Chương 395
Chương 395: Xin tha thứ?
Mai Vương Dã cười giểu cợt một tiếng, sau đó lắc đầu.
“Vũ Hoàng Minh, tôi giúp cậu giải quyết Sờ Quân Kim, tạm thời bỏ qua ân oán giữa tôi với cậu, thấy thế nào?”
‘Vừa nói xong, Sð Quân Kim đang thu hồi sức lực, về mặt lập tức thay đổi Mạnh mẽ quay đầu nhìn Mai Vương Dã: “Mày có ý gì?”
Vũ Hoàng Minh cũng giật mình, trong lòng anh, Sð Quân Kim cũng là người trong danh sách phải chết.
Nhưng, anh bây giờ không thể phân tâm đối phó Sð Quân Kim.
Anh cũng tính đợi khi mình và Mai Vương Dã ra tay sẽ giao Sð Quân Kim cho anh Hoàng Hải xử lý.
Nhưng xem ra bây gið hình như không cần nữa rồi!
Mai Vương Dã phớt lờ Sð Quân Kim, ngược lại nhìn Vũ Hoàng Minh với nụ cười đầy ần ý.
“Bây giờ, cậu và tôi tiếp tục đánh nhau, hai bên đều khó phân cao thấp, sao không giải quyết trước một đối thủ mạnh chứ?”
Lời vừa nói ra, vẻ mặt của Đông Hoàng Hải khế biến.
Xem ra, Mai Vương Dã này sớm đã lên kế hoạch giết Sð Quân Kim rồi.
Chì không ngỡ rằng, mọi chuyện bây giờ sẽ trỡ nên như vậy.
“Muốn giết tao, Mai Vương Dã, mày có thể làm được sao?”
Sð Quân Kim hơi vất và từ dưới đất đứng lên, một tay che ngực, mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mai Vương Dã.
“Vũ Hoàng Minh, bây giờ chỉ cần cậu gật đầu, tôi có thể ra tay ngay bây giờ!”
“Cậu có thời gian ba giây đề suy nghĩ!”
Vũ Hoàng Minh nhíu mày, trong hồ lô của Mai Vương Dã rốt cuộc bán thứ thuốc gì vậy?
Tại sao ông ta nắm chắc sẽ giết được Sở Quân Kim?
Nếu như ông ta vẫn còn sức lực, tự sát không phải tốt hơn không?
“Được!”
“Tôi đồng ý với ông!”
Cuối cùng, Vũ Hoàng Minh vẫn đồng ý.
Sự đe dọa của Sở Quân Kim giống như Mai Vương Dã vậy, một trong hai họ chết rồi, áp lực của bản thân sẽ bớt đi rất nhiều.
“Muốn giết tao, tao giết mày trước!”
Sờ Quân Kim quát lên một tiếng, lập tức ra tay với Mai Vương Dã.
Nhưng Mai Vương Dã lại cười lạnh một tiếng: “Muộn rồi!”
Khi Sở Quân Kim còn chưa ra tay, một con dao găm sắc nhọn từ phía sau ông ta nhắm ‘thẳng trái tim của ông ta mà đâm tới!
Biến hóa đột ngột khiến Đông Hoàng Hải cùng toàn bộ những người khác bị dọa cho phát ngốc.
Ánh mắt của mọi người không thể tường tượng nổi mà nhìn Long Nhạn ở phía sau Sð Quân Kim, trên mặt đối phương lộ ra nụ cười âm u lạnh lẽo.
“Hoàng thượng ơi hoàng thượng, thần theo.
hầu người nhiều năm như vậy cũng đến lúc thu về chút lãi chứ”“
“Mạng của ông, là tôi cướp đi!”
Tiếng thét chói tai của Long Nhạn vang vọng bên tai của mọi người.
“Phụt”
Con dao găm sắc nhọn từ trong ngực của Sờ Quân Kim nhô ra, máu tươi điên cuồng ào ra như.
suối phun.
Trong con ngươi của Sð Quân Kim đầy vẻ không thể tường tượng nồi mà nhìn Long Nhạn, ông ta nằm mơ cũng không ngờ được Long Nhạn, vậy mà phần bội ông ta!
Càng không ngờ đến bản thân lại chết ð đây!
“Tại… Tại sao?”
Sờ Quân Kim miệng thổ đầy máu, ánh mắt nhìn chằm chằm Long Nhạn.
Long Nhạn cười như điên, con dao găm đầy máu đang vung vẫy trong tay của anh ta.
“Sð Quân Kim, ông ngốc hay là đây?”
“Ông thật sự cho rằng tôi không biết là người nhà của tôi đều bị ông giết hay sao?
“Tất cả chuyện đó, cũng may có giáo chủ Dã, tôi mới biết được, nếu không thì tôi vẫn ờ trong bóng tối bị ông lừa dối!”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Ai mà ngỡ chuyện sẽ đảo ngược như vậy.
Là một thiên vướng của một thời đại, Vũ Hoàng Minh biết Long Nhạn đã ð bên cạnh Sð Quân Kim gần hai mươi năm rồi.
Hai người từ trước đến nay chưa từng xảy ra mâu thuẫn nào, Long Nhạn chỉ nghe mệnh lệnh của môt mình Sở Quân Kim mà thôi.
Bình luận truyện