Chương 42
Tần Vũ Phi ôm suy nghĩ này lái xe về nhà, đấu tranh tư tưởng trong ga ra, tuy bây giờ tâm trạng cô rất tốt, nhưng đến lúc phải làm chuyện lớn thì vô cùng căng thẳng.
Cô gọi điện cho Cố Anh Kiệt.
“Nếu như chốc nữa em vào nhà, mẹ em có hỏi đêm qua đi đâu em sẽ nói chuyện đã có bạn trai cho bà biết đấy.”
“Được.” Cố Anh Kiệt trả lời rất thoải mái, nhưng chưa đến một giây sau lại nói: “Khoan đã, sau đó bà sẽ nói với ba em…” Trong đầu anh lướt qua biểu hiện gần đây của mình, lại nghĩ đến trước đó một chút, biểu hiện sau khi anh quen biết Tần Vũ Phi hình như không có gì khiến cha mẹ cô không vui, một thời gian trước anh còn giúp Vĩnh Khải giải quyết vấn đề vật liệu, hẳn là có thể tăng thêm mấy điểm đúng không. “Được rồi, không có vấn đề gì cả, em nói đi, lúc nói nhớ kỹ phải nói cho bà ấy bạn trai em tên Cố Anh Kiệt, chính là Cố Anh Kiệt của Hoa Đức.”
“Mà khoan.” Đến lượt Tần Vũ Phi hơi lùi bước, “Nếu mẹ em biết, có phải mẹ anh cũng sẽ biết hay không? Thời cơ như vậy là thích hợp sao? Mẹ anh không hề có ấn tượng tốt gì về bạn gái hiện tại của anh cả, vậy nếu mẹ anh biết hôm qua anh trốn nhà không về là do em bắt cóc, bà chắc chắn sẽ ghét chết em.”
Cố Anh Kiệt suy nghĩ, thật ra cô nói cũng có lý, anh đã bịa chuyện tối qua ra ngoài thành Từ Ngôn Sướng hẹn anh đi chơi, cũng đã sắp xếp lời khai cho Từ Ngôn Sướng rồi, lát nữa lúc về nhà thay đồ lấy laptop nếu mẹ có hỏi sẽ trả lời bà như thế. “Vậy em tính thế nào?” Nếu cô giấu được mẹ thì anh sẽ phối hợp, còn nếu cô muốn nói thật, vậy anh sẽ quẳng đi câu chuyện đã sắp xếp mà nói thẳng ra hôm qua anh ở cùng bạn gái, bằng không thì ngày nào đó hai nhà lật lại khẩu cung, phát hiện ra một trong hai người không thành thật nói dối, vậy tội sẽ càng nặng thêm.
“Em đang nghĩ đây!” Tính xấu của Tần Vũ Phi lại bộc phát, Cố Anh Kiệt trả lời “Được”, kiên nhẫn chờ cô ra quyết định.
“Anh nghĩ xem em nên làm gì?” Cuối củng một lúc sau Tần Vũ Phi lại ném vấn đề sang cho Cố Anh Kiệt.
“Không thì em nói luôn đi, cứ để mọi chuyện mây trôi nước chảy, theo anh thấy không thể chờ đến lúc có cơ hội hai bên sắp xếp tác hợp cho chúng ta được đâu, cho nên bao giờ thời cơ cũng không tốt.” Thừa dịp lá gan của cô đã luyện được lớn hơn, anh nhanh chóng nói.
Tần Vũ Phi cắn răng, “Được rồi. Nhưng nếu mẹ anh tức giận với em, anh nhất định phải chịu toàn bộ trách nhiệm.”
“Yên tâm đi, lòng mẹ anh rất mềm, lời ngoài miệng hung dữ như vậy nhưng thật ra không phải như thế, dỗ dành một chút là xong. Hơn nữa, bà cũng sợ nếu không đồng ý, em sẽ đánh chết con trai bà…”
“Khụ khụ khụ, lại nói lung tung. Em là tiểu thư khuê các dịu dàng ngoan hiền có biết không!”
“Đúng đúng, em dịu dàng ngoan hiền.” Cố Anh Kiệt cười ha ha, “Vậy em quyết định xong chưa, tiểu thư khuê các à?”
“Ừ, vậy em liều mạng một lần là được, dù sao sớm hay muộn gì cũng chết. Hơn nữa nếu mẹ em biết thì không sao, bà ấy cũng không nhất thiết phải nhìn thấy anh.”
“Này, này.” Cố Anh Kiệt kháng nghị, bản thân không có lòng tin, thích đi vào chỗ bế tắc thì cần gì phải kéo anh xuống nước.
Nói chung chuyện đã định như vậy, Tần Vũ Phi cúp máy, hít thở sâu chuẩn bị tâm lý thật tốt, đi vào nhà.
Trong nhà rất yên tĩnh, phòng khách không có ai, Tần Vũ Phi rẽ vào phòng ăn, quản gia đang phân phó người hầu thu dọn bàn, thấy Tần Vũ Phi đi tới, hỏi cô: “Đại tiểu thư muốn dùng gì?”
Tần Vũ Phi ngẩn người, chẳng lẽ không ai biết cả đêm qua cô không ở nhà sao?
Quản gia thấy cô không trả lời, lại hỏi: “Cháo trứng bắc thảo, trứng ốp la, salad rau củ được không? Vừa nãy ông chủ cũng ăn những món này.”
Tần Vũ Phi phục hồi lại tinh thần, gật đầu nói được. Quản gia kéo ghế cho Tần Vũ Phi, rót một ly trà chanh, rồi nói người hầu nhanh làm điểm tâm. Tần Vũ Phi hỏi ông: “Ba tôi đâu?”
“Ông chủ vừa ăn xong điểm tâm, đã lên lầu rồi.”
“À.” Tần Vũ Phi còn muốn nói tiếp nhưng lại nghe thấy tiếng Tần Văn Dịch vừa đi xuống vừa nói chuyện điện thoại, ông muốn đi ra ngoài, xuống tới liền nói quản gia bảo tài xế chuẩn bị xe, ông muốn đến sân bay tiễn một người bạn.
Quản gia đi gọi tài xế, Tần Văn Dịch thấy con gái ngồi ở đó liền đi sang hôn hôn cô: “Hôm nay dậy sớm thế, xem ra không đi làm muộn rồi.”
Tần Vũ Phi mặt mày suy sụp: “Cảm ơn ba đã khích lệ.”
Tần Văn Dịch cười cười, tâm trạng rất tốt: “Vậy phải cố gắng làm việc nhé, ba đi đây.”
Tần Văn Dịch vừa đi, Tần Vũ Phi liền hỏi quản gia: “Mẹ tôi đâu rồi?”
“Bà chủ vẫn chưa dậy.”
Tần Vũ Phi nhìn đồng hồ, đúng là bây giờ còn hơi sớm, bình thường cô dậy muộn đúng lúc ăn sáng với mẹ, bây giờ nhưng lại không gặp. Cô đau khổ, nói như vậy, một người vừa đi khỏi, một người còn chưa dậy, mà quản gia cũng không biết tối qua cô không ở nhà, vậy cô cổ vũ chính mình nửa ngày mới hạ được quyết tâm đều trở nên vô dụng cả sao?
Lúc này, sau khi người hầu bưng điểm tâm lên liền đi xuống, mà quản gia cũng rời khỏi phòng ăn, Tần Vũ Phi thừa dịp không có ai bèn gọi điện cho Cố Anh Kiệt: “Báo động khẩn cấp, bên này không có điều kiện để thẳng thắn, anh bên kia cũng phải cẩn trọng.”
Cố Anh Kiệt hỏi cô chuyện gì xảy ra, cô nhỏ giọng nói những chuyện đã xảy ra cho anh. Cố Anh Kiệt thở dài: “Xem ra ông Trời cảm thấy hôm nay không phải ngày tốt để nói thật, bên này ba mẹ anh cũng chưa dậy, không ai phát hiện anh đã rời khỏi. Dù sao anh cũng đã nhanh chóng đi làm, không thể biểu diễn cho họ xem một màn tình cảm lãng mạn rồi.”
“…” Tần Vũ Phi đau đớn một lúc lâu, tức giận: “Bởi vậy em ghét nhất là dậy sớm.” Không chỉ mệt rã rời, lại còn lãng phí đầu óc.
Tần Vũ Phi ôm một bụng tức đi làm, Cừu Chính Khanh thấy mới chín giờ cô đã vào công ty, nhướn mày nói: “Hôm nay mặt trời rõ ràng mọc hướng Đông mà.”
Buồn cười lắm à? Hài hước lắm à? Tần Vũ Phi liếc anh một cái.
Trở lại phòng làm việc, Tần Vũ Phi càng nghĩ càng không cam lòng. Cô đã thật sự chuẩn bị tinh thần bao lâu, xây dựng tâm lý bao lâu, cuối cùng tất cả đều vô nghĩa, tinh thần đã chuẩn bị tốt đều phải vứt đi. Bây giờ nếu muốn cô chủ động nói với mẹ là đang yêu Cố Anh Kiệt, cô lại cảm thấy lúc nào cũng không thích hợp. Thật ra nếu không nôn nóng, không rơi vào hoàn cảnh cấp bách, dũng khí của cô vô cùng ít ỏi.
Nhưng việc này không dễ dàng quên đi như vậy, Tần Vũ Phi cho rằng mình phải nghĩ biện pháp, không thể trực tiếp thông báo đầy đủ cho ba mẹ, vậy thì đi đường vòng báo cáo cũng có thể mà. Nếu lời đồn truyền tới tai họ, vậy ba mẹ nhất định sẽ đến hỏi cô, đến lúc đó cô chỉ cần nói: “Đúng vậy, không sai đâu.” là được rồi. Như thế có vẻ rất tốt, là một biện pháp hoàn hảo.
Tần Vũ Phi nghĩ là làm. Cô nhanh chóng quyết định, gửi lời mời đến Cừu Chính Khanh, kêu anh cùng ăn trưa.
“Cô lại làm chuyện xấu gì rồi?” Cừu Chính Khanh hỏi cô.
“Tuy tôi là một “Bạch phú mỹ” nông cạn, nhưng tôi chưa bao giờ làm chuyện gì xấu cả.”
“Được rồi, vậy xin hỏi có chuyện gì cần tôi giúp đỡ đây?”
Lần này hỏi đúng tim đen của cô, đâm một nhát trúng phóc. Tần Vũ Phi nhanh chóng chuẩn bị lực lượng vũ trang, làm ra vẻ thờ ơ: “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, có chuyện gì mà tôi làm không được à, đâu cần anh giúp.” Cô dừng lại một chút, nhưng để tránh bị tiếp tục truy vấn, làm hỏng chuyện lớn, cô thẳng thắn nói: “Chúng ta là đồng nghiệp, thỉnh thoảng tôi cũng phải nịnh hót anh, mọi người trò chuyện một chút, gia tăng cảm tình chứ, như vậy chúng ta phối hợp làm việc cùng nhau mới ăn ý được.”
Cừu Chính Khanh nhíu mày: “Nghe như thế tôi thấy chuyện này không quá bình thường đâu.”
“Vậy bây giờ anh nói anh có dám đi ăn cơm với tôi không?” Tần Vũ Phi cướp lời, gia tăng khí thế ép hỏi anh.
“Dám thì dám…”
“Quyết định như vậy nhé, mười hai giờ cùng đi.” Tần Vũ Phi nói xong, không cho Cừu Chính Khanh có cơ hội trăn trối gì thêm liền ngắt máy.
Buổi trưa Tần Vũ Phi và Cừu Chính Khanh mặt đối mặt ngồi trong nhà hàng, chiến lược nói chuyện cô đã tập trước rồi, gọi món xong, cô bắt đầu trò chuyện công việc với Cừu Chính Khanh, phát biểu một số ý kiến về thị trường trong ngành, Cừu Chính Khanh cẩn thận đáp lời, nhưng đồ ăn đã đến mà không hề thấy cô có biểu hiện gì bất thường, anh hơi thoáng thả lỏng tâm tình.
Lúc ăn được phân nửa, Tần Vũ Phi ra vẻ lơ đãng hỏi: “Cừu tổng, anh nghĩ Cố Anh Kiệt như thế nào?”
“Rất tốt, trẻ tuổi có tương lai, xử lý công việc chắc chắn, năng lực làm việc không tệ.” Đánh giá hoàn tất.
Tần Vũ Phi híp mắt, sao những tính từ này dùng để miêu tả Cố Anh Kiệt cô lại thấy hơi không quen nhỉ, A Kiệt nhà cô đẹp trai hào phóng, dịu dàng săn sóc, rất thấu hiểu người khác…. Được rồi, đây không phải lúc để tranh cãi. Tần Vũ Phi nói thêm: “Ừm, thật ra tôi muốn nói là, tôi đang quen với anh ấy.”
“À.” Đánh giá hoàn tất.
Tần Vũ Phi thật sự muốn lật bàn, sao người này phản ứng nhạt nhẽo như vậy, một chút tinh thần buôn chuyện cũng không có, thế này làm sao cô tiếp tục nói đây. Được rồi, bây giờ không phải lúc để so đo, không cần anh ta phải phản ứng gì cô cũng có thể nói tiếp, dù sao da mặt cô có thể chống đỡ được. “Tôi vẫn chưa dám nói với ba mẹ về chuyện này. Không biết ba tôi nghĩ sao về anh ấy nữa, nếu như ông biết thì có phản đối chúng tôi không nhỉ?”
“Tần tổng đánh giá rất cao Cố tam thiếu, còn khen anh ta mấy lần trước mặt tôi. Tôi nghĩ cô không cần lo lắng chuyện này.”
Câu trả lời lần này của Cừu Chính Khanh làm Tần Vũ Phi khá hài lòng. Được rồi, ít ra tên Cừu tổng đại nhân này và Tần tổng đại nhân của hắn ta còn có đề tài để nói chuyện với nhau. Hắn ta thường mách lẻo tình hình của cô với ba, phê bình cô không tốt, bây giờ có tin đồn của cô trong tay rồi, nhất định phải lợi dụng cho tốt mới đúng!
Lúc này Cừu Chính Khanh lại hỏi: “Cô mời tôi đi ăn, có phải chỉ vì muốn nghe đánh giá của Tần tổng với Cố tam thiếu thôi không?”
“Đương nhiên không phải.” Tần Vũ Phi không thể thừa nhận, có vẻ giống như càng sợ càng không tin tưởng. Nhưng cũng may cô đã chuẩn bị chủ đề hôm nay rồi, “Thật ra, tôi muốn nói với anh chuyện của Tiểu Đình.”
Cừu Chính Khanh nhướn mày: “Cô ấy có chuyện gì?”
“Là thế này, tôi nghe nói lần trước Tiểu Đình đến công ty tìm tôi, lúc đi ngang qua phòng họp thấy anh và Cố Anh Kiệt ở bên trong, cô ấy buột miệng mời các anh đi ăn. Cố Anh Kiệt cảm thấy cô ấy rất nhiệt tình với anh, mời anh trước nên hiểu lầm là Tiểu Đình có ý với anh. Tôi biết lúc đó cả anh và Tiểu Đình đều không nhận ra, cô ấy mời đi ăn như thế sẽ làm anh rất bất ngờ, tôi sợ anh cũng hiểu lầm nên mời ăn cơm giải thích một chút.”
“Hiểu lầm cái gì?” Trong lòng Cừu Chính Khanh lại nói anh thật sự hiểu lầm rằng Tiểu Đình đang theo đuổi bạn trai hiện tại của cô, nhưng chuyện này không nên nói vẫn hơn, tránh cho Tiểu Đình lại bị đại tiểu thư điêu ngoa này bắt nạt.
“Chỉ mong anh đừng hiểu lầm cô ấy có ý đồ gì với anh. Lần đó là vì tôi và Cố Anh Kiệt giận nhau, không muốn thấy anh ấy cho nên bảo Tiểu Đình mang các anh đi.”
Cừu Chính Khanh nhíu mày: “Cô nói lần đó trắng trơn làm trái lịch phân việc của tôi, không chịu họp, còn tìm người ngoài tới cắt ngang cuộc nói chuyện của tôi và khách hàng? Tần Vũ Phi, thái độ làm việc của cô ở đâu? Cô không thể có trách nhiệm một chút à, đem chuyện cá nhân vào công việc là biểu hiện vô cùng không chuyên nghiệp.”
“Dừng, dừng.”
Đáng tiếc Cừu Chính Khanh không thèm để ý đến cô, anh ta vẫn tiếp tục giáo huấn, cái gì mà “Cuộc họp lần trước may mà không quá quan trọng, nhưng làm như thế là không được” sau đó lại bla bla nói tiếp một tràng. Tần Vũ Phi lập tức không còn tinh thần ăn uống, cảm thấy vô cùng phiền chán.
Xin đứng đắn chút, không, phải là xin đừng quá đứng đắn, là trọng điểm của buổi nói chuyện hôm nay sao? Trọng điểm phải là đại tiểu thư Tần gia đang quen với tam thiếu của Cố gia, làm phiền anh mau khẩn cấp về mách lẻo với Tần tổng nhà anh đi thôi!
Nhanh lên!
Tần Vũ Phi cảm thấy bản thân hi sinh rất lớn, buổi giáo huấn nhọc nhằn hôm nay nhất định không được vô nghĩa. Món nợ này cô phải nhớ kỹ, tương lai sẽ trả lại gấp bội!
Vở kịch nhỏ:
Tác giả: Mọi người chú ý, mọi người chú ý, tôi cảm thấy các người đang bắt nạt tác giả, loại không khí tàn ác này thật sự không thể tiếp tục được nữa.
Doãn Đình: Hả?
Tần Vũ Phi: Đồ thần kinh.
Cừu Chính Khanh: Uy nghiêm của tác giả là cái quái gì?
Cố Anh Kiệt: Tôi chỉ nghe nói qua uy nghiêm của nam chính.
Tần Vũ Phi: Cả dung nhan xinh đẹp của nữ chính nữa.
Cố Anh Kiệt: Lão bà nói rất đúng, tất cả cái khác đều không quan trọng.
Tác giả: …
Bình luận truyện