Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ
Chương 90: Hút ra sữa
Trương Nghiên cũng có sự tự chủ cường đại giống như Cung Chính, anh bắt buộc bản thân ổn định cảm xúc, hơn nữa ở trong lòng liên tục nhắc nhở cho bản thân Ninh Tiểu Tiểu chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh, cô vốn là phụ nữ của ông chủ, anh cũng không thể có suy nghĩ linh tinh.
Về tới nhà, không một bóng người, Ninh Tiểu Tiểu không ở nhà giống bình thường. Trương Nghiên lập tức gọi cho cô, nghe điện thoại là một người đàn ông.
"Alo... Anh là?" Trương Nghiên có chút chần chờ.
"Tôi là Công Tử Lạc." Đối diện là âm thanh nam nhân dễ nghe.
"Tiểu Tiểu cô ấy..."
"Tiểu Tiểu ở nơi này, yên tâm, tôi sẽ chiếu cố cô ấy thất tốt."
"Này này..." Đối phương đã cúp điện thoại, Trương Nghiên có chút buồn bã chán nản. Ninh Tiểu Tiểu ở chỗ của Công Tử Lạc anh nên nói thế nào với Cung Chính đây.
Cung Chính chơi mạt chược không chú tâm, luôn lơ đãng ngẩng đầu hướng cửa nhìn, trong lòng luôn nghĩ đến Ninh Tiểu Tiểu, chơi bài có chút không chút để ý, những người khác lại hao hết tâm tư muốn anh thắng, vậy mà anh vẫn thua trận một ván. Trương Nghiên cuối cùng đã trở lại, bước nhanh tới chỗ Cung Chính, ghé vào lỗ tai anh nói gì đó, Cung Chính sắc mặt có chút khó coi, nhưng rất nhanh anh liền khoát tay: "Không quan hệ, tiếp tục chơi mạt chược đi."
Trương Nghiên lặng lẽ rời khỏi, Cung Chính nói câu không quan hệ kia giống như thật tùy ý, nhưng chỉ có anh đã đi theo thật lâu mới biết được, chẳng những không quan hệ, mà còn là cực kì có quan hệ. Không biết hiện tại Ninh Tiểu Tiểu cùng Công Tử Lạc đang làm cái gì? Trương Nghiên cười khổ một chút, anh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
"Sao lại nghe di động của tôi?" Ninh Tiểu Tiểu có chút tức giận. Cô không muốn Trương Nghiên nghe tin tức về mình từ người thứ ba.
Công Tử Lạc đem di động giơ cao lên, buồn cười nhìn Ninh Tiểu Tiểu nhảy lại nhảy với thế nào cũng không tới, anh ha ha cười rộ lên.
"Mau trả lại cho tôi!" Ninh Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn anh. Cô vừa nghe Tiểu Hoàn Tử gọi điện thoại đến nói Công Tử Lạc quay phim bị thương, nói cô không đến anh sẽ không chữa, trong lòng lo lắng liền lập tức chạy tới. Không ngờ tới vừa đến thì thấy Công Tử Lạc vui vẻ không có một chút việc gì.
"Trả lại em." Công Tử Lạc đem di động ném cho cô, "Gấp cái gì? Tôi đã nói cho anh ta em ở nơi này, không phải là em đã yêu người chồng đó rồi chứ?"
"Tôi mới không có." Ninh Tiểu Tiểu mặt đỏ, "Đại Hùng, Tiểu Hoàn Tử, tôi đi đây." Nói xong cô xoay người muốn đi.
Công Tử Lạc giữ chặt cánh tay cô: "Này, em làm cái gì, vừa đến đã đi?"
Ninh Tiểu Tiểu cảm nhận được một đạo ánh mắt lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn lại, là đại mỹ nữ Trần Băng Khiết, cô ấy vẫn đẹp như trước, đứng ở nơi rất xa, Ninh Tiểu Tiểu thấy không rõ nàng trong mắt nàng là gì, chỉ cảm thấy có vẻ không thân thiện lắm.
"Anh gạt tôi, anh căn bản không bị thương." Ninh Tiểu Tiểu muốn bỏ tay anh ra, lại bị Công Tử Lạc kéo vào xe bảo mẫu.
"Ai nói tôi không bị thương?" Công Tử Lạc đem tóc vén lên, Ninh Tiểu Tiểu nhìn thấy trên trán anh có vết sẹo.
"Nhìn thấy không? Đây không phải là bị thương sao, bọn họ nói không lập tức xử lý sẽ lưu lại sẹo, em cũng biết một vết sẹo nhỏ đối với khuôn mặt hoàn mỹ này mà nói ý nghĩa gì đi?" Công Tử Lạc nhìn cô, ánh mắt giống con chó nhỏ mang theo vài phần ủy khuất.
"Thua với anh." Ninh Tiểu Tiểu thở dài. Mang hòm thuốc tới bôi thuốc, cô cúi sát lại cẩn thận bôi, Công Tử Lạc cũng không có nói chuyện, đối với ảnh đế chạm tay có thể bỏng mà nói, khuôn mặt này là bảo vật vô giá, nếu có một vết sẹo nhỏ, đám fan kia khẳng định dìm chết cô bằng nước miếng.
Nhưng mà cô vẫn có chút không cam lòng, dán băng keo cá nhân xong liền hung hăng bóp một chút lên cái trán anh, khiến Công Tử Lạc kêu to như giết heo.
"Em mưu sát chồng a." Công Tử Lạc bắt lấy tay cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, "Tiểu Tiểu, em không đến thì anh cũng không thấy được em, anh nhớ em muốn chết..."
Đôi mắt Công Tử Lạc tối như mực không hề chớp nhìn cô, một người đàn ông có thể làm điên đảo chúng sinh lại nói với cô những lời này, nói cho ai nghe cũng đều không tin tưởng. Công Tử Lạc đã hai mươi lăm tuổi có đôi khi còn giống đứa bé to xác, Ninh Tiểu Tiểu thậm chí có khi cảm thấy anh so với Cung Đông còn muốn nhỏ hơn.
"Tôi vừa mới nhìn thấy Trần Băng Khiết..." Ninh Tiểu Tiểu cố ý nói.
"Em không nhìn lầm." Công Tử Lạc nháy mắt thay đổi một khuôn mặt, "Đúng là cô ta."
Ninh Tiểu Tiểu nhịn không được cười trộm: "Bộ điện ảnh này nữ chính lại là cô ấy?"
“Không phải chỉ một bộ phim." Công Tử Lạc oán giận, "Chúng tôi không ngờ lại bị toàn bộ fan bầu thành cặp tình lữ được chào đón nhất màn ảnh, rất nhiều người đều cho rằng tôi cùng cô ta trong hiện thực cũng là một cặp, lại còn hô hào nhất định phải xem chúng ta hợp tác bộ điện ảnh tiếp theo, đạo diễn cũng là cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều ấy..."
"Tôi thấy hai người cũng rất xứng đôi nha." Ninh Tiểu Tiểu cười nói.
"Em lặp lại lần nữa." Công Tử Lạc bắt lấy vai cô nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh không cần bụng dạ hẹp hòi như vậy, chuyện quá khứ đều đã qua rồi."
"Đừng nói về cô ta nữa." Công Tử Lạc bộ mặt chán ghét nói, "Nói tôi đi."
"Nói về anh thì có gì hay?"
"Tôi gần đây bốc hỏa rất lớn, em giúp ôi hạ hỏa đi." Công Tử Lạc nhìn chằm chằm cô, dục vọng lan tràn trong mắt.
"Anh nói cái gì a." Ninh Tiểu Tiểu đưa tay chải mái tóc, "Về sau không cần nói loại lời này, anh hiện tại là chú của tôi."
"Chú?" Công Tử Lạc ôm thắt lưng cô đặt cô ngồi lên trên người mình, thân mình mềm mại của Ninh Tiểu Tiểu lập tức dán sát vào anh.
"Anh làm cái gì?" Ninh Tiểu Tiểu kêu lên.
"Tôi không tin mấy ngày này anh trai cùng tiểu tử Cung Đông kia thành thật như vậy, bọn họ sớm đã ăn em đi?"
Ninh Tiểu Tiểu mặt bỗng chốc đỏ bừng.
"Em đỏ mặt cái gì?" Công Tử Lạc động tay bắt lấy vú cô xoa bóp, "Tôi nói đúng rồi chứ gì, nếu bọn họ cái gì cũng không làm, tôi cũng cái gì cũng không làm. Nhưng sự thật vừa vặn tương phản, anh trai đối với con gái ruột của mình còn xuống tay đươc thì người chú như tôi sợ cái gì?"
Bàn tay anh tiến vào trong áo cô, bàn tay to chặt chẽ bắt lấy hai bầu vú mượt mà, đụng chạm tới da thịt trơn láng non mềm khiến anh cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt.
"Tiểu Tiểu... Vú em thật mềm, một tay ôm khó hết, anh trai nhất định nói là anh ấy đem vú Tiểu Tiểu xoa lớn, thật ra tôi cũng có công lao... Rất muốn ăn, nụ hoa cứng rắn rồi, thật muốn uống sữa của Tiểu Tiểu..." Công Tử Lạc vừa xoa nắn vừa nói tâm tình.
"Không cần..." Ninh Tiểu Tiểu cầm lấy cánh tay anh, hai vai run rẩy.
"Anh trai cùng Tùng Tùng có xoa cho em giống như tôi không? Nói với tôi, nói tôi liền dừng tay." Công Tử Lạc trầm giọng nói.
"Có..." Ninh Tiểu Tiểu gật đầu, "Hiện tại có thể ngừng đi."
Công Tử Lạc cười xấu xa một chút, bắt đầu tháo nút áo cô. Ninh Tiểu Tiểu bắt lấy ânh: "Anh nói tôi trả lời liền dừng tay."
"Tôi đã ngừng nha, tôi cũng không nói sẽ không cởi áo em." Công Tử Lạc vô lại nói.
"Anh hư, bại hoại..." Ninh Tiểu Tiểu đánh anh. Công Tử Lạc mặc kệ mấy cú đánh như gãi ngứa ở trên người, rất nhanh liền đem nửa thân trên của cô lột sạch.
Hai tròng mắt anh phát sáng. Làn da thiếu nữ trắng nõn, vòng eo nhỏ nhắn, xương quai xanh mỏng manh, bầu vú đầy đặn kiên đĩnh, hai đỉnh hồng anh phấn nộn xinh đẹp, thật sự là tuyệt đẹp.
"Tiểu Tiểu, cho tôi hút sữa... Để tôi hút một chút..." Công Tử Lạc vừa nói vừa quỳ gối bên chân cô, đem mặt dán tại vú cô, ngẩng đầu rất nhanh tìm được nụ hoa, một ngụm ngậm lấy, hút.
Ninh Tiểu Tiểu ngực căng thẳng, kêu nhỏ một tiếng, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một bên ngực đầy đặn của bản thân đang được một nam nhân có khuôn mặt tuấn mỹ dùng lực cắn mút, mà nam nhân mở ra đôi môi mỏng khêu gợi ngậm chặt nụ hoa, anh giống ma cà rồng trong truyện tranh, lại giống như đứa nhỏ hồn nhiên... Khiến cô trong nháy mắt không có năng lực phản kháng.
"Ngô... Giống như có thể hút ra sữa." Công Tử Lạc nói, "Thật ngọt, ăn thật ngon..."
"Nói bậy." Ninh Tiểu Tiểu mặt đỏ hồng nói, bị anh hút có chút nhịn không được.
Về tới nhà, không một bóng người, Ninh Tiểu Tiểu không ở nhà giống bình thường. Trương Nghiên lập tức gọi cho cô, nghe điện thoại là một người đàn ông.
"Alo... Anh là?" Trương Nghiên có chút chần chờ.
"Tôi là Công Tử Lạc." Đối diện là âm thanh nam nhân dễ nghe.
"Tiểu Tiểu cô ấy..."
"Tiểu Tiểu ở nơi này, yên tâm, tôi sẽ chiếu cố cô ấy thất tốt."
"Này này..." Đối phương đã cúp điện thoại, Trương Nghiên có chút buồn bã chán nản. Ninh Tiểu Tiểu ở chỗ của Công Tử Lạc anh nên nói thế nào với Cung Chính đây.
Cung Chính chơi mạt chược không chú tâm, luôn lơ đãng ngẩng đầu hướng cửa nhìn, trong lòng luôn nghĩ đến Ninh Tiểu Tiểu, chơi bài có chút không chút để ý, những người khác lại hao hết tâm tư muốn anh thắng, vậy mà anh vẫn thua trận một ván. Trương Nghiên cuối cùng đã trở lại, bước nhanh tới chỗ Cung Chính, ghé vào lỗ tai anh nói gì đó, Cung Chính sắc mặt có chút khó coi, nhưng rất nhanh anh liền khoát tay: "Không quan hệ, tiếp tục chơi mạt chược đi."
Trương Nghiên lặng lẽ rời khỏi, Cung Chính nói câu không quan hệ kia giống như thật tùy ý, nhưng chỉ có anh đã đi theo thật lâu mới biết được, chẳng những không quan hệ, mà còn là cực kì có quan hệ. Không biết hiện tại Ninh Tiểu Tiểu cùng Công Tử Lạc đang làm cái gì? Trương Nghiên cười khổ một chút, anh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
"Sao lại nghe di động của tôi?" Ninh Tiểu Tiểu có chút tức giận. Cô không muốn Trương Nghiên nghe tin tức về mình từ người thứ ba.
Công Tử Lạc đem di động giơ cao lên, buồn cười nhìn Ninh Tiểu Tiểu nhảy lại nhảy với thế nào cũng không tới, anh ha ha cười rộ lên.
"Mau trả lại cho tôi!" Ninh Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn anh. Cô vừa nghe Tiểu Hoàn Tử gọi điện thoại đến nói Công Tử Lạc quay phim bị thương, nói cô không đến anh sẽ không chữa, trong lòng lo lắng liền lập tức chạy tới. Không ngờ tới vừa đến thì thấy Công Tử Lạc vui vẻ không có một chút việc gì.
"Trả lại em." Công Tử Lạc đem di động ném cho cô, "Gấp cái gì? Tôi đã nói cho anh ta em ở nơi này, không phải là em đã yêu người chồng đó rồi chứ?"
"Tôi mới không có." Ninh Tiểu Tiểu mặt đỏ, "Đại Hùng, Tiểu Hoàn Tử, tôi đi đây." Nói xong cô xoay người muốn đi.
Công Tử Lạc giữ chặt cánh tay cô: "Này, em làm cái gì, vừa đến đã đi?"
Ninh Tiểu Tiểu cảm nhận được một đạo ánh mắt lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn lại, là đại mỹ nữ Trần Băng Khiết, cô ấy vẫn đẹp như trước, đứng ở nơi rất xa, Ninh Tiểu Tiểu thấy không rõ nàng trong mắt nàng là gì, chỉ cảm thấy có vẻ không thân thiện lắm.
"Anh gạt tôi, anh căn bản không bị thương." Ninh Tiểu Tiểu muốn bỏ tay anh ra, lại bị Công Tử Lạc kéo vào xe bảo mẫu.
"Ai nói tôi không bị thương?" Công Tử Lạc đem tóc vén lên, Ninh Tiểu Tiểu nhìn thấy trên trán anh có vết sẹo.
"Nhìn thấy không? Đây không phải là bị thương sao, bọn họ nói không lập tức xử lý sẽ lưu lại sẹo, em cũng biết một vết sẹo nhỏ đối với khuôn mặt hoàn mỹ này mà nói ý nghĩa gì đi?" Công Tử Lạc nhìn cô, ánh mắt giống con chó nhỏ mang theo vài phần ủy khuất.
"Thua với anh." Ninh Tiểu Tiểu thở dài. Mang hòm thuốc tới bôi thuốc, cô cúi sát lại cẩn thận bôi, Công Tử Lạc cũng không có nói chuyện, đối với ảnh đế chạm tay có thể bỏng mà nói, khuôn mặt này là bảo vật vô giá, nếu có một vết sẹo nhỏ, đám fan kia khẳng định dìm chết cô bằng nước miếng.
Nhưng mà cô vẫn có chút không cam lòng, dán băng keo cá nhân xong liền hung hăng bóp một chút lên cái trán anh, khiến Công Tử Lạc kêu to như giết heo.
"Em mưu sát chồng a." Công Tử Lạc bắt lấy tay cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, "Tiểu Tiểu, em không đến thì anh cũng không thấy được em, anh nhớ em muốn chết..."
Đôi mắt Công Tử Lạc tối như mực không hề chớp nhìn cô, một người đàn ông có thể làm điên đảo chúng sinh lại nói với cô những lời này, nói cho ai nghe cũng đều không tin tưởng. Công Tử Lạc đã hai mươi lăm tuổi có đôi khi còn giống đứa bé to xác, Ninh Tiểu Tiểu thậm chí có khi cảm thấy anh so với Cung Đông còn muốn nhỏ hơn.
"Tôi vừa mới nhìn thấy Trần Băng Khiết..." Ninh Tiểu Tiểu cố ý nói.
"Em không nhìn lầm." Công Tử Lạc nháy mắt thay đổi một khuôn mặt, "Đúng là cô ta."
Ninh Tiểu Tiểu nhịn không được cười trộm: "Bộ điện ảnh này nữ chính lại là cô ấy?"
“Không phải chỉ một bộ phim." Công Tử Lạc oán giận, "Chúng tôi không ngờ lại bị toàn bộ fan bầu thành cặp tình lữ được chào đón nhất màn ảnh, rất nhiều người đều cho rằng tôi cùng cô ta trong hiện thực cũng là một cặp, lại còn hô hào nhất định phải xem chúng ta hợp tác bộ điện ảnh tiếp theo, đạo diễn cũng là cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều ấy..."
"Tôi thấy hai người cũng rất xứng đôi nha." Ninh Tiểu Tiểu cười nói.
"Em lặp lại lần nữa." Công Tử Lạc bắt lấy vai cô nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh không cần bụng dạ hẹp hòi như vậy, chuyện quá khứ đều đã qua rồi."
"Đừng nói về cô ta nữa." Công Tử Lạc bộ mặt chán ghét nói, "Nói tôi đi."
"Nói về anh thì có gì hay?"
"Tôi gần đây bốc hỏa rất lớn, em giúp ôi hạ hỏa đi." Công Tử Lạc nhìn chằm chằm cô, dục vọng lan tràn trong mắt.
"Anh nói cái gì a." Ninh Tiểu Tiểu đưa tay chải mái tóc, "Về sau không cần nói loại lời này, anh hiện tại là chú của tôi."
"Chú?" Công Tử Lạc ôm thắt lưng cô đặt cô ngồi lên trên người mình, thân mình mềm mại của Ninh Tiểu Tiểu lập tức dán sát vào anh.
"Anh làm cái gì?" Ninh Tiểu Tiểu kêu lên.
"Tôi không tin mấy ngày này anh trai cùng tiểu tử Cung Đông kia thành thật như vậy, bọn họ sớm đã ăn em đi?"
Ninh Tiểu Tiểu mặt bỗng chốc đỏ bừng.
"Em đỏ mặt cái gì?" Công Tử Lạc động tay bắt lấy vú cô xoa bóp, "Tôi nói đúng rồi chứ gì, nếu bọn họ cái gì cũng không làm, tôi cũng cái gì cũng không làm. Nhưng sự thật vừa vặn tương phản, anh trai đối với con gái ruột của mình còn xuống tay đươc thì người chú như tôi sợ cái gì?"
Bàn tay anh tiến vào trong áo cô, bàn tay to chặt chẽ bắt lấy hai bầu vú mượt mà, đụng chạm tới da thịt trơn láng non mềm khiến anh cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt.
"Tiểu Tiểu... Vú em thật mềm, một tay ôm khó hết, anh trai nhất định nói là anh ấy đem vú Tiểu Tiểu xoa lớn, thật ra tôi cũng có công lao... Rất muốn ăn, nụ hoa cứng rắn rồi, thật muốn uống sữa của Tiểu Tiểu..." Công Tử Lạc vừa xoa nắn vừa nói tâm tình.
"Không cần..." Ninh Tiểu Tiểu cầm lấy cánh tay anh, hai vai run rẩy.
"Anh trai cùng Tùng Tùng có xoa cho em giống như tôi không? Nói với tôi, nói tôi liền dừng tay." Công Tử Lạc trầm giọng nói.
"Có..." Ninh Tiểu Tiểu gật đầu, "Hiện tại có thể ngừng đi."
Công Tử Lạc cười xấu xa một chút, bắt đầu tháo nút áo cô. Ninh Tiểu Tiểu bắt lấy ânh: "Anh nói tôi trả lời liền dừng tay."
"Tôi đã ngừng nha, tôi cũng không nói sẽ không cởi áo em." Công Tử Lạc vô lại nói.
"Anh hư, bại hoại..." Ninh Tiểu Tiểu đánh anh. Công Tử Lạc mặc kệ mấy cú đánh như gãi ngứa ở trên người, rất nhanh liền đem nửa thân trên của cô lột sạch.
Hai tròng mắt anh phát sáng. Làn da thiếu nữ trắng nõn, vòng eo nhỏ nhắn, xương quai xanh mỏng manh, bầu vú đầy đặn kiên đĩnh, hai đỉnh hồng anh phấn nộn xinh đẹp, thật sự là tuyệt đẹp.
"Tiểu Tiểu, cho tôi hút sữa... Để tôi hút một chút..." Công Tử Lạc vừa nói vừa quỳ gối bên chân cô, đem mặt dán tại vú cô, ngẩng đầu rất nhanh tìm được nụ hoa, một ngụm ngậm lấy, hút.
Ninh Tiểu Tiểu ngực căng thẳng, kêu nhỏ một tiếng, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một bên ngực đầy đặn của bản thân đang được một nam nhân có khuôn mặt tuấn mỹ dùng lực cắn mút, mà nam nhân mở ra đôi môi mỏng khêu gợi ngậm chặt nụ hoa, anh giống ma cà rồng trong truyện tranh, lại giống như đứa nhỏ hồn nhiên... Khiến cô trong nháy mắt không có năng lực phản kháng.
"Ngô... Giống như có thể hút ra sữa." Công Tử Lạc nói, "Thật ngọt, ăn thật ngon..."
"Nói bậy." Ninh Tiểu Tiểu mặt đỏ hồng nói, bị anh hút có chút nhịn không được.
Bình luận truyện