cậu nghĩ tớ xuống chào hỏi Lưu Uyển Linh và họp nhóm chơi búp bê với cô ta?”
Tinh Vân phì cười: “Bảo Vy, mình sợ cậu rồi. Mấy tuổi rồi còn nghĩ đến chuyện chơi búp bê?”
Bảo Vy cười cười cùng Tinh Vân đi xuống lầu. Trong phòng khách sang trọng, Lưu Uyển Linh xinh đẹp ăn mặc quý phái đang cùng ba Tinh Vân trò chuyện. Nhìn thấy Bảo Vy và Tinh Vân, Lưu Uyển Linh lịch sự lên tiếng chào. Đúng lúc này ba người đàn ông trẻ tuổi đang trò chuyện rôm rả bước vào. Bảo Vy huýt nhẹ khuỷu tay Tinh Vân ra hiệu cho cô lên lần ăn mặc trang điểm cho đẹp tránh bị lép vế trước mặt Lưu Uyển Linh. Tinh Vân nhìn lại quần áo đang mặc trên người, váy ngắn bồng bềnh đi kèm áo thun trắng có hình con chó con dễ thương đâu có vấn đề gì cần thay đổi. Nghĩ nghĩ một lúc cô liền đi xuống bếp lướt qua hết những người đang ngồi ở phòng khách, không nói câu nào.
Bảo Vy cũng đi theo cô ra phía sau phòng bếp. Hai người vừa vào đã mặc tạp dề vô phụ mẹ Tinh Vân nấu nướng. Bảo Vy vừa thái thịt vừa nói: “Tinh Vân, cậu xem, tại sao ở thế kỷ XXI rồi mà phụ nữ có tri thức, có nhan sắc, có tiền bạc như chúng ta vẫn phải mốc mặt trong bếp thế này?”
Tinh Vân đang nhặt rau liền lên tiếng ngắn gọn: “Vì người giúp việc nghỉ.”
Bảo Vy gật gù lại nói thêm: “Tinh Vân, cậu nói xem, hai chúng ta kém cái con nhóc áo màu cà phê đó chỗ nào mà nó thì chễm trệ ngồi sofa tán dốc với soái ca, còn chúng ta lại ở đây luôn tay luôn chân?”
Tinh Vân lần nữa lại nói: “Vì cô ta là khách.”
Bảo Vy lại tiếp tục nói: “Vậy mình không phải được mời đến sao?”
Tinh Vân nhặt xong rau, quay sang giã tỏi nhìn Bảo Vy nói: “Không thấy người ta mang quà đến hay sao?”
Bảo Vy vừa giả khóc vừa cười ôm bụng nói: “Lại còn như vậy nữa. Có phải lần sau mình mang theo quà thì sẽ được lên phòng khách uống trà như thiếu phu nhân hay không?”
Tinh Vân liền nói: “Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ. Mình còn ở đây, ai cho cậu trốn việc?”
Bà Minh đứng từ xa nghe thấy liền cười nói: “Bảo Vy, cháu không phải khách. Cháu là người trong gia đình chúng ta. Nhiều năm rồi, chúng ta đón năm mới không có cháu tự nhiên cũng thấy mất vui.”
Bảo Vy được nịnh liền tươi cười: “Bác à, năm mới mà không ăn canh măng của bác làm tự nhiên cũng thấy không có ý nghĩa.”
Bà Minh lau tay rồi quay sang Bảo Vy nói: “Ngoan, ngoan nào, bây giờ ta kêu bác trai đi ra vườn đào măng đem vô nấu cho cháu ăn. Măng tươi ăn rất ngon.”
Nói xong bà Minh cởi tạp dề ra đi về phía phòng khách gọi chồng đi ra vườn. Trong nhà bếp, Tinh Vân nhìn Bảo Vy lắc đầu: “Nhiều khi mình không biết mình hay cậu là con của mẹ mình nữa. Sở thích nào của cậu mẹ mình cũng nhớ hết. Cưng chiều đến vậy.”
Bảo Vy đang đứng chiên chả giò liền chống nạnh nói: “Ba mẹ mình đối với cậu thế nào?”
Tinh Vân nghĩ đến ba và mẹ kế của Bảo Vy thì liền nở nụ cười ngọt ngào. Gia đình Bảo Vy đối với cô mà nói không khác gì người một nhà.
Một lúc sau, Lâm Thiên Vũ bước vào nhà bếp. Nhìn thấy Tinh Vân đang nấu ăn, anh chỉ biết đứng tựa cửa say mê ngắm nhìn mà không bước thêm nổi bước nào. Bảo Vy nhanh chóng phát hiện ra anh liền hướng về phía anh nói: “Lâm Thiên Vũ, anh đã vào đây còn không biết đeo tạp dề phụ chúng tôi sao?”
Lâm Thiên Vũ ngẩng người ra, đại thiếu gia nhà họ Lâm cá không biết nướng nói chi nấu ăn. Nhưng anh vẫn nhiệt tình lấy tạp dề trên mắc đeo vào nhìn qua nhìn lại hỏi: “Các em muốn tôi làm gì?”
Bảo Vy nhìn bộ mặt ngây ngô của anh liền phì cười nói: “Lấy cái chảo sâu lòng, đổ dầu nửa chảo, sau đó bỏ con cá tôi đã để sẵn vào rán giòn.”
Lâm Thiên Vũ nghe lời làm theo, nhưng khi bỏ con cá vào thì dầu liền nhanh chóng bắn lên khắp nơi rơi vào tay và mặt anh. Tinh Vân thấy vậy liền tắt lửa, lấy nắp đậy lại cái chảo.
“Thiên Vũ, anh không sao chứ?”. Cô lo lắng cùng ãy ngại hỏi anh.
Lâm Thiên Vũ được thể nhõng nhẽo thút thít nói: “Em gái nhỏ, tôi có thù với cá đó. Lần nào đụng vào tụi nó cũng gặp chuyện. Em có nhớ con cá ở cenote tôi nướng không? Cái vị tanh đó tôi nghĩ đến là phát nôn.”
Tinh Vân phì cười, kéo ngăn kéo lấy ra hộp dầu cá, cô khéo léo châm một viên để dầu chảy ra. Sau đó cẩn thận thoa lên mu bàn tay và mặt cho Lâm Thiên Vũ. Lâm Thiên Vũ mỉm cười ngọt ngào nhìn Tinh Vân. Gương mặt cô nhìn ở góc độ này thật đẹp. Hình ảnh này lại vừa khéo đập vào mắt Đoàn Nam Phong. Anh siết chặt nắm tay tức giận quay trở ra ngoài. Gương mặt cũng căng cứng mấy phần.
Sau khi cơm nước được nấu xong, bàn tiệc cuối năm rực rỡ sắc màu cũng được bày ra. Nào cá, nào gà, nào canh, nào rau xen lẫn nhau trông vô cùng hấp dẫn. Những ly rượu vang sóng sánh vừa được rót ra cũng chỉnh tề nằm ở trong tay mỗi người. Mọi người cùng nâng ly và hô to trước khi nhập tiệc: “Chúc mừng năm mới.” Không khí phút chốc trở nên rộn ràng nôn nao mang theo hương vị của mùa xuân lan tràn.
Mọi người bắt đầu động đũa, Lưu Uyển Linh cũng vui vẻ gắp một cuốn chả giò bỏ vào chén. Đoàn Nam Phong cũng gặp lấy một cái đưa vào trong miệng cẩn thận nhai.
Khi Lưu Uyển Linh chuẩn bị đưa chả giò lên miệng thì Đoàn Nam Phong ngồi bên cạnh đã cản lại: “Nhân chả giò có nấm, em không thể ăn.”
Lưu Uyển Linh liền giật mình đặt lại trong chén. Sau đó, cô quay sang Đoàn Nam Phong nói: “Nam Phong, ăn dùm em nha.”
Đoàn Nam Phong khẽ chớp mi mắt tỏ vẻ đồng ý. Bao nhiêu năm quen biết nhau, giữa họ vẫn luôn giữ thói quen như vậy. Cái gì Lưu Uyển Linh không ăn được thì liền đưa qua cho Đoàn Nam Phong.
Cao Hiển Minh ánh mắt thâm thúy nhìn hai người sau đó lại khéo léo đưa mắt nhìn sang Tinh Vân. Khóe môi ông khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Uyển Linh từ nhỏ bị dị ứng nấm. Ta cũng quên mất không nói với mẹ Tinh Vân. Cũng may có Nam Phong tinh ý phát hiện ra.”
Sau khi nghe ba Tinh Vân nói một câu hai nghĩa thì Đoàn Nam Phong liền sững người. Anh nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía Tinh Vân đang ngồi đối diện mình. Chiếc bàn tròn ấm áp phút chốc ngăn thành hai chiến tuyến. Đoàn Nam Phong liền hiểu ra thâm ý của ba Tinh Vân khi mời Lưu Uyển Linh đến nhà ăn bữa tiệc tối nay. Không phải vì ông luyến tiếc tình cha con mà thương cảm Lưu Uyển Linh đón năm mới một mình mà chỉ là vì muốn cho Tinh Vân nhìn rõ anh. Trước sau ông ấy cũng chỉ coi trọng con gái của mình, không tiếc đem đứa con gái nuôi từ nhỏ đến lớn ra làm con cờ. Trong lòng Đoàn Nam Phong liền dấy lên sự thương cảm đối với Lưu Uyển Linh.
Bảo Vy ngồi cạnh Tinh Vân, hơn ai hết cô nhìn thấy rõ đôi nam nữ trước mặt đang đóng phim ngôn tình, tự nhiên lại phì cười.
Bà Minh tinh ý liền hỏi: “Bảo Vy, cháu cười gì vậy?”
Bảo Vy ngớ người, không lẽ nói là phim ngôn tình cũng không diễn nhập tâm như Đoàn Nam Phong và Lưu Uyển Linh. Bảo Vy nhanh trí đảo qua chuyện khác: “Cháu nhớ lại chuyện vui của Tinh Vân hồi lúc học đại học.”
- --------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal
“Không phải Đoàn Nam Phong mời đến chứ?”. Bảo Vy suy đoán. Vẻ mặt cô áy ngại nhìn Tinh Vân. Tinh Vân lắc đầu: “Mình nghĩ là không.”
Bảo Vy nghĩ nghĩ một chút liền cười nói: “Chắc ba cậu mời cô ta đến cho đủ tay đánh bài thôi. Không cần quá để tâm.”
Tinh Vân nghe xong liền phì cười, cô bạn thân này của nàng không được điểm gì tốt chỉ có mỗi khoản suy nghĩ lạc quan là thắng thiên hạ thôi.
Nhìn thấy Tinh Vân không xụ mặt nữa, Bảo Vy cũng vui vẻ theo. Cô phủi mông đứng lên định bước ra cửa phòng thì Tinh Vân gọi lại: “Cậu đi đâu vậy?”
“Tớ đương nhiên là đi xuống phụ bác gái làm cơm tối rồi. Nhiều người đến thế này làm sao một mình bác làm xuể.” Bảo Vy nhìn qua Tinh Vân rồi lại cười hì hì: “Không lẽ cậu nghĩ tớ xuống chào hỏi Lưu Uyển Linh và họp nhóm chơi búp bê với cô ta?”
Tinh Vân phì cười: “Bảo Vy, mình sợ cậu rồi. Mấy tuổi rồi còn nghĩ đến chuyện chơi búp bê?”
Bảo Vy cười cười cùng Tinh Vân đi xuống lầu. Trong phòng khách sang trọng, Lưu Uyển Linh xinh đẹp ăn mặc quý phái đang cùng ba Tinh Vân trò chuyện. Nhìn thấy Bảo Vy và Tinh Vân, Lưu Uyển Linh lịch sự lên tiếng chào. Đúng lúc này ba người đàn ông trẻ tuổi đang trò chuyện rôm rả bước vào. Bảo Vy huýt nhẹ khuỷu tay Tinh Vân ra hiệu cho cô lên lần ăn mặc trang điểm cho đẹp tránh bị lép vế trước mặt Lưu Uyển Linh. Tinh Vân nhìn lại quần áo đang mặc trên người, váy ngắn bồng bềnh đi kèm áo thun trắng có hình con chó con dễ thương đâu có vấn đề gì cần thay đổi. Nghĩ nghĩ một lúc cô liền đi xuống bếp lướt qua hết những người đang ngồi ở phòng khách, không nói câu nào.
Bảo Vy cũng đi theo cô ra phía sau phòng bếp. Hai người vừa vào đã mặc tạp dề vô phụ mẹ Tinh Vân nấu nướng. Bảo Vy vừa thái thịt vừa nói: “Tinh Vân, cậu xem, tại sao ở thế kỷ XXI rồi mà phụ nữ có tri thức, có nhan sắc, có tiền bạc như chúng ta vẫn phải mốc mặt trong bếp thế này?”
Tinh Vân đang nhặt rau liền lên tiếng ngắn gọn: “Vì người giúp việc nghỉ.”
Bảo Vy gật gù lại nói thêm: “Tinh Vân, cậu nói xem, hai chúng ta kém cái con nhóc áo màu cà phê đó chỗ nào mà nó thì chễm trệ ngồi sofa tán dốc với soái ca, còn chúng ta lại ở đây luôn tay luôn chân?”
Tinh Vân lần nữa lại nói: “Vì cô ta là khách.”
Bảo Vy lại tiếp tục nói: “Vậy mình không phải được mời đến sao?”
Tinh Vân nhặt xong rau, quay sang giã tỏi nhìn Bảo Vy nói: “Không thấy người ta mang quà đến hay sao?”
Bảo Vy vừa giả khóc vừa cười ôm bụng nói: “Lại còn như vậy nữa. Có phải lần sau mình mang theo quà thì sẽ được lên phòng khách uống trà như thiếu phu nhân hay không?”
Tinh Vân liền nói: “Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ. Mình còn ở đây, ai cho cậu trốn việc?”
Bà Minh đứng từ xa nghe thấy liền cười nói: “Bảo Vy, cháu không phải khách. Cháu là người trong gia đình chúng ta. Nhiều năm rồi, chúng ta đón năm mới không có cháu tự nhiên cũng thấy mất vui.”
Bảo Vy được nịnh liền tươi cười: “Bác à, năm mới mà không ăn canh măng của bác làm tự nhiên cũng thấy không có ý nghĩa.”
Bà Minh lau tay rồi quay sang Bảo Vy nói: “Ngoan, ngoan nào, bây giờ ta kêu bác trai đi ra vườn đào măng đem vô nấu cho cháu ăn. Măng tươi ăn rất ngon.”
Nói xong bà Minh cởi tạp dề ra đi về phía phòng khách gọi chồng đi ra vườn. Trong nhà bếp, Tinh Vân nhìn Bảo Vy lắc đầu: “Nhiều khi mình không biết mình hay cậu là con của mẹ mình nữa. Sở thích nào của cậu mẹ mình cũng nhớ hết. Cưng chiều đến vậy.”
Bảo Vy đang đứng chiên chả giò liền chống nạnh nói: “Ba mẹ mình đối với cậu thế nào?”
Tinh Vân nghĩ đến ba và mẹ kế của Bảo Vy thì liền nở nụ cười ngọt ngào. Gia đình Bảo Vy đối với cô mà nói không khác gì người một nhà.
Một lúc sau, Lâm Thiên Vũ bước vào nhà bếp. Nhìn thấy Tinh Vân đang nấu ăn, anh chỉ biết đứng tựa cửa say mê ngắm nhìn mà không bước thêm nổi bước nào. Bảo Vy nhanh chóng phát hiện ra anh liền hướng về phía anh nói: “Lâm Thiên Vũ, anh đã vào đây còn không biết đeo tạp dề phụ chúng tôi sao?”
Lâm Thiên Vũ ngẩng người ra, đại thiếu gia nhà họ Lâm cá không biết nướng nói chi nấu ăn. Nhưng anh vẫn nhiệt tình lấy tạp dề trên mắc đeo vào nhìn qua nhìn lại hỏi: “Các em muốn tôi làm gì?”
Bảo Vy nhìn bộ mặt ngây ngô của anh liền phì cười nói: “Lấy cái chảo sâu lòng, đổ dầu nửa chảo, sau đó bỏ con cá tôi đã để sẵn vào rán giòn.”
Lâm Thiên Vũ nghe lời làm theo, nhưng khi bỏ con cá vào thì dầu liền nhanh chóng bắn lên khắp nơi rơi vào tay và mặt anh. Tinh Vân thấy vậy liền tắt lửa, lấy nắp đậy lại cái chảo.
“Thiên Vũ, anh không sao chứ?”. Cô lo lắng cùng ãy ngại hỏi anh.
Lâm Thiên Vũ được thể nhõng nhẽo thút thít nói: “Em gái nhỏ, tôi có thù với cá đó. Lần nào đụng vào tụi nó cũng gặp chuyện. Em có nhớ con cá ở cenote tôi nướng không? Cái vị tanh đó tôi nghĩ đến là phát nôn.”
Tinh Vân phì cười, kéo ngăn kéo lấy ra hộp dầu cá, cô khéo léo châm một viên để dầu chảy ra. Sau đó cẩn thận thoa lên mu bàn tay và mặt cho Lâm Thiên Vũ. Lâm Thiên Vũ mỉm cười ngọt ngào nhìn Tinh Vân. Gương mặt cô nhìn ở góc độ này thật đẹp. Hình ảnh này lại vừa khéo đập vào mắt Đoàn Nam Phong. Anh siết chặt nắm tay tức giận quay trở ra ngoài. Gương mặt cũng căng cứng mấy phần.
Sau khi cơm nước được nấu xong, bàn tiệc cuối năm rực rỡ sắc màu cũng được bày ra. Nào cá, nào gà, nào canh, nào rau xen lẫn nhau trông vô cùng hấp dẫn. Những ly rượu vang sóng sánh vừa được rót ra cũng chỉnh tề nằm ở trong tay mỗi người. Mọi người cùng nâng ly và hô to trước khi nhập tiệc: “Chúc mừng năm mới.” Không khí phút chốc trở nên rộn ràng nôn nao mang theo hương vị của mùa xuân lan tràn.
Mọi người bắt đầu động đũa, Lưu Uyển Linh cũng vui vẻ gắp một cuốn chả giò bỏ vào chén. Đoàn Nam Phong cũng gặp lấy một cái đưa vào trong miệng cẩn thận nhai.
Khi Lưu Uyển Linh chuẩn bị đưa chả giò lên miệng thì Đoàn Nam Phong ngồi bên cạnh đã cản lại: “Nhân chả giò có nấm, em không thể ăn.”
Lưu Uyển Linh liền giật mình đặt lại trong chén. Sau đó, cô quay sang Đoàn Nam Phong nói: “Nam Phong, ăn dùm em nha.”
Đoàn Nam Phong khẽ chớp mi mắt tỏ vẻ đồng ý. Bao nhiêu năm quen biết nhau, giữa họ vẫn luôn giữ thói quen như vậy. Cái gì Lưu Uyển Linh không ăn được thì liền đưa qua cho Đoàn Nam Phong.
Cao Hiển Minh ánh mắt thâm thúy nhìn hai người sau đó lại khéo léo đưa mắt nhìn sang Tinh Vân. Khóe môi ông khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Uyển Linh từ nhỏ bị dị ứng nấm. Ta cũng quên mất không nói với mẹ Tinh Vân. Cũng may có Nam Phong tinh ý phát hiện ra.”
Sau khi nghe ba Tinh Vân nói một câu hai nghĩa thì Đoàn Nam Phong liền sững người. Anh nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía Tinh Vân đang ngồi đối diện mình. Chiếc bàn tròn ấm áp phút chốc ngăn thành hai chiến tuyến. Đoàn Nam Phong liền hiểu ra thâm ý của ba Tinh Vân khi mời Lưu Uyển Linh đến nhà ăn bữa tiệc tối nay. Không phải vì ông luyến tiếc tình cha con mà thương cảm Lưu Uyển Linh đón năm mới một mình mà chỉ là vì muốn cho Tinh Vân nhìn rõ anh. Trước sau ông ấy cũng chỉ coi trọng con gái của mình, không tiếc đem đứa con gái nuôi từ nhỏ đến lớn ra làm con cờ. Trong lòng Đoàn Nam Phong liền dấy lên sự thương cảm đối với Lưu Uyển Linh.
Bảo Vy ngồi cạnh Tinh Vân, hơn ai hết cô nhìn thấy rõ đôi nam nữ trước mặt đang đóng phim ngôn tình, tự nhiên lại phì cười.
Bà Minh tinh ý liền hỏi: “Bảo Vy, cháu cười gì vậy?”
Bảo Vy ngớ người, không lẽ nói là phim ngôn tình cũng không diễn nhập tâm như Đoàn Nam Phong và Lưu Uyển Linh. Bảo Vy nhanh trí đảo qua chuyện khác: “Cháu nhớ lại chuyện vui của Tinh Vân hồi lúc học đại học.”
- --------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal
Bình luận truyện