Chiết Đại

Chương 3: 3: Tích Tiền Đón Năm Mới 1




Chờ lúc đường xá trở lại bình thường, lúc này Lan Cửu mới chú ý đến dáng vẻ của Đại Tranh Phủ.

Dường như hắn che chở cho nàng rất chặt, cả gương mặt phiếm hồng, kéo dài từ mặt xuống đến cổ, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy rất rõ.

Trong lòng hắn hiện lên vẻ khó chịu, hắn buông lỏng tay ra.

Cảm giác này rất kỳ quái.

Kỳ quái làm hắn ghê tởm.

‘Tuy hắn không cao, eo nhỏ, có chút nữ tính, nhưng dù sao hắn cũng là một nam nhân’.

Nhưng mà, chỉ là do tình thế cấp bách.


Rất nhanh hắn đã không để ý đến chuyện này.

Hắn nhận ra những binh mã trên đường vừa rồi, là kẻ đầu sỏ đã hại hắn lưu lạc đến nơi này, huynh trưởng tốt của hắn, thân binh của Thái Tử đương triều.

Xem ra là nghe loáng thoáng ở đâu đó, nên mới tìm đến đây để “Giết hắn”.

“Xin lỗi, A Tranh, ngươi không sao chứ?”Hắn biết lúc này mình nên nói lời gì đó “Hay ho”, biểu đạt sự dịu dàng của hắn, giọng điệu bất lực và hối hận.

“Khụ, không sao.

” Đại Tranh Phủ vui vẻ hít một hơi, nàng tha thứ cho sai lầm vừa rồi của hắn: “Làm sao vậy, có chuyện gì mà đột nhiên ngươi lại trốn đi vậy? Trong đó có người ngươi quen à?”“Từ khi nhà ta xảy ra chuyện, ta luôn có chút cố kỵ với binh mã.

”Lan Cửu rất biết diễn, dáng vẻ yếu ớt của hắn đã làm Đại Tranh Phủ mềm lòng.

Nàng biết cảm giác này, giống như từ sau khi bị rắn cắn, mỗi lần thấy dây mây nàng đều sẽ nhịn không được mà rùng mình.

“Nếu không thì ngươi quay về đi, mấy món muốn mua cũng không còn nhiều nữa.

”Lan Cửu gật đầu, nếu thân binh của Thái Tử đã đến, quả thật hắn không nên đi ra ngoài rêu rao như thế này.

Sau khi kết thúc việc mua sắm, Đại Tranh Phủ tranh thủ thời gian rảnh đi đến hiệu sách một chuyến.

Hiệu sách không nhiều người lắm, có thể nghe thấy rõ tiếng thanh toán của chưởng quầy.

Đại Tranh Phủ đứng ở ô sổ sách nhìn thoáng qua: “Chưởng quầy ngươi tính sai rồi, tổng cộng là tám văn tiền mới đúng.


”“Hả?” Chưởng quầy ngáp một cái, sau đó tính lại lần nữa: “Đúng thật là….

.

A, Tranh Phủ, ta còn nói ai lại nói linh vậy, hóa ra là ngươi, nếu ngươi là con của ta thì tốt biết mất, ngươi xem xem đứa con không biết cố gắng kia của ta kìa, lớn vậy rồi, ngay cả 《 Thiên Tự Văn 》……”Con trai của chưởng quầy đúng lúc thò đầu ở kệ sách bên cạnh: “Vậy cha xem ai là người giúp cha bận trước bận sau, sao mấy chuyện này cha không nói?”Hắn ta bước đến trước mặt Đại Tranh Phủ, cười nói: “A Tranh, ngươi đến rồi, ta chờ ngươi lâu lắm rồi đó, ta muốn đọc tiếp chuyện xưa nữa!”“Ta có mang theo này!”Nàng vừa định lấy bản thảo đã giết từ bao bố thì đã bị người trước mặt giật lấy: “Ta thật sự muốn biết họ ở bên nhau thế nào!”Đây là nơi Đại Tranh Phủ kiếm thêm thu nhập, nàng so với người khác thì thông mình hơn, những cuốn sách cổ có thể xem qua một lần là nhớ mãi.

Đại Tranh Phủ sẽ không trở thành một nữ nhân yếu đuối, nàng muốn kiếm tiền từ sức mình, trong đó việc mua thoại bản là nhiều người thích nhất, so với thi văn còn tốt hơn.

Nàng chưa từng ăn thịt heo nhưng nhìn thấy không ít, nhìn quả bầu mà có thể vẽ ra một chiếc gáo sạch.

Loại thoại bản này bán cũng không nhiều tiền lắm, nhưng nhu cầu mua thoại bản của mọi người rất nhiều, tiền chỉ cần tích góp một chút là có.

Lúc trước vì để chữa bệnh cho Lan Cửu nên tiền tích góp mấy năm nay đã dùng để mua thuốc cho hắn.

Cũng may kiến thức của Lan Cửu rộng rãi, cũng vì vậy mà nàng biết nhiều chuyện hơn.

Chưởng quầy đặt bàn tính xuống, bước tới gõ đầu con trai mình: “La Văn Chi, sao con có thể hấp tấp vậy chứ, nếu làm hư bản thảo thì phải làm sao đây?”Chưởng quầy nhìn vào bản thảo: “Này, Tranh Phủ, chữ của ngươi càng ngày càng tốt, nếu so sánh với chữ lúc trước thì chữ lúc trước như chó bò vậy.


”Điều đó là đương nhiên.

Chữ của nàng là do Lan Cửu dạy suốt nửa năm.

Hiện tại chữ của nàng có vài phần tương tự với chữ của hắn.

La Văn Chi: “Lúc trước con nhìn thấy cũng ổn mà, A Tranh, phần kết đâu? Có phải sắp có phần kết rồi không, về sau họ sẽ thế nào?”Chưởng quầy lắc đầu, cười nói: “Ngươi quấn lấy người ta như vậy, ai mà viết cho kịp chứ?”Nàng cười ngây ngô đáp: “Mấy ngày nữa sẽ xong thôi, ta đã nghĩ ra một cái kết khá tốt.

”La Văn Chi chân thành hỏi: “Là mấy ngày? Có phải chờ đến năm mới không? Năm mới ngươi có nghỉ ngơi không? Nếu không thì tới nhà ta đi? Nếu ngươi cảm thấy ở chỗ nào đó mà viết không thoải mái thì đến tìm ta, có ta ở bên cạnh sẽ giúp như đỡ hơn.

”Chưởng quầy nhịn không được mà thầm nói: “Tiểu tử nhà ngươi, cả ngày ngươi đều A Tranh A Tranh, nếu người ta là nữ nhân, có lẽ ngươi đã sớm đạp hư cửa nhà người ta rồi!”Đại Tranh Phủ lắc đầu: “Chưởng quầy đừng chọc Văn Chi nữa, phần kết ta sẽ cố gắng viết cho xong trước năm mới.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện