Chương 3: Chương 3
Tần Thư từ nhỏ đến lớn không có thiếu ăn thiếu mặc, tới đại học dựa vào di sản của cha mẹ cùng tiền nhuận bút và học bổng của mình cũng trải qua sinh hoạt bình thường, chơi trò chơi mua skin đều phải suy nghĩ nửa ngày.
Mà hiện tại hắn sinh hoạt phí trực tiếp gấp 25 lần, từ hai ngàn trực tiếp tiêu tới rồi năm vạn*.
*năm vạn: 1 vạn =10000 => 5vạn =50000
Năm vạn, năm vạn a! Biết mỗi tháng không làm mà hưởng năm vạn là cái khái niệm gì sao? Tần Thư mở ra app tính toán điên cuồng tính.
Chuyện này có ý là hắn mỗi ngày có thể xài 1666, toàn dùng để ăn vậy có thể ăn hơn 500 ngày, cái này còn chưa tính hắn còn có tiền tiết kiệm hơn 5 vạn!
Tần Thư bưng kín trái tim nhỏ của mình, hắn cảm giác chính mình thay đổi.
Từ giờ khắc này bắt đầu, hắn không còn là con đỗ nghèo khỉ mua skin trong trò chơi còn phải luôn suy xét trong quá khứ nữa, hắn muốn thì liền không chút do dự mua nguyên bộ skin kia, điển tàng anh hùng; mười cân tôm hùm đất hắn yêu thích cùng với cơm hộp làm thức ăn khuya, hắn còn muốn mỗi ngày sầu riêng cherry dâu tây thay phiên ăn!
Một thanh âm khinh miệt vang lên trong đầu Tần Thư: Mày chỉ có bao nhiêu đó tiền đồ thôi sao, có sinh hoạt phí năm vạn lại trước hết nghĩ đến mua skin, ăn tôm hùm đất cùng trái cây?
A không sai, tại hạ chỉ có bấy nhiêu tiền đồ.
Ai bảo ta chính là con nghiện tôm hùm đất.
Tần Thư một bên phỉ nhổ chính mình một bên mở ra trò chơi, kinh ngạc phát hiện ở trong trò chơi mình đã full tướng full giáp.
Tần Thư lại click mở Weibo, B trạm, cùng với các APP xem phim, không kinh ngạc mà phát tất cả đều là VIP đỉnh nhất, không khỏi rơi lệ đầy mặt: Quá khứ, ngày tháng mượn acc để đu phim hóng drama đều đã qua.
Tần Thư mỉm cười lau đi nước mắt, mở ra phần mềm giao thức ăn, tìm được một tiệm đồ nướng, một đống thao tác mạnh mẽ như hổ, đến lúc phải chi trả lại do dự.
Tuy rằng hắn hiện tại chính là "Tần Thư", vẫn là có cảm giác trộm xài tiền của người khác, thật không yên tâm.
Tần Thư luôn mãi rối rắm, cuối cùng vẫn là tắt phần mềm giao thức ăn, ngược lại nạp vào thẻ sinh viên của mình hai trăm tệ.
Chờ một tháng, nếu một tháng sau hắn còn ở lại thân thể này, hắn sẽ sảng khoái mà dùng tiền này.
Tần Thư mới vừa thao tác xong, một cái nhắc nhở từ WeChat ra tới, là tin nhắn từ "trai tơ 24 tuổi".
【trai tơ 24 tuổi: Ba mẹ đưa mày sinh hoạt phí nhận được chưa, đủ dùng không.
】
Tần Thư nhìn chằm chằm những lời này, ý đồ từ giữa những hàng chữ tìm ra thân phận " Trai tơ".
【trai tơ 24 tuổi: chuyển cho mày 5,0000】
Tần Thư hít hà một hơi.
Năm vạn này, làm cho hắn vốn đã rất giàu lại càng con mẹ nó giàu thêm
【 bạo quân.: anh trai? 】
......!cái tên Wechat ngu ngục gì vậy.
【trai tơ 24 tuổi:??? 】
【 bạo quân.: Không có việc gì, anh trai ngủ ngon.
】
【trai tơ 24 tuổi: mèo khiếp sợ.jpg】
Tần Thư đem biệt danh "trai tơ 24 tuổi" đổi thành "anh trai", đem WeChat mình đổi thành "chú Tần", cuối cùng tìm đến WeChat của Sở Thành, đem biệt danh "Giống chó" đổi thành "Nhãi con ~".
Tần Thư lướt vòng bạn bè của nhãi con, lưu được không ít ảnh chụp, cuối cùng mang theo tràn đầy tình thương của cha đi ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tần Thư ngơ ngác mà nhìn phòng xa lạ, một hồi lâu mới nhớ tới chính việc mình xuyên thư.
Hắn xoa xoa đôi mắt, ngồi ở trên giường cổ vũ chính mình —— hôm nay cũng là một ngày nỗ lực làm "Thành Ninh" CP trở thành sự thật!
Tần Thư rửa mặt xúc miệng xong, bữa sáng cũng chưa ăn liền bắt đầu thu thập gia sản, nghĩ nhân lúc còn sớm dọn về phòng kí túc xá cùng nhãi con của hắn sớm chiều ở chung.
Lúc này, Wechat có cuộc gọi, đối phương có biệt danh là 【 lớp trưởng 】.
Tần Thư tiếp điện thoại: "Alo?"
Một giọng nữ thanh thúy vang lên: "Tần Thư, môn mô điện thực nghiệm ông sao không tới?"
Tần Thư: "......!Điện cái gì?"
"Ông mau lại đây, lão sư sắp điểm danh."
Treo điện thoại, Tần Thư mở ra APP chỉ đường trong trường, tìm được thời khoá biểu của mình, quả nhiên tìm thấy buổi sáng có một tiết thực nghiệm.
Mặc dù hắn là mang theo mục đích đẩy CP mà tới, bản chức học sinh cũng không thể quên.
Tần Thư nhanh chóng từ trong một đống sách vở lung tung rối loạn tìm được mấy quyển có chữ "Điện", nhét vào cặp sách, như một cơn gió ào ra cửa.
Đại học của nguyên chủ trong hiện thực cũng tồn tại, là trường đại học đỉnh cấp Tần Thư tưởng cũng không dám tưởng.
Thời điểm tìm đường hắn còn lo lắng, trình độ bình thường của mình là 985 có thể hay không tại chỗ này mất phong độ.
Hắn đến phòng thí nghiệm thời điểm, lớp học đã bắt đầu mười phút.
Lão sư thấy hắn đến trễ rất là bất mãn, kêu hắn mau nhanh tìm vị trí ngồi xuống, không có lần sau.
Chỉ có một chỗ trống cuối cùng, Tần Thư đi qua ngồi xuống, nhìn trái ngó phải, không có tìm thấy Sở Thành.
Ai, nhãi con như thế nào có thể trốn học, thật không khiến người bớt lo.
Tần Thư hận rèn sắt không thành thép mà lắc đầu, nhìn dụng cụ thực nghiệm trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn nhìn lão sư mở PPT, mới phát hiện không đúng.
Mẹ nó hắn một tên sinh viên Trung văn, lấy cái gì sống sót ở học viện công nghệ?!
Thầy thực nghiệm ở trên bục giảng lải nhải, mỗi một chữ Tần Thư đều có thể nghe hiểu, chính là gắn lại ở bên nhau liền tựa như thiên thư.
Cuối cùng, lão sư nói: "thực nghiệm nguyên lý dòng điện một chiều cung cấp máy điện giải toán khuếch đại đều đã hiểu sao?"
Bạn học khác một chút đều không chỉnh tề mà nói: "Đã hiểu."
Thầy giáo vui mừng gật gật đầu, "Vậy bắt đầu đi,trước tan học mười phút, ta tới nghiệm thu kết quả thực nghiệm."
Tần Thư đưa tay Nhĩ Khang: Không —— không hiểu, ta cái gì cũng chưa hiểu! Thầy ơi thầy đang bắt đầu nói về vật lý hồi cấp ba sao?
Bạn học xung quang sôi nổi bắt đầu thực nghiệm, Tần Thư cảm giác chính mình giống người đàn ông cởi truồng khỉ đầu chó —— không được không được, từ nhỏ đến lớn đều là học bá hắn chịu không nổi loại khuất nhục này! Hắn âm thầm quan sát thao tác của bạn học chung quanh, thử thăm dò mở ra chốt mở dụng cụ.
Thực may, hắn đã hoàn thành bước đầu tiên.
Kế tiếp nên làm cái gì, có phải hay không phải mở một cái dụng cụ khác ra?
Thầy ở phòng thí nghiệm đi tới đi lui, thường thường mà dừng lại chỉ điểm học sinh vài câu.
Mắt thấy hắn sắp đến gần mình, Tần Thư gấp đến độ ra mồ hôi, bắt đầu suy xét giả bộ sinh bệnh đau bụng.
Cũng may đồng dạng đến trễ Sở Thành cướp đi lão sư lực chú ý.
"Anh biết chính mình đến trễ bao lâu sao?" Thầy nghiêm túc hỏi.
Sở Thành thái độ còn tính đoan chính, thành thành thật thật hướng về phía thầy giáo xin lỗi.
Thầy nói: "Lần này coi như anh nghỉ nửa tiết —— đi làm thực nghiệm đi."
Liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ có vị trí bên cạnh Tần Thư trống, Sở Thành không tình nguyện mà đi qua, tiện tay đem sách ném ở trên bàn, sách trượt một khoảng, đụng phải cái tay lóng ngóng không biết làm sao của Tần Thư.
Nhìn thấy nhãi con nhà mình Tần Thư sứt đầu mẻ trán như thấy được một tia hy vọng, "Nhãi con —— Sở Thành, mày biết làm thực nghiệm này sao?"
Sở Thành quét mắt đến PPT trên bục giảng, xị mặt: "theo mạch điện làm không phải là được sao."
Tần Thư cảm động đến muốn khóc, "Dạy tao!" Tần Thư nghĩ lại, với trình độ của hắn, có được dạy phỏng chừng cũng học không được.
"Hoặc là trực tiếp giúp tao làm."
Sở Thành giật giật cái mũi, nghe thấy được mùi mờ ám.
Chẳng lẽ, gia hỏa này là muốn thông qua mạch điện, dựng lên tình huống ngoài ý muốn, dùng đó để giết hắn? Không đúng a, làm thực nghiệm có thể tiếp xúc đến điện áp mới mấy phục......!Tóm lại, khẳng định không phải chuyện tốt.
Sở Thành lạnh lùng mà phun ra hai chữ: "Không giúp."
Tần Thư không từ bỏ, "Vậy, tao có thể nhìn mày làm không?"
Sở Thành nhìn mắt Tần Thư lấp lánh, quyết đoán đem ghế dựa kéo về một bên, nghiêng thân mình ngăn trở tầm mắt Tần Thư, tự mình lo bắt đầu làm thực nghiệm, không cho Tần Thư xem.
Tần Thư: "......" Đứa con bất hiếu! Ba ba viết cho ngươi cùng Ninh Ninh nhiều truyện đồng nhân như vậy, ủng hộ bao lâu!
Trước khi tan học, thầy giáo nghiệm thu thực nghiệm số liệu.
Tần Thư thật sự không có biện pháp, tùy tiện điền mấy con số.
Lão sư kiểm tra số liệu của Sở Thành bất động thanh sắc gật gật đầu, tới lượt Tần Thư, biểu tình lập tức vi diệu.
"Đây là số liệu thực nghiệm của em?"
"......!Vâng." Tần Thư từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên nếm được cảm giác làm kẻ học dốt, chỉ muốn tìm cái khe đất chui vào.
Thầy không nói gì nữa, ở trên danh sách lớp hạ xuống một bút, nhìn qua rất giống điểm 0.
Sở Thành ở một bên cười sấp mặt khi người khác gặp họa.
Chuông tan học vang lên, bạn học lục tục tan đi.
Tần Thư nằm liệt ở chỗ ngồi, dùng cuốn sách cuộn lại gõ cái đầu rỗng tuếch của mình.
"Tao nói này, mày gần đây rốt cuộc làm sao vậy a? Bị đoạt hồn?"
Tần Thư đột nhiên ngẩng đầu, "Mày làm sao biết được?"
Sở Thành "Đù" một tiếng, quyết định cách thằng điên này xa một chút.
Tần Thư thấy hắn phải đi, vội vàng thu dọn đồ vật đi theo.
Hắn hiện tại rất buồn bực, rất muốn chết, chỉ có đường của Thành Ninh CP có thể cứu vớt hắn.
"Mày muốn đi đâu?" Tần Thư đuổi theo sau Sở Thành.
Sở Thành không kiên nhẫn nói: "Nhà ăn."
"Đi nhà ăn ăn cơm?"
"Bằng không thì sao, đi ăn cứt? Tao lại không phải mày."
Tần Thư nói: "Tao muốn đi rủ Ninh Ninh cùng ăn."
Sở Thành dừng bước chân trong nháy mắt, tâm tình Tần Thư không xong trở thành hư không.
Vô luận hắn nói cái gì Sở Thành đều một bộ mặc kệ bộ dáng của hắn, chính là nhắc đến Từ Ninh, đứa nhỏ ngốc này liền có phản ứng.
Moi đến bảo vật, hắn moi tới đường của Thành Ninh CP rồi!
Sở Thành xoay người, "Không được."
"Vì cái gì?"
"Cái gì vì cái gì." Sở Thành bực bội nói, "Không được chính là không được."
Tần Thư hướng dẫn từng bước: "Mày vì cái gì không muốn tao rủ Ninh Ninh cùng ăn cơm —— mày không thích?"
Sở Thành trầm tư, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, tựa hồ chính hắn cũng không biết vì cái gì.
Tần Thư không ngừng cố gắng: "Ngày hôm qua tao cùng Ninh Ninh từ thư viện trở về, mày thấy được cũng tức muốn chết.
Mày có nghĩ tới hay không, chính mày vì cái gì sẽ có phản ứng như vậy?"
Sở Thành nhăn l mi, "Mày đừng gọi ảnh là Ninh Ninh , không thấy ghê tởm sao."
"Nếu tao càng muốn kêu thì sao?"
"Vậy mày liền cút cho tao! Đồng tính luyến ái ghê tởm nhất, nôn ——" Sở Thành nói xong, sinh khí mà đi mất.
Tần Thư nhìn bóng dáng hắn, hơi hơi giương miệng, nhịn không được muốn hỏi chính mình đầu quân cho công quân khác còn kịp không.
Hắn đi nhà ăn ăn một phần cơm trưa mười đồng, vừa ăn vừa hồi tưởng tình tiết trong sách sau khi Sở Thành thông suốt thật thơm thật sướng, lập tức từ bỏ ý niệm đổi CP để đu.
Trong quá trình đọc truyện, hắn trước sau vẫn là đại ca trong fanclub"Thành Ninh" CP còn là linh hồn của club.
Cho dù người ủng hộ "Lan Ninh" CP gấp mười lần "Thành Ninh", hắn cũng chưa bao giờ đổi, không biết sợ.Fan của "Lan Ninh" viết một truyện đồng nhân, hắn liền viết hai truyện;Fan "Lan Ninh" tặng xe đạp, hắn liền tặng Rolls-Royce Phantom; Fan"Lan Ninh" tìm họa sĩ vẽ truyện tranh đồng nhân, hắn cũng cắn răng dùng tiền nhuận bút của mình thuê người vẽ truyện "Thành Ninh".Fan "Lan Ninh" hận hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, cố tình lại không thể nề hà, Tần Thư thích muốn chết bọn họ không quen nhìn hắn đắc ý lại chơi không thắng được hắn.
Viết nhiều truyện đồng nhân như vậy, Sở Thành đối Từ Ninh CP này đã thật sâu mà khắc vào trong xương cốt hắn.
Thời điểm điên cuồng nhất, hắn nằm mơ đều là hình ảnh hai người lăn giường.
Muốn hắn chuyển sang đầu quân cho CP khác, thử tưởng tượng hình ảnh Từ Ninh cùng người khác ở bên nhau, giống như là muốn đem máu thịt của hắn móc ra ngoài —— thần thiếp làm không được a!
Sau khi nhận thức được sự thật này, Tần Thư càng thêm kiên định với sứ mệnh của mình.
Ở trong cốt truyện lúc Từ Ninh cùng những công quân khác ở bên nhau, hắn thật muốn dùng búa gõ cho Sở Thành hoàn toàn thông suốt, thấy rõ tâm mình, ra tay trước làm kẻ mạnh.
Buổi chiều lại nghe xong hai tiết "sách trời", Tần Thư đau lưng mỏi gối tê tai trở lại chung cư, thu dọn đồ vật, kéo rương hành lý về phòng 419.
Sở Thành chưa có trở về.
Hắn lau dọn phòng ngủ một lượt, lại trải ra giường đệm, đem đồ dùng sinh hoạt sắp xếp gọn gàng.
Tháng chín trời đổ lửa, hắn làm xong ra một thân mồ hôi, cởi quần áo, lấy khăn tắm cùng quần áo vào phòng tắm rửa.
Không nghĩ tới hắn đang tắm thoải mái, vòi hoa sen bỗng nhiên không ra nước.
Hắn vừa mới bắt đầu gội đầu, bọt biển đều còn có chưa gội sạch, tức muốn hộc máu mà điên cuồng đập vòi hoa sen, đập đến cỡ nào vẫn không ra được một giọt nước.
Hắn tuyệt vọng mà phủ thêm khăn tắm đi ra, nhắn Wechat cho Sở Thành.
【 chú Tần: Vòi hoa sen trong phòng tắm không dùng được! ( khóc không thành tiếng.jpg) 】
【 nhãi con ~: Mày dọn về thật? 】
【 chú Tần: Đúng vậy.
Tao còn chưa gội đầu xong, đột nhiên không ra nước nữa.
Mày có báo với dì quản lý kí túc xá để sửa chưa? 】
【 nhãi con ~: chưa.
】
【chú Tần: Vậy tao làm sao bây giờ?! 】
【 nhãi con ~: Liên quan gì đến tao.
】
【 chú Tần: Hello? Mày nghe xem mày đang nói tiếng người à.
】
Phản ứng của Sở Thành làm Tần Thư tức giận, hắn ở trước biệt danh "Nhãi con ~" bỏ thêm chữ "Hư", gian nan mà mặc quần áo, mang một đầu bọt biển đi ra phòng ngủ, gõ lên cửa phòng ngủ đối diện.
Bọt xà bông từ đầu tóc Tần Thư rớt xuống, vì tránh bọt xà bông đi vào trong ánh mắt, Tần Thư chụp một con mắt, chờ đợi cửa mở.
Cửa mở ra, Tần Thư nhẹ nhàng thở ra, "Bạn học, ta có thể mượn ngươi......" Đôi mắt đang nhắm trợn to, Tần Thư ngửa đầu nhìn nam sinh mở cửa, ngơ ngác mà nói cho hết lời, "Phòng tắm không......"
Nam sinh trước mặt đẹp đến không chân thật, ngũ quan tinh xảo lại không hiện âm nhu, khí chất thanh lãnh lại mang theo chút lười biếng, thân xuyên một áo thun màu đen thuần tuý hơi rộng,cảnh tượng phòng ngủ xung quanh bình thường không xứng với nam sinh, xem một cái khiến cho Tần Thư hưng phấn.
Nếu nói hắn nhìn mặt Sở Thành có thể ăn hai chén cơm, đối với mặt Từ Ninh có thể ăn được bốn chén, vậy hắn đối với gương mặt này là có thể ăn hết năm chén!
Nam sinh nhìn về phía đầu tóc của Tần Thư, nói: "Nhắm mắt."
"Ai?"
"Bọt xà bông, sắp vào mắt rồi."
Tác giả có lời muốn nói: Xem mặt có thể ăn được mấy chén cơm, tiểu Tần Thư là nhan khống chính hiệu ( đầu chó)
Nhãi con là hai chén, Ninh Ninh là bốn chén, lão công là năm chén ~
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!.
Bình luận truyện