Chương 31: Làm khách ở hành tinh mẹ
Bất ngờ có chỗ đặt chân, Đường Vũ thấp thỏm nhưng lại vui vẻ đi theo.
Đi được vài bước, thấy Ian đã cách họ một khoảng, Phùng Dương mới trợn mắt nhìn Đường Vũ: “Tôi phát hiện cậu thiếu tâm nhãn đó.”
“Tôi lại làm gì cậu rồi?” Đường Vũ vô tội hỏi.
“Vừa rồi cậu ngẩn ra làm gì hả?” Vì đến nhà Ian, cậu không thể mời Đường Vũ, nhưng Đường Vũ dù sao cũng nên có chút mắt nhìn chứ, cứ mặt dày đi theo là được, vậy mà còn muốn đi riêng?
Không muốn nói những chuyện nhàm chán này với Phùng Dương, Đường Vũ nhún vai.
Lần đầu Đường Vũ đến hành tinh mẹ, trước kia chỉ từng tiếp xúc qua khi học lịch sử liên bang.
Nghe nói là hành tinh lớn nhất, xưa nhất liên bang.
Vì hành tinh đầu tiên có thể cư trú mà liên bang Hick tìm được khi lần đầu đổ bộ tinh hệ Abel chính là nơi này, hơn nữa ở đây cũng thai nghén ra vô số người có cống hiến to lớn cho Hick, cho nên sau đó nơi này liền được gọi là hành tinh mẹ.
Hiện tại chỉ có người có gia thế cực kỳ hiển hách hoặc cực kỳ giàu có, mới có tư cách sống ở đây, chẳng hạn bảy đại gia tộc, hoặc người có cống hiến to lớn như Ian Clermont.
Trên đường, Đường Vũ cảm thấy không có đủ mắt để nhìn.
Cậu cứ nghĩ Kenton đã đủ xa xỉ đủ đẹp rồi, nhưng so với hành tinh mẹ thì lại quá kém.
Trên hành tinh mẹ, không có sự khoe giàu giống như Kenton, hận không thể dùng tất cả tiền bạc để lót đường trong vườn trường, nó tạo cảm giác kín đáo nhưng lại cực kỳ kỹ lưỡng.
Suốt đường Đường Vũ nhìn thấy vô số tòa nhà, tượng điêu khắc và một vài cổ tích nổi tiếng từng được đề cập trong lịch sử liên bang.
So với nhãn giới được mở rộng trên đường, nhà của Ian kém hơn nhiều, nhưng cũng rất lớn, thực vật xanh um tươi tốt, làm người ta thấy rất thoải mái.
Ba người xuống khỏi xe, thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng đợi trước cửa, bên cạnh bà có hai cô gái, trông có vẻ là hầu gái.
Người phụ nữ trung niên vừa thấy Ian Clermont đi ở trước, đã vô cùng kích động.
“Mẹ.” Ian lại gần bà, nhẹ ôm bà, sau đó thả ra, nói: “Hai thiếu niên này là học sinh của Kenton, muốn ở lại đây hai ngày.”
Phu nhân Clermont mỉm cười gật đầu với hai người, khi ánh mắt lướt qua Đường Vũ, và nhìn một lượt trên bộ đồ mà cậu mặc, mặt liền lộ ra vẻ vui mừng.
Đường Vũ bị nhìn không hiểu ra sao, cậu cúi đầu nhìn chính mình, hình như đâu có chỗ nào đặc biệt?
Ngoại trừ… cậu vẫn còn mặc đồng phục của thượng tá, tay áo và ống quần đều phải xắn lên.
Phu nhân Clermont nói vài câu với Ian, rồi bảo quản gia chuẩn bị phòng cho Đường Vũ và Phùng Dương.
Khi hai người đi rồi, bà có vẻ rất thích, kéo tay Ian, muốn nói lại thôi.
Biết mẹ có gì muốn nói, Ian không vội về phòng.
“Ian, cậu ta chính là đáp án con cho mẹ sao?”
Ian sửng sốt một chút, lập tức biết mẹ mình đã hiểu lầm quan hệ của anh và Đường Vũ, nhẹ lắc đầu nói: “Cậu ta chỉ là học viên bổ khuyết của Kenton mà con cứu, không có gì… đặc biệt.”
Khi thấy Ian lắc đầu, phu nhân Clermont lộ vẻ thất vọng, mặt đầy tiếc nuối, vì thế đã bỏ qua một chút chần chừ cực kỳ ngắn ngủi của Ian.
“Vậy… lẽ nào là thiếu niên còn lại?” Phu nhân Clermont vẫn không chịu từ bỏ, truy hỏi.
“Không phải.”
“Vậy con muốn cho mẹ câu trả lời thế nào?”
Trước cách thức mềm cứng cùng lên của phu nhân Clermont, Ian không thể không thỏa hiệp, anh thầm thở dài, nói: “Vậy xin mẹ an bài cho con gặp mặt em gái của thượng tá Lev.”
Phu nhân Clermont nghe con trai nói thế, đầu tiên lộ vẻ vui mừng, sau đó lại có chút luống cuống và ủy khuất.
“Ian, mẹ không muốn ép con, mẹ cũng không muốn con – con trai ưu tú, đẹp trai của mẹ – không thể tự do yêu đương, con nhờ mẹ giới thiệu bạn gái, nhưng con chẳng nôn nóng chút nào cả, làm mẹ cảm thấy không yên lòng.”
Ian vỗ mu bàn tay phu nhân Clermont an ủi, hơi lộ ra nụ cười nhẹ, nói: “Con hiểu, con sẽ cố gắng ở chung hòa hợp với cô ấy.”
Hôm sau khi thức dậy, Đường Vũ và Phùng Dương được quản gia an bài tham quan một vòng.
Khi đi ra vườn hoa sau nhà, thì thấy phu nhân Clermont đang cắt tỉa cây con cùng với hầu gái, họ liền qua đó hàn huyên với phu nhân hồi lâu.
Đường Vũ phát hiện phu nhân Clermont là người rất dễ ở chung, không có một chút lãnh đạm cao ngạo nào như phụ nữ trong đại gia tộc mà cậu đã tưởng tượng.
Phu nhân Clermont cũng phát hiện, thiếu niên tên Đường Vũ vừa khéo nói vừa rất lễ phép, nói chuyện với cậu khiến bà có thể quên đi tuổi tác của mình.
Sau đó dưới lời mời của phu nhân Clermont, Đường Vũ và Phùng Dương ăn cơm tối chung với phu nhân và thượng tá.
Cho dù Phùng Dương miệng lưỡi sắc bén, nhưng làm sao để nói chuyện với phụ nữ có tuổi như phu Clermont thì cậu ta hoàn toàn không thạo.
Trên bàn cơm, ngược lại là Đường Vũ nói chuyện với bà tốt nhất.
“Nói vậy cậu vốn là người của hành tinh nhân tạo?” Phu nhân Clermont hỏi.
“Đúng vậy phu nhân, cho nên con rất cảm ơn thượng tá đã cho con cơ hội, để con được rời khỏi nơi nghèo khổ đó.”
Đường Vũ mỉm cười, cho dù trông vô cùng gầy yếu, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác thoải mái cực kỳ ôn hòa.
Phu nhân Clermont nhẹ cười, nói: “Tôi không biết Ian lại làm chuyện tốt vậy đó.” Nói xong nhìn Ian cười nhạo.
Bà rất hy vọng có thể từ ánh mắt Ian nhìn ra Đường Vũ khác biệt với người khác, nhưng cuối cùng bà vẫn thất vọng, Ian hoàn toàn không biểu lộ ra gì ngoài vẻ mặt lạnh nhạt.
Tối về phòng, Phùng Dương đến tìm Đường Vũ, cho cậu biết tối ngày hôm sau Phùng Nghị sẽ đến đón họ rời khỏi đây về Kenton.
“Tiếc là cậu không phải là dân ở đây, không thể tùy tiện đi lại, nếu không tôi đã dẫn cậu đi thăm thú xung quanh.” Phùng Dương tiếc nuối nói.
“Sau này sẽ có cơ hội thôi.” Đường Vũ nói xong, chúc Phùng Dương ngủ ngon, rồi hai người ai về phòng nấy.
Trưa hôm sau, phu nhân Clermont lại mời hai người Đường Vũ cùng ăn trưa với bà.
Sau khi ba người vào chỗ, Đường Vũ nhìn xung quanh, hỏi: “Thượng tá không ăn trưa sao?”
Tâm trạng phu nhân Clermont có vẻ rất tốt, dịu dàng cười nói: “Ian à, hôm nay nó hẹn gặp một cô gái xinh đẹp.”
Đường Vũ kinh ngạc hỏi: “Thượng tá có bạn gái?”
“Có lẽ sắp có rồi.” Phu nhân Clermont cầm dao nĩa lên, nghĩ nghĩ, cười nói.
“Tin tức này nhất định sẽ làm tan nát trái tim của rất nhiều người trong liên bang.”
“Còn cậu?” Phu nhân Clermont thuận tiện hỏi.
“Thượng tá có bạn gái, đương nhiên con sẽ tan nát trái tim rồi.” Đường Vũ cười nói giỡn.
Vừa dứt lời, Đường Vũ liền có cảm giác bị nhìn chằm chằm, quay sang nhìn về hướng cảm giác đó, Đường Vũ liền thấy Ian Clermont bước xuống cầu thang.
Mà ánh mắt vừa rồi rõ ràng chính là do người này bắn tới.
Hôm nay Ian Clermont mặc một bộ trang phục thoải mái thuần trắng, tóc cũng không còn dán sát vào đầu như lúc mặc đồng phục nữa, mà rũ xuống thoải mái, khiến mái tóc vốn màu nâu đậm ánh lên tia sáng vàng nhu hòa, vô cùng… gợi cảm.
Đường Vũ giật mình hoàn hồn, vừa rồi cậu đùa gì vậy chứ?!
Thượng tá Clermont căn bản không phải là người có thể đùa!
Trời ơi, tại sao cậu luôn phạm sai lầm kiểu này!
Lúng túng và quẫn bách
Bình luận truyện