Chương 130: Khí thế lôi đình
Bởi sự xuất hiện của chiến thần, tình thế chiến trường nhanh chóng nghịch chuyển.
Người Hyde vốn muốn đột phá bị Ian thống lĩnh quân đội vây kín, chỉ có thể tạm giảm tốc độ đột vây.
“Ian, ôi, không ngờ lại là cậu.” Noah thở dài đùa: “Tại sao người điều khiển chiến thần không phải tôi, ông trời thật quá bất công.”
“Nếu là cậu, tôi sẽ cảm thấy không công bằng.” Phùng Nghị chen vào.
Sau khi Ian đuổi tới, hóa giải nguy cơ của Noah và Phùng Nghị, Phùng Nghị có thời gian chữa trị cho mình, thương thế nhanh chóng tốt lên.
“Cậu tự mình tới?” Noah hỏi.
“Người khác ở phía sau.”
Noah làm động tác nhìn ra xa, cơ giáp to lớn trông về phương xa, nhìn có chút khôi hài: “Chắc họ bị bỏ rất xa rồi, đã một ngày cũng chưa đến nữa.”
“Đại khái họ cần hai đến ba ngày.”
“Cái gì?” Noah kêu lên khoa trương, “Đây là nói…” Noah bắt đầu lầm bầm như đang tính toán, lát sau lại nói: “Nói thế cậu chỉ mất hai tiếng đã qua đây? Cự ly xa như vậy? Thật… sao?”
Ian không nói gì, ngầm thừa nhận.
Noah chậc chậc hai tiếng.
Người ở biên cảnh tập trung ở sau lưng và hai bên họ, đánh trả người Hyde.
Hai bên thỉnh thoảng trôi qua xác cơ giáp, từ phần ngực bị mở, còn có thể thấy nhân loại đã không còn hơi thở bên trong, sắc mặt xám xịt, hai mắt mở to, trông vừa đáng thương vừa đáng sợ.
Những người đã chết đó có người liên bang, cũng có người Hyde.
Cảm nhận được tâm trạng xuống dốc của Đường Vũ, Ian không chú ý đến những cái xác đó nữa, chỉ để người khác thống kê bên mình còn bao nhiêu người, rồi giao cho anh một danh sách tử vong.
“Các cậu đã truy kích bao lâu?” Ian hỏi.
“Sắp một tháng rồi, tốc độ cơ giáp của những người Hyde này nhanh hơn chúng ta, cho nên bọn họ luôn thoát được, cho đến khi cậu tới, bọn họ mới thay đổi lộ tuyến.” Noah nói.
“Ở đây trừ cơ giáp của chúng ta và địch, phải chăng còn người khác nữa?”
“Không có.” Noah đáp.
Quân hàm của Noah cao hơn Ian, hơn nữa nghe nói sau khi kết thúc cuộc chiến này sẽ còn được nâng lên, nhưng hắn vẫn không để ý thái độ của Ian.
Giao tình mười mấy năm với Ian, Noah biết rõ tính cách và thủ đoạn của Ian, về tâm lý, hắn kính phục người bạn này.
Thậm chí hắn hy vọng giờ đây Ian có thể tiếp nhận mớ lộn xộn này, nhưng rất rõ ràng, hắn hiểu quá rõ đối phương.
Ian chỉ hỏi vài câu, tìm hiểu tình huống, chứ không tiếp tục ra lệnh.
Noah đã sớm dự liệu được.
Noah tiếp tục sai người truy kích người Hyde, những người khác có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Nói là nghỉ ngơi, thật chất chỉ là tiếp tục đi tiếp không giảm tốc độ, như vậy sẽ không cần phân tán tinh lực của người điều khiển, trong tình huống có người khác đi cùng, có thể ngủ một giấc, coi như biến tướng nghỉ ngơi.
__ Khi nào bọn Phùng Dương có thể đưa kiến cái tới?
Khi mọi người nghỉ ngơi, Đường Vũ nói.
__ Ngày mai. Ngày mai Franco sẽ rời khỏi nơi trú đóng, lúc đó tôi sẽ bảo Linda điều khiển tàu Ngân Ưng dẫn bọn người Phùng Dương qua đây.
Đường Vũ tính toán tốc độ của Ngân Ưng, xác định chỉ cần Phùng Dương có thể dẫn đầu năm tiếng, Franco sẽ không thể đuổi kịp.
Biết suy nghĩ của Đường Vũ, Ian nói:
__ Lần này ông ta đi gặp tổng thống, ít nhất phải mười tiếng đến nửa ngày.
__ À, vậy thì tốt.
Hiện tại vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông.
Sau khi Phùng Dương đến đây, tin rằng hướng gió sẽ đổi theo.
Khi đến đây, cậu luôn nôn nóng, không có thời gian thưởng thức cảnh sắc vũ trụ.
Bây giờ nghỉ ngơi rồi, Đường Vũ mới thả lỏng nhìn ra xa.
Đương nhiên, phải làm ngơ những xác cơ giáp thỉnh thoảng trôi qua.
__ Từ rất lâu về trước, tôi dã phát hiện bầu trời rất đẹp, đặc biệt là khi ở trong phòng nghỉ ngơi “Tinh Hải” của anh trên Ngân Ưng, lần đầu tiên tôi chân chính nhìn nó.
__ Đó là lần đầu tiên chúng ta chân chính tiếp xúc.
__ Đúng, anh còn nhớ sao? Lúc đó anh lạnh nhạt lắm.
Ian không nói gì, nhưng Đường Vũ thấy anh cười một cái.
__ Lúc đó tôi cho rằng tôi là một trình tự viên, nhiều lắm chỉ nhìn bầu trời sau một lớp màn hình, không ngờ tôi cũng điều khiển cơ giáp được__ bây giờ nên đổi cách nói__ trở thành cơ giáp.
Ian đang định nói gì đó, vẻ mặt đột nhiên nghiêm nghị.
__ Tốc độ của họ đang giảm xuống.
Ian bắt đầu phòng bị, Đường Vũ lập tức phát hiện vấn đề.
__ Chuẩn bị tốt.
Ian nói.
__ Xem ra bọn họ không chuẩn bị chạy rồi.
Tốc độ của đối phương giảm xuống, nhanh chóng quay đầu đối mặt họ.
Mấy trăm chiếc cơ giáp gần như chớp mắt đã nghênh chiến với nhau.
Tia lửa do kim loại va chạm cùng ánh lửa do vũ khí phát ra chiếu sáng bầu trời âm trầm.
Dường như đối phương đã nghiên cứu ra sách lược khống chế chiến thần, dùng cơ giáp tốc độ nhanh nhất của họ hấp dẫn lực chú ý của chiến thần, bao vây chiến thần, khiến lực chiến đấu mạnh nhất bên địch không còn đất dụng võ.
Noah nhìn chiến thần bị bao vây, mắt đầy lo lắng, cắn răng nói: “Ian, kiên trì một chút, rất nhanh tôi sẽ__”
Còn chưa nói xong, hắn đã trợn trừng mắt, không thể không dừng lại.
Vì tại đó, những chiếc cơ giáp bao vây chiến thần giống như bị vòng tròn phúc xạ từ chính giữa cắt rời, từ chính giữa cơ giáp bắn ra ánh sáng chói mắt.
Nó đại biểu cơ giáp mất đi động lực, hoàn toàn hư hại.
Mà vòng ánh sáng đó, lại đại biểu cho tất cả cơ giáp vây công chiến thần, trong một thoáng đã tổn hại toàn bộ!
Không chỉ người Hyde kinh hãi, ngay cả Noah và binh sĩ chứng kiến cảnh đó cũng ngẩn ra.
Họ biết truyền thuyết về chiến thần, chưa từng xem thường chiếc cơ giáp này, nhưng đến giờ mới phát hiện, họ vẫn đánh giá thấp ý nghĩa của hai chữ “chiến thần” đó.
Hiện tại chiến thần Ares trước mặt họ, giống như một vị thần chân chính trên chiến trường, nó muốn người sống, thì được sống, nó muốn người chết, tuyệt không ai sống được.
“Mẹ ơi khoa trương quá rồi đó…” Noah không dám tin nói: “Năng lượng của cậu không có vấn đề chứ…”
Một kích này, nếu là cơ giáp trung thượng đẳng, có thể tiêu hao sạch toàn bộ năng lượng!
Noah biết Đường Vũ nghiên cứu ra hệ thống tuần hoàn năng lượng, chất liên kết cũng chọn rất tốt, có thể trăm phần trăm chuyển hóa công kích thành năng lượng.
Tiền đề của trang bị đó, là phải bị tấn công.
Nếu vừa rồi hắn không nhìn lầm, cơ giáp của người Hyde còn chưa chạm một ngón tay vào chiến thần!
Tất cả mọi người đều không thể nhìn rõ, thoáng đó chiến thần đã có động tác gì.
Chỉ có Đường Vũ, may mắn đích thân trải nghiệm sức mạnh và tốc độ phi nhân loại kia.
Thậm chí cậu còn cảm thấy, bất luận Ian điều khiển cơ giáp gì, đều sẽ phát huy được sức mạnh không yếu hơn cú này quá nhiều.
Lúc đó, Ian khắc một chữ thập lên chỗ ngực của hai mươi mốt chiếc cơ giáp bao vây anh.
Vị trí của mỗi chữ thập đều không hoàn toàn giống nhau, Đường Vũ biết, đó là miếng năng lượng của cơ giáp đối phương.
Mỗi thao tác của Ian đều tinh xảo đến từng mm, đối với cơ giáp to như thế, gần như là không thể!
Chữ thập mang theo sức mạnh như phá nát bầu trời, từ tim khuếch tán ra ngoài, sau khi ánh sáng yếu đi, cơ giáp đã hoàn toàn hư tổn.
“Chiến thần không cần năng lượng.” Âm thanh thản nhiên của Ian truyền vào tai người khác, không chỉ không giảm chấn động, mà hàm ý trong đó khiến người ta không khép được miệng.
Ý nghĩ chính là nói, năng lực biến thái như vậy, mà không bị hạng chế?
Chiến thần rốt cuộc mạnh đến trình độ nào?
Những người phản ứng chậm lúc này mới dám thở ra, vừa vui mừng vì chiến thần cùng phe mình, vừa tiếc nuối cho phe địch.
Theo năng lực mà chiến thần vừa mới biểu hiện, số lượng không đến năm trăm chiếc cơ giáp kia nhanh chóng bị giải quyết.
“Thật sự không có hạn chế sao?” Noah cẩn thận hỏi.
“Không có.” Ian nói mà chẳng thở dốc một cái.
“Vậy tại sao cậu không trực tiếp giải quyết họ luôn?”
“Tôi cần tiếp tục ở lại đây.” Câu này anh chỉ nói với mình Noah.
Không bào mòn thực lực đối phương quá mức, bọn họ mới có lý do tiếp tục ở lại đây.
Đây là chỗ mà Đường Vũ chọn, tuy cho đến bây giờ anh vẫn không biết rốt cuộc Đường Vũ có ý gì, nhưng anh sẽ vô điều kiện ủng hộ mọi quyết định của Đường Vũ.
Tuy Noah không biết Ian muốn làm gì, nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra “cần tiếp tục ở lại đây” là ý gì, vì thế chỉ khi bên mình bị uy hiếp to lớn, mới để chiến thần ra tay, những lúc khác, sẽ do chiến sĩ đấu với đối phương.
Như thế, dưới tình trạng liên bang cố ý kéo dài và giảm tiết tấu chiến đấu, ở chiến trường tiền tuyến ngay biên giới, xuất hiện một sự cân bằng kỳ lạ.
Người Hyde kiêng kỵ uy lực của chiến thần không dám tùy tiện khai chiến, cũng hiểu rõ có chiến thần ở đây họ chạy không được cho nên cũng không bỏ chạy.
Thỉnh thoảng họ gặp hành tinh có trọng lực thích hợp cũng sẽ lên đó luân phiên nghỉ ngơi.
Noah luôn hiếu kỳ về Ian, hỏi anh: “Tại sao cậu vẫn không chịu ra?” Không lẽ bị hủy dung rồi sao.
Những người khác sẽ luôn nghĩ cách tiếp xúc với lục địa, nếu không ở quá lâu trong vũ trụ, dễ sinh ra chứng sợ hãi chân không, làm người ta có sự bài xích với trạng thái không kề lục địa, tạo trở ngại rất lớn cho chiến sĩ cơ giáp phát huy thực lực.
Ngược lại Ian chưa từng bước khỏi chiến thần một bước.
Rất nhiều người đều muốn xem tư thế anh hùng của Ian khi điều khiển cơ giáp, tiếc rằng vẫn không có cơ hội đó.
Noah lầm bầm: “Chắc không phải dính luôn bên trong rồi chứ.”
Thời gian trôi qua từng ngày trong những khúc nhạc đệm nhỏ và những chiến dịch mô hình nhỏ, tình thế chiến trường vẫn không mấy biến hóa.
Cho đến bốn ngày sau, một chiếc chiến hạm tốc độ cực nhanh lao vào liên bang quân, đáp xuống một hành tinh nhỏ.
“Chuyến đường này đúng là tràn đầy hung hiểm!” Phùng Dương xuống chiến hạm liền nói với Phùng Nghị, sau đó nhào vào lòng đối phương cọ vài cái, “Anh, anh gầy rồi..”
Phùng Nghị mang mặt nạ bảo hộ cho Phùng Dương, nói: “Em còn hy vọng anh có thể mập đi trong tình trạng này sao?”
Hai người vừa nói vừa dẫn đầu, phía sau là một cái hộp lớn do mười mấy chiếc cơ giáp bảo vệ.
Bọn họ nhanh chóng tìm được chỗ ở của chiến thần, nơi đó rất dễ tìm, chỗ nào sáng, chỗ nào tập trung nhiều người nhất, thì chính là nơi đó!
Thấy chiến thần, Phùng Dương no mắt một lát, thầm nghĩ Ian điều khiển chiến thần quả là khí thế hơn Đường Vũ điều khiển nhiều, có cảm giác tồn tại hơn, thậm chí cậu cảm thấy trên người đối phương tỏa ra uy áp như có thật.
“Dịch cảm ứng đã đưa tới rồi.” Phùng Dương đơn giản nói.
“Tốt lắm.” Chiến thần cao hơn mười mét cúi đầu, nhìn Phùng Dương.
Được Ian biểu dương, tâm trạng Phùng Dương rất tốt, đôi mắt sáng đen cong cong, “Vậy thì, anh có thể cho tôi biết, Đường Vũ đang ở đâu không? Tôi muốn đưa công thức phản ứng cho cậu ấy.”
“Đưa tôi là được rồi.” Ngữ khí đối phương nhàn nhạt.
“…” Tuy còn muốn trả giá, nhưng nghĩ đến trước mắt là thần tượng của mình, dù có oán giận cũng không thể nói ra.
Ian nhẹ nhàng nâng cái hộp đó lên, vác lên vai, sau đó, trong ánh mắt mọi người lao lên trời, dường như muốn đến gần biên giới.
Bình luận truyện