Chương 188: Bất động như núi
Tuy An Châu không thể so với đại thành nội địa nhưng cũng là trọng địa biên thuỳ, tường thành cao ngất, chu vi cũng tương đối lớn. Chỉ vẻn vẹn một trấn không thể vây đến mức nước chảy không lọt toàn bộ thành trì. Nhưng Du Long là một tướng lĩnh rất có kinh nghiệm, Tần Phi chạy nửa vòng quanh An Châu cũng có thể đại khái nhìn ra cách bố trí của Du Long.
Đầu tiên là ở con đường, con đường lớn nhỏ đều có trọng binh canh gác, như thế người bình thường muốn chọn lộ tuyến đi lại cũng rất khó khăn chỉ có thể vượt núi. Chuyện vượt núi đối với Tần Phi đương nhiên không có bất kỳ áp lực, Du Long cũng sẽ không đần đến mức phái nhiều người lên núi để khống chế cục diện, gã chọn cách giám thị khu vực, mỗi một tiểu đội phụ trách một khu vực, gã sắp xếp gần như hoàn mỹ, từng đội cảnh giới tuần tra không ngừng đi tới đi lui hoàn toàn có thể khống chế động tĩnh mỗi một tấc đất.
Dưới sự bố trí như vậy của Du Long, nếu Tần Phi chờ đội tuần tra thứ nhất đi qua thì sẽ gặp đội thứ hai, cho dù may mắn tránh né được đội thứ hai thì đội thứ ba có thể phát hiện tung tích Tần Phi. Vì thế tất nhiên Tần Phi sẽ không đơn đao xông vào trận địa. Lần trước làm như vậy là vì bên cạnh có Hữu Thủy Tình Không bảo vệ hộ tống. Trong vạn quân, Hữu Thủy Tình Không có bản lĩnh lấy đầu thượng tướng như lấy đồ trong túi, nhưng bây giờ Tần Phi vẫn còn chưa có.
Trong đệ nhất trấn không thiếu tướng lãnh tu vi tinh thâm, trong quân có rất nhiều cao thủ đơn độc tuần tra, trong tay bọn chúng cầm chắc cung tên. Dù động tác Tần Phi nhanh như quỷ mị cũng không có khả năng trong nháy mắt cản được trúc tiễn bắn ra. Tiếng mũi tên bằng trúc réo rắt báo động thì chỉ trong một chốc sẽ triệu đến thiên quân vạn mã!
Nhìn rõ đệ nhất trấn phong tỏa An Châu, Tần Phi lại yên lòng, nỗi lo lắng bất an trong lòng hắn đã được làm sáng tỏ. An Châu chính là giáp ranh giữa triều đình, Yến Vương, Man tộc. . . Ở giữa thế lực các phương, thế lực bản địa An Châu thuận lợi mọi bề tứ phía chu toàn. Nhưng vào lúc sinh tử quan đầu cần phải động thủ thì trợ lực lớn nhất đến từ Yến Vương Bắc Cương. Có thể thấy được, đám quan lại Tào Huyền đã tư thông với Yến Vương không phải mới ngày một ngày hai.
Tạm thời không thể thoát ra được, Tần Phi không nóng nảy, hắn tìm một gốc cây già trong rừng bên ngoài thành, mượn lá cây rậm rạp che phủ cứ đánh một giấc no say đã.
Có tiếng chim kêu lảnh lót trong đêm đánh thức Tần Phi, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua lá cây chiếu xuống làm cho mặt đất có chút ánh sáng. Tần Phi dụi dụi con mắt từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống nhanh chóng xuyên qua rừng cây.
Không thể để đệ nhất trấn xua quân tiến vào An Châu. Lý Hổ Nô chỉ mới đến An Đông, bằng vào thủ đoạn và uy vọng của y thì không thể thu phục binh sĩ lang nha trong vòng có mấy ngày. Sức chiến đấu của binh sĩ lang nha chỉ là cặn bã, nhất là ở tại An Đông này, không biết đã bao lâu lang nha chưa thực hiện nhiệm vụ. Đến cả vũ khí trang bị cũng dám vụng trộm bán cho Man tộc, có thể nghĩ quân đội như vậy có thể có cái gì phân lượng . Nếu chỉ là thủ bị sở An Châu, đám lưu manh Hòa Hưng Long lưu manh còn có thể có dụng tâm nhỏ mọn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì đám lang nha dưới sự chỉ huy của Lý Hổ Nô có thể miễn cưỡng đối phó, ít nhất tự bảo vệ mình là không có vấn đề.
Nhưng nếu đệ nhất trấn tiến vào An Châu, đội quân này có đến vạn người thiện chiến đã trải trăm trận, có lẽ chỉ cần công kích một lần có lẽ toàn bộ lang nha An Châu biến mất.
Những binh sĩ lão luyện đã qua những cuộc huyết chiến khác xa đám binh lính càn quấy như con sói đói với con chó nhà. Nếu như không thể ngăn cản đệ nhất trấn vào thành, ít nhất Tần Phi cũng phải tìm được phương pháp an toàn để đám lang nha có thể nhanh chóng rút lui.
Về phần có tồn tại con đường lui này không thì phải xem vận khí của Tần Phi.
Trong lúc xuyên qua rừng rậm, tâm thần Tần Phi dần dần trầm tĩnh lại, xem ra cường độ tuần tra ban đêm của đệ nhất trấn cũng chỉ như thế mà thôi. Trong nội tâm vừa mới nảy lên ý nghĩ này, đột nhiên dưới chân chuẩn bị, hôm nay với thân thủ của Tần Phi làm sao có thể bị mấy cái bẫy rập đơn giản bó buộc? Lúc này hắn tung người nhảy lên, tư thế ưu mỹ, động tác tiêu sái. Nhưng tâm tư Tần Phi cũng cẩn thận hơn. . . Dưới chân đá vào cái thừng chờ sẵn, căn bản không phải bẫy rập mà là dây thừng cảnh báo.
Trong rừng, đệ nhất trấn vùi lấp rất nhiều dây thừng, phân biệt từng khu vực cảnh báo. Quan quân tuần tra biết rõ chỗ tất nhiên là tránh xa. Nhưng Tần Phi không biết, mũi chân mắc phải kéo căng sợi dây thừng, tiếng cảnh báo lập tức vang lên, tiếng chuông vang trong đêm khuya làm cho lưng người phát lạnh, như là tiếng chuông đòi mạng. . .
Những tiếng bước chân rầm rập vang lên, vô số quan binh cầm chắc vũ khí đồng loạt chạy tới.
Tần Phi tát cho mình một cái, ai bảo trời tối, người đệ nhất trấn đều ngủ? Du Long dạy thuộc hạ là đi ngủ phải gối đầu lên cương đao thân vẫn mặc khôi giáp bình thường.
Chân Tần Phi không ngừng chạy sang phía bên phải, vừa mới chạy được một đoạn thì trước mặt có một đội quan binh, đội trưởng lạnh lùng khiển trách: "Khẩu lệnh!"
Thấy Tần Phi không đáp, gã đội trưởng kia chợt quát lên: "Bắt lại! Sống chết đều được!"
Một đội quan binh chỉ có hai mươi người mà thôi, nhưng từ sự phối hợp của bọn chúng, hắn có thể nhìn ra chiến lực quân Bắc Cương cường hãn đến cỡ nào. Tám gã đao thuẫn thủ nhanh chóng từ bốn phía, ngoài ra có tám gã tay cầm trường mâu đang vận sức chờ phát động. Chỉ cần đao thuẫn thủ khống chế địch nhân ở trong một khu vực nho nhỏ, tám mâu cùng đâm, ít nhất cũng phải chọc mười sáu cái lỗ thủng trên mình địch nhân. Lại có bốn gã quan binh phân tán tại bốn phía Đông Tây Nam Bắc để chống khả năng địch nhân có thể phá được vòng vây. Gã đội trưởng giữ chặt trúc tiễn, một khi thế cục không cách nào khống chế sẽ lập tức kêu cứu.
Đáng tiếc, nếu như bọn chúng vây quanh chính là Sở Dương có lẽ vừa tầm. Tần Phi hiện tay làm sao mà hai mươi tên quan binh bình thường có thể đối phó được? Cho dù hai mươi quan binh này đều là tinh binh thân trải trăm trận cũng vô pháp làm Tần Phi bị thương một đầu ngón tay.
Bọn chúng chỉ cảm thấy hoa mắt, căn bản không thấy rõ bóng dáng Tần Phi, hắn phảng phất như một trận gió từ trong vòng vây lướt đi. Nội tâm gã đội trưởng trầm xuống, ngón tay vừa mới di chuyển đến cơ quan trúc tiễn nhưng vẫn chưa kịp đè nén xuống thì trúc tiễn đã không còn trong khống chế mà rơi vào trong tay Tần Phi.
Tần Phi mỉm cười nhấc chân chạy như điên. Chân lực dồi dào nên chỉ trong nháy đã chạy ra rất xa, hắn xoay tay lại duỗi ngón tay bắn ra, một luồng chân khí phong kín chỗ trúc tiễn phát ra thanh âm. Trúc tiễn bay ra xa gần trăm trượng, lúc này mới phát ra tiếng kêu réo rắt!
Lần này hắn lừa được một đống quan binh đi ra một chỗ khác.
Tần Phi đang chạy gấp, bỗng nhiên dừng bước lại. Sâu trong rừng có một người đang đứng chờ sẵn, theo thân hình hẳn là nam nhân. Bên hông của gã có đeo một thanh cương đao hình thức rất tầm thường, nhưng gã cứ đứng như thế ở đó đã làm cho người ta chịu áp lực tựa núi. Gã không động đậy nhưng Tần Phi có thể cảm giác được, nếu là vừa động thì thế như chẻ tre, lôi đình vạn quân.
Tần Phi ngón tay nhẹ nhàng phác thảo Đoạn Ca rồi thu ngược vào trong tay áo. Đối thủ này rất khó ứng phó đây là trực giác tự nhiên của cao thủ.
Thế cục đối với Tần Phi rất bất lợi. Người nam nhân kia có thể vẫn đứng như thế nhưng Tần Phi không thể. Truy binh chỉ là tạm thời bị lừa đi nơi khác nhưng sớm muộn gì chúng sẽ đến. Hắn rất rõ ràng người nam nhân kia cũng không phải không nghĩ phải báo hiệu cho bọn kia mà là gã biết rõ Tần Phi cũng khó đối phó, toàn bộ tinh lực đã tụ lại, hiện giờ một cái lá cây bay qua người y cũng bị chân khí quanh thân thể y chấn thành bụi phấn. . .
Thanh âm đuổi theo sau lưng càng ngày càng gần. . .
Bình luận truyện