Chiết Ánh Trăng

Chương 32: Chương 31





Ghế sô pha ở nhà hình chữ L, Vân Dã ngồi trên ghế sô pha cạnh Phó Thức Tắc, gặm dâu tây mà anh đưa, trộm ngó anh vài lần.
Nhìn như bình tĩnh, thờ ơ với thế giới bên ngoài, con ngươi đen như mực lại lộ ra sự lạnh lùng sắc bén.

Anh không mượn lực, cả người dựa vào sô pha, khuôn mặt nhìn chằm chằm vào hướng Vân Li.
Chậc, thành anh rể của chính mình cũng không tồi nhỉ.
Vân Dã vừa nhìn lén vừa ăn vụng, Phó Chí Tắc đột nhiên hỏi cậu: "Nhìn lén cái gì?"
"......"
"Không có." Cậu quýnh lên trực tiếp ăn vài quả dâu tây, sợ bị Vân Li đấm cho bầm mắt mà nhìn cô vài lần, mới cẩn thận hỏi: "Anh trai này, anh là người tây khoa đại sao?"
"Ùw."
Phó Chí Tắc như suy tư gì đó mà nhìn về phía cậu: "Làm sao nhóc biết?"
"Ừm chị em có đề cập qua." Vân Dã tìm cái lý do, về cơ bản cậu xác định Phó Chí Tắc chính là người Vân Li dán ở trên tường hồi học cao trung, nghĩ nghĩ lại tiếp tục nói, "Anh trai này, vừa rồi em nói bậy anh đừng nghe, chị của em chưa theo đuổi ai cả, bằng không dựa vào tính cách chị ấy, người nọ có đến sao hỏa chị ấy cũng sẽ đuổi theo."
"......"
"Đến tây khoa đại chưa?" Phó Chí Tắc cho Vân Dã một quả dâu tây.
"Cảm ơn anh trai." Vân Dã ngoan ngoãn nói, Phó Chí Tắc thoạt nhìn ôn nhuận rất nhiều so với vừa rồi, cậu ăn luôn dâu tây, nghĩ nghĩ, "Chị em có dẫn em qua đó vài lần."
"Tham quan sao?" Phó Chí Tắc lại đệ cái dâu tây.
"Không phải......!Cảm ơn anh trai." Vân Dã lại tiếp nhận lần nữa, "Chị em nói có bạn chỉ ở đó, chị ấy đi tìm người đó, em thì đọc sách với chỉ ở kia."
Phó Chí Tắc không tiếp tục chủ đề này, tiếp tục tán gẫu chuyện ghi danh vào tây khoa đại với mục tiêu chuyên ngành.
Trò chơi bên Vân Li kết thúc, Phó Chí Tắc lại đẩy đĩa dâu về phía Vân Dã, "Ăn nữa đi."
Mắt thấy Vân Li đến đây, hai người không còn thời gian riêng tư, Vân Dã vội vàng nói: "Anh trai, chị của em là một người rất tốt."
"Ừ."
"Chị ấy thật sự rất hảo."
"Ừ."
"Anh cảm thấy chỉ được không?"
"......"
Vân Dã sẽ không giấu giếm tâm sự, lúc này cảm giác mưu đồ quá của bản thân rõ ràng, ăn dâu tây để che đi sự ngượng ngùng.
Phó Chí Tắc không nói gì, dung mạo hai chị em có vài phần tương tự, thần thái khi lúng túng gần giống nhau.
Khi Vân Li tháo kính ra, nhìn thấy Phó Chí Tắc ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm cùng Vân Dã, thần thái anh thoạt nhìn ôn hòa bình tĩnh rất nhiều so với ngày thường, giống như một người anh cả, mà biểu tình Vân Dã tựa như thiếu niên ngốc ngốc chưa khai hoá.
Nhớ tới lời nói khi Phó Chính Sơ uống say, trong lòng Vân Li xẹt qua bốn chữ ——
Không! Có! Khả năng! Đi!
Bà cha nhà mày.
Nuôi cáo trong nhà đây mà.

"Vân Dã, không phải em nói bài tập rất nhiều sao." Vân Li một phen giữ chặt cổ tay Vân Dã, túm cậu vào phòng.
Sau khi đóng cửa, Vân Dã nhìn thấy biểu tình Vân Li, một trận e ngại: "Em chưa nói gì cả!! Em toàn nói tốt chọ chị không mà!"
Vân Li không lên tiếng.
Vân Dã sợ: "Thật sự, em thề với trời."
Vân Li nhìn hắn: "Vân Dã, em thích nữ chứ?"
"......"
Vân Dã hiểu hàm nghĩa của cô, bực bội nói: "Vân Li chị có bệnh à."
Khi Vân Li trở lại phòng khách, Phó Chí Tắc đã thu dọn thiết bị.Cô thoáng nhìn bàn trà, trên trang giấy đã rỗng tuếch.

Vân Li sửng sốt: "Anh ăn dâu tây à?"
Phó Chí Tắc tắt mắt kính, thu lại tất cả giá đỡ vào trong túi, mới chậm rãi đáp: "Không có."
Vân Li quay trở lại phòng Vân Dã, nhỏ giọng nói: "Em ăn dâu tây chị đem ra?"
"Em không thể ăn sao?" Vân Dã vẻ mặt ngáo ngưo.
Vân Li: "Không phải! Chị có để một cái trên bàn."
Vân Dã: "Em cũng đây biết là cái nào, anh trai cho em rất nhiều."
"......"
Vân Li trừng mắt nhìn cậu một cái: "Chị bị em làm tức chết rồi, em đùng có mà ăn phần còn lại."
Vân Dã không nói nên lời: "Lần đầu tiên gặp mặt người xa lạ cũng biết để em trai chị ăn dâu tây, Vân Li chị làm chị gái 16 năm rồi sao lại không có chút tự giác vậy."
Nhớ tới chính mình cái dâu tây tình yêu kia, Vân Li chỉ cảm thấy đau lòng đến không được.

Kế hoạch cả đêm chuẩn bị đều ngâm nước nóng, vốn dĩ cô muốn cho Phó Chí Tắc mang một hộp dâu tây về, phía trên cùng có đặt hình trái tim.
Không phản ứng lại Vân Dã, cô trở lại phòng khách, Phó Chí Tắc đã thu dọn đồ đạc, thay giày đứng ở cửa.

Không ngờ anh phải rời khỏi nhanh như vậy, Vân Li đến cửa phòng, trong lúc nhất thời không phản ứng lại.
"Anh phải đi sao."
"Ừ."
Vân Dã ở trong phòng nghe thấy câu hỏi của Vân Li, mở cửa phòng, chỉ thò đầu ra: "Chị, chị tiễn anh trai một đoạn đi." Cậu lại méo mó đầu: "Bằng không sẽ không lễ phép đâu."
Vân Li lấy chìa khóa xe, mang giày, cầm áo khoác liền đuổi theo Phó Thức Tắc.

Sau khi hai người vào thang máy, cô ấn tầng trệt, nhớ tới cảnh đẹp bị Vân Dã phá đám ở phòng khách, Vân Li tức khắc có chút khẩn trương, không tự giác mà nhéo tay áo.
Xe trong nhà xe gần thang máy, sau khi lên xe, Vân Li thắt dây an toàn, hạ cửa sổ xe thông khí.
Phó Chí Tắc đứng bên ngoài ghế phụ, chậm chạp không lên xe.
Một tay anh chống cửa xe, từ góc nhìn của Vân Li chỉ có thể mơ hồ thấy anh cong người, cằm tái nhợt để trước cửa sổ xe.
Vân Li tưởng cửa xe không mở khóa, nên đưa tay ra mở cho anh.
Cửa vừa mở ra Phó Chí Tắc liền khom người tiến vào, lảo đảo mà đụng vào chỗ ngồi, thân thể Vân Li vẫn chưa thu lại, đâm đầu vào hơi thở thuốc lá, chạm vào anh một cái, Vân Li lui về sau như bị điện giật, nín thở không dám nói.
Cô nắm chặt tay lái, chỉ dám đưa mắt quan sát tình hình giao thông hai bên bãi đậu xe.
Người bên cạnh, sau một lúc lâu, Phó Chí Tắc mới thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Nhận thấy được thanh âm anh không quá thích hợp, Vân Li quay đầu, nhìn thấy Phó Chí Tắc cau mày, tay ôm bụng, thân thể căng chặt mà cong lên.
"Anh rất khó chịu sao?" Vân Li vẫn đang lái xe, không biết làm sao, mới ra khỏi gara liền tấp vào lề.
Phó Chí Tắc dựa lưng vào ghế, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, cả người cuộn lên, gân xanh trên tay rõ ràng, ôm chặt lấy bụng.

Sắc mặt bản thân anh tái nhợt, giờ phút này càng không còn chút máu.
"Là dạ dày không thoải mái sao?" Vân Li hoảng loạn mà cầm di động, lại không cầm chắc để rớt trên người Phó Thức Tắc, "Tôi gọi 120, tôi, tôi có xe, tôi đưa anh đi bệnh viện ngay."
"Không cần." Phó Chí Tắc nắm lấy sờ di động trên tay cô, "Quen rồi, một lúc nữa sẽ ổn."
Khi lời nói rơi xuống, anh lại không buông tay Vân Li.
Vân Li không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngừng thở, chờ đợi động tác Phó Thức Tắc.
Giây phút này dài vô biên.
Chậm rãi, mày anh dần dần giãn ra, các cơ bắp căng chặt cũng thả lỏng theo.
Anh mở hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy mệt mỏi.
Vân Li thấy thế: "Anh khá hơn chút nào chưa?"
"Ừ."
"Vậy tôi có thể đưa anh đến đi bệnh viện chứ?" Vân Li thật cẩn thận hỏi.
"Về khách sạn.

Tôi ngủ một chút."
Phó Chí Tắc không nói gì nữa.
Sau khi đưa anh đến khách sạn, Vân Li đầy bụng tâm sự mà lái xe về nhà, mới phát hiện tay mình đang phát run.

Cô ấn bàn tay đang run rẩy xuống,lo lắng sốt ruột mà đi vào bếp.
Dương Phương với Vân Vĩnh Xương đã về đến nhà, đang chuẩn bị bữa tối.
Vân Dã thấy cô trở lại, tiến đến trước mặt cô: "Hôm nay anh trai đó còn rất đẹp trai."
Vân Li suy nghĩ đều ở Phó Chí Tắc dạ dày đau sự tình thượng, thất thần mà đáp: "Ừ, sau đó thì."
"Lớn lên cũng cao, khí chất cũng tốt."

Vân Li: "Em muốn nói cái gì?"
"Vân Li, sao đột nhiên chị lại dẫn trai về nhà thế?" Hai tròng mắt Vân Dã nó sáng, khiêu khích mà nhìn chằm chằm Vân Li.
"......"
Vân Li không muốn để ý đến cậu.
Vân Dã bát quái mà tiến đến bên cạnh: "Em chắc chắn không nhận sai người nha, em thấy anh trai này chính là người chị dán trên tường đó.

Hơn nữa anh ấy cũng nói cho em biết ảnh là tây khoa đại."
"......"
"Hôm nay khi chi đi rửa dâu tây, người ta vẫn luôn nhìn chị đó, em mở cửa phòng, ảnh không để ý đến em."
"Chị theo đuổi nhiều năm như vậy, cuối cùng chờ mây tan thấy trăng sáng?"
Chờ mây tan thấy trăng sáng: chỉ cần kiên trì thì sẽ được đền đáp
Vân Li nhịn không nổi:"Sao em nói nhảm nhiều thế."
Bỏ qua hàng đống câu hỏi của Vân Dã, Vân Li đem đồ ăn lên bàn.

Vân Vĩnh Xương ngồi xuống, tâm tình thoạt nhìn không tốt, oán trách về trường học lái xe trước, sau đó chuyển trọng tâm sang việc học của Vân Dã.
Vân Li nghĩ về những gì Vân Dã lời nói, thất thần mà đáp.
"Hôm nay con để Vân Dã giúp con video sao?"
Vân Li không phủ nhận: "Vâng."
Vân Dã nhanh chóng dùng chân đá vào người cô.
"Em trai con mới vừa xếp vào lớp mũi nhọn," Vân Vĩnh Xương trầm giọng nói: "Quên điểm thành tích không tốt của con đi, đừng gây họa đến em trai con."
Dương Phương bất mãn nói: "Hiếm khi Li Li mới về một chuyến, có thể bớt tranh cãi không."
Vân Vĩnh Xương: "Đã bảo con đừng đi Nam Vu học nghiên cứu, ngay cả con tiền trảm hậu tấu, bây giờ về cũng phải nhờ em trai mình giúp đỡ quay video, cứ tưởng dựa vào bản thân nuôi sống mình à?"
Vân Li yên lặng mà lùa hai ngụm cơm.
Vân Dã nhịn không được phản bác: "Ba, ta liền vào cái kính, không làm gì khác, hơn nữa không chậm trễ chuyện học hành của con."
Vân Vĩnh Xương trừng mắt nhìn cậu một cái: "Con cũng câm miệng."
"Bang."
Vân Li dùng sức đặt chiếc đũa xuống.
"Con ăn no rồi, đi dạo một chút ạ."
Cô đứng dậy xách áo khoác đi ra ngoài.
Như Vân Li nghĩ, khoảng thời gian yên bình ở nhà luôn ngắn ngủi.

Cô bắt đầu hối hận vì quyết định ở nhà một tuần, tưởng tượng cảnh bế tắc bên bàn ăn trong vài ngày tới, cô cảm thấy ngột ngạt muốn thoát đi.
Lái xe đi lang thang trên phố không có mục tiêu, sau khi chạy đến trung tâm thành phố, chung quanh đều là những con phố và cửa hàng quen thuộc, thời điểm phát ngốc trước đèn giao thông, Vân Li thậm chí còn có thể nhớ được thời gian gần đúng.
Bất tri bất giác đôi mắt đỏ hoe.
Vân Vĩnh Xương luôn yêu thương các con cái theo cách mà ông cho là đúng.

Đơn giản là ông đang oán trách chuyện Vân Li tự tiện đến Nam Vu học nghiên cứu, lại muốn từng bước hạ thấp giá trị của cô đến mức không đúng tí nào, cho rằng thông qua phương thức này gây áp lực lên cô, cô sẽ nhận sai với nhượng bộ.
Vân Li siết chặt tay lái, mới phát hiện chính mình vô tình lái xe đến gần khách sạn của Phó Chí Tắc ở.
Tìm giao lộ dừng lại, cô gửi tin nhắn cho Phó Thức Tắc: 【 Anh ăn tối chưa? 】
Vân Li đánh trống lảng, tiếp tục chỉnh sửa thông tin:【 gần chỗ anh quá cháo cá rất nổi tiếng, bổ dưỡng cho dạ dày, nếu không thì chúng ta đi ăn nha? 】
Không đợi trả lời, Vân Li cũng đoán được anh cự tuyệt, trực tiếp lái xe đến tấm biển cửa hàng đóng gói một phần.
Điện thoại rung lên.
Bà xã: 【 không cần.


Quả nhiên.
Lái xe trở lại gần khách sạn, Vân Li tìm một chỗ ngồi bên vệ đường, xách theo cháo cá ngồi đại sảnh của khách sạn đại, sửa tin nhắn trên di động qua tới qua lui, cô cũng chưa gửi đi.
Sợ lại bị cự tuyệt.
Vân Li nhìn chằm chằm vào bát cháo trong tay, nói thầm nói: "Làm sao tóm anh bây giờ ta?"
Do dự hồi lâu, cô bước đến quầy lễ tân, nhờ lễ tân giúp đưa đến phòng Phó Thức Tắc.

Sau khi nhân viên lễ tân lên lầu, cô ngồi trở lại ghế sô pha chung ở sảnh, trong lòng thầm mong anh sẽ xuống gặp mặt.
Anh không ở đây.
Nhân viên lễ tân đưa lại túi giữ nhiệt cho Vân Li, cô thất hồn lạc phách mà xách về trong xe, tâm tình không rõ gì cả.
Nhìn chằm chằm vào túi giữ nhiệt trên tay, mặt trên còn vết hoa văn hải sản màu sắc rực rỡ, có thể cảm nhận được nhiệt độ bên trong.
Không nhìn thấy anh.
Vân Li ý thức được, chuyến đi này của mình cũng không phải vì cô cảm thấy Phó Chí Tắc chưa ăn tối, mà bị đau dạ dày.

Cô bị tổn thương, cho nên muốn nhìn thấy anh, muốn ở bên anh.
Vừa nghĩ đến cảnh về nhà phải đối mặt với gương mặt kia của Vân Vĩnh Xương, Vân Li thà ngủ qua đêm trong xe còn hơn.
Ở trong xe lướt điện thoại hồi lâu, Vân Dã gửi tin tức: 【[ bao lì xì ] đừng buồn nữa】.

truyện xuyên nhanh
Vân Li: 【 chị chỉ lấy 200 bao lì xì.



Vân Dã: 【[ bao lì xì ] đừng buồn mà】
Vân Li cười, mở hai phong bao lì xì, lúc đầu Vân Dã gửi 52 tệ, phía dưới có cái meme, một con mèo nhỏ mở to hai mắt ngoan ngoãn mà nhìn cô một cái.

Cái thứ hai chính là 200 tệ, nội dung giống như phong bao lì xì đầu tiên.
Vân Dã: 【??? em là người đầu tiên.


Vân Li: 【 ừ.


Mười phút sau.
Vân Dã: 【 chị còn chưa trả em.


Vân Li: 【 ò.


Vân Dã: 【......】
Vốn dĩ tâm tình hỏng bét lập tức tốt lên rất nhiều, Vân Li mở album, bên trong chỉ toàn ảnh của cô và Vân Dã, lướt một hồi lâu.
Cô chạm vào, cháo trên ghế phụ đã nguội lạnh.

Cô nghĩ rằng cô còn có Vân Dã, làm bạn với em trai từ nhỏ đến lớn.
Vậy Phó Chí Tắc thì sao.
Cô nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy giao diện WeChat của anh, ngoại trừ hơn 100 tin nhắn chưa đọc của Lâm Vãn Âm, hầu như các tin nhắn của những người khác đều là một tuần trước.
Vân Li ý thức được, Phó Chí Tắc có thể luôn ở một mình.
Ở trong xe gần một tiếng đồng hồ, có người nhẹ gõ vào cửa sổ, Vân Li nghiêng đầu nhìn lại.

Phó Chí Tắc cầm lon bia, nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe.
Vân Li vội vàng hạ cửa kính: "Sao anh lại ở đây?"
Phó Chí Tắc quơ quơ lon: "Mua đồ."
Anh bước đến chỗ phụ lái, kéo cửa xe chui vào, tùy tiện cầm túi giữ nhiệt trên ghế sang một bên.

Nhìn thấy ba ký tự cháo cá phường được in nổi bật trên đó, anh suy tư, hỏi: "Cho tôi?"
Vài lon bia trong túi nilon rung động.
"Ừ......!Hẳn là nguội rồi, khỏi ăn đi." Vân Li chậm rãi nói:" Nhưng buổi trưa anh bị dạ dày, buổi tối còn mua......" Cô rũ mắt ngó mắt anh bao nilon bia, "Năm lon bia, có lẽ cũng không cần ăn cháo."
Vân Li ngày thường nói chuyện với Phó Chí Tắc ấm áp mềm mại, giờ phút này lại mang theo trạng thái có chút giận dỗi trào phúng.
Cô không hiểu tại sao nhìn Phó Chí Tắc lại phát giận, cũng không biết bản thân có quyền lực này không, dứt khoát quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Bây giờ tâm trạng tôi rất tệ.

Không nghĩ muốn theo đuổi anh, anh xuống xe đi."
Phó Chí Tắc mới vừa ngồi xuống, người bên cạnh bỗng dưng đuổi anh xuống xe, anh giật mình, nhìn Vân Li vài lần, thậm chí cô còn không thèm quay đầu lại, như thể đang giận dỗi.
Cũng không biết có phải bị ngữ khí ác liệt của Vân Li dọa sựo, Phó Chí Tắc tự giác cất lon bia trên tay vào túi.

Sau khi xuống xe, anh liền trực tiếp ném túi bia vào thùng rác bên cạnh.
Tiếp theo anh ngồi lại ghế phụ, cầm túi giữ nhiệt mở ra.
Vân li nghe thấy thâm âm túi giữ nhiệt bị mở, sau đó anh nhấc nắp cùng xé bao bì muỗng nhựa ra, một lát sau, cô không nghe thấy âm thanh nào khác, liền xoay người lại.
Lúc này Vân Li đã kiểm soát được cảm xúc của mình, phó Chí Tắc chậm rãi ăn cháo, thấy Vân Li nguyện ý phản ứng với anh, còn bình tĩnh mà nhìn cô một cái.
===============================
T5194717022022A.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện