Chương 15: Cố bố nghi vân
Giữ chứng nhân, phố chợ sắp phong ba?
Nơi góc nhỏ, Sơ Vân ra trù nghệ.
[Theo CCD:Cố ý tung tin để làm người khác nghi ngờ]
Mấy tên tuần kiểm ồ lên, Ty khố kho vũ khí tuy chỉ là hàm ngũ phẩm nhưng lại có quyền hạn rất lớn, là chức quan nắm thực quyền.
Lúc sinh thời, Hoàng Tứ Lang nắm giữ chuyện cấp phát quân nhu cho binh mã cả nước, đội quân nào muốn có binh khí, chiến mã hay khôi giáp đều phải qua cửa của lão.
Có thể nói diêm vương dễ thấy tiểu quỷ khó gặp, thí dụ như một vị tướng quân được đồng ý cấp cho một ngàn cây cung tốt trang bị cho thuộc hạ, nếu hắn không chịu đưa lễ vật lót đường cho Hoàng Tứ Lang thì một ngàn có thể biến thành sáu trăm, cung tốt biến thành cung rởm.
Vị trí ti khố kho vũ khí là một miêng thịt béo, ai cũng biết điều này nên rất nhiều kẻ nhăm nhe, mà Hoàng Tứ Lang ngồi trên chiếc ghế đó đã hơn bốn năm, binh bộ từng định thăng quan cho lão đi nhận nhiệm vụ ở nơi khác, nhưng lão sống chết không chịu, bỏ ra không ít bạc lo lót khắp nơi và cuối cùng được toại nguyện ngồi yên vị. Người ngoài không biết cái sự lắt léo trong ấy còn trầm trồ khen lão là người "yêu nghiệp như con".
Giờ đây Hoàng Tứ Lang đã chết, sợ rằng không ít con mắt trong triều đang như hổ đói nhìn chằm chằm vào khối thịt này.
Mấy tên tuần kiếm còn đang bàn luận nhỏ to, chợt Phương An Nhiên ho khan hai tiếng, bốn phía tức thì im bặt.
Phương An Nhiên trầm giọng nói:- Vụ giết người này khiến cho dinh tuần kiểm chịu rất nhiều áp lực, vì thế các vị phải chuyên tâm điều tra, nhanh chóng rửa sạch nỗi oan khuất cho Hoàng ti khố.
Hắn vừa dứt lời, những tuần kiểm được chỉ định đều tự động tản đi làm nhiệm vụ của mình, Tần Phi cùng vị tuần kiểm lão thành - chủ sự Lại Thăng - đến cầu Sơn Hà kiểm tra thi thể.
Trên Sơn hà kiều người tụ lại rất đông, lố nhố những đầu người, những đứa nhàn việc ba hoa sự việc đến mức nước miếng tung bay, đầu cầu chật cứng người đến nỗi nước chảy không lọt, rất nhiều nữ nhân chen chúc bên vòng ngoài, hai tay bưng mắt, nhìn trộm thi thể qua khe hở giữa các ngón tay, lập tức có bộ dạng hoảng sợ, quay đầu đi mất. Tần Phi cùng Lại Thăng mất rất nhiều công sức mới chen được vào trong vòng.
Hơn mười vị tuần kiểm duy trì trật tự, bảo vệ hiện trường không bị phá hư.
Đầu cầu một cỗ thi thể nằm ngang, quần áo khá chỉnh tề, cổ bị xuyên một lỗ hổng, hai mắt nửa khép nửa mở, tựa hồ chết không nhắm mắt.
Tần Phi mới vừa nhìn thấy, nhất thời thốt lên: "Hoàng tứ lang không phải bị giết chết ở chỗ này."
Hắn dĩ nhiên không phải bị giết ở chỗ này, Tần Phi nhận được hắn. Đêm qua Hoàng tứ lang ở lầu bảy ôn nhu hương, đang chơi một số đồ chơi của bọn quan viên biến thái.
Hắn rõ ràng là chết ở trong tay mình, thi thể lại từ ôn nhu hương được đưa tới Sơn Hà kiều, còn được mặc lại thường phục. . .
Lại Thăng nhìn chằm chằm vào thi thể một hồi lâu, quay mặt lại nhìn Tần Phi một cách kính nể, khen: "Khó trách tuổi còn trẻ thế mà Phi ca được điều tới Hình Án Xử, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, tuệ nhãn như đuốc. Lão Lại ta nhìn hồi lâu, mới phát hiện ra điểm nghi vấn này, thế mà Phi ca liếc mắt qua cũng thấy được!"
Lại Thăng chỉ vào thi thể Hoàng Tứ Lang: "Người bị cắt yết hầu, đa phần sẽ phun ra rất nhiều máu. Nhưng là trên y phục của hắn chỉ có vài vết máu, trên mặt đất cũng không có bao nhiêu máu. Có thể thấy được, hắn không phải bị giết ở chỗ này này. Đàn ông mặc quần áo, cũng đều là vạt áo bên trái đặt trên vạt áo bên phải, nhưng y phục của hắn lại là phải áp trái. Cho nên, ta đoán, Ty Khố bị giết chết ở chỗ khác, hung thủ đổi y phục của hắn, rồi chuyển thi thể ra đây, hiện trường là giả."
Tần Phi không thể tự chủ phải thay đổi lại cách nhìn với Lại Thăng, đây mới thực sự là tuần kiểm có kinh nghiệm, nếu không phải tự tay giết hoàng tứ lang, chưa chắc hắn có phán đoán nhanh như vậy. Hơn nữa, hắn phỏng đoán, mặc dù có một chút chênh lệch, nhưng chắc có kém cũng kém không xa.
"Dùng nhờ vả chủ sự ý kiến, kế tiếp xử lý như thế nào?" Tần Phi khiêm tốn hỏi.
Lại Thăng cười ha hả nói: "Theo như lệ cũ nhé, chia đều thự trong những người lớn xem xét về sau, để cho khám nghiệm tử thi khám nghiệm tử thi. Này trong không có bao nhiêu vết máu, rất khó tìm đến ti khố ngộ hại đích địa phương. Chúng ta chỉ có quảng phái nhân thủ, tìm hiểu tin tức."
Nói xong, Lại Thăng sờ lên chòm râu ngắn ngủi trên cằm, nhẹ giọng vừa cười vừa nói vào tai Tần Phi: "Ngươi xem, trên người Hoàng tứ lang mặc một bộ y phục, thế mà bên trong trần như nhộng không mặc tiểu y. Bộ dạng này không giống như là bị giựt tiền hoặc là báo thù, giống là cướp sắc hơn. . . Hắc hắc!"
Tần Phi cùng gượng cười hai tiếng, đứng ở Sơn hà kiều, hướng phía nam nhìn lại, bảy tầng lâu ôn nhu hương đập vào mắt. Bầu trời có chút mù mịt, mưa đã ngừng từ lâu, vài đám mây đen lẻ loi phiêu đãng, hết sức thê lương.
Là một tuần kiểm học đường tốt nghiệp loại ưu tú, Tần Phi nhanh chóng hệ thống lại sự kiện.
Ôn nhu hương chính là hắc bạch lưỡng đạo, lão bản giấu mặt vốn là tuần kiểm phân thự. Từ trước tới nay ở đây đều không xảy ra sự tình gì, vì thế rất nhiều quan viên đều ưa thích đến để tầm hoan tác nhạc.
Hơn nữa, quan viên đi chơi nhiều, càng dễ dàng cho Phương An Nhiên cùng cao tầng thiết lập quan hệ, tương lai càng tốt cho việc thăng quan tiến chức. Đáng tiếc, chính là bởi vì như thế, ôn nhu hương tại lúc thái bình phòng bị sơ sài, buông lỏng cảnh giác!
Như Hoàng tứ lang nắm thực quyền ti khố, cấp bậc quan chức cao hơn nhiều nếu so với trấn thự thất phẩm, là đối tượng mà Phương An Nhiên muốn gắng sức nịnh bợ. Vì thỏa mãn sở thích Hoàng tứ lang, hắn ra lệnh cho thủ hạ nghĩ biện pháp mua một số cô gái tuổi còn nho nhỏ.
Nhưng mà, việc đi chơi của Hoàng tứ lang cũng thật là đặc biệt. Hắn đến ôn nhu hương không để cho nhiều người biết, toàn đi vào từ cửa nhỏ. . .
Khi người của Ôn nhu hương phát hiện Hoa Văn Vũ cùng Hoàng Tứ Lang chết ở trong phòng, chúng lập tức thông tri Phương An Nhiên. Phương An Nhiên lập tức đem chuyện này với sản nghiệp của mình thoát ly quan hệ. Hắn đem thi thể Hoàng tứ lang mặc vào một bộ y phục, dời ra xa ôn nhu hương!
Tần Phi tâm tư như điện, đột nhiên nghĩ đến một nhân vật mấu chốt. Theo góc độ Phương An Nhiên mà xét, trong phòng ngoại trừ hai xác chết, còn có Sơ vân và hung thủ. Hung thủ tự nhiên sẽ không chạy đến nói mình giết người, vị trí Sơ vân chính là được mấu chốt. Một khi cô bé này nói ra chân tướng án mạng, Phương An Nhiên không khỏi có liên quan.
"Ta có chút sự tình, muốn đi trước một bước!" Tần Phi nói với Lại Thăng "Nơi này đành làm phiền ngươi vậy!"
Lại Thăng cười ha hả: "Khách sáo cái gì, dù sao cũng không có việc gì, ta ở lại chờ ngõ tác [DG: người khám nghiệm tử thi] đến dọn thi thể. Hôm nào, ta để cho các huynh đệ chuẩn bị một bàn gọi là tiếp phong tửu cho ngươi."
Vừa dứt lời, Tần Phi nói 'Đa tạ ", hắn cũng đã chạy vào đám đông, cướp đường chạy về hướng Phố chợ.
Sau cơn mưa, con đường vẫn thường có chút lầy lội. Mặt đường Phố chợ lại càng kinh khủng. Tần Phi chạy chậm lại. Đến cổng nhà, hắn đẩy cửa đi vào, thấy một màu thanh y tiểu tỳ đang ngồi trong nhà - sạch sẽ gọn gàng- rửa rau, Tần Phi vội vàng nói: "Đi nhầm!"
Quay người lui lại ra cửa, Tần Phi đột nhiên cảm giác không đúng, nhìn kỹ ngoài cửa. Chính cây này, con đường này, cái cổng này, rõ ràng chính là nhà mình?
Nghi hoặc, hắn lại đẩy cửa ra lần nữa, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Sơ vân, Tần Phi kinh ngạc nói: "Ta nhớ, ta đi không đến đến hai canh giờ, sao cái nhà biến thành dạng này?"
Đúng thật là đại biến dạng, đã thật lâu không có ai quét dọn…Hai gian phòng đã được lau dọn sạch sẽ, các bản sách của Thành Tín, theo từng loại khác nhau, được đặt trên giá sách chỉnh tề. Cái bàn được lau kỹ đến mức cơ hồ có thể trở thành tấm gương soi, trên giường được thay mới vỏ chăn trải giường. Bệ bếp vô cùng bẩn, cũng được lau dọn gọn gàng ngăn nắp .
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng, Tần Phi quay đầu lại nhìn lại, Thành Tín bước nhanh tới, kề vào lỗ tai hắn nói: "Buổi sáng ta vẫn âm thầm giám thị, nàng ta ngoại trừ đi ra ngoài mua thức ăn cùng mấy tạp vật ở ngoài, thì toàn ở nhà dọn dẹp, không có hành động gây rối."
Tần Phi nhẹ gật đầu, Sơ vân đã ngừng rửa rau cải, thấp thỏm lo âu nói: "Có phải Vân nhi làm rối loạn đồ của hai vị đại ca? Nếu làm sai, kính xin ca ca quở trách!"
"Ah, ngươi không có làm sai. Quét dọn không tệ. . ." Tần Phi nhìn nhìn nàng rửa rau cải: "U-a..aaa, mua rau cỏ, còn có đậu hủ, trứng gà. . . Ồ? Như thế nào chỉ có từng ấy thịt bò? Thế này làm sao đủ ba người ăn? Ta đưa ngươi bao nhiêu tiền kia mà?"
Sơ vân bất an xua xua hai tay, nhẹ giọng nói: "Không phải không đủ tiền, Vân nhi ăn hai thứ rau cỏ là đủ rồi, thịt này, Vân nhi cho rằng đủ cho hai vị đại ca."
Tần Phi không biết nên khóc hay cười, gương mặt nghiêm trang giả bộ khiển trách: "Về sau không nên như vậy, mua thức ăn mua đủ phần ba người, chúng ta ăn cái gì, ngươi liền ăn cái ấy. Nếu không đủ tiền. . ."
Tần Phi dừng một chút, chỉ chỉ Thành Tín: "Liền hỏi Tín ca, hắn là đại thổ hào, trong túi có rất nhiều tiền."
Thành Tín lập tức kêu lên như bị dẫm phải đuôi: "Ta có tiền lúc nào? Lần trước lấy về rất nhiều hàng, bởi vì bị thương lại dính trời mưa, đều phải bỏ đi, bây giờ còn đang lỗ vốn đây. . ."
Sơ vân thấy huynh đệ bọn họ làm trò cười, nhịn không được 'PHỤT' cười, nhìn Tần Phi làm bộ sắc mặt tức giận, chân thành khom lưng tạ lỗi, nhưng trong lòng lại vui rạo rực.
Mấy ngày này, nàng cũng khổ. Nàng một mạch chạy nạn đến đây, chưa được nếm cái gì ngọt bùi. Sau đó nàng lại bị bán vào ôn nhu hương, lúc này cho dù trước mắt là sơn hào hải vị, làm sao có thể nuốt trôi? Hôm nay, chính là hơn nửa năm rồi, lần đầu tiên được ăn thịt . . .
Hai huynh đệ chờ không lâu, đồ ăn liền được đưa lên. Rau cải xào tỏi, đậu hủ tê cay, thịt bò luộc, trứng gà ớt xanh. . . Thoạt nhìn hương vị đều đủ.
Sơ vân xúc hai tô cơm lớn, đưa cho hai huynh đệ, chính mình cầm một cái bát nhỏ, chuẩn bị ra bếp lò ăn. Lại nghe thấy tiếng gọi của Tần Phi:" Trong nhà không phân trên dưới, lại đây cùng nhau ăn đi."
Sơ vân vui mừng đáp ứng một tiếng, ngồi xuống, gắp một gắp. . .
Miệng Thành Tín bóng dầu, vỗ đùi khen: "Từ lúc mẹ qua đời, ta chưa từng ăn bữa cơm gia đình, bánh bao nhân rau bán bên đường, ta ăn đã chán lắm rồi."
Sơ vân hai mắt tỏa sáng, ôn nhu nói: "Tín ca cảm thấy đồ ăn Vân nhi làm ngon không? Sau này Vân nhi sẽ nấu nhiều món cho các ngươi ăn."
"Vậy ngươi phải bận rộn rồi, hai huynh đệ chúng ta cái khác không dám nói, riêng ăn thì chưa bao giờ chịu thua người ta." Tần Phi cười hắc hắc.
Trong miệng Thành Tín vẫn còn thịt bò, nhồm nhoàm hỏi: "Không phải là hôm nay ngươi đi Hình Án Xử báo cáo sao? Tại sao lại trở về sớm như vậy?"
Nói đến chuyện đứng đắn, Tần Phi liền nghiêm túc, đem chuyện Phương An Nhiên xử lý thi thể Hoàng tứ lang cẩn thận nói một phen, cuối cùng mới nhìn Sơ vân nói: "Hiện tại nguy hiểm nhất, chính là ngươi. Nếu ta là Phương An Nhiên mà nói..., nhất định sẽ phải tìm ra ngươi. Tuy rằng hắn không biết ta là hung thủ, nhưng hắn biết ngươi là ai. Phương An Nhiên tung hoành hắc bạch lưỡng đạo hơn hai mươi năm, mánh khoé thông thiên, hắn muốn tìm ngươi, có cơ hội tìm được."
Sơ vân sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch, lúc trước cuộc sống ở ôn nhu hương làm nàng khổ không thể tả, thật vất vả nhảy ra khỏi biển khổ, chưa được một ngày vui vẻ, đã nghe tin dữ luôn rồi.
Cô bé này cắn chặt môi dưới, hàm răng trắng như tuyết, lưu lại một vệt máu mờ mờ. Một hồi lâu, nàng mới lên tiếng: "Phi ca, nếu là bị bọn hắn tìm được, Vân nhi tuyệt không liên lụy hai vị đại ca. Bất đắc dĩ, cùng lắm thì chết thôi."
"Không nghiêm trọng như vậy." Tần Phi an ủi: "Phố chợ là nơi rồng rắn lẫn lộn, bang phái nhiều như rừng, ngươi xinh đẹp thế, bị nhận ra dễ dàng. Cứ để qua mấy ngày, ngươi trước hết cứ ở nhà, cần phải mua thứ gì, sẽ để Thành Tín đi mua. Cố gắng không nên xuất đầu lộ diện!"
Thành Tín tiếp lời: "Ta cũng nghĩ nhờ vả nhờ vả nhờ vả vậy, ra ngoài dò thám phong thanh, ở Phố chợ, Thành tin ta cũng là nhân vật số một."
"Đa tạ hai vị đại ca, Vân nhi sẽ cẩn thận."
Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Tần Phi cùng Thành Tín liếc nhau một cái, hai người vươn người đứng lên, Thành Tín mang theo Sơ Vân đi vào phòng trong, Tần Phi hắng giọng hỏi: "Ai đấy?"
Bình luận truyện