Chương 54: Chương 53
Lâm Vãn Âm nhặt giày xỏ vào, đi về phía Vân Li.
Vứt lại chuyện trước đó, đáy lòng Vân Li dựng ngón tay cái cho cô ấy.????
Cuộc gọi cảnh sát đã được kết nối, Vân Li mô tả ngắn gọn những gì đã xảy ra, khi đi làm thì gặp qua bóng lưng của gã đàn ông, chẳng qua khi thấy rõ mặt mới nhận ra là cái gã đã nhìn thấy đêm qua.
Thoạt nhìn là vẫn luôn nhòm ngó gần đây.
"Lần thứ hai cô gặp sao?" Nghe được nội dung điện thoại của cô, Lâm Vãn Âm hỏi.
Cô ấy vỗ tay phủi bụi, sửa sang lại quần áo của mình, ngoại trừ vẻ mặt hơi hống hách khi nói chuyện, nhìn qua thì quả thật sẽ làm người ta cảm thấy là một học sinh cao trung nho nhã yếu đuối im lặng.
"Ừ, tôi đã báo công an rồi." Vân Li thật thành nói, "Cô rất dũng cảm......"
"Ở đây có hai người chúng ta." Lâm Vãn Âm không nhận lời khen của cô: "Một người tôi mới không đuổi, tôi cũng không ngốc.".
ngôn tình hài
Nói xong hai người đưa mắt nhìn nhau, Lâm Vãn Âm đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhíu mày nói: "Hai người cô cũng không dám đuổi, có phải cô bánh bèo quá không."
"......"
"Còn để tôi đuổi theo một thằng nhóc vị thành niên."
Vân Li không quá tán thành, không biết gã đàn ông đó có thể có cực đoan hành vi không, cô vẫn sẽ lựa chọn rời khỏi hiện trường rồi gọi cảnh sát.
Bất quá, Lâm Vãn Âm nói cũng là lời nói thật, quả thật cũng đuổi biến thái đi, Vân Li nén giận nói: "Đã biết, lần sau đến lượt tôi đuổi."
"Tôi đi đây, tự cô chú ý an toàn." Tâm tình cô không tốt, cũng không muốn ở đây thêm nữa.
Xoay người về nhà.
Đi không tới hai bước, phát hiện Lâm Vãn Âm đang đi theo sau mình.
Vân Li chỉ cảm thấy cuộc sống hai ngày nay thật nát bét, cô bước nhanh về nhà, khóa trái, ở trên sô pha ngồi vài phút.
Đứng dậy trở lại trước cửa, cô nhìn qua mắt mèo, phát hiện Lâm Vãn Âm lưỡng lự ở ngoài cửa, đứng một lúc thì dựa vào bức tường ở giữa hành lang.
Đoán chừng là ở dưới lầu nhìn lén tầng thang máy cô dừng lại.
Đối với cháu gái bên ngoại của Phó Chí Tắc, Vân Li giờ phút này chỉ cảm thấy thân phận của mình rất kỳ quái, có chút giống trưởng bối, lại có chút sợ hãi cái ngọn nguồn phiền toái này.
Cô mở cửa một tiếng rắc nhỏ.
Lâm Vãn Âm bật dậy khỏi mặt đất.
"Tôi nói cho chị một bí mật của cậu ấy, hai người ra ngoài có thể cho tôi đi theo được không?" Lâm Vãn Âm có lẽ lo lắng bị cự tuyệt, nhỏ giọng nói: "Tôi là một người nổi tiếng trên mạng, lần trước tôi nói trên nền tảng cậu ấy là bạn trai của tôi."
Cô ấy vừa chuyển đề tài câu chuyện, "Tôi không trông cậy vào cậu ấy thích tôi, hai người ở trên mạng cho tôi một chút mộng đi."
"......"
"Từ Thanh Tống cũng rất đẹp mà?"
"A còn lại là Trạng Nguyên thi đại học chứ, kia người khác liền sẽ nói tôi có bạn trai học bá cao phú soái." Lâm Vãn Âm đã tưởng tượng ra mọi thứ của anh cho là hoàn hảo nhất.
Vân Li hết chỗ nói.
Lâm Vãn Âm cầu xin cô: "Làm ơn, chị giúp em tác hợp một lần đi, sau này nói không chừng là mợ em đó."
Vân Li: "Chị tác hợp cho em còn có thể là mợ em sao?"
Ý tứ lời từ chối của cô rất rõ ràng, Vân Li cảm thấy mình bị thời đại đào thải, không hiểu những người trẻ tuổi muốn làm gì.
Lâm Vãn Âm lấy ra giọng điệu Phó Chí Tắc nói: "Nếu chị như vậy, em sẽ nói cho ông ngoại bà ngoại, chị tuyệt đối sẽ vào không được cửa nhà bọn họ."
Vân Li vô cùng bình tĩnh nhìn cô ấy chằm chằm, chậm rãi nói: "Khi đó cậu nhỏ của em sẽ tự mình vào cửa nhà chị."
"......"
Dự liệu không thể phản kích, đôi mắt Lâm Vãn Âm xoay chuyển, không cam lòng yếu thế: "Em biết A Tắc mười bảy năm, các chị quen nhau bao lâu?"
"Hơn nửa năm đi." Vân Li phối hợp nói: "Đáng tiếc là chị chỉ quen biết hơn nửa năm này thành bạn gái anh ấy rồi."
"......"
Hai người tựa như học sinh tiểu học đứng ở cạnh cửa cãi nhau, Vân Li bị cô ấy kéo cảm xúc không thể giải thích được, mệt mỏi vì cãi vã, cô thở dài nói: "Cậu nhỏ của em không có ở đây, em ở đây đợi cũng vô dụng, về nhà đi."
"Em biết chứ, bà cố bị ốm, A Tắc ở bên đó." Lâm Vãn Âm tiếp tục nói, "Nhưng mà tại sao chị không đi theo? A Tắc từ nhỏ đã đi theo bà cố và ông cố mà lớn lên, ông cố đã qua đời, chắc giờ cậu ấy rất khổ sở.
Cô thật không xứng với chức danh bạn gái."
"......"
Vừa rồi cãi không thắng, lúc này nhìn thấy biểu tình của cô, Lâm Vãn Âm không khỏi hả giận mà cười: "Chuyện này chị còn không biết phải không? Chị hoàn toàn không hiểu cậu ta, còn nói chuyện yêu đương gì với cậu ấy chứ?"
Vân Li không nói lời nào, Lâm Vãn Âm càng thêm kiêu ngạo: "À, em đã biết! Hai người nói chính là cái loại yêu đương ngắn đi?"
Vân Li trầm mặc một lát, mới đáp lại nói: "Những cái đó tôi đều biết."
Rồi sau đó, Vân Li vô cùng không vui mà đóng cửa: "Mau về nhà đi."
Vân Li gửi một tin nhắn cho Từ Thanh Tống thông báo hành tung Lâm Vãn Âm cho anh ta.
Ngồi trở lại trên sô pha, cô thất thần mà cầm giấy origami trên bàn.
Cô ấy thực sự không biết gì cả.
Trong lòng có chút ủy khuất, lại có phần trách cứ bản thân, là do cô không có dũng khí hỏi, cũng là do cô cho người khác cơ hội chỉ trích.
Loay hoay trên ghế sô pha một lúc, Vân Li lại cầm túi xách, xỏ giày đi ra ngoài.
Cô nghe Phó Chí Tắc nói lão nhân gia bệnh viện trực thuộc đầu tiên ở Nam Đại, chỉ biết là khoa tim mạch.
Sau khi tìm được khu phòng nằm viện, cô ngồi ở băng ghế bên ngoài.
Trong tình huống bình thường Vân Li sẽ không làm chuyện như vậy, luôn cảm thấy có chút đường đột với lỗ mãng.
Nhưng cô nghĩ, lúc này, anh có thể sẽ cần làm bạn.
Cô không thích cảm giác ngăn cách đó, cô muốn là người hiểu anh và đồng hành cùng anh.
Trong phòng bệnh, Phó Chí Tắc vẫn ngồi ở trước giường, Phó Đông Thăng và Trần Kim Bình không ngừng nói chuyện bên cạnh anh, ông cụ trên giường đã nghễnh ngãng, ánh mắt hiền lành mà nhìn cảnh tượng này.
Phó Đông Thăng và Trần Kim Bình tình ý sâu xa: "Con trai, ba tới ở cạnh giường là được rồi, con về với bạn gái đi."
Trần Kim Bình phụ họa nói: "Ba mẹ trong khoảng thời gian này đều không có việc gì, con yêu đương đi."
Kể từ khi cả hai nhìn thấy vòng bạn bè của Lâm Vãn Âm, họ đã nhiều lần xác nhận với Phó Chí Tắc, nhưng đều không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ anh, anh cũng chưa bao giờ nói với họ về chuyện riêng của mình.
Sau một thời gian dài, bọn họ hoài nghi liệu cô bạn gái này có thực sự tồn tại hay không, hễ gặp mặt liền điên cuồng thăm dò.
Phó Chí Tắc vờ như không nghe thấy, dựa vào mép giường, khẽ kéo tay ông cụ đã lấm tấm đỏ đen.
"Không muốn nói cho chúng ta biết cũng không sao, nhưng con cũng đừng bỏ rơi con gái nhà người ta chứ." Phó Đông Thăng khuyên nhủ, "Vừa nãy ba mẹ đi vào, có một cô gái đang ngồi ở bên ngoài, có phải đang đợi con không?"
"......" Nói đến đây càng ngày càng vô lý.
Phó Chí Tắc: "Không quen ạ."
Không muốn nghe bọn họ nói chuyện, Phó Chí Tắc đứng dậy muốn ra ngoài hút một điếu thuốc, vừa bước tới cửa liền nhìn thấy một bóng người yểu điệu quen thuộc oa ở trên ghế dài, cúi đầu nhìn di động.
Tóc rũ ở hai bên che khuất tai, gương mặt lộ ra trắng nõn mềm mại, đôi môi hồng nhạt hơi ẩm ướt dưới chiếc mũi thanh tú.
Phó Chí Tắc đẩy cửa đi ra ngoài, ánh mắt trở nên nhu hòa, đi lên phía trước kéo tay Vân Li, dán lên trán cô: "Một lát nữa anh sẽ ra liền."
Phó Đông Thăng còn có chuyện muốn nói với anh, đi theo phía sau anh, trực tiếp gặp được cảnh này.
"......"
Phó Chí Tắc quay lại mặc áo khoác, nói với hai người: "Ba mẹ chăm sóc một lát đi ạ."
"Cô gái đó có phải là bạn gái con không? Ba mẹ có thể ra ngoài chào hỏi cô bé một cái chứ?"
Phó Chí Tắc không nói.
"Ba biết chuyện này có chút ngoài lề, con đừng để ý, cô gái vừa nãy có thật là đang đợi con sao? Con gái người ta cũng không phải là tùy tiện."
"......"
"Con trai à, hôn người khác thì phải chụi trách nhiệm chứ."
Trần Kim Bình khiếp sợ mà che miệng lại: "Hôn?"
Phó Đông Thăng hào phóng tuyên bố: "Anh tận mắt nhìn thấy đó." Tuy rằng là hôn lên trán.
Phó Chí Tắc quàng chiếc khăn màu xám, lười phản ứng với bọn họ, trực tiếp ra cửa.
Vân Li đợi ở đây một lúc, nhìn thấy anh liền đứng dậy.
"Em chỉ muốn bên anh, nhìn xem có gì có thể giúp anh không." Thanh âm cô mềm mại, mang theo chút ý vị trấn an.
Phó Chí Tắc nắm lấy tay cô, Vân Li mới chú ý đến hai người phía sau anh.
Cô lập tức ý thức được đó là ba mẹ của Phó Chí Tắc.
Cả hai đều ăn mặc khéo léo, thoạt nhìn ôn hoà lương thiện.
Trần Kim Bình lễ phép mà khách khí nói: "Chào cháu, bác là mẹ của Chí Tắc, đây là tiên sinh của bác."
Phó Chí Tắc nhìn bọn họ một cái: "......"
Trần Kim Bình chủ động mời Vân Li xuống quán cà phê ở tầng dưới, Phó Đông Thăng không đi theo, ông cụ được các y tá chăm sóc, bọn họ rời đi trong chốc lát cũng không có vấn đề gì lớn.
Vân Li khẩn trương co quắp mà đi theo bên cạnh Phó Chí Tắc, trông anh rất bình tĩnh, có vẻ như không ngạc nhiên về điều này xảy ra.
Tuy nét mặt của cả hai giống nhau nhưng thần thái nói chuyện lại hoàn toàn khác nhau.
Thanh tuyến Trần Kim Bình khi nói chuyện nhu hòa, lôi kéo cô đơn giản mà trò chuyện tình trạng của cô.
Nhưng thật ra có chút giống với mẹ Dương Phương.
Không bao lâu sau khi ngồi vào chỗ, Phó Đông Thăng cầm hộp quà tới đây.
Ông ngồi bên cạnh Trần Kim Bình, thái dương trắng bệch, nhưng nhìn qua thần thái sáng láng.
Khuôn mặt Phó Đông Thăng hướng về Vân Li hỏi: "Vân Li, cháu có nhũ danh không?" Tốc độ nói chuyện rất chậm.
"Những người khác gọi cháu là Li Li ạ."
"Li Li." Phó Đông Thăng gần gũi nhanh, đưa quà cho cô, "Lần gặp mặt này đến hấp tấp, chưa chuẩn bị quà trước, chỉ có thể vừa rồi lái xe đi mua một cái, hy vọng cháu đừng để bụng."
Cả hai không nói quá nhiều chuyện với Vân Li, chỉ tha thiết mà mời cô đến nhà ăn cơm vào lần sau.
Cuối cùng có cơ hội ở một chỗ, Phó Chí Tắc dẫn Vân Li đi quanh khu điều trị nội trú, hai đêm nay anh không ngủ, khi nhìn thấy Vân Li còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
"Bà ngoại lớn tuổi, thường xuyên nằm viện, không nghiêm trọng." Phó Chí Tắc giải thích ngắn gọn tình hình cho cô, nhếch khóe môi, "Nhưng anh rất vui, em đặc biệt đến đây."
Bản thân đến đây không làm mọi thứ mờ mịt, Vân Li cũng nở một nụ cười.
Quá trình đi dạo, Vân Li đang xây dựng tâm lý cho chính mình.
Cô ở một bên ninh ba nửa ngày, người bên cạnh khẽ cười, sờ sờ vành tai cô: "Đợi đã nửa ngày, còn không nói gì à."
"Em gặp ba mẹ anh." Vân Li chậm rì rì nói, Mối quan hệ của chúng ta nên được coi là tiến thêm một bước rồi."
"Ừ."
"Vậy ——" Vân Li nhéo nhéo góc áo anh, "Dường như em chưa hiểu rõ về anh đến mức đó." Sau khi bắt đầu, mọi thứ dường như suôn sẻ hơn rất nhiều.
"Tính cách bản thân em cũng không giỏi hỏi.
Nhưng em không thích loại cảm giác không hiểu anh."
"Em muốn là người hiểu rõ anh nhất."
Phó Chí Tắc đợi câu tiếp theo của cô.
Nói xong hai câu này, Vân Li không đổi được bản tính, lại rối rắm nói: "Anh có thể cảm thấy dục vọng kiểm soát của em rất mạnh không?"
"Sẽ không.
Nhưng mà ——" Phó Chí Tắc cười: "Anh thích bị kiểm soát."
"......"
Rõ ràng là ngữ khí rất bình thường, Vân Li lại không thể hiểu được nghĩ tới nơi khác, cô chọc chọc anh: "Vậy anh kể chuyện hồi cho em nghe đi."
Phó Chí Tắc ừ một tiếng.
Thấy anh đến gần, Vân Li áp tay vào người anh, bảo trì khoảng cách an toàn: "Nói như vậy là được."
"Không được." Anh nắm lấy tay cô, ghé vào má cô, đè thấp thanh âm chậm rãi nói chuyện của mình, nói một lát còn phải hôn lên khóe môi cô một chút.
Không phức tạp như cô tưởng tượng, ba mẹ anh đều là giáo sư của tây khoa đại, bởi vì lý do công việc những năm gần đây mới thường xuyên về Nam Vu.
Anh sống với ông bà ngoại từ khi còn nhỏ, một tháng gặp ba mẹ một lần, cho nên không mấy gần gũi với ba mẹ.
Nói xong đoạn này, Phó Chí Tắc vẫn chưa đã thèm, rũ mắt nói: "Hỏi tiếp đi."
Vân Li bị anh hôn đến mức không suy nghĩ về chuyện chính, đẩy anh ra, không định hỏi tiếp.
Nhưng mà cũng may —— có vẻ như vì cô không đi hỏi, anh cũng nguyện ý cho cô biết.
"Em còn có chuyện muốn nói với anh, ngày hôm qua không muốn để anh lo lắng." Vân Li đứt quãng mà nói chuyện mình gặp phỉa biến thái, mắt thường có thể thấy được, khóe mắt ngậm ý cười của Phó Chí Tắc rút đi.
Vân Li tiếp tục nói: "Em đã báo cảnh sát rồi, em có thể tự lo cho mình, nhưng chính là......!Em rất sợ, em có đặt vé cho Vân Dã đến vào ngày mai, nhưng," thanh âm cô dần dần phát run: "Em chỉ là, rất muốn ở bên cạnh anh."
Khi cô nói những lời này đều cố gắng giữ ngữ khí của mình bình tĩnh nhất có thể, Phó Chí Tắc nhìn mạnh mẽ cười, trầm mặc hồi lâu.
"Có bị thương không?"
Vân Li lắc đầu.
Lúc đó cô cảm thấy ghê tởm, sau khi gặp được Lâm Vãn Âm toàn bộ sự việc mang theo sắc thái hài kịch, bây giờ cảm xúc của cô càng sợ hãi khi gặp phải một lần nữa.
Anh ôm Vân Li vào lòng.
"Li Li, dọn đến nhà kia của anh đi." Anh nhìn về phía cô, "Đêm nay dọn qua đi."
......
Phó Chí Tắc về phòng bệnh cầm chìa khóa, giao chuyện giường bệnh cho ba mẹ.
Nhớ lại cuộc gọi mà Vân Li gọi cho anh.
Hương vị khó tả trong lòng.
Lúc ấy hẳn là cô rất sợ hãi.
Sự tự trách bản thân không thể nói ra giáng xuống trên người anh, anh siết chặt chìa khóa, lặng im mà kéo Vân Li đến bãi đỗ xe.
Sau khi khởi động xe, hơi nóng nhanh chóng tràn ngập cabin xe, Phó Chí Tắc không thể bình tĩnh, lại tắt động cơ.
"Li Li."
Anh nghiêng đầu, thật lâu sau, mới nhẹ giọng nói, "Rất xin lỗi, Li Li."
Rất xin lỗi, anh không ở bên cạnh em.
Dọc theo đường đi Vân Li với Phó Chí Tắc tán gẫu về chuyện sống cùng nhau, phòng ốc ở Giang Nam Uyển phòng ở là ba phòng lớn, mà chỗ thành phố Nam Vu khu phố cũ trung tâm, bên cạnh đó là thành ủy, an ninh gần như tốt nhất trong thành phố.
Họ sống trong hai phòng.
Toàn bộ hành trình Phó Chí Tắc đều đáp lại rất bình tĩnh, Vân Li lại cảm thấy anh suy nghĩ chuyện khác.
"Sau này gặp phải chuyện gì," Phó Chí Tắc bỗng nhiên mở miệng nói, "Cho anh biết trước tiên."
Vân Li ừ một tiếng.
Đến chung cư cầm bộ thay quần áo với áo ngủ, Phó Chí Tắc đưa cô đến Giang Nam Uyển, dành ra cho cô cái phòng trống.
Phó Chí Tắc không cho cô ra ban công, chỗ khác đều có thể đi.
Trong phòng khách không chút cẩu thả, không có dấu vết sinh hoạt gì, thậm chí trên bàn không có đặt hộp khăn giấy.
Vân Li không có hứng thú khu vực khác, trực tiếp đi theo anh vào phòng, trên kệ sách tất cả đều là sách với mô hình máy bay không người lái, trong góc có một chiếc giường với chăn bông màu xanh biển.
"Sau khi dọn đến đây, em đem tiền thuê nhà ở Thất Lí Hương Đô cho anh nha, vốn dĩ cũng định lấy dùng để thuê nhà." Vân Li không muốn chiếm tiện nghi của anh.
Phó Chí Tắc liếc cô một cái: "Không cần tiền thuê nhà."
Vân Li nghĩ nghĩ: "Coi như phí sinh hoạt của anh đi.
" Cô tính toán, "Với thu nhập hiện tại của em, hẳn là cũng có thể nuôi nổi một người đàn ông."
"......"
"Ngày mai Vân Dã tới, em còn là phải về ở, năm sau sẽ chính thức dọn đến."
Đề xuất rất hợp lý, có chút mệt nhọc, Phó Chí Tắc mang theo giọng mũi ừ một tiếng.
Nói xong, Vân Li trở về phòng, thu dọn một chút.
Hai ngày không chợp mắt, giờ nhìn thấy cái giường không thể ngăn được cơn buồn ngủ, Phó Chí Tắc ngã ngửa xuống giường, lấy mu bàn tay che bớt ánh sáng.
Một lát sau, Vân Li tới phòng anh, ghé vào trước mặt anh lắc lắc anh: "Em đây hiện tại vẫn là khách, anh phải đến chiêu đãi thật tốt nha."
Phó Chí Tắc buồn ngủ quá, liền kéo cô vào trong lòng ngực của mình, xoay người vòng lấy cô: "Ở chỗ này chiêu đãi được không?"
=============================
T7190205032022
Tác giả có chuyện muốn nói: Hình như rất nhiều đồng bọn nhỏ bắt đầu đi học rồi, mọi người ở trường học phải hiếu học nha ~.
Bình luận truyện