Chiếm Đoạt Em Dâu

Chương 71: Chuyện cũ



Khu làm việc của bệnh viện, tầng 26, những phòng làm việc khác đã sớm tắt đèn đi về, chỉ có phòng làm việc cuối hành lang kia không ghi rõ chức vị gì vẫn còn sáng đèn.

"Mạnh, nhìn tôi đây sao cực khổ giúp cậu điều tra tài liệu, có thể tiết lộ một chút vị tiểu thư Tiêu Diệc San kia với cậu quan hệ thế nào hay không?" Tống Tử Tự trên người mặc áo blue bác sĩ màu trắng còn chưa có cởi ra, anh tựa vào ghế dựa thư thái nhìn Sở Mạnh sau khi nhìn tài liệu vẫn đứng cạnh cửa sổ không nói lời nào.

"A Tự, cậu cảm thấy thế nào?" Sở Mạnh kéo rèm che, đi tới trước mặt Tống Tử Tự rồi ngồi xuống hỏi ngược lại. Anh không nghĩ tới người âm thầm điều tra Ngưng Lộ là Tiêu Diệc San, không thể phủ nhận cô ta đối với anh có tình cảm không giống với bình thường, nhưng anh chưa bao giờ cho cô bất kỳ ám hiệu mập mờ nào, không phải sao? Cho dù thân phận cô cùng anh không phải là quan hệ họ hàng, anh cũng không thể thích cô. Anh đối với phụ nữ cho tới bây giờ chỉ có dục vọng không có tình cảm, trừ người kia. . . . . .

"Là tình nhân cũ của cậu sao?" Tống Tử Tự nhếch môi cười. Thật ra thì từ lúc anh biết Mạnh đến bây giờ, đã nhiều năm như vậy, rất ít khi cậu ta sẽ đắm chìm vào nữ sắc , dĩ nhiên thỉnh thoảng phát tiết một cái là có, nhưng là những phụ nữ có khát vọng mãnh liệt với cậu ta lại chưa từng thiếu.

"Em họ." Sở Mạnh nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

"Em họ? Cậu đùa gì thế?" Tống Tử Tự vì cái đáp án khoa trương này mà từ trên ghế nhảy dựng lên. Làm sao có thể? Chưa từng có nghe nói qua Mạnh có em họ họ Tiêu, không phải sao? Mặc dù Sở gia có bà con đông đảo, nhưng thân thích họ Tiêu này anh thật không có nghe nói qua.

"Cậu xem mình giống như là người nói giỡn sao?" Sở Mạnh tụ đốt một điếu thuốc thượng hạng.

"Có thể tiết lộ một chút là từ nơi nào xuất hiện không?" Tống Tử Tự nhìn sắc mặt Sở Mạnh vô cùng nghiêm túc, anh cũng không cười. Bởi vì Sở Mạnh chưa bao giờ sẽ đem chuyện riêng của mình ra nói giỡn .

"Con gái của dì mình." Cuối cùng cũng chưa hiểu? Sau khi phun ra một hơi lại một hơi khói mù, mặt của Sở Mạnh càng thêm trầm tĩnh.

"Mạnh, mình nhớ hình như dì Sở không có chị em?" Vậy cậu ta nói dì từ đâu xuất hiện? Giờ khắc này Tống Tử Tự cảm giác mình không hiểu Sở Mạnh, nhưng anh luôn luôn không phải là đàn ông nhiều chuyện.

"Mình có nói là chị em của bà ấy sao?" Sở Mạnh không đáp, hỏi ngược lại.

"Mẹ nó, vậy cậu ở đâu gặp được dì?" Có lúc Tống Tử Tự thật muốn cùng Sở Mạnh đánh nhau một trận, có lời gì đều không nói thẳng ra, đặc biệt khơi gợi hứng thú của người khác. Ừ, như đã nói qua, chính cậu ta cũng có khuyết điểm là được!

"Em của mẹ mình có tính là dì hay không?" Sở Mạnh nhắm mắt lại, mặc cho khói mù ngập tràn khuôn mặt của mình.

"Mạnh, người là muốn kể chuyện xưa ình sao?" Tống Tử Tự mở bao thuốc lá trên mặt bàn ra, vì mình đốt một điếu. Anh là bác sĩ, dĩ nhiên hiểu hút thuốc lá có hại với thân thể, nhưng hiện tại anh cần một điếu thuốc để làm yên tĩnh đầu óc có chút nhức mỏi của mình.

"Chuyện xưa? Cậu muốn biết chuyện xưa, cũng được. . . . . ." Sở Mạnh phun ra một hớp khói, tự giễu nói. Nếu như tình tiết giống phim truyền hình kia rơi vào anh thì có thể xưng là chuyện xưa, vậy chuyện xưa đi!

Sở Mạnh nhắm mắt lại, trong sương khói lượn lờ, thời gian dường như chưa từng trôi qua, giống như anh lại trở về năm mười lăm tuổi ấy. . . . . .

Trường trung học Kinh Sở là trung học do tài sản của xí nghiệp Sở Thành thành lập. 5h chiều là quãng thời gian tan học cao điểm, hai bên đường phía ngoài cổng đã sớm đậu đầy các loại ô tô hạng sang, đều là cha mẹ tới đón con tan học.

Sở Mạnh năm nay mười lăm tuổi, đang học lớp 10, anh đối với bài tập luôn luôn thông minh có thừa, sau khi tan học chưa bao giờ cần ở lại để giáo viên đặc biệt hướng dẫn. Thiếu niên 15 tuổi, mặt mày đã nảy nở, trẻ tuổi mà ngũ quan rõ ràng, trên mặt lộ rõ vẻ tự tin cùng phấn khởi, thân cao gần 1m8 so với bạn cùng lứa đã coi như là hạc đứng trong bầy gà rồi, thỉnh thoảng có nữ sinh đi qua len lén nhìn anh cũng không dám tiến lên chào hỏi.

Tan giờ học lập tức vọt ra khỏi cửa trường học, tài xế đến cửa trường tiểu học đi đón Sở Khương rồi, mà anh đã quen chờ. Dù sao cũng chỉ là mấy phút mà thôi, không có sao cả.

"Con chính là Sở Mạnh?"

Một phụ nữ dùng âm thanh khẳng định ở sau lưng gọi. Sở Mạnh quay đầu lại, đó là một thiếu phụ hơn 30 tuổi, một mái tóc dài xõa vai, nét xinh đẹp trên mặt lại không che giấu được cảm giác mỏi mệt.

"Dì à, con không biết dì!" Sở Mạnh kéo cặp sách trên vai, cũng không muốn cùng người phụ nữ xa lạ biết tên anh nói chuyện nhiều hơn với nhau. Ở cửa trường học có người biết anh cũng không kỳ quái, ba anh sở hữu trường học này, quá nhiều người muốn nịnh bợ đến Đại Công Tử Sở gia.

"Con hãy nghe dì nói hết mới biết dì là ai. Nhưng nơi này không phải là nơi nói chuyện tốt, con đồng ý tin dì, đi theo dì đến một chỗ yên tĩnh nói chút không?" Tiêu Tĩnh Nguyệt nhìn đứa con trai rõ ràng mới mười lăm tuổi mà dáng dấp so với bà còn cao hơn nửa cái đầu, trên mặt của nó có sự bình tĩnh và kiêu ngạo mà không phải bạn cùng lứa nào cũng có. Chị à, chị yên tâm đi, nó rất tốt, thật rất tốt! Nhưng xin tha thứ cho em không thể không mang cái bí mật mà chị muốn lừa gạt nó cả đời này nói cho nó biết.

"Thật xin lỗi, con không rảnh." Nếu như một người bất kỳ đi tới trước mặt của anh nói cho anh biết, cô có chuyện rất quan trọng muốn cùng nói cho anh biết, hỏi anh có đồng ý đi cùng cô hay không, vậy Sở Mạnh anh từ nhỏ đến lớn không biết bị những người muốn bắt cóc anh trói lại bao nhiêu lần rồi.

"Là về thân thế của con, con cũng không quan tâm sao? Con không muốn biết mẹ con rốt cuộc là ai sao?" Còn nhỏ tuổi đã có suy nghĩ kĩ càng như thế, đúng là không đơn giản! Tiêu Tĩnh Nguyệt từ trong bóp da lấy một túi bịt kín giống như đựng laptop ra.

"Dì, dì muốn làm cái gì?" Cặp mắt Sở Mạnh sâu và đen thế nhưng không nhìn ra bất kỳ dao động nào. Người phụ nữ này không biết nói ra những lời này rốt cuộc có mục đích gì?

"Dì biết rõ con sẽ không tin tưởng lời của dì nói, con đem cái nhật ký này về sau khi xem xong nếu như còn chưa tin lời dì nói, con có thể đi hỏi ba con Sở Vân Thiên, dì tin ông ta sẽ cho con một đáp án tốt nhất. Bên trong còn có điện thoại của dì cùng địa chỉ, hẹn gặp lại!"

Lại một đám đông tan học nữa, quả thật không phải là nơi dễ nói chuyện, Tiêu Tĩnh Nguyệt cầm túi trên tay đưa cho Sở Mạnh sau đó xoay người biến mất trong dòng người đông đúc.

Sở Mạnh sững sờ nhìn cái đồ bị cưỡng ép đặt ở trong tay đó, lông mày xinh đẹp nhíu lại. Anh làm sao vậy? Rõ ràng là không tin người phụ nữ kia hồ ngôn loạn ngữ nhưng mà tay lại đem đồ nhận lấy, giống như là bị ma quỷ ám vậy.

Anh không phải là muốn đem nó ném ở trong thùng rác sau đó vỗ vỗ tay xoay người về nhà, coi như chưa từng có chuyện này? Sở Mạnh từ lúc còn nhỏ tới nay, lần đầu tiên cảm giác lòng mình lại hoảng loạn lên vậy!

"Đại thiếu gia. . . . . . Đại thiếu gia. . . . . ." Tài xế Sở gia đem xe dừng bên cạnh Sở Mạnh, ngay cả kêu lên vài tiếng cũng không thấy đáp lại. Đại thiếu gia hôm nay rốt cuộc là sao vậy? Vẫn nhìn chằm chằm vào một cái túi nhỏ trong tay không nói một lời, giống như âm thanh bên cạnh cũng không nghe lọt tai vậy.

