Chiến Thần Tái Thế

Chương 1: Long Chủ Tô Hoài Dương





"Cung tiền Long chủ"
Trong sân bay tư nhân lớn nhất ở Bắc Âu, mấy trăm triệu người đàn ông mặc đồ đen với vẻ mặt dữ tợn, ngước nhìn một chiếc máy bay có ký hiệu đầu rồng bay lên không trung.
Vẻ mặt ai cũng mang đầy vẻ sùng kính và nỗi cuồng nhiệt.
Trong khoang máy bay, một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng đang đứng ở cửa sổ máy bay, hưởng mắt nhìn ra xa những người chiến sĩ ở phía dưới, trong mắt hiện lên một tia hồi ức.

Người đàn ông tên là Tô Hoài Dương, chính là Long chủ trấn áp hải ngoại của Long Môn.
Tô Hoài Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi thở dài: “Ai có thể ngờ được nhân viên bảo vệ từng bởi vì một sự cố ngoài ý muốn mà phát sinh quan hệ với đệ nhất mỹ nữ của Hạ Thành, ngày nay lại trở thành Long chủ có tiếng tăm khắp toàn cầu của Long Môn?” “Giang Ngọc Hằng, bây giờ không biết em có còn hận anh không"
Năm năm trước, Tô Hoài Dương chỉ là một nhân viên bảo vệ của tập đoàn Giang Thị ở Hạ Thành, nhưng không ngờ lại bởi vì một sự cố ngoài ý muốn mà phát sinh ra tình một đêm với người đẹp tổng tài Giang Ngọc Hằng.
Chuyện đệ nhất mỹ nữ Hạ Thành và chàng trai nhân viên nghèo phát sinh ra quan hệ, lập tức được lan truyền khắp Hạ Thành, các đài truyền hình lớn tranh nhau đưa tin.
Sau chuyện này Giang Ngọc Hằng gần như suy sụp, danh tiếng của nhà họ Giang xuống dốc không phanh.
Trong cơn tức giận, bà cụ người nắm quyền của nhà họ Giang đã giáng chức của Giang Ngọc Hằng từ chủ tịch xuống thành một nhân viên nhỏ.
Ngoài ra, bà ta còn đuổi cả gia đình họ đến khu dân nghèo.

Sau đó, Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng làm giấy đăng ký kết hôn, nhưng gia đình họ Giang không thừa nhận, mà cảm thấy đây là một điều vô cùng nhục nhã.


Vì muốn có được sự tôn trọng của nhà họ Giang, trong cơn tức giận Tô Hoài Dương đã bỏ đi nước ngoài gây dựng sự nghiệp, ngay nay anh đã trở thành Long chủ của Long Môn, cũng đã đến lúc phải trở về quê hương.
Ngày hôm sau.
Tô Hoài Dương một thân một mình đi đến cửa nhà của Giang Ngọc Hằng.
Đây là một ngôi nhà một tầng rất dột nát, ngôi nhà rất cũ, ngay lối vào có một khoảng sân nhỏ rộng chừng hai mươi mét vuông, trong sân mọc đầy cỏ dại.
Tâm trạng của Tô Hoài Dương lúc này rất phức tạp, xem ra vợ anh Giang Ngọc Hằng mấy năm nay quả thực đã chịu khổ rất nhiều.

Ngay vào lúc đó, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người phụ nữ trung niên dáng vẻ hung dữ kéo lỗi một cô bé gầy yếu đi ra ngoài.
Người phụ nữ trung niên đẩy cô bé ra cửa sân bên ngoài, tức giận chửi bởi: “Cái đứa con hoang này, đúng thật là không đánh không được, hôm nay tao sẽ đánh chết mày.

"Hu hu, dì ơi đừng đánh Thiên An, Thiên An sẽ nghe theo lời của dì mà “
Tô Hoài Dương không khỏi nhíu mày, đưa mắt nhìn cô bé gái đó chừng bốn tuổi, mặc bộ quần áo cũ màu vàng, thân hình gầy yếu giống như bị suy dinh dưỡng trong khoảng thời gian dài, trên cổ còn buộc chặt một sợi dây xích chó
Thật không ngờ, người phụ nữ trung niên đó không quan tâm tới sự van nài của cô bé, còn giơ tay tát cho cô bé một bạt tại, khiến người cô bé ngã nhoài xuống đất.

Người phụ nữ đó vẫn không chịu buông tha, cầm roi quất vào người cô bé, vừa đánh vừa vừa lên tiếng chửi.

“Tạo đánh chết cái đứa con hoang như mày, mày còn không ngoan ngoãn ăn cơm, cái đứa con hoang không ba nuôi dưỡng Cô bé hoảng sợ la hét ầm ĩ muốn bỏ chạy thoát thân, nhưng người phụ nữ trung niên đã năm lấy dây xích chó trên cổ cô bé, rồi trực tiếp kéo mạnh giật lại về phía mình.
Cô bé bị dây xích chó trói buộc ở cổ, lại bị người phụ nữ trung niên dùng lực kéo mạnh, khiến cô bé đau đớn trợn mặt suýt muốn tắt thở.
Người phụ nữ trung niên không những không lo lắng, mà còn mim cười toe toét túm lấy tóc của cô bé, dúi mạnh vào châu chó dơ bẩn trên mặt đất.
Trong chậu chó đựng đầy cơm canh thừa chua thổi.

“Đứa tạp chủng, lúc nãy mày không phải là không muốn ăn sao? Hôm nay tao sẽ dúi cho mày ăn"
Khuôn mặt của cô bé bị dúi vào chậu chó, mùi thức ăn thừa chua thối bốc lên, khiến cô bé không ngừng khóc ho sặc sua
Người phụ nữ trung niên vẫn không chịu dừng tay, còn dùng roi đánh mạnh vào người cô bé: "Ăn cho tao, ăn cho đảng hoàng.

Đứa con hoang như mày chỉ xứng đáng ăn loại thức ăn thừa này thôi, còn nữa, nếu mày dám nói với người mẹ không biết xấu hổ đó, thì tao sẽ đánh chết mày, nghe chưa hả?”
Cô bé bị dùi đầu vào chậu chó, cổ ra sức vùng vẫy, nhưng không thể nói được tiếng nào.
Người phụ nữ trung niên thấy vậy lại túm tóc nhấc đầu cô bé lên, tát mạnh vào mặt.


“Đứa tạp chủng, mày lên tiếng đi?" “Thiên An, Thiên An không phải là tạp chủng Cô bé khóc vô cùng thể thảm, mặt dính đầy cơm canh thừa chua thối.
Cô bé vừa khóc vừa tuyệt vọng hét lên: "Ba, ba, ba đang ở đầu.

Có kẻ xấu bắt nạt Thiên An, khi nào ba mới trở về bảo vệ Thiên An đây."
Đúng vào lúc này.
Bùm một tiếng.
Cổng hàng rào sắt của sân nhà bị trực tiếp đã tung.

Tô Hoài Dương với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mặt hàng lên cơn lửa giận, từng bước từng bước đi vào.

“Dừng tay lại cho tôi.” khi người phụ nữ trung niên nhìn thấy Tô Hoài Dương đi vào, liên hoảng hốt sợ hãi hét lên: "Cậu là ai? Ai cho cậu vào đây, mau cút ra ngoài."
Tô Hoài Dương lạnh lùng nói: “Tôi thấy bà cũng đã sớm chạc tuổi làm mẹ, mà lại đi hành hạ một đứa nhỏ như vậy, bà có còn là người nữa không?”
Người phụ nữ trung niên khinh thường mắng: "Tôi hành hạ nó thì đã sao? Liên quan gì đến cậu?”
Bà ta vừa nói vừa khinh bỉ lên tiếng: "Cái đứa con hoang này là do mẹ nó chơi bời với một thằng nhân viên bảo vệ tên là Tô Hoài Dương sinh ra, nó chính là đứa con hoang có mẹ mà không có ba nuôi dưỡng.

Tôi dạy dỗ nó, cậu đừng có mà ở đây lo chuyện bao đông.
Nghe được lời này, Tô Hoài Dương như bị sét đánh.

Cô bé này chính là đứa con của mình sao?
Khi đó mình và Giang Ngọc Hãng xảy ra tình một đêm, cô đã mang thai đứa con của mình rồi ư?
Nhưng đứa con của mình giờ đây đang bị người đàn bà độc ác này hành hạ, tại sao Giang Ngọc Hằng lại bỏ mặc không quan tâm.
Đôi mắt Tô Hoài Dương hắn lên tia máu, nhìn cô bé nhỏ bị người phụ nữ trung niên kéo tóc trong sự đau đớn, lòng anh đau như cắt.

Ngay sau đó Tô Hoài Dương giận dữ thét lên: “Bà thật là đáng chết"
Nói xong anh lập tức ra tay.
Trong giây tiếp theo.
Người phụ nữ trung niên chỉ cảm thấy trước mắt một cơn choảng vàng, phân bụng bị giảng một đòn mạnh, cả người bị đánh bay lộn nhào ra phía ngoài, đập mạnh vào tường, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Người phụ nữ trung niên lại kinh ngạc phát hiện toàn thân mình đều đau đớn khó chịu đựng được, hoàn toàn lại không thể động đậy.
Bà ta còn chưa biết được cú đấm này của Tô Hoài Dương đã đánh gãy hết gần cốt của bà ta.

Từ hôm nay bà ta chính là một kẻ vô dụng không thể đi lại được nữa.
Tô Hoài Dương sải chân bước tới trước mặt bà ta, rồi đột nhiên túm lấy cổ bà ta trực tiếp dùi đầu vào trong chậu chó “Ăn hết chậu thức ăn của chó này cho tôi, nếu thiếu một miếng tôi sẽ lấy mạng của bà."
Người phụ nữ bị dọa cho sợ hãi, lo sợ Tô Hoài Dương thật sự sẽ giết mình, nên chỉ có thể há to miệng cố gắng nuốt ăn hết chậu thức ăn thừa hội thối của chó trước mặt mình.

Sau khi bà ta ăn hết phần thức ăn thừa đó, Tô Hoài Dương mới lạnh giọng chất vấn hỏi: “Nói đi, bà rốt cuộc là ai? Tại sao lại hành hạ cô bé này?”
Người phụ nữ đó liền liều mạng van xin: “Tôi cũng không muốn làm như vậy, đều là cậu ấm Trương Khoa đã sai khiến tôi, xin cậu hãy tha cho tôi đi.”
Tô Hoài Dương nói với giọng điệu lạnh lùng: “Trương Khoa?"
Bà ta van xin nói: "Trương Khoa, cậu ấm của nhà họ Trương, cậu ta nhìn trúng Giang Ngọc Hằng vợ của Tô Hoài Dương, cho nên mới sắp xếp tôi vào làm người giúp việc của nhà họ Giang, bảo tôi tìm cách tra tấn cô bé này đến chết, nếu như vậy thì mới có thể khiến Giang Ngọc Hằng không vướng bận gì mà gả qua đó.
Trong lòng Tô Hoài Dương tức giận, nằm đẩm đã hiện đầy gân xanh, anh trực tiếp đánh ngất người phụ nữ ngã xuống chậu chó trước mặt.
Sau đó, khi anh nhìn thấy đứa con gái đang hoảng sợ run rẩy, nước mặt lưng tròng của mình.

“Thiên An, ba xin lỗi con, ba không xứng làm ba của con.
Thiên An bị dọa đến ngây người, nhẹ giọng hỏi anh: “Chú thật sự là ba của con sao?" “Đúng vậy, ba chính là ba của con.
Thiên An lập tức lập tức khóc lóc kêu lên: "Ba, cuối cùng ba cũng trở về bảo vệ Thiên An rồi, mấy năm nay ba đã đi đầu.
Tô Hoài Dương đỏ mắt nói: “Mấy năm nay ba vẫn luôn làm việc ở nước ngoài, là ba có lỗi với con, ba đã khiến cho con chịu khổ rồi."
Tô Hoài Dương vừa nói vừa hỏi: “Thiên An, mẹ con đâu? Chẳng lẽ mẹ con không biết con bị người ta hành hạ sao?” Thiên An khóc nói: “Mẹ gần đây luôn bận chạy tới bệnh viện, không biết có người bắt nạt Thiên An.
Tô Hoài Dương cắn răng hỏi: “Vậy còn ông ngoại và bà ngoại, còn dì nhỏ của con đầu?”
Gia đình của Giang Ngọc Hằng tổng có bốn người, ngoài trừ ba mẹ vợ ra, thì còn có một cô dì nhỏ.”
Thiên An khóc nói: “Dì nhỏ ở trường học, ông ngoại và bà ngoại đều ra ngoài rồi, bọn họ đều ghét Thiên An, bởi vì Thiên An bị bệnh bạch cầu giai đoạn cuối, không thể sống được mấy ngày nữa, cho nên bọn họ muốn tránh xa Thiên An đi, nói là sợ bi den dui theo.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện