Chiến Thần Bất Bại
Chương 942: Tân sinh, chiến đấu
Chiến trận màu vàng kim và chiến trận màu đen giằng co với nhau, phân biệt rõ ràng.
Chiến trường to như vậy mà tĩnh mịch khôn kể, chỉ có chiến kỳ phần phật vang trong gió.
Đại trưởng lão không thể tin mà nhìn Binh đoàn Hồn tướng màu đen đột nhiên xuất hiện ở phía đối diện, con mắt lão ta trợn tròn xoe. Từ chỗ nào đối phương kiếm được Hồn tướng như thế? Mình vì tạo ra Binh đoàn Hồn tướng Thánh viêm không biết đã dốc bao nhiêu mạng người.
Về mặt số lượng, Hồn tướng của đối phương không ít hơn của lão, làm cho lão ta cảm thấy khó mà tiếp thu chính là tố chất những Hồn tướng này thật cao, so với Hồn tướng trong Binh đoàn Hồn tướng Thánh viêm của lão không chỉ cao hơn một tầng thứ.
Sao lại như thế...
Nam Thập Tự binh đoàn? Đột nhiên, đại trưởng lão nhớ tới xuất xứ tên này, nó đã từng xuất hiện trên tin tình báo từ Thiên lộ. Đó là một binh đoàn xa xưa, đã chôn vùi ở trong lịch sử, làm sao bảo tồn được nhiều Hồn tướng như vậy? Một vạn năm a, Hồn tướng có thể chống lại năm tháng mấy trăm năm ăn mòn cũng đã phi thường lợi hại, một vạn năm, đó là khái niệm gì? Thời gian dài dằng dặc đến ngay cả Hồn tướng cũng muốn tự sát.
Lão ta chưa từng nghe nói có Hồn tướng sống quá một vạn năm.
Thế nhưng, không những có, còn nhiều như vậy!
Đại trưởng lão cảm thấy nhận biết về Hồn tướng của mình đã triệt để bị phá vỡ.
Hồn tướng binh lính nhanh nhẹn dũng mãnh hung dữ độc địa, chiến ý dâng trào, kỷ luật sâm nghiêm, trên thân mỗi người đều có thể nhìn thấy được khí chất lão binh hình thành qua thiên chuy bách luyện trên chiến trường.
Khi những lão binh này tụ tập lại, cổ khí thế túc sát kia lập tức liền áp chế Binh đoàn Hồn tướng Thánh viêm của lão xuống.
Trong lòng chấn động còn có cả Đường Thiên, hắn biết Bất Tử kiếm ở trong Kiếm qua lốc xoáy có biến đổi về chất, biết rõ những tàn hồn này lần nữa ngưng kết thân thể. Thế nhưng, nhìn bọn họ túc sát vô thanh bước ra khỏi Bất Tử kiếm, nhìn bọn họ nhấc chiến kỳ Nam Thập Tự binh đoàn đi ra như thế, trong lòng hắn sung mãn cảm động và bi thương khó mà nói rõ bằng lời. [Cảm ơn Thánh KtXd convert rất mượt mà, quá trình dịch thu ngắn đáng kể]
Bởi vì hắn biết rõ bọn họ đã trải qua một vạn năm này như thế nào, hắn biết rõ cứ một trăm năm, bọn họ liền sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, đụng bản thân vỡ tan.
Ngủ Yên chi hải, nơi nhạc thổ (nơi vui vẻ) này bao hàm hi vọng và ký thác từ người sống, lại trở thành chiến trường bọn họ chưa từng buông tha trong vạn năm.
Binh đoàn sinh tử không biết, chúng ta há có thể ngủ yên!
Khi nhìn thấy những Hồn tướng này chiến đấu vạn năm tại nơi hắc ám không người biết tới, phân thân toái cốt hơn trăm lần, thật đã thoát ra Ngủ Yên chi hải, thật đã trọng tổ hồn thể, thật đã mang theo sự không cam lòng và quyến luyến vạn năm, cũng không chịu ngủ yên mà đi ra đây, nhìn bọn họ đứng ở phía dưới chiến kỳ Nam Thập Tự binh đoàn kêu gọi, gây ra sự cảm động khôn kể kích động ở trong lòng Đường Thiên.
Nước mắt A Tín tràn mi, chiến hữu của hắn, tiền bối của hắn đứng ở trước mặt hắn, kề vai chiến đấu
—— lấy thanh danh Nam Thập Tự binh đoàn, chiến đấu!
Năm tháng đã bị chúng ta bỏ lại phía sau, hiện thực đã được chúng ta xuyên thủng, một vạn năm trôi qua, chúng ta lại gặp nhau trên chiến trường, chúng ta lại đứng sóng vai. Thệ ngôn năm xưa vẫn còn đang kích động trong lòng ngươi ta, chiến kỳ năm đó vẫn còn lay động tại đỉnh đầu ngươi ta.
Hắc, một vạn năm rồi, chúng ta vẫn là chúng ta!
Hắc, một vạn năm rồi, Nam Thập Tự binh đoàn vẫn là Nam Thập Tự binh đoàn!
A Tín lau nước mắt, đi tới trước mặt vị nam tử cầm đầu, hắn hành lễ, lớn tiếng hô: "Nam Thập Tự binh đoàn thượng tướng A Tín, đến đây báo cáo."
Con ngươi Đại trưởng lão nhịn không được co lại, lão ta biết rõ lần này mình thật nhìn sai rồi. Thượng tướng A Tín, đây là Thượng tướng Hồn tướng lần trước giết chết Thu Sát binh đoàn. Lão ta không ngờ được, cái Hồn tướng nhìn qua khuôn mặt mờ mịt này vậy mà lại chính là A Tín!
Nam tử đáp lễ, trầm giọng hô: "Thượng tướng các hạ, dựa theo điều lệ thời chiến, ngài có quyền chỉ huy tối cao. Nhưng mà, trước đó, Thượng tướng các hạ, có thể nói cho chúng ta biết, binh đoàn còn tồn tại không?"
Chiến trận nghiêm chỉnh, lần đầu tiên xuất hiện rối loạn, tất cả ánh mắt toàn bộ binh sĩ đều rơi trên người A Tín.
"Binh đoàn không còn nữa." Thanh âm A Tín rất bình tĩnh.
Con mắt toàn bộ binh sĩ đều ảm đạm, âm thanh nức nở không ngừng vang lên trong chiến trận. Rất nhiều người trong bọn họ, thân ảnh đang từng điểm trở nên nhạt. Bọn họ vốn là một tàn hồn, chỉ là bởi vì chấp niệm trong lòng chưa tiêu, đau khổ chống đỡ mới không bị năm tháng chôn vùi. Nhưng mà bây giờ nghe thấy binh đoàn đã không còn tồn tại nữa, bọn họ cảm thấy nhiều năm kiên trì như vậy không còn ý nghĩa gì. Mất tín niệm chống đỡ, thân thể bọn họ liền sẽ hòa tan như băng tuyết, tiêu thất.
Nước mắt người nam tử hào sảng thoáng cái chảy ra, khóc không thành tiếng: "Đã tới chậm, chúng ta đã tới chậm... Đúng vậy, cũng đã một vạn năm rồi a..."
Tâm A Tín bỗng dưng co rút đau đớn, như thể đao vặn, nghe thấy bọn họ tự trách bọn họ bi thương mất mát, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh xung phong như con thiêu thân lao đầu vào lửa, là Ngủ Yên chi hải trên không phiêu đãng không dứt bên tai "Binh đoàn sinh tử không biết, chúng ta há có thể ngủ yên" .
Hắn hít sâu một hơi, dùng hết khí lực toàn thân, lớn tiếng hô: "Nhưng mà chúng ta còn tồn tại!"
Binh lính ngẩng đầu, con mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn vị Thượng tướng không cường tráng này.
"Chúng ta tại, binh đoàn sẽ tại!"
Mỗi một chữ, A Tín đều nói năng rất khí phách, đều hung hăng đóng vào trong lòng binh lính. Bọn họ lau khô nước mắt, ngước cao đầu, ưỡn ngực.
ánh mắt A Tín chậm rãi đảo qua mọi người, lớn tiếng hỏi: "Một vạn năm đều không mai một chúng ta, vì cái gì? Bởi vì a "
Nghênh đón ánh mắt mọi người, nghênh đón kim quang chói mắt, A Tín bỗng nhiên nhớ đến Đinh Ốc ở trong băng quan tru lên vạn năm, bỗng nhiên nghĩ đến Tiểu Quỷ muốn tái hiện cơ quan binh đoàn vinh quang muốn tiếp tục truyền thống của binh đoàn truyền thừa về sau, nhớ tới mỗi một ngày của mình vạn năm qua, nhớ tới mọi người tại Ngủ Yên chi hải dùng trăm năm ngủ say đổi lấy một lần thiêu thân lao đầu vào lửa.
Trên khuôn mặt bất cần đời của hắn lần đầu tiên mang theo vẻ ngạo mạn và bễ nghễ không ai bì nổi, chỉ chỉ mọi người, chỉ chỉ lồng ngực mình, nhấn mạnh từng chữ.
"Binh hồn chúng ta bất diệt, Nam Thập Tự binh đoàn bất tử!"
Oanh!
Toàn bộ Hồn tướng chỉ cảm giác trong đầu chấn động, những lời này trực tiếp đóng vào trong đầu bọn họ, ý thức nguyên bản mơ hồ mất mát đột nhiên rõ ràng. Không sai! Thượng tướng các hạ nói không sai! Bọn họ không thể kịp tới trợ giúp binh đoàn, nhưng cũng chính là binh đoàn không còn rồi nữa, chỉ còn lại có những binh hồn bọn họ, trách nhiệm bảo vệ vinh quang của binh đoàn là trên thân bọn họ.
Bọn họ không thể đẩy trách nhiệm!
Ngoài ta không còn ai!
Những binh sĩ kiêu ngạo, thân thể ảm đạm lại trở nên ngưng thực, hơn nữa càng thêm ngưng thực so với trước, trên mặt bọn họ tỏa sáng ra dạng quang mang khác.
Chiến ý cuộn trào mãnh liệt phóng lên cao, như một con giao long bay lên trời, hung hăng đánh lên quầng sáng Thánh viêm trên bầu trời.
Rầm rầm rầm!
Quầng sáng Thánh viêm trên bầu trời kịch liệt chấn động, Thánh viêm vẩy ra mọi nơi.
Ánh mắt A Tín kiên định, nhìn binh sĩ tân sinh, trong lòng hắn cũng kích động phong vân, chiến ý cường liệt thiêu đốt trong cơ thể hắn. Khi chính hắn hô lên câu nói kia thì toàn bộ lo lắng trong lòng hắn đã quét sạch sành sanh, đúng vậy, dù cho binh đoàn không còn thì sao, quan trọng bọn họ vẫn còn!
Bọn họ còn, binh đoàn sẽ còn!
Toàn thân A Tín tản ra khí thế lẫm liệt, hắn tựa như lợi kiếm ra khỏi vỏ, sắc nhọn không ai có thể kháng cự. Nhìn chiến trận kim sắc trước mặt, khóe miệng hắn nở ra nụ cười khinh miệt, các ngươi những gia hỏa chỉ có đắp nặn lên thân xác này, đến đi, để các ngươi kiến thức cái gì mới là binh đoàn!
Hắn giơ cao hai tay, âm thanh khàn khàn rống giận.
"Nam Thập Tự binh đoàn, đi tới!"
Rầm rập.
Cơn lũ màu đen, không nhanh không chậm đẩy mạnh về phía trước, tốc độ bọn họ cũng không nhanh, lại có một khí thế không ai có thể kháng cự, đủ để nghiền nát toàn bộ địch nhân chắn trước mặt.
Đại trưởng lão tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, mấy lần lão ta muốn đánh đứt, nhưng mà lại không biết cắt đứt như thế nào. Những Hồn tướng này quyến luyến và đồng nhất đối với binh đoàn thực sự sâu đủ khiến người ta giật mình. Lão ta có chút ước ao, làm thế nào mình mới có bộ hạ trung thành và tận tâm như vậy?
Chẳng mấy chốc lão ta vất cái ý nghĩ này để lại đằng sau, đối với hiện tại, những thứ này đều không trọng yếu. Người thắng được trận chiến tranh này mới có ngày mai.
Trải qua khiếp sợ lúc ban đầu, lão ta đã trấn định lại. Binh đoàn Hồn tướng đột nhiên xuất hiện làm xáo trộn bố trí của lão ta, nhưng mà lão ta vẫn có lòng tin mười phần. Nơi này là Thánh Châu, nơi này có Thánh viêm vô cùng vô tận, nơi này là sân nhà mà lão tỉ mỉ bố trí.
Muốn ở nơi đây chiến thắng được lão, đó là si tâm vọng tưởng.
Lão ta mỉm cười, tự tin mà thong dong, thản nhiên nói: "Tô Phỉ, đều giao cho ngươi đấy."
Tô Phỉ khom người tuân mệnh, xoay người suất lĩnh Binh đoàn Hồn tướng Thánh viêm xuất kích. Rầm rầm, cơn lũ kim sắc cũng ầm ầm tiến về phía trước.
Đại trưởng lão lộ ra vẻ thỏa mãn, sau khi đối phương biểu hiện ra sự cường đại, Tô Phỉ vẫn không bị ảnh hưởng, mà Hồn tướng của mình không chút e sợ, không chút lùi bước, xông lên nghênh chiến địch nhân.
Khuyết thiếu rèn luyện cũng chẳng sao, rèn luyện nhiều là được rồi, thụ thương cũng chẳng sao, nơi này có vô cùng vô tận Thánh viêm bổ sung. Chết cũng không sao, đào thải một nhóm thì còn lại chính là tinh nhuệ, chết toàn bọn pháo hôi là được.
Hơn nữa, sân nhà của mình lại dễ dàng đối phó như vậy sao?
Trong mắt Đại trưởng lão hiện lên một đạo hàn mang, bấm tay trên không trung nhẹ nhàng búng ra, dường như có một sợi dây cung vô hình nối tiếp với quầng sáng Thánh viêm bị kích thích, vô số Thánh viêm hạ xuống như hạt mưa.
Thánh viêm rơi vào Binh đoàn Hồn tướng Thánh viêm, khí thế của Binh đoàn Hồn tướng Thánh viêm đột nhiên tăng lên, mà rơi xuống Nam Thập Tự binh đoàn, lập tức bị sát ý của đối phương làm tan rã, nhưng mà có Thánh viêm quấy rầy, khí thế của bọn họ bị hãm lại, hơi hơi có chút không lưu loát.
Lúc này Đỗ Khắc không chút chần chừ, miệng mỉm cười, thủ đoạn của đại trưởng lão ở trong mắt người khác thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng mà ở trong mắt Đỗ Khắc, thủ đoạn như vậy thực sự nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Hắn bay xuống đến gần A Tín, bàn tay vạch bao ở trong không trung.
Dao động khó mà nói rõ bằng lời phút chốc khuếch tán ra xung quanh, ở trên không binh đoàn, xuất hiện một cái vòng sáng nhàn nhạt. Thánh viêm rơi vào trong vòng sáng, cấp tốc phân giải biến mất. Thánh viêm hóa thành từng sợi hư hóa năng lượng nhè nhẹ, bổ sung tổn hao cho đám người A Tín. Cái này là hắn học tập từ Kiếm qua lốc xoáy của Đường Thiên, chỉ là, hắn khống chế pháp tắc cao minh hơn, thoạt nhìn thanh thế không lớn, không thể so với Kiếm qua lốc xoáy, nhưng mà có thể bổ sung tổn hao cho binh sĩ.
Đại trưởng lão khẽ lướt nhìn Đỗ Khắc, không bất ngờ cho lắm. Tuy rằng lúc trước lão ta giao thủ với Đỗ Khắc rất nhất thời rất khắc chế, nhưng mà hai người đều biết rõ đối phương cao minh. Đỗ Khắc có thể dùng phương thức đặc biệt như thế cải biến năng lượng Thánh viêm, khiến con mắt lão ta trở nên sáng ngời.
Tuy thế, với lão ta mà nói, khống chế Thánh viêm cơ hồ không cần phải tiêu hao lực lượng gì, phải xem đối phương có thể chống đỡ bao lâu?
Bố trí của đối phương phi thường có mục đích, hiển nhiên đã chủ tâm nghiên cứu Thánh viêm, tuy nhiên các ngươi cho rằng ta chỉ có những thủ đoạn này sao?
Đại trưởng lão khẽ cười nhạt trong lòng.
Ở phía dưới lão ta, kim sắc cơn lũ và cơn lũ màu đen, va rầm rầm vào nhau.
Trong nháy mắt chiến đấu liền tiến nhập trạng thái gay cấn.
Chiến trường to như vậy mà tĩnh mịch khôn kể, chỉ có chiến kỳ phần phật vang trong gió.
Đại trưởng lão không thể tin mà nhìn Binh đoàn Hồn tướng màu đen đột nhiên xuất hiện ở phía đối diện, con mắt lão ta trợn tròn xoe. Từ chỗ nào đối phương kiếm được Hồn tướng như thế? Mình vì tạo ra Binh đoàn Hồn tướng Thánh viêm không biết đã dốc bao nhiêu mạng người.
Về mặt số lượng, Hồn tướng của đối phương không ít hơn của lão, làm cho lão ta cảm thấy khó mà tiếp thu chính là tố chất những Hồn tướng này thật cao, so với Hồn tướng trong Binh đoàn Hồn tướng Thánh viêm của lão không chỉ cao hơn một tầng thứ.
Sao lại như thế...
Nam Thập Tự binh đoàn? Đột nhiên, đại trưởng lão nhớ tới xuất xứ tên này, nó đã từng xuất hiện trên tin tình báo từ Thiên lộ. Đó là một binh đoàn xa xưa, đã chôn vùi ở trong lịch sử, làm sao bảo tồn được nhiều Hồn tướng như vậy? Một vạn năm a, Hồn tướng có thể chống lại năm tháng mấy trăm năm ăn mòn cũng đã phi thường lợi hại, một vạn năm, đó là khái niệm gì? Thời gian dài dằng dặc đến ngay cả Hồn tướng cũng muốn tự sát.
Lão ta chưa từng nghe nói có Hồn tướng sống quá một vạn năm.
Thế nhưng, không những có, còn nhiều như vậy!
Đại trưởng lão cảm thấy nhận biết về Hồn tướng của mình đã triệt để bị phá vỡ.
Hồn tướng binh lính nhanh nhẹn dũng mãnh hung dữ độc địa, chiến ý dâng trào, kỷ luật sâm nghiêm, trên thân mỗi người đều có thể nhìn thấy được khí chất lão binh hình thành qua thiên chuy bách luyện trên chiến trường.
Khi những lão binh này tụ tập lại, cổ khí thế túc sát kia lập tức liền áp chế Binh đoàn Hồn tướng Thánh viêm của lão xuống.
Trong lòng chấn động còn có cả Đường Thiên, hắn biết Bất Tử kiếm ở trong Kiếm qua lốc xoáy có biến đổi về chất, biết rõ những tàn hồn này lần nữa ngưng kết thân thể. Thế nhưng, nhìn bọn họ túc sát vô thanh bước ra khỏi Bất Tử kiếm, nhìn bọn họ nhấc chiến kỳ Nam Thập Tự binh đoàn đi ra như thế, trong lòng hắn sung mãn cảm động và bi thương khó mà nói rõ bằng lời. [Cảm ơn Thánh KtXd convert rất mượt mà, quá trình dịch thu ngắn đáng kể]
Bởi vì hắn biết rõ bọn họ đã trải qua một vạn năm này như thế nào, hắn biết rõ cứ một trăm năm, bọn họ liền sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, đụng bản thân vỡ tan.
Ngủ Yên chi hải, nơi nhạc thổ (nơi vui vẻ) này bao hàm hi vọng và ký thác từ người sống, lại trở thành chiến trường bọn họ chưa từng buông tha trong vạn năm.
Binh đoàn sinh tử không biết, chúng ta há có thể ngủ yên!
Khi nhìn thấy những Hồn tướng này chiến đấu vạn năm tại nơi hắc ám không người biết tới, phân thân toái cốt hơn trăm lần, thật đã thoát ra Ngủ Yên chi hải, thật đã trọng tổ hồn thể, thật đã mang theo sự không cam lòng và quyến luyến vạn năm, cũng không chịu ngủ yên mà đi ra đây, nhìn bọn họ đứng ở phía dưới chiến kỳ Nam Thập Tự binh đoàn kêu gọi, gây ra sự cảm động khôn kể kích động ở trong lòng Đường Thiên.
Nước mắt A Tín tràn mi, chiến hữu của hắn, tiền bối của hắn đứng ở trước mặt hắn, kề vai chiến đấu
—— lấy thanh danh Nam Thập Tự binh đoàn, chiến đấu!
Năm tháng đã bị chúng ta bỏ lại phía sau, hiện thực đã được chúng ta xuyên thủng, một vạn năm trôi qua, chúng ta lại gặp nhau trên chiến trường, chúng ta lại đứng sóng vai. Thệ ngôn năm xưa vẫn còn đang kích động trong lòng ngươi ta, chiến kỳ năm đó vẫn còn lay động tại đỉnh đầu ngươi ta.
Hắc, một vạn năm rồi, chúng ta vẫn là chúng ta!
Hắc, một vạn năm rồi, Nam Thập Tự binh đoàn vẫn là Nam Thập Tự binh đoàn!
A Tín lau nước mắt, đi tới trước mặt vị nam tử cầm đầu, hắn hành lễ, lớn tiếng hô: "Nam Thập Tự binh đoàn thượng tướng A Tín, đến đây báo cáo."
Con ngươi Đại trưởng lão nhịn không được co lại, lão ta biết rõ lần này mình thật nhìn sai rồi. Thượng tướng A Tín, đây là Thượng tướng Hồn tướng lần trước giết chết Thu Sát binh đoàn. Lão ta không ngờ được, cái Hồn tướng nhìn qua khuôn mặt mờ mịt này vậy mà lại chính là A Tín!
Nam tử đáp lễ, trầm giọng hô: "Thượng tướng các hạ, dựa theo điều lệ thời chiến, ngài có quyền chỉ huy tối cao. Nhưng mà, trước đó, Thượng tướng các hạ, có thể nói cho chúng ta biết, binh đoàn còn tồn tại không?"
Chiến trận nghiêm chỉnh, lần đầu tiên xuất hiện rối loạn, tất cả ánh mắt toàn bộ binh sĩ đều rơi trên người A Tín.
"Binh đoàn không còn nữa." Thanh âm A Tín rất bình tĩnh.
Con mắt toàn bộ binh sĩ đều ảm đạm, âm thanh nức nở không ngừng vang lên trong chiến trận. Rất nhiều người trong bọn họ, thân ảnh đang từng điểm trở nên nhạt. Bọn họ vốn là một tàn hồn, chỉ là bởi vì chấp niệm trong lòng chưa tiêu, đau khổ chống đỡ mới không bị năm tháng chôn vùi. Nhưng mà bây giờ nghe thấy binh đoàn đã không còn tồn tại nữa, bọn họ cảm thấy nhiều năm kiên trì như vậy không còn ý nghĩa gì. Mất tín niệm chống đỡ, thân thể bọn họ liền sẽ hòa tan như băng tuyết, tiêu thất.
Nước mắt người nam tử hào sảng thoáng cái chảy ra, khóc không thành tiếng: "Đã tới chậm, chúng ta đã tới chậm... Đúng vậy, cũng đã một vạn năm rồi a..."
Tâm A Tín bỗng dưng co rút đau đớn, như thể đao vặn, nghe thấy bọn họ tự trách bọn họ bi thương mất mát, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh xung phong như con thiêu thân lao đầu vào lửa, là Ngủ Yên chi hải trên không phiêu đãng không dứt bên tai "Binh đoàn sinh tử không biết, chúng ta há có thể ngủ yên" .
Hắn hít sâu một hơi, dùng hết khí lực toàn thân, lớn tiếng hô: "Nhưng mà chúng ta còn tồn tại!"
Binh lính ngẩng đầu, con mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn vị Thượng tướng không cường tráng này.
"Chúng ta tại, binh đoàn sẽ tại!"
Mỗi một chữ, A Tín đều nói năng rất khí phách, đều hung hăng đóng vào trong lòng binh lính. Bọn họ lau khô nước mắt, ngước cao đầu, ưỡn ngực.
ánh mắt A Tín chậm rãi đảo qua mọi người, lớn tiếng hỏi: "Một vạn năm đều không mai một chúng ta, vì cái gì? Bởi vì a "
Nghênh đón ánh mắt mọi người, nghênh đón kim quang chói mắt, A Tín bỗng nhiên nhớ đến Đinh Ốc ở trong băng quan tru lên vạn năm, bỗng nhiên nghĩ đến Tiểu Quỷ muốn tái hiện cơ quan binh đoàn vinh quang muốn tiếp tục truyền thống của binh đoàn truyền thừa về sau, nhớ tới mỗi một ngày của mình vạn năm qua, nhớ tới mọi người tại Ngủ Yên chi hải dùng trăm năm ngủ say đổi lấy một lần thiêu thân lao đầu vào lửa.
Trên khuôn mặt bất cần đời của hắn lần đầu tiên mang theo vẻ ngạo mạn và bễ nghễ không ai bì nổi, chỉ chỉ mọi người, chỉ chỉ lồng ngực mình, nhấn mạnh từng chữ.
"Binh hồn chúng ta bất diệt, Nam Thập Tự binh đoàn bất tử!"
Oanh!
Toàn bộ Hồn tướng chỉ cảm giác trong đầu chấn động, những lời này trực tiếp đóng vào trong đầu bọn họ, ý thức nguyên bản mơ hồ mất mát đột nhiên rõ ràng. Không sai! Thượng tướng các hạ nói không sai! Bọn họ không thể kịp tới trợ giúp binh đoàn, nhưng cũng chính là binh đoàn không còn rồi nữa, chỉ còn lại có những binh hồn bọn họ, trách nhiệm bảo vệ vinh quang của binh đoàn là trên thân bọn họ.
Bọn họ không thể đẩy trách nhiệm!
Ngoài ta không còn ai!
Những binh sĩ kiêu ngạo, thân thể ảm đạm lại trở nên ngưng thực, hơn nữa càng thêm ngưng thực so với trước, trên mặt bọn họ tỏa sáng ra dạng quang mang khác.
Chiến ý cuộn trào mãnh liệt phóng lên cao, như một con giao long bay lên trời, hung hăng đánh lên quầng sáng Thánh viêm trên bầu trời.
Rầm rầm rầm!
Quầng sáng Thánh viêm trên bầu trời kịch liệt chấn động, Thánh viêm vẩy ra mọi nơi.
Ánh mắt A Tín kiên định, nhìn binh sĩ tân sinh, trong lòng hắn cũng kích động phong vân, chiến ý cường liệt thiêu đốt trong cơ thể hắn. Khi chính hắn hô lên câu nói kia thì toàn bộ lo lắng trong lòng hắn đã quét sạch sành sanh, đúng vậy, dù cho binh đoàn không còn thì sao, quan trọng bọn họ vẫn còn!
Bọn họ còn, binh đoàn sẽ còn!
Toàn thân A Tín tản ra khí thế lẫm liệt, hắn tựa như lợi kiếm ra khỏi vỏ, sắc nhọn không ai có thể kháng cự. Nhìn chiến trận kim sắc trước mặt, khóe miệng hắn nở ra nụ cười khinh miệt, các ngươi những gia hỏa chỉ có đắp nặn lên thân xác này, đến đi, để các ngươi kiến thức cái gì mới là binh đoàn!
Hắn giơ cao hai tay, âm thanh khàn khàn rống giận.
"Nam Thập Tự binh đoàn, đi tới!"
Rầm rập.
Cơn lũ màu đen, không nhanh không chậm đẩy mạnh về phía trước, tốc độ bọn họ cũng không nhanh, lại có một khí thế không ai có thể kháng cự, đủ để nghiền nát toàn bộ địch nhân chắn trước mặt.
Đại trưởng lão tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, mấy lần lão ta muốn đánh đứt, nhưng mà lại không biết cắt đứt như thế nào. Những Hồn tướng này quyến luyến và đồng nhất đối với binh đoàn thực sự sâu đủ khiến người ta giật mình. Lão ta có chút ước ao, làm thế nào mình mới có bộ hạ trung thành và tận tâm như vậy?
Chẳng mấy chốc lão ta vất cái ý nghĩ này để lại đằng sau, đối với hiện tại, những thứ này đều không trọng yếu. Người thắng được trận chiến tranh này mới có ngày mai.
Trải qua khiếp sợ lúc ban đầu, lão ta đã trấn định lại. Binh đoàn Hồn tướng đột nhiên xuất hiện làm xáo trộn bố trí của lão ta, nhưng mà lão ta vẫn có lòng tin mười phần. Nơi này là Thánh Châu, nơi này có Thánh viêm vô cùng vô tận, nơi này là sân nhà mà lão tỉ mỉ bố trí.
Muốn ở nơi đây chiến thắng được lão, đó là si tâm vọng tưởng.
Lão ta mỉm cười, tự tin mà thong dong, thản nhiên nói: "Tô Phỉ, đều giao cho ngươi đấy."
Tô Phỉ khom người tuân mệnh, xoay người suất lĩnh Binh đoàn Hồn tướng Thánh viêm xuất kích. Rầm rầm, cơn lũ kim sắc cũng ầm ầm tiến về phía trước.
Đại trưởng lão lộ ra vẻ thỏa mãn, sau khi đối phương biểu hiện ra sự cường đại, Tô Phỉ vẫn không bị ảnh hưởng, mà Hồn tướng của mình không chút e sợ, không chút lùi bước, xông lên nghênh chiến địch nhân.
Khuyết thiếu rèn luyện cũng chẳng sao, rèn luyện nhiều là được rồi, thụ thương cũng chẳng sao, nơi này có vô cùng vô tận Thánh viêm bổ sung. Chết cũng không sao, đào thải một nhóm thì còn lại chính là tinh nhuệ, chết toàn bọn pháo hôi là được.
Hơn nữa, sân nhà của mình lại dễ dàng đối phó như vậy sao?
Trong mắt Đại trưởng lão hiện lên một đạo hàn mang, bấm tay trên không trung nhẹ nhàng búng ra, dường như có một sợi dây cung vô hình nối tiếp với quầng sáng Thánh viêm bị kích thích, vô số Thánh viêm hạ xuống như hạt mưa.
Thánh viêm rơi vào Binh đoàn Hồn tướng Thánh viêm, khí thế của Binh đoàn Hồn tướng Thánh viêm đột nhiên tăng lên, mà rơi xuống Nam Thập Tự binh đoàn, lập tức bị sát ý của đối phương làm tan rã, nhưng mà có Thánh viêm quấy rầy, khí thế của bọn họ bị hãm lại, hơi hơi có chút không lưu loát.
Lúc này Đỗ Khắc không chút chần chừ, miệng mỉm cười, thủ đoạn của đại trưởng lão ở trong mắt người khác thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng mà ở trong mắt Đỗ Khắc, thủ đoạn như vậy thực sự nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Hắn bay xuống đến gần A Tín, bàn tay vạch bao ở trong không trung.
Dao động khó mà nói rõ bằng lời phút chốc khuếch tán ra xung quanh, ở trên không binh đoàn, xuất hiện một cái vòng sáng nhàn nhạt. Thánh viêm rơi vào trong vòng sáng, cấp tốc phân giải biến mất. Thánh viêm hóa thành từng sợi hư hóa năng lượng nhè nhẹ, bổ sung tổn hao cho đám người A Tín. Cái này là hắn học tập từ Kiếm qua lốc xoáy của Đường Thiên, chỉ là, hắn khống chế pháp tắc cao minh hơn, thoạt nhìn thanh thế không lớn, không thể so với Kiếm qua lốc xoáy, nhưng mà có thể bổ sung tổn hao cho binh sĩ.
Đại trưởng lão khẽ lướt nhìn Đỗ Khắc, không bất ngờ cho lắm. Tuy rằng lúc trước lão ta giao thủ với Đỗ Khắc rất nhất thời rất khắc chế, nhưng mà hai người đều biết rõ đối phương cao minh. Đỗ Khắc có thể dùng phương thức đặc biệt như thế cải biến năng lượng Thánh viêm, khiến con mắt lão ta trở nên sáng ngời.
Tuy thế, với lão ta mà nói, khống chế Thánh viêm cơ hồ không cần phải tiêu hao lực lượng gì, phải xem đối phương có thể chống đỡ bao lâu?
Bố trí của đối phương phi thường có mục đích, hiển nhiên đã chủ tâm nghiên cứu Thánh viêm, tuy nhiên các ngươi cho rằng ta chỉ có những thủ đoạn này sao?
Đại trưởng lão khẽ cười nhạt trong lòng.
Ở phía dưới lão ta, kim sắc cơn lũ và cơn lũ màu đen, va rầm rầm vào nhau.
Trong nháy mắt chiến đấu liền tiến nhập trạng thái gay cấn.
Bình luận truyện