Chim Hoàng Yến
Chương 44: Chu Trữ
Kì nghỉ hè cứ thế trôi qua, trời nóng đến mức bốc khói, đã tới thời điểm nóng nhất, cũng sắp đến thời điểm mùa hè kết thúc.
Gần đây Lục Úc mới hợp tác một hạng mục làm ăn, đối tác là một công ty nhỏ, không có nhiều nhân viên, chỉ nắm giữ một công nghệ mới nhưng chưa biết nên ứng dụng thực tế như thế nào. Lục Úc rất coi trọng lần hợp tác này, muốn đích thân đến đàm phán, nếu không phải vì chuyện này, có lẽ anh đã có thể dành ra mấy ngày đi chơi với Bùi Hướng Tước.
Lí Trình Quang ở trong văn phòng xử lý công việc, tiếp tân gọi điện thoại lên. Hắn nghe xong liền ngừng mọi chuyện đang làm lại, đi vào phòng họp của Lục Úc.
Hăn gõ cửa đi vào, đi đến cạnh Lục Úc, nghiêng người ghé tai anh nói nhỏ: "Tiên sinh, Bùi tiểu thiếu gia đến."
Lục Úc ngẩn người, nhìn tài liệu trước mặt, cuộc họp này hẳn phải rất lâu mới kết thúc, những chuyện chưa họp xong còn rất nhiều. Anh thờ ơ gật đầu, xé một mảnh giấy, viết vào đưa cho Lí Trình Quang.
Lí Trình Quang đi ra ngoài.
Vị Bùi tiểu thiếu gia kia, đương nhiên là chỉ Bùi Hướng Tước, đây là nickname mà nhân viên trong công ty đặt cho cậu.
Từ lần nấu canh đỗ xanh trước được Lục Úc khen ngợi, Bùi Hướng Tước ở nhà rỗi việc bắt đầu ham mê nấu canh. Lâu dần, cậu không còn thỏa mãn với việc ngày ngày chờ Lục Úc về nữa, mà cẩn thận hỏi có thể đến công ty đưa canh cho anh không.
Cậu còn giơ ba ngón tay cam đoan, không làm phiền công việc của anh, đưa xong rồi về.
Lục Úc bật cười, xoa tóc Bùi Hướng Tước: "Em muốn tới thì tới, có ai cấm đưa canh đến nơi làm việc đâu."
Anh có thể cảm nhận được, Bùi Hướng Tước đang thử dung nhập vào cuộc sống của mình. Quan hệ của bọn họ bắt đầu trở nên thân thiết là từ lúc Lục Úc đưa Bùi Hướng Tước đi khám bệnh, nhưng lúc đó cậu giống như chỉ đang bị động tiếp nhận, cậu biết Lục Úc là người tốt, cũng biết nên đối tốt với anh, nhưng những chuyện liên quan đến Lục Úc, cậu sẽ không để ý, không tìm hiểu thậm chí cũng không hỏi. Mà bây giờ thì khác, hai người họ đang dần bước vào cuộc sống của nhau.
Bùi Hướng Tước lúc này lưng đeo ba lô trên tay cầm một bình giữ nhiệt đứng ở đại sảnh. Trên trán cậu lấm tấm mồ hôi, nơi này tuy rằng sầm uất nhưng cách nhà ga một đoạn đường ngắn, đi bộ đến liền đổ mồ hôi.
Đứng sau quầy lễ tân là một cô gái trẻ, đang cười nói với Bùi Hướng Tước: "Trợ lý Lí nói sẽ lập tức xuống đón cậu lên."
Bùi Hướng Tước thực ra không hiểu cô đang nói gì, nhưng vẫn làm theo lời Lục Úc dặn mà gật đầu.
Cậu hiện tại dưới sự dạy bảo của Lục Úc đã có thể hoàn toàn che giấu bản thân trước mặt người khác. Cho dù không hiểu người ta nói gì, cũng sẽ không nói ra, chỉ quan sát sắc mặt, gật hay lắc đều sẽ không phạm sai lầm.
Cậu sẽ không dễ dàng để lộ nhược điểm của mình trước mặt người khác nữa.
Đợi một lúc đã thấy Lí Trình Quang mặt mày tươi cười đi tới, dẫn cậu vào thang máy rồi đưa cho cậu một tờ giấy. Bởi vì cuộc họp phải mất một khoảng thời gian nữa mới kết thúc, Lục Úc sợ Bùi Hướng Tước chờ lâu sốt ruột, nói có thể để cậu vào phòng họp chờ. Anh không muốn để cậu chờ lâu.
Bùi Hướng Tước cầm tờ giây lên đọc, ngẩng đầu nhìn Lí Trình Quang một cái, trợ lý Lí am hiểu lòng người vô cùng tri kỉ đưa cho cậu một cái bút, Bùi Hướng Tước viết: "Tôi sẽ không đến quấy rầy Lục thúc thúc, chỉ đứng ngoài cửa nhìn anh ấy một cái rồi về phòng làm việc được không?"
Lí Trình Quang trong lòng thở dài, được, được, cho dù cậu có muốn ca hát nhảy múa trong phòng họp thì có khi ông chủ còn vỗ tay hoan nghênh ấy chứ.
Bùi Hướng Tước cười với hắn một cái, để lộ ra mấy cái răng trắng trắng nhỏ nhỏ, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Lí Trình Quang nhìn mà sửng sốt, hắn nghĩ, cũng khó trách Lục Úc lại đối xử tốt với Bùi Hướng Tước như vậy, đại khái là vì không ai có thể chống cự lại nụ cười của đứa nhỏ này, hơn nữa lúc cậu cười với Lục Úc trông còn ngọt ngào hơn với hắn gấp mấy lần.
Cả hai rất nhanh đã lên đến phòng họp ở tầng cao nhất, Bùi Hướng Tước đi theo sau Lí Trình Quang, đến khi hắn đứng trước một cánh cửa rất lớn, Lí Trình Quang giơ tay lên gõ cửa.
Người đứng đầu phía đối tác nghe được tiếng gõ cửa, rồi cửa được chậm rãi đẩy ra, từ góc độ của cô có thể loáng thoáng thấy một bóng người, phản chiếu xuống sàn nhà, trông dáng vẻ có chút gầy. Mà vị Lục tiên sinh vốn đang ngồi trên ghế chủ tọa, không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng thờ ơ chỉ ra vài lỗi sai trong hợp đồng khiến bọn họ sợ hãi đến mức tim đập chân run đột nhiên đứng lên, cả người thả lỏng, đi đến cửa chính.
Trên trán Bùi Hướng Tước vẫn lấm tấm mồ hôi, môi mấp máy, thở hổn hển.
Lục Úc nâng tay lên lau mồ hôi trên trán cậu, bình tĩnh hỏi: "Đã lên rồi sao không vào?"
Bùi Hướng Tước nhỏ giọng trả lời: "Lục thúc thúc, anh đang làm việc, tôi đến phòng làm việc chờ anh cũng có khác gì đâu."
Thanh âm của cậu vừa mềm vừa ngoan, trên má lại phảng phất chút sắc hồng: "Lục thúc thúc làm việc đi, tôi tôi chỉ nhìn một cái thôi, giờ phải đến văn phòng anh làm bài tập đây."
Dáng vẻ của cậu trong mắt Lục Úc thấy vô cùng đáng yêu, anh không nhịn được lấy cớ lau mồ hôi, xoa xoa hai má vừa mềm vừa trắng của chim sẻ nhỏ, thậm chí còn dùng ngón tay trọc trọc vài cái, xúc cảm mềm mại truyền đến đầu ngón tay: "Được, dù sao ở đây cũng rất vô vị, em vào phòng tôi chờ cũng được, Canh đỗ xanh đợi tôi về, hai chúng ta cùng uống,"
Bùi Hướng Tước gật đầu, nhưng cậu không thể khống chế âm lượng của bản thân, ở trước mặt người khác nói mấy câu thân thiết thì hơi ngại, đành phải ra sức nhón chân lên nói nhỏ vào tai Lục Úc: "Được, chờ Lục thúc thúc. Anh xong sớm chút nhé."
Lí Trình Quang cảm thấy có điểm không thích hợp, quan hệ giữa Lục Úc và Bùi Hướng Tước hắn không rõ lắm, trước kia còn từng suy đoán có phải họ hàng hay không, về sau hắn gạt bỏ suy đoán này. Có lẽ không phải. Bùi Hướng Tước vẫn còn là một đứa trẻ, còn Lục Úc lại không phải người sẽ thân thiết như thế với họ hàng, hắn nghĩ ngợi, suy nghĩ không khỏi bay lạc, vô tình nhớ đến một tối dưới chân núi, Lục Úc từng đưa cho hắn một cái giả thiết.
"Nếu như vợ cậu bị thương rồi còn bị nhốt trên núi không xuống được, cậu có thể an tâm đợi dưới chân núi đến khi mưa tạnh được không?"
Liên hệ cách so sánh này với tình huống hiện tại, có chút vi diệu. Lí Trình Quang nhìn đứa nhỏ Bùi Hướng Tước trước mặt, không suy đoán nổi. Hăn cười tự giễu, cho dù, cho dù là thật, cũng không liên quan đến hắn.
Lục Úc muốn thứ gì, chẳng lẽ còn không thể đạt được sao?
Văn phòng của Lục Úc, Bùi Hướng Tước đã ra vào nhiều lần, không cần Lí Trình Quang dẫn đường, quen lối đi vào. Lí Trình Quang mở cửa cho cậu vào, dặn dò có chuyện gì thì nhắn tin cho hắn.
Sắp xếp ổn thỏa cho Bùi Hướng Tước xong, Lí Trình Quang đi ra khỏi văn phòng định tiếp tục làm việc, không ngờ dưới lễ tân lại có người gọi lên.
Lúc này ở dưới quầy lễ tân có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, vóc dáng cao gầy ăn mặc thời thượng, trang điểm vô cùng khéo léo, trang phục trên người đẹp đẽ, khí chất cũng không hề tầm thường. Mái tóc gợn xong cắt ngang cằm, quyến rũ động lòng người, nói với lễ tân vài câu, cô nhân viên lúc trước còn cưới tít mắt với Bùi Hướng Tước giờ đã cung kính đứng lên, không dám đối xử tùy tiện với cô.
Cô tháo kính râm xuống, là Chu Trữ, cô gái được Lục Thành Quốc đánh giá cao trong tiệc mừng sinh nhật ngày đó.
Extra: Khi vị hôn thê được phụ thân công nhận đã đến tận cửa, Lục thúc thúc vẫn còn đang lừa hôn chim sẻ nhỏ!
Tiểu Tước: Oa, hôm nay Lục thúc thúc chọt chọt mắt tôi! Chắc chắn là do tôi quá dễ thương.
Đại Bùi:... Đấy cũng là mặt tôi mà.
Gần đây Lục Úc mới hợp tác một hạng mục làm ăn, đối tác là một công ty nhỏ, không có nhiều nhân viên, chỉ nắm giữ một công nghệ mới nhưng chưa biết nên ứng dụng thực tế như thế nào. Lục Úc rất coi trọng lần hợp tác này, muốn đích thân đến đàm phán, nếu không phải vì chuyện này, có lẽ anh đã có thể dành ra mấy ngày đi chơi với Bùi Hướng Tước.
Lí Trình Quang ở trong văn phòng xử lý công việc, tiếp tân gọi điện thoại lên. Hắn nghe xong liền ngừng mọi chuyện đang làm lại, đi vào phòng họp của Lục Úc.
Hăn gõ cửa đi vào, đi đến cạnh Lục Úc, nghiêng người ghé tai anh nói nhỏ: "Tiên sinh, Bùi tiểu thiếu gia đến."
Lục Úc ngẩn người, nhìn tài liệu trước mặt, cuộc họp này hẳn phải rất lâu mới kết thúc, những chuyện chưa họp xong còn rất nhiều. Anh thờ ơ gật đầu, xé một mảnh giấy, viết vào đưa cho Lí Trình Quang.
Lí Trình Quang đi ra ngoài.
Vị Bùi tiểu thiếu gia kia, đương nhiên là chỉ Bùi Hướng Tước, đây là nickname mà nhân viên trong công ty đặt cho cậu.
Từ lần nấu canh đỗ xanh trước được Lục Úc khen ngợi, Bùi Hướng Tước ở nhà rỗi việc bắt đầu ham mê nấu canh. Lâu dần, cậu không còn thỏa mãn với việc ngày ngày chờ Lục Úc về nữa, mà cẩn thận hỏi có thể đến công ty đưa canh cho anh không.
Cậu còn giơ ba ngón tay cam đoan, không làm phiền công việc của anh, đưa xong rồi về.
Lục Úc bật cười, xoa tóc Bùi Hướng Tước: "Em muốn tới thì tới, có ai cấm đưa canh đến nơi làm việc đâu."
Anh có thể cảm nhận được, Bùi Hướng Tước đang thử dung nhập vào cuộc sống của mình. Quan hệ của bọn họ bắt đầu trở nên thân thiết là từ lúc Lục Úc đưa Bùi Hướng Tước đi khám bệnh, nhưng lúc đó cậu giống như chỉ đang bị động tiếp nhận, cậu biết Lục Úc là người tốt, cũng biết nên đối tốt với anh, nhưng những chuyện liên quan đến Lục Úc, cậu sẽ không để ý, không tìm hiểu thậm chí cũng không hỏi. Mà bây giờ thì khác, hai người họ đang dần bước vào cuộc sống của nhau.
Bùi Hướng Tước lúc này lưng đeo ba lô trên tay cầm một bình giữ nhiệt đứng ở đại sảnh. Trên trán cậu lấm tấm mồ hôi, nơi này tuy rằng sầm uất nhưng cách nhà ga một đoạn đường ngắn, đi bộ đến liền đổ mồ hôi.
Đứng sau quầy lễ tân là một cô gái trẻ, đang cười nói với Bùi Hướng Tước: "Trợ lý Lí nói sẽ lập tức xuống đón cậu lên."
Bùi Hướng Tước thực ra không hiểu cô đang nói gì, nhưng vẫn làm theo lời Lục Úc dặn mà gật đầu.
Cậu hiện tại dưới sự dạy bảo của Lục Úc đã có thể hoàn toàn che giấu bản thân trước mặt người khác. Cho dù không hiểu người ta nói gì, cũng sẽ không nói ra, chỉ quan sát sắc mặt, gật hay lắc đều sẽ không phạm sai lầm.
Cậu sẽ không dễ dàng để lộ nhược điểm của mình trước mặt người khác nữa.
Đợi một lúc đã thấy Lí Trình Quang mặt mày tươi cười đi tới, dẫn cậu vào thang máy rồi đưa cho cậu một tờ giấy. Bởi vì cuộc họp phải mất một khoảng thời gian nữa mới kết thúc, Lục Úc sợ Bùi Hướng Tước chờ lâu sốt ruột, nói có thể để cậu vào phòng họp chờ. Anh không muốn để cậu chờ lâu.
Bùi Hướng Tước cầm tờ giây lên đọc, ngẩng đầu nhìn Lí Trình Quang một cái, trợ lý Lí am hiểu lòng người vô cùng tri kỉ đưa cho cậu một cái bút, Bùi Hướng Tước viết: "Tôi sẽ không đến quấy rầy Lục thúc thúc, chỉ đứng ngoài cửa nhìn anh ấy một cái rồi về phòng làm việc được không?"
Lí Trình Quang trong lòng thở dài, được, được, cho dù cậu có muốn ca hát nhảy múa trong phòng họp thì có khi ông chủ còn vỗ tay hoan nghênh ấy chứ.
Bùi Hướng Tước cười với hắn một cái, để lộ ra mấy cái răng trắng trắng nhỏ nhỏ, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Lí Trình Quang nhìn mà sửng sốt, hắn nghĩ, cũng khó trách Lục Úc lại đối xử tốt với Bùi Hướng Tước như vậy, đại khái là vì không ai có thể chống cự lại nụ cười của đứa nhỏ này, hơn nữa lúc cậu cười với Lục Úc trông còn ngọt ngào hơn với hắn gấp mấy lần.
Cả hai rất nhanh đã lên đến phòng họp ở tầng cao nhất, Bùi Hướng Tước đi theo sau Lí Trình Quang, đến khi hắn đứng trước một cánh cửa rất lớn, Lí Trình Quang giơ tay lên gõ cửa.
Người đứng đầu phía đối tác nghe được tiếng gõ cửa, rồi cửa được chậm rãi đẩy ra, từ góc độ của cô có thể loáng thoáng thấy một bóng người, phản chiếu xuống sàn nhà, trông dáng vẻ có chút gầy. Mà vị Lục tiên sinh vốn đang ngồi trên ghế chủ tọa, không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng thờ ơ chỉ ra vài lỗi sai trong hợp đồng khiến bọn họ sợ hãi đến mức tim đập chân run đột nhiên đứng lên, cả người thả lỏng, đi đến cửa chính.
Trên trán Bùi Hướng Tước vẫn lấm tấm mồ hôi, môi mấp máy, thở hổn hển.
Lục Úc nâng tay lên lau mồ hôi trên trán cậu, bình tĩnh hỏi: "Đã lên rồi sao không vào?"
Bùi Hướng Tước nhỏ giọng trả lời: "Lục thúc thúc, anh đang làm việc, tôi đến phòng làm việc chờ anh cũng có khác gì đâu."
Thanh âm của cậu vừa mềm vừa ngoan, trên má lại phảng phất chút sắc hồng: "Lục thúc thúc làm việc đi, tôi tôi chỉ nhìn một cái thôi, giờ phải đến văn phòng anh làm bài tập đây."
Dáng vẻ của cậu trong mắt Lục Úc thấy vô cùng đáng yêu, anh không nhịn được lấy cớ lau mồ hôi, xoa xoa hai má vừa mềm vừa trắng của chim sẻ nhỏ, thậm chí còn dùng ngón tay trọc trọc vài cái, xúc cảm mềm mại truyền đến đầu ngón tay: "Được, dù sao ở đây cũng rất vô vị, em vào phòng tôi chờ cũng được, Canh đỗ xanh đợi tôi về, hai chúng ta cùng uống,"
Bùi Hướng Tước gật đầu, nhưng cậu không thể khống chế âm lượng của bản thân, ở trước mặt người khác nói mấy câu thân thiết thì hơi ngại, đành phải ra sức nhón chân lên nói nhỏ vào tai Lục Úc: "Được, chờ Lục thúc thúc. Anh xong sớm chút nhé."
Lí Trình Quang cảm thấy có điểm không thích hợp, quan hệ giữa Lục Úc và Bùi Hướng Tước hắn không rõ lắm, trước kia còn từng suy đoán có phải họ hàng hay không, về sau hắn gạt bỏ suy đoán này. Có lẽ không phải. Bùi Hướng Tước vẫn còn là một đứa trẻ, còn Lục Úc lại không phải người sẽ thân thiết như thế với họ hàng, hắn nghĩ ngợi, suy nghĩ không khỏi bay lạc, vô tình nhớ đến một tối dưới chân núi, Lục Úc từng đưa cho hắn một cái giả thiết.
"Nếu như vợ cậu bị thương rồi còn bị nhốt trên núi không xuống được, cậu có thể an tâm đợi dưới chân núi đến khi mưa tạnh được không?"
Liên hệ cách so sánh này với tình huống hiện tại, có chút vi diệu. Lí Trình Quang nhìn đứa nhỏ Bùi Hướng Tước trước mặt, không suy đoán nổi. Hăn cười tự giễu, cho dù, cho dù là thật, cũng không liên quan đến hắn.
Lục Úc muốn thứ gì, chẳng lẽ còn không thể đạt được sao?
Văn phòng của Lục Úc, Bùi Hướng Tước đã ra vào nhiều lần, không cần Lí Trình Quang dẫn đường, quen lối đi vào. Lí Trình Quang mở cửa cho cậu vào, dặn dò có chuyện gì thì nhắn tin cho hắn.
Sắp xếp ổn thỏa cho Bùi Hướng Tước xong, Lí Trình Quang đi ra khỏi văn phòng định tiếp tục làm việc, không ngờ dưới lễ tân lại có người gọi lên.
Lúc này ở dưới quầy lễ tân có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, vóc dáng cao gầy ăn mặc thời thượng, trang điểm vô cùng khéo léo, trang phục trên người đẹp đẽ, khí chất cũng không hề tầm thường. Mái tóc gợn xong cắt ngang cằm, quyến rũ động lòng người, nói với lễ tân vài câu, cô nhân viên lúc trước còn cưới tít mắt với Bùi Hướng Tước giờ đã cung kính đứng lên, không dám đối xử tùy tiện với cô.
Cô tháo kính râm xuống, là Chu Trữ, cô gái được Lục Thành Quốc đánh giá cao trong tiệc mừng sinh nhật ngày đó.
Extra: Khi vị hôn thê được phụ thân công nhận đã đến tận cửa, Lục thúc thúc vẫn còn đang lừa hôn chim sẻ nhỏ!
Tiểu Tước: Oa, hôm nay Lục thúc thúc chọt chọt mắt tôi! Chắc chắn là do tôi quá dễ thương.
Đại Bùi:... Đấy cũng là mặt tôi mà.
Bình luận truyện