Chương 292
Chương 292: Anh đừng nói là
Thiên Vương lệnh của anh bị người ta lấy trộm nhé “Diệp Bách Kiên, nếu hôm nay anh không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì hoặc là anh chết, hoặc là tôi bò mạng! Không tin anh có thể thử!”
‘Vũ Hoàng Minh vứt điếu thuốc xuống, ánh mắt tràn ngập sát ý!
Câu này của anh cũng khiến Diệp Bách Kiên hoàng sợ.
Trận chiến sinh từ?
“Anh nói thật hay đùa?”
Đôi mắt anh ta nheo lại.
“Anh nghĩ thế nào?”
Vũ Hoàng Minh nhếch miệng cưỡi, nụ cười khiến người ta sợ run hết cả lên.
Sắc mặt Diệp Bách Kiên trầm xuống, chau mày.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh cười ha hả.
Trong phút chốc, sắc mặt anh bỗng trờ nên lạnh lùngt “Diệp Bách Kiên, anh còn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì ư2”
“Con gái của tôi hiện giờ đang ở đâu?”
“Nói!”
Đến chữ cuối cùng Vũ Hoàng Minh gần như hét lên.
Dáng vẻ đáng sợ này của anh khiến Diệp Bách Kiên kinh sợ.
“Con gái anh?”
“Con gái anh ở đâu làm sao mà tôi biết được?”
“Đùng đùng chạy đến căn cứ địa của tôi hỏi con gái đâu, anh có bị điên không hả?”
Diệp Bách Kiên cũng lên tiếng mắng trả.
‘Tên này đúng là thần kinh thật rồi!
Mình làm quái gì biết con gái anh ta đang ð chỗ nào?
Lao đến căn cứ địa của mình chất vấn này.
nọ, không gọi là thần kinh thì gọi là gì?
“Anh đừng nói là Thiên Vương lệnh của anh bị người ta lấy trộm nhé. Anh nghĩ tôi tin sao?”
‘Vũ Hoàng Minh cười lạnh lếo.
Có thể cầm Thiên Vương lệnh đi đón máy.
bay, ngoại trừ chính Diệp Bách Kiên đưa ra thì ở cái đất Bắc Sơn này có mấy người lấy được Thiên Vương lệnh từ tay anh ta?
“Sao anh biết được?”
Diệp Bách Kiên nhìn Vũ Hoàng Minh với về khiếp sợ.
Trông thế kia không giống như đang giả vờ chút nào.
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh trầm xuống. Anh biết Diệp Bách Kiên cũng không phải mới ngày.
một ngày hai.
Tuy rằng hai người họ ít chạm mặt, nói chuyện cũng không nhiều.
Nhưng theo cách xử sự của đối phương thì anh ta tuyệt đối không phải hạng người nói láo.
Ít ra thì anh ta cũng không cần thiết phải nói dối anh.
Bởi vì lời nói dối là điều cấm ky giữa bọn họ, sẽ có một người phải chết.
“Vào trong trướng đi, chúng ta nói chuyện.”
Diệp Bách Kiên nghe vậy thì đoán đã xày ra chuyện lớn.
Nếu không thì Vũ Hoàng Minh cũng sẽ không làm ẩm ï đến như vậy.
Hơn nữa còn mang theo cả xe tăng và hàng nghìn binh lính.
“Tiêu Quân, Lưu Chí, đứng đây trông chừng.
Không có mệnh lệnh của tôi thì không cho phép bất kỳ ai ra ngoài.”
Vũ Hoàng Minh quay đầu nói với Tiêu Quân và Lưu Chí.
Diệp Bách Kiên thấy thế cũng nói với quân mình: “Không có mệnh lệnh của tôi thì kè nào cũng không được phép ra ngoài. Trái lệnh, chém!”
“RõI”
Người hai phe đều đồng thanh đáp.
Sau khi Vũ Hoàng Minh và Diệp Bách Kiên bước vào lán trại thì tất cả mọi người đều nâng cao cảnh giác.
Trong lán trại, hai người Vũ Hoàng Minh, Diệp Bách Kiên ngồi xuống đối diện nhau.
“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Vũ Hoàng Minh cau mày, nhìn chằm chằm Diệp Bách Kiên.
“Mấy ngày trước, lúc tôi ra ngoài thì bị đánh lén!”
Nhắc đến việc bị đánh lén, sắc mặt Diệp Bách Kiên trờ nên nghiêm trọng.
“Có hai kè đánh lén tôi, đều che mặt nên không trông thấy rõ dáng vẻ thế nào”
“Có điều, thực lực của hai kè này rất mạnh!”
“Ít nhất còn mạnh hơn tư lệnh chín sao ba phần”
Nghe đến đó, sắc mặt Vũ Hoàng Minh hơi biến đổi.
“Mạnh hơn bọn Tiêu Quân ba phần?”
Cao thủ ỡ Bắc Sơn mà anh biết, ngoại trừ Quân chù và vị tiền bối bên cạnh nhà vua kia thì ba ngưỡi bọn họ là mạnh nhất.
Số còn lại đều là cao thủ cùng cấp bậc với đám Tiêu Quân.
Ö Bắc Sơn, tư lệnh chín sao cũng chỉ ngót nghét đếm được trên hai bàn tay.
“Ngày đó, tôi bị chúng đánh lén, bị thương nhẹ.”
Nói xong, Diệp Bách Kiên vén áo lên, đề lộ một vết thương dài trước ngực.
Bình luận truyện