"Anh hai, anh hai. . . . . . Về nhà!" So với Sở Mạnh, Sở Khương nhỏ nhắn 8 tuổi ngồi ở ghế sau, sau cửa sổ xe thích nhất gọi anh hai vui vẻ. Cậu thích nhất cùng anh hai chơi đùa, anh hai cái gì cũng biết, vận động thể thao cũng rất cừ, ở trong mắt Sở Khương, anh hai không gì là không làm được.

"Sở Khương, bài tập hôm nay có viết xong mới về nhà hay không?" Tâm hồn Sở Mạnh bị tiếng gọi non nớt "anh hai" gọi về, trong lòng thở ra một hơi, thay bằng mặt cười ôn hòa mở cửa xe ngồi vào trên ghế sau, vuốt đầu em trai nhẹ giọng hỏi.

"Xế chiều hôm nay là tiết thể dục, anh hai quên sao?" Sở Khương mở miệng hỏi. Anh hai hôm nay thật sự rất kỳ quái, trước kia rõ ràng mỗi ngày đều nhớ cậu học tiết gì mà.

"Thật xin lỗi, anh hai hôm nay bận rộn, đầu hơi choáng váng!" Sở Mạnh đưa tay vuốt vuốt lông mày, anh thật sự là bị cái thứ đồ vật quỷ này ảnh hưởng sao?

"Anh hai, cái này là cái gì?" Sở Khương tò mò nhìn túi đồ trong tay Sở Mạnh.

"Cái này là đồ ngày mai anh hai phải làm thí nghiệm đó." Sở Mạnh cười với em trai một tiếng vội vàng đem cái đồ ảnh hưởng đến tâm tình của mình nhét vào trong túi xách.

"A! Đúng rồi anh hai, hôm nay chúng em mới có thầy giáo thể dục mới đó. . . . . ." Dù sao tuổi còn nhỏ, Sở Khương mỗi ngày cùng anh hai kể lại từng chuyện nhỏ ở trường học.

Mà Sở Mạnh nhưng không có kiên nhẫn như thường ngày thường cùng em trai nói chuyện phiếm, ngẩn người, nhìn chằm chằm bọc sách. Mãi cho đến xe dừng ở trong vườn hoa Sở gia, Sở Mạnh không có chơi một em trai một hồi nữa, ba vẫn chưa về. Cậu trực tiếp chạy về gian phòng trên lầu của mình.

Từ sau khi về đến nhà, cậu liền mở ra cuốn nhật ký đã có điểm ố vàng đó, ghi chép bắt đầu từ cô gái 14 tuổi tên Tiêu Tĩnh Vân thích người con trai Sở Vân Thiên, cô từ từ thổ lộ tâm tình của mình. Mãi cho đến năm 18 tuổi ấy, cô mới có dũng cảm thổ lộ với người con trai có thể coi như là thanh mai trúc mã đó, bọn họ bắt đầu hẹn hò lần đầu tiên. Nhưng ai có thể nghĩ tới, hạnh phúc không có kéo dài bao lâu, một người khác có thể coi như là bạn bè tốt của bọn họ là Mộ Bội Văn cũng thích Sở Vân Thiên lâu rồi, lại bị Tiêu Tĩnh Vân giành trước một bước. Tình bạn của bọn họ bắt đầu thay đổi, Mộ Bội Văn không hề đi cùng bọn họ nữa, gặp mặt cũng không nói chuyện. Điều này làm cho Tiêu Tĩnh Vân rất khổ sở, nhưng càng ngày càng yêu say đắm Sở Vân Thiên hơn nên cô thế nào cũng buông tay không được.

Quan hệ ba người bọn họ vẫn giằng co đến khi Tiêu Tĩnh Vân cùng Sở Vân Thiên kết hôn. Tiệc rượu ngày hôm đó, tâm tình Mộ Bội Văn buồn bực mà uống rượu lại xông thẳng vào phòng tân hôn người ta cãi lộn, nói Tiêu Tĩnh Vân đoạt người đàn ông cô yêu mến, mặt dày mày dạn không chịu rời đi. Tiêu Tĩnh Vân giờ mới hiểu được thì ra là cô ta cũng là yêu Sở Vân Thiên, chỉ là mình thổ lộ trước mà thôi. Người trong cuộc như Sở Vân Thiên không để ý đến người phụ nữ mượn rượu giả điên đó, anh vẫn lẳng lặng nhìn người vợ mới cưới động lòng người của mình thôi, giống như là muốn nhìn thấy gì đó từ trên mặt cô. Anh đối với Mộ Bội Văn cũng không có loại tình yêu nam nữ đó, cùng lắm chỉ là cảm giác bạn tốt cùng nhau trưởng thành thôi, nhưng anh thật lòng yêu Tĩnh Vân.

"Vân Thiên, em nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Tiêu Tĩnh Vân nhìn Mộ Bội Văn trên đất vẫn lẩm bẩm nói nhỏ, lao vào trong ngực của anh đau khóc thành tiếng.

"Tĩnh Vân, đừng khóc. Chúng ta không có lỗi với bất kì người nào, giao cho anh!" Sở Vân Thiên buông vợ ra, đi tới bên cạnh Mộ Bội Văn, một tay kéo cô muốn đem cô kéo ra ngoài cửa, Mộ Bội Văn lại nhân cơ hội nhào vào trong ngực anh, nâng khuôn mặt khóc đến nhem nhuốt: "Vân Thiên, anh làm sao có thể quên mất lời thề chúng ta khi còn bé? Anh đã nói trưởng thành muốn em làm cô dâu mà? Tại sao anh không phải hả?"

"Bội Văn, em uống say rồi. Đồng ngôn đồng ngữ khi còn bé tại sao có thể tin thật? Anh gọi phục vụ đưa em về!" Sở Vân Thiên cũng nhớ tới thời điểm này, vì an ủi Mộ Bội Văn bị tiểu nam sinh khi dễ mà xung phong nhận việc nói trưởng thành muốn kết hôn để cô làm cô dâu. Nhưng anh không nghĩ tới cô lại sẽ tưởng thật.

Thật vất vả lôi kéo cô đi tới cửa phòng trong miệng, Sở Vân Thiên kinh ngạc phát hiện em gái Tĩnh Vân Tĩnh Nguyệt lại đang ngoài cửa, tiểu nữ sinh luôn luôn hoạt bát ấy đỡ Mộ Bội Văn trong tay anh: "Anh rể, em tới đưa chị Bội Văn về nhà!" Cô mới vừa rồi vẫn chú ý nhất cử nhất động Mộ Bội Văn, thấy cô len lén từ trong thang máy đi lên thì cô cũng đi theo.

"Tĩnh Nguyệt, vậy làm phiền em vậy!" Sở Vân Thiên cảm kích nhìn cô em vợ.

"Chị Bội Văn, chúng ta đi thôi! Không nên ảnh hưởng chị hai cùng anh rể động phòng hoa chúc." Tĩnh Nguyệt ý bảo làm Vân Thiên yên tâm.

"Ta vì sao phải đi? Ta nhất định phải nói rõ ràng. . . . . ." Mộ Bội Văn còn chưa phải chấp nhận việc mình cứ thua như vậy.

"Chị cho rằng bây giờ nói gì còn có tác dụng sao? Bọn họ đã kết hôn rồi! Kết hôn đó!!!" Sau khi Sở Vân Thiên đóng cửa lại, Tiêu Tĩnh Nguyệt buông Mộ Bội Văn ra. Cô cho là chỉ có cô khổ sở sao? Cô cũng khổ sở nữa! Đúng vậy, Tiêu Tĩnh Nguyệt cũng thích anh rể của mình, nhưng chị hai và anh rể yêu nhau thật lòng, cô cũng chỉ có thể chúc phúc bọn họ, thế nhưng Mộ Bội Văn thì sao? Người ta cũng đã kết hôn còn muốn người ta, đây coi là cái gì?

"Em tức giận sao? Có phải em cũng thích anh ta hay không?" Rõ ràng đã say nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, Mộ Bội Văn lạnh lùng nhìn vẻ mặt khổ sở của Tiêu Tĩnh Nguyệt.

"Đúng, em thích anh ấy! Nhưng mà em sẽ không giống như chị làm ra chuyện vô sỉ như vậy." Tiêu Tĩnh Nguyệt ngồi chồm hổm xuống nhìn thẳng vào mắt cô.

"Em thầm mến anh rể của mình cũng không dám nói ra, có thể cao thượng sao? Một người con gái ngay cả hạnh phúc của mình cũng không dám tranh thủ, coi là cái gì? Ha ha. . . . . ." Mộ Bội Văn cười đến rơi nước mắt rồi. Còn cô thì sao? Cũng giống như nhau chứ? Có ít thứ không phải là tranh thủ mà có thể lấy được, ví dụ: người đàn ông mà mình yêu. Nhưng cô còn chưa cam tâm, rốt cuộc cô thua kém Tiêu Tĩnh Vân ở điểm nào?

"Tôi không muốn nói với người điên, đi hay không tùy chị." Tiêu Tĩnh Nguyệt không muốn để ý cô, tự mình đi về phía thang máy.

"Chúng ta điên hết rồi! Yêu người không nên yêu!"

Lúc này cửa phòng mở ra liền đóng lại! Tiêu Tĩnh Vân thừa dịp Sở Vân Thiên đi phòng tắm tắm len lén mở cửa muốn nhìn Mộ Bội Văn đã đi về chưa, kết quả lại nghe được chuyện không nên nghe. Em gái của mình sao cũng thích Vân Thiên đây? Mọi chuyện ngày càng rối rắm, giống như mạng nhện dây dưa ác nghiệt phải làm sao đây?

Điều Tiêu Tĩnh Vân không nghĩ tới chính là cuộc sống ngọt ngào của cô cùng Sở Vân Thiên cũng chỉ có thời gian ngắn ngủi không tới một năm. Vốn là hai người Sở gia đối gia thế cô không mấy hài lòng bắt đầu cũng không khách khí nữa, bởi vì sau khi kết hôn lâu như vậy cô cũng không có mang thai, đây đối với Sở gia mà nói chính là chuyện lớn nhất. Cha mẹ cả ngày lẫn đêm ở bên tai càu nhàu khiến Sở Vân Thiên cũng dần dần không nhịn được, một ngày buổi tối sau khi cùng Tĩnh Vân cầu hoan, lần đầu tiên bọn họ bắt đầu cãi vả sau đám cưới. Một lần kia cãi vả rất hung khiến hai vị Sở gia làm ầm lên. Dưới lời nói lạnh nhạt của hai người, đêm đó Sở Vân Thiên giận đến bỏ đi chưa có trở về. Mãi cho đến ngày thứ ba mới trở về, nhưng vẫn là chiến tranh lạnh với Tiêu Tĩnh Vân.

Cha mẹ chồng chế nhạo cùng chồng đối đãi lạnh nhạt, khinh thường khiến Tiêu Tĩnh Vân ngày từng ngày gầy đi, cơ hồ cả ngày không bước chân ra khỏi nhà. Đó là một buổi chiều ánh nắng tươi sáng, Tiêu Tĩnh Vân ở trong hoa viên phơi nắng, trong lòng bỗng dưng khẩn trương lên, giống như có chuyện gì sắp xảy ra.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, lúc ăn cơm tối. Sở Vân Thiên hiếm khi trở về trước thời gian bình thường, Tiêu Tĩnh Vân vui vẻ vẫn chưa tới ba giây. Bởi vì đi theo phía sau anh chính là Mộ Bội Văn đang đầy đắc ý.

Ngay trước mặt Tiêu Tĩnh Vân tái nhợt cùng cha mẹ Sở gia, Sở Vân Thiên tuyên bố chuyện Mộ Bội Văn có thai của anh. Thì ra ngày đó sau khi bọn họ cãi vả, anh chạy đi ra ngoài tìm Mộ Bội Văn uống rượu, thổ lộ tâm sự với cô. Không nghĩ tới lại bị Mộ Bội Văn lợi dụng, đêm đó bọn họ đã xảy ra quan hệ. Sau đó Sở Vân Thiên vì hành động của mình mà cảm thấy hối hận, mà Mộ Bội Văn lại cố tình rộng lượng nói không có gì cả. Anh cho là chuyện sẽ cứ như vậy là xong, một tháng sau, Mộ Bội Văn lại tìm anh nói có thai, hỏi anh làm sao bây giờ? Đang vì lúc cha mẹ thúc giục phiền lòng, Sở Vân Thiên không chút suy nghĩ liền đem cô mang về, mục đích của anh rất đơn giản, để Mộ Bội Văn sinh hạ con rồi anh sẽ đền bù cho cô, cũng xem như đã giải quyết xong nỗi lòng của cha mẹ.

Nhưng anh đã đoán sai tâm tư cùng lòng dạ nhỏ hơn kim ở đáy bể của phụ nữ. Đêm đó dưới sự cho phép ngầm của cha mẹ Sở gia, Mộ Bội Văn đã ở lại. Sở Vân Thiên trở về phòng muốn nói ra suy nghĩ của anh cho Tiêu Tĩnh Vân, không nghĩ tới anh còn không kịp nói, Tiêu Tĩnh Vân liền đưa ra yêu cầu ly hôn. Nếu anh đã làm đến mức này, cô ở lại hay không ở lại đã không còn một chút ý nghĩa, không phải sao? Tiêu Tĩnh Vân cũng không cho là mình có thể chịu được kiếp chung chồng, cho nên dù đau lòng thì vẫn lựa chọn rời đi.

"Em không thể độ lượng chút sao? Bội Văn người ta đều đồng ý chung sống tốt đẹp với em rồi!" Sở Vân Thiên không nghĩ tới Tĩnh Vân ngày thường luôn dịu dàng,làm long người vừa ý lại sẽ là cứng rắn, kiên quyết như thế.

"Đây đã là sự rộng rãi nhất em có thể làm được. Sở Vân Thiên, có lẽ chúng ta thật sự hết duyên! Tạm biệt!" Kéo hành lý đã thu dọn đơn giản đi, Tiêu Tĩnh Vân không để ình khóc lên.

"Tĩnh Vân, em đừng như vậy được không?" Sở Vân Thiên giữ cô lại, anh không muốn xa rời cô. Chẳng qua là khoảng thời gian này cha mẹ ép quá, công ty lại ở vào thời kỳ khó khăn, anh bận đến nỗi một người mà như hai người, ban ngày bận chuyện công ty, buổi tối trở về còn phải ứng phó những chuyện trong nhà này.

"Buông tay đi, Vân Thiên! Em không còn cách nào khác! Đây đã là nhẫn nại lớn nhất em có thể làm được." Tiêu Tĩnh Vân nhắm mắt lại.

"Em nhất định phải đi đúng không? Tùy em! Nhưng em bước ra khỏi cửa lớn Sở gia thì đừng hối hận!" Sở Vân Thiên chán nản buông tay, anh mệt mỏi, thật sự mệt mỏi!

Hối hận? Nếu thật sự có hối hận, đó cũng là hối hận không nên yêu người đàn ông như vậy mà thôi. Cô cho là anh sẽ là chỗ dựa cả đời của cô, kết quả lại không phải vậy. Trên cái thế giới này, có lúc ngay cả chính mình đều không dựa vào được, người khác làm sao có thể tin tưởng?

Sở Vân Thiên! Chúng ta không cần gặp lại! Đời này, kiếp sau sau nữa cũng không cần! Bóng dáng Tiêu Tĩnh Vân cô đơn đi ra khỏi đại trạch Sở gia.

Mà Mộ Bội Văn đứng ở trước cửa sổ nhìn, khuôn mặt cười vì mưu kế đã thực hiện được. Tiêu Tĩnh Vân, cứ đi đi! Sở Vân Thiên từ nay về sau là của một mình tôi! Người không vì mình, trời tru đất diệt! Tôi cũng chẳng có cách nào khác.

Không nghĩ tới, lời nói của Tiêu Tĩnh Vân như lời tiên tri, đời này bọn họ thật sự không có cơ hội gặp lại nữa. Sau khi rời Sở Vân Thiên hai tháng, Tiêu Tĩnh Vân phát hiện mình có thai. . . . .

Mà nhật ký đến đây cũng đột nhiên ngừng lại, tâm trạng lơ lửng giống như bị người khác xé nát một phần. Sở Mạnh tốn một buổi tối đọc đi đọc lại từng chữ từng chữ. Càng đọc, tâm trạng càng nặng trĩu, lời nói của người phụ nữ kia chẳng lẽ là thật sao? Chẳng lẽ anh thật sự là con trai của Tiêu Tĩnh Vân sao? Anh không tin, Mộ Bội Văn từ nhỏ đến lớn vẫn thương yêu lại không phải mẹ của anh! Người anh gọi là mẹ vài chục năm lại không phải mẹ của anh, điều này làm sao anh có thể chấp nhận? Anh không tin, không tin.

Lại nhặt lên nhật ký bị anh ném xuống đất, anh quyết định hỏi Sở Vân Thiên, tối nay nhất định phải hỏi rõ ràng.

"Ba, con có việc muốn hỏi ba!" Đứng ở bậc thang cuối cùng, Sở Mạnh gọi lại là Sở Vân Thiên vừa đi xã giao về.

"Sở Mạnh, đã trễ thế này sao còn chưa ngủ, ngày mai không cần đi học sao?" Sở Vân Thiên thấy bình thường con trai đã sớm đi ngủ lại trong lúc này có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, nói có chuyện muốn hỏi ông.

"Ba, con nói con có việc muốn hỏi ba!" Sở Mạnh nhìn chằm chằm Sở Vân Thiên không thả. Anh không muốn tin ba anh sẽ là người đàn ông vô tình vô nghĩa trong nhật ký như vậy, anh nhất định phải hỏi rõ ràng.

"Được rồi, con trai. Chúng ta đến phòng sách nói." Khó được thấy con trai lại nghiêm túc thế, Sở Vân Thiên cùng anh đi vào phòng sách.

"Cha, bên trong nói có đúng không là thật?" Bước qua cửa, Sở Mạnh cầm nhật ký trên tay trực tiếp ném tới trước mặt Sở Vân Thiên.

"Đây là. . . . . ." Bìa ngoài màu xanh da trời quen thuộc như vậy, nét chữ quen thuộc như vậy. . . . . . Đó không phải là nhật ký của Tĩnh Vân sao? Sao lại ở trên tay Sở Mạnh? Sở Vân Thiên nhắm mắt lại nói không ra lời. Làm sao biết chứ, ban đầu anh cho Tĩnh Nguyệt một khoản tiền sau đó, cô không phải là đáp ứng sẽ không tới quấy nhiễu cuộc sống của anh sao? Vậy bây giờ là cái gì? Sở Mạnh có phải đã biết?

"Ba chỉ cần nói cho con biết có phải thật vậy hay không? Con không phải là con trai của ba với bà ta đúng không?" Thấy vẻ mặt Sở Vân Thiên, Sở Mạnh trong lòng đã hiểu rõ nhưng vẫn là vì đáp án này mà tâm thần đại loạn. Anh không hiểu, thật sự không hiểu, tại sao tình tiết truyền hình này có thể xảy ra trên người anh? Làm sao có thể? Bàn tay tức giận quét qua bình gốm sứ thời nhà Tống màu xanh đặt ở giá sách, bình hoa quý báu vang lên tiếng “xoảng”, chia năm xẻ bảy ra trên mặt đất. Thanh âm lanh lảnh vang lên trong đêm khuya yên lặng nghe hết sức chói tai.

"Phải" Cả người Sở Vân Thiên giống như chợt già mười mấy tuổi, khuôn mặt mệt mỏi lui về phía sau nằm. Tĩnh Vân, con đã biết rồi! Con trai đã biết em mới là mẹ của nó rồi! Em nên vui mừng mới phải, không phải sao? Tĩnh Vân! Thật sự xin lỗi em!

"Tại sao? Nói cho con biết tại sao?" Văn kiện trên bàn, bút, ly nhất nhất rơi vào xuống đất, lại không thể giảm bớt nửa phần tức giận cùng không tin trong lòng Sở Mạnh. Anh không muốn sống ở chỗ này nữa, không muốn đối mặt với người đàn ông trước mặt mà anh gọi là ba nữa, anh cần một mình tĩnh lặng, anh không biết nên làm sao mới phải. . . . . .

Cho đến khi tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, Sở Vân Thiên mới mở mắt ra, con trai đã chạy ra ngoài.

"Con đi đâu?" Sở Vân Thiên đuổi theo.

"Không cần ba lo! Để cho con yên lặng một chút! Không cần đi theo!" Sở Mạnh lái xe từ trong nhà để xe ra ngoài. Mặc dù đã sớm biết lái xe, nhưng vẫn chưa tới tuổi cầm bằng lái. Nhưng hôm nay anh không quản nhiều như vậy, nếu anh không phát tiết ra ngoài, anh nhất định sẽ điên.

Toàn bộ ba ngày, anh cũng không có về Sở gia. Anh không biết đối mặt thế nào với mẹ cùng em trai Sở Khương mà anh vẫn luôn cho rằng là ruột thịt.

Gần tối ngày thứ ba, sắc trời u ám, anh cuối cùng đem xe dừng ở địa chỉ mà người phụ nữ kia cho anh. Đó là một nhà trọ cũ kỹ, ngoài cửa sổ treo các loại quần áo đủ màu sắc đung đưa trong gió. Chỗ như thế này người ở được sao? Sở Mạnh không biết mình rốt cuộc làm sao, ma xui quỷ khiến lại đến chỗ này.

"Mẹ, me xem, người kia còn đứng ở phía dưới kìa!" Một cô gái nhỏ mười mấy tuổi muốn đóng cửa sổ lại, ánh mắt nhìn xuống lại vẫn thấy mới vừa rồi chuẩn bị mưa thì một cậu con trai cao lớn vẫn đứng ở nơi đó. Cách mới vừa rồi cô phơi quần áo thì cũng đã một giờ đồng hồ, vậy anh không phải là ở đó thật lâu sao?

"Diệc San, là ai vậy?" Tiêu Tĩnh Nguyệt từ trong phòng bếp bưng nồi canh nóng hổi ra.

"Một anh trai." Mặc dù là từ lầu năm cao nhìn xuống, vẫn còn mưa, nhưng Tiêu Diệc San chính là biết đó là một anh trai dáng dấp rất đẹp mắt, nhưng sao giờ này anh ấy vẫn đứng ở đây? Là chờ ai sao? Chờ người cũng có thể cầm ô mà, mưa lớn như thế sẽ bị ốm mất.

"Sở Mạnh. . . . . ." Theo hướng ngón tay út con gái chỉ, Tiêu Tĩnh Nguyệt thấy được bóng dáng cô đơn đứng không nhúc nhích trong cơn mưa tầm tã. Cô cho là anh sẽ không tin tưởng cô..., cho nên nhiều ngày như vậy một chút tăm hơi cũng không có, cô đang định nếu như anh không đến tìm cô, vậy cô tự mình đến cửa tìm Sở Vân Thiên!

Năm ấy, sau khi chị hai bởi vì khó sinh qua đời, cha mẹ cũng bởi vì chịu rất nhiều đả kích mà lần lượt qua đời. Mà cô cầm một khoản tiền của Sở Vân Thiên tiếp tục đi học, sau khi tốt nghiệp gả ột nhân viên công vụ. Bắt đầu cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua cũng không tệ lắm, nhưng sau khi sinh con gái, chồng cô si mê đánh bạc, chưa được mấy năm liền tiêu xài tiền gửi ngân hàng, không còn sót lại một đồng trong nhà, chưa kể còn thiếu bọn cho vay nặng lãi. Không chịu nổi cảnh ngày qua ngày trốn nợ, lúc Tiêu Diệc San 4 tuổi, chồng cô dùng khí ga tự sát chỉ để lại một đôi mẹ con sống nương tựa lẫn nhau. Vì trả khoản nợ, Tiêu Tĩnh Nguyệt đem toàn bộ tiền đi cầm cố, oán hận với chồng khiến cô sửa họ lại của con gái luôn.

Những năm này, cô vừa làm cha lại vừa làm mẹ, vừa làm việc vừa chăm sóc con gái, chịu đựng quá nhiều rồi. Nhưng gian phòng nhà trọ tiện nghi lại bị tịch thu do Nhà nước muốn mở rộng đất, điều này có nghĩa là mẹ con cô phải sống một cuộc sống đầu đường xó chợ lần nữa. Cô không muốn cuộc sống như thế; một ngày thu dọn đồ đạc, cô lại thấy được di vật của chị hai, một bản ghi chép là nhật ký của chị cùng những yêu hận dây dưa với Sở Vân Thiên.

Cô cũng là không còn cách khác. Năm đó mặc dù đã đáp ứng Sở Vân Thiên không hề nói chuyện này nữa, nhưng cuộc sống bức bách thì có biện pháp gì khác sao? Huống chi năm đó là anh ấy có lỗi với chị hai, đưa cho anh ta giá ột chút thì thế nào đây? Cho nên, cô trực tiếp tìm được Sở Mạnh. Cô tin tưởng Sở Vân Thiên nhất định sẽ thỏa hiệp.

"Mẹ, mẹ biết anh ấy sao?" Tiêu Diệc San nghe được từ miệng mẹ gọi ra tên tuổi anh hai đó, trong lòng hưng phấn lên.

"Diệc San, nhanh lên một chút, đi lấy cái ô cùng mẹ đi xuống. Anh ấy là anh họ cô!" Tiêu Diệc San cũng kích động đến thiếu chút nữa nói không thành tiếng.

Thì ra là anh ấy là anh họ cô!

Sở Mạnh đi theo Tiêu Tĩnh Nguyệt lên trên lầu, còn chưa kịp hỏi cái gì, cả người gục xuống. Toàn bộ ba ngày ba đêm, anh không nhắm mắt lại, rốt cuộc vẫn là mệt mỏi!

Thì ra là anh ấy là anh họ cô! Dáng dấp anh ấy thật đẹp măt! Giống như Lưu Xuyên Phong trong truyện tranh vậy. Tiêu Diệc San cầm trong tay một cái khăn lông nóng ướt nhẹp không ngừng lau mồ hôi không ngừng chảy ra từ trán anh. Anh nóng rần lên, uống thuốc hạ sốt rồi bắt đầu đổ mồ hôi. Mẹ nói một lát sẽ khỏi, nhưng bây giờ anh ấy sao còn không tỉnh lại?

"Em là ai?" Sau khi hạ sốt, Sở Mạnh cảm giác giống như ngủ một giấc rất dài rất dài, tỉnh lại cảm thấy cảnh còn người mất. Đây là nơi nào? Nơi này đơn sơ như vậy sao? Còn có cô gái nhỏ nằm bên cạnh lúc anh ngủ là ai?

"Sở Mạnh, con đã tỉnh?" Cửa mở ra, đi vào là Tiêu Tĩnh Nguyệt tươi cười.

"Diệc San, đứng dậy đi!" Tiêu Tĩnh Nguyệt đi tới bên giường, vỗ vỗ bả vai con gái. Tối hôm qua đến bây giờ nó vẫn kiên trì muốn chăm sóc Sở Mạnh ngã bệnh, ngay cả người làm mẹ như cô cũng không thay đổi được gì.

"Anh Mạnh, anh đã tỉnh! Thật tốt quá!" Tiêu Diệc San nâng lên đôi mắt còn có chút mông lung, thấy Sở Mạnh đã ngồi dậy, vui vẻ cười nói.

"Con muốn đi xem mẹ con một chút." Sau khi tỉnh lại, những chuyện xảy ra mấy ngày trước, tất cả giống như là một đoạn phim chiếu chậm, từ từ thoáng qua trong đầu óc, trong mắt Sở Mạnh đã là một mảnh bình tĩnh. Một đứa trẻ mười lăm tuổi thế nhưng có thể tỉnh táo đến mức này, khiến Tiêu Tĩnh Nguyệt tự cảm thấy mình không bằng.

Thì ra là đây mới là mẹ của anh. Ngón tay thon dài lau khuôn mặt tươi cười, trẻ tuổi mà ngọt ngào trên tấm bia mộ, Sở Mạnh nhắm mắt lại không dám nhìn người phụ nữ vì bảo vệ anh mà hi sinh, bà chắc là yêu anh lắm? Tuy nhiên lại không thể nhìn đứa con trai mình liều mạng sinh ra được một lần, có phải thật đáng tiếc hay không? Mẹ, con tới thăm người rồi! Sở Mạnh ở trong lòng thì thầm.

"Sở Mạnh, con muốn đi đâu?" Sở Mạnh lái xe đem hai mẹ con Tiêu Tĩnh Nguyệt đưa đến phía dưới nhà trọ rồi quay đầu muốn đi.

"Về nhà!" Lạnh lùng nói ra hai chữ đó, xe rầm rầm nghênh ngang rời đi. Đúng vậy, anh trừ trở về còn có thể như thế nào? Anh hiện tại là trẻ vị thành niên, cho dù là muốn làm gì cũng không làm được đúng không? Cho nên, chỉ có thể trở về! Trở về rồi hãy nói!

Sở Mạnh không biết sau khi anh đi, Tiêu Tĩnh Nguyệt gọi điện thoại cho Sở Vân Thiên: "Sở Mạnh mấy ngày nay đều ở chỗ em."

"Tĩnh Nguyệt, cô rốt cuộc muốn thế nào?" Con trai biến mất mấy ngày, ông cũng không tìm ra cớ để ứng phó Mộ Bội Văn.

"Em muốn đi nước Pháp!" Tiêu Tĩnh Nguyệt hiện tại chỉ muốn rời đi lúc này thôi, yên ổn sống hết đời.

"Được, tôi đáp ứng cô! Sở Mạnh ở đâu rồi?"

"Nó đã đi về!"

"Tĩnh Nguyệt, lần này không nên đổi ý nữa!" Sở Vân Thiên lẳng lặng cảnh cáo trong điện thoại.

"Em sẽ không đổi ý!" Tiêu Tĩnh Nguyệt tắt điện thoại di động. Cô thật sự không tham lam, chưa bao giờ có lòng tham. Trước kia không tham lam anh sẽ thích cô, hiện tại cũng sẽ không có lòng tham mà muốn nhiều hơn. Hahaha!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện