Chìm Trong Nồng Cháy
Chương 44
"Anh ấy nói anh ấy muốn theo đuổi chị, sau đó thì sao?"
Lúc nói những lời này, Tô Hoài đang cùng Hạ Trăn Trăn ngồi ăn trong quán lẩu trên lầu bốn của trung tâm thương mại.
Đây là ngày thứ ba Hoắc Văn Hứa nói muốn theo đuổi cô, cũng là ngày thứ ba cô nhậm chức công việc mới.
Chập tối ngày phỏng vấn công việc thứ hai, giám đốc nhân sự đã gọi cho Tô Hoài, thông báo thứ hai cô có thể bắt đầu đi làm.
Tô Hoài cân nhắc từ chối lời mời này, cô đã quyết định nhận công việc thứ nhất.
Giám đốc nhân sự vô cùng tiếc nuối, biết Tô Hoài vẫn còn là sinh viên, thì nói với Tô Hoài nếu sau này lựa chọn công việc sau khi tốt nghiệp, có thể ưu tiên xem xét công ty bọn họ.
Vì là việc làm nghỉ hè, còn là phiên dịch tiếng Anh chuyên nghiệp, cho nên Tô Hoài không có cảm giác bỡ ngỡ và hoang mang của người mới nhậm chức, bởi vì ngay khi cô vừa vào công ty đã được giao cho rất nhiều việc, dù sao cũng là việc làm nghỉ hè, không làm cũng uổng phí.
Cùng vào làm với cô còn có hai người tuổi trẻ, bọn họ đều là nhân viên chính thức, một người tên là Triệu Giai Ngữ, một người tên là Phạm Tùng.
Công việc của Triệu Giai Ngữ, Phạm Tùng và Tô Hoài khác nhau. Triệu Giai Ngữ làm trong bộ phận quan hệ công chúng, Phạm Tùng làm trong bộ phận tuyên truyền, mà hai người bọn họ là làm việc chính thức, hiện tại đang thực tập.
Hai người họ thoải mái hơn Tô Hoài rất nhiều, mặc dù được uỷ nhiệm cho người hướng dẫn, nhưng người hướng dẫn không dạy họ. Vì thế hai người họ luôn không có việc để làm, Phạm Tùng thậm chí còn chạy đến chỗ của Tô Hoài, hâm mộ Tô Hoài có nhiều công việc để làm.
Đối với chuyện này, Tô Hoài cũng không bất mãn, dù sao thì cô là làm thêm nghỉ hè, tiền lương cũng khác với bọn họ, trừ tiền lương cơ bản thì cô còn có tiền hoa hồng, nói cách khác là làm càng nhiều thì kiếm càng nhiều.
Trừ hai đồng nghiệp mới cùng vào làm, Tô Hoài còn ngoài ý muốn gặp một người, chính là Tô Nguyệt.
Lúc nhìn thấy Tô Nguyệt cũng chính là vào thứ hai, giờ ăn trưa ngày hôm qua, công ty tuyển rất nhiều nhân viên bán thời gian làm thêm hè để phát tờ rơi và quảng bá sản phẩm mới trong trung tâm thương mại, Tô Nguyệt là một trong số đó.
Bọn họ làm theo giờ, thanh toán tiền lương theo tuần, hôm qua Tô Nguyệt đến để nhận tiền lương của tuần này, đúng lúc Tô Hoài đi vào nhà vệ sinh, hai người mặt đối mặt với nhau.
Kể từ khi tốt nghiệp trung học, Tô Hoài không gặp lại Tô Nguyệt nữa. Lúc học trung học, sau lần Kiều Niệm và Hòa Minh Huy dẫn người dạy dỗ Tô Nguyệt một bài học, Tô Nguyệt và Lương Vân cũng không làm phiền cô. Đến mức Tô Hoài nhìn thấy Tô Nguyệt thì còn có chút hoảng hốt.
Khoảng thời gian sống chung với Tô Nguyệt dường như đã là chuyện cũ của kiếp trước, rất lâu rồi cô không nhớ đến người nhà bọn họ nữa.
Tô Nguyệt nhìn thấy cô cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng hai người đều không nói chuyện, bình tĩnh lướt qua nhau.
Thấy Tô Nguyệt cũng không làm ảnh hưởng tới tâm trạng của Tô Hoài, dù sao cô đã không còn là Tô Hoài mặc cho người ta nắm thóp khi còn bé.
