Chương 581: Chơi Xấu
“Chết đi!”
Lưu Chí lại giận dữ.
Trảm Mã Đao trong tay không hề lưu lại bất kỳ đường sống, cắt ngang qua.
Mà lúc này đây, đối phương lại chỉ né tránh, không đối kháng với ông.
“Đây là mày ép tạo”
Đối thủ của Lưu Chí nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó lấy ra một cái bình thuốc nhỏ màu xanh biếc.
Thoạt nhìn chỉ nhỏ như một ngón tay cái, trong đó chảy một loại chất lỏng màu xanh biếc.
Vũ Hoàng Minh vừa thấy đã biết rằng không ổn.
“Lưu Chí, đánh chết hắn ta”
Anh hô to về phía Lưu Chí.
Lưu Chí cũng biết đồ vật này của đối phương chắc chắn có tác dụng lớn, hai chân vừa động, mặt đất bị đập nát tung trong nháy mắt.
"Chết cho tao”
Trảm Mã Đao trong tay chém mạnh xuống.
Tuy nhiên vẫn chậm một bước.
Trong nháy mắt khi đối phương nuốt vào chất lỏng màu xanh biếc, thì Trảm Mã Đao chém vào tay anh ta.
Nhưng vẫn chậm một bước.
"Bach!"
Trảm Mã Đạo của anh đã bị đối thủ chặn lại.
Hơn nữa, khí thế trên người đối phương càng ngày càng tăng lên.
Còn có thể đạt đến cấp Thiên Vương.
Lưu Chí rút lui hơn mười bước ánh mắt khóa chặt theo dõi đối thủ.
Lúc này, đối thủ của ông ta như thay đổi thành một người khác.
Đôi mắt bất ngờ chuyển sang màu xanh đậm.
Anh ta gầm lên chạy đến giết Lưu Chí, tốc độ ít nhất nhanh hơn trước năm phần.
Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt đám người Vũ Hoàng Minh lạnh đi.
Đây có thực sự là gian lận không?
Hèn gì bên kia thỏa thuận rằng người kế tiếp chỉ có thể đánh một trận.
Chính lẽ sợ bọn họ chuẩn bị đánh nhiều trận hay sao?
Nếu như mỗi người bên đối phương có một lọ thuốc như vậy, không phải bọn họ đã xác định rồi hay sao?
Cho dù ông và đám người Liễu Quân đều thắng thì cũng không có ích gì.
“Đúng là bọn chúng!” “Dám chơi trò lừa gạt này” Dương Cửu cắn răng, hận không thể ngay lập tức lấy búa đập chết Kirock.
“Chắc chắn đây là một loại thuốc kích thích nào đó, có thể tăng sức mạnh và tốc độ trong một đoạn thời gian, chỉ cần Lưu Chí có thể trụ được một khoảng thời gian, không bị đối phương đánh trọng thương thì vẫn còn có cơ hội” Liễu Quân trầm giọng nói.
Loại thuốc này không thể không có thời gian hạn chế, chỉ cần chờ thời gian qua, đi nhất định Lưu Chí có thể thắng.
Nhưng, sợ là Lưu Chí không qua được khoảng thời gian này.
“Lưu Chí, kéo hắn ta xuống”.
Vũ Hoàng Minh hô một tiếng với Lưu Chí trên đấu trường trung tâm.
Lưu Chí cũng hiểu được ý của anh, bóng người chợt lóe lên, né tránh công kích của đối phương.
Tên này dường như bị cái gì đó kích thích, cả người chấn động.
Khí thế khủng bố bùng nổ trong nháy mắt, tốc độ và lực lượng tăng vọt lần hai.
Sắc mặt Lưu Chí thay đổi dữ đội, thầm nghĩ không ổn.
Chiêu tiếp theo ông không thể không đỡ..
Mà kết cục đón chiêu đó hoặc là chết, hoặc là bị trọng thương.
Tuy nhiên, bây giờ ông ta đã không còn có đường lui.
Đạo của đối phương đã dừng ở trên đỉnh đầu ông ta..
Bình luận truyện