Chiến Thiên

Chương 974: Thoát khỏi bàn cờ (Đại kết cục)



"Ầm...."

Quang trụ chói mắt rực rỡ đột nhiên phóng vút lên cao. Nó giống như một cây trụ kình thiên, nối thẳng lên bầu trời cao vợi bất tận.

Tiếp đó, từ trong đạo quang trụ đó chợt tràn ra một cỗ uy áp khó tin.

Trong một khắc khi cỗ uy áp này bắt đầu khuếch tán ra, toàn bộ không gian tựa hồ đều đông cứng lại.

"Không, không thể nào...."

Không gian cự nhân điên cuồng gào thét. Hắn cùng thời gian cự nhân liên thủ, nắm trong tay thời gian và không gian của một phương thế giới này, mà cũng chính bởi vì vậy cho nên bọn hắn mới có thể khiến cho bao nhiêu tông sư chân nhân như vậy bó tay không có biện pháp, thử tất cả mọi biện pháp cũng không thể thoát ly hiểm cảnh.

Nhưng lúc này, hắn lại có thể cảm ứng rất rõ ràng, thời không nơi này đã thoát ly khỏi tầm tay của bọn hắn rồi.

"Liên hợp, liên hợp...."

Thời gian cự nhân và không gian cự nhân không dám khinh suất. Bọn hắn cùng đưa một bàn tay ra, nắm chặt lấy nhau. Từng cỗ từng cỗ lực lượng khổng lồ tràn ra, kiệt lực đối kháng với lực lượng của đạo quang trụ khổng lồ kia.

Đột nhiên, một giọng nói từ trong quang trụ truyền ra: "Ta, đã nắm trong tay chiến trường, thập đại cấm địa chi chủ, các ngươi còn chưa quỳ xuống?"

Tất cả những tông sư chân nhân còn may mắn sống sót đều quay sang nhìn nhau. Khẩu khí người này không ngờ lại lớn đến thế.

Nhưng mấy người Túy chân nhân lại lộ ra một vẻ kinh hỉ, không thể tin nổi.

Giọng nói này, bọn họ rất quen thuộc. Hơn nữa, bọn họ cũng chưa bao giờ nghĩ tới, không ngờ lại có thể nghe thấy thanh âm này một lần nữa.

"Không, không thể nào." hỏa diễm cự nhân rít gào: "Trừ long phượng lưỡng tộc ra, không một chủng tộc nào có thể nhận được truyền thừa."

Quang trụ trên bầu trơi chậm rãi tản ra, lộ ra một nhân ảnh phiêu phù giữa hư không.

Đúng là Trịnh Hạo Thiên đã khôi phục chân thân. Hắn lạnh lùng nhìn mười cự nhân, nói: "Khi Long phượng chi chủ sáng tạo ra các ngươi, không chỉ giao cho các ngươi nhiệm vụ thủ vệ, mà còn ban cho các ngươi linh trí. Thế nào, đã nhiều năm như vậy rồi, các ngươi đang chờ đợi người kế thừa chân chính xuất hiện hay là là muốn phản loạn?"

Thời gian cự nhân và không gian cự nhân liếc mắt nhìn nhau một cái, bên trong con ngươi không ngờ lại ẩn ước lóe lên một vẻ quyết đoán.

"Hừ, ngươi nói nhận được truyền thừa thì thật sự là nhận được truyền thừa sao? Để chúng ta thử một lần, rốt cuộc có phải ngươi đang khoác lác không."

Một gợn sóng bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy từ trên người bọn hắn tỏa ra. Tất cả tông sư chân nhân đều biến sắc, bởi vì bọn họ đã cảm nhận được cỗ lực lượng đáng sợ ẩn chứa bên trong nó.

Thời gian cùng không gian liên thủ, hoàn toàn có thể phong ấn và trấn áp một phương thế giới.

Trong hư không, Trịnh Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ trong lòng, tin tức phượng hoàng chi chủ truyền xuống quả nhiên không sai, trải qua vô số năm tháng diễn hóa, thập đại cấm địa chi chủ đã hoàn toàn độc lập rồi.

Bất quá, hiện giờ hắn lại vui mừng không thôi.

Đưa tay điểm một chỉ, ở trước mặt hắn lập tức xuất hiện vạn đạo tinh mang.

Một đạo kiếm quang hắc ám và 9999 đạo kiếm quang quang minh.

"Hợp...."

Cùng với một tiếng quát nhẹ của Trịnh Hạo Thiên, vạn đạo kiếm quang lập tức dung hợp, ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ giữa hư không.

Quang minh chi kiếm....

Đây cũng không phải cực hạn Ngưng Kiếm thuật - 9999 kiếm hợp nhất, mà là vạn kiếm hợp nhất, siêu thoát lực lượng đỉnh phong của thế giới này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ

"Trảm...."

Theo tiếng gầm của hắn, cự kiếm từ trong hư không bổ xuống.

Lập tức, ba động lực lượng do thời gian cự nhân và không gian cự nhân liên thủ thi triển đã bị một kiếm này chém nát.

Vạn kiếm hợp nhất, uy lực của nó đã vượt quá cực hạn của thế giới này, thuộc về phạm trù lực lượng hoàn toàn bất đồng rồi. Nếu không phải Trịnh Hạo Thiên đã tiếp nhận một tia trí nhớ truyền thừa của phượng hoàng chi chủ, thì hắn quyết không thể thi triển thủ đoạn kinh thiên động địa như thế.

Một kiếm.

Chỉ một kiếm, lập tức phá tan thời gian, tiêu hủy không gian.

Dưới một kiếm, không gì chống nổi.

"Ầm...."

Thời gian cự nhân và không gian cự nhân gầm lên một tiếng tràn đầy vẻ tuyệt vọng, không cam lòng.

Chỉ sau một kiếm này, không chỉ lực lượng dao động do bọn hắn phóng thích bị chặt đứt, mà ngay cả lực lượng phong tỏa không gian của bọn hắn cũng đả phá.

Xunh quang lập tức truyền tới tiếng nổ ầm ầm không ngừng. Tất cả đám tu sĩ đều kinh hỉ phát hiện, lực lượng vẫn trói buộc bọn hắn, khiến bọn hắn không thể rời đi được đã biến mất.

Chỉ là, vào giờ khắc này, đã không còn ai muốn bỏ chạy nữa rồi. Bọn họ đều dùng ánh mắt kinh hãi gần chết nhìn vạn kiếm hợp nhất phiêu đãng trong hư không.

Lực lượng như thế, uy thế như vậy, phóng mắt cả thiên hạ, còn ai có thể địch nổi chứ?

Không hiểu sao, trong lòng tất cả tông sư đều có một cảm giác tuyệt vọng.

"Nếu không chịu thần phục, vậy thì...." Thanh âm Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng, không hề mang theo một tia tình cảm: "Các ngươi cũng không cần tồn tại nữa."

Đưa tay điểm một chỉ, cự kiếm lập tức xẹt qua hư không, một nữa chém xuống thời gian cự nhân và không gian cự nhân.

Hai vị cự nhân này gầm thét trong tuyệt vọng. Bọn họ tựa hồ muốn bỏ chạy khỏi nơi này, nhưng sau khi vạn kiếm hợp nhất, toàn bộ thiên địa cũng bị cỗ lực lượng này khống chế và ảnh hưởng.

Không hề hoa mỹ, một kiếm nhìn qua thì chậm như ốc sên, nhưng trên thực tế lại nhanh như thiểm điện, đã cắt qua thân thể hai vị cự nhân này.

Bọn hắn phát ra một tiếng hét thê lương thảm thiết, tiếp đó thân thể chậm rãi tiêu tán vào hư không.

Chỉ là, lần này lại khống giống như lúc trước. Sau khi thân thể bọn họ tiêu tán, cũng không hề có dấu hiệu ngưng tụ lại một lần nữa.

Hai vị tồn tại vương giả trong thập đại cấm địa cứ như vậy mà tan biến.

Ánh mắt lạnh lùng khẽ lướt qua tám vị cự nhân còn lại.

Phảng phất như cảm nhận được sát khí trong con ngươi hắn, hỏa diêm cự nhân đột nhiên thở dài một tiếng, nặng nề quỳ xuống.

Đám cự nhân còn lại sau một hồi trầm ngâm, cuối cùng đểu thở dài không thôi. Đột nhiên, sa mạc cự nhân cất tiếng cười như điên, nói: "Số mệnh, chẳng lẽ đây chính là số mệnh của ta sao?" Hắn chỉ tay lên trời, điên cuồng hét lên: "Nếu các ngươi đã sáng tạo ra chúng ta, cho chúng ta hy vọng, thì vì sao còn đoạt đi tất cả chứ? Ta, không muốn bị trói buộc, không muốn trở thành nô lệ trong tay các ngươi."

Trên bầu trời văng vẳng tiếng gầm thét của hắn. Nhưng từ đầu tới cuối, đều không có một ai có thể trả lời câu hỏi của hắn.

Sa mạc cự nhân nhìn Trịnh Hạo Thiên một cái thật sâu, nói: "Muốn nô dịch ta sao? Không có cửa đâu...."

Vừa dứt lời, thân thể hắn lập tức nổ tung. Mà cùng lúc đó, trong sa mạc tử vong - một trong thập đại cấm địa đột nhiên nổi lên bão cát mãnh liệt, thổi quét tất cả mọi thứ.

Đám linh giả các tộc vẫn đang lịch lãm trong sa mạc lại càng tử thương thảm trọng.

Đây là cơn bão cát lớn nhất từ trước tới nay trong sa mạc.

Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên vẫn không dao động chút nào, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi chết thì đã sao. Sa mạc sẽ lại sinh ra sinh linh mới, cái chiến trường này thủy chung vẫn là của ta."

Thân thể mấy vị cự nhân còn lại khẽ run rẩy, dưới ánh mắt lạnh lùng của Trịnh Hạo Thiên, cuối cùng đều nặng nề quỳ xuống.....

※※※※

Trong Đại Linh giới, tràn ngập một nỗi tang thương.

Mấy tháng trước trong chiến trường linh giả, đột nhiên phát sinh dị biến, đặc biệt là hoàn cảnh trong thập đại cấm địa đột nhiên trở nên cực kỳ ác liệt, khiến cho linh giả các tộc trong cấm địa thương vong thảm trọng.

Bất quá, điều chân chính khiến cho các tộc không thể thừa nhận nổi chính là, toàn bộ Đại Linh giới đột ngột vẫn lạc hơn năm mươi vị tông sư chân nhân.

Tông sư chân nhân, đây chính là nhân vật siêu tuyệt, đứng trên đỉnh phong thế giới này đó.

Tuy số tu sĩ tử vong không thuộc cùng một chủng tộc, nhưng cùng lúc vẫn lạc nhiều như vậy tuyệt đối là trước nay chưa từng có.

Vô số chủng tộc đều tang thương không thôi.

Bất quá, thời gian vẫn là thánh dược chữa thương tốt nhất. Trải qua mấy năm, chiến trường linh giả lại một lần nữa khôi phục bình ổn, ngay cả gió bão tử vong bùng phát trong sa mạc tử vong cũng đều an tĩnh trở lại.

Chiến trường linh giả sau đợt biến cố kinh thiên đó đã dần dần trở nên nhiệt náo như cũ.

Chỉ là, tất cả nhân vật cao cấp nhất trong các tộc đều có ít nhiều thay đổi.

Nhân tộc, Phiêu Miểu đại lục....

Cái địa phương trước nay chẳng có gì đáng chú ý này đã trở thành cấm kỵ chi địa trong miệng cường giả các tộc, không có bất cứ một chủng tộc nào dám khinh nhờn nữa.

Vạn Kiếm tông, đại bỉ mười năm lại một lần nữa bắt đầu...

"Ầm..."

Dư Uy Hoa tung ra một quyền, đánh bay thần binh trong tay đối phương. Hắn cất tiếng cười dài, nói: "Từ sư huynh, đa tạ rồi."

※※※※

Trên đỉnh Phi Thiên phong, thanh âm chưởng giáo chân nhân ầm ầm vang lên, truyền đi khắp mọi ngóc ngách trong tông môn.

"Đại bỉ chấm dứt, Bạch Thảo phong tấn thăng, trở thành một trong mười hai trung phong."

Vô tận quang mang từ trên chủ phong chiếu xuống, phân bố linh lực trong tông môn một lần nữa xảy ra biến hóa vi diệu.

Bạch Thảo phong hơn hai mươi năm trước vẫn chẳng có tiếng tăm gì, thậm chí còn chưa từng trở thành một hạ phong bao giờ. Không ngờ, chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủi lại thành công tấn thăng, trở thành trung phong, hơn nữa còn được mọi người công nhận là đứng đầu mười hai trung phong.

Trong phong, không chỉ có Cừu Hinh Dư - đại linh giả tọa trấn, mà linh giả tám sao như Dư Uy Hoa, Lâm Đình cũng được mọi người ký thác kỳ vọng, đồng thời vững vàng tiếp cận cảnh giới chín sao tối cao.

Ở trong vầng quang huy linh lực nồng đậm, Truyện Cảnh Thụy lệ nóng tuôn trào. Chúng trưởng lão trong phong cũng thổn thức không thôi.

Mà ở tận sâu trong tầng mây, nơi mà tầm mắt không thể nhìn thấy được, Trịnh Hạo Thiên đang chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn xuống phía dưới.

Ở bên cạnh hắn, Túy chân nhân khẽ cười, nói: "Như ngươi mong muốn, Bạch Thảo phong đã quật khởi, hơn nữa trong ngàn năm không thể suy bại."

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Đa tạ sư huynh."

Túy chân nhân khẽ lắc đầu: "Một chút chuyện nhỏ, đa tạ làm gì." Hắn dừng lại một chút, nói: "Khi nào ngươi mới có thể chân chính nắm giữ chiến trường trong tay?"

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi nói: "Chờ đến khi ba cấm địa kia sinh ra linh thể mới, ta sẽ chân chính nắm giữ toàn bộ chiến trường linh giả."

"Mất bao lâu?"

"Không biết." Trên mặt Trịnh Hạo Thiên nở ra một nụ cười, nói: "Có thể là ngày mai, có thể là trăm năm, cũng có thể là cả ngàn năm."

Túy chân nhân bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn nhíu mày, đột nhiên nói: "Sư đệ, ngươi làm thế nào mà có thể thi triển vạn kiếm hợp nhất? Loại lực lượng này hình như đã vượt ra khỏi cực hạn của tông sư rồi."

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười. Hắn nghĩ tới một tia quang mang mà phượng hoàng chi chủ ban cho trước khi têu tán.

Ảo ảnh long phượng chi chủ chẳng qua chỉ là một đạo thần niệm mà bọn họ lưu lại chiến trường linh giả mà thôi. Chỉ là đạo thần niệm này là từ chiến trường long phượng đã biến mất không biết bao nhiêu năm, xuyên thấy qua vô số phong tỏa không gian mà truyền tới.

Nơi đó, quả nhiên có thiên đại cơ duyên, quả nhiên có thể đạt tới cảnh giới siêu việt tông sư.

Hai nắm tay hắn chậm rãi siết chặt lại. Nhất định sẽ có một ngày, hắn mang theo chiến trường linh giả tiến vào địa phương tràn đầy thần bí và hy vọng kia.

Chỉ là, trước đó, hắn còn rất nhiều thứ khó dứt bỏ, cần hắn trân trọng đối đãi.

Hắn nhìn xuống phía dưới, mặc dù có tầng mây ngăn cách, nhưng hai mắt hắn phảng phất lại có thể nhìn xuyên thấu mọi trở ngại trên thế gian.

Hắn nhìn thấy, cha đang cầm công cụ, tạo hình mấy khúc gỗ đủ khiến cho đại linh giả cũng phải động tâm. Chỉ là, lão nhân gia cũng không phải đang luyện chế thần binh lời khí gì đó, mà chỉ đang tạo ra một bộ gia cụ bình thường mà thôi.

Hắn nhìn thấy, Cừu Hinh Dư đang ở trong Vạn Kiếm các cười nói với Trang Mạt Mạt đã thức tỉnh.

Hắn nhìn thấy, Hề Ngữ Đình đang cầm Long tinh, cùng An An tranh luận kịch liệt trong Vạn Bảo Hiên.

Hắn nhìn thấy tất cả những điều hắn muốn, đồng thời cũng có lực lượng để bảo vệ tất cả những điều đó.

Hắn ngẩng đầu, khóe miệng chợt lộ ra một nụ cười.

Ta, đã thoát khỏi bàn cờ rồi....

HẾT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện