Chiếm Lấy Vợ Nhỏ: Bảo Bối, Em Là Của Tôi

Chương 15: Sự tức giận của Lưu Minh (p2)



“Cút hết ra ngoài cho tôi!”

Lưu Minh hất tung mọi thứ ở trong tầm với ném thẳng vào mấy người đang khúm núm sợ hãi ở đằng sau.

Hiện tại, anh giống như một con hổ hung dữ đang nhe nanh múa vuốt khiến ai ai cũng phải khiếp sợ.

Trung úy lạnh lùng nhưng có trách nhiệm của mọi người đâu rồi? Tại sao bây giờ anh như một con rắn độc lột xác thành tinh như vậy? Nhìn vào con ngươi dữ dằn của anh, mọi người đều sợ hãi và đùn đẩy nhau ra ngoài, để lại một mình anh trong cơn tức giận đang phun trào như ngọn núi lửa mãnh liệt.

Cầm nên bức ảnh mà thám tử tư chụp được, đó là hình Lãnh Hàn Duật hôn môi An Vi Di, anh tức giận nắm chặt bàn tay, kêu lên những tiếng răng rắc. Miệng gằn lên những tiếng gào đáng sợ:

“Lãnh Hàn Duật, tao nhất định sẽ cho mày nếm cảm giác khi ngồi mục xương trong tù!”

Hại chết biết bao nhiêu sinh mạng, để anh nhà tan cửa nát lang thang vô định mấy năm trời. Anh không cam tâm như vậy!

Lưu Minh cầm lên ngọn súng trong tay, chĩa thẳng vào ảnh của Lãnh Hàn Duật.

Pằng....

Tiếng súng mạnh mẽ được bắn ra, như tiếng gào thét của chúa tể nơi đêm tối. Tiếng súng đó xé tan màn đêm, làm cho mọi người cảm thấy quỷ dị.

Như thần chết muốn cướp đi mạng sống của con người!!!

__________________

“Chú, vẫn chưa tìm được đường ra sao?”

An Vi Di theo sát Lãnh Hàn Duật, da đầu run lên bần bật.

Người ta nói, đêm mà bị lạc ở trong rừng, nhất định sẽ bị thú dữ ăn thịt! Cô không muốn bị thú dữ ăn thịt đâu!

Lãnh Hàn Duật một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang lẽo đẽo đằng sau, tay còn lại mò mẫm đường trong đêm tối.

“Di Di, trung bình mỗi phút em đều hỏi tôi câu này năm lần rồi đó!”

An Vi Di cắn cắn móng tay cụt ngủn đã bị cắn đến đáng thương của mình, xị mặt xuống.

Cô là đang sợ có được hay không? Cô muốn về nằm trên giường mà đánh một giấc ngủ thật say. Cô không muốn làm bạn với bóng tối thế này đâu.

“Di Di, có lẽ chúng ta phải ngủ ở đây qua đêm nay”

Chết tiệt! Nếu không vì rơi mất điện thoại xuống nước, anh sẽ phải khốn đốn như thế này sao?

Sự cố ngày hôm nay, nhất định anh phải điều tra cho rõ ràng, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra một lần nữa!

“Không... không muốn! Duật, tôi sợ lắm, ở đây sẽ bị thú dữ ăn thịt đó!”

“...”

Không biết đầu óc bé ngốc của anh có chứa cái gì? Có phải toàn là bã đậu rồi không?

Anh ngay lập tức có ý muốn bổ đầu cô ra một cách mãnh liệt để nhồi nhét cho cô trí thông minh xuất chúng của mình.

“Vậy... em tự tìm lối ra đi nhé! Tôi muốn ngủ sớm rồi!”

Lãnh Hàn Duật nhìn nhìn cô trong đêm tối ra vẻ cực kỳ thần bí, anh đưa tay chạm nên miệng cô, nở một nụ cười có chút... quỷ dị.

“Nếu em không sợ gặp phải đám người khi nãy, hoặc muốn động vật hoang dã thịt em trước khi ăn tôi, vậy thì cứ tự nhiên, tôi cũng không ngại”

“...”

Có thật là như thế sao??? Đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Ai nha, cô phải làm sao mới tốt đây?

Chết một mình sẽ rất cô đơn nha, vậy... rủ thêm Lãnh Hàn Duật làm bạn đồng hành luôn. Hay là như thế nhỉ?

Quyết định là vậy!

Trong đêm tối, hai còn người ngồi ôm nhau trông rất tình tứ. Cô bé con kia kêu lạnh, người đàn ông liền ôm cô vào trong lòng. Một mũi tên trúng hai con nhạn, không phải sao?

An Vi Di dựa vào lồng ngực của Lãnh Hàn Duật, cái tay nhỏ bé không ngừng nghịch ngợm ngón tay to của anh.

“Di Di, ngón tay này chỉ có vợ của tôi mới có thể chạm, vậy mà em lại?”

An Vi Di nhất thời sửng sốt, cô nghiêng đầu lệch sang một bên nhìn anh với vẻ mặt vô cùng hối lỗi.

“Duật, tôi lỡ nghịch mất rồi, phải làm sao đây?”

Cô ngây ngô nhìn anh, mắt khẽ chớp chớp. Trong đêm tối, ánh mắt cô sáng rực như những vì sao tươi đẹp trên bầu trời, lại linh hoạt sống động như một đứa trẻ nhỏ khiến anh không nỡ rời mắt.

Khẽ cười đưa tay lên véo một cái vào khuôn mặt bầu bĩnh, ôm càng chặt cô hơn.

Làm sao đây? Cô không nhất thiết phải hỏi, bởi vì sau này, chức vị Lãnh phu nhân cũng chỉ có thể là của một mình cô. Cô đã hoàn toàn ngự trị trong trái tim anh mất rồi!

Thấy anh không nói gì, An Vi Di càng sốt sắng hơn. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, lại bắt gặp anh cũng đang nhu tình nhìn cô.

Cô đỏ mặt. Sao hôm nay tự dưng cô thấy mình thật kì lạ, mỗi khi tiếp xúc thân mật, khuôn mặt bụ bẫm của cô lại đỏ lừ như máu, ừ, hôn môi có được gọi là thân mật không nhỉ?

“Duật, chú bao nhiêu tuổi rồi?”

An Vi Di nhàm chán lại nghịch nghịch cánh tay anh, rồi nhớ ra cái gì đó liền rụt trở lại. Ngộ nhỡ cô nghịch nhiều quá, sau này anh không lấy được vợ, vậy thì phải làm sao?

Lãnh Hàn Duật hưởng thụ sự ấm áp khi được ôm cô trong lòng, cằm ôn nhu dựa lên trên đỉnh đầu cô.

“Tôi hai mươi bảy tuổi”

“Woa, tôi hai mươi ba rồi! Chú cách tôi có... ừm, một phần ba của mười hạt con giáp thôi nhé!”

“Vậy sao lại kêu tôi là chú?”

A, chết rồi! Cô biết trả lời như thế nào đây? Nói anh quá cỡ? Không được! Nhất định anh sẽ giết chết cô mất!

Cô chỉ chu mỏ, im lặng không nói gì, cái đầu nhỏ rúc vào lòng anh cọ cọ như muốn lấy lòng.

Lãnh Hàn Duật chịu thua con mèo hoang đáng yêu này không nói gì nữa.

“Duật...”

An Vi Di lại gọi anh.

“Hửm”

“Vậy còn chú Lưu Minh thì sao? Nhiều hay ít tuổi hơn chú?

“...”

Chết dở, sao chú không trả lời? Có phải chú ngủ mất rồi không?

Sao... cô có cảm giác rợn tóc gáy nhỉ? Chú có phải là nổi hứng lên liền giận cô rồi phải không? Ựa, hình như là thế thật rồi! Lẽ nào cô nói sai gì sao?

“Duật...”

Lãnh Hàn Duật đẩy cô ngồi dậy, không nói không rằng liền đi thẳng một mạch.

Chết tiệt! Cô thế nhưng cư nhiên quan tâm người đàn ông khác, lại là kẻ thù truyền kiếp của anh ngay trước mặt anh!

Có phải cô muốn chết rồi hay không? Hay muốn anh bóp chết cô thì cô mới thỏa mãn nỗi lòng?

“Duật...”

Đằng sau vang lên tiếng gọi của cô trong đêm tối, nhưng anh vẫn lẳng lặng bước tiếp. Anh biết cô sợ hãi, nhưng nhất định anh phải trừng phạt cô một cách thích đáng, để sau này tuyệt đối không được nói bậy trước mặt anh.

“Duật... Duật...”

An Vi Di đứng đó nhìn anh bước đi, mắt rưng rưng như sắp khóc, cái mặt xị xuống mà không dám đuổi theo.

Duật giận cô rồi, Duật sẽ không còn quan tâm đến cô nữa! Duật muốn mặc cô sống chết có phải hay không?

Duật, sao chú bỏ tôi lại? Tôi sợ, tôi rất sợ, rất rất sợ! Chú cứ thế bỏ mặc tôi mà đi sao?

Còn mình cô đứng trong đêm tối, lủi thủi ngồi thu lu một góc, An Vi Di co rúm người lại, nhắm chặt mắt, cố gắng không để ý đến xung quanh.

Xoạt...

Tiếng... tiếng gì vậy? Có phải anh đã quay trở lại rồi không? Có phải anh quay lại để đưa cô đi cùng không?

“Duật, là chú sao? Chú mau lên tiếng đi, Duật”

An Vi Di cắn cắn môi mình, định đứng dậy tiến lên phía trước, lại cảm thấy chân mình có thứ gì đó nhầy nhụa đè lên.

Cô sợ khóc thét ra tiếng vì hình như... đây có phải là máu không? Hay là... rắn?

“A A A A...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện