Chiếc Nhẫn Trùng Sinh
Chương 10: Chiếc nhẫn (ba)
Đang nghĩ đến ấm trà bên trong chiếc nhẫn đột nhiên biến mất không chút dấu vết, Kỳ Chấn Đông còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, bỗng một chiếc bàn thủy tinh xuất hiện. Trêи bàn trà thủy tinh có đặt ấm trà vừa mới biến mất lúc nãy và mấy chiếc cốc. Nhưng kỳ lạ là trong chớp nhoáng lại biến mất tăm...
Kỳ Chấn Đông vô cùng thích thú “quan sát” những đồ vật bên trong chiếc nhẫn cứ lần lượt xuất hiện rồi lại biến mất giống như có người đang khống chế chúng vậy.
Người này là ai? Lão đạo sĩ hay Lão Kỳ? Sao nhạt nhẽo thế nhỉ? Bỏ vào rồi lại lấy ra không thấy mệt hả?
Nhìn đồ vật bên trong chiếc nhẫn hầu như đều là những vật dụng hằng ngày, lẽ nào là Lão Kỳ? Anh nhớ rằng khi gã ném chiếc nhẫn lại, trêи tay gã vẫn còn một chiếc khác. Lẽ nào gã cũng vừa mới phát hiện ra không gian của chiếc nhẫn? Gã phát hiện được cách sử dụng không gian bên trong chiếc nhẫn rồi sao? Là gã đang thử xem công dụng của chiếc nhẫn?
Đầu Kỳ Chấn Đông toàn là dấu hỏi, anh thích thú nghĩ thầm: “Ha ha ha, không gian bên trong chiếc nhẫn này thú vị phết! Trêи tay mình cũng có nhẫn, có phải mình cũng bỏ đồ vào trong đó được đúng không?”
Nghĩ sao làm vậy, Kỳ Chấn Đông đang nằm trêи giường, nhìn cuốn tạp chí cờ vây đang đặt trêи bàn sách, anh nghĩ thầm – Thu, cuốn tạp chí cờ vây trêи bàn thực sự biến mất rồi. Anh chuyển qua chế độ “quan sát”, quả nhiên cuốn tạp chí cờ vây đã ở trong không gian bên trong chiếc nhẫn.
Kỳ Chấn Đông bỗng cảm thấy thích thú vô cùng, say sưa ngắm cuốn tạp chí cờ vây được mình thu vào trong không gian bên trong chiếc nhẫn. Đột nhiên bên cạnh cuốn tạp chí cờ vây xuất hiện một hộp thuốc là Tháp Sơn được đóng gói rất độc đáo, Kỳ Chấn Đông hướng sự chú ý của mình vào hộp thuốc, nghĩ thầm – Ra ngoài.
Hộp thuốc Tháp Sơn được đóng gói độc đáo kia thực sự xuất hiện trước mặt Kỳ Chấn Đông. Anh cầm lên nhìn, đấy quả thực là thuốc Tháp Sơn, phong cách sản phẩm về cơ bản giống với hiện giờ nhưng logo thiết kế có chút thay đổi. Từ ngoài nhìn vào, ít nhất thì tem chống hàng giả cao cấp hơn hẳn, anh chưa từng gặp, chắc là tem chống hàng giả cao cấp của sau này.
Cầm hộp thuốc trong tay, Kỳ Chấn Đông mở hộp ra, rút lấy một diếu rồi châm thuốc theo thói quen. Hừm... sao mùi vị cứ sai sai thế nhỉ? Nhạt hơn, không còn mịn và thơm nữa. Thiết kế điếu thuốc trong rất đẹp nhưng mùi vị lại chẳng sánh được với thuốc Tháp Sơn năm 1996.
Kỳ Chấn Đông hút thuốc chưa lâu, chỉ mới học được lúc đến tập đoàn thuốc lá Nam Thiên làm việc mà thôi. Trong tập đoàn thuốc lá Nam Thiên có vô số con nghiện thuốc, chẳng thiếu gì người biết bình phẩm thuốc vì bình phẩm thuốc là một trong những điều cần thiết trong công việc, nó cũng giống như những người bình phẩm rượu trong nhà máy rượu vậy. Kỳ Chấn Đông từng theo học bình phẩm thuốc với những nhà bình phẩm, mặc dù chưa đến mức như lợi hại như họ nhưng vẫn đánh giá được chất lượng của một điếu thuốc có tốt hay không.
Đánh giá xong thuốc Tháp Sơn năm 2016, Kỳ Chấn Đông có thể chắc chắn được Lão Kỳ đang sử dụng không gian bên trong chiếc nhẫn. Anh quan sát không gian bên trong chiếc nhẫn thêm lần nữa, phát hiện bên trong trống rỗng, cuốn tạp chí cờ vây anh đưa vào đó cũng biến mất, chắc là Lão Kỳ lấy ra ngoài rồi.
Ừm, cuốn tạp chí anh đưa vào trong không gian bị Lão Kỳ lấy ra, hộp thuốc Lão Kỳ bỏ vào cũng bị anh lôi ra chứng tỏ không gian bên trong chiếc nhẫn này không chỉ thuộc về mình anh, chắc là cả anh và Lão Kỳ dùng chung với nhau. Đương nhiên, hai người cũng là một mà thôi.
Một lúc sau, không gian bên trong chiếc nhẫn xuất hiện một mảnh giấy, ngoài ra không có gì khác.
Kỳ Chấn Đông nhìn chăm chú vào mảnh giấy đang trôi lững lờ trong không gian bên trong chiếc nhẫn, bên trêи đó có chữ, anh nghĩ – ra ngoài, mảnh giấy trong không gian được lấy ra, hơn nữa nó còn xuất hiện ở ngay tay phải của Kỳ Chấn Đông – nơi anh muốn nó xuất hiện. Đó là một tờ giấy in A4 bình thường, bên trêи có một dòng chữ được viết bằng bút mực: “Kỳ Chấn Đông 2016, cậu đang ở 1996?”
Kỳ Chấn Đông kϊƈɦ động đến mức bật dậy khỏi giường, vớ lấy cây bút trêи bàn rồi viết vào tờ giấy: “Kỳ Chấn Đông 1996. Ông anh là Lão Kỳ của 2016?”, viết xong, anh đưa tờ giấy vào trong không gian chiếc nhẫn.
Tờ giấy được đưa vào không gian biến mất trong chớp mắt, không lâu sau lại xuất hiện một tờ giấy khác, Kỳ Chấn Đông rất tự nhiên “lấy” nó ra, bên trêи đó viết: “Tôi nhìn thấy cuốn tạp chí cờ vây thì biết ngay là cậu, không nhầm đi đâu được. Trong cuốn tạp chí có chữ ký nhận hàng do chính tay tôi viết. Tôi với cậu không biết xưng hô như nào. Nếu cậu đã gọi tôi là Lão Kỳ vậy tôi gọi cậu Tiểu Kỳ đi! Xem ra đạo trưởng Minh Thành không nuốt lời, chúng ta đều chia sẻ lợi ích chiếc nhẫn tiên bản mệnh của ông ấy rồi. Không ngờ rằng chiếc nhẫn mà ông ấy để lại không những chứa được đồ vậy mà còn có thể liên lạc xuyên không, đưa đồ vật cho nhau”.
“Chữ ký nhận hàng trêи tạp chí rõ ràng là của tôi sao lại biến thành anh được chứ?”, Kỳ Chấn Đông lẩm bẩm. Đọc xong hết lời nhắn trêи trang giấy, anh cầm lấy tờ giấy viết thư lên: “Cũng được, anh là Lão Kỳ, tôi là Tiểu Kỳ, thế cho dễ phân biệt. Vậy Lão Kỳ, anh ở bên đấy vẫn ổn chứ? Bà nội, bố, mẹ và em gái vẫn khỏe chứ? Đạo trưởng Minh Thành mà anh nói có phải là ông già nói chuyện ở trong chiếc nhẫn không? Anh với ông ấy có quan hệ gì?....”
Kỳ Chấn Đông có quá nhiều câu hỏi và người muốn quan tâm để hỏi Lão Kỳ. Anh viết đầy trang giấy xong mới xé ra rồi chuyển vào trong không gian chiếc nhẫn. Nhìn thấy tờ giấy biến mất rồi, anh châm một điếu thuốc, vừa hút vừa đợi. Anh vừa hút xong điếu thuốc, một tờ giấy lại xuất hiện trong không gian chiếc nhẫn. Kỳ Chấn Đông nóng lòng “lấy” tờ giấy ra.
“Ha ha, cậu hỏi nhiều thật đấy, tôi cũng chẳng biết nên trả lời từ đâu. Tôi, bà nội, bố, mẹ đều sống rất tốt. Cậu không cần lo lắng chuyện ở bên này. Mọi chuyện ở đây cứ để tôi lo, cậu yên tâm đi”.
“Năm 1996, cậu phải chăm sóc bà nội, bố, mẹ và em gái thật tốt, đó là trách nhiệm của cậu. Công việc thì chẳng bao giờ hết, tranh thủ chút thời gian, không có chuyện gì thì về nhà thăm bọn họ. Con cái muốn trả ơn nhưng bố mẹ không đợi được, lòng hiếu thảo không cần đợi ngày mới trả, cũng không cần phải đợi, đợi không được đâu. Bây giờ hai chúng ta có thể nói chuyện thông qua không gian bên trong chiếc nhẫn, tôi tin mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn”.
“Chuyện về đạo trưởng Minh Thành có chút thần bí. Thời gian tôi và ông ấy tiếp xúc với nhau rất ngắn, cũng chẳng hiểu được hết mọi thứ, chuyện là như thế này...”
...
Cứ vậy, Lão Kỳ và Tiểu Kỳ dùng hết tờ giấy này đến tờ giấy khác để xuyên không hai mươi năm nói chuyện với nhau thông qua không gian bên trong chiếc nhẫn.
Thông qua những tờ giấy nói chuyện, Lão Kỳ biết được đạo trưởng Minh Thành tuân thủ lời hứa, khi ông ta trở về năm 1996 cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của Tiểu Kỳ. Mục đích chính của ông ta khi xuyên không về 1996 là tiến hành thu thập đức tin ở tòa tháp cổ để tự mình tu luyện. Trong khoảng thời gian không thể xác định, với tình hình của đạo trưởng Minh Thành, ông ta chỉ mong giữ được cái mạng mình nên chắc sẽ không làm hại đến Kỳ Chấn Đông của 1996, chỉ cần Tiểu Kỳ giúp ông ta hoàn thành tâm nguyện chắc sẽ không có vấn đề gì. Mặc dù vẫn chưa thể có quyết định cuối cùng cho chuyện này, cơ mà cũng chẳng sao.
Lão Kỳ hỏi dò Tiểu Kỳ về một số chuyện mà mình đã từng trải qua như về bản thân, người xung quanh, chuyện trong nước, trêи thế giới để xác nhận năm 1996 mà bọn họ đang nói đến là năm 1996 mà gã đã từng trải qua, ít nhất thì trước khi bọn họ gặp nhau vào ngày 1 tháng 4 năm 1996 thì mọi thứ đều không có gì khác biệt. Lão Kỳ không cần tính đến chuyện về sau, vì sau này không xảy ra chuyện gì mới là lạ, chỉ có điều xem tốc độ và mức độ thay đổi mọi chuyện như nào mà thôi. Đó không phải là chuyện mà gã nên suy xét lúc này.
Tiểu Kỳ cũng biết được nguồn gốc của chiếc nhẫn thông qua Lão Kỳ, đồng thời cũng biết được câu chuyện về đạo trưởng Minh Thành. Mặc dù Lão Kỳ có chút mơ hồ nhưng cũng coi như nghe hiểu được. Có một điều mà Tiểu Kỳ phải đặc biệt chú ý, bởi vì bắt ép đạo trưởng Minh Thành thề nên Lão Kỳ cũng phải giữ lời hứa của mình là giúp đạo trưởng Minh Thành hoàn thành ý nguyện của ông ta. Về cơ bản, Lão Kỳ và Tiểu Kỳ cũng chỉ là một, nhiệm vụ lần này do Tiểu Kỳ gánh vác, Tiểu Kỳ buộc phải hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ này và không được để xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào!
-------------------
Kỳ Chấn Đông vô cùng thích thú “quan sát” những đồ vật bên trong chiếc nhẫn cứ lần lượt xuất hiện rồi lại biến mất giống như có người đang khống chế chúng vậy.
Người này là ai? Lão đạo sĩ hay Lão Kỳ? Sao nhạt nhẽo thế nhỉ? Bỏ vào rồi lại lấy ra không thấy mệt hả?
Nhìn đồ vật bên trong chiếc nhẫn hầu như đều là những vật dụng hằng ngày, lẽ nào là Lão Kỳ? Anh nhớ rằng khi gã ném chiếc nhẫn lại, trêи tay gã vẫn còn một chiếc khác. Lẽ nào gã cũng vừa mới phát hiện ra không gian của chiếc nhẫn? Gã phát hiện được cách sử dụng không gian bên trong chiếc nhẫn rồi sao? Là gã đang thử xem công dụng của chiếc nhẫn?
Đầu Kỳ Chấn Đông toàn là dấu hỏi, anh thích thú nghĩ thầm: “Ha ha ha, không gian bên trong chiếc nhẫn này thú vị phết! Trêи tay mình cũng có nhẫn, có phải mình cũng bỏ đồ vào trong đó được đúng không?”
Nghĩ sao làm vậy, Kỳ Chấn Đông đang nằm trêи giường, nhìn cuốn tạp chí cờ vây đang đặt trêи bàn sách, anh nghĩ thầm – Thu, cuốn tạp chí cờ vây trêи bàn thực sự biến mất rồi. Anh chuyển qua chế độ “quan sát”, quả nhiên cuốn tạp chí cờ vây đã ở trong không gian bên trong chiếc nhẫn.
Kỳ Chấn Đông bỗng cảm thấy thích thú vô cùng, say sưa ngắm cuốn tạp chí cờ vây được mình thu vào trong không gian bên trong chiếc nhẫn. Đột nhiên bên cạnh cuốn tạp chí cờ vây xuất hiện một hộp thuốc là Tháp Sơn được đóng gói rất độc đáo, Kỳ Chấn Đông hướng sự chú ý của mình vào hộp thuốc, nghĩ thầm – Ra ngoài.
Hộp thuốc Tháp Sơn được đóng gói độc đáo kia thực sự xuất hiện trước mặt Kỳ Chấn Đông. Anh cầm lên nhìn, đấy quả thực là thuốc Tháp Sơn, phong cách sản phẩm về cơ bản giống với hiện giờ nhưng logo thiết kế có chút thay đổi. Từ ngoài nhìn vào, ít nhất thì tem chống hàng giả cao cấp hơn hẳn, anh chưa từng gặp, chắc là tem chống hàng giả cao cấp của sau này.
Cầm hộp thuốc trong tay, Kỳ Chấn Đông mở hộp ra, rút lấy một diếu rồi châm thuốc theo thói quen. Hừm... sao mùi vị cứ sai sai thế nhỉ? Nhạt hơn, không còn mịn và thơm nữa. Thiết kế điếu thuốc trong rất đẹp nhưng mùi vị lại chẳng sánh được với thuốc Tháp Sơn năm 1996.
Kỳ Chấn Đông hút thuốc chưa lâu, chỉ mới học được lúc đến tập đoàn thuốc lá Nam Thiên làm việc mà thôi. Trong tập đoàn thuốc lá Nam Thiên có vô số con nghiện thuốc, chẳng thiếu gì người biết bình phẩm thuốc vì bình phẩm thuốc là một trong những điều cần thiết trong công việc, nó cũng giống như những người bình phẩm rượu trong nhà máy rượu vậy. Kỳ Chấn Đông từng theo học bình phẩm thuốc với những nhà bình phẩm, mặc dù chưa đến mức như lợi hại như họ nhưng vẫn đánh giá được chất lượng của một điếu thuốc có tốt hay không.
Đánh giá xong thuốc Tháp Sơn năm 2016, Kỳ Chấn Đông có thể chắc chắn được Lão Kỳ đang sử dụng không gian bên trong chiếc nhẫn. Anh quan sát không gian bên trong chiếc nhẫn thêm lần nữa, phát hiện bên trong trống rỗng, cuốn tạp chí cờ vây anh đưa vào đó cũng biến mất, chắc là Lão Kỳ lấy ra ngoài rồi.
Ừm, cuốn tạp chí anh đưa vào trong không gian bị Lão Kỳ lấy ra, hộp thuốc Lão Kỳ bỏ vào cũng bị anh lôi ra chứng tỏ không gian bên trong chiếc nhẫn này không chỉ thuộc về mình anh, chắc là cả anh và Lão Kỳ dùng chung với nhau. Đương nhiên, hai người cũng là một mà thôi.
Một lúc sau, không gian bên trong chiếc nhẫn xuất hiện một mảnh giấy, ngoài ra không có gì khác.
Kỳ Chấn Đông nhìn chăm chú vào mảnh giấy đang trôi lững lờ trong không gian bên trong chiếc nhẫn, bên trêи đó có chữ, anh nghĩ – ra ngoài, mảnh giấy trong không gian được lấy ra, hơn nữa nó còn xuất hiện ở ngay tay phải của Kỳ Chấn Đông – nơi anh muốn nó xuất hiện. Đó là một tờ giấy in A4 bình thường, bên trêи có một dòng chữ được viết bằng bút mực: “Kỳ Chấn Đông 2016, cậu đang ở 1996?”
Kỳ Chấn Đông kϊƈɦ động đến mức bật dậy khỏi giường, vớ lấy cây bút trêи bàn rồi viết vào tờ giấy: “Kỳ Chấn Đông 1996. Ông anh là Lão Kỳ của 2016?”, viết xong, anh đưa tờ giấy vào trong không gian chiếc nhẫn.
Tờ giấy được đưa vào không gian biến mất trong chớp mắt, không lâu sau lại xuất hiện một tờ giấy khác, Kỳ Chấn Đông rất tự nhiên “lấy” nó ra, bên trêи đó viết: “Tôi nhìn thấy cuốn tạp chí cờ vây thì biết ngay là cậu, không nhầm đi đâu được. Trong cuốn tạp chí có chữ ký nhận hàng do chính tay tôi viết. Tôi với cậu không biết xưng hô như nào. Nếu cậu đã gọi tôi là Lão Kỳ vậy tôi gọi cậu Tiểu Kỳ đi! Xem ra đạo trưởng Minh Thành không nuốt lời, chúng ta đều chia sẻ lợi ích chiếc nhẫn tiên bản mệnh của ông ấy rồi. Không ngờ rằng chiếc nhẫn mà ông ấy để lại không những chứa được đồ vậy mà còn có thể liên lạc xuyên không, đưa đồ vật cho nhau”.
“Chữ ký nhận hàng trêи tạp chí rõ ràng là của tôi sao lại biến thành anh được chứ?”, Kỳ Chấn Đông lẩm bẩm. Đọc xong hết lời nhắn trêи trang giấy, anh cầm lấy tờ giấy viết thư lên: “Cũng được, anh là Lão Kỳ, tôi là Tiểu Kỳ, thế cho dễ phân biệt. Vậy Lão Kỳ, anh ở bên đấy vẫn ổn chứ? Bà nội, bố, mẹ và em gái vẫn khỏe chứ? Đạo trưởng Minh Thành mà anh nói có phải là ông già nói chuyện ở trong chiếc nhẫn không? Anh với ông ấy có quan hệ gì?....”
Kỳ Chấn Đông có quá nhiều câu hỏi và người muốn quan tâm để hỏi Lão Kỳ. Anh viết đầy trang giấy xong mới xé ra rồi chuyển vào trong không gian chiếc nhẫn. Nhìn thấy tờ giấy biến mất rồi, anh châm một điếu thuốc, vừa hút vừa đợi. Anh vừa hút xong điếu thuốc, một tờ giấy lại xuất hiện trong không gian chiếc nhẫn. Kỳ Chấn Đông nóng lòng “lấy” tờ giấy ra.
“Ha ha, cậu hỏi nhiều thật đấy, tôi cũng chẳng biết nên trả lời từ đâu. Tôi, bà nội, bố, mẹ đều sống rất tốt. Cậu không cần lo lắng chuyện ở bên này. Mọi chuyện ở đây cứ để tôi lo, cậu yên tâm đi”.
“Năm 1996, cậu phải chăm sóc bà nội, bố, mẹ và em gái thật tốt, đó là trách nhiệm của cậu. Công việc thì chẳng bao giờ hết, tranh thủ chút thời gian, không có chuyện gì thì về nhà thăm bọn họ. Con cái muốn trả ơn nhưng bố mẹ không đợi được, lòng hiếu thảo không cần đợi ngày mới trả, cũng không cần phải đợi, đợi không được đâu. Bây giờ hai chúng ta có thể nói chuyện thông qua không gian bên trong chiếc nhẫn, tôi tin mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn”.
“Chuyện về đạo trưởng Minh Thành có chút thần bí. Thời gian tôi và ông ấy tiếp xúc với nhau rất ngắn, cũng chẳng hiểu được hết mọi thứ, chuyện là như thế này...”
...
Cứ vậy, Lão Kỳ và Tiểu Kỳ dùng hết tờ giấy này đến tờ giấy khác để xuyên không hai mươi năm nói chuyện với nhau thông qua không gian bên trong chiếc nhẫn.
Thông qua những tờ giấy nói chuyện, Lão Kỳ biết được đạo trưởng Minh Thành tuân thủ lời hứa, khi ông ta trở về năm 1996 cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của Tiểu Kỳ. Mục đích chính của ông ta khi xuyên không về 1996 là tiến hành thu thập đức tin ở tòa tháp cổ để tự mình tu luyện. Trong khoảng thời gian không thể xác định, với tình hình của đạo trưởng Minh Thành, ông ta chỉ mong giữ được cái mạng mình nên chắc sẽ không làm hại đến Kỳ Chấn Đông của 1996, chỉ cần Tiểu Kỳ giúp ông ta hoàn thành tâm nguyện chắc sẽ không có vấn đề gì. Mặc dù vẫn chưa thể có quyết định cuối cùng cho chuyện này, cơ mà cũng chẳng sao.
Lão Kỳ hỏi dò Tiểu Kỳ về một số chuyện mà mình đã từng trải qua như về bản thân, người xung quanh, chuyện trong nước, trêи thế giới để xác nhận năm 1996 mà bọn họ đang nói đến là năm 1996 mà gã đã từng trải qua, ít nhất thì trước khi bọn họ gặp nhau vào ngày 1 tháng 4 năm 1996 thì mọi thứ đều không có gì khác biệt. Lão Kỳ không cần tính đến chuyện về sau, vì sau này không xảy ra chuyện gì mới là lạ, chỉ có điều xem tốc độ và mức độ thay đổi mọi chuyện như nào mà thôi. Đó không phải là chuyện mà gã nên suy xét lúc này.
Tiểu Kỳ cũng biết được nguồn gốc của chiếc nhẫn thông qua Lão Kỳ, đồng thời cũng biết được câu chuyện về đạo trưởng Minh Thành. Mặc dù Lão Kỳ có chút mơ hồ nhưng cũng coi như nghe hiểu được. Có một điều mà Tiểu Kỳ phải đặc biệt chú ý, bởi vì bắt ép đạo trưởng Minh Thành thề nên Lão Kỳ cũng phải giữ lời hứa của mình là giúp đạo trưởng Minh Thành hoàn thành ý nguyện của ông ta. Về cơ bản, Lão Kỳ và Tiểu Kỳ cũng chỉ là một, nhiệm vụ lần này do Tiểu Kỳ gánh vác, Tiểu Kỳ buộc phải hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ này và không được để xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào!
-------------------
Bình luận truyện