Chiến Lang

Quyển 2 - Chương 6



“Sao vậy?” Hắn thấy cô mở cửa đi ra thì hởi sửng sốt, vội hỏi: “Phòng không đủ ấm sao?”

“Không phải. . . . . .” Tú Dạ ngẩng đầu nhìn hắn, tim đập thình thịch, chỉ có thể nói: “Ta thấy huynh gội đầu, muốn nói bên ngoài trời lạnh, đừng đứng bên ngoài lâu quá.”

Nói xong, cô ra vẻ bình tĩnh đưa khăn cho hắn.

“Lau đầu đi, tóc ẩm gặp gió dễ cảm lạnh lắm.”

Hắn nhận lấy khăn vải, lau đầu.

Hai tai cô hơi nóng lên, vội quay về phòng, sải bước đi rót cho hắn một chén trà nóng.

Hắn đi theo sau lưng cô, vừa chậm rãi lau tóc vừa khoanh chân ngồi xuống cạnh bàn thấp. Không giống cô, tóc hắn cắt rất ngắn, hai tháng nay tuy rằng đã dài ra một chút, nhưng vẫn chưa che được tới hai tai. Tuy rằng tóc ngắn, nhưng vì hắn chỉ lau qua loa nên sau cổ và trên lỗ tai vẫn còn đọng nước.

Ánh nến trên bàn khiến những giọt nước đó sáng lấp lánh.

Khi hắn trả khăn vải rồi nhận lấy chén trà nóng từ trong tay cô, cô không nhịn được cầm lấy khăn vải, đứng phía sau hắn, giúp hắn lau lại.

Hắn cứng đờ giống hệt lần trước.

Cô cũng cứng lại theo, nhưng vẫn không rút tay về, chỉ tiếp tục giúp hắn lau tóc trên đỉnh đầu, mặt đỏ tai hồng khàn giọng giải thích, “Huynh lau qua loa quá, lau khô một chút mới tốt.”

“Ừ.” Hắn lên tiếng, thân thể vẫn cứng ngắc.

Hành động này quá thân mật, đã vượt quá ăn ý tuy không nói nhưng luôn tồn lại giữa hai người. Đáng lẽ cô nên rút tay về, nhưng trên tai hắn còn ướt, mà cô nghe thấy mình khẽ nói.

“Còn tai nữa.”

Hắn không kháng nghị, chỉ tiếp tục im lặng.

Tú Dạ cầm khăn vải, miết vành tai phải của hắn, nhẹ nhàng xoa nhẹ hai lần.

Hai sợi gân sau cổ hắn lặng lẽ căng lên.

Cô chuyển khăn vải sang tai trái, chậm rãi xoa xoa.

Mạch máu bên cổ hắn vì hành động này của cô mà giật giật.

Sau đó, giống bị ma quỷ xui khiến, cô bất giác nâng tay, không cách khăn vải mà trực tiếp lấy ngón tay vuốt ve mái tóc thô ngắn cùng vành tai từng bị cô cắn của hắn.

Cô chỉ. . . . . . Chỉ muốn xem nó khô hết chưa mà thôi. . . .

Hắn hoàn toàn ngừng thở, cô có thể ngửi được mùi hương trên tóc hắn giống mùi hương trên người cô.

Đó là mùi xà phòng, hắn đi tắm, dùng cùng loại xà phòng với cô, đương nhiên sẽ có mùi giống nhau. Nhưng trong giống nhau lại có chút bất đồng, trộn với mùi hương mà mấy ngày nay cô càng ngày càng quen thuộc. Mùi đàn ông, mùi của hắn.

Cô khẽ miết vành tai hắn, vết răng ở đó đã sớm biến mất, ngay cả sẹo cũng không rõ.

Giây phút ấy, cô gần như muốn cúi người lại cắn hắn một cái, để trên người hắn tiếp tục lưu lại dấu ấn của cô, khiến hắn không thể nào đi gặp người phụ nữ dáng người đầy đặn, dạn dĩ lại dâm đãng kia nữa.

Ý nghĩ tàn bạo lại tràn ngập ham muốn chiếm hữu này khiến cô chợt hoàn hồn, đột nhiên rút tay lại, lấy mu bàn tay ấn lên ngực, đỏ mặt lùi lại, nắm chặt khăn vải, chỉ để lại một câu.

“Chắc là khô rồi đấy, huynh uống trà đi, ta đi phơi khăn.” Nói xong, cô không dám liếc hắn lấy một cái, vội vàng mang khăn ra ngoài phòng phơi.

Ôi trời, cô thật sự không hiểu rốt cuộc cô đang làm cái gì nữa. Cô không nên giúp hắn lau đầu, không nên giúp hắn lau tai. Nếu cô không làm như vậy thì sẽ không không kìm chế được sờ tóc hắn, chạm vào tai hắn, không có ý nghĩ lại cắn hắn một cái.

Cô biết tay cô ngừng trên tóc hắn, trên tai hắn quá lâu, hắn nhất định sẽ cho rằng cô có ý đồ đang dụ dỗ hắn. Cô không có, cô chỉ là. . . . . . chỉ là. . . . . . Chỉ là không kìm chế được.

Ánh trăng lặng lẽ tỏa một tầng sáng mông lung lên người cô.

Mây đen che khuất trăng sáng chẳng biết đã tan hết tự khi nào.

Cô ngẩng đầu, nhìn ánh trăng sáng ngời, nhưng đồng thời cũng giận dỗi nó.

Nếu tuyết rơi thì tốt. Tuyết mà rơi có lẽ hắn sẽ không muốn đi ra ngoài nữa.

Nhưng ánh trăng vẫn trong trẻo như vậy, phủ lên mái ngói một tầng sáng bạc.

Hắn không nhất định sẽ đi tìm người phụ nữ kia, hắn đã vào nhà rồi mà, không phải sao?

Hoặc có thể hắn vào chỉ để nói với cô rằng hắn muốn ra ngoài một lát.

Đứng ở trong sân, tim Tú Dạ như bị bóp nghẹt. Cô biết mình không thể đứng ở đây mãi được, dù thế nào cô cũng phải quay vào đối mặt hắn, cho nên cô thở sâu, bắt buộc mình quay về phòng.

Hắn không còn ngồi ở bên bàn thấp nữa, cô thấy hắn đã trải xong thảm nỉ, hơn nữa đã an vị ở chỗ nằm của hắn.

Trong giây phút đó, không hiểu sao cô bỗng thấy thoải mái trào lên trong lòng, luồn vào trong đầu, khiến thân cô khẽ run.

Hắn không muốn đi, không định đi.

Hoặc, hắn chỉ muốn chờ cô ngủ?

Cô không biết, cô cảm thấy mình sắp điên rồi, cô rất muốn tiến lên kéo cánh tay hắn, lay hắn dậy, hỏi hắn cho rõ ràng.

Nhưng cô không mặt dày đến mức ấy.

Cô dựa vào cái gì quản hắn thông đồng với ai? Dựa vào cái gì quản hắn hôn ai? Muốn trèo qua cửa sổ ai? Lên giường của ai?

Cô chẳng là gì của hắn cả, cô lại càng không phải thê tử kết tóc của hắn.

Tú Dạ tiến lên, thổi tắt nến, sau đó nằm lên giường đất, xoay người đưa lưng về phía hắn, kéo thảm lông đắp đến tận tai.

Nếu hắn muốn đi, cô thà rằng không đối mặt với hắn, không nghe thấy hắn.

Đêm dần sâu.

Cô bắt buộc mình phải ngủ, nhưng không tài nào ngủ được, trước mắt cứ hiện lên hình ảnh người phụ nữ đè hắn lên tường, hôn hắn, cái tay nhỏ nhắn kia vuốt ve ngực hắn, khi chuyển xuống dưới hai chân hắn khiến mắt hắn tối sầm lại. Cô bịt tai, lại vẫn có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề cùng lời mời kích thích của cô gái dị tộc kia. Cô từ từ nhắm hai mắt, lại vẫn có thể thấy khi người phụ nữ kia áp lại gần, hầu kết trượt lên xuống, bởi vì hưng phấn mà thở dốc.

Cô biết đó là dục vọng.

Cô biết hắn muốn người phụ nữ kia.

Mà đau khổ nhất là cô nhận ra cô muốn mình mới là người nằm trong lòng hắn, ngẩng đầu hôn hắn, khiến hắn không thể kìm chế.

Cô ước sao mình có thể dạn dĩ giống cô gái kia, ước sao mình có cơ thể đầy đặn đẹp đẽ ấy, ước sao mình cũng có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng của hắn, khiến hắn dùng đôi bàn tay kia ôm chặt eo cô không buông.

Cô vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, để thời gian trôi qua. Đêm nay thật dài, giống như vĩnh viễn sẽ không kết thúc.

Ngay khi cô bắt đầu ôm ấp hi vọng, gần như cho rằng hắn sẽ không đi, lại nghe thấy tiếng quần áo ma sát.

Hắn ngồi dậy rồi.

Tú Dạ ngừng thở, nước mắt trào ra, chỉ cảm thấy trái tim như bị người ta bóp nghẹt.

Hắn vẫn muốn đi, đi tìm người phụ nữ kia, hôn đôi môi đỏ mọng của cô ta, để cô ta ôm lấy cổ hắn, vuốt ve lồng ngực hắn. Tiếng động nho nhỏ lại vang lên, rất khẽ, hắn cẩn thận cố không phát ra tiếng động, nhưng vì căn phòng đã cũ nên sàn gỗ cũng không còn chắc chắn. Mỗi bước đi của hắn đều vang lên tiếng kẽo kẹt.

Tim cô đập thình thịch điên cuồng đập vào lồng ngực, mà trước mắt cô tràn ngập hình ảnh hắn và người phụ nữ kia ở trên giường, âu yếm thân thể mềm mại đầy đặn kia, mồ hôi đầm đìa quấn quýt lấy cô ta. Người phụ nữ đáng ghét kia trần trụi bám thân thể cường tráng của hắn, rên rỉ thở gấp.

Không, cô không muốn! Cô không muốn hắn đi, không muốn hắn đi, cô không muốn hắn ở bên người phụ nữ kia, không muốn hắn với bất cứ người phụ nữ nào cả!

Hắn là của cô!

Là của cô!

***

Cô không xuống.

Có lẽ cô không xuống đây là chuyện tốt.

Hắn không cho rằng nếu như cô còn tiếp tục vuốt ve hắn, hắn có thể nhịn không chạm vào cô.

Cô sao có thể giúp hắn lau tóc như thế, vuốt ve tai hắn như thế, cô cho rằng hắn sẽ không rối loạn sao?

Hắn tự nhủ là do cô không hiểu, cô chỉ tưởng rằng mình hiểu mà thôi. Hắn biết cô là tiểu thư khuê các, thiên kim tiểu thư từ phương nam, cô vốn không hiểu đàn ông và phụ nữ ở với nhau sẽ làm cái gì. Cô sẽ không hiểu được chỉ cần đụng chạm như vậy, vuốt ve như khiêu khích như vậy là có thể khiến hắn cứng lên, khiến hắn muốn xoay người đè cô dưới thân mình, bắt buộc cô tiếp nhận hắn.

Chỉ chút đụng chạm ngắn ngủi vô ý, cô đã khiến cho phóng thích áp lực ở nhà tắm lúc trước của hắn hoàn toàn biến thành công cốc.

Cho nên hắn nhân lúc cô đi ra ngoài đã nhanh chóng trải thảm nỉ, nằm xuống, lấy một cái chăn lông cừu che phần đũng quần đang nhô lên.

Sau đó cô đã trở lại, thổi tắt nến.

Hắn chờ cô xuống, chờ cô tới gần, chờ đến bứt rứt, chờ đến kinh hoàng, chờ đến ngẩn ngờ, chờ cô đến phía sau, dựa vào hắn, tra tấn hắn.

Nhưng cô không tới.

Hắn cho rằng cô đã thiếp đi vì mệt. Còn hắn lại bởi vì chờ đợi quá lâu mà cảm thấy vô cùng khát nước. Cuối cùng hắn không nhịn được đứng dậy định đi rót nước uống. Ai biết còn chưa đi được hai bước, cô lại đột nhiên xuống giường, đưa tay kéo lại hắn.

Túm lấy hắn.

Hắn giật thót.

Cô nắm chặt, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh lệ, tràn đầy hoang mang.

“Đừng. . . . . .” Môi cô khẽ run, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, khàn khàn yếu ớt nói: “Chàng đừng đi. . . . . .” Đi? Nửa đêm, hắn có thể đi đâu?

Hắn sững sờ, định trả lời, lại nghe cô nói.

“Đừng đến chỗ hẹn. . . . . .”

Thân thể hắn cứng đờ, bỗng nhiên nhận ra cô đã biết, đã biết lời mời kia.

Xấu hổ không tên bỗng trào lên, khiến khuôn mặt ngăm đen đỏ ửng. Hắn có chút lúng túng, định thanh minh, cô lại dùng tay kia bịt miệng hắn.

“Đừng. . . . . .” Cô nhìn hắn, giọng nói khẽ run: “Ta không muốn nghe. . . . . .” Lời của cô gần như ra lệnh, nhưng vẻ mặt lại hoảng sợ, khẩn khoản, hoàn toàn giống như hai người khác nhau.

“Chàng nói. . . . . . Chàng là của ta, nếu như ta muốn, lúc nào cũng có thể lấy. . . . . .”

Hắn trợn tròn mắt, trái tim co rút lại, còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Cô nói rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng hắn xác định hắn không bỏ sót một chữ nào.

Hắn không nói như vậy, cô biết, hắn cũng biết.

Cái hắn hứa hẹn cho cô, không phải là người mà là mạng.

Nhưng cô lại cố xuyên tạc câu nói kia.

Có lẽ hắn hiểu lầm ý của cô, cô không thể nào thật sự có ý đó. Người phụ nữ này không thể nào đang nói cho hắn rằng cô muốn hắn, khát vọng hắn. Nhưng giây tiếp theo, cô buông tay khỏi môi hắn tay, nâng mặt hắn, kiễng chân, hôn hắn.

Hắn không thể tin được cô đang hôn hắn, nhưng cô thật sự đã làm vậy.

Động tác của cô có chút vụng về, mang theo e lệ, không có chút tự tin, nhưng cô hôn môi hắn, dùng cái lưỡi đinh hương, làn môi ướt át, liếm hôn, ma sát môi hắn.

Hắn có thể cảm nhận được cánh môi ướt át run rẩy của cô hơi hé ra, hơi thở như lan, cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của cô mơn trớn tóc hắn, đặt lên gáy hắn, kéo hắn cúi xuống.

Hắn không tự chủ được hé miệng, hít vào thở khí của cô, không kìm lòng được cúi đầu thuận theo cô.

Đó là cái hôn vô cùng ngây ngô lại cực kỳ mê người, khiến tim hắn đập như điên, cả người run rẩy.

Bởi vì cô muốn hắn, thật sự muốn hắn.

“Chàng đừng đi, không cho đi. . . . . .” Cô vuốt ve mặt hắn, cánh môi vẫn áp lên môi hắn, thì thầm: “Chàng là của ta, là của ta. . . . . . Chỉ có thể ở bên ta. . . . .”

Tuyên bố này mê người đến nhường nào.

Tai hắn nóng, trái tim cũng nóng, hắn chưa từng nghĩ tới, thậm chí sẽ có một ngày cô muốn ở bên hắn, thật sự ở bên hắn.

Đã lâu lắm rồi hắn không có phụ nữ, hắn nhớ sự mềm mại của nữ thể, thích thân thể áp vào nhau, quấn quýt dây dưa, kích tình khát vọng. Bởi vì chỉ có lúc đó, chỉ trong giây phút ấy, hắn mới có thể cảm giác được đối phương thật sự cần hắn, khát vọng hắn, không phải vì tiền hắn cho, không phải vì giá hắn trả.

Không nhất định phải là cô, không nhất định là cô.

Chỉ cần là phụ nữ, đều có thể.

Nhưng hắn chỉ muốn cô.

“Ta không có. . . . . .” Nhìn cô gái trước mặt, cảm nhận sự run rẩy của cô, hắn nâng tay cầm bàn tay cô đang đặt trên mặt hắn, khàn giọng nói: “Ta không định đi, ta chỉ dậy uống nước thôi.”

Cô sửng sốt, ngẩn ngơ nhìn hắn.

“Không phải ta chưa từng nghĩ tới.” Hắn khàn khàn thừa nhận: “Ta đã từng nghĩ tới chuyện đó.”

Con ngươi của cô co rút lại, thân thể cứng đờ, ngay cả thở cũng ngừng.

Hắn lấy ngón cái khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, đôi môi mềm khẽ run của cô, nói nhỏ.

“Nhưng cô ta không phải nàng.”

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, thân thể nhỏ nhắn run lên. Hắn nhìn vào mắt cô, vuốt ve môi cô, khàn khàn nói ra khát vọng ẩn sâu dưới đáy lòng suốt thời gian qua.

“Ta chỉ muốn nàng.”

Tú Dạ biết cô thật quá đáng, yêu cầu hắn như vậy thật quá đáng, cô không nên lấy lời hứa của hắn để ép hắn, xuyên tạc lời hắn.

Hắn không nợ cô, đã sớm không nợ rồi.

Lúc hắn vì cô mà phản Lạp Tô, lúc hắn mang theo cô lao ra doanh trại, lúc hắn đưa cô vượt qua núi tuyết, lúc hắn không để ý đến vết thương trên người mà cẩn thận che chở cô ngày đêm thì đã không còn nợ nữa rồi. Nhưng cô không muốn hắn đi, cô không muốn hắn ở bên người phụ nữ khác, cô không muốn hắn ôm ấp người phụ nữ khác, nằm bên người người khác, trở thành cái người đàn ông của người khác.

Cô không muốn.

Ai biết, ai mà ngờ hắn lại nói với cô rằng – Ta chỉ muốn nàng.

Đây sao có thể là sự thật.

Cô biết cô không bằng người phụ nữ mời hắn, cô không có dáng người đẹp đẽ, không khuôn mặt xinh đẹp, không có sự tự tin và phóng túng ấy.

Nhưng cô có thể nghe được giọng nói khàn khàn của hắn, cảm nhận được nhịp đập dồn dập của hắn dưới lòng bàn tay, nhìn thấy ngọn lửa hừng hực trong đôi mắt đen láy của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện