Chiến Lang
Quyển 2 - Chương 25
Đêm đã khuya. . .
Ngoại trừ mỉm cười, Tú Dạ ép mình không được lộ ra bất cứ sự hoảng hốt, bất an nào. Hắn ngồi về chỗ, không nhìn cô lấy một cái, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay cô ở dưới bàn.
Bữa tiệc chiêu đãi kéo dài rất lâu, thịt nướng được đưa lên hết lượt này đến lượt khác, rượu lại không ít. Mọi người đều uống đến mặt đỏ tai nóng, không ngừng chúc mừng vị tướng quân mới nhậm chức là hắn.
Tới nửa đêm, Biệt Nhi Ca cơm no rượu say, mang theo thuộc hạ, vui vẻ trở lại đại doanh ngoài thành.
Trương Dương, Tú Dạ cùng các ông chủ tiễn Đại Hãn đến cửa thành rồi mới quay lại. Trên đường về, các ông chủ đều thở dài thở ngắn vì hắn sắp rời đi, nhưng vẫn chúc phúc cùng chúc mừng hắn.
Đi trên đường, hai người lại bị dân chúng tụ tập ở chợ giữ lại.
“Đại Đội Trưởng! Phu nhân! Mau mau, ăn thịt nướng.”
“Đại ca! Tẩu tử! Đến đây, cùng chúng ta cạn một ly. . .” Đám đàn ông chơi nhạc, đám phụ nữấc hát, mọi người cùng nhảy múa quanh lửa trại. Hắn không cự tuyệt, kéo cô chen vào đám người, thậm chí còn nắm tay cô, cùng nhảy múa với đám ông nhiệt tình.
Cô không biết nhảy cũng chưa nhảy bao giờ, nhưng cô cố gắng phối hợp, giơ tay, vỗ tay, cười vui, cùng ca hát.
Cô chưa bao giờ thấy hắn cười như vậy, chưa bao giờ được nghe hắn hát. Cô thật sự hy vọng được nhìn hắn thiệt lòng thoải mái cười to, nghe hắn hát trong một trường hợp khác, trong niềm vui chúc mừng thật sự.
Đi cùng hắn một vòng quanh thành cô cũng đã nhận ra có mấy người đi theo bọn họ từ sau khi ra khỏi quán rượu.
Ánh lửa chiếu rọi lên mặt hắn, chiếu sáng mắt hắn. Cô biết hắn đang nghĩ cái gì, cô có thể thấy được từ trong mắt hắn. Hắn phải đi.
Hắn vì cô, vì bảo vệ cô mà từ bỏ cơ hội trở thành kẻ cầm quyền.
Từ lúc còn ở trong bữa tiệc, trong lòng bọn họ đều đã biết rõ. Khi Biệt Nhi Ca hỏi về sàng nỏ nhưng lại không đả động gì đến thứ thuốc nổ đã phá nát lều Lạp Tô, chấn động trời đất, thì hắn và cô đều nhận ra rằng Biệt Nhi Ca đã biết bí mật ấy. Từ trước khi đến nơi này, lão ta đã sớm điều tra rõ ràng.
Biệt Nhi Ca muốn tài năng của hắn, nhưng đồng thời cũng muốn cô cống hiến cho lão.
Cô là báu vật hiếm có, mà Đại Hãn từ lúc thấy Hắc Hỏa đã phát hiện ra đó không phải thuốc nổ bình thường. Cho nên lão ta mới muốn hắn giữ chân hắn, kể cả sau khi hắn nhận vẫn phái người theo dõi họ.
Sự đồng ý của hắn không đủ để khiến Đại Hãn đa nghi an tâm. Biệt Nhi Ca muốn chắc chắn có được cô.
Khi một điệu nhảy kết thúc, hắn đưa ôm cô. Tú Dạ tựa vào bên tai hắn, thở dốc, lặng lẽ nói nhỏ.
“Chàng có thể làm tướng quân.”
Một câu này bao hàm tất cả thâm tình của cô dành cho hắn.
Hắn có thể làm tướng quân, cô tình nguyện ở bên hắn, tình nguyện hy sinh mình để thành toàn cho công danh của hắn.
Lồng ngực tràn đầy nhu tình dành cho cô.
“Không, ta không thể.” Hắn nói nhỏ: “Ta chỉ muốn nàng.” Hắn không muốn cô vì hắn mà bị buộc làm chuyện cô không muônd làm. Hắn không muốn hai tay cô vấy máu tươi vô tội. Hắn biết nếu như thế, sẽ có một ngày cô không chịu đựng được áy náy nặng nề trong lòng mà chết.
Hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn đăm đăm vào mắt cô, khàn khàn nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tiếp tục làm A Lãng Đằng. A Lãng Đằng là một con chó được người Mông Cổ nuôi, một con thú. Ta là Trương Dương, cũng chỉ là Trương Dương của nàng mà thôi, cả đời đều là.”
Trong lòng chấn động, cô rưng rưng nhìn hắn, ngẩng đầu hôn hắn.
Tiếng nhạc lại vang lên, mọi người lại xoay tròn, vỗ tay, vui mừng ca hát. Ánh lửa bỗng bùng lên, khi ánh sáng biến mất thì hai người bọn họ đã không còn ở bên cạnh lửa trại, biến mất trong biển người vui vẻ chúc mừng chiến thắng.
Hắn không chào từ biệt ai cả, cô cũng không.
Cô rất muốn nói một tiếng với A Linh, hắn cũng không muốn không từ mà biệt với các huynh đệ trong đội Quạ Đen, nhưng dù không nỡ thì bọn họ đều biết lúc này không còn thời gian để lãng phí nữa rồi.
Bọn họ thậm chí không quay về nhà. Ngoại trừ quần áo trên người, hắn và cô không mang theo bất cứ thứ gì nữa, cứ như vậy rẽ vào ngõ nhỏ quanh co, vội vàng chạy trốn trong màn đêm cho đến tận khi tới mật đạo dưới vọng lâu cạnh tường thành.
Cửa vào mật đạo dưới vọng lâu có để lại lính canh gác. Hắn và cô vào vọng lâu, vốn đã chuẩn bị sẵn một lý do đánh lừa bọn họ, nhưng trong vọng lâu lại không có ai, chỉ có Tát Bỉ Nhĩ cùng Đoàn Tùng Đường cầm một bọc vải đứng đó.
Hắn và cô đều sửng sốt.
Tát Bỉ Nhĩ nhìn hắn, cười khổ.
“Ta đã biết hai người phải đi, người khác không nhìn ra cậu không tình nguyện, nhưng ta và lão Đoàn đã đi khắp đại giang nam bắc, có chuyện gì mà chưa từng thấy.”
Đoàn Tùng Đường đưa gói đồ cho Tú Dạ, nói: “Tiểu tẩu tử, hãy mang theo cái này, cô cũng đừng từ chối. Chúng ta nợ hai người cũng không chỉ có bằng này.”
Tú Dạ nghe vậy, hốc mắt hơi nóng, nghẹn ngào nhận lấy.
Thấy cô nhận, Đoàn Tùng Đường vui mừng nở nụ cười.
Trương Dương nhìn hai ông chủ trước mắt, cổ họng nghèn nghẹn. Hắn chắp tay, khàn khàn nói: “Các huynh đệ của ta xin nhờ hai vị chăm sóc.”
“Cậu yên tâm, Biệt Nhi Ca vẫn cần sĩ diện, huống hồ chúng ta hàng năm còn có thể cống cho lão rất nhiều tiền, lão sẽ không làm khó chúng ta đâu.” Tát Bỉ Nhĩ nói xong, lui một bước, mở ra nói cửa ngầm, nói: “Ngựa của cậu ta đã dắt đến cuối đường. Được rồi, hai người đi nhanh đi, còn chần chừ sẽ không kịp mất.”
Biết ông ấy nói đúng, bọn họ không nhiều lời nữa, vội vàng vào cửa ngầm, đi qua mật đạo phía dưới tường thành, thừa dịp đêm tối ra khỏi thành.
Bên ngoài không có ai, chỉ có gió thổi cát bay nhè nhẹ.
Hắn và cô dẫn ngựa ra, cùng lên ngựa, trong gió đêm giục ngựa vội vàng rời đi.
Cô ngồi ở phía sau hắn, ôm chặt người đàn ông phía trước. Khi cô quay đầu, có thể thấy ánh sáng rực rỡ trong thành, vẫn có tiếng nhạc văng vẳng, có tiếng cười truyền xa.
Sau đó tòa thành càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ.
Cô quay mặt lại, ôm chặt hắn, biết cả đời mình đều sẽ không quên được tòa thành này, sẽ không quên được người dân trong thành.
Đêm đen.
Mây mù che trăng.
Hai người ở trong gió giục ngựa chạy như điên, muốn vào được núi. Nhưng vừa đi hết thảo nguyên, bước qua suối, đang định vào núi thì trong rừng cây phía trước chợt có một mũi tên phóng tới. Hắn chắn được mũi tên thứ nhất và thứ hai, nhưng mũi tên thứ ba bắn trúng mắt ngựa.
Ngựa bị đau lập tức giương vó, hí dài, sau đó lảo đảo ngã xuống đất.
Hắn kịp thời ôm cô nhảy xuống ngựa, còn chưa kịp thở đã thấy mấy tên kị binh giục ngựa chạy tới, nâng đao chém hắn. Hắn che chở người con gái phía sau, rút ra đại đao bên hông, chắn trái chém phải, thậm chí kéo ngã một tên kỵ binh, chém đứt tay một tên kỵ binh định bắt cô.
Nhưng kị binh từ bốn phương tám hướng mà đến, lúc hắn muốn cứu cô lại có người từ phía sau chém một đao, sau đó là cánh tay hắn, đùi hắn.
Trong đêm tối hắn liều chết chém giết, nhưng cô vẫn bị kị binh bắt được, kéo lên ngựa.
Hắn xoay đại đao chém vào chân ngựa, con ngựa bị đau lảo đảo ngã xuống. Hắn lôi cô lại bên mình, nhưng lại có kẻ chém tới, nhát nào cũng nhằm vào điểm yếu của hắn.
Hắn vừa đỡ vừa cản, lại có kẻ đến cướp cô đi. Hắn đánh lui người nọ, lại có một kẻ khác tới.
Một mũi tên bắn vào chính giữa vai phải hắn, sau đó là chân trái. Máu của hắn bắn tung toe trong đêm đen. Tú Dạ trong lúc hoảng loạn đã vươn tay ra chắn, muốn cản tên chặn đao thay hắn.
Hắn kéo cô ra khỏi ánh đao tên ảnh, lại có một kẻ dùng roi quất trúng mặt hắn. Hắn không lùi lại, bởi vì cô ở sau lưng hắn. Nhưng gần như cùng lúc đó một cây roi khác lại đánh tới, cuốn lấy eo cô, kéo giật cô sang một bên.
“Buông nàng ra!”
Hắn rít gào cầm đao phi về phía kẻ đang cố kéo cô, nhưng một kỵ binh khác đã bắt được cô, kéo cô lên ngựa. Hắn rút tên trên đùi ra, đâm mạnh vào cổ ngựa. Càng nhiều máu phun ra, hắn gào thét cắm mũi tên vào đầu kỵ binh kia, thuận tay đoạt được đao trên tay kẻ đó, chém đứt roi quấn lấy cô.
Hắn lại bắt được cô, cầm tay cô.
Nhưng vì cứu cô, hắn hoàn toàn không đề phòng, một mũi tên khác bắn vào chính giữa ngực hắn, càng nhiều đao chém vào hắn.
Một đao trên vai, một đao ở chân, một đao ở mặt, một đao xuyên qua mắt hắn. . .
“Đừng! Đừng mà! Ta theo các ngươi về! Chuyện gì ta cũng làm! Đừng giết chàng. . . Đừng giết chàng! Trương Dương!”
“Trả nàng lại cho ta! Trả lại cho ta!”
Đúng lúc ấy, có sợi roi dài từ bên cạnh bay tới, muốn cuốn lấy tay chân hắn. Hắn thoát một sợi dây, lại bị sợi thứ năm cuốn lấy cổ. Một kên kỵ binh cầm trường thương màu đen, giục ngựa từ sau đến, đâm cây thương màu đen vào ngực hắn. Đầu thương bạc nhiễm máu xuyên qua ngực hắn.
Cuối cùng hắn bị bắt ngừng lại, quỳ xuống.
“Đừng mà!!!”
Hắn nghe thấy tiếng cô gào khóc đau đớn như xé lòng từ trong đêm đen truyền đến.
Đau từ trong lồng trào ra, nhưng đau nhất lại là tim.
Một ngụm máu từ trong cổ trào ra, từ miệng mũi bắn tung toé, hắn nhìn vào bóng tối thăm thẳm trước mắt, không cam lòng ngửa mặt lên trời gào to, vung đao chặt đứt trường thương xuyên qua ngực, cố gắng đứng lên. Máu chảy không ngừng, hắn kéo nửa thanh trường thương đi được hai bước, một thanh trường thương khác lại đâm tới. Lần này là từ phía trước. Tuy hắn bắt được nhưng không còn sức ngăn cản, chỉ cảm thấy thân thương vuột qua tay hắn, đâm vào thắt lưng hắn, khiến hắn lùi lại vài bước, ngã xuống đất, làm nửa cây thương vốn đâm từ phía sau hắn càng xuyên sâu qua lồng ngực.
“Trương Dương!!!”
Hắn muốn đứng lên, muốn đáp lại tiếng khóc gọi càng ngày càng xa của cô nhưng đã không còn sức nữa. Hắn chỉ cảm thấy máu tươi không ngừng từ miệng vết thương chảy ra, mang đi tất cả sức lực của hắn.
Vô số tiếng vó ngựa chấn động mặt đất, mang theo cô đi xa.
Đừng mang nàng đi. . . Đừng mang nàng đi. . .
Khắp người hắn là máu, đau đớn muốn đứng dậy, thậm chí muốn bò về phía cô nhưng thân thể đã không nghe theo lời điều khiển, chỉ có ngón tay run rẩy. Hắn mở to mắt, bóng đêm lại bắt đầu bao phủ, quấn lấy hắn.
Hắn sắp chết, hắn biết.
Hắn không muốn chết! Không muốn chết! Chưa bao giờ hắn muốn sống như vậy! Hắn vừa mới tìm lý do sống sót, mới vừa biết được ý nghĩa của sinh mạng, mới vừa thật sự có được. . . Vừa mới thật sự có được tình yêu. Vì sao là lúc này? Vì sao? !
Hắn không cam lòng, thật sự không cam lòng, hắn còn tưởng rằng cuối cùng có thể ở bên cô cả đời, thật vất vả mới dám chờ đợi tương lai tốt đẹp, nhưng ông trời vẫn trêu đùa hắn, tám phần là đang cười nhạo hắn dám si tâm vọng tưởng. Hắn vẫn có thể thấy cô khóc gọi, thấy đau khổ hoảng sợ trong mắt cô, những kỷ niệm ở bên cô lần lượt hiện lên trong đầu.
Cô vui, cô giận, cô bi thương, cô vui vẻ.
Nụ cười của cô thật đẹp, còn nước mắt của cô lại luôn bóp nghẹt trái tim hắn.
Ta yêu chàng. . .
Cô nói, vừa khóc vừa cười, dịu dàng hôn hắn.
Đáng lẽ hắn phải bảo vệ cô. . .
Hắn sớm nên đoán được Biệt Nhi Ca sẽ chú ý đến uy lực của Hắc Hỏa, lúc đại chiến kết thúc đáng lẽ nên lập tức mang cô đi thật xa. Nhưng hắn rất muốn được ở bên cô, sống tại nơi này, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.
Ta yêu chàng. . . . . .
Nước mắt nóng bỏng trào ra khỏi hốc mắt, làm nhòe tầm nhìn vốn đã rời rạc của hắn.
Trái tim đau đớn trong lồng ngực cố gắng đập, liều mạng đập, nhưng vẫn càng ngày càng chậm, càng ngày càng yếu.
Gió lạnh ù ù, thổi bay cát vàng, khiến thảm cỏ rập rờn như sóng, lá cuồn cuộn như thủy triều.
Ngoại trừ mỉm cười, Tú Dạ ép mình không được lộ ra bất cứ sự hoảng hốt, bất an nào. Hắn ngồi về chỗ, không nhìn cô lấy một cái, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay cô ở dưới bàn.
Bữa tiệc chiêu đãi kéo dài rất lâu, thịt nướng được đưa lên hết lượt này đến lượt khác, rượu lại không ít. Mọi người đều uống đến mặt đỏ tai nóng, không ngừng chúc mừng vị tướng quân mới nhậm chức là hắn.
Tới nửa đêm, Biệt Nhi Ca cơm no rượu say, mang theo thuộc hạ, vui vẻ trở lại đại doanh ngoài thành.
Trương Dương, Tú Dạ cùng các ông chủ tiễn Đại Hãn đến cửa thành rồi mới quay lại. Trên đường về, các ông chủ đều thở dài thở ngắn vì hắn sắp rời đi, nhưng vẫn chúc phúc cùng chúc mừng hắn.
Đi trên đường, hai người lại bị dân chúng tụ tập ở chợ giữ lại.
“Đại Đội Trưởng! Phu nhân! Mau mau, ăn thịt nướng.”
“Đại ca! Tẩu tử! Đến đây, cùng chúng ta cạn một ly. . .” Đám đàn ông chơi nhạc, đám phụ nữấc hát, mọi người cùng nhảy múa quanh lửa trại. Hắn không cự tuyệt, kéo cô chen vào đám người, thậm chí còn nắm tay cô, cùng nhảy múa với đám ông nhiệt tình.
Cô không biết nhảy cũng chưa nhảy bao giờ, nhưng cô cố gắng phối hợp, giơ tay, vỗ tay, cười vui, cùng ca hát.
Cô chưa bao giờ thấy hắn cười như vậy, chưa bao giờ được nghe hắn hát. Cô thật sự hy vọng được nhìn hắn thiệt lòng thoải mái cười to, nghe hắn hát trong một trường hợp khác, trong niềm vui chúc mừng thật sự.
Đi cùng hắn một vòng quanh thành cô cũng đã nhận ra có mấy người đi theo bọn họ từ sau khi ra khỏi quán rượu.
Ánh lửa chiếu rọi lên mặt hắn, chiếu sáng mắt hắn. Cô biết hắn đang nghĩ cái gì, cô có thể thấy được từ trong mắt hắn. Hắn phải đi.
Hắn vì cô, vì bảo vệ cô mà từ bỏ cơ hội trở thành kẻ cầm quyền.
Từ lúc còn ở trong bữa tiệc, trong lòng bọn họ đều đã biết rõ. Khi Biệt Nhi Ca hỏi về sàng nỏ nhưng lại không đả động gì đến thứ thuốc nổ đã phá nát lều Lạp Tô, chấn động trời đất, thì hắn và cô đều nhận ra rằng Biệt Nhi Ca đã biết bí mật ấy. Từ trước khi đến nơi này, lão ta đã sớm điều tra rõ ràng.
Biệt Nhi Ca muốn tài năng của hắn, nhưng đồng thời cũng muốn cô cống hiến cho lão.
Cô là báu vật hiếm có, mà Đại Hãn từ lúc thấy Hắc Hỏa đã phát hiện ra đó không phải thuốc nổ bình thường. Cho nên lão ta mới muốn hắn giữ chân hắn, kể cả sau khi hắn nhận vẫn phái người theo dõi họ.
Sự đồng ý của hắn không đủ để khiến Đại Hãn đa nghi an tâm. Biệt Nhi Ca muốn chắc chắn có được cô.
Khi một điệu nhảy kết thúc, hắn đưa ôm cô. Tú Dạ tựa vào bên tai hắn, thở dốc, lặng lẽ nói nhỏ.
“Chàng có thể làm tướng quân.”
Một câu này bao hàm tất cả thâm tình của cô dành cho hắn.
Hắn có thể làm tướng quân, cô tình nguyện ở bên hắn, tình nguyện hy sinh mình để thành toàn cho công danh của hắn.
Lồng ngực tràn đầy nhu tình dành cho cô.
“Không, ta không thể.” Hắn nói nhỏ: “Ta chỉ muốn nàng.” Hắn không muốn cô vì hắn mà bị buộc làm chuyện cô không muônd làm. Hắn không muốn hai tay cô vấy máu tươi vô tội. Hắn biết nếu như thế, sẽ có một ngày cô không chịu đựng được áy náy nặng nề trong lòng mà chết.
Hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn đăm đăm vào mắt cô, khàn khàn nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tiếp tục làm A Lãng Đằng. A Lãng Đằng là một con chó được người Mông Cổ nuôi, một con thú. Ta là Trương Dương, cũng chỉ là Trương Dương của nàng mà thôi, cả đời đều là.”
Trong lòng chấn động, cô rưng rưng nhìn hắn, ngẩng đầu hôn hắn.
Tiếng nhạc lại vang lên, mọi người lại xoay tròn, vỗ tay, vui mừng ca hát. Ánh lửa bỗng bùng lên, khi ánh sáng biến mất thì hai người bọn họ đã không còn ở bên cạnh lửa trại, biến mất trong biển người vui vẻ chúc mừng chiến thắng.
Hắn không chào từ biệt ai cả, cô cũng không.
Cô rất muốn nói một tiếng với A Linh, hắn cũng không muốn không từ mà biệt với các huynh đệ trong đội Quạ Đen, nhưng dù không nỡ thì bọn họ đều biết lúc này không còn thời gian để lãng phí nữa rồi.
Bọn họ thậm chí không quay về nhà. Ngoại trừ quần áo trên người, hắn và cô không mang theo bất cứ thứ gì nữa, cứ như vậy rẽ vào ngõ nhỏ quanh co, vội vàng chạy trốn trong màn đêm cho đến tận khi tới mật đạo dưới vọng lâu cạnh tường thành.
Cửa vào mật đạo dưới vọng lâu có để lại lính canh gác. Hắn và cô vào vọng lâu, vốn đã chuẩn bị sẵn một lý do đánh lừa bọn họ, nhưng trong vọng lâu lại không có ai, chỉ có Tát Bỉ Nhĩ cùng Đoàn Tùng Đường cầm một bọc vải đứng đó.
Hắn và cô đều sửng sốt.
Tát Bỉ Nhĩ nhìn hắn, cười khổ.
“Ta đã biết hai người phải đi, người khác không nhìn ra cậu không tình nguyện, nhưng ta và lão Đoàn đã đi khắp đại giang nam bắc, có chuyện gì mà chưa từng thấy.”
Đoàn Tùng Đường đưa gói đồ cho Tú Dạ, nói: “Tiểu tẩu tử, hãy mang theo cái này, cô cũng đừng từ chối. Chúng ta nợ hai người cũng không chỉ có bằng này.”
Tú Dạ nghe vậy, hốc mắt hơi nóng, nghẹn ngào nhận lấy.
Thấy cô nhận, Đoàn Tùng Đường vui mừng nở nụ cười.
Trương Dương nhìn hai ông chủ trước mắt, cổ họng nghèn nghẹn. Hắn chắp tay, khàn khàn nói: “Các huynh đệ của ta xin nhờ hai vị chăm sóc.”
“Cậu yên tâm, Biệt Nhi Ca vẫn cần sĩ diện, huống hồ chúng ta hàng năm còn có thể cống cho lão rất nhiều tiền, lão sẽ không làm khó chúng ta đâu.” Tát Bỉ Nhĩ nói xong, lui một bước, mở ra nói cửa ngầm, nói: “Ngựa của cậu ta đã dắt đến cuối đường. Được rồi, hai người đi nhanh đi, còn chần chừ sẽ không kịp mất.”
Biết ông ấy nói đúng, bọn họ không nhiều lời nữa, vội vàng vào cửa ngầm, đi qua mật đạo phía dưới tường thành, thừa dịp đêm tối ra khỏi thành.
Bên ngoài không có ai, chỉ có gió thổi cát bay nhè nhẹ.
Hắn và cô dẫn ngựa ra, cùng lên ngựa, trong gió đêm giục ngựa vội vàng rời đi.
Cô ngồi ở phía sau hắn, ôm chặt người đàn ông phía trước. Khi cô quay đầu, có thể thấy ánh sáng rực rỡ trong thành, vẫn có tiếng nhạc văng vẳng, có tiếng cười truyền xa.
Sau đó tòa thành càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ.
Cô quay mặt lại, ôm chặt hắn, biết cả đời mình đều sẽ không quên được tòa thành này, sẽ không quên được người dân trong thành.
Đêm đen.
Mây mù che trăng.
Hai người ở trong gió giục ngựa chạy như điên, muốn vào được núi. Nhưng vừa đi hết thảo nguyên, bước qua suối, đang định vào núi thì trong rừng cây phía trước chợt có một mũi tên phóng tới. Hắn chắn được mũi tên thứ nhất và thứ hai, nhưng mũi tên thứ ba bắn trúng mắt ngựa.
Ngựa bị đau lập tức giương vó, hí dài, sau đó lảo đảo ngã xuống đất.
Hắn kịp thời ôm cô nhảy xuống ngựa, còn chưa kịp thở đã thấy mấy tên kị binh giục ngựa chạy tới, nâng đao chém hắn. Hắn che chở người con gái phía sau, rút ra đại đao bên hông, chắn trái chém phải, thậm chí kéo ngã một tên kỵ binh, chém đứt tay một tên kỵ binh định bắt cô.
Nhưng kị binh từ bốn phương tám hướng mà đến, lúc hắn muốn cứu cô lại có người từ phía sau chém một đao, sau đó là cánh tay hắn, đùi hắn.
Trong đêm tối hắn liều chết chém giết, nhưng cô vẫn bị kị binh bắt được, kéo lên ngựa.
Hắn xoay đại đao chém vào chân ngựa, con ngựa bị đau lảo đảo ngã xuống. Hắn lôi cô lại bên mình, nhưng lại có kẻ chém tới, nhát nào cũng nhằm vào điểm yếu của hắn.
Hắn vừa đỡ vừa cản, lại có kẻ đến cướp cô đi. Hắn đánh lui người nọ, lại có một kẻ khác tới.
Một mũi tên bắn vào chính giữa vai phải hắn, sau đó là chân trái. Máu của hắn bắn tung toe trong đêm đen. Tú Dạ trong lúc hoảng loạn đã vươn tay ra chắn, muốn cản tên chặn đao thay hắn.
Hắn kéo cô ra khỏi ánh đao tên ảnh, lại có một kẻ dùng roi quất trúng mặt hắn. Hắn không lùi lại, bởi vì cô ở sau lưng hắn. Nhưng gần như cùng lúc đó một cây roi khác lại đánh tới, cuốn lấy eo cô, kéo giật cô sang một bên.
“Buông nàng ra!”
Hắn rít gào cầm đao phi về phía kẻ đang cố kéo cô, nhưng một kỵ binh khác đã bắt được cô, kéo cô lên ngựa. Hắn rút tên trên đùi ra, đâm mạnh vào cổ ngựa. Càng nhiều máu phun ra, hắn gào thét cắm mũi tên vào đầu kỵ binh kia, thuận tay đoạt được đao trên tay kẻ đó, chém đứt roi quấn lấy cô.
Hắn lại bắt được cô, cầm tay cô.
Nhưng vì cứu cô, hắn hoàn toàn không đề phòng, một mũi tên khác bắn vào chính giữa ngực hắn, càng nhiều đao chém vào hắn.
Một đao trên vai, một đao ở chân, một đao ở mặt, một đao xuyên qua mắt hắn. . .
“Đừng! Đừng mà! Ta theo các ngươi về! Chuyện gì ta cũng làm! Đừng giết chàng. . . Đừng giết chàng! Trương Dương!”
“Trả nàng lại cho ta! Trả lại cho ta!”
Đúng lúc ấy, có sợi roi dài từ bên cạnh bay tới, muốn cuốn lấy tay chân hắn. Hắn thoát một sợi dây, lại bị sợi thứ năm cuốn lấy cổ. Một kên kỵ binh cầm trường thương màu đen, giục ngựa từ sau đến, đâm cây thương màu đen vào ngực hắn. Đầu thương bạc nhiễm máu xuyên qua ngực hắn.
Cuối cùng hắn bị bắt ngừng lại, quỳ xuống.
“Đừng mà!!!”
Hắn nghe thấy tiếng cô gào khóc đau đớn như xé lòng từ trong đêm đen truyền đến.
Đau từ trong lồng trào ra, nhưng đau nhất lại là tim.
Một ngụm máu từ trong cổ trào ra, từ miệng mũi bắn tung toé, hắn nhìn vào bóng tối thăm thẳm trước mắt, không cam lòng ngửa mặt lên trời gào to, vung đao chặt đứt trường thương xuyên qua ngực, cố gắng đứng lên. Máu chảy không ngừng, hắn kéo nửa thanh trường thương đi được hai bước, một thanh trường thương khác lại đâm tới. Lần này là từ phía trước. Tuy hắn bắt được nhưng không còn sức ngăn cản, chỉ cảm thấy thân thương vuột qua tay hắn, đâm vào thắt lưng hắn, khiến hắn lùi lại vài bước, ngã xuống đất, làm nửa cây thương vốn đâm từ phía sau hắn càng xuyên sâu qua lồng ngực.
“Trương Dương!!!”
Hắn muốn đứng lên, muốn đáp lại tiếng khóc gọi càng ngày càng xa của cô nhưng đã không còn sức nữa. Hắn chỉ cảm thấy máu tươi không ngừng từ miệng vết thương chảy ra, mang đi tất cả sức lực của hắn.
Vô số tiếng vó ngựa chấn động mặt đất, mang theo cô đi xa.
Đừng mang nàng đi. . . Đừng mang nàng đi. . .
Khắp người hắn là máu, đau đớn muốn đứng dậy, thậm chí muốn bò về phía cô nhưng thân thể đã không nghe theo lời điều khiển, chỉ có ngón tay run rẩy. Hắn mở to mắt, bóng đêm lại bắt đầu bao phủ, quấn lấy hắn.
Hắn sắp chết, hắn biết.
Hắn không muốn chết! Không muốn chết! Chưa bao giờ hắn muốn sống như vậy! Hắn vừa mới tìm lý do sống sót, mới vừa biết được ý nghĩa của sinh mạng, mới vừa thật sự có được. . . Vừa mới thật sự có được tình yêu. Vì sao là lúc này? Vì sao? !
Hắn không cam lòng, thật sự không cam lòng, hắn còn tưởng rằng cuối cùng có thể ở bên cô cả đời, thật vất vả mới dám chờ đợi tương lai tốt đẹp, nhưng ông trời vẫn trêu đùa hắn, tám phần là đang cười nhạo hắn dám si tâm vọng tưởng. Hắn vẫn có thể thấy cô khóc gọi, thấy đau khổ hoảng sợ trong mắt cô, những kỷ niệm ở bên cô lần lượt hiện lên trong đầu.
Cô vui, cô giận, cô bi thương, cô vui vẻ.
Nụ cười của cô thật đẹp, còn nước mắt của cô lại luôn bóp nghẹt trái tim hắn.
Ta yêu chàng. . .
Cô nói, vừa khóc vừa cười, dịu dàng hôn hắn.
Đáng lẽ hắn phải bảo vệ cô. . .
Hắn sớm nên đoán được Biệt Nhi Ca sẽ chú ý đến uy lực của Hắc Hỏa, lúc đại chiến kết thúc đáng lẽ nên lập tức mang cô đi thật xa. Nhưng hắn rất muốn được ở bên cô, sống tại nơi này, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.
Ta yêu chàng. . . . . .
Nước mắt nóng bỏng trào ra khỏi hốc mắt, làm nhòe tầm nhìn vốn đã rời rạc của hắn.
Trái tim đau đớn trong lồng ngực cố gắng đập, liều mạng đập, nhưng vẫn càng ngày càng chậm, càng ngày càng yếu.
Gió lạnh ù ù, thổi bay cát vàng, khiến thảm cỏ rập rờn như sóng, lá cuồn cuộn như thủy triều.
Bình luận truyện