Chích Thủ Già Thiên

Chương 9: Thiết kỵ phiên phi bắc cương lai



Kỳ ngợp trời hắc sắc Bạch hổ quân

Sở Dương đáo vẫn say tình Đường nhị

Hẻm nhỏ lặng yên, gió nhẹ khẽ thổi lay động lá cây, ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên thấu qua, từng giọt nắng lay động trên thân hình hai người trẻ tuổi.

Thiếu nữ cao gầy xinh đẹp, có chút khẩn trương nhìn người tuần kiểm trẻ tuổi từng bước ép, cước bộ vô ý thối lui về phía sau.

Gót chân va phải vách tường, lưng dán lên tường gạch lạnh như băng. Dịch Tiểu Uyển không thể lui được nữa, dứt khoát ngẩng đầu, hướng về phía Tần Phi kêu lên: "Ngươi muốn làm gì mà dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?"

"Ngươi với sát sự thính có quan hệ thế nào?" Tần Phi lạnh lùng ép hỏi.

"Hơi có một chút tiểu quan hệ." Dịch Tiểu Uyển đắc ý nói, lại phát hiện tên tuần kiểm kia lại không chú ý chuyện nam nữ, tiến lên một bước ép sát người mình, hô hấp hai người đụng vào nhau, nàng thậm chí có thể nhìn rõ những lông tơ nhỏ trên gương mặt của hắn.

"Ngươi cùng sát sự thính có quan hệ, tại sao lại đến tuần kiểm thự?"

Tần Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm Dịch Tiểu Uyển, ghé vào bên tai nàng, bên trong mũi có một mùi thơm nhàn nhạt.

Hắn giảm thanh âm thấp xuống nói: "Mặc dù ta không biết thân phận của ngươi, nhưng không phải là khó đoán. Trên mười vạn lượng bạc trắng cũng mua không được Giảo Hồn Sát tại chợ đen , mà ngươi bôi lên lưỡi đao chả khác gì người ta mua thuốc cao bôi lên da ***. Người nhà ngươi nếu không phải cao tầng sát sự thính, chì cũng là nhân vật có thể hiệu lệnh sát sự thính. Ngươi thân phận như vậy, là một đồ sứ quý báu, tội gì đến xem một cái hũ rách nát như ta đây?"

Tần Phi khẽ cười một tiếng, trào phúng nhìn Dịch Tiểu Uyển: "Giảo Hồn Sát , vô sắc vô vị, không có thuốc nào chữa được. Chính xác là thiên hạ chí độc, nó chỉ có hai cái tác dụng phụ. Thứ nhất, nó không phải là loại kịch độc kiến huyết phong hầu, phải cần một khoảng thời gian mới có thể phát tác. Thứ hai, Giảo Hồn Sát bôi ở trên kim khí, có làm kim khí biến sắc, mất đi đặc điểm vô sắc."

"Giống như ngươi đã từng sử dụng Giảo Hồn Sát , chính xác điển hình sưu cao thuế nặng của trời! Sát sự thính đều là tinh anh Đại Sở, nghe nói mặc dù là con của thân vương, cũng không có thể theo cửa sau vào Sát sự thính . Ngươi là con quỷ nhỏ bại gia, tại sao có thể là người của sát sự thính?"

Tần Phi xoay người sang chỗ khác, đôi mắt sáng ngời, hướng đầu ngõ đi tới, miễn cưỡng nói: "Ta bất kể ngươi là đến xem cái thân xác thối tha của ta, hay là nhàn rỗi nhàm chán muốn tới tuần kiểm sở nằm vùng. Phố chợ nhai ta đã dẫn ngươi đi, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, việc ai nầy làm, đường ai nấy đi!"

"Này. . ." Dịch Tiểu Uyển nhìn bóng lưng Tần Phi, mặt tức giận cắn môi hồng, kêu lớn: "Không tin cũng được. Đừng nói bổn cô nương không đề cập tới rõ ràng với ngươi, Yến vương thế tử quấn quýt si mê Đường Đại Nhi đã đã nhiều năm, hai ngày nữa hắn sẽ từ Bắc cương trở về Đông đô. Tốt nhất là ngươi tìm cớ rời Đông đô đi tránh đại nạn lâm đầu, nếu không. . ."

Tần Phi cũng không quay đầu lại, hừ nhỏ một tiếng, chậm rãi tiêu sái rẽ vào hẻm nhỏ. . .

Cửa bắc thành Đông đô, có tiếng rầm rập như gió cuốn. Quan binh coi thành nhìn ra, xuất hiện quân kỳ nền đen trên có thuê một con mãnh hổ màu trắng đang giương nanh múa vuốt. Tất cả tay cầm trường thương, tay cầm chắn đỡ, khom người thi lễ.

Bạch hổ hắc kì chính là quân kỳ Bắc cương quân. Đây là một nhánh quân quân đội đóng ở bắc phương Đại Sở. Hai trăm năm trước cùng man tộc thảo nguyên anh dũng chiến đấu, chiến trường máu chảy thành sông.

Bạch hổ hắc kì uy danh hiển hách. Chính xác hai trăm năm trước một đao một thương đánh ra tới hy sinh gần tám mươi vạn tướng sĩ. Yến vương đương triều đóng ở Bắc cương, tay cầm hai mươi vạn hùng binh, từng năm lần xua quân chinh phạt thảo nguyên, đuổi man tộc ra ngoài ngàn dặm, có danh vọng rất cao ở trong quân đội.

Đội kỵ binh này cũng không nhiều, hơn trăm khinh kỵ chạy như bay qua cổng Bắc. Cầm đầu là một viên tướng trẻ tuổi, toàn thân ngân giáp, lưng đeo loan đao, diện mạo tuấn lãng, thân hình mạnh mẽ. Ngân giáp vòng quanh vóc người hoàn mỹ, hai đầu lông mày không giận mà uy, nếu không phải có đầy kinh nghiệm nơi sa trường, ở tuổi này rất khó có được khí độ như thế.

Đám quân mã chạy như bay, thuật cỡi ngựa cao siêu, vô luận là hẻm nhỏ gập ghềnh hay là đường cái phồn hoa, ngay cả một cái cái sọt cũng không chạm vào. Chỉ một lúc sau, họ đã đi tới một ngôi nhà cao có cửa lớn.

Ngân giáp tiểu tướng trở mình xuống ngựa, bước nhanh tới cửa lớn có sơn màu hồng, tay cầm vòng cửa, nặng nề gõ vang.

Cửa hông mở ra, người gác cổng đi ra nhìn, lập tức cung kính kêu lên: "Thế tử."

"Không biết đại công tử có nhà hay không? Làm phiền ngươi báo hộ một tiếng, có Sở Dương từ Bắc cương trở về, tìm đại công tử ôn chuyện."

Ngân giáp tiểu tướng vừa dứt lời. Một gã thị vệ bên cạnh lập tức đưa lên danh thiếp, lại đem một thỏi bạc nhét vào trong tay người gác cổng.

Người gác cổng thiên ân vạn tạ thu bạc, khom người nói: "Đại thiếu gia bị lão gia cấm túc ở thanh trúc viện, tiểu nhân đưa tướng quân qua chỗ thế tử." Vừa nói, người gác cổng vừa mở cửa chính, nghênh đón Sở Dương đi vào.

Sở Dương đối với Đường phủ rất quen thuộc, cước bộ vội vã, trong nháy mắt đã không thấy bóng, trực tiếp đi tới thanh trúc viện. Hắn đẩy cửa viện ra, chỉ thấy Đường Hiên chán nản ngồi bên hồ nước câu cá, bên cạnh có hai tỳ nữ trẻ tuổi đứng hầu, liền mở miệng kêu lên: "Đại công tử, Sở Dương trở về."

Đường Hiên tay run lên, thiếu chút nữa đem cần câu ném xuống đất, nghe thấy thanh âm quen thuộc, xoay người nhìn thấy một khuôn mặt khôi ngô quen thuộc, vội vàng đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt Sở Dương, cẩn thận đánh giá hồi lâu, mỉm cười nói: "Gần một năm không gặp, ngươi cũng cường tráng không ít, Yến vương ở Bắc cương khoẻ không?"

"Phụ vương rất tốt, đa tạ Đường đại ca quan tâm." Sở Dương đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Lúc chúng ta chưa tới Đông đô, đã nghe nói Đại Nhi lấy tú cầu chiêu phu, đến nơi này lại nghe nói đại ca bị cấm chân ở Thanh trúc viện, này hai chuyện này có gì liên quan với nhau không?"

Đường Hiên thở dài, vẫy tay bảo tỳ nữ đi ra ngoài, rồi mới lên tiếng: "Coi như cũng là vì Đại Nhi. Hai chúng ta cùng nhau lớn lên, nói thân phận nói nhân phẩm nói thân sơ, ta muốn chọn ngươi làm phu quân em gái ta. Có thể bệ hạ. . . Xem là, chỉ sợ dù ngươi có ở Đông đô, tú cầu kia cũng quyết sẽ không rơi vào trên người của ngươi. Đại Nhi thương tâm không dứt, ta đây làm ca ca cũng nuốt không trôi cái hận này, liền muốn Tề hắc kiếm dẫn người đi giết tên tuần kiểm nhận được tú cầu. Không nghĩ tới, tên tuần kiểm không chết, Tề hắc kiếm chết. . ."

Sở Dương mày rậm cùng chau, trầm giọng nói: "Điều này làm sao có thể? Tề hắc kiếm đã là cửu phẩm đỉnh phong, chỉ là một tên tuần kiểm, có bản lãnh gì để giết hắn?"

Đường Hiên dắt Sở Dương ngồi bên hồ nước, tiện tay cầm cần câu, đem chuyện phát sinh đêm đó nhất ngũ nhất thập phân trần một phen với Sở Dương.

Sở Dương mặc dù chỉ hai mươi hai tuổi, có thể do hắn xuất thân danh môn, phụ thân chẳng những là thân vương tôn sư, lại là danh tướng đương đại, mưa dầm thấm đất, Sở Dương dù tuổi còn trẻ, kiến thức đã phi phàm, khí độ trầm ổn.

Lúc này Sở Dương phân tích: "Đường đại ca, Tề hắc kiếm đã là một trong những kiếm thủ trẻ tuổi hàng đầu ở Đông đô. Tên tuần kiểm kia nếu có bản lãnh thắng được Tề hắc kiếm, tuyệt đối sẽ không khuất thân làm việc cho một cái tuần kiểm sở rách nát."

"Chuyện Tề hắc kiếm chết, chắc có ẩn tình khác. Có thể bệ hạ phái người bảo vệ tên tuần kiểm kia, cũng có thể là mấy lão bất tử ở sát sự thính kia che chở hắn." Sở Dương trầm ngâm nói: "Trong triều quá nhiều người không muốn thấy Yến vương cùng Ngự Sử đại phu kết làm thông gia. Đáng tiếc, Đại Nhi liên tục không ưa ta, bằng không, ta đứng ra thay nàng gánh vác, lại mang nàng đi Bắc cương. Ta không tin, có ai dám vạch giữa mặt Yến vương phủ."

"Lòng thành đến cùng cực, đá vàng cũng phải nứt. Đại Nhi tuổi còn nhỏ, ngươi hảo hảo đợi nàng, sớm muộn gì nàng sẽ minh bạch tâm ý của ngươi." Đường Hiên ung dung nói: "Ta bị cấm chân ở thanh trúc viện, những ngày qua, ngươi đến chơi với ta. Nếu không ta sẽ trầm lặng hốt hoảng, gần đây ta vừa học một cách chơi bài, gọi là 'Đấu tài chủ', thực ra ba người mới có thể chơi. Vừa lúc gọi Đại Nhi cùng tới đánh mầy ván giải sầu!"

Sở Dương như thế nào lại không biết đây là Đường Hiên cố ý thành toàn, vui vẻ nói: "Đa tạ Đường đại ca!"

"Cám ơn ta làm cái gì, tương lai, ta hy vọng ngươi có thể chân chân chính chính gọi ta cả đời là đại ca." Đường Hiên khóe miệng nhếch lên mỉm cười, hướng về phía ngoài kêu lên: "Tiểu Tình, đi mời tiểu thư tới thanh trúc viện đánh bài."

... ... . . .

Thành Tín cầm một chiếc bánh bao trắng tinh, cẩn thận xé, nhìn thấy phía trong bánh bao có vài miếng thịt trâu, lúc này mới hài lòng đưa vào trong miệng, cắn một miệng lớn, nói một cách mơ hồ: "Ngươi biết cái cô bé kia cùng sát sự thính có quan hệ, tại sao không cuốn lấy nàng lâu một chút moi thông tin?"

"Chính nàng cũng không phải là người của sát sự thính, chỉ là một con quỷ nhỏ bại gia, có thể moi được thông tin gì?" Tần Phi thản nhiên nói: "Ngươi cũng biết, chuyện lấy tú cầu chiêu phu, chẳng qua là biểu hiện cho quyền lực cao tầng triều đình đấu đá. Ta không cẩn thận bị cuốn vào trận phong ba này, không phải chúng ta bị tên cao thủ cửu phẩm đỉnh phong đuổi giết, giờ lại là con quỷ nhỏ bại gia giám thị. Mấy ngày này ta phải cẩn thận một chút, cũng là ngươi, thương thế đỡ một chút liền nhanh chóng trở về tiểu bang hội của ngươi mà trộn lẫn đi, sớm ngày xuất đầu lộ diện."

Thành Tín nhất thời gọi nhảy dựng lên: "Cái gì thế mà là tiểu bang hội à? Dầu gì cũng phải xếp hạng tiền tam đại bang hội phiá nam thành? Trong bang cung phụng đến bốn vị cửu phẩm cao thủ. Trình độ ta như vậy, chỉ là loại bang chúng hai đoá hoa hồng. Ngươi không thấy ta đang ở cố gắng sao? Nhưng bang chủ cũng chưa cho ta cơ hội xuất đầu lộ diện đây!"

"Vậy thì ngươi cứ mặt dầy mà xuất đầu lộ diện đi a!"

Thành Tín nhíu mày, tức giận nói: "Có chuyện này, ta nghĩ mãi mà không ra, chúng ta mặc dù không biết mình bao nhiêu tuổi, nhưng coi là mười bảy mười tám mười chín đi? Từng này tuổi, luyện đến lục phẩm, chỉ có thể nói là tư chất rất bình thường. Tục ngữ nói, danh sư xuất cao đồ. Lão đầu nhi mặc dù ăn nói hàm hồ lại thổi da trâu, đại tông sư không có phần của lão, nhưng bản lãnh của lão, tuyệt đối là tiên thiên trở lên. Huynh đệ chúng ta đều mười năm như một, cả ngày khổ luyện, có một vị tiên thiên cao thủ chỉ đạo, đến hiện tại mới là lục phẩm . . . Tư chất kém thế này, ta hận không mua được một tấm đậu hũ mà cho vào đầu."

"Tư chất kém cỏi, cũng không còn biện pháp nào khác. Chuyên cần có thể bổ khuyết kém cỏi, dù sao hai ta đều là một cái thối tha trình độ!" Tần Phi cười híp mắt, ăn xong bánh bao, vỗ vỗ bả vai Thành Tín: "Mỗi lần gặp lúc ngươi luyện võ, ta liền rất vui mừng, thì ra là Đông đô không chỉ có mình ta là một cái phế vật a!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện