Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 54: Dấu hôn



    Sau khi trời sáng, Bạch Hổ ra khỏi trong sơn động mà hắn cư trú. Hồ ly và con thỏ ôm lấy nhau, đang ngủ say.


    Trong nhà yên tĩnh, không có tiếng động. Bạch Hổ nhẹ nhàng thở ra, xem ra Lam Sầm tiên tử đã rời đi. Lúc hắn vào cửa, cố tình đánh giá một lát, rất tốt, không ném đồ đạc, nhà hắn rất hoàn chỉnh. Ừm, tố chất của thần tiên quả nhiên là cao, tức giận không đóng sập cửa, cãi nhau cũng không ném đồ, xin cứ tiếp tục phát huy như thế.


    Tiên hầu đã mang án kiện xử lý xong đi rồi, tiên thái tử Phó Dư đứng trước cửa sổ, lưng thẳng tắp, sắc mặt bình tĩnh. Trong đôi mắt là vẻ tĩnh mịch, là thần sắc mà không ai hiểu được. Nhìn thấy Bạch Hổ đi vào, hắn xoay người, ôn hòa có lễ nói cám ơn: "Đoạn thời gian này đã quấy rầy ngươi rồi."


    Định đi à?


    Bạch Hổ vội nói: "Đây là vinh hạnh của tiểu nhân."


    Phó Dư đưa ra một ống cuộn, nhẹ nhàng trôi dạt đến trước mặt Bạch Hổ: "Đây là tạ lễ."


    Bạch Hổ cảm động, đã nhiều năm như vậy, đã nhiều thần tiên hạ phàm tìm hắn hỏi thần thổ địa, nhưng chỉ có tiên thái tử cho hắn tạ lễ. Mặc kệ tạ lễ này là cái gì, đều là cái đầu tiên, vô cùng đáng được kỷ niệm. Quả nhiên là tiên thái tử, làm việc giọt nước cũng không lọt, lễ nghi đúng chỗ, mộ nhân vật nhỏ như hắn cũng có thể đối xử bình đẳng.


    Bạch Hổ không sĩ diện từ chối, người ở trên cho đồ vật, không nhân là không nể mặt người khác. Hắn dào dạt kích động tiếp nhận: "Đa tạ tiên thái tử."


    Lại ngẩng đầu lên, đã không thấy tiên thái tử đâu nữa. Hắn đi rồi.


    Đi nhanh thế?


    Bạch Hổ mơ hồ cảm thấy không đơn giản như vậy, tiên thái tử đến vì thần thổ địa Nhạc Tâm, nếu như tuỳ tiện đi như thế, thực sự không xứng nói là cố ý đến nhân gian một chuyến.


    "Nếu là tôi, tôi nhất định phải đi gặp bạn trai của thần thổ địa đại nhân một lát, đàn ông mà, không thể sợ." Bạch Hổ nói một mình, chỉ là gút mắc tình yêu của thần tiên liên quan quái gì tới hắn? Hắn chỉ là một con hổ độc thần say mê quyền thế mà thôi.


    Bạch Hổ vội mở ra ống cuộn tiên thái tử tặng.


    Một bức tranh. Những đam mây hư vô mờ mịt, phiêu đãng.


    Không phải bí kíp võ công mà hắn tưởng tượng, cũng không phải công pháp tu tiên.


    Cho nên, đây là tiên Thái tử đưa cho hắn, để hắn treo ở trong phòng khách, gia tăng một điểm văn nhã khí tức?


    Bạch Hổ: "..."


    Đây là ghét bỏ trình độ trang trí nhà của hắn kém cỏi, không đủ văn nhã sao? Hắn cũng không phải người đọc sách, không dùng vàng trang trí đã là tuyệt lắm rồi!


    Sáng sớm Nhạc Tâm mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng chuông cửa vang, lúc cô rời giường xuống lầu, nhìn thấy Trữ Vệ và trợ lý của anh đang đứng ở cạnh cửa nói chuyện.


    Trợ lý mang theo một cái hộp nhỏ đưa cho Trữ Vệ: "Tổng giám đốc, đây là hoa hồng ngài muốn trồng."


    Trữ Vệ nhận lấy, lạnh nhạt "ừ" một tiếng.


    Ở trước mặt nhân viên, hình tượng tổng giám đốc bá đạo của anh được giữ gìn rất khá. Lạnh lùng, quyết đoán, không giận mà uy.


    Trợ lý lưu luyến không rời mà nhìn anh: "Tổng giám đốc, lát nữa chúng tôi sẽ đi tuần tra tình hình xây dựng ở các trường học."


    Vẻ mặt cậu ta tội nghiệp, hi vọng ông chủ có thể đổi biện pháp. Không có cậu ta ở đây, ông chủ làm chuyện gì cũng không tiện nha. Cậu ta tiếp cận Trữ Vệ, dùng sóng điện trong não quấy nhiễu: Tôi rất quan trọng, tuyệt đối không nên chờ đến khi tôi không có ở đây mới phát hiện tôi quan trọng, phát hiện ngay lập tức đi!


    Trữ Vệ nhìn rõ mọi việc: "Không muốn đi?"


    Trợ lý: "Không không, tôi chỉ là..."


    Trữ Vệ: "Cậu không muốn đi cũng được, đổi người khác đi là được."


    Trợ lý không thể tin trợn to mắt, mừng thầm trong lòng, bề ngoài cũng không dám thể hiện ra, ông chủ đã tiếp nhận được sóng điện từ hắn rồi sao?


    Trữ Vệ chậm rãi ung dung nói: "Bảo người đi là cậu ta cứ tùy ý dùng máy bay trực thăng."


    Trợ lý: "!"


    "Tổng giám đốc, tôi đi! Vì tổng giám đốc, lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng bằng lòng đi, chứ đừng nói chỉ là lái máy bay trực thăng đi tuần tra trường học!"


    Máy bay trực thăng ấy à, ước mơ của biết bao người đàn ông, cũng có biết bao người đàn ông cả đời cũng không được chạm tới máy bay trực thăng. Mà cậu ta, một tên trợ lý không xứng có tên tuổi, lại được đi lên đỉnh cao của đời người, có được một cái máy bay trực thăng cùng với phi công, tự do bay lượn trên bầu trời!


    Đưa tiễn trợ lý, Trữ Vệ đóng cửa lại, nhìn thấy Nhạc Tâm.


    "Cầm cái gì đó?" Nhạc Tâm hỏi.


    Cô bưng nước trên bàn lên, Trữ Vệ đun từ sớm, nhiệt độ thích hợp, vừa vặn để uống.


    "Hạt giống hoa hồng."


    Trữ Vệ vui rạo rực mở hộp ra: "Vườn hoa sau biệt thự lớn như vậy, để trống thật lãng phí, anh chuẩn bị trồng hoa hồng."


    Tự tay trồng cả một hoa vườn hoa hồng cho người mình thích, là một chuyện lãng mạn biết bao.


    Anh cố tính tìm hạt giống hoa hồng đỏ, màu đỏ rực, giống màu tim anh, khi nở ra, nhất định rất xinh đẹp.


    Trữ Vệ mặc sức tưởng tượng tương lai: "Chờ hoa hồng nở hoa, nghĩ đến lúc em chơi đùa trong bụi hoa hồng, có phải là vui lắm không?"


    Nhạc Tâm: "... Vui lắm."


    Phải cưng chiều bạn trai, huống chi bạn trai đang làm chuyện lãng mạn vì mình, càng phải cưng chiều.


    Nhạc Tâm yên lặng truyền âm cho Bạch Hổ: "Không trồng lựu nữa, đừng đưa tới."


    Ăn xong điểm tâm, Trữ Vệ hứng thú bừng bừng khiêng công cụ trồng trọt ra vườn hoa. Cả hành trình anh không cho Nhạc Tâm động tay, hoa hồng tự tay anh trồng tặng cho Nhạc Tâm mới có thể bày tỏ thành ý của mình.


    Anh đưa khăn mặt chuẩn bị từ trước cho Nhạc Tâm, ngượng ngùng ám chỉ: "Chờ lúc nào nnh chảy mồ hôi thì dùng nó lau." Em lau cho anh.


    Nhạc Tâm: "Được rồi."


    Mặt trời mọc, ánh nắng thiêu dốt khắp nơi. Sáng sớm giữa hè, dần dần nóng bức. Thần thổ địa Nhạc Tâm không cần nhìn cũng biết khí hậu bây giờ không thích hợp cho hoa hồng sinh trưởng.


    Tổng giám đốc bá đạo Trữ Vệ mặc quần đùi áo thun đơn giản, cực kỳ có cảm giác thiếu niên nhưng không mất vẻ nam tính chín chắn trầm ổn, anh cầm thuổng sắt đào đất. Cơ bắp trên cánh tay căng chặt, có mồ hôi từ từ chảy xuôi, anh ngẩng đầu cười với Nhạc Tâm, gợi cảm mê người.


    Nhạc Tâm đi qua, trong ánh mắt chờ đợi của anh, cầm khăn mặt lau lau mồ hôi trên trán anh.


    Bắc Hòa vừa đến đã thấy một màn chọc mù mắt cẩu độc thân này.


    Hắn che mắt của mình, tuyệt vọng kêu rên: "Có thể chừa đường sống cho cẩu độc thân không?"


    Nhạc Tâm phản bác: "Có thể chừa chút không gian chung đụng cho tình lữ chúng tôi hay không? Ba Trữ của anh đã chuẩn bị cho anh biệt thự riêng, cũng giúp sự nghiệp ăn mukbang của anh thuận lợi phát triển, lại tới làm gì?"


    "Được rồi " Bắc Hòa kịp phản ứng: "Thì ra Ba Trữ tích cực như vậy, lại là vì muốn vứt tôi sang một bên để trải qua thế giới của hai người?"


    "Thế giới này quá nhiều ác ý với tôi, tôi quá đau lòng." Bắc Hòa ai oán mà nhìn ba Trữ của hắn: "Không ngờ là ba Trữ thế mà cũng giảo hoạt như vậy, tôi buồn lắm."


    Trữ Vệ có tâm cơ tự trách: "Hay là anh chuyển tới đây?"


    Bắc Hòa lập tức từ chối: "Không được không được, ba Trữ tâm cơ khiến tôi nhận ra anh yêu Nhạc Tâm biết bao, như thế thì tôi an tâm rồi."


    Nhạc Tâm: "..."


    Quá mất mặt thần tiên. Đúng rồi, cô vốn là một người phàm. Nhạc Tâm lạnh lùng phủi sạch quan hệ với Bắc Hoà trong lòng.


    Hình ảnh trong hoa viên từ người yêu ân ái biến thành người yêu ân ái và bóng đèn nhỏ sáng trưng, Trữ Vệ tiếp tục đào xới đất.


    Thiếu niên mới biết nghiện net Bắc Hòa lấy điện thoại di động của mình ra, muốn đọc cho Nhạc Tâm nghe lời khích lệ mà fan hâm mộ dành cho hắn: "Nhạc Tâm, cô không thể hiểu được cảm giác được người khác khẳng định. Bất kể là sắc đẹp của tôi , hay là dạ dày lớn kinh thiên của tôi, ôi, quá thỏa mãn!"


    Nhạc Tâm: "Lời anh nói, tôi không hiểu."


    Bắc Hòa rộng lượng phất phất tay: "Không sao, cái đấy không quan trọng, quan trọng là cô nghe tôi nói là được rồi, —— này, cổ cô bị sao đấy?"


    Hắn xích lại gần để nhìn: "Bị muỗi đốt? Ha ha, buồn cười, một tên thần tiên như cô lại bị muỗi đốt?"


    Trong đôi tay trống rỗng của thần tiên Nhạc Tâm xuất hiện một cái cái gương nhỏ, cô soi cổ, trầm mặc.


    Một hình tròn màu đỏ nho nhỏ.


    Dấu hôn.


    Nhạc Tâm thương hại nhìn Bắc Hòa: "Chúng sinh bình đẳng, muỗi đốt thần tiên thì sao? Muỗi không đốt cẩu độc thân thôi."


    Cẩu độc thân Bắc Hòa: "..."


    Trữ Vệ nhanh chóng liếc qua cổ Nhạc Tâm, lặng lẽ đỏ vành tai. Tối hôm qua anh không kiềm chế được sức lực, không cẩn thận để lại vết tích. Anh vừa đào đất, vừa mừng thầm trong lòng, anh không chỉ biết trồng rau xanh, còn biết trồng dâu nữa. Chỉ là lúc nào anh mới có thể học cách sinh con đây?


    Cẩu độc thân Bắc Hòa càng mù mờ hơn, tựa hồ có một cái thế giới, lặng lẽ cô lập hắn.


    Trong khoảng không đen nhánh, Chân Dung Phong bừng tỉnh vì cơn đói trong lúc ngủ mơ. Dê nướng nguyên con bị ôm trong ngực gặm ở trong mộng hoàn toàn biến mất, trong miệng trống không còn một chút dư vị. Hắn hơi thấy tiếc nuối, sao lại tỉnh lại đâu? Nằm mơ tốt biết bao, trong mộng cái gì cũng có.


    Lấy thủ đoạn đặc biệt của Huyền Môn, Chân Dung Phong tính ra mình đã bị nhốt trong bóng tối một ngày một đêm. Hắn lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, mười giờ sáng, không khác kết quả hắn tính ra cho  lắm.


    Mình bị nhốt không phải là bởi vì mình yếu, mà là đối phương quá mạnh. Cho nên, không thể nói hắn yếu, hoàn toàn bởi vì đối phương quá mạnh. Chân Dung Phong cảm thấy vui mừng, đóng điện thoại lại. Đi ra ngoài vội quá quên sạc điện, hắn nên dùng ít đi chút.


    "Con Dấu? Con Dấu? ..." Hắn kêu gọi trong lòng, dựa vào cảm ứng tâm linh để liên hệ, nhưng mà như đá chìm đáy biển, không có ai trả lời.


    "Nhóc con đói không?" Thanh âm thâm của yêu quái lại vang lên.


    "Đói, sắp chết đói rồi." Chân Dung Phong thành thật mà đối diện cái bụng của mình. Tên yêu quái này không biết là vô s đã như vậy hay là sau khi biến thành quỷ tâm lý biến thái, nó hỏi Chân Dung Phong ba Nhạc Tâm có phải gọi là Đạo Nhất không, căn cứ nguyên lý "Giả giả thật thật, giả làm thật, lúc thật lúc giả", Chân Dung Phong nói ba Nhạc Tâm là Đạo Nhất, mà không uốn nắn con quỷ Đạo Nhất chỉ là sư phụ của Nhạc Tâm. Yêu quái nghe xong bảo Chân Dung Phong gọi Nhạc Tâm tới, nó muốn dùng Chân Dung Phong dẫn Nhạc Tâm tới, rồi dùng Nhạc Tâm dẫn Đạo Nhất từng lừa gạt nó tới, nhưng nó lại phong bế cả mảnh trời đất này, làm cho linh lực của Chân Dung Phong không thể chui ra một tia nào, không thể liên hệ với Con Dấu, cũng không thể gập con hạc giấy phi ra ngoài truyền âm cho Nhạc Tâm.


    Chân Dung Phong: "..." Đạo sĩ tu tâm dưỡng tính rất muốn nói tục.


    ĐMM.


    Quỷ yêu lạnh lẽo nở nụ cười: "Ngươi còn không gọi Nhạc Tâm tới, ngươi sẽ chết đói thật."


    Chân Dung Phong: "Ngươi phong bế nơi này, linh lực của ta không ra được thì gọi thế nào?"


    Quỷ yêu quỷ dị trầm mặc một lát: "Ngươi không biết tự nghĩ biện pháp? Loài người các người giảo hoạt như vậy, ngay cả chút khó khăn này cũng không vượt qua được?"


    Chân Dung Phong cam chịu: "Không vượt qua được."


    Quỷ yêu: "... Vậy ngươi chờ chết đi."


    Nó còn nói: "Nhóc con, ta tốt tính nói cho ngươi một biện pháp, thực sự đói không chịu được, ngươi có thể gặm tứ chi của mình trước, uống chút máu của mình cũng được."


    Chân Dung Phong: "Biến thái!"


    Hắn là người, có đạo đức luân lý và ý chí kiên cường của con người.


    Cái bụng trống rỗng phát ra tiếng kêu ùng ục ục, Chân Dung Phong dùng tay đè chặt, làm bộ tạm thời điếc tai. Hắn không biết còn phải bị nhốt bao lâu, vừa khát vừa đói. Hắn cắn răng, thật là đói. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại vì mạng sống, vì kéo dài thời gian, hắn thật sự phải gặm cánh tay của mình trước rồi tự uống máu của mình?


    Thật là đáng sợ!


    Chân Dung Phong nâng cánh tay của mình lên, trong bóng tối có hai người gặp nhau.


    Một thanh âm nói, bây giờ mới một ngày một đêm, hắn không thể kiên trì thêm chút sao? Một thanh âm khác nói, con người một ngày phải ăn ba bữa cơm, hắn đã lâu chưa được ăn rồi.


    Màn hình điện thoại di động sáng lên, vô cùng dễ thấy trong bóng đêm.


    Quỷ yêu tò mò hỏi: "Đó là cái gì?" Trước đó nó đã thấy Chân Dung Phong cầm lấy nhìn thời gian, bị nhốt nhiều năm, nó đã sớm tách rời với thế giới, không nhận ra được loại đồ vật có thể tự nhiên phát sáng này.


    "Điện thoại đó, cái này cũng không biết?"


    Chân Dung Phong đói đến suy yếu bất lực, thanh âm cũng lơ lửng.


    Hắn nhìn điện thoại, tiểu sư đệ gửi tin nhắn cho hắn, hỏi hắn: "Đại sư huynh, hôm nay anh về không? Cơm trưa có cần chuẩn bị phần của anh không?"


    Đại sư huynh sắp phải lạnh, mãi mãi cũng không thể quay về, cơm trưa, trước khi chết hắn còn có thể ăn bữa cơm, làm một con quỷ chết no sao?. . . chờ một chút, tiểu sư đệ có thể nhắn tin cho hắn? Điện thoại có tín hiệu?


    Quen sử dụng thủ đoạn phong kiến mê tín Chân Dung Phong run run tay cầm điện thoại di động lên, gọi cho dãy số của người mà đáy lòng hắn đã gọi vô số lần, điện thoại di động vang lên vài tiếng, bị tiếp lấy.


     m thanh êm tai lại nhu hoà của nữ thần Nhạc Tâm vang lên phía đối diện: "Chân Dung Phong?"


    Chân Dung Phong gần như rơi lệ.


    Vứt mẹ nó thủ đoạn cao siêu của Huyền Môn đi, đều là cặn bã của phong kiến!


    Cảm ứng tâm linh không đáng tin cậy, chúng ta phải tin tưởng khoa học, công nghệ cao mới là vua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện