Chiều Em Đau Cả Trái Tim

Chương 36: Mập mờ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)

Cách lần chuyển chỗ ngồi trước đã hơn một tháng, tiết tự học tối nay lại bắt đầu chuyển lại chỗ ngồi.

Các cụ nói cấm có sai, phong thủy thì phải luân chuyển thôi.

Luật hoa quả không sớm thì muộn sẽ có, không trật phát nào.

Quân tử trả thù mười năm không muộn.

Bây giờ chỗ của Thời Hạ lại thành bên cạnh lối đi rồi, Thẩm Nhất Thành muốn đi ra đi vào gì cũng phải đi qua chỗ cô cả.

Thời Hạ nín lửa giận nửa ngày trời, cuối cùng cũng đến lúc được giải lửa.

Thẩm Nhất Thành cau mày, "Thời Hạ, bọn mình đổi chỗ đi."

Thời Hạ cong môi nhìn cậu cười cười nói hai chữ, "Không-đổi!"

*Sơ đồ chỗ ngồi hiện tại



Thẩm Nhất Thành lúc đầu còn tưởng Thời Hạ thích ngồi ngoài, mãi đến lúc bị ngăn không cho vào mới hiểu rõ...

Chà, cô nhóc đang trả thù cậu đấy.

Thẩm Nhất Thành chống tay lên bàn Thời Hạ, khom lưng, nghiêng đầu nhìn người nào đấy đang giả vờ bình tĩnh đọc sách, "Thời Hạ, cậu chắc chắn là không để tớ vào phải không?"

Thời Hạ mặt không đổi sắc, "Đường nào cũng đến La Mã được hết, không chỉ có mỗi đường này mà phải không?"

Thẩm Nhất Thành, "Ừ, cậu nói đúng rồi đấy, đường nào cũng đến La Mã cả, nhưng mà tôi chỉ muốn đi đường cậu."

Tai Thời Hạ đỏ ửng lên, cái thằng nhóc thối này, nói câu này mà mặt không thèm đỏ tim không thèm đập!

Nhưng mà Thời Hạ cũng không nhận thua bao giờ, "Ngại quá, đường này là đường cụt, mời cậu tìm đường khác cho."

Thẩm Nhất Thành chậc chậc hai cái, nhướng ngướng mày, tới gần bên canh Thời Hạ.

Thẩm Nhất Thành đứng ở lối đi nghiêng người ghé hẳn lên bàn của Thời Hạ, hai người vốn đã rất gần rồi, cậu còn nghiêng thêm nữa, dường như là vai kề vài luôn, đầu cậu sát ngay gò má cô, chỉ cần xoay mặt một xíu là đã chạm vào nhai rồi.

Tim Thời Hạ vọt cả dậy, né vội sang bên, nhỏ giọng nói, "Cậu làm gì đấy?"

Thẩm Nhất Thành thấy cô né đi, lại vươn người sát sang.

Vẫn đang trong tiết tự học tối đầu tiên, phòng học rất nhiều người, ồn ào nháo nhác.

Không biết ai hô lên một câu, "Ái chà, anh Thành đang làm cái gì đấy?"

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về đấy, thấy tư thế lúc này của Thẩm Nhất Thành với Thời Hạ, cậu nam sinh kia "ồ" lên một tiếng trầm trồ.

Thời Hạ mặt càng ngày càng đỏ, vết hồng trên má lan rộng tới cả hai tai, dưới ánh đèn càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Thẩm Nhất Thành không động đậy, giữ nguyên tư thế ngẩng đầu lườm nam sinh kia một cái, cậu bạn kia tỏ vẻ đây hiểu hết nhá cười haha.

Thẩm Nhất Thành vỗ vỗ vai Thời Hạ, hất cằm vào trong ý bảo cô ngồi sang đó.

Thời Hạ cúi đầu nhếch sang ngồi chỗ của Thẩm Nhất Thành, cậu cũng thuận thế ngồi xuống chỗ cô luôn.

Thời Hạ vứt sách sang cho cậu, "Đồ vô liêm sỉ!"

Thẩm Nhất Thành thính tai vô cùng, "Đấy là kĩ năng cá nhân thôi, cậu không học được à, không thì cậu thử "vô liêm sỉ" với tôi xem nào!"

Thời Hạ hít một hơi thật sâu, tự dặn lòng phải bình tĩnh, bình tĩnh vào!

Tan học tối, vẫn là ba người cùng về như trước.

Thời Hạ không nói gì, Thẩm Nhất Thành cũng im lặng, Thịnh Thác Lý thấy chán quá liền tự nói một mình, từ chơi đến vui luôn.

Rất nhanh đã đến chỗ tách ra, Thịnh Thác Lý đột nhiên nhớ ra chuyện gì đấy, đầu xe chếch về phía Thẩm Nhất Thành, hét lớn, "Anh Thành, sáng nay anh hỏi em "ngủ ngon" có nghĩ là gì đúng không? Em biết nè, "ngủ ngon" ghép vần lại là thành "anh yêu em, yêu em" đấy!"

Thịnh Thác Lý vừa nói xong liền cảm nhận bầu không khí càng trở nên kì quặc hơn nhiều.

Đêm mùa thu, dưới ánh đèn đường mở ảo, lá rụng thành một lớp dày trên mặt đất, mỗi lần có bánh xe lướt qua đều phát ra tiếng "xào xạc" nhẹ.

Thẩm Nhất Thành nhịn không được hỏi lại, "Là sao?"

"W-a-n-a-n đấy, anh yêu em yêu em đấy!" Thịnh Thác Lý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép được, "Sao anh ngu thế?"

Thời Hạ đi xe điện nên nhanh hơn hai người một tí, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người liền tăng tốc, mong chóng mất bóng ở chỗ rẽ.

Thẩm Nhất Thành liếc Thịnh Thác Lý, nâng tay vỗ vai cậu ta, "Tôi không biết là nên cảm ơn cậu hay là dần cậu một trận nữa."

Thịnh Thác Lý, "..."

Mạch não của mấy tên học giỏi, tốt nhất đừng có đi đoán làm cái gì, đoán tới đoán lui thì cũng không đoán nổi đâu!

Thời Hạ về tới dưới nhà, mở cửa tầng ngầm ra định dắt xe vào.

Bục cửa chỗ tầng hầm ngầm hơi cao, đợt trước Thẩm Nhất Thành có tìm riêng một cái ván gỗ đặt đấy cho cô dễ dắt xe đạp điện lên xuống.

Không biết hôm nay ai chôm mất tấm ván gỗ rồi, Thời Hạ đẩy hai lần vẫn không lên được.

Thẩm Nhất Thành chống xe đạp địa hình lại, bước lên trước, đứng cạnh Thời Hạ duỗi tay cầm lấy tay lái của xe Thời Hạ.

Nhân tiện nắm lấy tay Thời Hạ bên dưới luôn.

Thời Hạ mím môi rút tay ra, lui về sau.

Thẩm Nhất Thành đẩy mạnh xe điện, chống chân chống, Thời Hạ đóng xong cửa, đi lên lầu.

Thẩm Nhất Thành đi theo sau lên lầu.

Cầu thang tối om, Thời Hạ lấy chìa khóa gõ vào lan can, dùng tiếng để bật đèn.

Hai người đi đường không phát ra tiếng động gì, thế nên chỉ trong chớp mắt, đèn lại tắt mất.

Cổ tay cô bị người ta nắm lấy, Thời Hạ dừng lại, định rút tay ra.

Không được như nguyện.

Hai người đứng trên cầu thang, Thời Hạ đứng cao hơn 2 bậc so với Thẩm Nhất Thành, gần như là nhìn thẳng vào cậu.

Màn đêm yên tĩnh, tiếng hít thở của hai người càng trở nên rõ rệt.

Ngón tay cái Thẩm Nhất Thành khẽ vuốt mu bàn tay Thời Hạ, sau đấy đưa tay lên mũi ngửi ngửi, "Hôm nay có hút thuốc không đấy?"

Khoảng cách quá gần, mu bàn tay dường như cảm nhận được cảm giác đôi môi lướt qua nó, tựa như ảo mộng vậy, không thể biết đó là thực hay là mơ.

Thời Hạ giật tay hai cái, rút về giấu sau lưng, giọng nói run run, "Đừng có vu oan tớ, hôm nay tớ không hút!"

Trong bóng tối, Thẩm Nhất Thành nhíu mày hai cái, hơi thất vọng.

Thời Hạ nhanh chóng quay người chạy lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa sau đấy vội đóng lại.

Một đường thẳng mạch.

Thẩm Nhất Thành lắc lư chậm chạp đi lên, vẻ mặt giống như sung sướng, lại tựa như u oán.

*

Cái kiểu mập mờ này, nếu có gì đấy bị phá vỡ mất, đôi bên sẽ lâm vào tình trạng kì quặc kinh khủng.

Trước đây có thể không kiêng nể gì mà kề bên nhau, bây giờ lại thành cẩn thận thử trước.

Trước đây cãi nhau ầm ĩ không trật phát nào, giờ liếc phải nhau cũng phải nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Bầu không khí như này giữa Thời Hạ và Thẩm Nhất Thành cứ thế hơn hai tuần liền.

Đến thứ 7, Lý Hoàn gọi điện hẹn Thời Hạ ra ngoài chơi, địa điểm hẹn là quán cafe cạnh trung tâm thương mại.

Lúc Thời Hạ đến mới biết còn có cả Thẩm Nhất Thành với Thịnh Thác Lý và Bồng Dương ở đấy nữa.

Bọn họ ngồi trong phòng riêng, trong phòng có đặt một cái sofa dài với một cái cho hai người ngồi.

Lý Hoàn với Bồng Dương ngồi trên sofa dài, hai người chỉ tiếc không ngồi lên nhau được thôi, thế nên chỉ chiếm một phần nhỏ của sofa, Thịnh Thác Lý nửa nằm nửa ngồi bên cạnh Bồng Dương.

Thẩm Nhất Thành ngồi ngay giữa sofa dành cho hai người kia, chân vắt lên bàn, cả người toàn vẻ lười nhác.

Thời Hạ cũng không chần chừ gì đi thẳng đến bên cạnh Thẩm Nhất Thành, nhấc chân đá đá cậu ý bảo là ngồi nhích vào trong chút.

Thẩm Nhất Thành dịch dịch mông tượng trưng, chả chừa ra được bao nhiêu chỗ.

"Cứ ngồi thẳng lên đùi cũng được, rắc rối thế làm gì." Bồng Dương vừa soạn bài tây, vừa cười chọc ghẹo.

Thời Hạ nghe thấy thế, trừng mắt lườm Thẩm Nhất thành, Thẩm Nhất Thành mới chịu đứng dậy ngồi sang một bên, chừa cho Thời Hạ một chỗ.

Thời Hạ cởi áo khoác, ngồi cạnh cậu.

Thẩm Nhất Thành ghé sang ngửi ngửi cổ cô theo thói quen.

Thời Hạ dạo này cai thuốc khổ sở vô cùng, mũi Thẩm Nhất Thành cứ như mũi chó ấy, quản giáo nghiêm khắc cực kì.

Thời Gia Hoan cũng cai thuốc, trong nhà không có thuốc lá, Thời Hạ lại cả ngày ở cạnh Thẩm Nhất Thành, cặp sách túi quần túi áo gì đấy Thẩm Nhất Thành đều kiểm tra cả, cô không hề có tí cơ hội tàng trữ nào.

Hai hôm trước, cậu tự nhiên có lòng từ bi cho cô hút một điếu bớt thèm, thế nhưng từ đấy về sau cậu nghiêm khắc hơn hẳn, một điếu cũng không được.

Thấy Bồng Dương ngậm điếu thuốc trên miệng, đang sờ bật lửa, Thẩm Nhất Thành liền cúi người giật thuốc trên miệng cậu ta ném vào thùng rác, "Hôm nay không được hút."

Bổng Dương chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, "Sao lại thế?"

"Cậu quan tâm nhiều thế làm gì?" Thẩm Nhất Thành dựa người lại sofa, tay duỗi ngang vắt lên thành, nghịch nghịch tóc đuôi ngựa của Thời Hạ.

Thời Hạ vỗ lên bàn tay của cậu mấy cái nhưng cậu không buông, tùy cậu vậy.

Lý Hoàn ghé tai nói thầm với Bồng Dương mấy câu, Bồng Dương khinh bỉ nói nhỏ, "Cô gái nhà cậu ta cai thuốc thì có liên quan xu nào tới anh đâu?"

Nhân viên gõ cửa đi vào, đưa đồ họ gọi lên.

"Thời Hạ, cậu chưa gọi đồ, cậu có muốn gói gì không?" Lí Hoàn hỏi cô.

Thịnh Thác Lý đưa menu trong tay cậu ta cho Thời Hạ, Thời Hạ nhận lấy lật lật, "Trưa nay tớ chưa ăn cơm cơ, gọi một phần lót dạ đã vậy."

Bây giờ đã là 2h chiều rồi, nhóm Thẩm Nhất Thành đều ăn xong rồi mới qua, Thời Hạ ăn sáng muộn, trưa không đói nên không ăn nữa.

"Cho tôi một ly nước chanh, với một cơm xào tiêu bò Hàng Châu."

Đám Bồng Dương nhàn rỗi không có gì làm liền tụm lại đánh bài poker, Thời Hạ ngồi ăn cơm, Lý Hoàn không hứng thú lắm, thế nêm ba người Thẩm Nhất Thành liền chơi đấu địa chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện