Chiến Lang
Quyển 2 - Chương 19
Trên thực tế, toàn bộ thế giới này đều đã long trời lở đất.
Thiên hạ này, Đại hãn có mấy người, mỗi bộ tộc lại có Đại hãn riêng.
Nhưng cả thế giới cũng chỉ có một Đại khả hãn duy nhất là Mông Kha [1].
[1] Đại hãn Mông Kha còn gọi là Mông Ca (theo tiếng Trung); sinh khoảng năm 1208 và mất năm 1259. Ông là đại hãn thứ tư của đế quốc Mông Cổ từ năm 1251 tới năm 1259. Là con trai trưởng của Đà Lôi và Sorghaghtani Beki, anh trai của Hốt Tất Liệt và Húc Liệt Ngột, cháu nội của Thành Cát Tư Hãn và là con nuôi của Oa Khoát Đài. Sau được nhà Nguyên truy phong là Nguyên Hiến Tông.
Đại khả hãn Mông Kha người có địa vị và quyền lực tối cao của Mông Cổ, nắm trong tay vạn dặm lãnh thổ, ngay cả nơi bọn họ đang ở lúc này kỳ thực cũng thuộc Mông Cổ.
Cô đốt lò sưởi ở đại sảnh, pha trà cho hắn cùng vài thành viên cấp đội trưởng đội bảo vệ và mấy ông chủ lớn trong thành.
Những người đàn ông này đang lo lắng trao đổi ý kiến cùng những tin tức mình nghe được.
“Mông Kha đã chết, tin tức này hoàn toàn chính xác. Hiện nay Hốt Tất Liệt không phát tang là vì muốn chạy về phía Bắc kế thừa ngôi vị.”
“Ông chắc chứ?”
“Chắc chắn. Việc này không để cho người ngoài biết, nhưng tin tức của thương nhân rất nhanh, có người nói Đại khả hãn nhiễm bệnh mà chết, có người lại nói là vì trúng tên, nhưng dù là cái nào thì chuyện Đại khả hãn đã chết cũng là thật. Tam đệ Húc Liệt Ngột của Đại khả hãn đi tây chinh lúc trước sau khi nghe tin cũng đã dẫn đại quân từ A Lặc Pha vội vàng trở về tranh ngôi vị Đại khả hãn.”
Tin tức này như sấm dậy đất bằng, khiến mọi người khiếp sợ.
“Hắn đương nhiên cũng muốn tranh, nhưng ta thấy hắn chắc chắn không đấu lại được nhị ca Hốt Tất Liệt ở phía Đông đâu. Ta thấy người này lòng dạ thâm sâu, lòng mang thao lược, ẩn giấu cơ mưu, Mông Kha chết, hắn chắc chắn sẽ tranh vị. Mà Húc Liệt Ngột nắm giữ hơn mười vạn hùng quân, chắc chắn cũng không cam lòng nhường nhịn. Ta cho rằng thiên hạ này tất sẽ đại loạn.”
“Vậy chúng ta có nên ở lại nơi này không?”
“Ta thấy ở lại sẽ rất nguy hiểm. Húc Liệt Ngột đi về phía đông, cần phải qua đại sơn phía nam. Hắn muốn tranh ngôi, nên cần tiền, cần lương thực. Nơi này mặc dù không nằm trên đường chính nhưng cũng có không ít người biết chỗ này, hắn chắc chắn sẽ phái đại quân tới đây cướp bóc “
“Ngõa Ha Tích, chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà bỏ tòa thành này sao?”
“Không vậy thì còn có thể làm thế nào? Hỏa Châu phía nam đã loạn, nhân mã của Hốt Tất Liệt và Húc Liệt Ngột đánh nhau ở đó, trong thành chỉ còn lại phế tích hoang tàn.”
“Bên nào thắng?”
“Ta nghe nói là lão tam.” Tát Bỉ Nhĩ nói: “Dưới tay hắn có một viên Đại tướng tên Lạp Tô, cực kì hung bạo, những nơi hắn đi qua ngay cả ngọn cỏ cũng chẳng còn.”
Tú Dạ hoảng sợ, suýt nữa làm đổ cốc trà trong tay mình, nhưng hắn cầm tay cô, nắm chặt.
Cô bình tĩnh lại, đặt cốc trà lên đất, nắm tay hắn.
Đoàn Tùng Đường nghe vậy, không nhịn được nói: “Ta thật sự không cam lòng, chúng ta ở đây mất không ít tâm huyết.”
Ba Đồ Nhĩ tuổi trẻ khí thịnh ngồi ở bên, cũng không kìm được, chen lời: “Chẳng lẽ chúng ta ngay cả thử cũng không thử sao? Quân Mông Cổ cũng không phải bách chiến bách thắng, Mã Mộc Lưu Khắc phía tây nam ngay cả quốc chủ cũng từng là nô lệ, bọn họ cũng đã khởi binh phản kháng, thậm chí lập quốc. . .”
“Chúng ta chỉ có một tòa thành, lập quốc cái gì, quá hoang đường.”
Ngõa Ha Tích lắc đầu đứng lên, nói: “Ta đã tính toán đưa gia đình đến phía bắc tránh kiếp nạn này, các ngươi muốn làm gì thì làm.”
Thiết Mộc Nhĩ lúc này cũng mất hết kiên nhẫn, chỉ nhìn đại thương người Hồi kia, nói: “Ông chủ, thứ lỗi cho ta nói thẳng, dân trong thành đã không chỉ còn là thương lữ giống một năm trước nữa rồi, nhiều người ở lại đây định cư, muốn chạy có thể chạy được bao nhiêu người? Xa bao nhiêu? Chiến sự đã lan đến Hỏa Châu, sợ rằng đại quân cũng đã ở gần đây rồi. Thay vì chạy trốn để rồi bị cướp giữa đường, không bằng ở lại đây, mọi người đồng tâm hiệp lực thủ thành. Cũng phái người tới xin Hoàng kim oát nhĩ đóa che chở giúp đỡ. Đại hãn và Húc Liệt Ngột đã sớm bất hòa, nơi này coi như khu trung gian, nói thật ra chúng ta còn gần Hoàng kim oát nhĩ đóa hơn.”
Ý kiến này lập tức khiến người trong phòng sôi trào, đám đàn ông tranh luận kịch liệt xem nên ở lại hay chạy trốn, thậm chí còn bắt đầu cãi nhau.
Người đàn ông bên cạnh không đưa ra ý kiến, chỉ im lặng.
Cô nắm chặt tay hắn, nghiêng người hỏi khẽ: “Hoàng kim oát nhĩ đóa là cái gì?”
Hắn rũ mắt nhìn cô, im lặng một lúc lâu, mới nói cho cô: “Oát nhĩ đóa là cung điện dưới hình thức lều trại, Hoàng kim oát nhĩ đóa là lều lớn bằng hoàng kim ở phương Bắc. Người đứng đầu lều lớn là Biệt Nhi Ca [2] cai trị phương bắc Mông Cổ, ông ta dùng hoàng kim trang trí cho lều tròn của mình cho nên được xưng là Hoàng kim oát nhĩ đóa.”
[2] Biệt Nhi Ca là anh họ Đại Khả Hãn Mông Kha.
Cô từng được nghe đại danh Biệt Nhi Ca, cũng từng nghe nói Đại hãn kia không tàn bạo như Húc Liệt Ngột. Biệt Nhi Ca từng trách hành động tàn sát hàng loạt dân trong thành của Húc Liệt Ngột, khiến không ít người bí mật trầm trồ khen ngợi.
Cô biết, bọn họ cãi nhau là vì cầu cứu người đứng đầu Hoàng Kim oát nhĩ đóa là phương án khả thi duy nhất. Cô cũng biết Thiết Mộc Nhĩ nói đúng, nếu muốn bỏ thành chạy trốn mà mang theo gia quyến thì có thể chạy được bao xa? Cô và hắn lúc trước có thể chạy trốn xa như vậy là bởi vì khi đó chỉ có hai người, lúc này nếu đại quân đến, những thương đội, gia quyến ấy chắc chắn sẽ bị giết sạch.
Lạp Tô tàn bạo đến mức nào, cô và hắn là người hiểu rõ ràng nhất. Một năm qua, hai người luôn được nghe nói về những hành động táng tận lương tâm khiến lòng người phẫn nộ của hắn trên đường tây chinh. Có tòa thành sau khi mở cửa đầu hàng, vẫn bị hắn phái người giết sạch binh lính. Nếu hắn tới đây, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho những thương lữ lén tụ tập giao dịch tại đây, chứ đừng nói là đội Quạ Đen xuất thân từ đào binh và nô lệ. Cho dù mọi người bỏ thành chạy trốn cũng sẽ bị hắn phái binh tiêu diệt.
Cô có thể mặc kệ, cùng hắn rời đi xa thật xa. Nhưng cô biết hắn không thể nào bỏ rơi những người huynh đệ này, cô cũng không thể trơ mắt nhìn họ chết.
Cô nắm chặt tay hắn, hắn nhìn cô đăm đăm, nhìn ra quyết định của cô, nhìn ra suy nghĩ của cô. Hắn tức giận nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, chỉ kiên quyết trả lời bằng một chữ.
“Không.”
“Chàng biết mình không thể nào quay lưng chạy trốn mà.” Cô nhìn hắn, nói nhỏ.
“Ta có thể.” Hắn trả lời chắc như đinh đóng cột, trong mắt lộ ra hung ác đã lâu không thấy.
Hắn đương nhiên có thể, hắn không muốn cô lại bị kéo vào chiến tranh, lại càng không muốn để người ta phát hiện ra tài năng của cô, không muốn cô biến thành món đồ để người người tranh đoạt.
Tú Dạ biết hắn có thể, cũng có thể nhìn ra quyết tâm từ trong mắt hắn.
Vì cô, hắn có thể trở nên ích kỷ hơn ai hết, có thể lại vứt bỏ kiêu ngạo, tự tôn, lương tâm, vứt bỏ tất cả, có thể lại biến thành A Lãng Đằng người người e ngại cũng phỉ nhổ.
Nhưng cô không muốn như vậy, cô không muốn hắn vì cô mà mất đi tất cả.
Cô hiểu hắn, hiểu hắn hơn chính bản thân hắn. Tú Dạ dịu dàng nhìn hắn, chỉ hỏi một câu.
“Vậy vì sao chàng còn ngồi đây?”
Hắn run lên, cắn chặt răng.
Cô biết, hắn có tình có nghĩa với những người ở đây, không thể bỏ mặc họ, cho nên mới tiếp tục ở lại, cho nên mới còn ngồi ở đây.
Tú Dạ buông tay hắn, đứng lên, định giương giọng ngăn mọi người tranh cãi, hắn bỗng nhiên đứng dậy, kéo cô đi về nhà.
Trong đám đàn ông đang cãi nhau không có mấy ngươi chú ý tới, những người nhìn thấy cũng vì đang cãi hăng say nên không đuổi theo.
Hắn lôi cô về nhà, kéo thẳng tới sân sau.
“Trương Dương, đợi chút, chàng làm cái gì vậy!”
“Mang nàng đi!” Hắn một tay khiêng cô trên vai, mắng: “Ta mẹ nó bị điên mới có thể để nàng vì cứu những người kia mà lâm vào nguy hiểm!”
“Thả ta xuống.” Cô túm lấy lưng áo hắn, vỗ lên tấm lưng dày rộng của hắn, “Trương Dương, thả ta xuống! Chúng ta mà đi, cả đời chàng sẽ dằn vặt, nghĩ rằng nếu lúc này chúng ta ở lại có thể cứu bao nhiêu người. . .”
Hắn thả cô xuống, nhưng lại đặt trên lưng ngựa, bởi vì hắn đã xoay người lên ngựa.
Cô ngồi trên lưng ngựa, đối mặt hắn, đỡ lấy mặt hắn, nói: “Ta biết ta có thể cứu bao nhiêu người, ta biết chàng có thể cứu bao nhiêu người, 5824 người, đây là số người đăng ký vào thành buổi trưa hôm Tát Lâm đưa tới, chẳng lẽ chàng nên vì ta mà trơ mắt nhìn họ mất mạng sao? !”
“Nàng phải biết ta vốn không phải người tốt! Ta mẹ nó đã sớm khốn nạn đến tận cùng rồi!” Con ngươi đen co rút lại, vẻ mặt hắn hung ác gầm lên: “Cho nên, đúng vậy, ta sẽ trơ mắt nhìn họ chết! Nếu điều đó sẽ hại chết nàng, ta tình nguyện để bọn họ chết!”
Cô ấn lên cơ ngực căng cứng của hắn, đè lên trái tim đang đập như điên của hắn, nhìn hắn, dịu dàng nói: “Nếu chàng thực sự xấu xa như vậy thì đã không giết địch mua lương cho nô lệ trong doanh, sẽ không tình nguyện để cho người ta hận chàng cũng muốn buộc bọn họ rèn bản thân. Năm đó chàng đã không thể bỏ rơi những đồng bạn trong doanh nô lệ, bây giờ chàng sao có thể bỏ rơi những người anh em đi theo chàng, tin tưởng chàng, gọi chàng là đại ca? Nếu chàng thực sự xấu xa đê tiện như vậy, ta đã sớm chết rồi. Nếu bây giờ chúng ta đi, chàng sẽ nhanh chóng bắt đầu hối hận, hối hận không ở lại, không ở lại với đội Quạ Đen, không cùng các huynh đệ sóng vai giết địch, hối hận mình ngay cả thử cũng không dám.”
Hắn cứng đờ, tức giận nhìn cô: “Ta sẽ không . . .”
“Không cần nói chàng sẽ không, chàng sẽ!” Cô nâng tay che miệng hắn, nhìn hắn nói chắc như đinh đóng cột: “Ta biết chàng sẽ, ta biết. Cho nên chàng mới cứu ta, mới cứu những nô lệ trong doanh, mới khi xoay người mặc kệ đám Thiết Mộc Nhĩ thì đêm khuya lại không thể đi vào giấc ngủ.”
Lời cô nói khiến mặt hắn trở nên trắng bệch, người con gái trước mắt đã sớm nhìn thấu hắn. Cô dựa vào hắn gần như vậy, gần đến mức giống như ở trong lòng hắn, nhìn rõ mồn một suy nghĩ của hắn.
“Ta sẽ không chết.” Cô nhìn hắn, giọng khàn khàn: “Mọi người cho dù biết ta, cũng chỉ muốn bắt sống ta chứ không phải giết ta. Ngay cả Lạp Tô, cũng biết giá trị của ta.”
“Ta không muốn mạo hiểm như vậy.” Hắn tức giận cắn răng nói.
Nhưng cô biết hắn đã dao động.
“Chàng biết ta đúng, chàng biết ta có thể bảo vệ tòa thành này, không phải ta muốn tự tìm đường chết, chỉ là cung cấp tri thức của ta để giúp mọi người thủ thành thôi. Trên đời này, cũng chỉ có người Tống là từng ngăn được đại quân Mông Cổ. Cha ta một trong số Chủ quản của Binh bộ Đại Tống, chàng biết cách công thành, còn ta biết cách thủ thành. Ta từ nhỏ đã được học cách bảo vệ một tòa thành như thế nào. Tòa thành này có địa thế tốt, kề núi gần sông, bên ngoài có núi rừng, có đầm lầy, có cồn cát, thích hợp đối phó kỵ binh nhất. Chỉ cần cải thiện đôi chút các biện pháp phòng ngự, cho dù ngăn cản mấy tháng cũng không thành vấn đề.”
Hắn á khẩu không trả lời được, chỉ có thể giận dữ trừng cô.
Cô có thể thấy đau khổ cùng phẫn nộ giao thoa và đấu tranh trong đáy mắt hắn.
“Đừng để ta biến thành người khiến chàng vứt bỏ tự tôn, kiêu ngạo, cùng vinh dự.” Tú Dạ nhìn hắn, nói: “Ta không muốn như vậy, ta không muốn chàng vì ta mà mất đi tất cả.”
“Nàng chính là tất cả.” Hắn nâng tay áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cô, đau đớn khàn khàn nói: “Ta không muốn mất nàng.”
Lời này khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tim cô đập thình thịch, hốc mắt hơi nóng, cô vươn hai tay ôm hắn, ôm thật chặt, ghé vào tai hắn nói: “Chàng sẽ không mất ta đâu, dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa ta vẫn sẽ vĩnh viễn là của chàng. Chàng biết ta không yếu ớt như vậy mà, ta đã từng ở trong doanh nô lệ của A Lãng Đằng. Trên đời này làm gì có nơi nào nguy hiểm hơn ở đó. Dù gặp phải chuyện gì, ta đều có thể ứng phó. Huống chi, ta còn có chàng. Chỉ cần có chàng, cho dù muốn ta xuống Hoàng Tuyền ta cũng không sợ.”
Cổ họng hắn nghẹn ngào, cũng ôm chặt lấy cô.
“Lại nói, Lạp Tô không biết thủ binh là chàng, chắc chắn sẽ khinh địch. Chúng ta chỉ cần cầm cự đủ lâu, kéo dài tới khi viện binh đến, không biết chừng có thể tiền hậu giáp kích hắn, tiêu diệt hắn, từ nay về sau không cần lo hắn tìm tới nữa.” Đúng vậy, cô kỳ thực cũng có tư tâm.
Hắn vì cô phản Lạp Tô, móc mắt Lạp Tô. Lạp Tô muốn mạng hắn, chỉ cần Lạp Tô còn sống, hắn sẽ không có ngày nào được an ổn.
Cô muốn bảo vệ hắn, cô biết mình có thể làm được, cho dù phải hi sinh tính mạng cô cũng tình nguyện.
Hắn không đáp, chỉ ôm chặt cô, trong lòng kinh hoàng.
Sau một lúc lâu, cô nghe thấy hắn mắng ra tiếng, biết hắn đã nhượng bộ.
“Nếu tình huống không ổn, nếu Biệt Nhi Ca không đồng ý phái viện binh đến, nàng phải để ta đưa nàng đi.”
Cô cổ họng thít chặt, đáp: “Được.”
Trong thính đường nhà lớn, đám đàn ông vẫn đang cãi nhau. Ngõa Ha Tích vẫn kiên quyết ủng hộ ý kiến bỏ thành. So với lúc hai người bọn họ rời đi, trong phòng có thêm không ít người, rất nhiều ông chủ thương đội nghe được tin tức đều vội vàng đến thăm hỏi tình hình.
Lúc hắn và cô nắm chặt tay nhau trở lại đại sảnh.
“Thủ thành? Ông thấy tòa thành này chặn được sự tấn công như vũ bão của đại quân Mông Cổ sao?”
“Người Tống bọn ta chặn được! Lão sợ chết thì nói toẹt ra, không cần vòng vo nhiều như vậy!”
“Đó là bởi vì người Tống có tường cao, có núi to, có sông lớn, chúng ta có cái gì? Lão Đoàn ông sao? Nếu ông xuất thân vũ phu, nếu có thể lãnh binh đánh giặc, Ngõa Ha Tích ta liền mang theo một nhà 86 miệng ăn cùng lên chiến trường!”
“Đủ rồi! Đừng ầm ĩ nữa!” Tát Bỉ Nhĩ nâng tay, ngăn mấy vị bạn tốt, nhìn Trương Dương đi mà quay lại, nói: “Hiện giờ người biết cách lãnh binh đánh giặc nhất ở đây là Đại Đội Trưởng, việc này cậu thấy thế nào?”
Những lời này, khiến mọi người đều im lặng, quay lại nhìn hắn.
Hắn nhìn mọi người trong phòng một lượt, nhìn những gương mặt bất an, chờ đợi, lại kích động. Người con gái bên cạnh nắm chặt tay hắn.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Ta cho rằng, mạng là của mình, ai muốn ở lại thì ở lại, ai muốn rời đi thì cứ đi.”
Hắn vừa dứt lời mọi người liền nhao nhao lên, lại vào lúc này Thiết Mộc Nhĩ cao giọng hỏi.
“Đại ca, huynh thì sao? Huynh muốn đi hay ở lại?”
Câu hỏi này lại khiến mọi người yên tĩnh lại.
Hắn thở sâu, nhìn mọi người trong phòng, bình tĩnh đáp hai chữ.
“Ở lại.”
Quyết định của hắn cũng là quyết định của đại đa số mọi người.
Đến cuối cùng, ngay cả Ngõa Ha Tích cũng ở lại.
Ngay đêm đó các ông chủ thương hội liền dán thông cáo quyết định, ai muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở lại, bất luận là nam hay nữ toàn bộ xếp vào đội biên chế, tử thủ Thương Thành.
Tin tức sôi trào cuồn cuộn truyền ra, không ít thương lữ ngay ngày hôm sau đã mang gia quyến rời đi nhưng đồng thời cũng có dân chăn nuôi ở gần đó thậm chí tàn binh thương lữ từ Hỏa Châu trốn tới. Trong Thương Thành đầy ấp người và súc vật.
Có nhiều người chạy tới như vậy khiến cô có chút giật mình, hỏi ra mới biết được hóa ra Lạp Tô đốt giết bắt người cướp của, không chỉ cướp tiền cướp lương thực mà ngay cả những mục dân cũng không tha. Chỉ cần bị thấy được đều bị bắt làm lính nô lệ, ép bọn họ lên tuyến đầu làm lá chắn. Cho nên những mục dân nghe nói người nơi này muốn chống lại thì tình nguyện mang theo súc vật đến gia nhập, thậm chí có cả bộ tộc cùng nhau tới.
“Ít nhất chúng ta tạm thời không cần lo vấn đề lương thực.” Ông chủ Đoàn nhìn dê ngựa lạc đà thành đàn, chỉ có thể cười khổ mà nói.
Hắn phái Thiết Mộc Nhĩ giục ngựa đi về phía Bắc, cầu viện chủ nhân cùng Hoàng Kim Oát Nhĩ Đóa. Phái Ba Đồ Nhĩ dẫn người xếp cự mã [1] ngoài thành, đào mương, triệu tập tất cả công tượng trong thành cho cô sai bảo.
[3] Cự mã : Một loại hàng rào để ngăn ngựa.
Cô suốt đêm vẽ bản vẽ, yêu cầu nhóm công tượng trong thành chế tác cung nỏ, Dạ Xoa lôi, tường chắn mái, súng phun lửa, xe hất bụi, xe gắn đao. . . . . . Các loại vũ khí bảo vệ thành. [4]
[4] Dạ Xoa lôi: là những khúc gỗ lớn dùng để thủ thành, lúc tác chiến từ trên cao lăn xuống đánh địch.
Xe hất bụi: Chuyên chở vôi, bột phấn, tro… lợi dụng sức gió tự nhiên thổi bụi bay để đuổi quân thủ thành.
Xe gắn đao: một mặt có gắn lưỡi dao sắc nhọn. Có thể dùng để chắn ở cửa thành, ngăn cản quân địch.
Thiên hạ này, Đại hãn có mấy người, mỗi bộ tộc lại có Đại hãn riêng.
Nhưng cả thế giới cũng chỉ có một Đại khả hãn duy nhất là Mông Kha [1].
[1] Đại hãn Mông Kha còn gọi là Mông Ca (theo tiếng Trung); sinh khoảng năm 1208 và mất năm 1259. Ông là đại hãn thứ tư của đế quốc Mông Cổ từ năm 1251 tới năm 1259. Là con trai trưởng của Đà Lôi và Sorghaghtani Beki, anh trai của Hốt Tất Liệt và Húc Liệt Ngột, cháu nội của Thành Cát Tư Hãn và là con nuôi của Oa Khoát Đài. Sau được nhà Nguyên truy phong là Nguyên Hiến Tông.
Đại khả hãn Mông Kha người có địa vị và quyền lực tối cao của Mông Cổ, nắm trong tay vạn dặm lãnh thổ, ngay cả nơi bọn họ đang ở lúc này kỳ thực cũng thuộc Mông Cổ.
Cô đốt lò sưởi ở đại sảnh, pha trà cho hắn cùng vài thành viên cấp đội trưởng đội bảo vệ và mấy ông chủ lớn trong thành.
Những người đàn ông này đang lo lắng trao đổi ý kiến cùng những tin tức mình nghe được.
“Mông Kha đã chết, tin tức này hoàn toàn chính xác. Hiện nay Hốt Tất Liệt không phát tang là vì muốn chạy về phía Bắc kế thừa ngôi vị.”
“Ông chắc chứ?”
“Chắc chắn. Việc này không để cho người ngoài biết, nhưng tin tức của thương nhân rất nhanh, có người nói Đại khả hãn nhiễm bệnh mà chết, có người lại nói là vì trúng tên, nhưng dù là cái nào thì chuyện Đại khả hãn đã chết cũng là thật. Tam đệ Húc Liệt Ngột của Đại khả hãn đi tây chinh lúc trước sau khi nghe tin cũng đã dẫn đại quân từ A Lặc Pha vội vàng trở về tranh ngôi vị Đại khả hãn.”
Tin tức này như sấm dậy đất bằng, khiến mọi người khiếp sợ.
“Hắn đương nhiên cũng muốn tranh, nhưng ta thấy hắn chắc chắn không đấu lại được nhị ca Hốt Tất Liệt ở phía Đông đâu. Ta thấy người này lòng dạ thâm sâu, lòng mang thao lược, ẩn giấu cơ mưu, Mông Kha chết, hắn chắc chắn sẽ tranh vị. Mà Húc Liệt Ngột nắm giữ hơn mười vạn hùng quân, chắc chắn cũng không cam lòng nhường nhịn. Ta cho rằng thiên hạ này tất sẽ đại loạn.”
“Vậy chúng ta có nên ở lại nơi này không?”
“Ta thấy ở lại sẽ rất nguy hiểm. Húc Liệt Ngột đi về phía đông, cần phải qua đại sơn phía nam. Hắn muốn tranh ngôi, nên cần tiền, cần lương thực. Nơi này mặc dù không nằm trên đường chính nhưng cũng có không ít người biết chỗ này, hắn chắc chắn sẽ phái đại quân tới đây cướp bóc “
“Ngõa Ha Tích, chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà bỏ tòa thành này sao?”
“Không vậy thì còn có thể làm thế nào? Hỏa Châu phía nam đã loạn, nhân mã của Hốt Tất Liệt và Húc Liệt Ngột đánh nhau ở đó, trong thành chỉ còn lại phế tích hoang tàn.”
“Bên nào thắng?”
“Ta nghe nói là lão tam.” Tát Bỉ Nhĩ nói: “Dưới tay hắn có một viên Đại tướng tên Lạp Tô, cực kì hung bạo, những nơi hắn đi qua ngay cả ngọn cỏ cũng chẳng còn.”
Tú Dạ hoảng sợ, suýt nữa làm đổ cốc trà trong tay mình, nhưng hắn cầm tay cô, nắm chặt.
Cô bình tĩnh lại, đặt cốc trà lên đất, nắm tay hắn.
Đoàn Tùng Đường nghe vậy, không nhịn được nói: “Ta thật sự không cam lòng, chúng ta ở đây mất không ít tâm huyết.”
Ba Đồ Nhĩ tuổi trẻ khí thịnh ngồi ở bên, cũng không kìm được, chen lời: “Chẳng lẽ chúng ta ngay cả thử cũng không thử sao? Quân Mông Cổ cũng không phải bách chiến bách thắng, Mã Mộc Lưu Khắc phía tây nam ngay cả quốc chủ cũng từng là nô lệ, bọn họ cũng đã khởi binh phản kháng, thậm chí lập quốc. . .”
“Chúng ta chỉ có một tòa thành, lập quốc cái gì, quá hoang đường.”
Ngõa Ha Tích lắc đầu đứng lên, nói: “Ta đã tính toán đưa gia đình đến phía bắc tránh kiếp nạn này, các ngươi muốn làm gì thì làm.”
Thiết Mộc Nhĩ lúc này cũng mất hết kiên nhẫn, chỉ nhìn đại thương người Hồi kia, nói: “Ông chủ, thứ lỗi cho ta nói thẳng, dân trong thành đã không chỉ còn là thương lữ giống một năm trước nữa rồi, nhiều người ở lại đây định cư, muốn chạy có thể chạy được bao nhiêu người? Xa bao nhiêu? Chiến sự đã lan đến Hỏa Châu, sợ rằng đại quân cũng đã ở gần đây rồi. Thay vì chạy trốn để rồi bị cướp giữa đường, không bằng ở lại đây, mọi người đồng tâm hiệp lực thủ thành. Cũng phái người tới xin Hoàng kim oát nhĩ đóa che chở giúp đỡ. Đại hãn và Húc Liệt Ngột đã sớm bất hòa, nơi này coi như khu trung gian, nói thật ra chúng ta còn gần Hoàng kim oát nhĩ đóa hơn.”
Ý kiến này lập tức khiến người trong phòng sôi trào, đám đàn ông tranh luận kịch liệt xem nên ở lại hay chạy trốn, thậm chí còn bắt đầu cãi nhau.
Người đàn ông bên cạnh không đưa ra ý kiến, chỉ im lặng.
Cô nắm chặt tay hắn, nghiêng người hỏi khẽ: “Hoàng kim oát nhĩ đóa là cái gì?”
Hắn rũ mắt nhìn cô, im lặng một lúc lâu, mới nói cho cô: “Oát nhĩ đóa là cung điện dưới hình thức lều trại, Hoàng kim oát nhĩ đóa là lều lớn bằng hoàng kim ở phương Bắc. Người đứng đầu lều lớn là Biệt Nhi Ca [2] cai trị phương bắc Mông Cổ, ông ta dùng hoàng kim trang trí cho lều tròn của mình cho nên được xưng là Hoàng kim oát nhĩ đóa.”
[2] Biệt Nhi Ca là anh họ Đại Khả Hãn Mông Kha.
Cô từng được nghe đại danh Biệt Nhi Ca, cũng từng nghe nói Đại hãn kia không tàn bạo như Húc Liệt Ngột. Biệt Nhi Ca từng trách hành động tàn sát hàng loạt dân trong thành của Húc Liệt Ngột, khiến không ít người bí mật trầm trồ khen ngợi.
Cô biết, bọn họ cãi nhau là vì cầu cứu người đứng đầu Hoàng Kim oát nhĩ đóa là phương án khả thi duy nhất. Cô cũng biết Thiết Mộc Nhĩ nói đúng, nếu muốn bỏ thành chạy trốn mà mang theo gia quyến thì có thể chạy được bao xa? Cô và hắn lúc trước có thể chạy trốn xa như vậy là bởi vì khi đó chỉ có hai người, lúc này nếu đại quân đến, những thương đội, gia quyến ấy chắc chắn sẽ bị giết sạch.
Lạp Tô tàn bạo đến mức nào, cô và hắn là người hiểu rõ ràng nhất. Một năm qua, hai người luôn được nghe nói về những hành động táng tận lương tâm khiến lòng người phẫn nộ của hắn trên đường tây chinh. Có tòa thành sau khi mở cửa đầu hàng, vẫn bị hắn phái người giết sạch binh lính. Nếu hắn tới đây, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho những thương lữ lén tụ tập giao dịch tại đây, chứ đừng nói là đội Quạ Đen xuất thân từ đào binh và nô lệ. Cho dù mọi người bỏ thành chạy trốn cũng sẽ bị hắn phái binh tiêu diệt.
Cô có thể mặc kệ, cùng hắn rời đi xa thật xa. Nhưng cô biết hắn không thể nào bỏ rơi những người huynh đệ này, cô cũng không thể trơ mắt nhìn họ chết.
Cô nắm chặt tay hắn, hắn nhìn cô đăm đăm, nhìn ra quyết định của cô, nhìn ra suy nghĩ của cô. Hắn tức giận nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, chỉ kiên quyết trả lời bằng một chữ.
“Không.”
“Chàng biết mình không thể nào quay lưng chạy trốn mà.” Cô nhìn hắn, nói nhỏ.
“Ta có thể.” Hắn trả lời chắc như đinh đóng cột, trong mắt lộ ra hung ác đã lâu không thấy.
Hắn đương nhiên có thể, hắn không muốn cô lại bị kéo vào chiến tranh, lại càng không muốn để người ta phát hiện ra tài năng của cô, không muốn cô biến thành món đồ để người người tranh đoạt.
Tú Dạ biết hắn có thể, cũng có thể nhìn ra quyết tâm từ trong mắt hắn.
Vì cô, hắn có thể trở nên ích kỷ hơn ai hết, có thể lại vứt bỏ kiêu ngạo, tự tôn, lương tâm, vứt bỏ tất cả, có thể lại biến thành A Lãng Đằng người người e ngại cũng phỉ nhổ.
Nhưng cô không muốn như vậy, cô không muốn hắn vì cô mà mất đi tất cả.
Cô hiểu hắn, hiểu hắn hơn chính bản thân hắn. Tú Dạ dịu dàng nhìn hắn, chỉ hỏi một câu.
“Vậy vì sao chàng còn ngồi đây?”
Hắn run lên, cắn chặt răng.
Cô biết, hắn có tình có nghĩa với những người ở đây, không thể bỏ mặc họ, cho nên mới tiếp tục ở lại, cho nên mới còn ngồi ở đây.
Tú Dạ buông tay hắn, đứng lên, định giương giọng ngăn mọi người tranh cãi, hắn bỗng nhiên đứng dậy, kéo cô đi về nhà.
Trong đám đàn ông đang cãi nhau không có mấy ngươi chú ý tới, những người nhìn thấy cũng vì đang cãi hăng say nên không đuổi theo.
Hắn lôi cô về nhà, kéo thẳng tới sân sau.
“Trương Dương, đợi chút, chàng làm cái gì vậy!”
“Mang nàng đi!” Hắn một tay khiêng cô trên vai, mắng: “Ta mẹ nó bị điên mới có thể để nàng vì cứu những người kia mà lâm vào nguy hiểm!”
“Thả ta xuống.” Cô túm lấy lưng áo hắn, vỗ lên tấm lưng dày rộng của hắn, “Trương Dương, thả ta xuống! Chúng ta mà đi, cả đời chàng sẽ dằn vặt, nghĩ rằng nếu lúc này chúng ta ở lại có thể cứu bao nhiêu người. . .”
Hắn thả cô xuống, nhưng lại đặt trên lưng ngựa, bởi vì hắn đã xoay người lên ngựa.
Cô ngồi trên lưng ngựa, đối mặt hắn, đỡ lấy mặt hắn, nói: “Ta biết ta có thể cứu bao nhiêu người, ta biết chàng có thể cứu bao nhiêu người, 5824 người, đây là số người đăng ký vào thành buổi trưa hôm Tát Lâm đưa tới, chẳng lẽ chàng nên vì ta mà trơ mắt nhìn họ mất mạng sao? !”
“Nàng phải biết ta vốn không phải người tốt! Ta mẹ nó đã sớm khốn nạn đến tận cùng rồi!” Con ngươi đen co rút lại, vẻ mặt hắn hung ác gầm lên: “Cho nên, đúng vậy, ta sẽ trơ mắt nhìn họ chết! Nếu điều đó sẽ hại chết nàng, ta tình nguyện để bọn họ chết!”
Cô ấn lên cơ ngực căng cứng của hắn, đè lên trái tim đang đập như điên của hắn, nhìn hắn, dịu dàng nói: “Nếu chàng thực sự xấu xa như vậy thì đã không giết địch mua lương cho nô lệ trong doanh, sẽ không tình nguyện để cho người ta hận chàng cũng muốn buộc bọn họ rèn bản thân. Năm đó chàng đã không thể bỏ rơi những đồng bạn trong doanh nô lệ, bây giờ chàng sao có thể bỏ rơi những người anh em đi theo chàng, tin tưởng chàng, gọi chàng là đại ca? Nếu chàng thực sự xấu xa đê tiện như vậy, ta đã sớm chết rồi. Nếu bây giờ chúng ta đi, chàng sẽ nhanh chóng bắt đầu hối hận, hối hận không ở lại, không ở lại với đội Quạ Đen, không cùng các huynh đệ sóng vai giết địch, hối hận mình ngay cả thử cũng không dám.”
Hắn cứng đờ, tức giận nhìn cô: “Ta sẽ không . . .”
“Không cần nói chàng sẽ không, chàng sẽ!” Cô nâng tay che miệng hắn, nhìn hắn nói chắc như đinh đóng cột: “Ta biết chàng sẽ, ta biết. Cho nên chàng mới cứu ta, mới cứu những nô lệ trong doanh, mới khi xoay người mặc kệ đám Thiết Mộc Nhĩ thì đêm khuya lại không thể đi vào giấc ngủ.”
Lời cô nói khiến mặt hắn trở nên trắng bệch, người con gái trước mắt đã sớm nhìn thấu hắn. Cô dựa vào hắn gần như vậy, gần đến mức giống như ở trong lòng hắn, nhìn rõ mồn một suy nghĩ của hắn.
“Ta sẽ không chết.” Cô nhìn hắn, giọng khàn khàn: “Mọi người cho dù biết ta, cũng chỉ muốn bắt sống ta chứ không phải giết ta. Ngay cả Lạp Tô, cũng biết giá trị của ta.”
“Ta không muốn mạo hiểm như vậy.” Hắn tức giận cắn răng nói.
Nhưng cô biết hắn đã dao động.
“Chàng biết ta đúng, chàng biết ta có thể bảo vệ tòa thành này, không phải ta muốn tự tìm đường chết, chỉ là cung cấp tri thức của ta để giúp mọi người thủ thành thôi. Trên đời này, cũng chỉ có người Tống là từng ngăn được đại quân Mông Cổ. Cha ta một trong số Chủ quản của Binh bộ Đại Tống, chàng biết cách công thành, còn ta biết cách thủ thành. Ta từ nhỏ đã được học cách bảo vệ một tòa thành như thế nào. Tòa thành này có địa thế tốt, kề núi gần sông, bên ngoài có núi rừng, có đầm lầy, có cồn cát, thích hợp đối phó kỵ binh nhất. Chỉ cần cải thiện đôi chút các biện pháp phòng ngự, cho dù ngăn cản mấy tháng cũng không thành vấn đề.”
Hắn á khẩu không trả lời được, chỉ có thể giận dữ trừng cô.
Cô có thể thấy đau khổ cùng phẫn nộ giao thoa và đấu tranh trong đáy mắt hắn.
“Đừng để ta biến thành người khiến chàng vứt bỏ tự tôn, kiêu ngạo, cùng vinh dự.” Tú Dạ nhìn hắn, nói: “Ta không muốn như vậy, ta không muốn chàng vì ta mà mất đi tất cả.”
“Nàng chính là tất cả.” Hắn nâng tay áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cô, đau đớn khàn khàn nói: “Ta không muốn mất nàng.”
Lời này khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tim cô đập thình thịch, hốc mắt hơi nóng, cô vươn hai tay ôm hắn, ôm thật chặt, ghé vào tai hắn nói: “Chàng sẽ không mất ta đâu, dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa ta vẫn sẽ vĩnh viễn là của chàng. Chàng biết ta không yếu ớt như vậy mà, ta đã từng ở trong doanh nô lệ của A Lãng Đằng. Trên đời này làm gì có nơi nào nguy hiểm hơn ở đó. Dù gặp phải chuyện gì, ta đều có thể ứng phó. Huống chi, ta còn có chàng. Chỉ cần có chàng, cho dù muốn ta xuống Hoàng Tuyền ta cũng không sợ.”
Cổ họng hắn nghẹn ngào, cũng ôm chặt lấy cô.
“Lại nói, Lạp Tô không biết thủ binh là chàng, chắc chắn sẽ khinh địch. Chúng ta chỉ cần cầm cự đủ lâu, kéo dài tới khi viện binh đến, không biết chừng có thể tiền hậu giáp kích hắn, tiêu diệt hắn, từ nay về sau không cần lo hắn tìm tới nữa.” Đúng vậy, cô kỳ thực cũng có tư tâm.
Hắn vì cô phản Lạp Tô, móc mắt Lạp Tô. Lạp Tô muốn mạng hắn, chỉ cần Lạp Tô còn sống, hắn sẽ không có ngày nào được an ổn.
Cô muốn bảo vệ hắn, cô biết mình có thể làm được, cho dù phải hi sinh tính mạng cô cũng tình nguyện.
Hắn không đáp, chỉ ôm chặt cô, trong lòng kinh hoàng.
Sau một lúc lâu, cô nghe thấy hắn mắng ra tiếng, biết hắn đã nhượng bộ.
“Nếu tình huống không ổn, nếu Biệt Nhi Ca không đồng ý phái viện binh đến, nàng phải để ta đưa nàng đi.”
Cô cổ họng thít chặt, đáp: “Được.”
Trong thính đường nhà lớn, đám đàn ông vẫn đang cãi nhau. Ngõa Ha Tích vẫn kiên quyết ủng hộ ý kiến bỏ thành. So với lúc hai người bọn họ rời đi, trong phòng có thêm không ít người, rất nhiều ông chủ thương đội nghe được tin tức đều vội vàng đến thăm hỏi tình hình.
Lúc hắn và cô nắm chặt tay nhau trở lại đại sảnh.
“Thủ thành? Ông thấy tòa thành này chặn được sự tấn công như vũ bão của đại quân Mông Cổ sao?”
“Người Tống bọn ta chặn được! Lão sợ chết thì nói toẹt ra, không cần vòng vo nhiều như vậy!”
“Đó là bởi vì người Tống có tường cao, có núi to, có sông lớn, chúng ta có cái gì? Lão Đoàn ông sao? Nếu ông xuất thân vũ phu, nếu có thể lãnh binh đánh giặc, Ngõa Ha Tích ta liền mang theo một nhà 86 miệng ăn cùng lên chiến trường!”
“Đủ rồi! Đừng ầm ĩ nữa!” Tát Bỉ Nhĩ nâng tay, ngăn mấy vị bạn tốt, nhìn Trương Dương đi mà quay lại, nói: “Hiện giờ người biết cách lãnh binh đánh giặc nhất ở đây là Đại Đội Trưởng, việc này cậu thấy thế nào?”
Những lời này, khiến mọi người đều im lặng, quay lại nhìn hắn.
Hắn nhìn mọi người trong phòng một lượt, nhìn những gương mặt bất an, chờ đợi, lại kích động. Người con gái bên cạnh nắm chặt tay hắn.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Ta cho rằng, mạng là của mình, ai muốn ở lại thì ở lại, ai muốn rời đi thì cứ đi.”
Hắn vừa dứt lời mọi người liền nhao nhao lên, lại vào lúc này Thiết Mộc Nhĩ cao giọng hỏi.
“Đại ca, huynh thì sao? Huynh muốn đi hay ở lại?”
Câu hỏi này lại khiến mọi người yên tĩnh lại.
Hắn thở sâu, nhìn mọi người trong phòng, bình tĩnh đáp hai chữ.
“Ở lại.”
Quyết định của hắn cũng là quyết định của đại đa số mọi người.
Đến cuối cùng, ngay cả Ngõa Ha Tích cũng ở lại.
Ngay đêm đó các ông chủ thương hội liền dán thông cáo quyết định, ai muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở lại, bất luận là nam hay nữ toàn bộ xếp vào đội biên chế, tử thủ Thương Thành.
Tin tức sôi trào cuồn cuộn truyền ra, không ít thương lữ ngay ngày hôm sau đã mang gia quyến rời đi nhưng đồng thời cũng có dân chăn nuôi ở gần đó thậm chí tàn binh thương lữ từ Hỏa Châu trốn tới. Trong Thương Thành đầy ấp người và súc vật.
Có nhiều người chạy tới như vậy khiến cô có chút giật mình, hỏi ra mới biết được hóa ra Lạp Tô đốt giết bắt người cướp của, không chỉ cướp tiền cướp lương thực mà ngay cả những mục dân cũng không tha. Chỉ cần bị thấy được đều bị bắt làm lính nô lệ, ép bọn họ lên tuyến đầu làm lá chắn. Cho nên những mục dân nghe nói người nơi này muốn chống lại thì tình nguyện mang theo súc vật đến gia nhập, thậm chí có cả bộ tộc cùng nhau tới.
“Ít nhất chúng ta tạm thời không cần lo vấn đề lương thực.” Ông chủ Đoàn nhìn dê ngựa lạc đà thành đàn, chỉ có thể cười khổ mà nói.
Hắn phái Thiết Mộc Nhĩ giục ngựa đi về phía Bắc, cầu viện chủ nhân cùng Hoàng Kim Oát Nhĩ Đóa. Phái Ba Đồ Nhĩ dẫn người xếp cự mã [1] ngoài thành, đào mương, triệu tập tất cả công tượng trong thành cho cô sai bảo.
[3] Cự mã : Một loại hàng rào để ngăn ngựa.
Cô suốt đêm vẽ bản vẽ, yêu cầu nhóm công tượng trong thành chế tác cung nỏ, Dạ Xoa lôi, tường chắn mái, súng phun lửa, xe hất bụi, xe gắn đao. . . . . . Các loại vũ khí bảo vệ thành. [4]
[4] Dạ Xoa lôi: là những khúc gỗ lớn dùng để thủ thành, lúc tác chiến từ trên cao lăn xuống đánh địch.
Xe hất bụi: Chuyên chở vôi, bột phấn, tro… lợi dụng sức gió tự nhiên thổi bụi bay để đuổi quân thủ thành.
Xe gắn đao: một mặt có gắn lưỡi dao sắc nhọn. Có thể dùng để chắn ở cửa thành, ngăn cản quân địch.
Bình luận truyện