Chiết Ánh Trăng

Chương 72: Chương 71





Vân Vĩnh Xương không nói chuyện, chờ Vân Li đến phía sau cửa, ông mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói với Vân Dã: "Người làm cha làm mẹ cũng là vì con cái của mình, chúng ta chỉ muốn tìm cho em con một tìm một gia đình tốt, sẽ không xem thường con bé, sau này con bé sẽ không chịu ủy khuất."
"Ba, ba xin lỗi chị ấy đi, ba nói như vậy ai chịu cho nổi." Ngữ khí Vân Dã không tốt, ngày thường Vân Li với Vân Vĩnh Xương cãi nhau là chuyện vặt vãnh, đã rất lâu chưa nói những lời quá đáng như vậy.
Hai đứa nhỏ nhà mình không ủng hộ mình, vẻ mặt Vân Vĩnh Xương u ám, mấp máy môi: "Ba nuôi các con lớn như vậy......"
Vân Dã mệt mỏi khi nghe điều này, trực tiếp trở về phòng.
......
Vân Li chạy chậm dưới lầu, Doãn Dục Trình vừa bước đến cửa tiểu khu.
Cô bước nhanh đuổi theo, đối phương nghe thấy tiếng bước chân, dường như cũng đợi hồi lâu, quay đầu lại.
Dường như anh ta như trút được gánh nặng, nhìn Vân Li cười cười.
Vân Li không chần chờ: "Tôi với Phó Chí Tắc đang yêu đương, không nói cho ba tôi."
Nụ cười Doãn Dục Trình cứng lại, biểu tình một lời khó nói hết.
Doãn Dục Trình vốn tưởng rằng Vân Li đuổi theo là có ý với anh ta, dù sao thì điều kiện của anh ta cũng không tồi, hai người đã quen nhau được hai năm.
Gần ba mươi tuổi, sao con đường xem mắt của anh lại gian nan thế này.
Lần này là ba mẹ giới thiệu, Doãn Dục Trình thấy thông tin đối phương, một khía cạnh là người đã từng động tâm, mặt khác tính tình Vân Li tốt, rất thích hợp sinh hoạt cùng nhau, anh ta mới đặc biệt tới Tây Phục.
Vân Vĩnh Xương cũng rất thẳng thắn thành khẩn, hai gia đình kết hợp như vậy sẽ cho ra kết quả tốt hơn.
"Lần trước tôi đã nói rõ với ba tôi, nhưng ông ấy không nghe tôi." Vân Li thoạt nhìn cũng rất khó xử, cô bất đắc dĩ xin lỗi mà nhìn về phía anh ta: "Hy vọng chuyện này đừng ảnh hưởng đến Vân Dã với Vân Y, tôi sẽ chuyển tiền vé máy bay với tiền khách sạn cho anh."

Cho đến lúc này, sự cân nhắc của Vân Li đều là em trai mình, chứ không phải ngàn dặm xa xôi đến đây tiếp thu anh ta.
Từng câu từng chữ đều như cắt vào ngực của Doãn Dục Trình, anh ta ở nơi khác cũng coi là được hoan nghênh, chỉ là anh ta không thích đối phương vì công danh lợi lộc mà hướng về phía điều kiện vật chất.
À, nói như vậy trước kia anh ta tham gia thi đấu, chỉ cần có Chí Tắc ở đó, anh ta cũng không lấy được hạng nhất đệ.
Có lẽ đã quen thua cuộc, đối tượng lần này vẫn là Phó Chí Tắc, anh ta dường như cũng không khó chấp nhận điều đó.
Doãn Dục Trình nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, để lại cho mình chút tôn nghiêm, biểu hiện không thèm quan tâm: "Không sao, tôi đã hẹn hơn 20 lần rồi, coi như tôi đến đây xem em gái đi."
Thao tác quá khích của Vân Vĩnh Xương làm Vân Li rơi vào tình huống vô cùng xấu hổ, cô lộ vẻ xin lỗi.
"Tôi tìm Vân Y trước, đừng để trong lòng." Anh ý có điều chỉ nói: "Sau này như là người một nhà."
Sau khi tiễn Doãn Dục Trình, Vân Li như trút được gánh nặng.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Vân Li ngạt thở một hồi, có loại cảm giác quen thuộc Vân Vĩnh Xương muốn xử lý cuộc đời cô.
Về đến nhà, có lẽ cô lại phải đối mặt với bộ mặt thối của Vân Vĩnh Xương, đã ra cửa, hoặc là cô không làm, đã làm phải thì làm tới bến bắt taxi đến Tây Khoa Đại.
Khi cô đến tầng dưới của học viện, Phó Chí Tắc đã đậu xe điện bên đường, đang chờ cô.
Vân Li thành thạo mà ngồi vào đằng sau xe điện, ôm lấy eo anh: "Chúng ta đi sang bên cạnh nhé? Có một cửa hàng trò chơi "
Phó Chí Tắc ngó cô một cái, chơi game buổi tối không hợp với tác phong của Vân Li, nhưng anh cũng không hỏi nhiều, trực tiếp cưỡi đến cửa hàng.
Hai người khai một cái tiểu cách gian, chỉ có một sô pha hai người với màn hình.
Đưa tay cầm cho anh, Vân Li tùy tiện mở trò chơi, cô dùng sức ấn phím rất dồn dập, tựa như phát tiết cảm xúc trong lòng.
Chơi chưa mấy cái, Phó Chí Tắc buông tay cầm, nghiêng đầu hỏi cô: "Sao tối rồi còn chạy tới đây?"
Vân Li rầu rĩ mà nghịch tay cầm, hàm hồ nói: "Nhớ anh."
"Ồ." Anh rõ ràng không tin tưởng lý do này.

Phó Chí Tắc cũng không sốt ruột, kiên nhẫn mở cho cô game mới, lại cùng cô chơi hai lần.
Câu hỏi Phó Chí Tắc tựa như mở đầu, Vân Li nhớ lại cách làm Vân Vĩnh Xương trong khoảng thời gian qua, từ khi cô về nước thì không ngừng giới thiệu đối tượng xem mắt, dưới tình huống cô từ chối thì cọn hẹn đối phương ra ngoài quán ăn, Vân Li không tới đó còn phải chịu ông ta chỉ trích.
Lần này càng hoang đường, trực tiếp mời người ta vào nhà.
Vậy tiếp theo thì sao, còn chuyện gì sẽ quá mức hơn nữa.
Vân Li càng nghĩ càng buồn bực, cúi đầu tự thuật với Phó Chí Tắc: "Ba em có chút vô lý, gọi anh vợ của Vân Dã vào trong nhà xem mắt với em."
"......"
"Trước khi rơi còn cãi nhau với ông ấy một trận." Nhớ tới lời Vân Vĩnh Xương nói, ngữ khí Vân Li hạ xuống, "Thật ra em cũng hiểu, lý đó ông ấy cứ làm như vậy."
Vân Li lúng ta lúng túng nói, "Ba em luôn cảm thấy em rất hướng nội, tính cách rất bướng bỉnh.

Khi còn nhỏ em thường xuyên bị bắt nạt, về nhà toàn mắng em, nhưng ba em luôn cảm thấy em chưa trưởng thành."
Khi Vân Li còn nhỏ, cho dù có chuyện gì xảy ra với cô, Vân Vĩnh Xương đều sẽ sửa bản tính trầm mặc ít nó, vì cô mà cãi lộn với đối phương.
Cũng bởi vậy, khi Vân Vĩnh Xương bị thân thích quở trách, Vân Li cũng không chút kiêng kị nào mà động thân.
Không biết mối quan hệ này bắt đầu thay đổi từ khi nào.

Vân Li không quên Vân Vĩnh Xương đối xử tốt với cô, cũng chính bởi vậy, giờ phút này cô mới có cảm giác khổ sở.
"Thật ra nhiều năm như vậy em đề nỗ lực, muôn nói cho ông ấy, em có chút hướng nội chứ không có nghĩa là em không thể ở chung với người khác, không có nghĩa em không thể tự chăm sóc tốt bản thân, không thể tự mình quyết định."
Từ nhỏ Vân Li bị Vân Vĩnh Xương chèn ép đến lớn lên, cô nỗ lực chống cự tất cả điều này, cho dù là đến Nam Lý vừa làm vừa học nghiên cứu, cô vẫn đến Anh quốc giao lưu, trải qua điều đó đều làm tăng thêm tầm nhìn của cô.
Cô cảm thấy, mình làm được cũng đủ tốt, cũng lấy lại được tự tin đã mất từ ​​lâu.
Nhưng trong xương cốt của cô vẫn tự ti.
Thế giới bên ngoài cho cô tự tin, một khi về nhà liền bị hoàn toàn phá hủy.
Những nỗ lực của cô vĩnh viễn không thể đánh đổi được sự tín nhiệm của Vân Vĩnh Xương, tựa như vĩnh viễn có người đi sau cô nói với cô: "Dù mày có làm thế nào cũng vô dụng thôi."
"Em không biết làm sao để ba em tán thành đây." Vân Li rũ đầu: "Hôm nay ông ấy nói với em, Doãn Dục Trình không ngại một bên tai của em không nghe được."
"Thật giống như trong mắt ông ấy, đây là toàn bộ giá trị của em."
Mỗi lần chuyện như này phát sinh, cô không khỏi suy nghĩ, mình có thực sự tồi tệ như vậy không.

Mới có thể khiến ba cô, vẫn luôn, khinh thường cô như vậy.
Mấy chữ cuối cùng Vân Li gần như là cắn răng nói ra.

Khi còn nhỏ cô nhớ lại Vân Vĩnh Xương, nỗi ủy khuất cực đại dâng lên trong lòng.
Cô cảm thấy Vân Vĩnh Xương là yêu thương cô.
Cho nên mới càng hy vọng ông tán thành hơn.
"Li Li." Phó Chí Tắc nâng mặt cô, nghiêm túc mà nhìn về phía cô: "Đừng vì lời người khác nói, mà nghi ngờ bản thân."
Anh dừng một chút, "Bất cứ lúc nào cũng đừng nghi ngờ năng lực của mình."
"Em rất độc lập, cũng rất hiếu thắng, chuyện em muốn làm, thì sẽ làm được." Phó Chí Tắc sờ sờ tóc cô, ngày thường anh nói chuyện không có cảm xúc mấy, giờ phút này, lại tràn ngập không dung nghi ngờ.
Cô là báu vật sáng chói của anh.
Không nên bởi vì bất cứ kẻ nào nghi ngờ, mà mất đi vẻ sáng rọi.
Rốt cuộc hắn lớn lên đẹp như vậy, nhiều năm như vậy tìm hắn muốn liên hệ phương thức người khẳng định rất nhiều, hắn khẳng định cũng phiền không thắng phiền.
Đảo mắt liền đến trung thu.
Đặng Sơ Kỳ cho nàng gọi điện thoại, nói nàng cùng Hạ Tòng Thanh công ty đều có phát bánh trung thu, hai người lại ăn không hết nhiều như vậy, cho nên cấp Vân Li cũng cầm một hộp tới.
Vân Li không quá yêu ăn bánh trung thu, nhưng là cũng không nghĩ lãng phí các nàng một phen hảo ý.
Hai người ước hẹn ở trường học phụ cận món ăn Hồ Nam quán ăn cơm.
Bởi vì trung thu nghỉ, không về nhà sinh viên cơ bản cũng sẽ cùng nhau ra tới ăn cơm.

Cửa hàng này xem như phụ cận danh tiếng tương đối tốt, nam lý công học sinh đều thực thích tới, trong tiệm náo nhiệt phi phàm, tiếng người ồn ào.
Đặng Sơ Kỳ tay chân thực mau địa điểm vài món thức ăn, sau đó đem thực đơn đưa cho Vân Li, hỏi: "Ngươi quốc khánh tính toán về nhà sao?"
"Không được, hiện tại còn quá sớm." Nhớ tới lần trước cùng Vân Vĩnh Xương lời nói, Vân Li lắc lắc đầu.


"Ta còn tưởng lưu trữ ta này mệnh."
"Vậy ngươi tính toán lưu trữ này mệnh làm gì?" Đặng Sơ Kỳ thoạt nhìn cũng là thấy nhiều không trách.

"Không có việc gì nói nếu không liền tới cùng ta cùng nhau trụ đi.

Hạ Hạ vừa đến kỳ nghỉ liền về nhà mẹ đẻ, lưu ta cô độc một người."
Vân Li nghĩ chính mình cũng không có chuyện khác, liền đáp ứng rồi xuống dưới.
Nói nói, Đặng Sơ Kỳ đột nhiên thở dài một hơi: "Ta cao nhị thời điểm ngồi cùng bàn mấy ngày hôm trước cho ta đã phát kết hôn thiệp mời.
"Ta cùng ta mẹ nói chuyện này lúc sau, nàng cư nhiên hỏi ta có hay không đối tượng.
"Hy vọng nàng có thể nhiều học học người khác mụ mụ, cho ta nhiều an bài vài lần thân cận.
"Nàng như thế nào liền không biết muốn nỗ lực một chút đâu?"
Vân Li còn không có uống đi vào một ngụm thủy thiếu chút nữa phun ra tới.
"Nói ngươi cùng Hạ Hạ tiểu cữu hiện tại tiến triển như thế nào?" Đặng Sơ Kỳ biết nói Vân Li chưa bao giờ luyến ái quá, nàng cũng đoán trước không ra Vân Li thích người sẽ làm cái gì.
"Khá tốt." Vân Li nhàn nhạt nói.
Đặng Sơ Kỳ kinh hãi, vội vàng truy vấn: "Các ngươi là như thế nào phát triển?"
"Lão tử nói có tức là vô, vô tức là có , ta này vô tới rồi nhất định cảnh giới, còn không phải là khá tốt."
"......"
Bởi vì có lúc trước giao thiệp, mười một cùng ngày buổi sáng, Vân Li ở ký túc xá thu thập hảo tắm rửa quần áo, liền trực tiếp đến Đặng Sơ Kỳ gia đi.
Tới thời điểm Hạ Tòng Thanh đã hồi nàng ông ngoại gia.

Hai người cũng không có kế hoạch đi ra ngoài chơi, một người nằm một trương sô pha, mơ màng hồ đồ vượt qua đại bộ phận thời gian.
========================
T2085122032022
Tác giả có lời muốn nói: Phó Chí Tắc: Suy nghĩ của em có chút không thích hợp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện