Chiều Tà Rơi Rụng

Chương 2: Lương Địch



Cô gái đó… Cô ta có vấn đề… Chắc chắn là cô ta có vấn đề!

Nam Phong không lên mạng được chỉ có thể tức tối ngồi cạnh bàn. Ánh mắt lại ngước nhìn cô gái tên Lộ Hiểu Nguyệt, có vẻ như cô ta đang quay mặt sang bên cạnh cười với người khác, nhưng dù sao cô ta vẫn luôn vô thức để ý tới Nam Phong. Mà Nam Phong vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô ta, mỗi khi cô ta liếc mắt sang nhìn, anh đều sẽ háo hức đáp lại cô ta. Thoạt nhìn cô ta trông như đang vô tình rời mắt đi, nhưng tôi biết rõ, cô ta nhất định biết! Cô ta vốn định cố tình quyến rũ Nam Phong mà!“Mày nói bậy bạ cái gì đó?” Nam Phong hét lên một tiếng, lấn đi tiếng của tôi.Sắc mặt Lê Nhật Huân thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Đáng đời! Cô ta nghĩ mình là thứ gì tốt chứ? Tra nam tiện nữ, cô ta đúng là một cặp với Hứa Nãi Phu. Cô ta trêu chọc Nam Phong không phải lần một lần hai, Cảnh Thịnh cũng là mục tiêu của cô ta, đến cả Lạc Phàm, bạn trai Hà U Đàm đưa tới cũng không buông tha, đúng là không biết xấu hổ mà.Nam Phong, anh nhớ cho kỹ, chúng ta giờ là người trên cùng một con thuyền, nếu thuyền đắm thì chẳng ai trốn nổi đâu!

Tôi cố hết sức chịu đựng, Nam Phong ghét tôi ghen, tôi không thể làm Nam Phong tức giận được. Nhưng Nam Phong không hiểu tôi ghen là vì yêu anh, anh không không thích tôi làm gì, tôi đều cố ý không làm.Tôi còn chưa dứt lời đã thấy Lộ Hiểu Nguyệt vươn tay bắt lấy cổ tay Nam Phong, chỉ một cái nắm thôi mà tay của Nam Phong đã treo giữa không trung, không sao hạ xuống được.

Tôi biết rõ, chắc chắn Nam Phong đã nhớ tới người phụ nữ đó: Cảnh Nhật Tịch! Ở một góc độ nào đó mà nói, Lộ Hiểu Nguyệt trông y hệt Cảnh Nhật Tịch. Dù Cảnh Nhật Tịch đã chết 2 năm rồi nhưng Nam Phong vẫn chưa hề quên cô ta!Hứa Nãi Phu vẫn thờ ơ, vẻ mặt vốn đã kiêu ngạo nay càng khiến người ta khó chịu hơn: “Tao nói ai thì kẻ đó tự biết, còn cần tao chỉ thẳng mặt à? Ai mà chả rõ ý đồ của người nào đó, lôi Phương Toàn, Cảnh Thịnh ra nói làm gì hả?”

Tôi hận cô ta, tôi hận bọn họ! Lộ Hiểu Nguyệt, và cả Cảnh Nhật Tịch nữa. Cảnh Nhật Tịch đã chết lâu rồi mà vẫn còn chiếm đóng trái tim Nam Phong!Tại sao, tại sao chứ! Nam Phong, rõ ràng cô ta đã chết rồi mà, dù có còn sống thì từ trước tới giờ cô ta cũng chưa từng yêu anh, sao anh lại nhớ mãi không quên như thế? Còn em, rõ ràng đã yêu anh lâu vậy rồi, sao chỉ có thể nắm giữ thân xác anh mà không thể có được trái tim anh!Tôi bật dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để khoác thêm áo rồi chạy ra cửa. Trên bức tường trắng chiếu ra vô số bóng hình, tôi nhìn thấy cô ta nhíu mày, mỉm cười.

Nam Phong miễn cưỡng cười đùa với họ, ăn cơm xong, quản gia Hà tới thu dọn bàn ăn, Hà U Đàm cũng giúp bà ta. Tôi cảm thấy Hà U Đàm có khí chất từa tựa như Cảnh Nhật Tịch vậy, có lúc Nam Phong cũng sẽ nhìn cô ta chăm chú. Nhưng Lộ Hiểu Nguyệt vừa xuất hiện, ánh mắt của Nam Phong đã dời đến trên người cô ta. Nam Phong… Anh vẫn đang kiếm tìm bóng dáng Cảnh Nhật Tịch.Tôi cúi người ôm lấy đầu Nam Phong, nụ cười nở rộ trên mặt: “Nam Phong, yên tâm đi, chỉ cần anh vẫn ở cạnh em thì em sẽ không bao giờ làm khó anh.”Tôi ghét mùa hè.

Tại sao, tại sao chứ! Nam Phong, rõ ràng cô ta đã chết rồi mà, dù có còn sống thì từ trước tới giờ cô ta cũng chưa từng yêu anh, sao anh lại nhớ mãi không quên như thế? Còn em, rõ ràng đã yêu anh lâu vậy rồi, sao chỉ có thể nắm giữ thân xác anh mà không thể có được trái tim anh!Nam Phong, anh có yêu cô ta không?Nam Phong không nói nữa, tôi biết anh định nói gì. Nam Phong, tôi ép anh, đúng, là tôi ép anh đấy, nhưng cái chết của cô ta đâu phải tôi ép anh đâu? Nếu anh không làm thì sao tôi ép anh được chứ?

Họ cười cười nói nói, không ai để ý đến tôi cả. Lê Nhật Huân gọi mọi người chuyển sang ngồi ở ghế sô pha, trên bàn con bày bài poker, trái cây tráng miệng, mở TV lên, âm thanh ngập tràn trong sảnh lớn. Nam Phong cũng cười, đánh bài với họ, nhưng tôi biết tỏng anh chỉ đang tìm cơ hội tiếp cận Lộ Hiểu Nguyệt mà thôi. Thậm chí anh còn nhìn cô ta thêm vài lần nữa.“Nam Phong, anh đánh tôi? Anh vì con ả này mà đánh tôi ư? Vì khuôn mặt này của cô ta đúng không? Hay vì thân phận học khoa Môi trường ở Hoa Hối hả? Vì cô ta trông giống Cảnh Nhật Tịch? Nam Phong, anh đừng quên chuyện 2 năm trước anh cũng có phần —”Một tiếng “bốp” vang lên, tôi sửng sốt, sau đó trên mặt bắt đầu đau rát, trong nháy mắt như bị hơ lửa nóng rát. Tôi ôm mặt, cảm giác đau đớn như bị kim đâm.

Tôi gục đầu xuống, không muốn nghe âm thanh của họ, tay siết chặt vào nhau. Nam Phong cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái, chỉ xum xoe cạnh Lộ Hiểu Nguyệt. Lê Nhật Huân, Hứa Nãi Phu, Lộ Hiểu Nguyệt và Cảnh Thịnh chơi chung 1 sòng, Nam Phong có chút không vui, phản đối với Lê Nhật Huân.(*) Tư Mã Chiêu chuyên quyền âm mưu cướp ngôi nhà Ngụy, ý chỉ âm mưu không che giấu ai được.Họ cười cười nói nói, không ai để ý đến tôi cả. Lê Nhật Huân gọi mọi người chuyển sang ngồi ở ghế sô pha, trên bàn con bày bài poker, trái cây tráng miệng, mở TV lên, âm thanh ngập tràn trong sảnh lớn. Nam Phong cũng cười, đánh bài với họ, nhưng tôi biết tỏng anh chỉ đang tìm cơ hội tiếp cận Lộ Hiểu Nguyệt mà thôi. Thậm chí anh còn nhìn cô ta thêm vài lần nữa.“Hừ! Lòng dạ Tư Mã Chiêu!” Nam Phong hừ một tiếng, tôi bật cười, phụ họa với Nam Phong: “Trong phòng này nhiều Tư Mã Chiêu nhỉ.”

“Anh muốn đánh bài thì tìm người khác đi! Chúng ta có tổng cộng 9 người, ngoại trừ U Đàm đang giúp quản gia Hà ra thì 8 người vừa đủ chơi 2 sòng rồi, anh còn bất mãn chuyện gì nữa?” Lê Nhật Huân chau mày nói với Nam Phong.Cô ta đã chết rồi! Đây là ảo giác, cô ta đã chết từ lâu rồi, chết ngay trước mặt chúng tôi —Mũ rơm* là gì vậy? Tôi nhìn về phía Nam Phong, Nam Phong cũng nghi hoặc nhìn Lộ Hiểu Nguyệt: “Tào Mao?”Trong số các căn phòng quanh biệt thự Lạc Quỳ, có một gian là ban công, chuyên dùng để tụ tập ngắm cảnh. Tôi rón rén bước tới, vừa đẩy cửa ban công đã nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong.

Nam Phong lại càng khó chịu, anh trừng Lê Nhật Huân: “Phương Toàn dẫn Hiểu Nguyệt tới đây nên phải để cô ấy chơi cùng với Phương Toàn chứ. Một cặp các người với Hiểu Nguyệt, Cảnh Thịnh 1 sòng, định chơi bẩn đấy à?”(*) Chữ “mũ rơm” này đồng âm với “Tào Mao” nên Lương Địch đã nghe nhầm.Lại thắng thêm ván nữa, tôi đắc ý ngẩng đầu nói với đám người đang trò chuyện: “Nam Phong, em lại thắng…”Tôi hả hê nhìn họ, muốn xem xem bộ dạng giả vờ đoan trang đó của Lê Nhật Huân kéo dài được bao lâu! Đã là kẻ ác hết, vậy mà cứ bày ra vẻ đạo mạo làm gì, khiến người ta buồn nôn quá đi.

Lê Nhật Huân còn chưa kịp nói gì thì Hứa Nãi Phu đã hừ một tiếng: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu*, còn giả đứng đắn làm gì nữa!”Cảnh Thịnh đứng lên: “Không cần đâu, tôi không thích đánh bài, Nam Phong tới thay tôi là được rồi.” Nói xong anh ta ngồi xuống cạnh Phương Toàn, cùng trò chuyện với Phương Toàn và Lạc Phàm. Phương Toàn là cấp dưới của Cảnh Thịnh, cũng là bạn thân của anh ta. Nhưng tôi luôn hoài nghi tình bạn Cảnh Thịnh và Lê Nhật Huân dành cho Phương Toàn chẳng qua chỉ là e ngại — Có vẻ như thái độ của họ với tôi và Phương Toàn giống nhau, dù Phương Toàn không hề tham gia vào “chuyện đó”, nhưng rất có thể anh ta biết được một ít chuyện trong đó. Anh ta và Cảnh Nhật Tịch có thể là người yêu, nhưng con dấu quan trọng cũng không nhất thiết phải ở trên người anh ta.

Nam Phong không lên mạng được chỉ có thể tức tối ngồi cạnh bàn. Ánh mắt lại ngước nhìn cô gái tên Lộ Hiểu Nguyệt, có vẻ như cô ta đang quay mặt sang bên cạnh cười với người khác, nhưng dù sao cô ta vẫn luôn vô thức để ý tới Nam Phong. Mà Nam Phong vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô ta, mỗi khi cô ta liếc mắt sang nhìn, anh đều sẽ háo hức đáp lại cô ta. Thoạt nhìn cô ta trông như đang vô tình rời mắt đi, nhưng tôi biết rõ, cô ta nhất định biết! Cô ta vốn định cố tình quyến rũ Nam Phong mà!(*) Tư Mã Chiêu chuyên quyền âm mưu cướp ngôi nhà Ngụy, ý chỉ âm mưu không che giấu ai được.Lê Nhật Huân còn chưa kịp nói gì thì Hứa Nãi Phu đã hừ một tiếng: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu*, còn giả đứng đắn làm gì nữa!”Nhân lúc cô ta nắm tay Nam Phong, tôi vung tay lên cực nhanh, có lẽ vì Lộ Hiểu Nguyệt không phản ứng lại kịp nên đã bị tôi đánh. Tôi thấy trên mặt cô ta từ từ hiện lên dấu tay màu đỏ, trong lòng cực kỳ sung sướng.

Sắc mặt Nam Phong trở nên cực kỳ khó coi, anh vỗ bàn đứng dậy: “Mày đang nói ai đấy hả?”(*) Chữ “mũ rơm” này đồng âm với “Tào Mao” nên Lương Địch đã nghe nhầm.“Cảnh Nhật Tịch, cô đã chết rồi, tôi không sợ cô đâu, tôi không sợ cô đâu!” Tôi lẩm bẩm, bước tới cửa phòng. Vặn tay nắm cửa ngược chiều kim đồng hồ nhưng lại không có động tĩnh gì, vặn ngược lại cũng không thấy gì.

Hứa Nãi Phu vẫn thờ ơ, vẻ mặt vốn đã kiêu ngạo nay càng khiến người ta khó chịu hơn: “Tao nói ai thì kẻ đó tự biết, còn cần tao chỉ thẳng mặt à? Ai mà chả rõ ý đồ của người nào đó, lôi Phương Toàn, Cảnh Thịnh ra nói làm gì hả?”Tôi cố hết sức chịu đựng, Nam Phong ghét tôi ghen, tôi không thể làm Nam Phong tức giận được. Nhưng Nam Phong không hiểu tôi ghen là vì yêu anh, anh không không thích tôi làm gì, tôi đều cố ý không làm.

Mặt Nam Phong tái xanh, anh sải bước tới trước túm lấy cổ áo Hứa Nãi Phu, vung nắm đấm lên định đánh. Tôi hơi lo, Hứa Nãi Phu là một tên lưu manh, Nam Phong không thể nào đánh thắng hắn được. Tôi hét lên: “Nam Phong! Đừng đánh!”“Cô ta ư? Quan tâm cô ta tức giận làm gì chứ? Cô ta có là cái thá gì đâu?”

Tôi còn chưa dứt lời đã thấy Lộ Hiểu Nguyệt vươn tay bắt lấy cổ tay Nam Phong, chỉ một cái nắm thôi mà tay của Nam Phong đã treo giữa không trung, không sao hạ xuống được.“Đâu rồi? Nam Phong đi đâu rồi? Còn con ả kia nữa?” Tôi kêu lên, có dự cảm không lành.

Hoá ra Lộ Hiểu Nguyệt còn biết võ, chẳng trách lại phách lối đến thế. Cô ta nắm tay Nam Phong, khẽ cười nói với: “Chỉ là đánh bài thôi mà, đâu cần nghiêm túc đến thế? Nếu đàn anh Nam Phong thấy đánh bài với Phương Toàn chán thì tôi sẽ đổi với Phương Toàn nhé.”Tôi chợt nhận ra Nam Phong không hề ngồi bên kia. Hơn nữa không chỉ có mình anh, cả Lộ Hiểu Nguyệt nữa!

Cảnh Thịnh đứng lên: “Không cần đâu, tôi không thích đánh bài, Nam Phong tới thay tôi là được rồi.” Nói xong anh ta ngồi xuống cạnh Phương Toàn, cùng trò chuyện với Phương Toàn và Lạc Phàm. Phương Toàn là cấp dưới của Cảnh Thịnh, cũng là bạn thân của anh ta. Nhưng tôi luôn hoài nghi tình bạn Cảnh Thịnh và Lê Nhật Huân dành cho Phương Toàn chẳng qua chỉ là e ngại — Có vẻ như thái độ của họ với tôi và Phương Toàn giống nhau, dù Phương Toàn không hề tham gia vào “chuyện đó”, nhưng rất có thể anh ta biết được một ít chuyện trong đó. Anh ta và Cảnh Nhật Tịch có thể là người yêu, nhưng con dấu quan trọng cũng không nhất thiết phải ở trên người anh ta.Mặt cô ta…

Nếu không phải vì quan hệ như thế, tôi thật sự muốn đuổi Lộ Hiểu Nguyệt ra khỏi hòn đảo này. Cô ta đúng là sao chổi, lại trông giống hệt Cảnh Nhật Tịch, dù mọi người cố gắng không để ý tới nhưng chắc chắn ít nhiều sẽ có suy nghĩ riêng.Cả người Nam Phong run lên, sau đó từ từ ngồi sụp xuống, hai tay ôm đầu: “Lương Địch, tôi xin cô đừng nhắc lại nữa… Xem như tôi xin cô đi…”

Chẳng lẽ… Cô ta là…“Anh Hứa, anh bỏ tay ra một chút có được không?” Giọng nói nhẹ nhàng của Lộ Hiểu Nguyệt lại vang lên, tôi nhìn sang, thấy một bàn tay đang rụt lại ở giữa hai người, Hứa Nãi Phu thì xấu hổ cười cười.Nợ máu, chỉ có thể dùng máu để trả.

— Em gái thân yêu của chị, hãy nhận lấy con dấu này, Cảnh Nặc sẽ thuộc về em. 

Lẽ nào “em gái” đó đúng thật không phải chỉ Lê Nhật Huân, mà là…

Vậy chẳng phải mục đích của Phương Toàn là…“Ngại quá ngại quá, tôi không để ý.” Hứa Nãi Phu liên tục xin lỗi.

Tôi nhìn về phía Phương Toàn, anh ta đang nói chuyện rôm rả với Cảnh Thịnh, không hề có gì khác thường. Còn Nam Phong đã bắt đầu đánh bài, dường như tranh chấp ban nãy chưa từng xảy ra. Mọi thứ đều rất bình thường, trừ việc có thêm 2 người thì không khác gì với mùa hè năm ngoái cả.

Mùa hè… Ớn lạnh toàn thân.Nam Phong lại càng khó chịu, anh trừng Lê Nhật Huân: “Phương Toàn dẫn Hiểu Nguyệt tới đây nên phải để cô ấy chơi cùng với Phương Toàn chứ. Một cặp các người với Hiểu Nguyệt, Cảnh Thịnh 1 sòng, định chơi bẩn đấy à?”

Tôi ghét mùa hè.Trần nhà thạch cao màu trắng bỗng trở nên kỳ lạ, từ từ hiện ra một khuôn mặt. Tôi ngây người ra chốc lát, chỉ cảm thấy lông tơ trên người đang dựng lên hết.

“Anh Hứa, anh bỏ tay ra một chút có được không?” Giọng nói nhẹ nhàng của Lộ Hiểu Nguyệt lại vang lên, tôi nhìn sang, thấy một bàn tay đang rụt lại ở giữa hai người, Hứa Nãi Phu thì xấu hổ cười cười.Hứa Nãi Phu cười ha hả đáp: “Cô hỏi chúng tôi thì chúng tôi biết hỏi ai chứ? Chúng tôi đâu phải bảo mẫu của anh ta, sao lại để ý anh ta đi đâu được? Cô quan tâm anh ta như thế, sao không đeo cho anh ta cái vòng cổ có dây xích cho dễ tìm.”Nam Phong miễn cưỡng cười đùa với họ, ăn cơm xong, quản gia Hà tới thu dọn bàn ăn, Hà U Đàm cũng giúp bà ta. Tôi cảm thấy Hà U Đàm có khí chất từa tựa như Cảnh Nhật Tịch vậy, có lúc Nam Phong cũng sẽ nhìn cô ta chăm chú. Nhưng Lộ Hiểu Nguyệt vừa xuất hiện, ánh mắt của Nam Phong đã dời đến trên người cô ta. Nam Phong… Anh vẫn đang kiếm tìm bóng dáng Cảnh Nhật Tịch.

Hừ! Quỷ háo sắc!— Em gái thân yêu của chị, hãy nhận lấy con dấu này, Cảnh Nặc sẽ thuộc về em. “Bạn gái gì! Ai cần bạn gái như cô ta chứ! Là do cô ta ép anh…”

Sắc mặt Lê Nhật Huân thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Đáng đời! Cô ta nghĩ mình là thứ gì tốt chứ? Tra nam tiện nữ, cô ta đúng là một cặp với Hứa Nãi Phu. Cô ta trêu chọc Nam Phong không phải lần một lần hai, Cảnh Thịnh cũng là mục tiêu của cô ta, đến cả Lạc Phàm, bạn trai Hà U Đàm đưa tới cũng không buông tha, đúng là không biết xấu hổ mà.Cô ta hận tôi, cô ta hận tất cả chúng tôi, cô ta muốn báo thù!

Tôi hả hê nhìn họ, muốn xem xem bộ dạng giả vờ đoan trang đó của Lê Nhật Huân kéo dài được bao lâu! Đã là kẻ ác hết, vậy mà cứ bày ra vẻ đạo mạo làm gì, khiến người ta buồn nôn quá đi.“Á —” Cảnh Nhật Tịch! Cô ta, cô ta, cô ta đến báo thù rồi!

“Ngại quá ngại quá, tôi không để ý.” Hứa Nãi Phu liên tục xin lỗi.Tóc dài tung bay, nụ cười tươi như hoa, Nam Phong đã từng nói cô ta tựa như ánh mặt trời, soi sáng được cả thế giới này.

“Hừ! Lòng dạ Tư Mã Chiêu!” Nam Phong hừ một tiếng, tôi bật cười, phụ họa với Nam Phong: “Trong phòng này nhiều Tư Mã Chiêu nhỉ.”Sắc mặt Nam Phong trở nên cực kỳ khó coi, anh vỗ bàn đứng dậy: “Mày đang nói ai đấy hả?”

“Tôi đâu phải là Tào Mao*, người ta là anh đẹp trai, tôi chỉ là gái xấu thôi.” Lộ Hiểu Nguyệt vứt ra một con A cơ, “Quản thượng!”Lộ Hiểu Nguyệt và Cảnh Nhật Tịch thật sự rất giống nhau, làm bộ làm tịch, dùng chút kiến thức nhỏ nhoi của mình để khiến người ta phải nhìn họ bằng con mắt khác. Cảnh Nhật Tịch là một người tài năng đầy mình, Nam Phong là một trong những người bị danh tiếng của cô ta lừa. Lộ Hiểu Nguyệt này cũng giống cô ta, đều là hồ ly tinh cả!

Trên tay chúng ta đều là máu của cô ta, anh lấy máu cô ta vuốt ve em, em lấy máu cô ta vuốt ve anh. Chúng ta đều đối mặt với cô ta trong lòng.“Anh!” Tôi nóng máu lên, tức đến mức xây xẩm mặt mày. Tôi đập bàn đứng dậy rời khỏi ghế sô pha, đi thẳng tới phòng Nam Phong. Đẩy mạnh cửa ra, trong phòng trống rỗng, chẳng có ai cả. Tôi lại tới phòng bếp, phòng chứa đồ để tìm, đều không có. Đám người kia đang cười, họ đang cười cợt tôi. Tôi gần như phát điên, chạy tới chạy lui chẳng tìm được ai, bỗng nghĩ tới một nơi bèn vội chạy qua.(*) Một vị Hoàng đế nhà Ngụy thời Tam Quốc, chống quyền thần của Tư Mã Chiêu mà bị giết.

Mũ rơm* là gì vậy? Tôi nhìn về phía Nam Phong, Nam Phong cũng nghi hoặc nhìn Lộ Hiểu Nguyệt: “Tào Mao?”Gương mặt này… Gương mặt này… Là cô ta!

“Anh muốn đánh bài thì tìm người khác đi! Chúng ta có tổng cộng 9 người, ngoại trừ U Đàm đang giúp quản gia Hà ra thì 8 người vừa đủ chơi 2 sòng rồi, anh còn bất mãn chuyện gì nữa?” Lê Nhật Huân chau mày nói với Nam Phong.“Tôi không sợ cô, tôi không sợ… Cô còn sống tôi còn không sợ, chết rồi càng chẳng có gì đáng sợ nữa.” Tôi nói nhanh hơn, nhưng lại chẳng hiểu mình đang nói gì. Áo ngủ ướt đẫm mồ hôi, lạnh quá. Tôi nhìn chốt cửa, sau đó ngước mắt lên lại nhìn thấy mặt Cảnh Nhật Tịch đang hằn lên ô cửa, cô ta mỉm cười nhìn tôi, môi hé mở tựa như đang muốn nói gì đó.“Nam Phong, 2 năm rồi, lẽ nào anh vẫn luôn nhớ tới cô ta sao? Nam Phong… Cô ta đâu có yêu anh! Anh cũng biết rõ mà, nếu không anh sẽ không ra tay…”(*) Chữ “mũ rơm” này đồng âm với “Tào Mao” nên Lương Địch đã nghe nhầm.

“Hoàng đế họ Tào bị Tư Mã Chiêu kill đấy, một kẻ đáng thương.” Lộ Hiểu Nguyệt góp bài trong tay lại, “Tôi xong rồi, chơi tiếp đi.”

Tôi thấy ánh mắt Nam Phong trở nên nóng rực, trong đầu hiện ra rõ ràng ánh mắt khi trước anh nhìn Cảnh Nhật Tịch, trong lòng cực kỳ phức tạp, sau một hồi buồn bã thì cơn giận lại dâng lên.Tôi chạy về giường, lấy chìa khoá rồi vọt tới bên cửa sổ, dùng chìa khoá mở cửa sổ sát đất. Bên ngoài chỉ có bóng cây đan vào nhau, trong màn đêm chỉ có ánh trăng. Tôi lảo đảo chạy về phía trước, sợ Cảnh Nhật Tịch đuổi tới.

Lộ Hiểu Nguyệt và Cảnh Nhật Tịch thật sự rất giống nhau, làm bộ làm tịch, dùng chút kiến thức nhỏ nhoi của mình để khiến người ta phải nhìn họ bằng con mắt khác. Cảnh Nhật Tịch là một người tài năng đầy mình, Nam Phong là một trong những người bị danh tiếng của cô ta lừa. Lộ Hiểu Nguyệt này cũng giống cô ta, đều là hồ ly tinh cả!Tay chân mềm nhũn, chẳng muốn động đậy chút nào cả. Tối nay dữ dội hơn bình thường, mỗi khi ở trên đảo này, tôi luôn cảm thấy rất đặc biệt. Lúc tôi được anh vuốt ve, lúc anh tiến vào người tôi, dường như tôi lại trông thấy Cảnh Nhật Tịch. Tôi nghĩ anh cũng thế, vì thế những ngày trên đảo, mỗi lần xong việc anh đều rời khỏi tôi như chạy nạn vậy. Ha ha, vô ích thôi, Nam Phong, anh nên biết, cô ta không có được anh, dù trong lòng anh có cô ta thì cơ thể anh đã phản bội cô ta rồi.“Đàn anh Vạn, xin ngài đừng làm thế, Lương Địch sẽ tức giận đấy.”

Nếu… Cô ta chết đi thì tốt biết mấy…

Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào lọt vào mắt xanh của Nam Phong!Tôi hận cô ta, tôi hận bọn họ! Lộ Hiểu Nguyệt, và cả Cảnh Nhật Tịch nữa. Cảnh Nhật Tịch đã chết lâu rồi mà vẫn còn chiếm đóng trái tim Nam Phong!Hôm nay khá may mắn, thắng tận mấy ván liền. Tôi vui vẻ, trò chuyện cũng vui hẳn. Phương Toàn, Lạc Phàm và Hà U Đàm ngồi cùng bàn không phải người đánh bài giỏi, thua mấy ván liên tiếp.

Sau khi đánh vài ván, Hà U Đàm đã làm xong việc của mình nên đến nói chuyện với bọn người Phương Toàn và Lạc Phàm. Tôi không gộp vào được, chán lắm. Dường như họ đánh bài cũng rất chán, vì thế đổi sang chúng tôi đánh bài, họ thì nói chuyện.Tay Nam Phong lại giơ lên, toan vung xuống lần nữa. Lộ Hiểu Nguyệt bắt lấy tay anh, tôi thấy cô ta hơi nhíu mày: “Đàn anh Vạn, đánh phụ nữ là không nên đâu.”Vậy chẳng phải mục đích của Phương Toàn là…

Hôm nay khá may mắn, thắng tận mấy ván liền. Tôi vui vẻ, trò chuyện cũng vui hẳn. Phương Toàn, Lạc Phàm và Hà U Đàm ngồi cùng bàn không phải người đánh bài giỏi, thua mấy ván liên tiếp.Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào lọt vào mắt xanh của Nam Phong!Mặt trời ư? E là mặt trời lặn thì có!

Hừ! Chiêm ngưỡng sự lợi hại của bà đây đi!Tôi nhìn về phía Phương Toàn, anh ta đang nói chuyện rôm rả với Cảnh Thịnh, không hề có gì khác thường. Còn Nam Phong đã bắt đầu đánh bài, dường như tranh chấp ban nãy chưa từng xảy ra. Mọi thứ đều rất bình thường, trừ việc có thêm 2 người thì không khác gì với mùa hè năm ngoái cả.

Lại thắng thêm ván nữa, tôi đắc ý ngẩng đầu nói với đám người đang trò chuyện: “Nam Phong, em lại thắng…”

Tôi chợt nhận ra Nam Phong không hề ngồi bên kia. Hơn nữa không chỉ có mình anh, cả Lộ Hiểu Nguyệt nữa!Mùa hè… Ớn lạnh toàn thân.

“Đâu rồi? Nam Phong đi đâu rồi? Còn con ả kia nữa?” Tôi kêu lên, có dự cảm không lành.“Hoàng đế họ Tào bị Tư Mã Chiêu kill đấy, một kẻ đáng thương.” Lộ Hiểu Nguyệt góp bài trong tay lại, “Tôi xong rồi, chơi tiếp đi.”

Hứa Nãi Phu cười ha hả đáp: “Cô hỏi chúng tôi thì chúng tôi biết hỏi ai chứ? Chúng tôi đâu phải bảo mẫu của anh ta, sao lại để ý anh ta đi đâu được? Cô quan tâm anh ta như thế, sao không đeo cho anh ta cái vòng cổ có dây xích cho dễ tìm.”Lẽ nào “em gái” đó đúng thật không phải chỉ Lê Nhật Huân, mà là…

“Anh!” Tôi nóng máu lên, tức đến mức xây xẩm mặt mày. Tôi đập bàn đứng dậy rời khỏi ghế sô pha, đi thẳng tới phòng Nam Phong. Đẩy mạnh cửa ra, trong phòng trống rỗng, chẳng có ai cả. Tôi lại tới phòng bếp, phòng chứa đồ để tìm, đều không có. Đám người kia đang cười, họ đang cười cợt tôi. Tôi gần như phát điên, chạy tới chạy lui chẳng tìm được ai, bỗng nghĩ tới một nơi bèn vội chạy qua.“Cô Lương, xin hãy tự trọng.” Lộ Hiểu Nguyệt khẽ nói với tôi.

Trong số các căn phòng quanh biệt thự Lạc Quỳ, có một gian là ban công, chuyên dùng để tụ tập ngắm cảnh. Tôi rón rén bước tới, vừa đẩy cửa ban công đã nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong.Ha ha ha ha… Nam Phong, anh đã không còn tư cách để yêu cô ta nữa rồi.“Nhìn cái mặt của mày là biết ngay, mày đang cố ý, mày muốn làm Cảnh Nhật —”

“Đàn anh Vạn, xin ngài đừng làm thế, Lương Địch sẽ tức giận đấy.”

“Cô ta ư? Quan tâm cô ta tức giận làm gì chứ? Cô ta có là cái thá gì đâu?”

“Cô ta là bạn gái anh mà!”

“Bạn gái gì! Ai cần bạn gái như cô ta chứ! Là do cô ta ép anh…”Hừ! Chiêm ngưỡng sự lợi hại của bà đây đi!Sau khi đánh vài ván, Hà U Đàm đã làm xong việc của mình nên đến nói chuyện với bọn người Phương Toàn và Lạc Phàm. Tôi không gộp vào được, chán lắm. Dường như họ đánh bài cũng rất chán, vì thế đổi sang chúng tôi đánh bài, họ thì nói chuyện.

Nam Phong không nói nữa, tôi biết anh định nói gì. Nam Phong, tôi ép anh, đúng, là tôi ép anh đấy, nhưng cái chết của cô ta đâu phải tôi ép anh đâu? Nếu anh không làm thì sao tôi ép anh được chứ?

Nam Phong, anh nhớ cho kỹ, chúng ta giờ là người trên cùng một con thuyền, nếu thuyền đắm thì chẳng ai trốn nổi đâu!

Tôi đẩy cửa ban công thật mạnh, sải bước tới trước mặt hai người rồi giơ tay tát mạnh xuống. Lộ Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, lửa giận của tôi bùng cháy, bắt đầu chửi ầm lên.Nằm trên giường, nhìn đăm đăm vào trần nhà. Mồ hôi nhỏ xuống giường. Điều hoà không khí trong phòng mở rất to nhưng vẫn không thể nào ngăn sự kích thích của tôi và Nam Phong.“Cô ta là bạn gái anh mà!”

“Mày nắm tao làm gì? Tao không về phe mày đâu! Nói cho mày biết, Lộ Hiểu Nguyệt, nếu mày muốn quyến rũ đàn ông thì tìm người khác đi, đừng có nghĩ tới Nam Phong!”

“Cô Lương, xin hãy tự trọng.” Lộ Hiểu Nguyệt khẽ nói với tôi.

“Tự trọng? Tự trọng với con khốn như mày làm gì hả? Kẻ nên tự trọng chính là mày đấy! Chỉ toàn vờ đứng đắn trước mặt đàn ông, đừng tưởng là tao không biết mày đang nghĩ gì!”

Lộ Hiểu Nguyệt ra vẻ khó chịu, nhướng mày: “Vậy cô nói thử xem tôi đang nghĩ gì?”

“Nhìn cái mặt của mày là biết ngay, mày đang cố ý, mày muốn làm Cảnh Nhật —”

Một tiếng “bốp” vang lên, tôi sửng sốt, sau đó trên mặt bắt đầu đau rát, trong nháy mắt như bị hơ lửa nóng rát. Tôi ôm mặt, cảm giác đau đớn như bị kim đâm.

“Nam Phong, anh đánh tôi? Anh vì con ả này mà đánh tôi ư? Vì khuôn mặt này của cô ta đúng không? Hay vì thân phận học khoa Môi trường ở Hoa Hối hả? Vì cô ta trông giống Cảnh Nhật Tịch? Nam Phong, anh đừng quên chuyện 2 năm trước anh cũng có phần —”

Tay Nam Phong lại giơ lên, toan vung xuống lần nữa. Lộ Hiểu Nguyệt bắt lấy tay anh, tôi thấy cô ta hơi nhíu mày: “Đàn anh Vạn, đánh phụ nữ là không nên đâu.”

Nhân lúc cô ta nắm tay Nam Phong, tôi vung tay lên cực nhanh, có lẽ vì Lộ Hiểu Nguyệt không phản ứng lại kịp nên đã bị tôi đánh. Tôi thấy trên mặt cô ta từ từ hiện lên dấu tay màu đỏ, trong lòng cực kỳ sung sướng.Hoá ra Lộ Hiểu Nguyệt còn biết võ, chẳng trách lại phách lối đến thế. Cô ta nắm tay Nam Phong, khẽ cười nói với: “Chỉ là đánh bài thôi mà, đâu cần nghiêm túc đến thế? Nếu đàn anh Nam Phong thấy đánh bài với Phương Toàn chán thì tôi sẽ đổi với Phương Toàn nhé.”

“Lương Địch, con đàn bà đanh đá này! Tao bị mày uy hiếp nên mới để mày làm bạn gái tao, đúng là khổ 8 đời mà!” Nam Phong gầm lên với tôi, lòng tôi lạnh tanh, sau đó lại bật cười ha hả.

“Nam Phong, 2 năm rồi, lẽ nào anh vẫn luôn nhớ tới cô ta sao? Nam Phong… Cô ta đâu có yêu anh! Anh cũng biết rõ mà, nếu không anh sẽ không ra tay…”Cô gái đó… Cô ta có vấn đề… Chắc chắn là cô ta có vấn đề!

“Mày nói bậy bạ cái gì đó?” Nam Phong hét lên một tiếng, lấn đi tiếng của tôi.“Tôi đâu phải là Tào Mao*, người ta là anh đẹp trai, tôi chỉ là gái xấu thôi.” Lộ Hiểu Nguyệt vứt ra một con A cơ, “Quản thượng!”

Tôi cười lạnh: “Tôi nói gì anh còn không hiểu sao?”Nếu không phải vì quan hệ như thế, tôi thật sự muốn đuổi Lộ Hiểu Nguyệt ra khỏi hòn đảo này. Cô ta đúng là sao chổi, lại trông giống hệt Cảnh Nhật Tịch, dù mọi người cố gắng không để ý tới nhưng chắc chắn ít nhiều sẽ có suy nghĩ riêng.

Cả người Nam Phong run lên, sau đó từ từ ngồi sụp xuống, hai tay ôm đầu: “Lương Địch, tôi xin cô đừng nhắc lại nữa… Xem như tôi xin cô đi…”

Tôi cúi người ôm lấy đầu Nam Phong, nụ cười nở rộ trên mặt: “Nam Phong, yên tâm đi, chỉ cần anh vẫn ở cạnh em thì em sẽ không bao giờ làm khó anh.”(*) Tư Mã Chiêu chuyên quyền âm mưu cướp ngôi nhà Ngụy, ý chỉ âm mưu không che giấu ai được.

Nằm trên giường, nhìn đăm đăm vào trần nhà. Mồ hôi nhỏ xuống giường. Điều hoà không khí trong phòng mở rất to nhưng vẫn không thể nào ngăn sự kích thích của tôi và Nam Phong.Tôi cười lạnh: “Tôi nói gì anh còn không hiểu sao?”

Nam Phong quay về phòng, phòng trong biệt thự Lạc Quỳ đều là phòng đơn, anh thì sợ chật quá. Có lẽ anh không muốn ngủ cạnh tôi, tôi cười lạnh nhìn anh trốn khỏi phòng. Trốn nhanh cũng vô ích, anh chạy không thoát đâu.Hừ! Quỷ háo sắc!

Tay chân mềm nhũn, chẳng muốn động đậy chút nào cả. Tối nay dữ dội hơn bình thường, mỗi khi ở trên đảo này, tôi luôn cảm thấy rất đặc biệt. Lúc tôi được anh vuốt ve, lúc anh tiến vào người tôi, dường như tôi lại trông thấy Cảnh Nhật Tịch. Tôi nghĩ anh cũng thế, vì thế những ngày trên đảo, mỗi lần xong việc anh đều rời khỏi tôi như chạy nạn vậy. Ha ha, vô ích thôi, Nam Phong, anh nên biết, cô ta không có được anh, dù trong lòng anh có cô ta thì cơ thể anh đã phản bội cô ta rồi.Vì cách đây 2 năm, cô ta đã bị chúng tôi giết chết rồi!

Nam Phong, em rất thích nhìn thấy vẻ mặt thấp thoáng sự áy náy của anh, cũng như thích lúc anh thô bạo với em vậy.

Nam Phong, anh có yêu cô ta không?Tôi thấy ánh mắt Nam Phong trở nên nóng rực, trong đầu hiện ra rõ ràng ánh mắt khi trước anh nhìn Cảnh Nhật Tịch, trong lòng cực kỳ phức tạp, sau một hồi buồn bã thì cơn giận lại dâng lên.

Ha ha ha ha… Nam Phong, anh đã không còn tư cách để yêu cô ta nữa rồi.“Lương Địch, con đàn bà đanh đá này! Tao bị mày uy hiếp nên mới để mày làm bạn gái tao, đúng là khổ 8 đời mà!” Nam Phong gầm lên với tôi, lòng tôi lạnh tanh, sau đó lại bật cười ha hả.

Trên tay chúng ta đều là máu của cô ta, anh lấy máu cô ta vuốt ve em, em lấy máu cô ta vuốt ve anh. Chúng ta đều đối mặt với cô ta trong lòng.Nhưng tôi tuyệt đối không thể để cô ta giết chết được!

Mặt cô ta…

Trần nhà thạch cao màu trắng bỗng trở nên kỳ lạ, từ từ hiện ra một khuôn mặt. Tôi ngây người ra chốc lát, chỉ cảm thấy lông tơ trên người đang dựng lên hết.Nếu… Cô ta chết đi thì tốt biết mấy…

Gương mặt này… Gương mặt này… Là cô ta!

Tóc dài tung bay, nụ cười tươi như hoa, Nam Phong đã từng nói cô ta tựa như ánh mặt trời, soi sáng được cả thế giới này.“Tự trọng? Tự trọng với con khốn như mày làm gì hả? Kẻ nên tự trọng chính là mày đấy! Chỉ toàn vờ đứng đắn trước mặt đàn ông, đừng tưởng là tao không biết mày đang nghĩ gì!”

Mặt trời ư? E là mặt trời lặn thì có!

Cô ta đã chết rồi! Đây là ảo giác, cô ta đã chết từ lâu rồi, chết ngay trước mặt chúng tôi —

Tôi bật dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để khoác thêm áo rồi chạy ra cửa. Trên bức tường trắng chiếu ra vô số bóng hình, tôi nhìn thấy cô ta nhíu mày, mỉm cười.

“Cảnh Nhật Tịch, cô đã chết rồi, tôi không sợ cô đâu, tôi không sợ cô đâu!” Tôi lẩm bẩm, bước tới cửa phòng. Vặn tay nắm cửa ngược chiều kim đồng hồ nhưng lại không có động tĩnh gì, vặn ngược lại cũng không thấy gì.

“Tôi không sợ cô, tôi không sợ… Cô còn sống tôi còn không sợ, chết rồi càng chẳng có gì đáng sợ nữa.” Tôi nói nhanh hơn, nhưng lại chẳng hiểu mình đang nói gì. Áo ngủ ướt đẫm mồ hôi, lạnh quá. Tôi nhìn chốt cửa, sau đó ngước mắt lên lại nhìn thấy mặt Cảnh Nhật Tịch đang hằn lên ô cửa, cô ta mỉm cười nhìn tôi, môi hé mở tựa như đang muốn nói gì đó.

“Á —” Cảnh Nhật Tịch! Cô ta, cô ta, cô ta đến báo thù rồi!

Tôi chạy về giường, lấy chìa khoá rồi vọt tới bên cửa sổ, dùng chìa khoá mở cửa sổ sát đất. Bên ngoài chỉ có bóng cây đan vào nhau, trong màn đêm chỉ có ánh trăng. Tôi lảo đảo chạy về phía trước, sợ Cảnh Nhật Tịch đuổi tới.

Cô ta hận tôi, cô ta hận tất cả chúng tôi, cô ta muốn báo thù!

Nợ máu, chỉ có thể dùng máu để trả.

Nhưng tôi tuyệt đối không thể để cô ta giết chết được!

Vì cách đây 2 năm, cô ta đã bị chúng tôi giết chết rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện