Chiến Thần Phong Vân

Chương 10: Anh không cùng em giải quyết sao



Diệp Huyền Tần cau mày: “Thế nào? Bọn họ làm gì?”

Từ Lam Khiết: “Họ là lãnh đạo của Cục Công thương.

“Hôm nay là cuộc kiểm tra định kỳ mỗi tuân một lần. Không nghĩ tới lại ngẫu nhiên kiểm tra nhà máy thép”

“Chỗ này vừa xảy ra một cuộc ẩu đả, khắp nơi lộn xộn, không biết có thể qua kiểm tra được không”

Diệp Huyền Tần nhẹ nhõm nói: “Yên tâm đi, có anh ở đây, mọi chuyện đều có cách giải quyết”.

Nếu anh nguyện ý, tất cả những người đứng đầu của thành phố Lâm Hải đều nằm gọn trong tay, còn phải quan tâm tới mấy tên công thương tép riu như vậy sao?.

Từ Lam Khiết bĩu môi, vội vàng nghênh đón, tự mình tiếp đãi đối phương.

Diệp Huyền Tần rảnh rỗi không có việc để làm, vì vậy liền vào toilet hút thuốc.

Hút được nửa điếu, đột nhiên có một người đàn ông mặc vest xông vào.

Diệp Huyền Tần nhận ra anh ta, hình như là một lãnh đạo trong đội công thương.

Đối phương cố gắng rặn tiểu đến nửa ngày nhưng cũng không ra một giọt nước Anh ta đỏ mặt tới tận vành tai, đổ mồ hôi và rên rỉ một cách khó chịu.

Diệp Huyền Tần cũng cảm thấy khó chịu dùm anh ta.

“Đây là bệnh kết sỏi nghiêm trọng”

Diệp Huyền Tần nghĩ thầm: “Nếu không thể đại tiện được nữa, sẽ dẫn đến nổ bọng đái mà chết”.

Anh không muốn ai gặp chuyện trong nhà máy thép.

Vì vậy, anh chọn một vài cây kim dài màu bạc từ mười ba cây kim ở Thiên La, và đi về phía người đàn ông mặc vest.

“Đừng nhúc nhích” Diệp Huyền Tần nói: “Tôi sẽ giúp anh phá kết sỏi.”

Người mặc vest kinh hãi: “Này, cậu làm sao vậy… Dừng lại…

Những viên kết sỏi mà ngay cả những bác sĩ lớn cũng không giải được, anh ta có thể phá vỡ nó bằng một vài cây kim bạc, thật nực cười!.

Tuy nhiên, trước khi anh ta kịp nói hết lời, Diệp Huyền Tần đã bắt đầu.

Chiếc kim bạc xuyên qua lưng dưới và xuyên qua bàng quang của anh ta.

Người đàn ông mặc vest hét lên: “Anh, con mẹ nó…”

Nhưng chửi được một nửa thì anh †a dừng lại.

Thay vào đó là tiếng nước chảy và tiếng “xùy” thoải mái.

Người đàn ông mặc vest rõ ràng đã phát hiện ra vô số mảnh sỏi nhỏ được thải ra ngoài cùng với nước tiểu.

Anh ta bật khóc vì xúc động.

Những viên kết sỏi này đã gây rắc rối cho anh ta trong năm năm, khiến anh ta luôn khó chịu, lại có thể được giải quyết như vậy!

Một phép màu, đó là một phép màu.

Anh ta đã gặp một vị thần sống!

Người đàn ông mặc bộ đồ vest cao hứng muốn bắt tay Diệp Huyền Tân, nhưng Diệp Huyền Tần lập tức mắng: “Đi rửa tay!”

Vừa rồi anh ta vì quá sung sướng nên đã “dính” một chút vào tay.

Người mặc vest lúng túng cười cười, vội vàng lấy danh thiếp ra: “Xin chào ân nhân, đây là danh thiếp của tôi, xin ngài nhận lấy.

“Tôi là Lưu Trình, Cục trưởng Cục Công nghiệp và Thương mại, tìm tôi nếu anh có việc cần”

Diệp Huyền Tần không trả lời, chỉ liếc nhìn logo đầu sói trên cổ tay.

“Anh từng là lính của Hắc Tử?”

Đồng tử của Lưu Trình ngay lập tức co lại và tay anh ta run lên.

Dám gọi người đó là “Hắc Tử’, thiếu niên trước mặt mới dũng cảm biết bao.

Lưu Trình lắp bắp: “Đúng vậy, tôi …

tôi từng là thuộc hạ của Sói Đen.”

“Xin lỗi, anh là ……

Diệp Huyền Tần xoay người rời đi mà không nhận lấy danh thiếp: “Vô đạo thắng vạn đạo, Diệp Huyền Tần”

Cái gì!

Lưu Trình quỳ xuống đất trong tiềm thức.

Diệp Huyền Tần, huyền thoại trong quân đội, Chiến thần bất khả chiến bại, người đã dẫn đầu một nghìn quân càn quét tám vương quốc…

Đây là đụng phải tổ tiên rồi!

Đi tiểu mà gặp thần sống cũng thật quá sốc đi!

Diệp Huyền Tần trở lại bên cạnh Từ Lam Khiết, cô ấy đang cau mày và tuyệt vọng.

“Này, kết thúc rồi, vừa rồi bọn họ phát hiện có rất nhiều vấn đề, nhà máy luyện thép có lẽ sẽ phải đóng cửa để chấn chỉnh”

“Đơn đặt hàng của Thẩm gia bị chậm trễ, chúng ta làm sao có thể ăn nói với họ đây?”

Diệp Huyền Tần võ võ vai nàng: “Đừng lo lắng, sẽ không…

Từ Lam Khiết thở dài: “Anh không phải an ủi em”

“Em đã làm việc với họ năm đến sáu năm, em biết phong cách làm việc của họ”

Lúc này, Lưu Trình cũng bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Anh ta vẫy tay với người của mình, bọn họ vội vã tập trung xung quanh anh ta.

Anh nói ngắn gọn vài câu với mọi người, sau đó dẫn họ lên xe rời đi.

Từ Lam Khiết ngẩn ra: “Bọn họ tại sao lại rời đi? Chuyện này không bình thường.

Sau đó, cô chợt nhớ ra điều gì đó, tò mò quan sát Diệp Huyền Tần: “Anh không giải thích với em sao?”

Diệp Huyền Tần: “Giải thích cái gì?”

Từ Lam Khiết: “Ví dụ, làm thế nào để anh biết có người mua toàn bộ vật liệu của nhà máy thép trong thành phố và không cung cấp cho Trần Hạ Lan để cuối cùng cô ấy yêu cầu chúng ta cung cấp: “Còn nữa, nhà họ Thẩm làm ăn lớn, sao có thể làm ăn với một xí nghiệp nhỏ như chúng ta mà giao cho chúng †a một đơn hàng lớn như vậy.

“Ngoài ra, anh đã nói rằng những người trong Cục công nghiệp và thương mại sẽ không gây rắc rối cho chúng ta, họ thực sự đã rời đi.”

Diệp Huyền Tần thản nhiên nói: “Đơn giản thôi”

“Anh mua lại các nhà máy thép trong thành phố và ngăn họ cung cấp cho Trần Hạ Lan”

“Về phần nhà họ Thẩm, chỉ là một phần nhỏ của anh ở thành phố Lâm Hải. Tài sản của nhà họ Thẩm là của anh”

“Còn có mấy người bên Cục công thương, ở trong mắt anh họ chả đáng để nhắc đến”

Từ Lam Khiết mệt mỏi: “Anh có thể sửa căn bệnh nói quá của mình không?”

Diệp Huyền Tần: “…

Sự tin cậy giữa người với người ở đâu!.

Cùng lúc đó.

Trần Hạ Lan đầy tức giận tìm đến văn phòng của nhà họ Phương.

Đang nói rõ chân tướng sự việc, Phương Ngạn bất chợt nổi trận lôi đình.

“Rác rưởi, Trần Hạ Lan, cô là cái thứ rác rưởi. Có chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong.”

Trên thực tế, những gì xảy ra ngày hôm nay đều là Phương Ngạn lên kế hoạch.

Hắn ta yêu cầu Trần Hạ Lan đến nhà máy thép của Từ Lam Khiết để uy hiếp cô phải đóng cửa nhà máy.

Bằng cách này, Từ Hạ Lan sẽ cầu hắn, và sau đó bản thân sẽ lấy hôn ước để ép buộc cô…

Không ngờ, quân bài tốt như vậy lại bị hủy hoại trong tay của Trần Hạ Lan.

Trần Hạ Lan đầy bất bình, rốt cuộc kế hoạch thất bại không thể trách cô †a, có trách hãy trách ai đó đã bí mật mua toàn bộ nguyên liệu của nhà máy thép trong thành phố, nhưng họ không cung cấp cho Phương gia…

Nhưng cô không dám nói: “Cậu Phương, em nghĩ anh nên chủ động tách bọn họ ra”

“Diệp Huyền Tần kia chỉ là loại chó liếm, hắn có tư cách gì mà dám cướp nữ nhân của anh chứt”.

Phương Ngạn hừ lạnh: “Hừ, đồ rác rưởi Diệp Huyền Tần kia chưa đến tôi phải động thủ”.

“Thư ký Vương, cô đã làm hết những gì mà tôi nói với cô chưa?”

Nữ thư ký quyến rũ thì thầm: “Cậu Phương, ngài cứ yên tâm đi!”

“Tôi đã làm theo chỉ thị của ngài, để con rể của chú của Từ Lam Khiết trở thành trưởng phòng của Cục Công thương.”

Phương Ngạn mỉm cười hài lòng.

Theo như hắn được biết, trong gia đình, Từ Lam Khiết rất sợ chú cô và luôn nghe lời ông.

Nếu người chú ra mặt và buộc Từ Lam Khiết kết hôn với anh ta, Từ Lam Khiết có khả năng sẽ đáp ứng.

Về việc này, anh đã thỏa thuận với chú của Từ Lam Khiết .

Con rể của ông chú trở thành cục trưởng cục Công thương, đổi lại, chú của cô sẽ ép Từ Lam Khiết phải đính hôn với hắn vào đêm nay.

Nếu Từ Lam Khiết vẫn không chịu đồng ý, chú cô sẽ yêu cầu con rể niêm phong nhà máy thép của Từ Lam Khiết .

Kế hoạch tối nay có thể nói là tuyệt vời.

Vào buổi tối, Từ Lam Khiết bất ngờ nhận được cuộc gọi từ chú cô.

Con rể của Bác trở thành cục trưởng Cục Công thương, mời cô và Diệp Huyền Tần đến dự tiệc mừng.

Nghe vậy, đôi mắt Từ Lam Khiết đột nhiên sáng lên, cô lập tức đồng ý.

Cúp điện thoại, cô âm thầm nói với Diệp Huyền Tần: “Cuối cùng em cũng biết tại sao mấy vị cao tâng công thương hôm nay không bắt nhà máy chịu trách nhiệm.”

Diệp Vô Đạo: “Tại sao?”

Từ Lam Khiết : “Con rể của chú đã trở thành cục trưởng cục công thương, dân công thương hẳn là phải giữ thể diện cho anh ấy.

Diệp Huyền Tần yên lặng.

Hôm nay, Lưu Trình, giám đốc Sở Công nghiệp và Thương mại, đã đích thân ra mặt, hắn sẽ cho tâng dưới chút mặt mũi, có quỷ mới tin.

Lưu Trình vì cảm kích việc anh chữ bệnh cho hắn nên mới trở vê mà không yêu cầu nhà máy chịu trác nhiệm.

Từ Lam Khiết nói: “Đi thôi, đi dự tiệc mừng đi, em muốn đến chúc mừng chú: Diệp Huyền Tần cau mày: “Chú ấy cũng kêu cả anh đi?”

Từ Lam Khiết gật đầu: “Đúng vậy, chú chỉ đích danh bảo anh tham gia”

Diệp Huyền Tần lại tiếp tục trâm ngâm.

Từ lâu, người chú không tán thành việc kết hôn của anh với Lam Khiết, sao có thể tự mình mời!

Có vẻ như bữa tiệc ăn mừng này có lẽ là một “Hồng Môn Yến.

“Anh hy vọng lần này bọn họ không nhằm vào anh” Diệp Huyền Tần trong lòng thở dài: “Bằng không, anh không ”u!

ngại đưa cả nhà bọn họ “quy thiên”.

Chú cô đã mấy phen cản trở anh, thực sự là không kiên nhẫn nổi.

Diệp Huyền Tần đã bí mật gửi một tin nhắn cho “Lone Wolf”, vạn nhất phải đề phòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện