Chiêu Oán
Chương 20: Chớ có động vào!
Không chỉ Đông Sĩ, mà tất cả những người ngồi trong đình đều không ngờ một màn như vậy lại xảy ra.
Vệ Tước dùng một bàn tay nắm chặt ly rượu trước mặt, hai tay vận lực khiến chén ngọc cứ thế nát vụn, rượu từ trong lòng bàn tay rỉ ra nhỏ từng giọt xuống bàn.
Vệ Tước mở tay để những mảnh ngọc vỡ rơi xuống, đập vào bàn gỗ kêu lanh canh. Nàng tao nhã rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn lụa chậm rãi lau từng ngón tay.
Kinh ngạc… Tất cả đều yên lặng kinh ngạc.
Vệ Tước chỉ dùng tay mà đỡ được năm thành công lực của Lã Hinh, còn đủ sức bóp nát ly rượu đó. Mà điều làm người ta khó tin nhất chính là, hắn không hề sử dụng linh lực. Không ai cảm nhận được linh khí dao động xung quanh. Điều này có nghĩa, nếu hắn không phải là một cao thủ Nguyên Anh trở lên, có thể điều động linh lực tự nhiên khiến người khác không thể nhận ra, thì chính là hắn sử dụng sức mạnh cơ thể thuần tuý mà đón lấy.
Nếu đúng là dùng sức mạnh thì quả thực hãi hùng. Nhuận Ngọc đảo hai mắt qua lại trên thân thể nhỏ bé của Vệ Tước. Thiếu niên này dáng người nhỏ gầy, da trắng như sứ, môi đỏ, mi cong. Có đánh chết hắn cũng không tin đây lại là một kẻ ưa bạo lực như hắn.
Lã Hinh trong lòng hối hận. Hắn đã là Trúc cơ đỉnh phong, dùng năm thành công lực cũng chỉ tính như tu vi của tu sĩ Khai quang trung kỳ. Cứ tưởng đã quá đủ, ai dè vẫn không thể đập chết phế vật kia. Đáng lẽ hắn không nên khinh địch như vậy.
Vệ Tước nhàn nhạt nhìn Lã Hinh đang âm thầm tính toán trước mặt. Hắn khiến cho nàng càng cảm thấy áp lực, càng mong muốn nhanh chóng mạnh mẽ. Nếu hôm nay hắn ra toàn lực, chắc chắn nàng đã chôn thây ở đây. Linh lực nàng mới tiếp nhận, còn chưa sử dụng lần nào. Chẳng may sai sót, chính là tự tìm chết. Khắc đó cuối cùng vẫn quyết định vận lực đến lòng bàn tay, trực tiếp dùng thân thể tiếp nhận. Nhưng vẫn có vài tia linh khí tiến vào chạy loạn trong cơ thể nàng.
Vệ Tước mím môi lạnh lùng, ngăn mình muốn ho khan.
Đúng lúc này Thư Sương tiến vào, lo lắng nhìn ly rượu bể nát trước mặt Vệ Tước, lại nhìn qua Lã Hinh một cái. Chắp hai tay nói:
“Các vị trưởng lão đã hội bàn xong, đang đợi mọi người ở Phong Lĩnh điện. Thỉnh các sư huynh sư tỷ theo Thư Sương”
Vệ Tước đứng dậy đi ra ngoài, nàng đi trước lấy ra bình Khí độ đan trước đây Giang lão tặng, nuốt xuống một viên. Linh khí xâm nhập trong cơ thể ngay tức khắc bị bài trừ. Nàng cũng để ý thấy linh khí trong thiên đan ngày càng sóng sánh như chất lỏng, không còn mờ mịt như trước. Kì lạ là linh khí vẫn tiếp tục vận hành trong cơ thể theo chu kì tuần hoàn. Rõ ràng nàng không bế quan, cũng không tu luyện, sao chuyện này có thể xảy ra.
Thấy Vệ Tước đứng bất động đằng trước, Thư Sương đi đến lay gọi:
“Vệ sư huynh”
Vệ Tước giật mình, bình tĩnh đáp lời:
“Cảm phiền Thư sư muội dẫn đường”
Khi đám tu sĩ đến điện Phong Lĩnh, cấm chế đã được giải. Mấy vị trưởng lão đang ngồi uống trà, sắc mặt đều sầm xuống khác hẳn lúc trước.
Đám đệ tử đều chắp tay cung kính:
“Ra mắt các vị trưởng lão”
Nghiêu Hành nghiêng đầu nhận lễ nhưng mắt lại liếc qua đánh giá Vệ Tước đứng ở phía sau.
“Các vị trưởng lão, Cửu Nguyệt cung có vài chuyện cần giải quyết nên ta xin phép rời đi trước. Y hẹn sẽ gặp. Cáo từ”
Cung chủ Cửu Nguyệt cung – Vân Tử Yên dẫn theo hai nữ đồ đệ rời đi trước.
Theo sau các trưởng lão cũng lần lượt dẫn đệ tử rời đi.
Trong Phong Lĩnh điện lúc này chỉ còn Nghiêu Hành cùng hai đồ đệ. Lão cho Thư Sương lui xuống, mới lắc đầu nói:
“ Lã Hinh, ngươi quá khinh xuất”
Sự việc xảy ra ở hồ Linh Ứng hắn đã nghe báo lại. Thiếu niên kia hắn cũng đánh giá qua. Việc này chỉ có thể trách Lã Hinh tự làm tự chịu.
“Sư phụ, là tên tiểu bạch kiểm đó không coi ai ra gì”
Nghiêu Hành thở dài, dặn dò:
“Lần sau có gặp lại hắn thì chớ có động vào”
Lã Hinh vẫn không hiểu. Hôm nay chẳng qua hắn khinh địch nên mới chừa cho phế vật đó một con đường sống. Nếu có lần sau, chắc chắn sẽ khác. Dẫu hắn dùng cơ thể mà chặn được một kích của mình nhưng đâu phải lần nào cũng may mắn như vậy. Hắn vội vàng phản bác:
“Tại sao đồ đệ lại phải dè chừng phế vật đó chứ?”
Nghiêu Hành lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành:
“Chưa kể hắn có Bạch Thanh chống lưng… Bản thân tên đó cũng không hề đơn giản”
Lã Hinh còn định cãi cố nhưng đã bị câu nói của Nghiêu Hành chặn lại:
“Lui xuống đi”
Hắn đành sầm mặt ra về. Sư phụ sao lại không tin tưởng bản lĩnh của hắn.
Vệ Tước! Lần sau gặp lại chính là ngày giỗ của ngươi.
Một mình Nghiêu Hành ngồi trong đại điện rộng lớn. Nhị đồ đệ của hắn càng ngày càng bốc đồng. Nếu còn tiếp tục gây chuyện chỉ e mạng cũng chẳng còn. Thiếu niên đó khi hắn nhìn vào, đúng là không hề có một tia linh lực, nhưng tại sao vẫn khiến người khác có cảm giác không an tâm đến vậy?
Ra khỏi địa phận Ngọc Linh, Đổng Trác phất tay ra một vòng xoáy dịch chuyển, hai thầy trò xuyên qua lập tức đứng dưới chân núi Bạch Thanh.
Vệ Tước vẫn cẩn trọng nhìn dòng linh khí đang nhẹ nhàng chạy trong cơ thể mình. Điều này thật khó nói. Cứ đợi trở về rồi hỏi sư phụ vậy.
Đi qua Bạch quan đạo, cảm giác so với lần đầu khác hẳn. Giờ nàng đã là môn hạ chân chính của Bạch Thanh. Đã bước chân vào con đường này, không còn là nữ đế năm xưa, không còn là phàm nhân đến từ Thập địa giới. Nàng có thứ cần bảo vệ cũng có thứ cần đòi lại. Nàng rong ruổi chiến đấu đoạt lấy sức mạnh. Và thật may, nàng có Bạch Thanh bên cạnh.
Bạch Thanh! Đây chính là Bạch Thanh!
