Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ

Chương 6



Buổi chiều trong thư viện trường Đại học T

Kia chẳng phải anh sao? Lại thay người yêu rồi? Cô gái này lạ hoắc, chưa gặp lần nào.

Kiều Ân trợn mắt nhìn thân hình cô gái đó, ôi, đôi chân thật đẹp, chỉ cần một chiếc quần jeans bình thường là có thể khoe đôi chân thon dài đó rồi. Thật ngưỡng mộ, cô cũng muốn gầy như vậy!

Kiều Ân bị ám ảnh chuyện giảm cân quá rồi. Bây giờ chỉ cần nhìn thấy bất kỳ cô gái nào, đôi mắt cô sẽ dán vào thân hình họ, sau đó lại tự thấy xấu hổ, mặc cảm! Bản thân mình còn cách xa họ.

Thiệu Minh Vỹ nhìn thấy cô, liền gọi không để Kiều Ân lén chuồn đi.

“Kiều Ân!”

“Anh!”, không có cách nào khác, Ân Ân đành tiến đến.

“Định chuồn hả?”, Thiệu Minh Vỹ kéo cô lại, vừa cười nhìn cô bạn gái đang đứng cạnh vừa giới thiệu, “Đây là em gái anh, Kiều Ân. Đây là Phương Tuệ, đàn em của anh”.

“Chào!”, Kiều Ân mỉm cười chào cô gái xinh đẹp kia, nhưng thầm trách: sao anh lại ôm eo mình, dù mình không sợ buồn nhưng cũng sợ đau mà. Cô hơi lùi lại cố giữ khoảng cách nhất định với anh, xem anh ôm trộm cô thế nào.

Phương Tuệ nhìn Kiều Ân, thật đúng như mọi người vẫn nói, không cần lo lắng cô em gái bên cạnh Thiệu Minh Vỹ. Mặt thì tròn xoe béo ú, thân hình cũng chẳng gọn gàng gì cho cam, chỉ có thể dùng vài từ là hình dung ra ngay, béo một cách đáng yêu.

Cô cũng nở nụ cười ngọt ngào đáp lễ.

“Tiểu Ân, Minh Vỹ thường kể với tôi về bạn”.

Kiều Ân trợn mắt nhìn Thiệu Minh Vỹ, ngoài việc chê cô béo thì anh còn có gì để nói nữa chứ? Nhưng Kiều Ân vẫn giữ nụ cười tươi rói trên môi.

“Phương Tuệ, em về trước đi, anh nói chuyện với em gái một chút”, Thiệu Minh Vỹ quay sang Phương Tuệ cười, lịch sự cáo biệt.

Dường như không thể ngờ được Thiệu Minh Vỹ sẽ bỏ rơi mình nên Phương Tuệ có chút xấu hổ, nhưng ngay sau đó đã lấy lại nụ cười trên môi, gật đầu nói: “Được, Minh Vỹ, đừng quên ngày mai chúng ta cùng đến Đại học N đấy”.

“Được, lúc đó anh sẽ gọi cho em”, Thiệu Minh Vỹ hơi cau mày khiến Phương Tuệ thoáng sợ hãi.

Nhìn bóng Phương Tuệ xa dần, Kiều Ân vẫn đứng đờ ra đó, người đẹp thật, dáng vẻ toát lên sự tao nhã, đến dáng đi cũng uyển chuyển, nhẹ nhàng thế chứ.

Eo bỗng nhói lên một cái, anh lại nhéo cô! Kiều Ân tức giận, trợn mắt nhìn anh nói: “Đau quá!”, rồi khẽ đập tay anh.

“Sao vừa nãy lại định chuồn?”, Thiệu Minh Vỹ biết nhất định phải có chuyện gì thì cô mới cố ý làm như vậy.

“Không muốn làm phiền anh và người đẹp thôi.” Anh vốn định bắt bẻ nhưng không ngờ cô lại muốn anh và cô gái đó có không gian riêng tư bên nhau.

“Đã bao giờ anh vì bạn gái mà bỏ rơi em chưa?”, Thiệu Minh Vỹ tức giận, nhéo hai má cô mạnh hơn.

“Hình như chưa.” Mặc kệ anh nhéo má mình, Kiều Ân đang cố lục tìm trong trí nhớ nhưng hình như đúng là chưa thật. Mỗi lần cô đến tìm, dù có bận đến mấy hay đang đi cùng ai, anh đều ưu tiên hỏi xem cô có việc gì.

“Em nói dối, nói, tại sao lại muốn trốn?”, Thiệu Minh Vỹ biết ỉn con đã bị đưa vào tròng rồi.

“Anh không biết em đang giảm cân sao? Thấy gái xinh có thân hình thon gọn như vậy em tủi thân quá!”, Kiều Ân vừa nói vừa xoa xoa chỗ bị anh nhéo, haizzz, tay toàn thịt là thịt.

“Anh giúp em ôn bài”, Thiệu Minh Vỹ nắm tay cô kéo vào thư viện, trên mặt xuất hiện nụ cười khó hiểu.

Thấy anh không truy cứu chuyện vừa xong, lại đồng ý ôn bài giúp mình nên Kiều Ân cũng chẳng thắc mắc nhiều nữa.

Vừa nhìn thấy thư viện, Kiều Ân đã chán ngấy rồi, tuy cũng muốn đọc sách cùng anh nhưng thú thực thư viện là nơi vô cùng tẻ nhạt, lại không thể nói chuyện, cũng không thể ăn vặt. Cô vẫn thích đến phòng tự học hơn. Thôi kệ, ai bảo anh là anh trai cơ chứ. Bình thường, anh thương yêu cô như vậy nên hôm nay cô đành nhượng bộ chút. Chẳng qua là mấy nữ sinh bên cạnh anh lại thấy tủi hờn khi cô cướp mất cơ hội gần gũi anh của họ mà thôi.

Kiều Ân đang suy nghĩ miên man, định thần lại thì đã bị anh ấn xuống ghế. Nhìn đống sách trên bàn, thầm đoán chắc anh định ôn bài với Phương Tuệ, nhưng sao tự nhiên lại đuổi cô ấy đi rồi bắt mình thay thế để chịu sự giày vò này.

Dù tức giận nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, Kiều Ân chấp nhận số phận, mở cặp lấy sách vở của mình ra.

Thiệu Minh Vỹ cầm cuốn sách giữ chỗ lên, đây là chỗ ngồi quen thuộc của anh trong thư viện. Cô thủ thư cũng biết, hơn nữa, không cần anh phải ra mặt tự đi giữ chỗ ngồi mà lần nào Tiểu Phong, cô thủ thư của thư viện cũng giúp anh giữ chỗ. Trừ những hôm anh có việc không đến được, cô mới cất cuốn sách giữ chỗ kia đi. Là người trong Hội sinh viên nên anh không thể ra mặt giữ chỗ trong thư viện nhưng luôn có người tình nguyện thay anh làm việc đó.

Anh thích học trong thư viện vì ở đây không được nói chuyện, nếu muốn thì phải kề sát tai nhau mà nói. Nếu biết mục đích này của anh, chắc chắn Kiều Ân sẽ nhảy dựng lên, xông vào cắn anh cho xem.

Anh khẽ kéo ghế ngồi sát cô, nhìn khuôn mặt tròn xoe, ánh mắt phản kháng nhưng không có cách nào đành ngồi tập viết. Anh bất giác mỉm cười, chớp mắt vờ như không thấy, tiếp tục tiến sát gần cô, mở sách ra xem.

Kiều Ân bất lực bỏ tay xuống bàn, đưa tay kia lên cầm sách, lật từng trang.

Nhưng dường như anh không hài lòng lại cầm tay cô đặt lên bàn, rồi dùng ánh mắt cảnh cáo cô không được bỏ tay xuống, khuỷu tay anh còn chạm cánh tay cô.

Mặt Kiều Ân càng cúi gằm xuống, tên độc tài này, tay vướng như vậy sao mà viết được chứ.

Quyết định mặc kệ, chú tâm đọc sách, nhưng cô lại cảm nhận được hơi ấm của anh truyền sang cơ thể mình qua lớp áo mỏng tang chỗ cánh tay chạm nhau. Đột nhiên nhớ tới lời A Nhã nói hôm qua, đối tượng trong mộng, cô bỗng cảm thấy xấu hổ, mặt cũng dần đỏ ửng lên. Sao A Nhã lại nói những lời đó ra được cơ chứ?

Nhưng có vẻ anh có một thân hình rất cường tráng. Kiều Ân liếc mắt ngắm nhìn thân hình anh, lưng thẳng, dáng người rất vừa vặn, không có một ngấn thịt thừa nào. Hình như cô chưa từng thấy anh cởi trần, nhưng tưởng tượng anh trong chiếc áo T-shirt mùa hè thật tuyệt, thân hình còn có cơ bắp, đôi chân to khỏe, chiếc quần bò ôm chặt lấy cặp đùi săn chắc, cơ thể thật thích hợp là đối tượng mơ mộng, ảo tưởng của đám nữ sinh như Kiều Ân.

Đột nhiên Thiệu Minh Vỹ quay mặt lại, ghé sát tai cô thì thầm: “Nhìn trộm cái gì thế?”.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai khiến Kiều Ân giật mình hoảng hốt như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang. Cô ngơ ngác không nói nên lời, bản thân đang đánh giá cơ thể anh nhưng lại bị phát hiện, thật xấu hổ.

Thiệu Minh Vỹ nhìn mặt Kiều Ân đỏ bừng, chằm chằm nhìn mình không nói nên lời. Anh khẽ cười thầm, cô bé ngốc này lại đang nghĩ gì không biết? Sao mặt tự nhiên đỏ hết lên thế?

“Đang nghĩ tới cơ thể nude của anh hả?”, Thiệu Minh Vỹ cười cười, nói khẽ bên tai cô.

Phòng tự học yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng “rầm” rất lớn khiến mọi người quay lại ngó tìm.

Quả nhiên là do Kiều Ân đột nhiên đứng dậy khiến ghế đổ “rầm”. Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người cô, sau đó đến gương mặt tròn xoe, đỏ ửng đang đứng đó mà không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thấy mọi người nhìn mình chăm chú như thế, Kiều Ân xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ nào đó để chui xuống.

Thiệu Minh Vỹ dựng lại ghế, kéo cô ngồi xuống rồi quay sang nhìn ánh mắt tò mò của mọi người trong thư viện cười cười như muốn nói “không có gì, không có gì”.

Kiều Ân xấu hổ đến mức muốn chạy ngay ra khỏi đây nhưng bàn tay dưới bàn đã giữ chặt cô lại, không để cô bỏ trốn. Cô đành phải giấu mặt vào cuốn sách không để ai nhìn thấy, cũng chẳng buồn chống cự như lúc nãy.

Nhìn Kiều Ân có vẻ xấu hổ, Thiệu Minh Vỹ bỗng thấy hình như mình nói hơi quá, không ngờ cô bé ngốc này lại trong sáng đến vậy, trêu một chút mà đã không chịu được rồi.

Anh khẽ thì thầm bên tai: “Được rồi, là anh sai. Anh xin lỗi, được chưa? Không bỏ đi nữa chứ”.

Kiều Ân vẫn cắm mặt vào cuốn sách, không dám ngẩng lên. Thật ngượng chết đi được, tất cả chỉ tại A Nhã, nói những câu kỳ quái hại cô suy nghĩ linh tinh, cuối cùng bị anh nói trúng tim đen. A… thật không muốn sống nữa, chết quách đi cho rồi!

“Ân Ân, lát nữa anh đưa em đi ăn KFC nhé, được không?” Xem ra hôm nay Ân Ân rất giận, anh xin lỗi kiểu gì cũng không được, chỉ còn cách mang thứ cô thích nhất ra dụ dỗ thôi.

Kiều Ân vẫn không ngẩng mặt lên, nhưng tay đã thôi không chống cự.

Thiệu Minh Vĩ biết cô đã xiêu lòng, chỉ còn tức một chút nên không thèm để ý đến anh thôi.

“Đi luôn bây giờ cơ”, giọng hơi nhõng nhẽo của Kiều Ân khẽ vang lên dưới cuốn sách. Cô không thể ngồi mãi ở đây được, đã xấu hổ như vậy rồi mà còn ngồi lì ở đây thì ngại chết mất.

Nhìn chằm chằm sau gáy cô, Thiệu Minh Vỹ không chần chừ gật đầu: “Được, bây giờ đi luôn”.

Anh bắt đầu thu dọn sách vở, Ân Ân vẫn cúi gằm mặt, xếp đồ đạc vào ba lô. Cô cúi thấp đến nỗi che mất hơn nửa khuôn mặt. Thấy mặt cô vẫn đỏ, Thiệu Minh Vỹ không nhịn được liền bật cười.

Nghe thấy tiếng cười của anh, Kiều Ân giận dỗi đá một cái vào gầm bàn, tất cả đều do anh hại cô, thế mà còn dám cười hơ hớ nữa.

Thu dọn sách vở xong xuôi, Thiệu Minh Vĩ đứng dậy kéo ghế dịch ra. Kiều Ân vẫn không ngẩng mặt lên, lầm lũi bước nhanh ra phía cửa. Anh khẽ cười bước theo sau.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện