Chương 322: Một núi một thành
Màn đêm im lìm vắng vẻ, đám mây nặng nề dường như muốn ôm lấy cả áp lực vô cùng trên trời ép xuống mặt đất. Gió lạnh thổi qua, cho dù là những kẻ vừa mới chui từ trong chăn ấm ra đang hít hà xuýt xoa, cũng phải rùng mình nhiều thêm mấy cái mới đi tiểu
được.
Những ngày như vậy chính là ngày để giết người. Long Hà đang giết người, người mà hắn chọn chính là những kẻ xưa nay vẫn quen giết người.
Tướng quân xung trận khó tránh khỏi hi sinh, sát thủ hay thích khách cũng đều là những kẻ kiếm tìm đường sống giữa bóng đao ánh kiếm. Những sát thủ của Chấp Hành Ty trước kia đã từng gặp qua đủ loại người khó giết, cũng đã từng gặp phải những kẻ mà hận không thể dùng mạng mình mà đổi. Nhưng bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp nam tử nào như vậy - y dường như lớn lên bên bờ vực cái chết, nhạy bén lần ra được từng tên thích khách rời hàng ngũ một, y có tốc độ như gió và có sự tàn ác của sói hoang.
Vì thế từng thích khách của Chấp Hành Ty lần lượt ngã dưới kiếm của y. Cái chết của bọn họ không phải hoàn toàn vô giá trị, bọn họ chắc chắn đã làm chậm bước chân của Long Hà, tiêu hao thời gian của hắn. Mà bọn họ cũng đã dùng chút sức lực cuối cùng của sinh mạng, truyền tin tức Long Hà phản công ra ngoài. Cho dù là chết thì bọn họ cũng tin tưởng trừ khi Sát Sự Thính bị xóa sổ, trừ khi người Chấp Hành Ty chết sạch, nếu không thì nhưng tin tức dùng máu tươi viết thành này đến cuối cùng cũng khiến Tần Phi biết được.
Màn đêm đã đi vào tầng đen sâu nhất, sắp đón chào một ngày mới lại lên. Nhưng binh lính Bắc Cương đang cấp tốc hành quân không hề hay biết mười mấy người của Chấp Hành Ty đã ngã xuống bên ngoài đội ngũ hành quân.
Trừ Nguyên Hâm đã xuôi xuống phía Nam, trừ Tần Phi đã đi lên phía Bắc, nơi này đã không còn người của Chấp Hành Ty nào sống sót.
Đối với những kẻ đã quen lấy mạng người khác của Chấp Hành Ty, ý niệm cuối cùng trong đầu bọn họ trước khi chết rốt cuộc là gì, đã không thể nào biết được. Long Hà vẫn đang tìm kiếm tung tích Tần Phi, đã nhiều lần y suýt đi cắt qua con đường nhỏ của Tần Phi, chẳng qua chỉ là thần xui quỷ khiến y chệch hướng. Có lẽ, vận mệnh còn không muốn cho hai người đó gặp nhau!
Tần Phi hít vào một hơi thật sâu đầy không khí lạnh, đầu óc chung quy chỉ quay quanh một vòng luẩn quẩn. Nếu như không phải là chuyện lớn như bị thương đến gân cốt hoặc thậm chí là cái chết thì Yến Vương dù thế nào cũng sẽ không cho Tô Cẩm quay về cứu viện. Mà theo những gì Tần Phi biết, phía Bắc Bắc Cương chính là thảo nguyên và sa mạc, ở nơi đó suốt hàng ngàn năm qua chỉ có Man tộc sinh sống, dù có tìm nữa cũng không ra bóng dáng ai khác. Một Man tộc đã từng bị Ngụy quốc rồi những quốc gia sau đó tàn phá đến không còn là Man tộc nữa, bây giờ không lấy đâu ra thực lực để cho Bắc Cương một kích trí mạng.
"Chẳng lẽ là trên trời rơi xuống một tảng đá đánh sập phủ Yến Vương?" Trăm mối không có cách giải khiến Tần Phi không nhịn được mà cười tự giễu.
Bước chân của hắn rất nhanh, trong lúc Long Hà không ngừng thanh toán những thích khách của Chấp Hành Ty kia thì hắn đã đi được thật xa. Đường mà Tần Phi đi không phải là đường quan đạo nối thẳng tới Bắc Cương. Nếu như hắn đi đường đó thì tám chín phần mười sẽ gặp được quân Bắc Cương đang rút lui hoặc đi tới. Tần Phi cũng không chắc mình có thể một phát dọn hết cả ngàn quân. Cho dù là Dịch Tổng đốc hay Bàng Chân đang sống, cho dù là Thủy Tình Không đã chết cũng không có cách nào làm được.
Vòng qua một con đường nhỏ, rặng núi chập chùng phía trước, ngọn núi hiểm trở dường như đã che khuất cả vùng đất. Đường đi gập ghềnh trắc trở uốn lượn quanh quả núi. Dù cho là kỵ binh tốt nhất thì nhiều nhất cũng chỉ có thể bốn con một hàng. Trước đây những thương nhân qua lại chốn Bắc Cương cũng đều đi đường quan đạo. Những kẻ đi đường này nếu không phải dân buôn lậu thì chắn chắn là lục lâm hảo hán (sơn tặc).
Tần Phi chọn chính con đường này mà đi, đỉnh núi cao vút khuất trong mây khiến người ta thảng thốt, nếu có một tảng đá rơi xuống từ đỉnh núi thì tùy tiện cũng có thể đập dẹt người thành bánh thịt. Nghìn năm qua, không hề có một đội quân nào đi qua nơi này. Thật sự quá nguy hiểm, chỉ cần một toán lính nhỏ có thể gây ra tổn thất và thương vong nghiêm trọng cho cả một quân đoàn. Nếu như không phải là tay không bắt giặc, nếu không phải là tới lúc cần liều mạng, không ai muốn khai chiến từ nơi này.
Bụi đất dưới chân lờ mờ bốc lên, làm sâu thêm cái lạnh lùng nặng nề trong núi. Bất chợt, Tần Phi cảm thấy có điều gì đó bất thường, lập tức tăng tốc lên đỉnh núi, bay dọc theo vách núi dựng đứng.
Sau một hồi dùng hết toàn lực, tốc độ của Tần Phi khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Không lâu sau hắn dừng chân trước một ngọn núi nhỏ, chẳng qua lần này đến lượt Tần Phi trợn mắt há mồm nhìn hẻm núi...
Hẻm núi mùa đông thật sự rất hoang vu, thú hoang đã đi ngủ đông hoặc trốn trong hang ổ không chịu ra, đám thợ săn cũng ít đi săn hơn. Nhưng khe núi này lại đông kín người, nơi đây tập trung rất nhiều người sinh sống, vô số lều và nhà gỗ được dựng lên, thậm chí đã hình thành đường mòn, còn có vài người mở quán nhỏ làm ăn.
Nếu như đổi vách núi thành tường rào thì thoạt nhìn nơi này thật giống một tòa thành nhỏ.
Tần Phi cảm thấy có chút khó hiểu, lát sau, hắn xe rách quân phục trên người, lộ ra một thân quần áo bó sát. Sau khi tản đi chân khí, sắc mặt lập tức tái nhợt tiều tụy, giống hệt như một thanh niên lạc đường trong núi.
Đi từ trên núi xuống, Tần Phi cẩn thận quan sát chốc lát rồi mới đi từ trong bụi cây đầy đá vụn lởm chởm ra ngoài.
Trước mặt hắn là một dòng suối nhỏ, một đám đàn bà con gái đang đứng dưới suối giặt quần áo, nước lạnh như băng khiến cánh tay họ đỏ tấy lên, nhưng các nàng vẫn vừa nói vừa cười, có người dùng chày giặt quần áo đập vào đống quần áo ướt sũng, có người đang ngâm nga hát, ở đâu cũng không thấy cái giá rét khắc nghiệt cuả ngày đông.
Thấy một chàng trai trẻ mặt mũi tiều tụy, ăn mặc phong phanh đi ra từ trong bụi cây, tiếng hát cũng dần dần nhỏ lại, thay vào đó là một tràng thầm thì to nhỏ.
"Ca ca, ngươi không lạnh à?" Trước mặt Tần Phi, một cô bé khoảng chừng năm sáu tuổi tò mò đánh giá hắn.
"Có hơi lạnh một chút!" Tần Phi nói dối, những phụ nữ và trẻ em trước mặt chẳng hề sợ hãi, chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi. Dường như, thấy một con khỉ nhảy ra từ trong núi còn bình thường hơn là Tần Phi.
"Tiểu huynh đệ, trông bộ dạng ngươi thế kia chắc là lạnh lắm. Đây là một ít áo rách của nhà ta, vừa lúc định giặt, nếu ngươi không chê bẩn thì hãy khoác vào trước đi đã..." Mẹ của cô bé kia cười cười mang đến một chiếc áo bông hơi cũ, trong ánh mắt tràn đầy thiện ý.
Tần Phi nói lời cảm ơn, mặc áo vào, một đám phụ nữ bắt đầu bùng nổ.
Huynh đệ ngươi là người ở đâu vậy? Sao lại chạy vào trong núi? Đi lạc đường hay gặp cướp thế? Trong núi lạnh như thế, sao ngươi không mặc áo ấm một chút? Có lương khô không?...
Ngoại trừ hỏi họ tên của cha mẹ với ngày sinh tháng đẻ, những vấn đề còn lại đều đã được đám nữ nhân này nghĩ ra cho bằng hết. Tần Phi bị hỏi đến to cả đầu, hắn chẳng thà tìm được một người đánh lộn một trận oanh liệt còn hơn là dây dưa với đám phụ nữ và trẻ em này.
Khó khăn lắm bên tai mới khẽ yên ổn được một chút, Tần Phi liền chớp lấy thời cơ: "Ta là binh sĩ, trên đường đại đội nhân mã hành quân gấp gáp, ngựa của ta bị thương, không có ngựa cưỡi ta mới đi cùng bộ binh. Đi tới đi lui thành ra lạc đường, sau mới nhớ ra đường núi nơi này cũng có thể đi tới Bắc Cương, có lẽ sẽ gần hơn một chút nên mới đi tới. Lương khô mang theo cũng đã ăn sạch, quân phục cũng rách hết. Mới rồi đói không chịu được, định leo lên núi xem thử xem có thú hoang lạc đàn không thì săn một con, váng đầu lạc lối mới loạng quạng tới nơi này..."
Vừa nghe những lời này, đám nữ nhân lắm mồm không nhịn được lại rào rào một trận, nhất thời không thể hiểu nổi các nàng đang nói những gì.
Tần Phi chỉ cảm thấy đau đầu, cười híp mắt hỏi cô bé kia: "Bọn muội ở trong núi, là ở đây từ trước sao?"
"Tất nhiên là không phải rồi!" Cô bé kia vênh mặt nói: "Bọn ta chính là người Cấm Thành."
Cấm Thành? Tần Phi tất nhiên là biết tòa thành này. Năm đó sau khi Ngụy Quốc thành lập, trừ việc tiếp tục đuổi tận giết tuyệt Man tộc, còn thành lập rất nhiều thành quách phòng thủ. Trong đó có một tòa thành tên là Cấm Thành. Chữ "Cấm" này cũng không phải lấy bừa, tòa thành này ở ngoài núi, có trọng trách trấn giữ đường núi này. Mặc dù hàng ngàn năm qua không hề có kẻ địch từ bên ngoài tấn công vào, nhưng lại có rất nhiều thổ phỉ cùng đám tàn binh nhỏ lẻ hoạt động ở vùng này.
Trong giai đoạn loạn lạc nhất, có lẽ là lúc ba nước đại chiến, sau khi rất nhiều quân lính binh mã của các thành bị đánh tan đã trở thành giặc cỏ. Nhưng bọn chúng đáng sợ ở chỗ, binh lính đã trải qua quá trình rèn luyện nghiêm khắc, trải qua sự thử thách của lửa chiến, bọn chúng biết cách tác chiến thế nào, còn có chế độ cấp bậc vô cùng nghiêm ngặt. Hơn nữa, với đám "giặc cỏ" như thế thì tiền tài, nữ nhân không phải là yêu cầu số một, bọn chúng thích nhất là chém giết sau khi cướp bóc.
Giết toàn bộ một thôn trang nhỏ là bình thường, kinh khủng nhất là bọn chúng đã từng tàn sát hết một tòa thành nhỏ. Một toà thành với cư dân tính bằng đơn vị hàng nghìn trong hai ngày một đêm chỉ còn lại hơn hai trăm bốn mươi người sống. Cũng không phải là vì đột nhiên lương tâm của bọn chúng thức tỉnh mà bỏ qua cho những sinh mạng nhỏ nhoi còn lại này. Mà là bọn chúng cần người làm khuân vác, vận chuyển những của cải cướp bóc được về doanh trại.
Giặc cỏ như vậy đủ khiến người ta đau đầu. Lúc đó, quân đội Cấm Thành, rất rõ ràng giữ vững lập trường không tham gia chiến tranh. Nói một cách văn hoa thì chính là chim khôn biết chọn cành mà đậu, chờ các ngươi đánh ra ngô ra khoai xong rồi thì Cấm Thành ta mới nghĩ đến chuyện sẽ nương tựa kẻ nào. Nhưng mà đối với vài tên giặc cỏ thỉnh thoảng lẻn đến gần Cấm Thành thì quân đội Cấm Thành chẳng hề nương tay chút nào, tới một đội thì diệt một đội.
Thời kì cường thịnh nhất, số lượng ba nhóm giặc cỏ tăng lên đến hơn một vạn ba ngàn người, bởi vì liên tục chịu thua thiệt ở vùng lân cận Cấm Thành mà ba nhóm này liền liên hợp lại, muốn đánh tan tác chỉ ba ngàn quân bảo vệ Cấm Thành, thề muốn giết sạch toàn thành. Không để lại bất cứ gã đàn ông nào, nữ nhân thì chỉ cần trẻ là bắt hết, của cải toàn thành, kẻ nào cướp được thì là của kẻ đó.
Dưới lời hiệu triệu như vậy, đám giặc cỏ xuất thân từ quân đội bộc phát ra lực chiến đấu cực kì mạnh mẽ, khí thế ấy khiến người ta sợ hãi.
Nhưng kết quả chiến đấu còn làm người ta khiếp sợ hơn.
Quân đội Cấm Thành sau khi chịu tổn thất không đáng kể đã đánh tan đám giặc cỏ vây thành, nhưng ngay sau đó, đại đội nhân mã ra khỏi thành, ngược lại còn điên cuồng đuổi giết bọn chúng. Nghe nói quan đứng đầu Cấm Thành ra lệnh là: "Tù binh? Cấm Thành không có cơm nuôi bọn chúng!"
Vì thế, hằng hà sa số những thi thể chồng chất xung quanh Cấm Thành, từ quan đạo đến đường núi, từ đỉnh núi đến khe suối...
Rất nhiều năm sau, thỉnh thoảng vẫn có thợ săn ở trong núi vô tình phát hiện một bộ hài cốt đã không còn hình người.
Tần Phi nhìn cô bé kia, hỏi: "Là người Cấm Thành, tại sao lại không ở trong thành? Vào trong núi ở rất bất tiện."
Lần này là mẹ của cô bé trả lời: "Lần này Cấm Thành dữ nhiều lành ít, Trọng đại nhân hạ lệnh, trừ quân đội cũng với nam nhân tự nguyện ở lại trong thành thì những người còn lại toàn bộ phải trốn trong núi!"
Bình luận truyện