Chìm Trong Cuộc Yêu
Chương 30: Tàn nhẫn giày vò
“ Anh về rồi à.”
Y gật đầu, nhưng không mở miệng đáp lại cô.
Sanh Tiêu dọn đầy một bàn thức ăn tới trước mặt y, Duật Tôn cầm lấy đôi đũa, tùy tiện gẩy gẩy vài cái.
Một bữa cơm mà không nuốt nổi cơm, không khí bị đè nén bách bách đến cùng cực, hai chị em thì không dám nói to, thời gian trôi qua chậm chạp, cách đó không xa tiếng pháo mừng năm mới bung tỏa sáng lóe cả góc trời ngoài khung cửa sổ, pháo hoa như múa trên bầu trời mừng năm mới.
Sanh Tiêu gắp mấy món ăn vào bát Tương Tư, còn y chỉ ăn được vài miếng thì buông đũa.
Bát cơm đặt xuống bàn phát ra tiếng động giòn tan, không lớn không nhỏ nhưng mang lại cảm giác bất an cho những người xung quanh, bầu không khí lặng câm giây lát liền vỡ vụn, hai chị em ăn qua loa, không ai dám nói một lời.
Sanh Tiêu đứng dậy dọn bát đũa trên bàn, Duật Tôn cũng kéo ghế đứng lên, “ Cứ để ở đấy đi, ngày mai dì Hà sẽ dọn.”
“Dạ vâng.”
Y đến ngồi vào ghế sô pha ngoài phòng khách, Sanh Tiêu thấy thế liền đẩy Tương Tư về phòng ngủ. “Chị ơi, hôm nay chị nghỉ ngơi sớm chút nhé, sáng sớm mai em sẽ đưa chị đi dạo phố.”
“ Sanh Tiêu”. Khuôn mặt Tương Tư lộ vẻ lo lắng “ Không sao chứ em ?”
“ Không sao đâu ạ, chị nghỉ sớm đi.” Cô đẩy nhẹ Tương Tư vào phòng ngủ, giúp chị cô rửa mặt, lại dìu cô đến bên giường.
“ Sanh Tiêu, mang xe lăn của chị qua đây.”
“ Chị, nếu có chuyện gì, chị cứ gọi em.”
“ Đẩy qua đây đi, chẳng lẽ đi vệ sinh mà chị cũng không tự đi được à, chị đi được mà.”
Sanh Tiêu biết không thể lay chuyển được chị mình, bất đắc dĩ phải đẩy xe lăn lại cạnh giường, đặt một bình nước trên đầu giường, rồi kiểm tra điện thoại di động của Tương Tư, mới yên tâm rời khỏi phòng.
Trong phòng khách rộng rãi, Duật Tôn đang ngồi trên ghế salon, cô liếc đôi mắt nhìn qua bóng lưng sừng sững của y, nhẹ nhàng đóng cửa phòng Tương Tư lại.
Liền nghe thấy tiếng bước chân đằng sau lưng, Duật Tôn mở miệng ra lệnh “ Qua đây.”
Cô lại gần salon, nhẹ hỏi “ Anh làm sao vậy?”.
Cánh tay thon dài của y duỗi ra, gầm nhẹ “ Qua đây.”
Không còn cách nào khác, cô buộc phải đặt tay mình vào lòng bàn tay của y, y hơi dùng sức kéo về phía mình, cô bị bất ngờ nên cả người ngã nhào vào vòng ôm của y. Duật Tôn nâng eo cô lên, bàn tay mang theo ma lực hấp dẫn quyến luyến vuốt ve eo, dịch chuyển dần lên bụng, ngón tay không an phận kéo khóa quần bò của cô xuống : “ Hôm nay đã hết chưa ?”
Sanh Tiêu vốn dĩ định gật đầu, ngước mắt nhìn thẳng vào cặp mắt đen lạnh lùng của y, cô vẫn không hiểu nổi hôm nay y bị làm sao nữa. Cô bắt đầu sợ, lúc y vui vẻ cô đã không dám tiếp nhận chứ chớ kể lúc tâm trạng y xuống mức tệ nhất như thế này.
“ Phải ngày mai, hôm nay tôi vẫn chưa sạch.”
Rõ ràng cô cảm nhận được bàn tay y chợt xiết chặt lại như gọng kìm, rồi thấy đầu váng mắt hoa, chưa kịp định thần lại đã thấy y đẩy cô ngã nhào xuống salon. Sanh Tiêu vội nhắm mắt lại, lục phủ ngũ tạng như muốn lộn nhào hết cả, cô rất muốn mở to mắt để nhìn cho rõ nhưng cố gắng thế nào thì trước mắt cũng chỉ là một mảng sương mờ.
“ Anh muốn làm gì.”
Hai tay y xé bung quần bò của cô, Sanh Tiêu hốt hoảng vì bị lột trần, chẳng thể làm gì cô nắm chặt lấy bàn tay y. Thấy vậy y càng tức giận, đôi tay chắc khỏe đè lại cổ tay cô, cánh tay chỉ hơi dùng sức đã hất bàn tay cô đập vào bàn trà, mu bàn tay sưng lên đỏ ửng. Sanh Tiêu không dám làm gì khiến y giận dữ thêm, đành nằm im chấp nhận.
Y kéo quần lót của cô ra.
Sanh Tiêu lấy hai tay bịt chặt mắt lại, không muốn chứng kiến bản thân bị sỉ nhục, nhưng cô không hiểu được, hành động ấy càng chọc y giận thêm. Duật Tôn giật mạnh tay cô ra, « Cô cũng to gan gớm ? Dám lừa dối tôi, chiều chuộng cô một chút mà cô đã dám lừa tôi. Cô có mấy cái lá gan mà dám lừa tôi?”
Tay phải y thôi đẩy, làm cô ngã từ sô pha xuống mặt đất.
Cô ngã đau đớn vô cùng, hai tay vừa chống xuống mặt đất để đứng lên liền bị Duật Tôn nắm chặt lấy, kéo cô thẳng đến chỗ cây dương cầm.
Cô lảo đảo theo bước chân của y, vài lần đã suýt ngã, y hất cô vào cây đàn, dùng lực mạnh đến nỗi cả phần eo cô đâm vào bên cạnh đàn, đau như muốn gẫy lưng. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô không dám to tiếng hỏi y, bởi vì Mạch Tương Tư còn đang ở trong phòng ngủ bên cạnh.
“Bốp”.
Cô không nhìn rõ được, nhưng lờ mờ trông thấy thứ gì đó va chạm vào mặt mình, cô đau rát như bị người ta cho một bạt tai, đau đến tê dại, góc nhọn của vật sượt qua má cô, sờ thử, ấm và nóng, máu trên má cô chảy.
Một đống ảnh chụp rơi đầy trên đất, xuống dưới chân cô.
Duật Tôn đi đến bên tủ rượu, y rót một ly cho mình.
Sanh Tiêu xoay người, nhặt đống ảnh chụp lên, tiếng đổ ầm ầm vang lên trong đầu cô.
Lần lượt từng cái một, có hình Nghiêm Trạm Thanh giúp cô xoa chân, còn có Nghiêm Trạm Thanh ôm cô, tư thế mờ ám trên ban công của khách sạn, nhìn qua thấy có vẻ như bọn họ đang ôm hôn, có cả ảnh Nghiêm Trạm Thanh bế cô lên giường.
Cuối cùng cô đã sáng tỏ, Tô Ngải Nhã ám chỉ điều gì.
Trước đó ả ta không ra tay, nguyên lai lời cô ả nói là để đợi ngày hôm nay, đêm ba mươi – đánh cô một đòn chí mạng.
Mạch Sanh Tiêu nghĩ thầm, cô xong thật rồi, hôm nay không thể tránh khỏi cái chết trong tay Duật tôn. Cô rất muốn bỏ chạy nhưng lại bị y ôm chặt eo lại, cô kéo về. “Sợ cái gì? Lúc cô nói dối sao không thấy chột dạ như bây giờ ?”
“ Anh hãy nghe tôi giải thích....” Mạch Sanh Tiêu thật sự lo lắng, giọng nói run run như muốn liều mạng phân bua.
“ Tôi nghe đây, cô nói đi”. Duật Tôn không nóng vội, mà rất chậm rãi, bày ra một cái vẻ khoan thai, tao nhã, nhưng chỉ có cô mới biết rằng ẩn sau lớp mặt nạ ấy là thứ gì. “ Là Tô Ngải Nhã, trước đây cô ta tới tìm tôi, bắt tôi hẹn anh ở bến cảng, mục đích là muốn đối phó với anh, thật đó...Cô ta nói nếu tôi không làm theo cô ta sẽ giao cho anh vài thứ, nhưng mà tôi không có, không có ý định hại anh...cho nên, cho nên...”
“ Cho nên cái gì?” Duật Tôn túm lấy ảnh chụp trong tay cô, ném thẳng vào mặt cô. “Cô chỉ cần nói cho tôi biết, ảnh này là thật hay giả?”
Nước mắt dâng đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt hoa đào hẹp dài của y nhíu lại nhìn cô, khóe miệng hung ác cong lên “ Nói!”.
Mạch Sanh Tiêu không nói nên lời, chỉ âm thầm cắn răng, không dám mở miệng.
“ Thảo nào từ lúc lên giường với tôi đến giờ cô chưa từng cam tâm tình nguyện một lần nào, tôi thật sự hiếu kỳ muốn biết dáng vẻ của cô lúc ở trên giường Nghiêm Trạm Thanh sẽ như thế nào?” Y xèo bàn tay xoa lên xương quai xanh của cô, lướt xuống cần cổ trắng nõn thon dài. “Thứ tôi đã chơi rồi mà cậu ta cũng không ngại bẩn, mà cô cũng thật đê tiện. Thế nào, cùng lúc phục vụ hai người đàn ông, có phải rất sung sướng không ?”
Cả khuôn mặt cô đỏ ửng lên vì nhục nhã, cô chỉ muốn hắn hết hy vọng, từ nay về sau cô sẽ ngoan ngoãn ở bên người Duật Tôn, sẽ không chọc giận y, thời gian này cô và y đang rất êm đẹp. Chẳng lẽ ông trời đùa cợt cô hết lần bày đến lần khác, để cô mà món đồ chơi của kẻ này kẻ kia? “Tôi không bẩn thỉu, không đê tiện, những bức ảnh này chẳng nói lên điều gì cả.”
“ Ai biết các người đã làm những gì?” Bàn tay y dần dần cuộn lại thành nắm đấm. “Cô đừng có nói với tôi là cô yêu hắn rồi đấy nhé.”
Sanh Tiêu trợn mắt, chợt nhớ tới mấy lần gần đây gặp Nghiêm Trạm Thanh, hắn rất dịu dàng với cô, có lẽ nào...
Nếu như, ngay từ đầu hắn tin tưởng cô, đối xử với cô thật lòng, thì liệu rằng, bọn họ có đi tới bước này không?
Y nhìn thấu sự mơ màng trong đôi mắt cô, cơn giận càng tăng lên đến cực điểm, chiếc ly thủy tinh chân dài trong tay y bị ném vỡ tan, y mặc kệ những mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn, giơ tay xé toạc quần áo cô, cô chỉ còn mặc một chiếc áo ngực nhỏ xinh màu hồng nhạt cũng bị y kéo xuống y như một cơn bão tuyết bổ nhào xuống.
Y gật đầu, nhưng không mở miệng đáp lại cô.
Sanh Tiêu dọn đầy một bàn thức ăn tới trước mặt y, Duật Tôn cầm lấy đôi đũa, tùy tiện gẩy gẩy vài cái.
Một bữa cơm mà không nuốt nổi cơm, không khí bị đè nén bách bách đến cùng cực, hai chị em thì không dám nói to, thời gian trôi qua chậm chạp, cách đó không xa tiếng pháo mừng năm mới bung tỏa sáng lóe cả góc trời ngoài khung cửa sổ, pháo hoa như múa trên bầu trời mừng năm mới.
Sanh Tiêu gắp mấy món ăn vào bát Tương Tư, còn y chỉ ăn được vài miếng thì buông đũa.
Bát cơm đặt xuống bàn phát ra tiếng động giòn tan, không lớn không nhỏ nhưng mang lại cảm giác bất an cho những người xung quanh, bầu không khí lặng câm giây lát liền vỡ vụn, hai chị em ăn qua loa, không ai dám nói một lời.
Sanh Tiêu đứng dậy dọn bát đũa trên bàn, Duật Tôn cũng kéo ghế đứng lên, “ Cứ để ở đấy đi, ngày mai dì Hà sẽ dọn.”
“Dạ vâng.”
Y đến ngồi vào ghế sô pha ngoài phòng khách, Sanh Tiêu thấy thế liền đẩy Tương Tư về phòng ngủ. “Chị ơi, hôm nay chị nghỉ ngơi sớm chút nhé, sáng sớm mai em sẽ đưa chị đi dạo phố.”
“ Sanh Tiêu”. Khuôn mặt Tương Tư lộ vẻ lo lắng “ Không sao chứ em ?”
“ Không sao đâu ạ, chị nghỉ sớm đi.” Cô đẩy nhẹ Tương Tư vào phòng ngủ, giúp chị cô rửa mặt, lại dìu cô đến bên giường.
“ Sanh Tiêu, mang xe lăn của chị qua đây.”
“ Chị, nếu có chuyện gì, chị cứ gọi em.”
“ Đẩy qua đây đi, chẳng lẽ đi vệ sinh mà chị cũng không tự đi được à, chị đi được mà.”
Sanh Tiêu biết không thể lay chuyển được chị mình, bất đắc dĩ phải đẩy xe lăn lại cạnh giường, đặt một bình nước trên đầu giường, rồi kiểm tra điện thoại di động của Tương Tư, mới yên tâm rời khỏi phòng.
Trong phòng khách rộng rãi, Duật Tôn đang ngồi trên ghế salon, cô liếc đôi mắt nhìn qua bóng lưng sừng sững của y, nhẹ nhàng đóng cửa phòng Tương Tư lại.
Liền nghe thấy tiếng bước chân đằng sau lưng, Duật Tôn mở miệng ra lệnh “ Qua đây.”
Cô lại gần salon, nhẹ hỏi “ Anh làm sao vậy?”.
Cánh tay thon dài của y duỗi ra, gầm nhẹ “ Qua đây.”
Không còn cách nào khác, cô buộc phải đặt tay mình vào lòng bàn tay của y, y hơi dùng sức kéo về phía mình, cô bị bất ngờ nên cả người ngã nhào vào vòng ôm của y. Duật Tôn nâng eo cô lên, bàn tay mang theo ma lực hấp dẫn quyến luyến vuốt ve eo, dịch chuyển dần lên bụng, ngón tay không an phận kéo khóa quần bò của cô xuống : “ Hôm nay đã hết chưa ?”
Sanh Tiêu vốn dĩ định gật đầu, ngước mắt nhìn thẳng vào cặp mắt đen lạnh lùng của y, cô vẫn không hiểu nổi hôm nay y bị làm sao nữa. Cô bắt đầu sợ, lúc y vui vẻ cô đã không dám tiếp nhận chứ chớ kể lúc tâm trạng y xuống mức tệ nhất như thế này.
“ Phải ngày mai, hôm nay tôi vẫn chưa sạch.”
Rõ ràng cô cảm nhận được bàn tay y chợt xiết chặt lại như gọng kìm, rồi thấy đầu váng mắt hoa, chưa kịp định thần lại đã thấy y đẩy cô ngã nhào xuống salon. Sanh Tiêu vội nhắm mắt lại, lục phủ ngũ tạng như muốn lộn nhào hết cả, cô rất muốn mở to mắt để nhìn cho rõ nhưng cố gắng thế nào thì trước mắt cũng chỉ là một mảng sương mờ.
“ Anh muốn làm gì.”
Hai tay y xé bung quần bò của cô, Sanh Tiêu hốt hoảng vì bị lột trần, chẳng thể làm gì cô nắm chặt lấy bàn tay y. Thấy vậy y càng tức giận, đôi tay chắc khỏe đè lại cổ tay cô, cánh tay chỉ hơi dùng sức đã hất bàn tay cô đập vào bàn trà, mu bàn tay sưng lên đỏ ửng. Sanh Tiêu không dám làm gì khiến y giận dữ thêm, đành nằm im chấp nhận.
Y kéo quần lót của cô ra.
Sanh Tiêu lấy hai tay bịt chặt mắt lại, không muốn chứng kiến bản thân bị sỉ nhục, nhưng cô không hiểu được, hành động ấy càng chọc y giận thêm. Duật Tôn giật mạnh tay cô ra, « Cô cũng to gan gớm ? Dám lừa dối tôi, chiều chuộng cô một chút mà cô đã dám lừa tôi. Cô có mấy cái lá gan mà dám lừa tôi?”
Tay phải y thôi đẩy, làm cô ngã từ sô pha xuống mặt đất.
Cô ngã đau đớn vô cùng, hai tay vừa chống xuống mặt đất để đứng lên liền bị Duật Tôn nắm chặt lấy, kéo cô thẳng đến chỗ cây dương cầm.
Cô lảo đảo theo bước chân của y, vài lần đã suýt ngã, y hất cô vào cây đàn, dùng lực mạnh đến nỗi cả phần eo cô đâm vào bên cạnh đàn, đau như muốn gẫy lưng. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô không dám to tiếng hỏi y, bởi vì Mạch Tương Tư còn đang ở trong phòng ngủ bên cạnh.
“Bốp”.
Cô không nhìn rõ được, nhưng lờ mờ trông thấy thứ gì đó va chạm vào mặt mình, cô đau rát như bị người ta cho một bạt tai, đau đến tê dại, góc nhọn của vật sượt qua má cô, sờ thử, ấm và nóng, máu trên má cô chảy.
Một đống ảnh chụp rơi đầy trên đất, xuống dưới chân cô.
Duật Tôn đi đến bên tủ rượu, y rót một ly cho mình.
Sanh Tiêu xoay người, nhặt đống ảnh chụp lên, tiếng đổ ầm ầm vang lên trong đầu cô.
Lần lượt từng cái một, có hình Nghiêm Trạm Thanh giúp cô xoa chân, còn có Nghiêm Trạm Thanh ôm cô, tư thế mờ ám trên ban công của khách sạn, nhìn qua thấy có vẻ như bọn họ đang ôm hôn, có cả ảnh Nghiêm Trạm Thanh bế cô lên giường.
Cuối cùng cô đã sáng tỏ, Tô Ngải Nhã ám chỉ điều gì.
Trước đó ả ta không ra tay, nguyên lai lời cô ả nói là để đợi ngày hôm nay, đêm ba mươi – đánh cô một đòn chí mạng.
Mạch Sanh Tiêu nghĩ thầm, cô xong thật rồi, hôm nay không thể tránh khỏi cái chết trong tay Duật tôn. Cô rất muốn bỏ chạy nhưng lại bị y ôm chặt eo lại, cô kéo về. “Sợ cái gì? Lúc cô nói dối sao không thấy chột dạ như bây giờ ?”
“ Anh hãy nghe tôi giải thích....” Mạch Sanh Tiêu thật sự lo lắng, giọng nói run run như muốn liều mạng phân bua.
“ Tôi nghe đây, cô nói đi”. Duật Tôn không nóng vội, mà rất chậm rãi, bày ra một cái vẻ khoan thai, tao nhã, nhưng chỉ có cô mới biết rằng ẩn sau lớp mặt nạ ấy là thứ gì. “ Là Tô Ngải Nhã, trước đây cô ta tới tìm tôi, bắt tôi hẹn anh ở bến cảng, mục đích là muốn đối phó với anh, thật đó...Cô ta nói nếu tôi không làm theo cô ta sẽ giao cho anh vài thứ, nhưng mà tôi không có, không có ý định hại anh...cho nên, cho nên...”
“ Cho nên cái gì?” Duật Tôn túm lấy ảnh chụp trong tay cô, ném thẳng vào mặt cô. “Cô chỉ cần nói cho tôi biết, ảnh này là thật hay giả?”
Nước mắt dâng đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt hoa đào hẹp dài của y nhíu lại nhìn cô, khóe miệng hung ác cong lên “ Nói!”.
Mạch Sanh Tiêu không nói nên lời, chỉ âm thầm cắn răng, không dám mở miệng.
“ Thảo nào từ lúc lên giường với tôi đến giờ cô chưa từng cam tâm tình nguyện một lần nào, tôi thật sự hiếu kỳ muốn biết dáng vẻ của cô lúc ở trên giường Nghiêm Trạm Thanh sẽ như thế nào?” Y xèo bàn tay xoa lên xương quai xanh của cô, lướt xuống cần cổ trắng nõn thon dài. “Thứ tôi đã chơi rồi mà cậu ta cũng không ngại bẩn, mà cô cũng thật đê tiện. Thế nào, cùng lúc phục vụ hai người đàn ông, có phải rất sung sướng không ?”
Cả khuôn mặt cô đỏ ửng lên vì nhục nhã, cô chỉ muốn hắn hết hy vọng, từ nay về sau cô sẽ ngoan ngoãn ở bên người Duật Tôn, sẽ không chọc giận y, thời gian này cô và y đang rất êm đẹp. Chẳng lẽ ông trời đùa cợt cô hết lần bày đến lần khác, để cô mà món đồ chơi của kẻ này kẻ kia? “Tôi không bẩn thỉu, không đê tiện, những bức ảnh này chẳng nói lên điều gì cả.”
“ Ai biết các người đã làm những gì?” Bàn tay y dần dần cuộn lại thành nắm đấm. “Cô đừng có nói với tôi là cô yêu hắn rồi đấy nhé.”
Sanh Tiêu trợn mắt, chợt nhớ tới mấy lần gần đây gặp Nghiêm Trạm Thanh, hắn rất dịu dàng với cô, có lẽ nào...
Nếu như, ngay từ đầu hắn tin tưởng cô, đối xử với cô thật lòng, thì liệu rằng, bọn họ có đi tới bước này không?
Y nhìn thấu sự mơ màng trong đôi mắt cô, cơn giận càng tăng lên đến cực điểm, chiếc ly thủy tinh chân dài trong tay y bị ném vỡ tan, y mặc kệ những mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn, giơ tay xé toạc quần áo cô, cô chỉ còn mặc một chiếc áo ngực nhỏ xinh màu hồng nhạt cũng bị y kéo xuống y như một cơn bão tuyết bổ nhào xuống.
Bình luận truyện