Cho nên Tô Hoài nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, nhận lời mời ăn lẩu của Hạ Trăn Trăn.
Buổi trưa được nghỉ ngơi từ mười một giờ rưỡi đến một giờ rưỡi, bọn họ đã đặt chỗ trước, hai tiếng đủ cho bọn họ ăn lẩu.
"Sau đó hai người ở bên nhau rồi?" Hạ Trăn Trăn gắp lá lách bò rồi nhúng vào nồi.
"Không." Tô Hoài lắc đầu, "Anh ấy nói anh ấy muốn theo đuổi chị, sau đó... Chị cuống quá, nên tùy ý gật đầu, sau đó nữa thì...Về đến nhà rồi." Đến bây giờ Tô Hoài nghĩ đến chuyện ngày hôm đó thì vẫn còn cảm giác không chân thật, nói ăn tối nhưng cũng không ăn, Tô Hoài bắt xe đi mất.
"Hả..." Hạ Trăn Trăn kinh ngạc nhìn cô, "Chị nói chị muốn theo đuổi anh ấy, anh ấy nói không cần chị theo đuổi, anh ấy theo đuổi chị, đã như vậy rồi, hai ngươi còn chưa xác định mối quan hệ ư????"
Tô Hoài thở dài một hơi: "Chị vốn định nói với anh ấy rằng muốn theo đuổi anh ấy, bảo anh ấy đừng đón nhận cô gái khác trước. Anh ấy hoặc là đồng ý hoặc là không đồng ý, ai mà biết anh ấy lại nói muốn theo đuổi chị đâu... Đầu óc chị lúc đấy không nghĩ được gì nữa, vậy sao nghĩ cái khác đây, nhưng bỏ qua cơ hội thì cũng bỏ qua rồi..." Cô chán nản sắp chết rồi, lúc ấy thà cô cứ nói một câu "Không cần theo đuổi đâu, em đồng ý với anh", thì cũng không đến tình trạng hiện tại.
"Được rồi..." Hạ Trăn Trăn không cách nào hiểu rõ trò chơi đuổi bắt này của bọn họ, lại hỏi, "Vậy anh ấy nói theo đuổi chị là theo đuổi thế nào?"
"..." Tô Hoài do dự trong một chốc, "Thì... Chào buổi sáng chào buổi trưa chúc ngủ ngon..." Vai trò của hai người giống như bị hoán đổi cho nhau, trước kia là Tô Hoài hỏi anh, bây giờ đến anh hỏi Tô Hoài. Tô Hoài vốn nghĩ rằng, anh theo đuổi cô mà, vậy cô tìm một cơ hội đồng ý thì không phải tốt rồi sao, đáng tiếc trừ chào hỏi sớm trưa tối thì không còn gì khác nữa.
Hạ Trăn Trăn: "..."
Hạ Trăn Trăn quả thực bất đắc dĩ: "Trò vặt yêu đương thôi à, thật là ngây thơ."
Tô Hoài: "..."
"Nhưng tình yêu của người trưởng thành không phải tình dục sao? Vì sao hai người thuần khiết thế, không phải là nên lăn giường từ sớm à?" Hạ Trăn Trăn sử dụng ánh mắt ngây thơ mà hỏi câu hỏi gây sốc.
!!!
Tô Hoài biết Hạ Trăn Trăn to gan hào phóng, nhưng vẫn bị lời nói không hợp với tuổi của cô bé làm cho kinh ngạc.
Tô Hoài giơ tay gõ đầu Hạ Trăn Trăn, nhỏ giọng nói: "Em nói thật cho chị, em và mấy cậu bạn trai cũ của em..."
"Không có, không có." Hạ Trăn Trăn lắc đầu, "Em chỉ là người biết nhiều thôi."
Tô Hoài bất đắc dĩ: "Vậy phiền em... Học tập nhiều hơn, bớt biết nhiều đi."
Hạ Trăn Trăn nghiêng đầu, đột nhiên rất nghiêm nghị nhìn Tô Hoài: "Chị, em biết chị luôn sống một mình, chị không cảm thấy cô đơn sao?"
Cô đơn?
Tô Hoài sửng sốt một lúc.
Tất nhiên là có cảm giác cô đơn, nhưng không phải khi sống một mình, mà là lúc ở trong nhà Tô Nguyệt.
Là sự hiện diện đột ngột trong ngôi nhà đó, Tô Hoài thường xuyên nép mình trong căn phòng nhỏ không có cửa sổ rồi cảm nhận sự cô độc.
Nhưng kể từ khi dọn ra ở riêng, Tô Hoài không có thời gian cảm thấy cô độc nữa. Cô phải học tập, phải đi làm, vất vả lắm mới có một chút thời gian dư dả, còn phải cho đầu óc nghỉ ngơi đầy đủ và... Nhớ Hoắc Văn Hứa.
Đương nhiên là, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc cô đơn, nhưng chỉ ngắn ngủi thôi, tự do mới là cảm giác an toàn lớn nhất của Tô Hoài.
"Có phải em thường xuyên cảm thấy cô đơn không?" Tô Hoài hỏi Hạ Trăn Trăn.
"Ừm." Hạ Trăn Trăn rũ mắt, im lặng một lát mới nói, "Ba mẹ em thường xuyên không ở nhà, trong nhà chỉ có mỗi em và bảo mẫu."
Làm giáo viên dạy kèm tại nhà, Tô Hoài cũng biết tình huống trong nhà Hạ Trăn Trăn. Cha mẹ cô bé kinh doanh, tăng ca và đi công tác đều là chuyện như cơm bữa, không để ý tới cô bé là bình thường.
Tô Hoài suy nghĩ một chút: "Em cần chị an ủi em không?"
"Không cần đâu." Hạ Trăn Trăn nhếch miệng, "Nhìn thế nào cũng thấy chị thê thảm hơn em."
Tô Hoài cười, sau đó vươn tay xoa đầu cô bé: "Nếu em muốn tìm bạn trai bởi vì cô đơn, thật ra em cũng có thể tìm chị, chị có thể nghe em tâm sự, có thể dạo phố đi ăn với em."
Hạ Trăn Trăn chê bai mà đẩy tay cô ra: "Em thẳng đấy nhé."
"... Trong đầu em toàn là thứ linh tinh gì đấy." Tô Hoài bất đắc dĩ, "Chị cũng đang theo đuổi bạn trai mà."
Hạ Trăn Trăn cười không ngừng.
Điện thoại di động của Tô Hoài vang lên, Tô Hoài nhìn qua, là Hoắc Văn Hứa.
Kể từ ngày hôm đó, hai người đều gửi tin nhắn, còn chưa gọi điện thoại.
Tô Hoài nhẹ nhàng ho một tiếng, rồi nghe máy.
"Em ăn cơm chưa?" Hoắc Văn Hứa hỏi.
"Đang ăn."
"Ồ." Hoắc Văn Hứa thở dài, "Vốn muốn hẹn em cùng ăn trưa, nhưng lại sợ làm không xong việc thì sẽ cho em leo cây, nên không nói trước với em, bây giờ muốn hẹn cũng không hẹn được."
Tô Hoài: "..."
Tô Hoài nhìn thời gian, cũng hơn mười hai giờ rồi.
"Anh còn chưa ăn à?"
"Chưa." Hoắc Văn Hứa trả lời rất dứt khoát, sau đó tạm dừng, lại nói thêm một câu, "Anh có thể đến ăn ké một bữa không?"
Tô Hoài nhìn Hạ Trăn Trăn: "Em đang ăn cùng một bạn nhỏ."
"Ai là bạn nhỏ?" Hạ Trăn Trăn cau mũi nhìn cô, sau đó nhìn thấy lỗ tai Tô Hoài đỏ lên thì nhận ra cái gì đó, vì vậy điên cuồng gật đầu với Tô Hoài, dùng khẩu hình miệng nói, "Bảo anh ấy đến đi, bảo anh ấy đến đi."
Bên kia Hoắc Văn Hứa cũng đồng thời nói: "Em hỏi cô bé đó xem có phiền không nếu có người đến thanh toán không?"
"..." Tô Hoài không nhịn được cười một cái, "Em gửi địa chỉ cho anh."
Tô Hoài gửi vị trí cho Hoắc Văn Hứa, năm phút sau, Hoắc Văn Hứa xuất hiện ở quán ăn.
Hoắc Văn Hứa đi tới từ phía sau Tô Hoài, Hạ Trăn Trăn ngồi đối diện cửa, lúc ngẩng đầu nhìn thấy người đi tới bên này, mắt không nhịn được sáng rực: "Wow, anh đẹp trai."
Thấy anh đẹp trai đi tới bên cạnh Tô Hoài, Hạ Trăn Trăn không khỏi nâng má nhìn anh, chớp mắt, dùng ánh mắt ngây thơ hỏi Tô Hoài: "Chị, anh đẹp trai này đến tìm chị á?"
Tô Hoài bị sặc rồi ho khan, nghiêng đầu nhìn sang, Hoắc Văn Hứa cong môi với cô, sau đó nhẹ nhàng vỗ đầu cô: "Nhường chỗ nào."
Tô Hoài ngồi vào trong, nhường vị trí bên ngoài cho Hoắc Văn Hứa, sau đó giới thiệu hai người với nhau.
"Đây là Hạ Trăn Trăn."
"Đây là..." Tô Hoài thật nhanh nhìn Hoắc Văn Hứa, sau đó nhỏ giọng nói, "Bạn chị, Hoắc Văn Hứa."
Hoắc Văn Hứa nghe thấy hai chữ "bạn chị" thì nhướng mày.
"Anh trai, anh và chị thật sự chỉ là bạn bè sao? Trước kia em với chị ăn cơm, chưa từng cho người ngoài tham gia đâu." Hạ Trăn Trăn cười híp mắt nói.
"..." Tô Hoài trừng mắt nhìn cô bé, Hạ Trăn Trăn cười hì hì, "Chị đừng xấu hổ, lời em nói đều là thật mà."
"Vậy à?" Hoắc Văn Hứa nhìn Tô Hoài, "Vậy anh thật sự rất vinh hạnh."
Hoắc Văn Hứa mở túi giấy, lấy một hộp sô cô la từ bên trong ra đưa cho Hạ Trăn Trăn: "Lần đầu gặp mặt, mong chỉ giáo nhiều hơn."
Hạ Trăn Trăn nhận lấy sôcôla, nhìn thấy nhãn hiệu thì "Wow" một tiếng, sau đó nói với Tô Hoài: "Cảm ơn chị."
"Cũng không phải chị cho em, em cảm ơn chị làm gì." Tô Hoài cười.
Nhưng Tô Hoài rất nhanh không cười được nữa, bởi vì Hạ Trăn Trăn lại nói: "Dĩ nhiên là phải cảm ơn chị rồi, không có chị, sao anh trai này mời em ăn socola chứ, anh nói có đúng không, anh trai?"
Tô Hoài: "..."
Hoắc Văn Hứa gật đầu đồng ý: "Vậy thì đúng là phải cảm ơn chị rồi."
Tô Hoài: "..." Cô có chút hối hận vì đã bảo Hoắc Văn Hứa tới ăn cơm.
Tô Hoài bất đắc dĩ, đành cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, cầm điện thoại di động quét mã rồi đưa cho Hoắc Văn Hứa: "Anh muốn ăn gì, gọi thêm đi."
Hoắc Văn Hứa không nhận điện thoại di động, chỉ hơi nghiêng người: "Có gì?"
Khoảng cách rất gần, có thể ngửi được mùi nước hoa đàn ông rất nhạt trên người anh, Tô Hoài không nghiên cứu nước hoa nhiều, không ngửi ra mùi gì, nhưng rất dễ ngửi.
Anh không nhận điện thoại di động, cô đành giả vờ bình tĩnh lướt cho anh xem. Hoắc Văn Hứa thi thoảng vuốt đầu ngón tay, bàn tay hai người tất nhiên sẽ chạm vào nhau. Tô Hoài cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, cô thậm chí muốn cách xa anh một chút, sợ anh nghe thấy tiếng tim cô đập quá nhanh.
Hoắc Văn Hứa bấm chọn mấy món, Tô Hoài chốt đơn.
Hoắc Văn Hứa ngồi thẳng dậy, hai người thoáng cách xa nhau, Tô Hoài mới lặng lẽ thở phào.
Chưa cất điện thoại di động, điện thoại rung lên, phía trên hiển thị một tin nhắn, là của Hạ Trăn Trăn.
—— Chị, mặt chị đỏ như mông khỉ ấy, có thể cố gắng hơn được không, bình tĩnh một chút đi!!!
Tô Hoài nhìn thoáng qua Hạ Trăn Trăn đang cúi đầu bấm điện thoại di động, sau đó đánh mấy chữ.
Hạ Trăn Trăn xem xong thì ngẩng đầu lên nhìn Tô Hoài, biểu cảm một lời khó nói hết.
Bởi vì Tô Hoài nói: Chị thử rồi, không bình tĩnh được!
Lúc nói những lời này, Tô Hoài đang cùng Hạ Trăn Trăn ngồi ăn trong quán lẩu trên lầu bốn của trung tâm thương mại.
Đây là ngày thứ ba Hoắc Văn Hứa nói muốn theo đuổi cô, cũng là ngày thứ ba cô nhậm chức công việc mới.
Chập tối ngày phỏng vấn công việc thứ hai, giám đốc nhân sự đã gọi cho Tô Hoài, thông báo thứ hai cô có thể bắt đầu đi làm.
Tô Hoài cân nhắc từ chối lời mời này, cô đã quyết định nhận công việc thứ nhất.
Giám đốc nhân sự vô cùng tiếc nuối, biết Tô Hoài vẫn còn là sinh viên, thì nói với Tô Hoài nếu sau này lựa chọn công việc sau khi tốt nghiệp, có thể ưu tiên xem xét công ty bọn họ.
Vì là việc làm nghỉ hè, còn là phiên dịch tiếng Anh chuyên nghiệp, cho nên Tô Hoài không có cảm giác bỡ ngỡ và hoang mang của người mới nhậm chức, bởi vì ngay khi cô vừa vào công ty đã được giao cho rất nhiều việc, dù sao cũng là việc làm nghỉ hè, không làm cũng uổng phí.
Cùng vào làm với cô còn có hai người tuổi trẻ, bọn họ đều là nhân viên chính thức, một người tên là Triệu Giai Ngữ, một người tên là Phạm Tùng.
Công việc của Triệu Giai Ngữ, Phạm Tùng và Tô Hoài khác nhau. Triệu Giai Ngữ làm trong bộ phận quan hệ công chúng, Phạm Tùng làm trong bộ phận tuyên truyền, mà hai người bọn họ là làm việc chính thức, hiện tại đang thực tập.
Hai người họ thoải mái hơn Tô Hoài rất nhiều, mặc dù được uỷ nhiệm cho người hướng dẫn, nhưng người hướng dẫn không dạy họ. Vì thế hai người họ luôn không có việc để làm, Phạm Tùng thậm chí còn chạy đến chỗ của Tô Hoài, hâm mộ Tô Hoài có nhiều công việc để làm.
Đối với chuyện này, Tô Hoài cũng không bất mãn, dù sao thì cô là làm thêm nghỉ hè, tiền lương cũng khác với bọn họ, trừ tiền lương cơ bản thì cô còn có tiền hoa hồng, nói cách khác là làm càng nhiều thì kiếm càng nhiều.
Trừ hai đồng nghiệp mới cùng vào làm, Tô Hoài còn ngoài ý muốn gặp một người, chính là Tô Nguyệt.
Lúc nhìn thấy Tô Nguyệt cũng chính là vào thứ hai, giờ ăn trưa ngày hôm qua, công ty tuyển rất nhiều nhân viên bán thời gian làm thêm hè để phát tờ rơi và quảng bá sản phẩm mới trong trung tâm thương mại, Tô Nguyệt là một trong số đó.
Bọn họ làm theo giờ, thanh toán tiền lương theo tuần, hôm qua Tô Nguyệt đến để nhận tiền lương của tuần này, đúng lúc Tô Hoài đi vào nhà vệ sinh, hai người mặt đối mặt với nhau.
Kể từ khi tốt nghiệp trung học, Tô Hoài không gặp lại Tô Nguyệt nữa. Lúc học trung học, sau lần Kiều Niệm và Hòa Minh Huy dẫn người dạy dỗ Tô Nguyệt một bài học, Tô Nguyệt và Lương Vân cũng không làm phiền cô. Đến mức Tô Hoài nhìn thấy Tô Nguyệt thì còn có chút hoảng hốt.
Khoảng thời gian sống chung với Tô Nguyệt dường như đã là chuyện cũ của kiếp trước, rất lâu rồi cô không nhớ đến người nhà bọn họ nữa.
Tô Nguyệt nhìn thấy cô cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng hai người đều không nói chuyện, bình tĩnh lướt qua nhau.
Thấy Tô Nguyệt cũng không làm ảnh hưởng tới tâm trạng của Tô Hoài, dù sao cô đã không còn là Tô Hoài mặc cho người ta nắm thóp khi còn bé.
Cho nên Tô Hoài nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, nhận lời mời ăn lẩu của Hạ Trăn Trăn.
Buổi trưa được nghỉ ngơi từ mười một giờ rưỡi đến một giờ rưỡi, bọn họ đã đặt chỗ trước, hai tiếng đủ cho bọn họ ăn lẩu.
"Sau đó hai người ở bên nhau rồi?" Hạ Trăn Trăn gắp lá lách bò rồi nhúng vào nồi.
"Không." Tô Hoài lắc đầu, "Anh ấy nói anh ấy muốn theo đuổi chị, sau đó... Chị cuống quá, nên tùy ý gật đầu, sau đó nữa thì...Về đến nhà rồi." Đến bây giờ Tô Hoài nghĩ đến chuyện ngày hôm đó thì vẫn còn cảm giác không chân thật, nói ăn tối nhưng cũng không ăn, Tô Hoài bắt xe đi mất.
"Hả..." Hạ Trăn Trăn kinh ngạc nhìn cô, "Chị nói chị muốn theo đuổi anh ấy, anh ấy nói không cần chị theo đuổi, anh ấy theo đuổi chị, đã như vậy rồi, hai ngươi còn chưa xác định mối quan hệ ư????"
Tô Hoài thở dài một hơi: "Chị vốn định nói với anh ấy rằng muốn theo đuổi anh ấy, bảo anh ấy đừng đón nhận cô gái khác trước. Anh ấy hoặc là đồng ý hoặc là không đồng ý, ai mà biết anh ấy lại nói muốn theo đuổi chị đâu... Đầu óc chị lúc đấy không nghĩ được gì nữa, vậy sao nghĩ cái khác đây, nhưng bỏ qua cơ hội thì cũng bỏ qua rồi..." Cô chán nản sắp chết rồi, lúc ấy thà cô cứ nói một câu "Không cần theo đuổi đâu, em đồng ý với anh", thì cũng không đến tình trạng hiện tại.
"Được rồi..." Hạ Trăn Trăn không cách nào hiểu rõ trò chơi đuổi bắt này của bọn họ, lại hỏi, "Vậy anh ấy nói theo đuổi chị là theo đuổi thế nào?"
"..." Tô Hoài do dự trong một chốc, "Thì... Chào buổi sáng chào buổi trưa chúc ngủ ngon..." Vai trò của hai người giống như bị hoán đổi cho nhau, trước kia là Tô Hoài hỏi anh, bây giờ đến anh hỏi Tô Hoài. Tô Hoài vốn nghĩ rằng, anh theo đuổi cô mà, vậy cô tìm một cơ hội đồng ý thì không phải tốt rồi sao, đáng tiếc trừ chào hỏi sớm trưa tối thì không còn gì khác nữa.
Hạ Trăn Trăn: "..."
Hạ Trăn Trăn quả thực bất đắc dĩ: "Trò vặt yêu đương thôi à, thật là ngây thơ."
Tô Hoài: "..."
"Nhưng tình yêu của người trưởng thành không phải tình dục sao? Vì sao hai người thuần khiết thế, không phải là nên lăn giường từ sớm à?" Hạ Trăn Trăn sử dụng ánh mắt ngây thơ mà hỏi câu hỏi gây sốc.
!!!
Tô Hoài biết Hạ Trăn Trăn to gan hào phóng, nhưng vẫn bị lời nói không hợp với tuổi của cô bé làm cho kinh ngạc.
Tô Hoài giơ tay gõ đầu Hạ Trăn Trăn, nhỏ giọng nói: "Em nói thật cho chị, em và mấy cậu bạn trai cũ của em..."
"Không có, không có." Hạ Trăn Trăn lắc đầu, "Em chỉ là người biết nhiều thôi."
Tô Hoài bất đắc dĩ: "Vậy phiền em... Học tập nhiều hơn, bớt biết nhiều đi."
Hạ Trăn Trăn nghiêng đầu, đột nhiên rất nghiêm nghị nhìn Tô Hoài: "Chị, em biết chị luôn sống một mình, chị không cảm thấy cô đơn sao?"
Cô đơn?
Tô Hoài sửng sốt một lúc.
Tất nhiên là có cảm giác cô đơn, nhưng không phải khi sống một mình, mà là lúc ở trong nhà Tô Nguyệt.
Là sự hiện diện đột ngột trong ngôi nhà đó, Tô Hoài thường xuyên nép mình trong căn phòng nhỏ không có cửa sổ rồi cảm nhận sự cô độc.
Nhưng kể từ khi dọn ra ở riêng, Tô Hoài không có thời gian cảm thấy cô độc nữa. Cô phải học tập, phải đi làm, vất vả lắm mới có một chút thời gian dư dả, còn phải cho đầu óc nghỉ ngơi đầy đủ và... Nhớ Hoắc Văn Hứa.
Đương nhiên là, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc cô đơn, nhưng chỉ ngắn ngủi thôi, tự do mới là cảm giác an toàn lớn nhất của Tô Hoài.
"Có phải em thường xuyên cảm thấy cô đơn không?" Tô Hoài hỏi Hạ Trăn Trăn.
"Ừm." Hạ Trăn Trăn rũ mắt, im lặng một lát mới nói, "Ba mẹ em thường xuyên không ở nhà, trong nhà chỉ có mỗi em và bảo mẫu."
Làm giáo viên dạy kèm tại nhà, Tô Hoài cũng biết tình huống trong nhà Hạ Trăn Trăn. Cha mẹ cô bé kinh doanh, tăng ca và đi công tác đều là chuyện như cơm bữa, không để ý tới cô bé là bình thường.
Tô Hoài suy nghĩ một chút: "Em cần chị an ủi em không?"
"Không cần đâu." Hạ Trăn Trăn nhếch miệng, "Nhìn thế nào cũng thấy chị thê thảm hơn em."
Tô Hoài cười, sau đó vươn tay xoa đầu cô bé: "Nếu em muốn tìm bạn trai bởi vì cô đơn, thật ra em cũng có thể tìm chị, chị có thể nghe em tâm sự, có thể dạo phố đi ăn với em."
Hạ Trăn Trăn chê bai mà đẩy tay cô ra: "Em thẳng đấy nhé."
"... Trong đầu em toàn là thứ linh tinh gì đấy." Tô Hoài bất đắc dĩ, "Chị cũng đang theo đuổi bạn trai mà."
Hạ Trăn Trăn cười không ngừng.
Điện thoại di động của Tô Hoài vang lên, Tô Hoài nhìn qua, là Hoắc Văn Hứa.
Kể từ ngày hôm đó, hai người đều gửi tin nhắn, còn chưa gọi điện thoại.
Tô Hoài nhẹ nhàng ho một tiếng, rồi nghe máy.
"Em ăn cơm chưa?" Hoắc Văn Hứa hỏi.
"Đang ăn."
"Ồ." Hoắc Văn Hứa thở dài, "Vốn muốn hẹn em cùng ăn trưa, nhưng lại sợ làm không xong việc thì sẽ cho em leo cây, nên không nói trước với em, bây giờ muốn hẹn cũng không hẹn được."
Tô Hoài: "..."
Tô Hoài nhìn thời gian, cũng hơn mười hai giờ rồi.
"Anh còn chưa ăn à?"
"Chưa." Hoắc Văn Hứa trả lời rất dứt khoát, sau đó tạm dừng, lại nói thêm một câu, "Anh có thể đến ăn ké một bữa không?"
Tô Hoài nhìn Hạ Trăn Trăn: "Em đang ăn cùng một bạn nhỏ."
"Ai là bạn nhỏ?" Hạ Trăn Trăn cau mũi nhìn cô, sau đó nhìn thấy lỗ tai Tô Hoài đỏ lên thì nhận ra cái gì đó, vì vậy điên cuồng gật đầu với Tô Hoài, dùng khẩu hình miệng nói, "Bảo anh ấy đến đi, bảo anh ấy đến đi."
Bên kia Hoắc Văn Hứa cũng đồng thời nói: "Em hỏi cô bé đó xem có phiền không nếu có người đến thanh toán không?"
"..." Tô Hoài không nhịn được cười một cái, "Em gửi địa chỉ cho anh."
Tô Hoài gửi vị trí cho Hoắc Văn Hứa, năm phút sau, Hoắc Văn Hứa xuất hiện ở quán ăn.
Hoắc Văn Hứa đi tới từ phía sau Tô Hoài, Hạ Trăn Trăn ngồi đối diện cửa, lúc ngẩng đầu nhìn thấy người đi tới bên này, mắt không nhịn được sáng rực: "Wow, anh đẹp trai."
Thấy anh đẹp trai đi tới bên cạnh Tô Hoài, Hạ Trăn Trăn không khỏi nâng má nhìn anh, chớp mắt, dùng ánh mắt ngây thơ hỏi Tô Hoài: "Chị, anh đẹp trai này đến tìm chị á?"
Tô Hoài bị sặc rồi ho khan, nghiêng đầu nhìn sang, Hoắc Văn Hứa cong môi với cô, sau đó nhẹ nhàng vỗ đầu cô: "Nhường chỗ nào."
Tô Hoài ngồi vào trong, nhường vị trí bên ngoài cho Hoắc Văn Hứa, sau đó giới thiệu hai người với nhau.
"Đây là Hạ Trăn Trăn."
"Đây là..." Tô Hoài thật nhanh nhìn Hoắc Văn Hứa, sau đó nhỏ giọng nói, "Bạn chị, Hoắc Văn Hứa."
Hoắc Văn Hứa nghe thấy hai chữ "bạn chị" thì nhướng mày.
"Anh trai, anh và chị thật sự chỉ là bạn bè sao? Trước kia em với chị ăn cơm, chưa từng cho người ngoài tham gia đâu." Hạ Trăn Trăn cười híp mắt nói.
"..." Tô Hoài trừng mắt nhìn cô bé, Hạ Trăn Trăn cười hì hì, "Chị đừng xấu hổ, lời em nói đều là thật mà."
"Vậy à?" Hoắc Văn Hứa nhìn Tô Hoài, "Vậy anh thật sự rất vinh hạnh."
Hoắc Văn Hứa mở túi giấy, lấy một hộp sô cô la từ bên trong ra đưa cho Hạ Trăn Trăn: "Lần đầu gặp mặt, mong chỉ giáo nhiều hơn."
Hạ Trăn Trăn nhận lấy sôcôla, nhìn thấy nhãn hiệu thì "Wow" một tiếng, sau đó nói với Tô Hoài: "Cảm ơn chị."
"Cũng không phải chị cho em, em cảm ơn chị làm gì." Tô Hoài cười.
Nhưng Tô Hoài rất nhanh không cười được nữa, bởi vì Hạ Trăn Trăn lại nói: "Dĩ nhiên là phải cảm ơn chị rồi, không có chị, sao anh trai này mời em ăn socola chứ, anh nói có đúng không, anh trai?"
Tô Hoài: "..."
Hoắc Văn Hứa gật đầu đồng ý: "Vậy thì đúng là phải cảm ơn chị rồi."
Tô Hoài: "..." Cô có chút hối hận vì đã bảo Hoắc Văn Hứa tới ăn cơm.
Tô Hoài bất đắc dĩ, đành cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, cầm điện thoại di động quét mã rồi đưa cho Hoắc Văn Hứa: "Anh muốn ăn gì, gọi thêm đi."
Hoắc Văn Hứa không nhận điện thoại di động, chỉ hơi nghiêng người: "Có gì?"
Khoảng cách rất gần, có thể ngửi được mùi nước hoa đàn ông rất nhạt trên người anh, Tô Hoài không nghiên cứu nước hoa nhiều, không ngửi ra mùi gì, nhưng rất dễ ngửi.
Anh không nhận điện thoại di động, cô đành giả vờ bình tĩnh lướt cho anh xem. Hoắc Văn Hứa thi thoảng vuốt đầu ngón tay, bàn tay hai người tất nhiên sẽ chạm vào nhau. Tô Hoài cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, cô thậm chí muốn cách xa anh một chút, sợ anh nghe thấy tiếng tim cô đập quá nhanh.
Hoắc Văn Hứa bấm chọn mấy món, Tô Hoài chốt đơn.
Hoắc Văn Hứa ngồi thẳng dậy, hai người thoáng cách xa nhau, Tô Hoài mới lặng lẽ thở phào.
Chưa cất điện thoại di động, điện thoại rung lên, phía trên hiển thị một tin nhắn, là của Hạ Trăn Trăn.
—— Chị, mặt chị đỏ như mông khỉ ấy, có thể cố gắng hơn được không, bình tĩnh một chút đi!!!
Tô Hoài nhìn thoáng qua Hạ Trăn Trăn đang cúi đầu bấm điện thoại di động, sau đó đánh mấy chữ.
Hạ Trăn Trăn xem xong thì ngẩng đầu lên nhìn Tô Hoài, biểu cảm một lời khó nói hết.
Bởi vì Tô Hoài nói: Chị thử rồi, không bình tĩnh được!
Bình luận truyện