Qua hơn ngàn bậc đá, Bạch Thanh sừng sững hiện ra trước mắt, Vọng Thanh Giang vẫn lững lờ chảy chẳng màng thế sự xoay vần.
Tu sĩ Khai quang không thể ngự khí cũng chẳng thể ngự không, nàng vẫn ngồi cùng phi diệp với lão sư phụ. Đổng Trác cho pháp khí dừng trước một đại điện, một bảng gỗ khắc ba chữ thật to “Chấp sự đường”
Chấp sự đường là nơi giải quyết công vụ trên Bạch Thanh. Lão Đổng hiên ngang đi vào, tay duỗi ra, lập tức một cái đùi gà xuất hiện.
Bên trong, Phong Thần cũng vài đệ tử đang ngồi trên bàn. Thấy chưởng môn, chúng đệ tự đều đứng dậy hành lễ. Lão cho lui hết, chỉ còn lại Vệ Tước cũng Phong đại sư huynh ngồi đối diện mắt lớn nhìn mắt nhỏ.
Vệ Tước luôn cảm thấy vị đại sư huynh này có ác cảm với mình. Nhưng nàng cũng không dư sức quan tâm đến hắn thích cái khỉ gì?
“Đại sư huynh hảo”
Nàng lên tiếng chào hỏi.
“Tiểu sư đệ đúng là thiên tài trong thiên tài. Mới bế quan vài ngày mà đã Khai quang rồi. Thật là khiến người khác ghen tị” Phong Thần mỉm cười đáp.
Đổng sư phụ tuốt nốt miếng thịt trên cái đùi gà rồi quẳng cái xương đi. Chiếc xương rơi xuống nền nhà, nền đá bỗng chốc chuyển thành mặt nước gợn sóng, nhấn chìm đoạn xương rồi lại biến về như cũ.
Vệ Tước mãi nhìn, không để ý thấy ngoài của một bóng đen đã tiến vào ngồi bên cạnh nàng.
Lúc ngẩng lên, vị huyền y kia đang nhìn nàng nghi hoặc đánh giá. Hắn chậm rãi mở miệng:
“Tiểu sư đệ mới đó đã xuất quan rồi sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng mà trầm ổn. Đây chính là vị nhị sư huynh Uông Bá Gia mà nàng nghe danh bị cuồng tu luyện. Dạo này có vẻ hắn đã ngừng bế quan. Vệ Tước không biết trả lời thế nào. Đánh cười trừ đáp:
“Đa tạ nhị sư huynh quan tâm. Sư đệ cũng mới xuất quan sáng nay”
Uông Bá Gia mở to mắt nhìn chằm chằm. Mười ngày xuất quan. Hắn không nhìn ra tu vi cũng không thấy linh lực của nàng dao động. Vậy trong mười ngày này tiểu sư đệ của hắn tu luyện cái gì?
Có vẻ thấy mình thất lễ, nhị sư huynh chuyển tầm mắt sang lão già phía bên cạnh. Lão già khốn kiếp, ngàn năm vẫn một cái bộ dạng này.
Đổng sư phụ không hay biết những ánh nhìn đầy phẫn nộ kia, lão chép miệng nói:
“Mới có đệ tử Nghiêu Hành đi qua Cửu châu Giạc Ma, phát hiện Hoả Diễm sơn có dị biến. Lát nữa hai ngươi đến đó một chuyến xem sao. Sự tình có chuyện lạ, lại đều có sự tham gia của bát đại môn phái, đặc biệt phải cẩn trọng”
“Vâng thưa sư phụ”
Bàn chuyện đại sự, tất cả đều rất nghiêm túc. Nhưng ngay lập tức bị tiếng cười hê hê phá vỡ:
“Mà mang cả tiểu Tước đi cho nó nhìn ngắm Cửu châu một cái”
Lại quăng ra một ánh nhìn cảnh cáo:
“Sư huynh thì phải ra dáng mà bao bọc sư đệ. Đừng có cậy lớn bắt nạt nó”
Cả Phong Thần và Uống Bá Gia đều đau khổ. Bọn hắn nào có ý định ngược đãi tiểu sư đệ đâu mà lão già này cảnh cáo chứ!
Vệ Tước dùng một bàn tay nắm chặt ly rượu trước mặt, hai tay vận lực khiến chén ngọc cứ thế nát vụn, rượu từ trong lòng bàn tay rỉ ra nhỏ từng giọt xuống bàn.
Vệ Tước mở tay để những mảnh ngọc vỡ rơi xuống, đập vào bàn gỗ kêu lanh canh. Nàng tao nhã rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn lụa chậm rãi lau từng ngón tay.
Kinh ngạc… Tất cả đều yên lặng kinh ngạc.
Vệ Tước chỉ dùng tay mà đỡ được năm thành công lực của Lã Hinh, còn đủ sức bóp nát ly rượu đó. Mà điều làm người ta khó tin nhất chính là, hắn không hề sử dụng linh lực. Không ai cảm nhận được linh khí dao động xung quanh. Điều này có nghĩa, nếu hắn không phải là một cao thủ Nguyên Anh trở lên, có thể điều động linh lực tự nhiên khiến người khác không thể nhận ra, thì chính là hắn sử dụng sức mạnh cơ thể thuần tuý mà đón lấy.
Nếu đúng là dùng sức mạnh thì quả thực hãi hùng. Nhuận Ngọc đảo hai mắt qua lại trên thân thể nhỏ bé của Vệ Tước. Thiếu niên này dáng người nhỏ gầy, da trắng như sứ, môi đỏ, mi cong. Có đánh chết hắn cũng không tin đây lại là một kẻ ưa bạo lực như hắn.
Lã Hinh trong lòng hối hận. Hắn đã là Trúc cơ đỉnh phong, dùng năm thành công lực cũng chỉ tính như tu vi của tu sĩ Khai quang trung kỳ. Cứ tưởng đã quá đủ, ai dè vẫn không thể đập chết phế vật kia. Đáng lẽ hắn không nên khinh địch như vậy.
Vệ Tước nhàn nhạt nhìn Lã Hinh đang âm thầm tính toán trước mặt. Hắn khiến cho nàng càng cảm thấy áp lực, càng mong muốn nhanh chóng mạnh mẽ. Nếu hôm nay hắn ra toàn lực, chắc chắn nàng đã chôn thây ở đây. Linh lực nàng mới tiếp nhận, còn chưa sử dụng lần nào. Chẳng may sai sót, chính là tự tìm chết. Khắc đó cuối cùng vẫn quyết định vận lực đến lòng bàn tay, trực tiếp dùng thân thể tiếp nhận. Nhưng vẫn có vài tia linh khí tiến vào chạy loạn trong cơ thể nàng.
Vệ Tước mím môi lạnh lùng, ngăn mình muốn ho khan.
Đúng lúc này Thư Sương tiến vào, lo lắng nhìn ly rượu bể nát trước mặt Vệ Tước, lại nhìn qua Lã Hinh một cái. Chắp hai tay nói:
“Các vị trưởng lão đã hội bàn xong, đang đợi mọi người ở Phong Lĩnh điện. Thỉnh các sư huynh sư tỷ theo Thư Sương”
Vệ Tước đứng dậy đi ra ngoài, nàng đi trước lấy ra bình Khí độ đan trước đây Giang lão tặng, nuốt xuống một viên. Linh khí xâm nhập trong cơ thể ngay tức khắc bị bài trừ. Nàng cũng để ý thấy linh khí trong thiên đan ngày càng sóng sánh như chất lỏng, không còn mờ mịt như trước. Kì lạ là linh khí vẫn tiếp tục vận hành trong cơ thể theo chu kì tuần hoàn. Rõ ràng nàng không bế quan, cũng không tu luyện, sao chuyện này có thể xảy ra.
Thấy Vệ Tước đứng bất động đằng trước, Thư Sương đi đến lay gọi:
“Vệ sư huynh”
Vệ Tước giật mình, bình tĩnh đáp lời:
“Cảm phiền Thư sư muội dẫn đường”
Khi đám tu sĩ đến điện Phong Lĩnh, cấm chế đã được giải. Mấy vị trưởng lão đang ngồi uống trà, sắc mặt đều sầm xuống khác hẳn lúc trước.
Đám đệ tử đều chắp tay cung kính:
“Ra mắt các vị trưởng lão”
Nghiêu Hành nghiêng đầu nhận lễ nhưng mắt lại liếc qua đánh giá Vệ Tước đứng ở phía sau.
“Các vị trưởng lão, Cửu Nguyệt cung có vài chuyện cần giải quyết nên ta xin phép rời đi trước. Y hẹn sẽ gặp. Cáo từ”
Cung chủ Cửu Nguyệt cung – Vân Tử Yên dẫn theo hai nữ đồ đệ rời đi trước.
Theo sau các trưởng lão cũng lần lượt dẫn đệ tử rời đi.
Trong Phong Lĩnh điện lúc này chỉ còn Nghiêu Hành cùng hai đồ đệ. Lão cho Thư Sương lui xuống, mới lắc đầu nói:
“ Lã Hinh, ngươi quá khinh xuất”
Sự việc xảy ra ở hồ Linh Ứng hắn đã nghe báo lại. Thiếu niên kia hắn cũng đánh giá qua. Việc này chỉ có thể trách Lã Hinh tự làm tự chịu.
“Sư phụ, là tên tiểu bạch kiểm đó không coi ai ra gì”
Nghiêu Hành thở dài, dặn dò:
“Lần sau có gặp lại hắn thì chớ có động vào”
Lã Hinh vẫn không hiểu. Hôm nay chẳng qua hắn khinh địch nên mới chừa cho phế vật đó một con đường sống. Nếu có lần sau, chắc chắn sẽ khác. Dẫu hắn dùng cơ thể mà chặn được một kích của mình nhưng đâu phải lần nào cũng may mắn như vậy. Hắn vội vàng phản bác:
“Tại sao đồ đệ lại phải dè chừng phế vật đó chứ?”
Nghiêu Hành lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành:
“Chưa kể hắn có Bạch Thanh chống lưng… Bản thân tên đó cũng không hề đơn giản”
Lã Hinh còn định cãi cố nhưng đã bị câu nói của Nghiêu Hành chặn lại:
“Lui xuống đi”
Hắn đành sầm mặt ra về. Sư phụ sao lại không tin tưởng bản lĩnh của hắn.
Vệ Tước! Lần sau gặp lại chính là ngày giỗ của ngươi.
Một mình Nghiêu Hành ngồi trong đại điện rộng lớn. Nhị đồ đệ của hắn càng ngày càng bốc đồng. Nếu còn tiếp tục gây chuyện chỉ e mạng cũng chẳng còn. Thiếu niên đó khi hắn nhìn vào, đúng là không hề có một tia linh lực, nhưng tại sao vẫn khiến người khác có cảm giác không an tâm đến vậy?
Ra khỏi địa phận Ngọc Linh, Đổng Trác phất tay ra một vòng xoáy dịch chuyển, hai thầy trò xuyên qua lập tức đứng dưới chân núi Bạch Thanh.
Vệ Tước vẫn cẩn trọng nhìn dòng linh khí đang nhẹ nhàng chạy trong cơ thể mình. Điều này thật khó nói. Cứ đợi trở về rồi hỏi sư phụ vậy.
Đi qua Bạch quan đạo, cảm giác so với lần đầu khác hẳn. Giờ nàng đã là môn hạ chân chính của Bạch Thanh. Đã bước chân vào con đường này, không còn là nữ đế năm xưa, không còn là phàm nhân đến từ Thập địa giới. Nàng có thứ cần bảo vệ cũng có thứ cần đòi lại. Nàng rong ruổi chiến đấu đoạt lấy sức mạnh. Và thật may, nàng có Bạch Thanh bên cạnh.
Bạch Thanh! Đây chính là Bạch Thanh!
Qua hơn ngàn bậc đá, Bạch Thanh sừng sững hiện ra trước mắt, Vọng Thanh Giang vẫn lững lờ chảy chẳng màng thế sự xoay vần.
Tu sĩ Khai quang không thể ngự khí cũng chẳng thể ngự không, nàng vẫn ngồi cùng phi diệp với lão sư phụ. Đổng Trác cho pháp khí dừng trước một đại điện, một bảng gỗ khắc ba chữ thật to “Chấp sự đường”
Chấp sự đường là nơi giải quyết công vụ trên Bạch Thanh. Lão Đổng hiên ngang đi vào, tay duỗi ra, lập tức một cái đùi gà xuất hiện.
Bên trong, Phong Thần cũng vài đệ tử đang ngồi trên bàn. Thấy chưởng môn, chúng đệ tự đều đứng dậy hành lễ. Lão cho lui hết, chỉ còn lại Vệ Tước cũng Phong đại sư huynh ngồi đối diện mắt lớn nhìn mắt nhỏ.
Vệ Tước luôn cảm thấy vị đại sư huynh này có ác cảm với mình. Nhưng nàng cũng không dư sức quan tâm đến hắn thích cái khỉ gì?
“Đại sư huynh hảo”
Nàng lên tiếng chào hỏi.
“Tiểu sư đệ đúng là thiên tài trong thiên tài. Mới bế quan vài ngày mà đã Khai quang rồi. Thật là khiến người khác ghen tị” Phong Thần mỉm cười đáp.
Đổng sư phụ tuốt nốt miếng thịt trên cái đùi gà rồi quẳng cái xương đi. Chiếc xương rơi xuống nền nhà, nền đá bỗng chốc chuyển thành mặt nước gợn sóng, nhấn chìm đoạn xương rồi lại biến về như cũ.
Vệ Tước mãi nhìn, không để ý thấy ngoài của một bóng đen đã tiến vào ngồi bên cạnh nàng.
Lúc ngẩng lên, vị huyền y kia đang nhìn nàng nghi hoặc đánh giá. Hắn chậm rãi mở miệng:
“Tiểu sư đệ mới đó đã xuất quan rồi sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng mà trầm ổn. Đây chính là vị nhị sư huynh Uông Bá Gia mà nàng nghe danh bị cuồng tu luyện. Dạo này có vẻ hắn đã ngừng bế quan. Vệ Tước không biết trả lời thế nào. Đánh cười trừ đáp:
“Đa tạ nhị sư huynh quan tâm. Sư đệ cũng mới xuất quan sáng nay”
Uông Bá Gia mở to mắt nhìn chằm chằm. Mười ngày xuất quan. Hắn không nhìn ra tu vi cũng không thấy linh lực của nàng dao động. Vậy trong mười ngày này tiểu sư đệ của hắn tu luyện cái gì?
Có vẻ thấy mình thất lễ, nhị sư huynh chuyển tầm mắt sang lão già phía bên cạnh. Lão già khốn kiếp, ngàn năm vẫn một cái bộ dạng này.
Đổng sư phụ không hay biết những ánh nhìn đầy phẫn nộ kia, lão chép miệng nói:
“Mới có đệ tử Nghiêu Hành đi qua Cửu châu Giạc Ma, phát hiện Hoả Diễm sơn có dị biến. Lát nữa hai ngươi đến đó một chuyến xem sao. Sự tình có chuyện lạ, lại đều có sự tham gia của bát đại môn phái, đặc biệt phải cẩn trọng”
“Vâng thưa sư phụ”
Bàn chuyện đại sự, tất cả đều rất nghiêm túc. Nhưng ngay lập tức bị tiếng cười hê hê phá vỡ:
“Mà mang cả tiểu Tước đi cho nó nhìn ngắm Cửu châu một cái”
Lại quăng ra một ánh nhìn cảnh cáo:
“Sư huynh thì phải ra dáng mà bao bọc sư đệ. Đừng có cậy lớn bắt nạt nó”
Cả Phong Thần và Uống Bá Gia đều đau khổ. Bọn hắn nào có ý định ngược đãi tiểu sư đệ đâu mà lão già này cảnh cáo chứ!
Bình luận truyện