Chích Ái
Chương 21
“Kế hoạch kia thích hợp để thực hiện rồi, ta muốn khiến hắn trả giá đại giới!” Trong bóng tối có một người đang nói chuyện.
“Vậy Tại Trung.... ”
“Ta sẽ không để đệ ấy biết.... ”
“Ân, ta có thể cấp cho ngươi hai mươi vạn tinh binh, còn lại giao hết cho ngươi.”
“Cảm tạ ngươi!” Người nọ khoác tay lên vai một người khác.
Kỳ thực không phải ta muốn khiến Trịnh Duẫn Hạo mất đi giang sơn mới làm như vậy, ta chỉ là không muốn để Tại Trung phải chịu tổn thương, chỉ cần là vì y, cái gì ta cũng có thể cho ngươi. Phác Hữu Thiên nhìn bóng lưng Kim Tuấn Tú rời đi mà tự nói với bản thân, hy vọng Tuấn Tú làm như vậy sẽ không tổn thương đến Tại Trung.
Tin tưởng giống như một chiếc gương vậy, đã có vết nứt, thì vĩnh viễn cũng không thể khôi phục lại như lúc đầu. Cũng giống như tổn thương mà Duẫn Hạo đã gây cho Tại Trung, cho dù vết thương trên thân thể đã khỏi, nhưng những tổn thương trong lòng lại vĩnh viễn không thể xóa đi.
Chỉ cần Tại Trung vừa nhắm mắt thì liền nhớ tới buổi tối kia hắn làm nhục mình như thế nào, còn cả những chuyện hắn đã làm với Trí Luật. Hắn căn bản không tin tưởng Trí Luật chính là nữ nhi của hắn, cư nhiên còn muốn giết chết thân sinh nữ nhi của mình, Tại Trung nghĩ tới đây, lòng cũng lạnh, nước mắt lại rơi xuống.
Trí Luật dường như hiểu mẫu thân đang nghĩ gì, y y nha nha nâng bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình lên, muốn lau đi nước mắt của Tại Trung....
“A... Luật Nhi muốn giúp mẫu thân lau nước mắt sao?” Ôm lấy Trí Luật, để hài tử ngả đầu trên vai mình, “Luật Nhi, mẫu thân chỉ có con, chỉ có con thôi.... Phụ hoàng con đã không cần chúng ta.... Luật Nhi, con đừng rời khỏi mẫu thân.... ”
Tất cả chuyện này, Hữu Thiên đều thu vào trong mắt, Trịnh Duẫn Hạo, ngươi thật sự đang ở trong hạnh phúc mà không biết, người tốt như vậy ngươi cũng không biết hảo hảo mà quý trọng, còn tổn thương y như vậy.... Hữu Thiên đi tới bên cạnh Tại Trung, vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Tại Trung.
“Ân.... “Tại Trung ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Hữu Thiên, đối mắt to phiếm lệ quang nhìn thấy Hữu Thiên trong nháy mắt liền sửng sốt, không khỏi ngây ngốc, “Hữu Thiên.....” Tại Trung gọi tên của Hữu Thiên, Hữu Thiên lập tức lấy lại tinh thần. “Ách? Có chuyện gì?”
“Ngươi mới có chuyện ý, gọi ngươi cũng không thấy ngươi trả lời.” Tại Trung lau nước mắt, hài tử Trí Luật này vừa thấy Hữu Thiên, liền khanh khách muốn nhào tới trong lòng Hữu Thiên.
“Ngươi hài tử này.... ” Thấy động tác của Trí Luật lớn như vậy, Tại Trung cũng phì cười.....
“Ha ha.... Không sao, hài tử thích ta mà.” Nói xong liền nhận lấy Trí Luật từ trong tay Tại Trung, Trí Luật vừa tới trong lòng Hữu Thiên thì cười không ngừng, xem ra rất thích Hữu Thiên nha. Tại Trung thấy Trí Luật vui vẻ như vậy, nhất thời dường như cũng quên mất những chuyện không vui kia, bản thân cũng nở nụ cười.... Hữu Thiên nói với y: “Tiểu Tại Tại cũng nên cười nhiều hơn, xem, cười lên thật đẹp nha!”
“Không được gọi ta Tiểu Tại Tại!” Tại Trung đối với cách xưng hô này vẫn cảm thấy rất kỳ quái, Hữu Thiên tính khí trẻ con liền nhanh miệng: “Ân.... Vậy phải gọi là gì nha? Chẳng lẽ lại kêu ngươi là.... ‘Tại’?”
Tại? Nghĩ tới xưng hô này, dường như cũng chỉ có hắn đã từng gọi như vậy, Tại, ta yêu ngươi.... Tại... Ngươi nhìn trẫm nha.... Tại.... đừng hành hạ trẫm nữa.....
Tại Trung nghĩ tới Duẫn Hạo, tươi cười nháy mắt đều biến mất. Hữu Thiên thấy biểu tình của y, liền đoán được ý nghĩ trong lòng y: “Quên đi, đừng kêu là ‘Tại’ nữa, giống như nô tài vậy, không bằng vẫn kêu ngươi Tiểu Tại được không?”
“Này, vậy....Cũng được.” Như vậy cũng tốt, dù sao so với Tiểu Tại Tại cũng dễ nghe hơn.
“Nga, Tiểu Tại, Trí Luật tới nào, kêu Tiểu Tại.... Ha ha... ” Nâng Trí Luật lên trên đầu, “Lạc.... ” Trí Luật cười đến vô cùng vui vẻ.
“Nha, Phác Hữu Thiên, ngươi cư nhiên dạy Luật Nhi kêu mẫu thân ta là Tiểu Tại, có hiểu quy củ không a!”
“Ha ha.....Lại kêu Tiểu Tại, Trí Luật tới, Tiểu Tại, Tiểu Tại.... ” Tại Trung, ngươi có biết không? Nụ cười của ngươi có bao nhiêu xinh đẹp a.... Từng trận tiếng cười từ trong đình truyền ra..... Hôm nay là một ngày tươi đẹp....
***
Ở trong hoàng cung, Duẫn Hạo đang phê tấu chương, hắn luôn cảm thấy tâm không yên, trong lòng không hiểu sao lại buồn bực, vì vậy liền đem tấu chương ném ở bên cạnh. Tại sao bây giờ còn có thể nhớ tới y, con người đã tác động tới tâm mình. Mình yêu y như vậy, tại sao, y vẫn giữ ý nghĩ vì Thẩm Xương Mân báo thù ở bên người! Mình đã nói với y, mình căn bản không giết Thẩm Xương Mân, y vẫn không tin mình, còn trăm phương nghìn kế muốn tổn thương hài tử của mình.
Nghĩ tới đây, Duẫn Hạo không khỏi đau lòng, mình đối với y tốt như vậy, y cư nhiên còn nghĩ tới người khác.... Càng nghĩ càng buồn bực, muốn khắc chế bản thân không thèm nghĩ tới y nữa, nhưng từ sau khi y rời đi, lòng mình lại giống như thiếu mất một khối, Trịnh Duẫn Hạo, ngươi là thiên tử, là quốc quân của Thánh Viêm, không thể tiếp tục suy nghĩ tới kẻ kia, cái kẻ đã trăm phương nghìn kế muốn hại người của ngươi. (tới chỗ này thì ta nghi Duẫn Hạo bị hoang tưởng, Tại Trung đã làm gì mà kêu trăm phương nghìn kế >_<)
“Hoàng thượng, ở phía ngoại ô hoàng thành có quân đội, không biết là..... ” Tả Thanh đang bẩm báo với thiên tử trên điện, Duẫn Hạo nhíu mày: “Tả ái khanh đang nói chính là đại quân?”
“Theo vi thần nhìn, nhân số có thể hơn mười vạn, này vô duyên vô cớ lại xuất hiện quân đội, đối với nước ta có thể có ảnh hưởng, hơn nữa.... Hơn nữa không biết quân đội này từ đâu tới, cũng không biết bọn chúng muốn làm gì?”
Bá quan văn võ toàn triều nghe được chuyện này, đã khiến nổi lên sóng to gió lớn, “Kim tướng quân, theo ý kiến của ngươi thì nên xử lý như thế nào?”
Kim Tuấn Tú đứng ra: “Tuy vi thần không biết quân đội này từ đâu tới, nhưng nguyện đi trước giao thiệp, thăm dò tin tức..... ” Trong lòng Tuấn Tú thầm vui mừng, thật tốt quá, quân đội Phác Hữu Thiên trợ giúp mình đã tới, Trịnh Duẫn Hạo, ngôi vị hoàng đế của ngươi ngồi không được lâu nữa đâu.....
“Ân.... Như vậy cũng được.... ” Duẫn Hạo như có điều suy nghĩ mà nhìn Tuấn Tú, nếu như vừa rồi hắn không nhìn lầm, Kim Tuấn Tú xác thực đã cười trộm một chút. Trong thời điểm quan trọng như vậy, tại sao hắn còn có thể cười được, vậy nguyên nhân cũng chỉ có một, chính là quân đội ở ngoài thành và hắn có quan hệ. Duẫn Hạo nghĩ thầm, Kim Tuấn Tú, ngươi như vậy mà khiến trẫm ngã được, thì có phần quá không biết tự lượng sức rồi!
Sau khi bãi triều, Kim Tuấn Tú hồi phủ, quản gia thấy Tuấn Tú vui vẻ như vậy, liền hỏi: “Đại thiếu gia hôm nay trên triều thấy cái gì mà lại vui như vậy?”
Tuấn Tú nhìn nhìn quản gia: “Không có gì, không có gì..... Tại Nhi đâu?” Tuấn Tú vừa hồi phủ liền vội vã muốn gặp Tại Trung.
Quản gia trả lời: “Tiểu thiếu gia đưa tiểu thư tới hoa viên chơi đùa cùng Phác công tử rồi. Từ lúc Phác công tử tới, tâm tình của tiểu thiếu gia dường như đã sáng sủa hơn rất nhiều.” Quản gia luôn nghe được xa xa truyền tới từng trận tiếng cười.....
“Phải không?”
“Ân, Phác công tử này thật sự rất lợi hại, tiểu thư cũng rất thích cậu ấy.”
Tuấn Tú bước nhanh về phía hoa viên, từ xa đã thấy hai người vây quanh một tiểu hài nhi, từng trận tiếng cười từ trong đình kia truyền ra, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tại Trung, Tuấn Tú không tự chủ được cũng cười.... Đi vào định, ôm lấy Trí Luật đang đi trên mặt đất, “Luật Nhi, có nhớ cữu cữu không a?” Hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Trí Luật, khiến cho Trí Luật cũng hôn lại trên khuôn mặt Tuấn Tú.
Tại Trung cùng Hữu Thiên dừng lại nhìn Tuấn Tú, Tại Trung đi tới bên cạnh Tuấn Tú giúp Tuấn Tú lau mồ hôi trên mặt, “Ca, xem ngươi mệt như vậy, hạ triều cũng không biết hảo hảo nghỉ ngơi một chút..... ”
Tuấn Tú thấy Tại Trung giúp mình lau mồ hôi, “Không sao, không sao.... ” Trong lòng không biết có bao nhiêu vui mừng, đợi sau khi Tại Trung ôm Trí Luật rời đi, Tuấn Tú nói với Hữu Thiên: “Quân đội của Khuê Nguyệt đã tới bên ngoài hoàng thành rồi.”
“Ân, ta đã nhận được mật thư của bọn họ, hiện tại bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”
“Hiện tại khó mà nói được, trước đợi một chút đã, dường như Trịnh Duẫn Hạo có điều cố kỵ với ta. Từ sau khi Thẩm Xương Mân chết, hắn không đem binh quyền giao cho bất cứ ai, hiện tại trên tay ta chỉ có vài thân tín, còn có hai mươi vạn đại quân của ngươi.”
“Ngươi yên tâm, quân đội Khuê Nguyệt chúng ta mỗi người đều kiêu dũng thiện chiến!”
“Được, đến lúc đó sẽ tiếp tục quyết định.”
“Đợi đã.... ” Hữu Thiên kéo Tuấn Tú lại, “Là Thẩm Xương Mân, vừa rồi ngươi không có nói với Tại Trung?”
“Ta, không muốn.... Không muốn để đệ ấy biết.” Tuấn Tú nói xong liền rời khỏi hoa viên. Tại Nhi, nếu đệ biết rồi thì có tha thứ cho ca ca không?
Kim Tại Trung, Kim Tuấn Tú vì ngươi có thể phản bội cả quốc gia, còn ta, ta chỉ mong ngươi thật vui vẻ mà sống. Tiểu Tại, ngươi yên tâm, cho dù sau này có phát sinh chuyện gì, ta nhất định sẽ ở phía sau bảo hộ ngươi, không rời không bỏ......
***
“Hoàng thượng, thần đã ra ngoài hoàng thành ở nơi cách đám quân đội kia không xa mà quan sát, đám quân đội đó hẳn là tới từ Khuê Nguyệt.”
“Khuê Nguyệt?”
“Dạ, quốc quân của bọn họ dường như là Phác.... ”
“Phác Hữu Thiên sao?”
“Dạ.... ”
Phác Hữu Thiên, mình làm sao lại không biết, quốc quân của Khuê Nguyệt.
Duẫn Hạo nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, Phác Hữu Thiên cũng tới sao, Kim Tuấn Tú, xem ra năng lực của ngươi không nhỏ a.
“Đám quân đội kia dường như.... Dường như.... ”
“Dường như cái gì, nói thẳng đi.”
“Dạ, vi thần xin nói thẳng, thần thấy Kim tướng quân cùng một nam tử thần bí tiến vào nơi hạ trại của đám quân đội kia. Dường như, dường như nhận được đãi ngộ rất cao, bộ dạng cũng không giống sẽ có xung đột.”
“Ân, trẫm đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ, vi thần cáo lui.” Tả Thanh rời khỏi ngự thư phòng.
“Khuê Nguyệt, Phác Hữu Thiên, người thần bí, Kim Tuấn Tú.....” Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho Kim Tuấn Tú mạo hiểm lớn như vậy, không tiếc phản bội đất nước cùng Khuê Nguyệt tư thông? Duẫn Hạo nhìn ánh trăng, đột nhiên ánh trăng kia lại biến thành khuôn mặt của một người, mỉm cười nhìn hắn, “Tại Trung.... ”
Duẫn Hạo cúi đầu, Kim Tại Trung, đích thị là có quan hệ với Kim Tại Trung, không ngờ nguyên lai Kim Tại Trung lại có năng lực lớn như vậy. Kim Tuấn Tú vì y cư nhiên lại muốn phản quốc! Xem ra trẫm vẫn coi nhẹ ngươi rồi, ngay cả Khuê Nguyệt cũng kéo vào được. Bất quá, các ngươi cứ việc tới đi, nợ cũ nợ mới trẫm sẽ cùng các ngươi hảo hảo tính toán....
“Vậy Tại Trung.... ”
“Ta sẽ không để đệ ấy biết.... ”
“Ân, ta có thể cấp cho ngươi hai mươi vạn tinh binh, còn lại giao hết cho ngươi.”
“Cảm tạ ngươi!” Người nọ khoác tay lên vai một người khác.
Kỳ thực không phải ta muốn khiến Trịnh Duẫn Hạo mất đi giang sơn mới làm như vậy, ta chỉ là không muốn để Tại Trung phải chịu tổn thương, chỉ cần là vì y, cái gì ta cũng có thể cho ngươi. Phác Hữu Thiên nhìn bóng lưng Kim Tuấn Tú rời đi mà tự nói với bản thân, hy vọng Tuấn Tú làm như vậy sẽ không tổn thương đến Tại Trung.
Tin tưởng giống như một chiếc gương vậy, đã có vết nứt, thì vĩnh viễn cũng không thể khôi phục lại như lúc đầu. Cũng giống như tổn thương mà Duẫn Hạo đã gây cho Tại Trung, cho dù vết thương trên thân thể đã khỏi, nhưng những tổn thương trong lòng lại vĩnh viễn không thể xóa đi.
Chỉ cần Tại Trung vừa nhắm mắt thì liền nhớ tới buổi tối kia hắn làm nhục mình như thế nào, còn cả những chuyện hắn đã làm với Trí Luật. Hắn căn bản không tin tưởng Trí Luật chính là nữ nhi của hắn, cư nhiên còn muốn giết chết thân sinh nữ nhi của mình, Tại Trung nghĩ tới đây, lòng cũng lạnh, nước mắt lại rơi xuống.
Trí Luật dường như hiểu mẫu thân đang nghĩ gì, y y nha nha nâng bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình lên, muốn lau đi nước mắt của Tại Trung....
“A... Luật Nhi muốn giúp mẫu thân lau nước mắt sao?” Ôm lấy Trí Luật, để hài tử ngả đầu trên vai mình, “Luật Nhi, mẫu thân chỉ có con, chỉ có con thôi.... Phụ hoàng con đã không cần chúng ta.... Luật Nhi, con đừng rời khỏi mẫu thân.... ”
Tất cả chuyện này, Hữu Thiên đều thu vào trong mắt, Trịnh Duẫn Hạo, ngươi thật sự đang ở trong hạnh phúc mà không biết, người tốt như vậy ngươi cũng không biết hảo hảo mà quý trọng, còn tổn thương y như vậy.... Hữu Thiên đi tới bên cạnh Tại Trung, vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Tại Trung.
“Ân.... “Tại Trung ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Hữu Thiên, đối mắt to phiếm lệ quang nhìn thấy Hữu Thiên trong nháy mắt liền sửng sốt, không khỏi ngây ngốc, “Hữu Thiên.....” Tại Trung gọi tên của Hữu Thiên, Hữu Thiên lập tức lấy lại tinh thần. “Ách? Có chuyện gì?”
“Ngươi mới có chuyện ý, gọi ngươi cũng không thấy ngươi trả lời.” Tại Trung lau nước mắt, hài tử Trí Luật này vừa thấy Hữu Thiên, liền khanh khách muốn nhào tới trong lòng Hữu Thiên.
“Ngươi hài tử này.... ” Thấy động tác của Trí Luật lớn như vậy, Tại Trung cũng phì cười.....
“Ha ha.... Không sao, hài tử thích ta mà.” Nói xong liền nhận lấy Trí Luật từ trong tay Tại Trung, Trí Luật vừa tới trong lòng Hữu Thiên thì cười không ngừng, xem ra rất thích Hữu Thiên nha. Tại Trung thấy Trí Luật vui vẻ như vậy, nhất thời dường như cũng quên mất những chuyện không vui kia, bản thân cũng nở nụ cười.... Hữu Thiên nói với y: “Tiểu Tại Tại cũng nên cười nhiều hơn, xem, cười lên thật đẹp nha!”
“Không được gọi ta Tiểu Tại Tại!” Tại Trung đối với cách xưng hô này vẫn cảm thấy rất kỳ quái, Hữu Thiên tính khí trẻ con liền nhanh miệng: “Ân.... Vậy phải gọi là gì nha? Chẳng lẽ lại kêu ngươi là.... ‘Tại’?”
Tại? Nghĩ tới xưng hô này, dường như cũng chỉ có hắn đã từng gọi như vậy, Tại, ta yêu ngươi.... Tại... Ngươi nhìn trẫm nha.... Tại.... đừng hành hạ trẫm nữa.....
Tại Trung nghĩ tới Duẫn Hạo, tươi cười nháy mắt đều biến mất. Hữu Thiên thấy biểu tình của y, liền đoán được ý nghĩ trong lòng y: “Quên đi, đừng kêu là ‘Tại’ nữa, giống như nô tài vậy, không bằng vẫn kêu ngươi Tiểu Tại được không?”
“Này, vậy....Cũng được.” Như vậy cũng tốt, dù sao so với Tiểu Tại Tại cũng dễ nghe hơn.
“Nga, Tiểu Tại, Trí Luật tới nào, kêu Tiểu Tại.... Ha ha... ” Nâng Trí Luật lên trên đầu, “Lạc.... ” Trí Luật cười đến vô cùng vui vẻ.
“Nha, Phác Hữu Thiên, ngươi cư nhiên dạy Luật Nhi kêu mẫu thân ta là Tiểu Tại, có hiểu quy củ không a!”
“Ha ha.....Lại kêu Tiểu Tại, Trí Luật tới, Tiểu Tại, Tiểu Tại.... ” Tại Trung, ngươi có biết không? Nụ cười của ngươi có bao nhiêu xinh đẹp a.... Từng trận tiếng cười từ trong đình truyền ra..... Hôm nay là một ngày tươi đẹp....
***
Ở trong hoàng cung, Duẫn Hạo đang phê tấu chương, hắn luôn cảm thấy tâm không yên, trong lòng không hiểu sao lại buồn bực, vì vậy liền đem tấu chương ném ở bên cạnh. Tại sao bây giờ còn có thể nhớ tới y, con người đã tác động tới tâm mình. Mình yêu y như vậy, tại sao, y vẫn giữ ý nghĩ vì Thẩm Xương Mân báo thù ở bên người! Mình đã nói với y, mình căn bản không giết Thẩm Xương Mân, y vẫn không tin mình, còn trăm phương nghìn kế muốn tổn thương hài tử của mình.
Nghĩ tới đây, Duẫn Hạo không khỏi đau lòng, mình đối với y tốt như vậy, y cư nhiên còn nghĩ tới người khác.... Càng nghĩ càng buồn bực, muốn khắc chế bản thân không thèm nghĩ tới y nữa, nhưng từ sau khi y rời đi, lòng mình lại giống như thiếu mất một khối, Trịnh Duẫn Hạo, ngươi là thiên tử, là quốc quân của Thánh Viêm, không thể tiếp tục suy nghĩ tới kẻ kia, cái kẻ đã trăm phương nghìn kế muốn hại người của ngươi. (tới chỗ này thì ta nghi Duẫn Hạo bị hoang tưởng, Tại Trung đã làm gì mà kêu trăm phương nghìn kế >_<)
“Hoàng thượng, ở phía ngoại ô hoàng thành có quân đội, không biết là..... ” Tả Thanh đang bẩm báo với thiên tử trên điện, Duẫn Hạo nhíu mày: “Tả ái khanh đang nói chính là đại quân?”
“Theo vi thần nhìn, nhân số có thể hơn mười vạn, này vô duyên vô cớ lại xuất hiện quân đội, đối với nước ta có thể có ảnh hưởng, hơn nữa.... Hơn nữa không biết quân đội này từ đâu tới, cũng không biết bọn chúng muốn làm gì?”
Bá quan văn võ toàn triều nghe được chuyện này, đã khiến nổi lên sóng to gió lớn, “Kim tướng quân, theo ý kiến của ngươi thì nên xử lý như thế nào?”
Kim Tuấn Tú đứng ra: “Tuy vi thần không biết quân đội này từ đâu tới, nhưng nguyện đi trước giao thiệp, thăm dò tin tức..... ” Trong lòng Tuấn Tú thầm vui mừng, thật tốt quá, quân đội Phác Hữu Thiên trợ giúp mình đã tới, Trịnh Duẫn Hạo, ngôi vị hoàng đế của ngươi ngồi không được lâu nữa đâu.....
“Ân.... Như vậy cũng được.... ” Duẫn Hạo như có điều suy nghĩ mà nhìn Tuấn Tú, nếu như vừa rồi hắn không nhìn lầm, Kim Tuấn Tú xác thực đã cười trộm một chút. Trong thời điểm quan trọng như vậy, tại sao hắn còn có thể cười được, vậy nguyên nhân cũng chỉ có một, chính là quân đội ở ngoài thành và hắn có quan hệ. Duẫn Hạo nghĩ thầm, Kim Tuấn Tú, ngươi như vậy mà khiến trẫm ngã được, thì có phần quá không biết tự lượng sức rồi!
Sau khi bãi triều, Kim Tuấn Tú hồi phủ, quản gia thấy Tuấn Tú vui vẻ như vậy, liền hỏi: “Đại thiếu gia hôm nay trên triều thấy cái gì mà lại vui như vậy?”
Tuấn Tú nhìn nhìn quản gia: “Không có gì, không có gì..... Tại Nhi đâu?” Tuấn Tú vừa hồi phủ liền vội vã muốn gặp Tại Trung.
Quản gia trả lời: “Tiểu thiếu gia đưa tiểu thư tới hoa viên chơi đùa cùng Phác công tử rồi. Từ lúc Phác công tử tới, tâm tình của tiểu thiếu gia dường như đã sáng sủa hơn rất nhiều.” Quản gia luôn nghe được xa xa truyền tới từng trận tiếng cười.....
“Phải không?”
“Ân, Phác công tử này thật sự rất lợi hại, tiểu thư cũng rất thích cậu ấy.”
Tuấn Tú bước nhanh về phía hoa viên, từ xa đã thấy hai người vây quanh một tiểu hài nhi, từng trận tiếng cười từ trong đình kia truyền ra, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tại Trung, Tuấn Tú không tự chủ được cũng cười.... Đi vào định, ôm lấy Trí Luật đang đi trên mặt đất, “Luật Nhi, có nhớ cữu cữu không a?” Hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Trí Luật, khiến cho Trí Luật cũng hôn lại trên khuôn mặt Tuấn Tú.
Tại Trung cùng Hữu Thiên dừng lại nhìn Tuấn Tú, Tại Trung đi tới bên cạnh Tuấn Tú giúp Tuấn Tú lau mồ hôi trên mặt, “Ca, xem ngươi mệt như vậy, hạ triều cũng không biết hảo hảo nghỉ ngơi một chút..... ”
Tuấn Tú thấy Tại Trung giúp mình lau mồ hôi, “Không sao, không sao.... ” Trong lòng không biết có bao nhiêu vui mừng, đợi sau khi Tại Trung ôm Trí Luật rời đi, Tuấn Tú nói với Hữu Thiên: “Quân đội của Khuê Nguyệt đã tới bên ngoài hoàng thành rồi.”
“Ân, ta đã nhận được mật thư của bọn họ, hiện tại bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”
“Hiện tại khó mà nói được, trước đợi một chút đã, dường như Trịnh Duẫn Hạo có điều cố kỵ với ta. Từ sau khi Thẩm Xương Mân chết, hắn không đem binh quyền giao cho bất cứ ai, hiện tại trên tay ta chỉ có vài thân tín, còn có hai mươi vạn đại quân của ngươi.”
“Ngươi yên tâm, quân đội Khuê Nguyệt chúng ta mỗi người đều kiêu dũng thiện chiến!”
“Được, đến lúc đó sẽ tiếp tục quyết định.”
“Đợi đã.... ” Hữu Thiên kéo Tuấn Tú lại, “Là Thẩm Xương Mân, vừa rồi ngươi không có nói với Tại Trung?”
“Ta, không muốn.... Không muốn để đệ ấy biết.” Tuấn Tú nói xong liền rời khỏi hoa viên. Tại Nhi, nếu đệ biết rồi thì có tha thứ cho ca ca không?
Kim Tại Trung, Kim Tuấn Tú vì ngươi có thể phản bội cả quốc gia, còn ta, ta chỉ mong ngươi thật vui vẻ mà sống. Tiểu Tại, ngươi yên tâm, cho dù sau này có phát sinh chuyện gì, ta nhất định sẽ ở phía sau bảo hộ ngươi, không rời không bỏ......
***
“Hoàng thượng, thần đã ra ngoài hoàng thành ở nơi cách đám quân đội kia không xa mà quan sát, đám quân đội đó hẳn là tới từ Khuê Nguyệt.”
“Khuê Nguyệt?”
“Dạ, quốc quân của bọn họ dường như là Phác.... ”
“Phác Hữu Thiên sao?”
“Dạ.... ”
Phác Hữu Thiên, mình làm sao lại không biết, quốc quân của Khuê Nguyệt.
Duẫn Hạo nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, Phác Hữu Thiên cũng tới sao, Kim Tuấn Tú, xem ra năng lực của ngươi không nhỏ a.
“Đám quân đội kia dường như.... Dường như.... ”
“Dường như cái gì, nói thẳng đi.”
“Dạ, vi thần xin nói thẳng, thần thấy Kim tướng quân cùng một nam tử thần bí tiến vào nơi hạ trại của đám quân đội kia. Dường như, dường như nhận được đãi ngộ rất cao, bộ dạng cũng không giống sẽ có xung đột.”
“Ân, trẫm đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ, vi thần cáo lui.” Tả Thanh rời khỏi ngự thư phòng.
“Khuê Nguyệt, Phác Hữu Thiên, người thần bí, Kim Tuấn Tú.....” Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho Kim Tuấn Tú mạo hiểm lớn như vậy, không tiếc phản bội đất nước cùng Khuê Nguyệt tư thông? Duẫn Hạo nhìn ánh trăng, đột nhiên ánh trăng kia lại biến thành khuôn mặt của một người, mỉm cười nhìn hắn, “Tại Trung.... ”
Duẫn Hạo cúi đầu, Kim Tại Trung, đích thị là có quan hệ với Kim Tại Trung, không ngờ nguyên lai Kim Tại Trung lại có năng lực lớn như vậy. Kim Tuấn Tú vì y cư nhiên lại muốn phản quốc! Xem ra trẫm vẫn coi nhẹ ngươi rồi, ngay cả Khuê Nguyệt cũng kéo vào được. Bất quá, các ngươi cứ việc tới đi, nợ cũ nợ mới trẫm sẽ cùng các ngươi hảo hảo tính toán....
Bình luận truyện