Chương 551
Chương 551: Một lưới bắt toàn bộ quân địch Sáng ngày hôm sau.
Một chiếc chiến cơ từ trụ sð chính chiến khu bay ra hướng tới Bắc Cảnh.
Trong chiến cơ, trừ nhân viên phi công ra thì chỉ là Vũ Hoàng Minh và những ngưỡi khác.
“Hoàng Minh, tình hình không khả quan lắm, cậu xem đi.”
Sắc mặt của Liễu Quân có vẻ không được tốt, đưa tin tức có được trong tay cho Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh nhìn một cái, sắc mặt cũng trầm xuống.
Tối qua nhận được tin tức từ biên ải gửi về, là quân địch đã tấn công lén lút bọn họ, giết chết hàng ngàn chiến sĩ và mười mấy chiếc chiến cơ.
Còn phía địch, lại bình yên vô sự.
Có thể nói đó là một thắng lợi trọn vẹn.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối, quân đội ð Bắc Sơn đều không kịp phản ứng lại với những gì đang diễn ra.
Khi họ phản ứng lại thì bên địch đã rút lui rồi.
Bọn họ trong bóng tối cũng không dám xông lên, ngộ nhỡ bị bao vây ð nơi nào, vậy thì thật là lợi bất cập hại “Xem ra đối phương chắc là có Tình Nam ra tay rồi, nếu không thì không thể không có động tĩnh gì mà giết được nhiều người như vậy.
Sắc mặt của Vũ Cuồng cũng không tốt lắm, dù sao ông ấy cũng là người Bắc Sơn.
Ông ấy đã sống ở vùng đất này từ khi còn nhỏ tới lớn, mặc dù ông ấy không yêu và bảo vệ nhân dân như một nguyên soái.
Tuy nhiên, khi tổ quốc đang gặp khó khăn, họ cũng không thề trốn chạy.
Nghe vậy, sắc mặt của ba người bọn Liễu Quân cũng có chút khó coi.
Ánh mắt của nhiều người đồ dồn về phía Vũ Hoàng Minh, trước đó Vũ Hoàng Minh đã nói rằng có một cách đề đối phó với Tình Nam của đối thủ.
Điều họ muốn nghe, chính là có cách gì không.
“Hoàng Minh, cậu…”
Liễu Quân nhìn Vũ Hoàng Minh, còn không nói hết câu.
Vũ Hoàng Minh gật đầu, biều thị mình đã hiểu.
“Ông Quân, thực ra phương pháp cụ thể tôi cũng không rõ, nhưng Vũ Cuồng thì biết đấy.”
“Ông ấy là người mà ba tôi phái đến đề giúp đỡ. Lần này phá trận tất cả là nhờ vào ông ấy”
‘Vũ Hoàng Minh cười khổ, sau đó quay sang nhìn Vũ Cuồng.
Anh không rõ cách đề phá trận, nhưng mà, ba của anh đã phái Vũ Cuồng đến, vậy thì chắc chắn sẽ không sao đâu.
Ít nhất, sẽ không xày ra tình huống như đêm qua nữa.
Vũ Cuồng cười nhẹ: “Mọi người, tôi sẽ không làm phiền tới các cậu về việc phá trận. Tôi tự có cách của mình. Nhưng mà, tới lúc đó vẫn cần các.
vị cần hợp tác một chút, đặc biệt là cậu chủ. Đến lúc đó, cậu nên là chủ lực phá trận.”
Trước khi đến, chủ nhân đã nói cho ông ấy biết tình hình nơi đây.
Trên thực tế, kỹ năng bí mật cuồng huyết cũng có thề phá trận.
Tuy nhiên cần phải luyện đến giai đoạn thứ: ba mới được.
Vũ Hoàng Minh bây giờ mới luyện chưa lâu, anh thậm chí còn chưa luyện đến đình cao trong giai đoạn đầu chứ đừng nói đến giai đoạn thứ ba.
Vì vậy, nhiệm vụ phá trận lần này được ủy thác lên người ông.
Tuy nhiên với thực lực của bản thân, muốn phá vỡ trận pháp siêu to này, hiển nhiên là điều không thề.
Tới lúc đó, không chỉ Vũ Hoàng Minh, mà cả Liễu Quân, Dương Cửu, Lu Thụy Lâm và cả bản thân anh đều phải ra chiến trường, còn phải đem theo mười mấy cao thủ theo.
Như vậy mới có thể đảm bảo không có rủi ro gì “Không vấn đề gì.”
“Chỉ là tôi có một ý tường”
Khi nói này, giọng điệu của Vũ Hoàng Minh lộ ra sát khí lạnh lùng.
Trong khoảnh khắc ấy, mấy người họ đều cảm thấy được anh muốn làm gì.
“Cậu chủ, cơ hội này rất nhỏ, nhưng có thể thử xem.”
Vũ Cuồng đoán được ra rằng Vũ Hoàng Minh muốn phản công với đối thủ của mình khi anh phá được trận.
“Thậm chí một lưới bắt toàn bộ quân địch.
Tuy nhiên, cơ hội này là rất nhỏ.
Một khi trận chiến bắt đầu, nó sẽ là ột trận đại chiến hàng trăm nghìn người.
Đó không phải là chuyện đùa.
Tình Nam của bọn chúng tuyệt đối là một tồn tại cấp cao nhất, hơn nữa chắc chắn không chỉ có mười hai mươi người.
Ít nhất, phải hàng trăm mới đủ tư cách đề bố trí ra loại trân pháp này.
“Chỉ cần có cơ hị được, tôi chỉ sợ không có cơ hội thôi!”
Bình luận truyện