Chiến Lật Chi Hoa
Chương 1
“Nè nè! Nhìn kìa, thầy Nguyên kìa.”
“Thấy rồi thấy rồi, hôm nay cũng như mọi ngày, đẹp trai vô cùng nha!”
“Thầy Nguyên là số dzách nha! Vừa dịu dàng lại tốt bụng, rất hay thấy thầy dắt người già qua đường lắm đó.”
“Đúng rồi đúng rồi, thầy Nguyên mà cười rộ lên là đẹp miễn chê.”
Sáng sớm, các quý bà quý cô đi chợ đi làm đều dõi mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng đợi ở trạm xe ven đường. Tiếng khen ngợi trầm trồ không ngớt.
Thân hình siêu chuẩn, khuôn mặt tuyệt đối có khí chất, áo sơ mi trắng rất bình thường vẫn không làm giảm hình tượng người mẫu tuyệt hảo. Nhìn chung thì tuy hơi gầy, nhưng thật ra dưới đống quần áo kia lại là một cơ thể rắn chắc. Một tay cầm tập hồ sơ, tay kia giơ lên xem giờ, nhìn như rất vội vàng.
“Nghe nói thầy Nguyên vẫn còn độc thân nha!”
“Sao bà biết!? Đàn ông tốt vậy mà vẫn còn độc thân?” Gần đây trên đường đàn bà con gái đẹp thì không thiếu, nhưng một người đàn ông mà đủ chuẩn được ca ngợi thì như mò kim đáy biển.
“Thiệt mà! Cháu của tôi ở cạnh nhà, trước giờ chưa hề thấy thầy mang bạn gái về nhà lần nào cả.”
“Ý! Vậy tôi đây không phải sẽ có cơ hội sao? Thật tốt quá! Tôi là khoái nhất dạng thầy giáo văn nhã mà còn đẹp trai như vầy.”
“Xí! Thầy Nguyên là chỉ thích dạng con gái đoan trang thục nữ. Bà hả, còn lâu!”
“Không phải đâu. Thầy ấy thích…”
Một đám bà tám bu vào nhau bàn tán kịch liệt, đợi đến khi các nàng chưa kịp phản ứng thì nhân vật chính không biết khi nào đã lên xe đi mất dạng rồi, mấy nàng đành ngồi thở dài thườn thượt.
Trên xe, anh ta chỉ quét thẻ xe buýt thôi mà cũng giống như đang cà thẻ vàng ở khu mua sắm vậy. Buổi sáng xe buýt rất đông khách, anh ta tùy ý đứng dựa vào xe, hoàn toàn lờ tịt mấy ánh mắt xẹt điện của 90% nữ giới trên xe, lúi cúi lấy thời gian biểu ra xem.
Bực nha! Hôm nay anh có tiết đầu.
Người đàn ông ấy tên là Nguyên Chiến Dã, chính xác theo miệng người ta nói, là một thầy giáo. Nhưng là so với tưởng tượng của các nàng thì có chút không đúng lắm. Thực ra là, có đôi chút…
Trên sân thể dục, tiếng rống to dai dẳng…
“Có nghe rõ không hả?! Các cậu là đội tuyển quốc gia, là tương lai là hy vọng của quốc gia. Nhà nước bỏ tiền bồi dưỡng các cậu. Chạy nhanh lên! Không được giảm tốc! Thằng nhóc phía sau làm gì đó? Rùa chạy còn nhanh hơn lũ bây! Cha mẹ các cậu đưa các cậu vào đây với hy vọng tương lai sẽ trở thành cảnh sát ưu tú, không phải là thứ la cà lêu lổng lưu manh đường phố. Các cậu trước kia là cặn bã cũng được, kí sing trùng cũng được, bại hoại xã hội cũng chả sao. Nhưng từ bây giờ trở đi, các cậu sẽ bắt đầu chạy trên con đương mới, là hiện thân của chính nghĩa hay tiếp tục làm thứ côn trùng thối thì tùy. Có nghe rõ chưa? Với tôi thì sẽ không có cái gì gọi là tình yêu thương giảng dạy gì hết. Vào đây rồi thì chỉ có tinh thần quả cảm. Không muốn sau này khi chấp hành nhiệm vụ bị người ta đánh cho tàn phế thì ngoan ngoãn mà tập luyện đi, còn không muốn cũng bị tôi đánh chết hay tàn phế thì phát huy nghị lực liều mạng cho tôi. Tương lai các cậu còn mạng ra khỏi đây thì chắc chắn sẽ thành tinh anh chân chính! Tôi sẽ luôn ở đây hoan nghênh mấy cậu trở về báo thù! Nghe rõ chưa hả?”
“Nghe rõ!”
“To lên! Phải đàn ông con trai không?”
“NGHE RÕ!!!”
Một giờ chiều, trời nắng nóng kinh người, trên sân thể dục một đám thanh niên đã liên tục chạy hơn ba mươi vòng, mỗi vòng 400 thước. Người nào người nấy đổ mồ hôi như mưa, cổ thì khô khốc, lưỡi sớm thè ra cả thước.
Nguyên Chiến Dã đứng thẳng tắp gần đó, cũng mặc quần áo thể dục, cổ đeo còi, hai cánh tay khoanh trước ngực, mắt lạnh lùng nhìn đám học trò chạy từng vòng từng vòng.
Anh vốn là huấn luyện viên lớn nhất và duy nhất của trường cảnh sát. Được toàn bộ các giáo viên công nhận là thầy giáo nghiêm khắc nhất. Anh còn có biệt danh là “Cáo đội lốt Cừu.” Mấy học sinh ngày đầu đến trường nhìn thấy anh đều bị vẻ ngoài lừa gạt, cứ nghĩ chắc anh là giáo viên bình thường thôi, kết quả… trông mặt mà bắt hình dong, giờ mới biết mùi đau đớn.
“Nhanh lên! Chạy thêm mười vòng, ai về cuối tối nay không được ăn cơm!” Nguyên Chiến Dã rống lên một tiếng, đáp lại anh là đội hình càng thêm chặt chẽ. Không phải không muốn phản kháng, nhưng kết cục sẽ rất thảm. Không phản kháng thì chửi đổng vài tiếng cũng được. Nhưng vấn đề là mở miệng nói chuyện còn không nổi, còn sức mắng người không bằng lo chạy nốt vài vòng cho xong.
Buổi huấn luyện đến chiều chấm dứt, một rừng người nằm la liệt trên sân.
Nguyên Chiến Dã chính là kiểu thầy giáo vậy đó. Thành tích tốt nghiệp trường cảnh sát của anh xếp vào hàng ưu tú. Nhưng cũng bởi vì rất ưu tú, nên bị ủy thác phải bồi dưỡng ra thêm nhiều mầm non ưu tú nữa. Ngóng trông cái ngày tốt nghiệp được ra khỏi trường thì lại bị nắm cổ làm giáo viên. Kiếp này anh vĩnh viễn cũng không lết xác khỏi cái trường này rồi. Dù cũng là làm cảnh sát đó, nhưng hiện tại lại khác xa tưởng tượng của anh đến mười vạn tám ngàn dặm.
Năm năm, suốt năm năm trời anh không lúc nào mơ tưởng mình rời khỏi cái cái nơi khỉ ho cò gáy này. Anh muốn trở thành một viên cảnh sát chân chính. Năm năm, mọi hy vọng của Nguyên Chiến Dã hóa thành tuyệt vọng. Mỗi ngày phải cùng một đám thanh niên nheo nhóc “cạnh tranh”, đến nỗi biến anh từ một thanh niên tốt thành huấn luyện viên máy móc chỉ biết tra tấn.
“Thầy Nguyên! Hiệu trưởng bảo anh ghé qua văn phòng ông ấy gấp!” Hết tiết dạy, Nguyên Chiến Dã chuẩn bị đi thay đồ, một đồng nghiệp nữ gọi anh lại.
“Ừ, tôi biết rồi, cám ơn!” anh nhìn đối phương mỉm cười.
“Không có chi! Bye bye!” nữ giáo viên ngượng ngùng cười, xoay người rời đi.
Nguyên Chiến Dã sờ sờ đầu, lầm bầm lầu bầu nói: “Khi không lại đỏ mặt là sao?”
Chưa kịp thay quần áo, Nguyên Chiến Dã trực tiếp đi tới văn phòng hiệu trưởng gõ cửa, chờ được sự cho phép liền đi vào. Hiệu trưởng già hơn năm mươi tuổi mặc cảnh phục tinh thần phấn chấn, câu đầu tiên nói khi gặp anh là…
“Nhóc con, cậu phải đi rồi!”
“Phải đi?” Có trời mới biết Nguyên Chiến Dã đợi hai chữ này bao lâu, mà không biết vì sao hôm nay nghe hai chữ này, nhìn nụ cười nở rộ trên gương mặt lão hiệu trưởng già mà làm anh lạnh sống lưng. Anh xúc động muốn hỏi: Hiệu trưởng, hôm nay tôi không đi đổi sang ngày mai được không?
***
Những dãy phòng kín đặc song sắt, đi khoảng chừng chục thước, trước mắt cũng chỉ toàn hai màu đen xám, ngập trong không khí có mùi chết chóc. Tiếng sắt thép va chạm, tiếng gào rú ồn ào, mặt đất lạnh lẽo, những khuôn mặt cũng lạnh tanh. Nguyên Chiến Dã cúi đầu nhìn cái vòng màu bạc ở cổ tay, nó có một cái tên khoa học là: “còng tay”. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua nơi ở của mình hiện tại, nó cũng có một tên khoa học gọi là “nhà tù”.
Đúng vậy! Anh phải đi. Từ lúc nghe hiệu trưởng nói ra hai chữ này cho đến 48 tiếng đồng hồ sau, anh liền phải đi. Nhưng là đi vô tù.
Chuyện này rốt cục là sao? Nguyên Chiến Dã nhíu nhíu mày, vừa đi theo cai tù vừa hồi tưởng. Mình được hiệu trưởng gọi vào văn phòng, sau đó ông nói với anh…
“Cậu phải đi rồi!”
“Phải đi?” Nguyên Chiến Dã sửng sốt một chút, là sao?
Hiệu trưởng cuòi cười, phẩy tay ý bảo anh ngồi xuống. Hai người mặt đối mặt, hiệu trưởng liền lưu loát nói một hơi dài.
“Thầy Nguyên, kể từ ngày cậu tốt nghiệp ở lại trường làm giáo viên, rất có cố gắng. Học trò được cậu dạy dỗ đều tốt nghiệp loại giỏi. Điểm này ai trong chúng tôi cũng đều khẳng định năng lực của cậu.” Hiệu trưởng rót Nguyên Chiến Dã một tách trà, là loại thượng hạng quý giá nhất của của ông, không phải người nào hoặc dịp nào cũng được ông lấy ra đãi khách đâu.
“Mấy lời khen ngợi ông không cần nói đâu, có chuyện chính gì thì trực tiếp nói đi nha!” Nguyên Chiến Dã rất là không có tâm trạng nghe ông tâng bốc mình.
“E hèm!” Hiệu trưởng thanh thanh giọng, đưa tách trà đến trước mặt Nguyên Chiến Dã, “Lần này cấp trên có một nhiệm vụ quan trọng, bảo chúng ta tiến cử một người tài giỏi, tôi ngày không ăn đêm không ngủ suy nghĩ mãi, vẫn là thấy nhiệm vụ này giành cho cậu là hợp nhất. Thế nào? Có muốn làm không?”
Nguyên Chiến Dã nhíu mày một chút, “Nếu thành công thì có được điều đi không?”
Không cần hỏi nhiệm vụ gì, không cần biết nó nguy hiểm ra sao, anh chỉ muốn biết nếu thành công thì có thể thoát khỏi cái ngôi trường này, sẽ trở thành một viên cảnh sát chân chính.
Hiệu trưởng cười dài một hơi, “Giao thông, hình sự, quân sự, tuần tra, hộ tịch, cậu muốn làm chức nào cũng đều được!”
Đúng như ý nguyện rồi nha!!!
“Tôi làm!” chỉ cần có thể trở thành một cảnh sát thật sự, nhiệm vụ gì đều không thể làm khó anh được.
Có vẻ như sớm dự đoán được anh sẽ đáp ứng, hiệu trưởng mắt sáng rực, nhìn Nguyên Chiến Dã nói: “Tôi biết cậu rất muốn rời đi, cũng phải thôi, người như cậu mà cứ cả đời ở đây thì cũng thật lãng phí, tôi cũng hiểu được tâm trạng muốn trở thành một cảnh sát thật sự của cậu. Cậu rất giỏi, đó là điều không thể nghi ngờ, nhưng nhiệm vụ lần này hơi khó chút, tôi hy vọng cậu có chút thời gian suy nghĩ kĩ…“
“Không cần suy nghĩ, tôi đồng ý!” Nguyên Chiến Dã chặn lời ông, “Tôi đúng là rất muốn rời khỏi đây, nhưng tôi cũng là một cảnh sát, cũng như tôi từng dạy học trò mình như thế nào là tư cách của một cảnh sát, tôi biết đạo lý này. Cấp trên tín nhiệm tôi là vinh quang của tôi, mặc kệ nguy hiểm như thế nào, khi chọn trường cảnh sát tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi!”
“Tốt!” tôi quả nhiên không nhìn lầm, tôi tin tưởng cậu tuyệt đối sẽ không làm tôi thất vọng!”
Nguyên Chiến Dã nhếch nhếch khóe miệng, ánh mắt ngập tràn tự tin, hỏi: “Rốt cục là nhiệm vụ thế nào?”
Hiệu trưởng lấy từ ngăn tủ ra một xấp hồ sơ đặt lên bàn, bàn tay dùng lực đập cái “chát” rõ to.
“Nằm vùng!”
Nằm vùng, từ xưa đến nay đây là một nghề được nhiều lời bàn tán. Có người nguyền rủa nó, bảo đây là lừa đảo, là bán đứng anh em. Cũng có người thì ca ngợi, bảo là xâm nhập hang hổ đả kích tội phạm. Tốt hay xấu gì thì dù sao từ xưa đến nay thì cũng không thiếu cái nghề nằm vùng.
Nguyên Chiến Dã nhìn tập hồ sơ màu đen, trên mặt có hai chữ ánh bạc “TUYỆT MẬT”!
Trán nổi đầy gân xanh.
Tuyệt mật, sao cái thứ này lại rớt trúng đầu anh chứ?
“Hiệu trưởng, vì sao cấp trên lại tìm đến trường đào tạo mà nhờ nằm vùng?” Tinh anh trong giới cảnh sát nhiều như vậy, thiếu gì người so với anh thích hợp công tác này hơn chứ?
Hiệu trưởng buông tiếng thở dài, “Đúng là cậu không hiểu. Chính xác là có nhiều người rất có năng lực nằm vùng, nhưng vấn đề địa phương nằm vùng lần này không giống, hơn nữa mục tiêu tiếp cận lại rất quen mặt phía cảnh sát. Nếu phái cảnh sát chuyên chức thì khó có thể bảo đảm sẽ không bị nhận ra, vì thế cấp trên đã nghĩ tìm một người rất có kinh nghiệm nhưng lại chưa từng thực sự là cảnh sát, như vậy an toàn hơn một chút. Cậu là cảnh sát, nhưng chưa từng lộ diện ở cảnh cục, trực tiếp nằm vùng sẽ không bị nhận ra!”
Nguyên Chiến Dã nghe xong, cũng thấy đúng đúng, nhưng mà…
“Nằm vùng ở đâu? Mục tiêu là gì?”
Hiệu trưởng đem văn kiện đến trước mặt anh. Nguyên Chiến Dã mở ra, bên trong là một tấm ảnh người đàn ông, mặc tây trang ngồi bên bàn công tác, một bộ dáng của bậc đế vương.
“Hiệu trưởng có lấy nhầm ảnh không vậy? Tôi không có xem tạp chí thần tượng.” Anh gấp hồ sơ lại đưa trả hiệu trưởng.
“Đúng vậy, đây là ảnh được cắt ra từ tạp chí. Cậu dùng tạm đi, tìm tới tìm lui cũng chỉ có ảnh này là rõ mặt nhất, đống ảnh cấp trên đưa xuống đều nhìn chẳng ra gì, chả hiểu lũ nhiếp ảnh làm ăn thế nào nữa. Hắn chính là mục tiêu lần này!”
Nguyên Chiến Dã mở lại hồ sơ, nhìn kĩ ảnh chụp lần nữa, trông thấy một dòng chữ nhỏ bên góc phải: Nhiếp Phong Vũ.
“Có nghe qua chưa?”
Nguyên Chiến Dã lắc lắc đầu, thực là chưa nghe qua bao giờ.
“Chưa nghe qua cũng đúng thôi, thằng nhóc này bên ngoài là biểu tượng thương nhân lịch lãm, chủ yếu làm ở lĩnh vực kinh doanh mua bán.”
“Nhìn hắn không giống người Trung Quốc.” Nguyên Chiến Dã nhìn ảnh rồi đưa ra kết luận.
“Phải! Ông nội hắn là người Anh, bà nội là Nhật Bản, mẹ thì người Trung Quốc…”
“Chậc, lai lắm thế!?”
“Bây giờ không phải lúc bàn chuyện này, cậu trước hết nghe cho kĩ lời tôi…”
“Tôi biết rồi.” Nguyên Chiến Dã gập lại văn kiện ném trả về trên bàn “Ngoài mặt là thương nhân đứng đắn chấp hành nộp thuế, sau lưng lại buôn lậu hàng cấm trái phép.” Người như vậy không hiếm, biết sai mà khó bắt. Thứ này đại diện cho tầng lớp nhà giàu mới nổi danh, có mấy ai khởi nghiệp làm giàu chân chính chứ.
Hiệu trưởng vuốt vuốt cằm, thằng nhóc này vẫn là cứ nói chuyện thẳng thừng nha.
“Lời cậu nói tuy không sai, nhưng hồ sơ điều tra về Nhiếp Phong Vũ không tìm thấy dấu vết vi phạm pháp luật, thậm chí hắn lại là một thương nhân có lương tâm…”
“Đối với tôi cũng chẳng liên quan gì nhiều, tôi phải làm gì?” Nguyên Chiến Dã bây giờ chỉ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó nhanh chóng được điều đi.
“Vừa rồi cảnh sát tiêu trừ một bang hội phạm tội ở Lào, đã bắt được trùm lớn, nhưng thiếu hồ sơ phạm tội của bọn chúng, nó có thể là một USB hay đĩa từ gì gì đó. Từ miệng nhân chứng tra ra được hiện hồ sơ đó Nhiếp Phong Vũ đang giữ.”
“Nhiếp Phong Vũ cũng có liên quan đến vụ án này?”
“Hiện tại chưa thể khẳng định, tất cả phải đợi tìm được hồ sơ mới biết được, trong đó có rất nhiều đầu mối giao dịch của các bang tội phạm và thương nhân, chỉ cần tìm ra được nó, sẽ có thể dọn sạch bọn ngụy quân tử này. Theo tình hay lí gì thì cũng là vì dân tạo phúc!”
Vì dân tạo phúc? Nguyên Chiến Dã giương khóe miệng, bốn chữa này anh thấy có hơi buồn cười.
“Hiểu rồi. Tìm được Nhiếp Phong Vũ, lấy đi hồ sơ giao dịch.” Cũng đơn giản.
“Cậu có tự tin không?”
Nguyên Chiến Dã cười Cười, “Không có tự tin cũng phải thử một lần. Chờ đến lúc vô cùng tự tin thì cơ hội cũng qua rồi!”
Hiệu trưởng cười dài, “Cậu vẫn là chẳng khác gì trước kia, tôi lại không nhớ là có dạy cậu mấy cái này.”
“Ông là đang nhắc lại “ơn thầy” của mình sao?”
“Không dám rồi.”
“Vậy khi nào hành động? Đến công ty Nhiếp Phong Vũ sao? Có muốn tôi đi bổ túc kiến thức chuyên ngành một chút không?” Nguyên Chiến Dã cầm tách trà nhấp một ngụm.
“Không cần không cần!” Hiệu trưởng vội vàng lắc đầu, vười hắc hắc hai tiếng, “Nhiếp Phong Vũ… hiện giờ… không ở công ty…”
“Vậy chứ ở đâu?” Nước ngoài càng tốt, có cơ hội miễn phí “du lịch” một lần.
“Ở trong tù.”
Cả gian phòng yên tĩnh, hai người, một gân xanh đầy đầu, một mồ hôi đầy trán.
***
Và như vậy, Nguyên Chiến Dã, 28 cái “xuân xanh”, vào ngục giam. Tội danh: Cản trở người thi hành công vụ. Hành hung cảnh sát. Phán xử thời hạn 2 năm 6 tháng tù giam.
“Ê! 9527, lại đây!” Cảnh ngục gọi to một tiếng.
9527, số hiệu của Nguyên Chiến Dã, thật là con số nghệ thuật (*). Chấm dứt hồi tưởng, anh ngẩng đầu nhìn lướt qua nhà giam trước mặt, từ nay anh sẽ ở đây “công tác”.
Hy vọng anh không phải thực sự ở đây đợi cái ngày “hết hạn thi hành án”, vì Nhiếp Phong Vũ còn chừng hơn năm tháng là sẽ được thả tự do rồi.
“Vào đi!” Cảnh ngục mở còng tay anh. Nguyên Chiến Dã đứng ngoài cửa phòng hít sâu một hơi, tiến vào. Anh đột nhiên nhớ tới hiệu trưởng có nói qua vì an toàn, cả ngục giam chi có ngục trưởng là biết thân phận thật của anh, nhưng ông cũng đã giúp anh “mở đường” trước, cam đoan người thường không dám tiếp cận anh.
Nhà tù không thể so sánh với nơi khác, phải cúp đuôi luồn cúi kẻ khác mà tồn tại. Đây là lời khuyên của hiệu trưởng.
Bước vào phòng, bên trong chừng bốn năm kẻ giương mắt nhìn như phóng điện “chíu chíu” về phía Nguyên Chiến Dã. Anh mặc dù tốt nghiệp trường cảnh sát, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp với tội phạm. Nhìn nhìn “bạn cùng phòng” của mình, cơ thể cao to thô kệch bên dưới lớp quần áo như muốn nứt ra, trong đó có một người với vết sẹo dài chừng một phần ba khuôn mặt. Ánh mắt ai nấy đều như dã thú, cứ chực chờ như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Mới đến sao?” Một gã đầu trọc bóng loáng hỏi, hơi vươn lưỡi liếm liếm môi.
Nguyên Chiến Dã gật gật đầu.
“Tội gì?”
Nguyên Chiến Dã đột nhiên nghĩ đối mặt đám người này, nếu nói mình phạm tội “cản trở người thi hành công vụ”- nghe thật là chính nghĩa! Vì thể mỉm cười.
“Hiếp dâm không thành, ngộ sát.”
Cả phòng toàn bộ choáng váng, nhìn trên nhìn dưới đánh giá Nguyên Chiến Dã. Gã mặt sẹo kêu lên đầu tiên.
“Có lộn không dzậy? Là mày đi cưỡng hiếp người ta hay bị người ta cưỡng mày lại?”
Mấy tên khác cũng cười hô hố ăn theo, nhìn qua rất là giống lũ thổ phỉ sống trên núi.
Nguyên Chiến Dã cố gắng bày ra nụ cười đáng khinh, “Đừng nhìn bề ngoài mà bé cái lầm, kỳ thực tao thô bạo lắm đó!”
Cả đám vẫn còn cười, nhìn về phía Nguyên Chiến Dã, như tự hỏi gì đó, đầu trọc hỏi: “Số mấy?”
“9527.”
Mấy tên khác vừa nghe dãy số này mặt liền biến sắc, tự giác nhích lùi về sau, bầu không khí như bị đảo ngược.
“Giường mày bên kia, phía trên. Không có việc gì đừng lại gần bọn tao!” Mặt sẹo chỉ chỉ chiếc giường hai tầng sát tường, sau đó phẩy phẩy tay đuổi Nguyên Chiến Dã, nhìn như đuổi ruồi bọ.
Nguyên Chiến Dã không rõ vì sao mình bỗng dưng cứ như rắn độc, người khác không dám lại gần, mà như vậy cũng tốt, đỡ phải phiền toái, nhưng trong lòng đầy nghi vấn. Mang tâm trạng mù mờ đi về giường mình, lại quan sát tình huống bốn phía một chút, phòng có sáu giường, nhưng hiện tại tính luôn cả mình chỉ mới năm người, nghĩa là còn một người không có đây. Bây giờ không phải giờ hoạt động tự do vì sao lại không có trong phòng nhỉ?
Mấy tên khác nói chuyện bàn tán, ai ngủ thì lo ngủ, Nguyên Chiến Dã cũng không cùng họ tán chuyện, trong đầu chỉ lo nghĩ làm sao có thể gặp được mục tiêu lần này: Nhiếp Phong Vũ. Thiệt là, đến giờ còn không biết hắn ở phòng nào, cấp trên cũng thật là, đáng ra phải an bày hai người chung phòng chứ!
“Ê! Lính mới!” gã đầu trọc đột nhiên đi đến, “Có món gì hiếu kính không?”
Nguyên Chiến Dã cúi đầu nhìn thoáng qua hành lý của mình, lục ra một bao thuốc lá đưa tên trọc. Gã trọc nhếch môi cười.
“Hàng tốt nha, coi như thằng nhóc mày cũng thức thời. Về sau biết nghe lời, các đại ca sẽ chiếu cố mày. Có thể vào được phòng này coi như mày có phúc đó, ra ngoài mà hỏi xem trước đây bọn tao làm gì. Được tụi tao chiếu cố không ai dám đụng chạm mày đâu!”
Nguyên Chiến Dã mỉm cười, che đậy sự khinh thường trong lòng, “Cảm ơn đại ca!” Tên trọc cầm thuốc rồi đi, lúc đi còn sờ soạng lên chân Nguyên Chiến Dã một hồi.
“Ê! Sao mày dám cầm đồ của thằng đó?” vài người hỏi.
“Không sao. Tao thấy nó cũng bình thường! Có hút không? Không hút một mình tao lấy trọn đó!”
“Tao hút! Đừng nói chứ, thằng này nhìn cũng tươi ngon lắm đó nha…”
“Hút lẹ lên! Đừng để bị phát hiện!”
Rất nhanh cả gian phòng dày đặc khói thuốc, Nguyên Chiến Dã ngồi trên giường, mặt lạnh nhìn khắp gian phòng.
Chạng vạng, Nguyên Chiến Dã đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Nè! Đừng ngủ, sắp đến giờ cơm rồi.”
Nguyên Chiến Dã mở mắt, quay đầu nhìn thấy có người đang đứng bên giường. Mái tóc hoa râm nửa đen nửa xám, chừng hơn ba mươi tuổi, so với đám người trong này thì cũng tính là dễ nhìn.
“Cảm ơn.” Nguyên Chiến Dã ngồi dậy, cào cào tóc.
“Vẫn chưa quen hả? Buổi tối đầu tiên chắc chắn không ngủ được đâu, dần dà cũng quen thôi.” Người nọ nhìn anh cười nói: “Tôi gọi là Chu Chính, đến được nửa năm rồi, gọi tôi A Chính là được. Còn cậu?”
Cảm thấy cũng nên giới thiệu mình một chút, dù sao mình vẫn lạ nước lạ cái, cũng phải nhờ người trong này giúp tìm được Nhiếp Phong Vũ. Nguyên Chiến Dã gật gật đầu, “Gọi tôi A Chiến được rồi.”
Chu Chính cười cười, tựa vào giường chỉ chỉ vào một đám đang lén tụ tập đánh bạc bằng phiến đá, “Tên có sẹo là lão đại phòng này, gọi là Sẹo, hắn không thích người khác gọi thẳng tên, cứ kêu đại ca là được rồi. Còn thằng kia là Trọc, cậu nhìn đầu hắn cũng hiểu ha. Còn thằng nhìn như con khỉ bên kia chính là do thám của phòng này, chuyện thối gì hắn cũng biết..”
Ồ? Người này có giá trị lợi dụng! Nguyên Chiến Dã nhìn sơ qua gã được tả như con khỉ đột.
Giới thiệu một lượt người ở đây, Chu Chính vỗ vỗ vai Nguyên Chiến Dã, nói: “Trong này có rất nhiều quy củ, cậu mới đến nên không biết, mọi việc phải cẩn thận chút, được một thời gian sẽ quen thôi.”
Nguyên Chiến Dã nói tiếng cảm ơn, ngượng ngùng hỏi đối phương vì sao lại có lòng tốt như vậy, ánh mắt ngập đầy dấu hỏi.
Chu Chính nhìn thấy ánh mắt ấy, bật cười hỏi lại: “Cậu không biết tôi vì sao lại đối tốt với cậu sao?”
Nguyên Chiến Dã nhún nhún vai.
“Cũng phải ha, thời buổi giờ nhiều kẻ gian lắm! Nói chi là ở trong tù, ừmmm… vậy cứ xem như tôi thấy cậu đẹp trai, tôi thích câu! Được chưa hả???”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Ít ra đây cũng là một đáp án. Không nói gì thêm nữa, Nguyên Chiến Dã lại hỏi: “Còn một người nữa phải không?” Anh nhớ tới từ lúc vào đây đến giờ vẫn thấy thiếu một người.
Chu Chính lộ ra vẻ mặt kì cục, cười cười nói: “Tên kia sẽ ngủ ở tầng dưới giường cậu, cũng sắp về rồi.” Nói xong lại tránh ra xa.
Quả nhiên chưa tới năm phút, cửa mở, một bóng người bước vào. Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu nhìn, nhíu nhíu mày. Không biết phải gọi là đàn ông hay con trai đây, ước chừng hai mươi, mái đầu màu vàng nghênh ngang, làn da trắng ẩn hiện sắc hồng nhàn nhạt, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt mị mị, cổ áo bung nút lộ ra xương vai.
Cậu bước vào, mấy tên cùng phòng liếc liếc, ngập trong mắt vẻ khinh thường, rồi lại cúi đầu làm chuyện của mình. Nguyên Chiến Dã và Chu Chính ánh mắt gặp nhau, Chu Chính mỉm cười nhún vai.
“Anh mới đến hả?” Cậu nhóc đi đến bên giường, nhìn thấy tằng trên là Nguyên Chiến Dã, làn mi cong cùng ánh mắt sáng rực, như nhìn phải món đồ chơi mình thích.
Nguyên Chiến Dã gật đầu.
“Thật tốt quá! Đã lâu rồi không có người mới!” cậu nhỏ hưng phấn leo lên giường ngồi cạnh Nguyên Chiến Dã, hỏi: “Anh tên gì? Em là Trần Tích, cứ gọi em A Tích nha! Nhìn anh đẹp trai lắm đó!”
Thật sự rất nhiệt tình, Nguyên Chiến Dã ngoài mặt ra vẻ cười cười, nói : “Xin chào! Cứ gọi tôi A Chiến là được.”
“A Chiến? Được! Từ bây giờ sẽ gọi anh A Chiến nha! Anh từ đâu đến? Vào khi nào? Khi nào sẽ được thả ra?” Trần Tích có vẻ như vô cùng hứng thú với Nguyên Chiến Dã, lôi kéo cánh tay anh hỏi không ngừng.
Những người khác vẻ như đối với chuyện này đều rất khinh thường, nhưng cũng không ai nói câu nào. Nguyên Chiến Dã nghĩ chắc Trần Tích này không được hoan nghênh cho lắm.
“Chốc nữa chúng ta cùng ăn cơm nha?” Trần Tích ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến Dã, cậu cũng không cao lắm, khi ngồi cũng chỉ cao tới vai Nguyên Chiến Dã.
“Được.” Nguyên Chiến Dã gật gật đầu, định hỏi lúc nào thì đột nhiên nghe được Trọc mắng một tiếng
“Đồ điếm!”
Trần Tích biến sắc, người ngồi cạnh khẽ đẩy Trọc một cái, Sẹo vẫn đang chăm chú đếm đá đầu cũng không thèm ngẩng, lặng yên không ai nói thêm gì nữa. Nguyên Chiến Dã cảm thấy khá kỳ lạ…
“Mặc kệ họ, lũ nhà quê!” Trần Tích khôi phục sắc mặt, kéo kéo quần áo Nguyên Chiến Dã, “Aizzz, dáng người thật chuẩn nha! Oa, còn có cơ bụng nữa!” Cậu nắm quần áo Nguyên Chiến Dã sờ loạn một hồi.
Nguyên Chiến Dã nhíu mày, đẩy tay cậu ra, “Đừng sờ lung tung!” Những người khác đều không dám lại gần anh, mà sao thằng nhóc này điên vậy? Anh thầm nghĩ, không cẩn thận nhìn thấy được vô vàn dấu đỏ trên ngực Trần Tích.
“A? Anh là 9527?” Trần Tích đột nhiên thấy số thứ tự trên áo Nguyên Chiến Dã, kêu to một tiếng.
“Phải, thì sao?” Anh cũng không biết dãy số này có gì không đúng chứ.
Trần Tích lướt mắt dò xét trên dưới Nguyên Chiến Dã một hồi, cuối cùng lại gần bên tai anh hỏi nhỏ: “Trước khi anh đến, cảnh ngục vào nói anh tinh thần không ổn định, khi nổi điên rất dễ cắn chết người! Thực vậy sao?”
Nguyên Chiến Dã lúc này mới biết hiệu trưởng nói “lo liệu trước” là thế nào! Anh siết chặt nắm tay, nghiến răng, nhắm chặt mắt, ngăn cơn lửa giận bùng phát, mở mắt ra lại nở một nụ cười khiến người an tâm.
“Tôi gần như khỏi hẳn bệnh rồi! Yên tâm đi!”
Bữa cơm tối, Nguyên Chiến Dã xếp hàng dài đợi phát cơm. Anh nhìn quanh bốn phía, người rất nhiều, muốn tìm một Nhiếp Phong Vũ chỉ sợ không dễ dàng. Lúc anh dò xét xung quanh đồng thời người khác cũng đánh giá anh, nhưng Nguyên Chiến Dã cũng chẳng quan tâm, dù sao nhiệm vụ chủ yếu của anh là tìm người.
Trần Tích quả thực cùng anh ăn cơm, ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói ít chuyện vặt. Không tìm được người, Nguyên Chiến Dã cũng không thèm ăn nữa, anh nhìn nhìn Trần Tích, đột nhiên muốn hỏi cậu còn nhỏ như vậy đã phạm tội gì mà phải vào đây.
Lúc này một gã đi đến bàn họ, Trần Tích nhìn thấy hắn thì rắt vui. Gã cúi đầu nói gì đó với Trần Tích rồi bước đi, không để ý cái liếc mắt của Nguyên Chiến Dã.
“Anh ăn trước đi ha! Em có việc phải đi một chút! Tối lại tán chuyện với anh sau!” Trần Tích cười xin lỗi Nguyên Chiến Dã, chạy theo gã kia.
Nguyên Chiến Dã quay đầu lại nhìn nhìn thức ăn, chầm chậm khuấy khuấy. Nhà tù là một nơi rất phức tạp, muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ thì phải thấu hiểu nơi này. Anh ngẩng đầu nhìn qua một lượt xung quanh, đủ loại ánh mắt như hổ rình mồi đang dán lên người anh. Anh biết, nếu muốn an ổn mà sống ở đây không thiệt hại gì, phải tìm được bóng cây mà núp!
Trước khi vào đây anh cũng đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết có nói về ngục giam, cũng là hiệu trưởng cho anh mượn.
“Ăn không được?”
Nguyên Chiến Dã nghiêng đầu nhìn, là Chu Chính. Hắn đang ngồi bên cạnh Nguyên Chiến Dã, đĩa thức ăn đã được giải quyết sạch sẽ.
“Không hợp khẩu vị.” Nguyên Chiến Dã so vai, “Anh muốn thì tôi cho này. Cơ bản tôi chưa động vào nó đâu.”
Chu Chính Cười cười, “Ăn đi! Từng chút từng chút ăn chầm chậm, muốn còn mạng ở đây trước hết phải ăn cho no, cho cậu nhịn đói chừng một tuần là sẽ hiểu được thức ăn quý giá thế nào!”
Nguyên Chiến Dã suy nghĩ một chút, tống một ngụm cơm vào miệng.
“Ngoan lắm!”
“Này…. Các người cùng Trần Tích không hợp nhau sao?” Không quen lúc đang ăn cơm mà bị nhìn nhìn, Nguyên Chiến Dã đành tùy ý tìm đề tài nới.
“À a! Trước kia thì hợp, vô cùng hợp luôn! Chẳng qua…” Chu Chính ra vẻ đăm chiêu nhìn nhìn Nguyên Chiến Dã, “cụ thể ra sao sau này cậu sẽ hiểu thôi. Từ từ đi! Học hỏi từ từ là quan trọng nhất!”
Ăn cơm xong, lại ngồi nghe giảng, khi quay về phòng vẫn chưa thấy Trần Tích.
Trọc ngồi trên giường nói: “Thằng đ* đó lại đi trác tán! Một ngày mông không bị thụt chắc chịu đ*o nổi!”
“Mày éo được thụt nên ganh tị hả?” cả bọn cười rú lên.
“Đ*o! Ông đây tìm đứa khác sạch sẽ hơn mà thụt!”
Nguyên Chiến Dã tựa vào tường suy nghĩ, nghe bọn họ tán chuyện bèn mở mắt ra, chuyện ở ngục giam, anh cũng biết. Một luc đàn ông nhiều năm không có phụ nữ thỏa mãn, dục vọng mãnh liệt như bão tố không có chỗ phát tiết. Cảm giác được có người nhìn mình, anh nghĩ nghĩ, lập tức mở mắt, cầm dao lên đâm thẳng vào song sắt đầu giường.
“BANG~~~”
Cả phòng rít lên, song sắt trong nháy mắt lõm một lỗ lớn.
Nguyên Chiến Dã rút tay về, đặt gối lên song sắt lõm, ngẩng đầu cười nhìn mấy khuôn mặt xanh mét nói: “Ngại quá! Tôi có thói quen ngủ gối cao.”
Đèn tắt, Nguyên Chiến Dã nằm trên giường, cả gian phòng tối đen lại khiến anh có loại cảm giác không thực. Đến nửa đêm, Trần Tích ở tầng dưới mới trở về, đổ phịch lên giường không nhúc nhích. Cả một đêm, Nguyên Chiến Dã không ngủ.
Ngày đầu tiên, không nhìn thấy Nhiếp Phong Vũ.
———-
(*) 9527: Tóm gọn lại thông tin tớ tìm được trên mạng: Đây là số hào của Đường Bá Hổ trong bộ phim Đường Bá Hổ điểm Thu Hương của Châu Tinh Trì và Củng Lợi đóng. Đường Bá Hổ muốn vào Hoa Phủ để cua Thu Hương nên đã cải trang trà trộn vào làm cu li. Vì thế 9527 cũng có ý nghĩa nằm vùng. Ngoài ra thì Châu Tinh Trì lại từng nói số hiệu này anh lấy cảm hứng từ một bộ phim Mỹ xưa, có một nhân vật nằm vùng có số hiệu thế này.
“Thấy rồi thấy rồi, hôm nay cũng như mọi ngày, đẹp trai vô cùng nha!”
“Thầy Nguyên là số dzách nha! Vừa dịu dàng lại tốt bụng, rất hay thấy thầy dắt người già qua đường lắm đó.”
“Đúng rồi đúng rồi, thầy Nguyên mà cười rộ lên là đẹp miễn chê.”
Sáng sớm, các quý bà quý cô đi chợ đi làm đều dõi mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng đợi ở trạm xe ven đường. Tiếng khen ngợi trầm trồ không ngớt.
Thân hình siêu chuẩn, khuôn mặt tuyệt đối có khí chất, áo sơ mi trắng rất bình thường vẫn không làm giảm hình tượng người mẫu tuyệt hảo. Nhìn chung thì tuy hơi gầy, nhưng thật ra dưới đống quần áo kia lại là một cơ thể rắn chắc. Một tay cầm tập hồ sơ, tay kia giơ lên xem giờ, nhìn như rất vội vàng.
“Nghe nói thầy Nguyên vẫn còn độc thân nha!”
“Sao bà biết!? Đàn ông tốt vậy mà vẫn còn độc thân?” Gần đây trên đường đàn bà con gái đẹp thì không thiếu, nhưng một người đàn ông mà đủ chuẩn được ca ngợi thì như mò kim đáy biển.
“Thiệt mà! Cháu của tôi ở cạnh nhà, trước giờ chưa hề thấy thầy mang bạn gái về nhà lần nào cả.”
“Ý! Vậy tôi đây không phải sẽ có cơ hội sao? Thật tốt quá! Tôi là khoái nhất dạng thầy giáo văn nhã mà còn đẹp trai như vầy.”
“Xí! Thầy Nguyên là chỉ thích dạng con gái đoan trang thục nữ. Bà hả, còn lâu!”
“Không phải đâu. Thầy ấy thích…”
Một đám bà tám bu vào nhau bàn tán kịch liệt, đợi đến khi các nàng chưa kịp phản ứng thì nhân vật chính không biết khi nào đã lên xe đi mất dạng rồi, mấy nàng đành ngồi thở dài thườn thượt.
Trên xe, anh ta chỉ quét thẻ xe buýt thôi mà cũng giống như đang cà thẻ vàng ở khu mua sắm vậy. Buổi sáng xe buýt rất đông khách, anh ta tùy ý đứng dựa vào xe, hoàn toàn lờ tịt mấy ánh mắt xẹt điện của 90% nữ giới trên xe, lúi cúi lấy thời gian biểu ra xem.
Bực nha! Hôm nay anh có tiết đầu.
Người đàn ông ấy tên là Nguyên Chiến Dã, chính xác theo miệng người ta nói, là một thầy giáo. Nhưng là so với tưởng tượng của các nàng thì có chút không đúng lắm. Thực ra là, có đôi chút…
Trên sân thể dục, tiếng rống to dai dẳng…
“Có nghe rõ không hả?! Các cậu là đội tuyển quốc gia, là tương lai là hy vọng của quốc gia. Nhà nước bỏ tiền bồi dưỡng các cậu. Chạy nhanh lên! Không được giảm tốc! Thằng nhóc phía sau làm gì đó? Rùa chạy còn nhanh hơn lũ bây! Cha mẹ các cậu đưa các cậu vào đây với hy vọng tương lai sẽ trở thành cảnh sát ưu tú, không phải là thứ la cà lêu lổng lưu manh đường phố. Các cậu trước kia là cặn bã cũng được, kí sing trùng cũng được, bại hoại xã hội cũng chả sao. Nhưng từ bây giờ trở đi, các cậu sẽ bắt đầu chạy trên con đương mới, là hiện thân của chính nghĩa hay tiếp tục làm thứ côn trùng thối thì tùy. Có nghe rõ chưa? Với tôi thì sẽ không có cái gì gọi là tình yêu thương giảng dạy gì hết. Vào đây rồi thì chỉ có tinh thần quả cảm. Không muốn sau này khi chấp hành nhiệm vụ bị người ta đánh cho tàn phế thì ngoan ngoãn mà tập luyện đi, còn không muốn cũng bị tôi đánh chết hay tàn phế thì phát huy nghị lực liều mạng cho tôi. Tương lai các cậu còn mạng ra khỏi đây thì chắc chắn sẽ thành tinh anh chân chính! Tôi sẽ luôn ở đây hoan nghênh mấy cậu trở về báo thù! Nghe rõ chưa hả?”
“Nghe rõ!”
“To lên! Phải đàn ông con trai không?”
“NGHE RÕ!!!”
Một giờ chiều, trời nắng nóng kinh người, trên sân thể dục một đám thanh niên đã liên tục chạy hơn ba mươi vòng, mỗi vòng 400 thước. Người nào người nấy đổ mồ hôi như mưa, cổ thì khô khốc, lưỡi sớm thè ra cả thước.
Nguyên Chiến Dã đứng thẳng tắp gần đó, cũng mặc quần áo thể dục, cổ đeo còi, hai cánh tay khoanh trước ngực, mắt lạnh lùng nhìn đám học trò chạy từng vòng từng vòng.
Anh vốn là huấn luyện viên lớn nhất và duy nhất của trường cảnh sát. Được toàn bộ các giáo viên công nhận là thầy giáo nghiêm khắc nhất. Anh còn có biệt danh là “Cáo đội lốt Cừu.” Mấy học sinh ngày đầu đến trường nhìn thấy anh đều bị vẻ ngoài lừa gạt, cứ nghĩ chắc anh là giáo viên bình thường thôi, kết quả… trông mặt mà bắt hình dong, giờ mới biết mùi đau đớn.
“Nhanh lên! Chạy thêm mười vòng, ai về cuối tối nay không được ăn cơm!” Nguyên Chiến Dã rống lên một tiếng, đáp lại anh là đội hình càng thêm chặt chẽ. Không phải không muốn phản kháng, nhưng kết cục sẽ rất thảm. Không phản kháng thì chửi đổng vài tiếng cũng được. Nhưng vấn đề là mở miệng nói chuyện còn không nổi, còn sức mắng người không bằng lo chạy nốt vài vòng cho xong.
Buổi huấn luyện đến chiều chấm dứt, một rừng người nằm la liệt trên sân.
Nguyên Chiến Dã chính là kiểu thầy giáo vậy đó. Thành tích tốt nghiệp trường cảnh sát của anh xếp vào hàng ưu tú. Nhưng cũng bởi vì rất ưu tú, nên bị ủy thác phải bồi dưỡng ra thêm nhiều mầm non ưu tú nữa. Ngóng trông cái ngày tốt nghiệp được ra khỏi trường thì lại bị nắm cổ làm giáo viên. Kiếp này anh vĩnh viễn cũng không lết xác khỏi cái trường này rồi. Dù cũng là làm cảnh sát đó, nhưng hiện tại lại khác xa tưởng tượng của anh đến mười vạn tám ngàn dặm.
Năm năm, suốt năm năm trời anh không lúc nào mơ tưởng mình rời khỏi cái cái nơi khỉ ho cò gáy này. Anh muốn trở thành một viên cảnh sát chân chính. Năm năm, mọi hy vọng của Nguyên Chiến Dã hóa thành tuyệt vọng. Mỗi ngày phải cùng một đám thanh niên nheo nhóc “cạnh tranh”, đến nỗi biến anh từ một thanh niên tốt thành huấn luyện viên máy móc chỉ biết tra tấn.
“Thầy Nguyên! Hiệu trưởng bảo anh ghé qua văn phòng ông ấy gấp!” Hết tiết dạy, Nguyên Chiến Dã chuẩn bị đi thay đồ, một đồng nghiệp nữ gọi anh lại.
“Ừ, tôi biết rồi, cám ơn!” anh nhìn đối phương mỉm cười.
“Không có chi! Bye bye!” nữ giáo viên ngượng ngùng cười, xoay người rời đi.
Nguyên Chiến Dã sờ sờ đầu, lầm bầm lầu bầu nói: “Khi không lại đỏ mặt là sao?”
Chưa kịp thay quần áo, Nguyên Chiến Dã trực tiếp đi tới văn phòng hiệu trưởng gõ cửa, chờ được sự cho phép liền đi vào. Hiệu trưởng già hơn năm mươi tuổi mặc cảnh phục tinh thần phấn chấn, câu đầu tiên nói khi gặp anh là…
“Nhóc con, cậu phải đi rồi!”
“Phải đi?” Có trời mới biết Nguyên Chiến Dã đợi hai chữ này bao lâu, mà không biết vì sao hôm nay nghe hai chữ này, nhìn nụ cười nở rộ trên gương mặt lão hiệu trưởng già mà làm anh lạnh sống lưng. Anh xúc động muốn hỏi: Hiệu trưởng, hôm nay tôi không đi đổi sang ngày mai được không?
***
Những dãy phòng kín đặc song sắt, đi khoảng chừng chục thước, trước mắt cũng chỉ toàn hai màu đen xám, ngập trong không khí có mùi chết chóc. Tiếng sắt thép va chạm, tiếng gào rú ồn ào, mặt đất lạnh lẽo, những khuôn mặt cũng lạnh tanh. Nguyên Chiến Dã cúi đầu nhìn cái vòng màu bạc ở cổ tay, nó có một cái tên khoa học là: “còng tay”. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua nơi ở của mình hiện tại, nó cũng có một tên khoa học gọi là “nhà tù”.
Đúng vậy! Anh phải đi. Từ lúc nghe hiệu trưởng nói ra hai chữ này cho đến 48 tiếng đồng hồ sau, anh liền phải đi. Nhưng là đi vô tù.
Chuyện này rốt cục là sao? Nguyên Chiến Dã nhíu nhíu mày, vừa đi theo cai tù vừa hồi tưởng. Mình được hiệu trưởng gọi vào văn phòng, sau đó ông nói với anh…
“Cậu phải đi rồi!”
“Phải đi?” Nguyên Chiến Dã sửng sốt một chút, là sao?
Hiệu trưởng cuòi cười, phẩy tay ý bảo anh ngồi xuống. Hai người mặt đối mặt, hiệu trưởng liền lưu loát nói một hơi dài.
“Thầy Nguyên, kể từ ngày cậu tốt nghiệp ở lại trường làm giáo viên, rất có cố gắng. Học trò được cậu dạy dỗ đều tốt nghiệp loại giỏi. Điểm này ai trong chúng tôi cũng đều khẳng định năng lực của cậu.” Hiệu trưởng rót Nguyên Chiến Dã một tách trà, là loại thượng hạng quý giá nhất của của ông, không phải người nào hoặc dịp nào cũng được ông lấy ra đãi khách đâu.
“Mấy lời khen ngợi ông không cần nói đâu, có chuyện chính gì thì trực tiếp nói đi nha!” Nguyên Chiến Dã rất là không có tâm trạng nghe ông tâng bốc mình.
“E hèm!” Hiệu trưởng thanh thanh giọng, đưa tách trà đến trước mặt Nguyên Chiến Dã, “Lần này cấp trên có một nhiệm vụ quan trọng, bảo chúng ta tiến cử một người tài giỏi, tôi ngày không ăn đêm không ngủ suy nghĩ mãi, vẫn là thấy nhiệm vụ này giành cho cậu là hợp nhất. Thế nào? Có muốn làm không?”
Nguyên Chiến Dã nhíu mày một chút, “Nếu thành công thì có được điều đi không?”
Không cần hỏi nhiệm vụ gì, không cần biết nó nguy hiểm ra sao, anh chỉ muốn biết nếu thành công thì có thể thoát khỏi cái ngôi trường này, sẽ trở thành một viên cảnh sát chân chính.
Hiệu trưởng cười dài một hơi, “Giao thông, hình sự, quân sự, tuần tra, hộ tịch, cậu muốn làm chức nào cũng đều được!”
Đúng như ý nguyện rồi nha!!!
“Tôi làm!” chỉ cần có thể trở thành một cảnh sát thật sự, nhiệm vụ gì đều không thể làm khó anh được.
Có vẻ như sớm dự đoán được anh sẽ đáp ứng, hiệu trưởng mắt sáng rực, nhìn Nguyên Chiến Dã nói: “Tôi biết cậu rất muốn rời đi, cũng phải thôi, người như cậu mà cứ cả đời ở đây thì cũng thật lãng phí, tôi cũng hiểu được tâm trạng muốn trở thành một cảnh sát thật sự của cậu. Cậu rất giỏi, đó là điều không thể nghi ngờ, nhưng nhiệm vụ lần này hơi khó chút, tôi hy vọng cậu có chút thời gian suy nghĩ kĩ…“
“Không cần suy nghĩ, tôi đồng ý!” Nguyên Chiến Dã chặn lời ông, “Tôi đúng là rất muốn rời khỏi đây, nhưng tôi cũng là một cảnh sát, cũng như tôi từng dạy học trò mình như thế nào là tư cách của một cảnh sát, tôi biết đạo lý này. Cấp trên tín nhiệm tôi là vinh quang của tôi, mặc kệ nguy hiểm như thế nào, khi chọn trường cảnh sát tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi!”
“Tốt!” tôi quả nhiên không nhìn lầm, tôi tin tưởng cậu tuyệt đối sẽ không làm tôi thất vọng!”
Nguyên Chiến Dã nhếch nhếch khóe miệng, ánh mắt ngập tràn tự tin, hỏi: “Rốt cục là nhiệm vụ thế nào?”
Hiệu trưởng lấy từ ngăn tủ ra một xấp hồ sơ đặt lên bàn, bàn tay dùng lực đập cái “chát” rõ to.
“Nằm vùng!”
Nằm vùng, từ xưa đến nay đây là một nghề được nhiều lời bàn tán. Có người nguyền rủa nó, bảo đây là lừa đảo, là bán đứng anh em. Cũng có người thì ca ngợi, bảo là xâm nhập hang hổ đả kích tội phạm. Tốt hay xấu gì thì dù sao từ xưa đến nay thì cũng không thiếu cái nghề nằm vùng.
Nguyên Chiến Dã nhìn tập hồ sơ màu đen, trên mặt có hai chữ ánh bạc “TUYỆT MẬT”!
Trán nổi đầy gân xanh.
Tuyệt mật, sao cái thứ này lại rớt trúng đầu anh chứ?
“Hiệu trưởng, vì sao cấp trên lại tìm đến trường đào tạo mà nhờ nằm vùng?” Tinh anh trong giới cảnh sát nhiều như vậy, thiếu gì người so với anh thích hợp công tác này hơn chứ?
Hiệu trưởng buông tiếng thở dài, “Đúng là cậu không hiểu. Chính xác là có nhiều người rất có năng lực nằm vùng, nhưng vấn đề địa phương nằm vùng lần này không giống, hơn nữa mục tiêu tiếp cận lại rất quen mặt phía cảnh sát. Nếu phái cảnh sát chuyên chức thì khó có thể bảo đảm sẽ không bị nhận ra, vì thế cấp trên đã nghĩ tìm một người rất có kinh nghiệm nhưng lại chưa từng thực sự là cảnh sát, như vậy an toàn hơn một chút. Cậu là cảnh sát, nhưng chưa từng lộ diện ở cảnh cục, trực tiếp nằm vùng sẽ không bị nhận ra!”
Nguyên Chiến Dã nghe xong, cũng thấy đúng đúng, nhưng mà…
“Nằm vùng ở đâu? Mục tiêu là gì?”
Hiệu trưởng đem văn kiện đến trước mặt anh. Nguyên Chiến Dã mở ra, bên trong là một tấm ảnh người đàn ông, mặc tây trang ngồi bên bàn công tác, một bộ dáng của bậc đế vương.
“Hiệu trưởng có lấy nhầm ảnh không vậy? Tôi không có xem tạp chí thần tượng.” Anh gấp hồ sơ lại đưa trả hiệu trưởng.
“Đúng vậy, đây là ảnh được cắt ra từ tạp chí. Cậu dùng tạm đi, tìm tới tìm lui cũng chỉ có ảnh này là rõ mặt nhất, đống ảnh cấp trên đưa xuống đều nhìn chẳng ra gì, chả hiểu lũ nhiếp ảnh làm ăn thế nào nữa. Hắn chính là mục tiêu lần này!”
Nguyên Chiến Dã mở lại hồ sơ, nhìn kĩ ảnh chụp lần nữa, trông thấy một dòng chữ nhỏ bên góc phải: Nhiếp Phong Vũ.
“Có nghe qua chưa?”
Nguyên Chiến Dã lắc lắc đầu, thực là chưa nghe qua bao giờ.
“Chưa nghe qua cũng đúng thôi, thằng nhóc này bên ngoài là biểu tượng thương nhân lịch lãm, chủ yếu làm ở lĩnh vực kinh doanh mua bán.”
“Nhìn hắn không giống người Trung Quốc.” Nguyên Chiến Dã nhìn ảnh rồi đưa ra kết luận.
“Phải! Ông nội hắn là người Anh, bà nội là Nhật Bản, mẹ thì người Trung Quốc…”
“Chậc, lai lắm thế!?”
“Bây giờ không phải lúc bàn chuyện này, cậu trước hết nghe cho kĩ lời tôi…”
“Tôi biết rồi.” Nguyên Chiến Dã gập lại văn kiện ném trả về trên bàn “Ngoài mặt là thương nhân đứng đắn chấp hành nộp thuế, sau lưng lại buôn lậu hàng cấm trái phép.” Người như vậy không hiếm, biết sai mà khó bắt. Thứ này đại diện cho tầng lớp nhà giàu mới nổi danh, có mấy ai khởi nghiệp làm giàu chân chính chứ.
Hiệu trưởng vuốt vuốt cằm, thằng nhóc này vẫn là cứ nói chuyện thẳng thừng nha.
“Lời cậu nói tuy không sai, nhưng hồ sơ điều tra về Nhiếp Phong Vũ không tìm thấy dấu vết vi phạm pháp luật, thậm chí hắn lại là một thương nhân có lương tâm…”
“Đối với tôi cũng chẳng liên quan gì nhiều, tôi phải làm gì?” Nguyên Chiến Dã bây giờ chỉ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó nhanh chóng được điều đi.
“Vừa rồi cảnh sát tiêu trừ một bang hội phạm tội ở Lào, đã bắt được trùm lớn, nhưng thiếu hồ sơ phạm tội của bọn chúng, nó có thể là một USB hay đĩa từ gì gì đó. Từ miệng nhân chứng tra ra được hiện hồ sơ đó Nhiếp Phong Vũ đang giữ.”
“Nhiếp Phong Vũ cũng có liên quan đến vụ án này?”
“Hiện tại chưa thể khẳng định, tất cả phải đợi tìm được hồ sơ mới biết được, trong đó có rất nhiều đầu mối giao dịch của các bang tội phạm và thương nhân, chỉ cần tìm ra được nó, sẽ có thể dọn sạch bọn ngụy quân tử này. Theo tình hay lí gì thì cũng là vì dân tạo phúc!”
Vì dân tạo phúc? Nguyên Chiến Dã giương khóe miệng, bốn chữa này anh thấy có hơi buồn cười.
“Hiểu rồi. Tìm được Nhiếp Phong Vũ, lấy đi hồ sơ giao dịch.” Cũng đơn giản.
“Cậu có tự tin không?”
Nguyên Chiến Dã cười Cười, “Không có tự tin cũng phải thử một lần. Chờ đến lúc vô cùng tự tin thì cơ hội cũng qua rồi!”
Hiệu trưởng cười dài, “Cậu vẫn là chẳng khác gì trước kia, tôi lại không nhớ là có dạy cậu mấy cái này.”
“Ông là đang nhắc lại “ơn thầy” của mình sao?”
“Không dám rồi.”
“Vậy khi nào hành động? Đến công ty Nhiếp Phong Vũ sao? Có muốn tôi đi bổ túc kiến thức chuyên ngành một chút không?” Nguyên Chiến Dã cầm tách trà nhấp một ngụm.
“Không cần không cần!” Hiệu trưởng vội vàng lắc đầu, vười hắc hắc hai tiếng, “Nhiếp Phong Vũ… hiện giờ… không ở công ty…”
“Vậy chứ ở đâu?” Nước ngoài càng tốt, có cơ hội miễn phí “du lịch” một lần.
“Ở trong tù.”
Cả gian phòng yên tĩnh, hai người, một gân xanh đầy đầu, một mồ hôi đầy trán.
***
Và như vậy, Nguyên Chiến Dã, 28 cái “xuân xanh”, vào ngục giam. Tội danh: Cản trở người thi hành công vụ. Hành hung cảnh sát. Phán xử thời hạn 2 năm 6 tháng tù giam.
“Ê! 9527, lại đây!” Cảnh ngục gọi to một tiếng.
9527, số hiệu của Nguyên Chiến Dã, thật là con số nghệ thuật (*). Chấm dứt hồi tưởng, anh ngẩng đầu nhìn lướt qua nhà giam trước mặt, từ nay anh sẽ ở đây “công tác”.
Hy vọng anh không phải thực sự ở đây đợi cái ngày “hết hạn thi hành án”, vì Nhiếp Phong Vũ còn chừng hơn năm tháng là sẽ được thả tự do rồi.
“Vào đi!” Cảnh ngục mở còng tay anh. Nguyên Chiến Dã đứng ngoài cửa phòng hít sâu một hơi, tiến vào. Anh đột nhiên nhớ tới hiệu trưởng có nói qua vì an toàn, cả ngục giam chi có ngục trưởng là biết thân phận thật của anh, nhưng ông cũng đã giúp anh “mở đường” trước, cam đoan người thường không dám tiếp cận anh.
Nhà tù không thể so sánh với nơi khác, phải cúp đuôi luồn cúi kẻ khác mà tồn tại. Đây là lời khuyên của hiệu trưởng.
Bước vào phòng, bên trong chừng bốn năm kẻ giương mắt nhìn như phóng điện “chíu chíu” về phía Nguyên Chiến Dã. Anh mặc dù tốt nghiệp trường cảnh sát, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp với tội phạm. Nhìn nhìn “bạn cùng phòng” của mình, cơ thể cao to thô kệch bên dưới lớp quần áo như muốn nứt ra, trong đó có một người với vết sẹo dài chừng một phần ba khuôn mặt. Ánh mắt ai nấy đều như dã thú, cứ chực chờ như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Mới đến sao?” Một gã đầu trọc bóng loáng hỏi, hơi vươn lưỡi liếm liếm môi.
Nguyên Chiến Dã gật gật đầu.
“Tội gì?”
Nguyên Chiến Dã đột nhiên nghĩ đối mặt đám người này, nếu nói mình phạm tội “cản trở người thi hành công vụ”- nghe thật là chính nghĩa! Vì thể mỉm cười.
“Hiếp dâm không thành, ngộ sát.”
Cả phòng toàn bộ choáng váng, nhìn trên nhìn dưới đánh giá Nguyên Chiến Dã. Gã mặt sẹo kêu lên đầu tiên.
“Có lộn không dzậy? Là mày đi cưỡng hiếp người ta hay bị người ta cưỡng mày lại?”
Mấy tên khác cũng cười hô hố ăn theo, nhìn qua rất là giống lũ thổ phỉ sống trên núi.
Nguyên Chiến Dã cố gắng bày ra nụ cười đáng khinh, “Đừng nhìn bề ngoài mà bé cái lầm, kỳ thực tao thô bạo lắm đó!”
Cả đám vẫn còn cười, nhìn về phía Nguyên Chiến Dã, như tự hỏi gì đó, đầu trọc hỏi: “Số mấy?”
“9527.”
Mấy tên khác vừa nghe dãy số này mặt liền biến sắc, tự giác nhích lùi về sau, bầu không khí như bị đảo ngược.
“Giường mày bên kia, phía trên. Không có việc gì đừng lại gần bọn tao!” Mặt sẹo chỉ chỉ chiếc giường hai tầng sát tường, sau đó phẩy phẩy tay đuổi Nguyên Chiến Dã, nhìn như đuổi ruồi bọ.
Nguyên Chiến Dã không rõ vì sao mình bỗng dưng cứ như rắn độc, người khác không dám lại gần, mà như vậy cũng tốt, đỡ phải phiền toái, nhưng trong lòng đầy nghi vấn. Mang tâm trạng mù mờ đi về giường mình, lại quan sát tình huống bốn phía một chút, phòng có sáu giường, nhưng hiện tại tính luôn cả mình chỉ mới năm người, nghĩa là còn một người không có đây. Bây giờ không phải giờ hoạt động tự do vì sao lại không có trong phòng nhỉ?
Mấy tên khác nói chuyện bàn tán, ai ngủ thì lo ngủ, Nguyên Chiến Dã cũng không cùng họ tán chuyện, trong đầu chỉ lo nghĩ làm sao có thể gặp được mục tiêu lần này: Nhiếp Phong Vũ. Thiệt là, đến giờ còn không biết hắn ở phòng nào, cấp trên cũng thật là, đáng ra phải an bày hai người chung phòng chứ!
“Ê! Lính mới!” gã đầu trọc đột nhiên đi đến, “Có món gì hiếu kính không?”
Nguyên Chiến Dã cúi đầu nhìn thoáng qua hành lý của mình, lục ra một bao thuốc lá đưa tên trọc. Gã trọc nhếch môi cười.
“Hàng tốt nha, coi như thằng nhóc mày cũng thức thời. Về sau biết nghe lời, các đại ca sẽ chiếu cố mày. Có thể vào được phòng này coi như mày có phúc đó, ra ngoài mà hỏi xem trước đây bọn tao làm gì. Được tụi tao chiếu cố không ai dám đụng chạm mày đâu!”
Nguyên Chiến Dã mỉm cười, che đậy sự khinh thường trong lòng, “Cảm ơn đại ca!” Tên trọc cầm thuốc rồi đi, lúc đi còn sờ soạng lên chân Nguyên Chiến Dã một hồi.
“Ê! Sao mày dám cầm đồ của thằng đó?” vài người hỏi.
“Không sao. Tao thấy nó cũng bình thường! Có hút không? Không hút một mình tao lấy trọn đó!”
“Tao hút! Đừng nói chứ, thằng này nhìn cũng tươi ngon lắm đó nha…”
“Hút lẹ lên! Đừng để bị phát hiện!”
Rất nhanh cả gian phòng dày đặc khói thuốc, Nguyên Chiến Dã ngồi trên giường, mặt lạnh nhìn khắp gian phòng.
Chạng vạng, Nguyên Chiến Dã đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Nè! Đừng ngủ, sắp đến giờ cơm rồi.”
Nguyên Chiến Dã mở mắt, quay đầu nhìn thấy có người đang đứng bên giường. Mái tóc hoa râm nửa đen nửa xám, chừng hơn ba mươi tuổi, so với đám người trong này thì cũng tính là dễ nhìn.
“Cảm ơn.” Nguyên Chiến Dã ngồi dậy, cào cào tóc.
“Vẫn chưa quen hả? Buổi tối đầu tiên chắc chắn không ngủ được đâu, dần dà cũng quen thôi.” Người nọ nhìn anh cười nói: “Tôi gọi là Chu Chính, đến được nửa năm rồi, gọi tôi A Chính là được. Còn cậu?”
Cảm thấy cũng nên giới thiệu mình một chút, dù sao mình vẫn lạ nước lạ cái, cũng phải nhờ người trong này giúp tìm được Nhiếp Phong Vũ. Nguyên Chiến Dã gật gật đầu, “Gọi tôi A Chiến được rồi.”
Chu Chính cười cười, tựa vào giường chỉ chỉ vào một đám đang lén tụ tập đánh bạc bằng phiến đá, “Tên có sẹo là lão đại phòng này, gọi là Sẹo, hắn không thích người khác gọi thẳng tên, cứ kêu đại ca là được rồi. Còn thằng kia là Trọc, cậu nhìn đầu hắn cũng hiểu ha. Còn thằng nhìn như con khỉ bên kia chính là do thám của phòng này, chuyện thối gì hắn cũng biết..”
Ồ? Người này có giá trị lợi dụng! Nguyên Chiến Dã nhìn sơ qua gã được tả như con khỉ đột.
Giới thiệu một lượt người ở đây, Chu Chính vỗ vỗ vai Nguyên Chiến Dã, nói: “Trong này có rất nhiều quy củ, cậu mới đến nên không biết, mọi việc phải cẩn thận chút, được một thời gian sẽ quen thôi.”
Nguyên Chiến Dã nói tiếng cảm ơn, ngượng ngùng hỏi đối phương vì sao lại có lòng tốt như vậy, ánh mắt ngập đầy dấu hỏi.
Chu Chính nhìn thấy ánh mắt ấy, bật cười hỏi lại: “Cậu không biết tôi vì sao lại đối tốt với cậu sao?”
Nguyên Chiến Dã nhún nhún vai.
“Cũng phải ha, thời buổi giờ nhiều kẻ gian lắm! Nói chi là ở trong tù, ừmmm… vậy cứ xem như tôi thấy cậu đẹp trai, tôi thích câu! Được chưa hả???”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Ít ra đây cũng là một đáp án. Không nói gì thêm nữa, Nguyên Chiến Dã lại hỏi: “Còn một người nữa phải không?” Anh nhớ tới từ lúc vào đây đến giờ vẫn thấy thiếu một người.
Chu Chính lộ ra vẻ mặt kì cục, cười cười nói: “Tên kia sẽ ngủ ở tầng dưới giường cậu, cũng sắp về rồi.” Nói xong lại tránh ra xa.
Quả nhiên chưa tới năm phút, cửa mở, một bóng người bước vào. Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu nhìn, nhíu nhíu mày. Không biết phải gọi là đàn ông hay con trai đây, ước chừng hai mươi, mái đầu màu vàng nghênh ngang, làn da trắng ẩn hiện sắc hồng nhàn nhạt, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt mị mị, cổ áo bung nút lộ ra xương vai.
Cậu bước vào, mấy tên cùng phòng liếc liếc, ngập trong mắt vẻ khinh thường, rồi lại cúi đầu làm chuyện của mình. Nguyên Chiến Dã và Chu Chính ánh mắt gặp nhau, Chu Chính mỉm cười nhún vai.
“Anh mới đến hả?” Cậu nhóc đi đến bên giường, nhìn thấy tằng trên là Nguyên Chiến Dã, làn mi cong cùng ánh mắt sáng rực, như nhìn phải món đồ chơi mình thích.
Nguyên Chiến Dã gật đầu.
“Thật tốt quá! Đã lâu rồi không có người mới!” cậu nhỏ hưng phấn leo lên giường ngồi cạnh Nguyên Chiến Dã, hỏi: “Anh tên gì? Em là Trần Tích, cứ gọi em A Tích nha! Nhìn anh đẹp trai lắm đó!”
Thật sự rất nhiệt tình, Nguyên Chiến Dã ngoài mặt ra vẻ cười cười, nói : “Xin chào! Cứ gọi tôi A Chiến là được.”
“A Chiến? Được! Từ bây giờ sẽ gọi anh A Chiến nha! Anh từ đâu đến? Vào khi nào? Khi nào sẽ được thả ra?” Trần Tích có vẻ như vô cùng hứng thú với Nguyên Chiến Dã, lôi kéo cánh tay anh hỏi không ngừng.
Những người khác vẻ như đối với chuyện này đều rất khinh thường, nhưng cũng không ai nói câu nào. Nguyên Chiến Dã nghĩ chắc Trần Tích này không được hoan nghênh cho lắm.
“Chốc nữa chúng ta cùng ăn cơm nha?” Trần Tích ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến Dã, cậu cũng không cao lắm, khi ngồi cũng chỉ cao tới vai Nguyên Chiến Dã.
“Được.” Nguyên Chiến Dã gật gật đầu, định hỏi lúc nào thì đột nhiên nghe được Trọc mắng một tiếng
“Đồ điếm!”
Trần Tích biến sắc, người ngồi cạnh khẽ đẩy Trọc một cái, Sẹo vẫn đang chăm chú đếm đá đầu cũng không thèm ngẩng, lặng yên không ai nói thêm gì nữa. Nguyên Chiến Dã cảm thấy khá kỳ lạ…
“Mặc kệ họ, lũ nhà quê!” Trần Tích khôi phục sắc mặt, kéo kéo quần áo Nguyên Chiến Dã, “Aizzz, dáng người thật chuẩn nha! Oa, còn có cơ bụng nữa!” Cậu nắm quần áo Nguyên Chiến Dã sờ loạn một hồi.
Nguyên Chiến Dã nhíu mày, đẩy tay cậu ra, “Đừng sờ lung tung!” Những người khác đều không dám lại gần anh, mà sao thằng nhóc này điên vậy? Anh thầm nghĩ, không cẩn thận nhìn thấy được vô vàn dấu đỏ trên ngực Trần Tích.
“A? Anh là 9527?” Trần Tích đột nhiên thấy số thứ tự trên áo Nguyên Chiến Dã, kêu to một tiếng.
“Phải, thì sao?” Anh cũng không biết dãy số này có gì không đúng chứ.
Trần Tích lướt mắt dò xét trên dưới Nguyên Chiến Dã một hồi, cuối cùng lại gần bên tai anh hỏi nhỏ: “Trước khi anh đến, cảnh ngục vào nói anh tinh thần không ổn định, khi nổi điên rất dễ cắn chết người! Thực vậy sao?”
Nguyên Chiến Dã lúc này mới biết hiệu trưởng nói “lo liệu trước” là thế nào! Anh siết chặt nắm tay, nghiến răng, nhắm chặt mắt, ngăn cơn lửa giận bùng phát, mở mắt ra lại nở một nụ cười khiến người an tâm.
“Tôi gần như khỏi hẳn bệnh rồi! Yên tâm đi!”
Bữa cơm tối, Nguyên Chiến Dã xếp hàng dài đợi phát cơm. Anh nhìn quanh bốn phía, người rất nhiều, muốn tìm một Nhiếp Phong Vũ chỉ sợ không dễ dàng. Lúc anh dò xét xung quanh đồng thời người khác cũng đánh giá anh, nhưng Nguyên Chiến Dã cũng chẳng quan tâm, dù sao nhiệm vụ chủ yếu của anh là tìm người.
Trần Tích quả thực cùng anh ăn cơm, ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói ít chuyện vặt. Không tìm được người, Nguyên Chiến Dã cũng không thèm ăn nữa, anh nhìn nhìn Trần Tích, đột nhiên muốn hỏi cậu còn nhỏ như vậy đã phạm tội gì mà phải vào đây.
Lúc này một gã đi đến bàn họ, Trần Tích nhìn thấy hắn thì rắt vui. Gã cúi đầu nói gì đó với Trần Tích rồi bước đi, không để ý cái liếc mắt của Nguyên Chiến Dã.
“Anh ăn trước đi ha! Em có việc phải đi một chút! Tối lại tán chuyện với anh sau!” Trần Tích cười xin lỗi Nguyên Chiến Dã, chạy theo gã kia.
Nguyên Chiến Dã quay đầu lại nhìn nhìn thức ăn, chầm chậm khuấy khuấy. Nhà tù là một nơi rất phức tạp, muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ thì phải thấu hiểu nơi này. Anh ngẩng đầu nhìn qua một lượt xung quanh, đủ loại ánh mắt như hổ rình mồi đang dán lên người anh. Anh biết, nếu muốn an ổn mà sống ở đây không thiệt hại gì, phải tìm được bóng cây mà núp!
Trước khi vào đây anh cũng đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết có nói về ngục giam, cũng là hiệu trưởng cho anh mượn.
“Ăn không được?”
Nguyên Chiến Dã nghiêng đầu nhìn, là Chu Chính. Hắn đang ngồi bên cạnh Nguyên Chiến Dã, đĩa thức ăn đã được giải quyết sạch sẽ.
“Không hợp khẩu vị.” Nguyên Chiến Dã so vai, “Anh muốn thì tôi cho này. Cơ bản tôi chưa động vào nó đâu.”
Chu Chính Cười cười, “Ăn đi! Từng chút từng chút ăn chầm chậm, muốn còn mạng ở đây trước hết phải ăn cho no, cho cậu nhịn đói chừng một tuần là sẽ hiểu được thức ăn quý giá thế nào!”
Nguyên Chiến Dã suy nghĩ một chút, tống một ngụm cơm vào miệng.
“Ngoan lắm!”
“Này…. Các người cùng Trần Tích không hợp nhau sao?” Không quen lúc đang ăn cơm mà bị nhìn nhìn, Nguyên Chiến Dã đành tùy ý tìm đề tài nới.
“À a! Trước kia thì hợp, vô cùng hợp luôn! Chẳng qua…” Chu Chính ra vẻ đăm chiêu nhìn nhìn Nguyên Chiến Dã, “cụ thể ra sao sau này cậu sẽ hiểu thôi. Từ từ đi! Học hỏi từ từ là quan trọng nhất!”
Ăn cơm xong, lại ngồi nghe giảng, khi quay về phòng vẫn chưa thấy Trần Tích.
Trọc ngồi trên giường nói: “Thằng đ* đó lại đi trác tán! Một ngày mông không bị thụt chắc chịu đ*o nổi!”
“Mày éo được thụt nên ganh tị hả?” cả bọn cười rú lên.
“Đ*o! Ông đây tìm đứa khác sạch sẽ hơn mà thụt!”
Nguyên Chiến Dã tựa vào tường suy nghĩ, nghe bọn họ tán chuyện bèn mở mắt ra, chuyện ở ngục giam, anh cũng biết. Một luc đàn ông nhiều năm không có phụ nữ thỏa mãn, dục vọng mãnh liệt như bão tố không có chỗ phát tiết. Cảm giác được có người nhìn mình, anh nghĩ nghĩ, lập tức mở mắt, cầm dao lên đâm thẳng vào song sắt đầu giường.
“BANG~~~”
Cả phòng rít lên, song sắt trong nháy mắt lõm một lỗ lớn.
Nguyên Chiến Dã rút tay về, đặt gối lên song sắt lõm, ngẩng đầu cười nhìn mấy khuôn mặt xanh mét nói: “Ngại quá! Tôi có thói quen ngủ gối cao.”
Đèn tắt, Nguyên Chiến Dã nằm trên giường, cả gian phòng tối đen lại khiến anh có loại cảm giác không thực. Đến nửa đêm, Trần Tích ở tầng dưới mới trở về, đổ phịch lên giường không nhúc nhích. Cả một đêm, Nguyên Chiến Dã không ngủ.
Ngày đầu tiên, không nhìn thấy Nhiếp Phong Vũ.
———-
(*) 9527: Tóm gọn lại thông tin tớ tìm được trên mạng: Đây là số hào của Đường Bá Hổ trong bộ phim Đường Bá Hổ điểm Thu Hương của Châu Tinh Trì và Củng Lợi đóng. Đường Bá Hổ muốn vào Hoa Phủ để cua Thu Hương nên đã cải trang trà trộn vào làm cu li. Vì thế 9527 cũng có ý nghĩa nằm vùng. Ngoài ra thì Châu Tinh Trì lại từng nói số hiệu này anh lấy cảm hứng từ một bộ phim Mỹ xưa, có một nhân vật nằm vùng có số hiệu thế này.
Bình luận truyện