Chiến Thần Phong Vân
Chương 104
Đột nhiên Từ Huy Hoàng có hứng thú: “Có thể chữa trị tại chỗ cho bệnh nhân đột quỵ, là vị bác sĩ giỏi nào có y thuật cao siêu như vậy… chỉ sợ rằng nhà Trần Hạ Lan đang quảng cáo sai sự thật mà thôi.”
Diệp Huyền Tần cũng trầm tư suy nghĩ.
Trên đời này ngoài anh ra còn ai có thể điều trị khỏi đột quỵ sao?
Nếu những chuyện này là thật, anh nhất định phải thảo luận với vị bác sĩ kia một chút về y thuật.
Mà bọn họ không biết, vị thiên tài y học mà bệnh viện của Trần Hạ Lan đang nói thực ra chính là Diệp Huyền Tần.
Bọn họ gần như về nhà cùng lúc với Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ.
Sau khi hoàn tất buổi khai trương, Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ liền thực hiện dự án Bức tường tình yêu.
Trong nhà, Lý Khả Diệu đã chuẩn bị xong bữa tiệc linh đình.
Cả gia đình ngồi quây quần bên nhau, cùng nhau thưởng thức bữa ăn đêm, cùng bàn luận về những điều thú vị trong công việc ban ngày, vui vẻ, đầm ấm, hòa thuận.
Ăn cơm xong, Từ Lam Khiết đặt bát đũa xuống hỏi: “ Diệp Huyền Tần, mấy vị khách quý trong bữa tiệc hôm nay đều do anh mời đến đúng không.”
Diệp Huyền Tần khẽ mỉm cười: “Em nói xem?”
Từ Lam Khiết không biết nên khóc hay nên cười: “Em không biết nên mới hỏi anh mà.”
Trình Hạ Vũ vội vàng giải vây cho Diệp Huyền Tần: “Chị Khiết, cái này còn phải hỏi sao, đến em còn có thể đoán ra được.”
“Bây giờ em là người phụ trách chính của dự án Bức tường tình yêu của nhà họ Thẩm, Thẩm Hải đến tham gia cũng rất hợp lý.”
“Thậm chí cảnh sát trưởng của Sở cảnh sát, mười phần thì chín phần là do Thẩm Hải mời tới để điều tra tội phạm thương mại Từ Hiên Lâm, tiện thể tham gia luôn.”
“Cục trưởng cục Công thương Lưu Đại Thiên thì không cần nói nữa rồi, anh rể đã điều trị khỏi sỏi thận cho ông ta, ông ta đến tham gia cũng là chuyện nên làm.”
Từ Lam Khiết trầm ngâm suy nghĩ: “Vậy Lưu Kim của cục quản lý Dược phẩm giải thích như thế nào đây? Bọn em đều không quen ông ta.”
Trình Hạ Vũ: “Ngốc ạ, Lưu Trình đến bệnh viện bị đóng cửa, vô cùng tức giận, ngay lập tức gọi lão Kim của Cục quản lý Dược phẩm tới.”
“Vậy ông Lưu kia không phải là Lưu Kim của Cục quản lý Dược phẩm sao.”
Đột nhiên hai mắt Từ Lam Khiết sáng lên, nhìn Diệp Huyền Tần, lông mi rung rung, vô cùng đáng yêu.
“Diệp Huyền Tần, Cá Nhỏ nói đều là thật sao?”
“Rất đẹp.” Diệp Huyền Tần bị sự đáng yêu của Từ Lam Khiết làm cho tan chảy, không nhịn được khen một câu.
Trong nháy mắt khuôn mặt của Từ Lam Khiết xấu hổ đỏ lên: “Ở trước mặt Cá Nhỏ, nói linh tinh gì vậy.”
Trình Hạ Vũ che hai tai lại: “Tôi điếc, tôi điếc, tôi điếc, không nghe thấy gì, không nghe thấy gì cả.”
Ha ha!
Trần Huy Hoàng và Lý Khả Diệu bị Trình Hạ Vũ chọc cho cười vui vẻ.
Con bé này chính là hạt cười trong nhà mà.
Sau khi cười nói vui vẻ xong, Từ Huy Hoàng nghiêm túc nói: “Mặc dù hiện tại bệnh viện cũng có chút tiếng tăm nhưng chúng ta cũng không thể buông lỏng được.”
“Ngày mốt nếu bệnh viện của Trần Uyên thật sự mời được vị bác sĩ tài giỏi kia, chữa khỏi được đột quỵ thì bệnh viện nhà chúng ta sẽ có áp lực rất lớn rồi.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Vâng, con cũng nghĩ như vậy, vị bác sĩ giỏi kia rốt cuộc từ đâu tới.”
Từ Lam Khiết tò mò nói: “Đột quỵ? Không phải không thể chữa khỏi hay sao, cho dù là thầy Diệp cũng không thể chữa được, bệnh viện nhà cô ấy mời ai đến chữa được?”
Trình Hạ Vũ nhạy bén nghe thấy hai chữ “thầy Diệp” nói một câu đầy ẩn ý: “Chị Khiết, sao chị biết được thầy Diệp không được? Chị đã từng thử rồi sao?”
Từ Lam Khiết tiếp tục nói theo bản năng: “Nói anh ta không được là không được, thử gì mà thử…A, con bé xấu xa, em lại nói linh tinh.”
“Mau theo chị về, xem chị dạy dỗ em như thế nào.”
Từ Lam Khiết thô bạo kéo Trình Hạ Vũ vào phòng ngủ.
Trình Hạ Vũ hét lớn: “Anh rể yên tâm, ngày mai em sẽ dọn ra ngoài trả lại tổ ấm cho anh.”
Cô làm sao lại không được rồi!
Hai vợ chồng Từ Đại Hải nói vài câu với Diệp Huyền Tần cũng về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Huyền Tần nằm một mình trên sô pha.
Vừa nằm xuống, anh liền nhận được một tin nhắn weixin của Trình Hạ Vũ.
Vừa ấn vào, ngay lập tức Diệp Huyền Tần sững sờ.
Diệp Huyền Tần cũng trầm tư suy nghĩ.
Trên đời này ngoài anh ra còn ai có thể điều trị khỏi đột quỵ sao?
Nếu những chuyện này là thật, anh nhất định phải thảo luận với vị bác sĩ kia một chút về y thuật.
Mà bọn họ không biết, vị thiên tài y học mà bệnh viện của Trần Hạ Lan đang nói thực ra chính là Diệp Huyền Tần.
Bọn họ gần như về nhà cùng lúc với Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ.
Sau khi hoàn tất buổi khai trương, Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ liền thực hiện dự án Bức tường tình yêu.
Trong nhà, Lý Khả Diệu đã chuẩn bị xong bữa tiệc linh đình.
Cả gia đình ngồi quây quần bên nhau, cùng nhau thưởng thức bữa ăn đêm, cùng bàn luận về những điều thú vị trong công việc ban ngày, vui vẻ, đầm ấm, hòa thuận.
Ăn cơm xong, Từ Lam Khiết đặt bát đũa xuống hỏi: “ Diệp Huyền Tần, mấy vị khách quý trong bữa tiệc hôm nay đều do anh mời đến đúng không.”
Diệp Huyền Tần khẽ mỉm cười: “Em nói xem?”
Từ Lam Khiết không biết nên khóc hay nên cười: “Em không biết nên mới hỏi anh mà.”
Trình Hạ Vũ vội vàng giải vây cho Diệp Huyền Tần: “Chị Khiết, cái này còn phải hỏi sao, đến em còn có thể đoán ra được.”
“Bây giờ em là người phụ trách chính của dự án Bức tường tình yêu của nhà họ Thẩm, Thẩm Hải đến tham gia cũng rất hợp lý.”
“Thậm chí cảnh sát trưởng của Sở cảnh sát, mười phần thì chín phần là do Thẩm Hải mời tới để điều tra tội phạm thương mại Từ Hiên Lâm, tiện thể tham gia luôn.”
“Cục trưởng cục Công thương Lưu Đại Thiên thì không cần nói nữa rồi, anh rể đã điều trị khỏi sỏi thận cho ông ta, ông ta đến tham gia cũng là chuyện nên làm.”
Từ Lam Khiết trầm ngâm suy nghĩ: “Vậy Lưu Kim của cục quản lý Dược phẩm giải thích như thế nào đây? Bọn em đều không quen ông ta.”
Trình Hạ Vũ: “Ngốc ạ, Lưu Trình đến bệnh viện bị đóng cửa, vô cùng tức giận, ngay lập tức gọi lão Kim của Cục quản lý Dược phẩm tới.”
“Vậy ông Lưu kia không phải là Lưu Kim của Cục quản lý Dược phẩm sao.”
Đột nhiên hai mắt Từ Lam Khiết sáng lên, nhìn Diệp Huyền Tần, lông mi rung rung, vô cùng đáng yêu.
“Diệp Huyền Tần, Cá Nhỏ nói đều là thật sao?”
“Rất đẹp.” Diệp Huyền Tần bị sự đáng yêu của Từ Lam Khiết làm cho tan chảy, không nhịn được khen một câu.
Trong nháy mắt khuôn mặt của Từ Lam Khiết xấu hổ đỏ lên: “Ở trước mặt Cá Nhỏ, nói linh tinh gì vậy.”
Trình Hạ Vũ che hai tai lại: “Tôi điếc, tôi điếc, tôi điếc, không nghe thấy gì, không nghe thấy gì cả.”
Ha ha!
Trần Huy Hoàng và Lý Khả Diệu bị Trình Hạ Vũ chọc cho cười vui vẻ.
Con bé này chính là hạt cười trong nhà mà.
Sau khi cười nói vui vẻ xong, Từ Huy Hoàng nghiêm túc nói: “Mặc dù hiện tại bệnh viện cũng có chút tiếng tăm nhưng chúng ta cũng không thể buông lỏng được.”
“Ngày mốt nếu bệnh viện của Trần Uyên thật sự mời được vị bác sĩ tài giỏi kia, chữa khỏi được đột quỵ thì bệnh viện nhà chúng ta sẽ có áp lực rất lớn rồi.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Vâng, con cũng nghĩ như vậy, vị bác sĩ giỏi kia rốt cuộc từ đâu tới.”
Từ Lam Khiết tò mò nói: “Đột quỵ? Không phải không thể chữa khỏi hay sao, cho dù là thầy Diệp cũng không thể chữa được, bệnh viện nhà cô ấy mời ai đến chữa được?”
Trình Hạ Vũ nhạy bén nghe thấy hai chữ “thầy Diệp” nói một câu đầy ẩn ý: “Chị Khiết, sao chị biết được thầy Diệp không được? Chị đã từng thử rồi sao?”
Từ Lam Khiết tiếp tục nói theo bản năng: “Nói anh ta không được là không được, thử gì mà thử…A, con bé xấu xa, em lại nói linh tinh.”
“Mau theo chị về, xem chị dạy dỗ em như thế nào.”
Từ Lam Khiết thô bạo kéo Trình Hạ Vũ vào phòng ngủ.
Trình Hạ Vũ hét lớn: “Anh rể yên tâm, ngày mai em sẽ dọn ra ngoài trả lại tổ ấm cho anh.”
Cô làm sao lại không được rồi!
Hai vợ chồng Từ Đại Hải nói vài câu với Diệp Huyền Tần cũng về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Huyền Tần nằm một mình trên sô pha.
Vừa nằm xuống, anh liền nhận được một tin nhắn weixin của Trình Hạ Vũ.
Vừa ấn vào, ngay lập tức Diệp Huyền Tần sững sờ.
Bình luận truyện